chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Anh Tử và Phạm Hương ngồi ở trên lưng một con thần thú,trên đường đi nàng kể cho Phạm Hương nghe về cảnh vật xung quanh,đáng tiếc đối phương lại không thể cùng nàng ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp trước mắt,Phạm Hương chỉ yên lặng lắng nghe,nàng cũng không lòng dạ nào để liên tưởng đến mọi vật,bên tai chỉ nghe được những thanh âm xa lạ,nàng mất đi thị giác thì thính giác và khứ giác trở nên nhạy bén hơn,cho nên thường nghe thấy rất nhiều tạp âm bên tai nhưng vẫn chưa phân biệt được nó là gì,đến gần nơi giao nhau giữa nhân gian và ma giới thì quang cảnh càng trở nên xinh đẹp hơn,ánh tà dương dần khuất sau chân trời,đàn hạc đang bay về nơi phương xa,thỉnh thoảng còn có thể ngắm nhìn đám mây ngũ sắc nhẹ nhàng theo gió trôi mênh mong ở trên tinh không.

Nguyên Anh Tử phất tay làm cho bức tường ma pháp hiện lên,thần thú mang theo hai người bay vào bên trong,đạo ánh sáng đó cũng dần tan vào hư không,bay không bao lâu thì cả hai đã đến một nơi được xây dựng rất hùng vĩ,trạm khắp vô số dòng chữ cổ quái trên vách cung điện màu đen sáng bóng kia,làm cho người ta cảm giác nó thật uy nghiêm,bên ngoài còn có rất nhiều thị vệ canh giữ,nơi này chính là Huyễn Không thánh điện,ở bên ngoài cung điện có rất nhiều người đang đứng ở hai bên đường,bọn họ là người của ma giới nhưng cũng không phải vẻ mặt hung tợn,hay đầu trâu mặt ngựa như phàm nhân tưởng tưởng,vẻ ngoài của họ cũng không khác gì phàm nhân,bọn họ nhìn thấy Phạm Hương đã trở lại liền nhanh chống quỳ xuống hành lễ.

"Cung nghênh Ma Vương đã trở lại"

Phạm Hương lạnh lùng phất tay để cho bọn họ đứng lên,nàng đã không còn bản lĩnh làm cái gì Ma vương nữa rồi,hiện tại nàng chỉ là kẻ vô dụng muốn xác định phương hướng cũng phải nhờ kẻ khác giúp đở,Nguyên Anh Tử nhanh chống dẫn Phạm Hương đi trở về phòng,mấy tỳ nữ đi chuẩn bị nước nóng để cho Phạm Hương tắm,mỗi một tỳ nữ ở nơi này cũng đều có dung mạo hơn người,tầm thường nhất cũng mang dung mạo xinh đẹp hơn hẳn thường nhân,bọn họ đi đến bên cạnh giúp Phạm Hương cởi y phục.

Hầu hạ cho Ma vương là việc họ cảm thấy lấy làm vinh hạnh,bất kể Phạm Hương đã trở nên mù lòa thì đối với họ nàng vẫn là Ma vương mà họ tôn kính,bọn họ nguyện cả đời trung thành với nàng,y phục được thoát khai để lộ thân thể cao gầy hoàn mỹ,làn da trắng như tuyết không tiêm nhiễm chút tỳ vết nào,Phạm Hương chậm rãi bước xuống hồ tắm để cho tỳ nữ chà lưng cho mình,sau khi tắm xong bọn họ để cho nàng thay một bộ trường bào khác, Phạm Hương phất tay mấy cái.

"Ta muốn nghỉ ngơi,các ngươi lui ra hết đi"

"Chúng nô tỳ xin phép cáo lui"

Phạm Hương theo thói quen chậm rãi đi đến bên giường rộng lớn có trải những tấm lựa êm ái,nàng an tĩnh ngồi ở đó bất động như pho tượng,lát sau có một nữ tử xinh đẹp mê người đi vào,Vân Hinh chính là tỳ nữ thân cận mà trước đây Phạm Hương sủng ái nhất,Vân Hinh tin tưởng vận mệnh chỉ định nàng là nữ nhân của Phạm Hương,từ khi sinh ra lão thiên đã ưu ái ban cho nàng dung mạo xinh đẹp hơn người,có vô số nam nhân ở Huyễn Không đến đề thân nhưng đều bị cự tuyệt,phụ thân của nàng từng nói qua Vân gia hạ sinh nam nhi thì sẽ phục vụ cho việc bảo vệ vương triều hùng mạnh của Huyễn Không,nếu là nữ nhi thì sẽ trở thành nữ nhân của Ma vương,sở dĩ Vân Minh Hải làm vậy là vì Phạm Huyền Tôn từng là ân nhân cứu mạng của hắn,từ nhỏ Vân Hinh cũng liền chờ đợi ngày mà nàng được nhìn thấy kẻ có quyền chiếm hữu mình cả về linh hồn cũng như thể xác,bất kể là không danh không phận nhưng nàng vẫn nguyện ý hầu hạ cho Ma vương của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro