chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh tà dương dần khuất nơi chân trời,nhưng mưa thì vẫn không ngừng rơi,có một đôi nam nữ đang đi về phía Bắc Uyển,nam tử cầm chiếc dù ôn nhu che cho nữ tử đi bên cạnh mình,tựa như nàng là vật mà hắn trân quý,không muốn để cho nàng phải nhiễm một chút lạnh giá nào,nữ tử trầm tĩnh chậm rãi đi bên cạnh,tuy khí hậu lạnh giá nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp,xa xa còn có một thân ảnh cao gầy ướt đẫm nước mưa,mang theo ánh mắt ma mị lẳng lẻ dõi theo nữ tử kia,Hạ Hầu Đinh Quân nhìn thấy Lan Khuê đã đi trở về phòng hắn mỉm cười an tâm rời đi,tuy Lan Khuê vẫn tỏ ra lãnh đạm nhưng nàng đã không né tránh hắn như trước,điều này làm cho hắn cảm thấy cao hứng.

Lan Khuê lấy cây trâm lúc nãy Hạ Hầu Đinh Quân tặng mình đem bỏ vào một chiếc hộp,từ trước đến nay hắn tặng quà cho nàng không phải là ít,hiện tại dù có cự tuyệt hắn cũng không để cho nàng làm vậy,chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy,mỗi một món quà hắn tặng nàng đều lưu giữ cẩn thận,vì đây là tâm ý của hắn,đang ngồi trong phòng thì nghe bên ngoài có người gõ cửa,nàng đi ra ngoài mở cửa nhìn thấy Phạm Hương thân thể ướt đẫm nước mưa,ánh mắt ma mị trở nên ảm đạm hơn,Phạm Hương trầm mặc ôm lấy Lan Khuê,không nói lời nào chỉ lẳng lặng ôm đối phương,Lan Khuê nhẹ nhàng đẩy Phạm Hương ra khỏi người mình.

"Ngươi tại sao lại ướt thành như vậy ?"

"Ngươi vì cái gì không đến ?"

Phạm Hương thừa biết nguyên nhân tại sao nhưng vẫn muốn tự làm đau mình,chẳng phải lúc nãy nàng đã tận mắt chứng kiến Hạ Hầu Đinh Quân đưa Lan Khuê trở về hay sao,có lẽ nàng mong chờ Lan Khuê sẽ nói điều gì đó để cho nội tâm của mình bớt khó chịu như hiện tại, Lan Khuê nghe câu hỏi này mới nhớ ra lúc đó nàng từng hứa là sẽ cùng Phạm Hương đi xem múa rối,nhưng vì không nhìn thấy đối phương ở bên cạnh nên cứ nghĩ Phạm Hương đã chạy đi đâu rồi,sau đó Hạ Hầu Đinh Quân dẫn nàng đi dạo xung quanh cho nên nàng cũng liền quên đi tìm Phạm Hương,nàng không ngờ Phạm Hương lại coi trọng lời hứa nhỏ này hơn cả nàng,làm cho nàng có chút áy náy.

"Xin lỗi lúc nãy là do ta nghĩ ngươi đã rời đi cho nên ta không có đến đó"

"Ngươi phải đền bù thiệt hại cho ta"

"Ngươi muốn ta bồi thường thế nào ?"

Lan Khuê thừa biết nhưng vẫn giả vờ như không hay biết,nhìn thấy Phạm Hương tiến đến gần nàng liền lùi về phía sau một bước, Phạm Hương tà cười ôm lấy eo Lan Khuê.

"Chính là bồi thường tổn thất về mặt tinh thần lẫn thể chất"

Phạm Hương lợi dụng cơ hội ôm hôn Lan Khuê,lần này cũng không phải hôn ở mặt nữa,mà hôn môi của nàng Lan Khuê hốt hoảng né tránh càng làm cho Phạm Hương ôm chặt hơn,nàng mong manh nằm trong vòng tay Phạm Hương,thời khắc này dường như nàng đã không còn chút khí lực để phản kháng nữa,nàng bị sự ngọt ngào này làm cho mê hoặc,gương mặt lại phi sắc hồng xinh đẹp mê người,nụ hôn đầu của nàng cứ như vậy bị tên quỷ háo sắc này cướp đi mất làm cho nàng thật không cam tâm,nàng dùng toàn bộ khí lực đẩy ra Phạm Hương .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro