chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm sau Lan Khuê cũng không còn nhìn thấy Phạm Hương xuất hiện ở trước mặt mình nữa,có lẽ những lời nàng nói ra đả thương nội tâm của Phạm Hương,như vậy cũng tốt,sau này sẽ không ai làm phiền đến nàng nữa, Lan Khuê phảng phất cảm thấy mất mát,bây giờ bên tai cũng an tĩnh hơn,không còn nghe thấy ai đó cả ngày gọi mình là cục cưng nữa, Lan Khuê một mình lặng lẻ đi ra ngoài vườn thượng uyển,an tĩnh ngồi bên ghế ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp đủ màu sắc ở nơi này.

"Cục cưng thì ra ngươi ở đây,làm cho ta đi tìm khắp nơi"

Lan Khuê kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy một thị nữ đang đối với con mèo nói chuyện,con mèo kia cũng gọi là cục cưng, Lan Khuê khẽ nhíu mày xinh đẹp,âm thầm mắng chửi Phạm Hương đáng chết đặt cho nàng cái biệt hiệu giống như là đang gọi sủng vật,bất quá hai từ cục cưng này nghe vào cũng rất êm tai, Lan Khuê đi trở về phòng nhìn thấy một đĩa điểm tâm, Lan Khuê nghĩ đây là của thị nữ mang đến cho mình,mùi hương của điểm tâm tựa như hoa đào,bởi vì nàng rất thích hoa đào,bất kể là mục dục canh y hay điểm tâm cũng thường có hoa đào bên trong.

"Cục cưng ăn có ngon không ? Đều là do ta tự tay làm đó"

Lan Khuê vẻ mặt ngu ngơ nhìn xung quanh căn phòng nhưng không thấy ai,không lẽ nàng thật sự bị Phạm Hương ám ảnh đến sinh ra bóng ma trong lòng hay sao,vì cái gì luôn nghe thấy tiếng đối phương quanh quẫn bên tai,nàng thở dài một tiếng đang định rót ly trà uống lại nhìn thấy Phạm Hương nhỏ xíu đang ngồi kế bên cái ly trà,vừa nhìn thấy Lan Khuê phát hiện ra mình Phạm Hương nhanh chống chạy đến bên cái bình trà ẩn núp, Lan Khuê cảm thấy buồn cười,tên ác ma không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nàng hay sao.

"Ngươi làm gì lại trốn ở chổ này ? Mau đi ra ngoài"

"Cục cưng nói không muốn nhìn thấy ta,cũng không có nói không muốn nghe thấy thanh âm của ta,ngươi cứ coi như ta tàn hình là được rồi,đừng để ý đến ta làm chi"

Phạm Hương đứng phía sau cái bình trà buồn bả than vãn vài câu, Lan Khuê ghét nàng đến ngay cả tên của nàng cũng không muốn gọi,mỗi lần cũng đều xưng hô ta và ngươi không có chút thân thiết nào,mấy hôm nay nàng cũng vẫn luôn đi theo Lan Khuê,bất quá lúc nào cũng tàn hình không để cho đối phương nhìn thấy mình,nàng cũng sắp cảm giác mình biến thành không khí,cho nên mới biến mình thành nhỏ xíu như bây giờ,như vậy cảm thấy mình coi như có tồn tại,Lan Khuê lắc đầu mấy cái,cảm thấy Phạm Hương là tên ngốc tử,vừa háo sắc lại còn đần độn khó ưa nhất mà nàng từng gặp qua,nàng nắm lấy cổ áo của Phạm Hương nhấc bỏng lên đặt vào lòng bàn tay mình, Lan Khuê híp mắt nhìn đối phương.

"Ngươi lại bày trò quỷ quái gì nữa nga ? Không phải ngươi đã rời đi rồi hay sao ?"

"Ta từng hứa sẽ giải thoát cho ngươi,chuyện đó còn chưa thực hiện ta thế nào có thể rời đi"

Phạm Hương từ trên bàn tay Lan Khuê bò lên vai nàng,nhón chân hôn lên mặt nàng một cái, Phạm Hương thật là tưởng niệm đến cục cưng của mình,bây giờ chỉ muốn ôm đối phương vào lòng hung hăng ăn sạch sẽ,Lan Khuê hơi đỏ mặt kéo đối phương đặt xuống bàn,giơ lên ngón trỏ quơ mấy cái ý nói không được như thế,Phạm Hương mỉm cười,cảm thấy cục cưng thực là đáng yêu,mỗi lần nàng biến thành nhỏ bé thì Lan Khuê liền cũng ôn nhu hơn,bởi vì Lan Khuê thích những con sủng vật nhỏ bé dáng vẻ khả ái,Lan Khuê cảm thấy Phạm Hương thật ngu ngốc bị nàng mắng chửi cũng không nổi giận,ngược lại còn muốn thực hiện lời hứa với nàng,hôm trước nàng mắng chửi đối phương nặng lời cũng là vì nàng nghĩ Phạm Hương lừa gạt mình,nguyên nhân cũng là xuất phát từ Ly Viên, Ly Viên biết Phạm Hương khuynh tâm Lan Khuê, sau một lần "vui vẻ" với Phạm Hương thì Ly Viên ám chỉ việc này trước mặt Lan Khuê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro