Chương 1 - P6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa cầm lon Highland Coffee trên tay, Lam Anh vừa đi tìm lớp mình. Lớp của cô là C4-MNG2 mà tìm lòi mắt luôn chỉ thấy C4-MKT1 hay C4-F4. Đang mải ngáo ngơ xem chỗ đứng của lớp ở đâu thì...

Uỵch!

Cô đâm sầm vào lưng ai đó đằng trước và "Xoạt" cà phê bị đổ hết trơn.

Nhưng....

Tuyệt thay, nó lại rất biết chọn lựa vị trí mà văng thẳng vào áo của người đó mà không phải là đổ xuống đất...

"Oái..." – sau khi định thần được cô đã gây họa, Lam Anh chỉ biết hét lên, dùng tay che miệng, mắt mở to vì choáng khi thấy chiếc áo trắng đằng trước đã thành màu nâu cà phê. Tay cầm lon Highland tang vật, mọi ánh mắt đều đồ dồn về đó!

"Tô...tôi...tôi xin lỗi" – Lam Anh vừa hốt hoảng vừa sợ hãi khi nhìn lưng áo trắng của người đó giờ đây đã nhuốm màu cà phê sữa. Tay cô luống cuống tìm lấy khăn giấy bên trong cặp đến nỗi làm rơi sách vở liểng kiểng xuống đất, vali quần áo cũng buông rơi tự do. Nhưng mặc kệ, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến làm sao lau sạch được cà phê vẫn đang lăn dài trên áo của người ta

"Huâ..." – Hải Đăng đi ngược lại, nhìn thấy anh thì tính báo vụ khóa phòng bị kẹt, giờ hai đứa trong đấy đang đập cửa ầm ĩ vì không ra được. Nhưng bước chân của cậu chợt bị khựng lại khi đối diện với khuôn mặt thâm đen mây xám đến bao phủ của anh

"Sao vậy...?" – Đăng ngó ra đằng sau anh, lại vừa bất ngờ vừa buồn cười khi thấy một con cá dọn bể nào đó đang rất kì cụi mà chà chà lên chiếc áo đồng phục thẳng thớm

"Ê này, dừng tay lại đi cô em" – nhìn dáng vẻ sợ hãi đến tái mặt của cô, Đăng liền nổi máu độ lượng mà ngăn kịp thời hành động "có kết quả không tốt" lại

"Dạ?" – Lam Anh ngước lên, si ngốc nhìn Đăng, rồi lại nhìn tấm lưng to to của người bị hại vẫn đang bất động một chỗ

Mây đen bao phủ cả một vùng trời làm đám sinh viên năm nhất mới tới sợ hãi mà phải dãn ra một khoảng, tay chân khua khoắng chỉ trỏ bàn tán xôn xao rì rào. Có đứa còn chỉnh chế độ zoom camera điện thoại để vừa tránh "mây đen" vừa có thể chụp được bức ảnh chào mừng ngày khai giảng để đời!

Huân siết chặt tay thành nắm đấm, lần này lại cái gì nữa đây, cà phê thạch hay cà phê hoa quả? Quay người lại với ý định ghi nhớ mặt hung thủ, môi anh ngay lập tức nhếch lên nửa centimet, da mặt nhăn nhúm vài phần...Cái thứ này sao lại ở trước mặt anh?

"Ơ...anh là..." – Lam Anh thấy chàng trai bọt biển của mình thì vội chỉ vào mặt anh, giọng nói còn lộ rõ vẻ ngạc nhiên

"..."

Sau một khoảng ngây dại trước hình bóng vài ngày trước còn làm cô thất điên bát đảo, Lam Anh ngay lập tức quay trở lại hiện tại khi nhớ đến mình chính là hung thủ lần thứ hai vấy bẩn áo của anh...

"Thôi chết rồi!" – Lam Anh trở về trạng thái vội vã lúc đầu – "...thật xin lỗi anh, em sẽ đền anh chiếc áo khác" – cô luống cuống nói

Mặt anh từ lúc quay lại như thế nào thì giờ vẫn thế, chỉ khác là mây đen bao phủ dày thêm vài phân so với lúc trước. Đây có thể gọi là "oan gia ngõ hẹp" trong truyền thuyết được không? Chính xác là tuần trước, cũng chính con người này, chính dáng vẻ này đã tặng cho anh một cốc cà phê thạch - trong khi đó là chiếc áo cuối cùng anh có trong va li. Đáng nhẽ phải còn hai cái, nhưng hôm trước do ông thầy tắm mà không mang khăn vào, thấy chiếc áo trắng mới của anh vất gần đó thì rất dễ thương mà lấy để lau người, kì cọ thân thể. Đến lúc anh lật mặt ông ấy, cũng chỉ nhận được câu trả lời không kém phần dễ thương: "Áo em sạch thơm, thầy mượn để lau người"...

Còn lần này là cái gì đây, vẫn khúm núm, vẫn to gan chà chà lên người anh; cô gái này có phải xui xẻo mang tên "Cà phê" không?

"Em..." – Lam Anh bị đôi mắt đen ấy nhìn xoáy vào mình thì ngại ngùng, cô cúi mặt xuống để che đi đôi má đã kịp ửng hồng

Nhìn Lam Anh ấp úng trước mắt, anh như nhận ra mình đã "ngắm" cô ta quá lâu thì vội vã rời mắt nhìn sang xung quanh, lại quay phía sau thấy Đăng từ đầu chí cuối vẫn đứng dò xét hành động của anh thì nói:

"Mấy giờ rồi?"

"15 phút nữa là khai giảng" – Đăng đưa đồng hồ lên xem

"Tao đi lấy áo, mày chuẩn bị trước hộ tao" – anh hít một hơi thật sâu để nuốt giận vào trong, quay người bước hướng đến khu kí túc nam

"Này" – Đăng thấy anh đi thì vội kéo tay lại – "...khóa phòng bị kẹt rồi, hai thằng quỷ đang bị nhốt trong đấy. Tao đến để báo mày đây" – Đăng thở dài

"..." – anh nhếch cao mày trái. Cái gì vậy? Đùa nhau à?

Còn 15 phút nữa là khai giảng rồi, giờ lấy đâu ra áo để mặc?

Về phía cô, nhìn khuôn mặt anh biến sắc liên tục rồi lại thấy bóng dáng lừng lững của anh vội vã mang theo tức giận rời khỏi, Lam Anh trong lòng muôn ngàn bứt rứt. Muốn nói vạn lần câu "xin lỗi", nhưng cũng vì cái tâm trạng như bóp méo lon của anh làm ý chí của cô bị teo nhỏ.

Đăng đứng một bên thấy tay cô cứ vò vò tờ giấy giới thiệu trường, mắt thì hướng đến Huân mà lo lắng; bên cạnh chân là sách vở, cặp và vali đồ vẫn còn rơi vương *** thì lên tiếng:

"Đồ đạc rơi hết rồi kìa"

"Dạ?" – câu nói của Đăng đã kéo cô khỏi tình trạng thơ thẩn – "...à, vâng cám ơn anh" – Lam Anh vội vã cúi xuống nhặt lấy đống đồ đạc bừa phứa dưới chân

Đăng cũng rất lịch sự mà ngồi xuống giúp Lam Anh thu dọn đồ, chợt tay anh chạm vào quyển giới thiệu về ngành Quản trị kinh doanh thì lên tiếng hỏi

"Em học quản trị kinh doanh à?"

Lam Anh dừng hành động rồi nhìn lên quyển giới thiệu trong tay Đăng thì nói – "Vâng, em học quản trị"

"Vậy sao?" – Đăng nhướn cao mày, nghĩ đến tên đầu to kia lại học tài chính thì trầm tư – "...học khác ngành với tên đó sao?"

"Dạ? Tên đó là thế nào ạ?" – Lam Anh nghe thấy "tên đó" thì như bị gãi đúng chỗ ngứa, liền vồn vã hơn hẳn

"À không, chào em, anh là Đăng học ngành "Bất động sản", rất vui được gặp em!" – Đăng đưa tay ra phía cô

"À, vâng" – tuy không hiểu gì nhưng Lam Anh vẫn lịch sự mà dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy cái thứ to to đang đưa ra kia – "...mà anh ơi, làm sao để xin lỗi anh ấy bây giờ?" – cô vẫn chưa thôi lo lắng

"Cái đó hả...chút nữa thôi em sẽ biết làm thế nào. Anh phải đi chuẩn bị đây, em thu dọn nhanh nhé, sắp đến giờ rồi, chào em!" – Đăng nhếch môi cười, anh đứng dậy đút hai tay vào túi quần rồi thong thả bước đi

Cơ bản là anh cũng hồi hộp không biết, chút nữa tên mọt sách ấy sẽ giải quyết thế nào với cái áo, để lên nói trước gần ngàn sinh viên như thế! Cũng đáng mong chờ đấy !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro