Chương 56:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Dục Thư ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền đến tham gia lễ truy điệu.

"Chuyện của trò thầy đã nghe nói."

Trong một góc đại sảnh, Chu Hiền ngồi ở trên xe lăn, lẳng lặng nói.

Tống Khải Minh ra sân bay đón bố mẹ, Lâm Dục Thư không có gì làm, vừa lúc có thể cùng thầy trò chuyện.

"Có người nói xấu đến tai thầy sao?" Lâm Dục Thư nhìn đám đồng nghiệp bận rộn tới lui, tự giễu nói.

"Trò cảm thấy còn ai vào đây?" Chu Hiền nghiêng đầu, hỏi.

Lâm Dục Thư trong lòng thót lên, vẻ mặt ngưng trọng. Chu Hiền lại nói: "Là Thiệu Chấn Bang."

Quả nhiên cũng chỉ có thể là ông cụ nói.

Trong ảnh thờ, Thiệu Chấn Bang mặc tây trang thẳng thớm, mái tóc chải vuốt tỉ mỉ, hòa ái tươi cười khiến người ta cảm thấy như cụ vẫn chưa đi, phảng phất như thể có thể bước ra từ trong ảnh bất cứ lúc nào.

"Thực xin lỗi, thầy." Lâm Dục Thư cũng không biết nói sao, hơi cúi đầu xuống như là học trò đã làm sai chuyện gì.

"Trò không có lỗi gì với thầy." Chu Hiền mười ngón đan nhau, tùy ý đáp nói, "Chính trò lựa chọn, tự mình chịu trách nhiệm được là được."

"Vâng." Lâm Dục Thư nhẹ giọng đáp.

"Có điều, đã đến nước này mà trò vẫn còn lưu tại Vĩnh Tinh, thầy thực ngạc nhiên."

"Trò đã tính từ chức," Lâm Dục Thư nói, "Nhưng còn do dự."

"Là bởi vì thằng bé họ Tống kia sao?"

Dù mối quan hệ của họ đã xem như nửa công khai, Chu Hiền tâm bình khí hòa nói ra như vậy vẫn khiến lòng y kiên định không ít.

"Có một phần là vì hắn." Lâm Dục Thư nói, "Nhưng còn một phần là vì không cam tâm. Dù sao đây là chỗ trò đã làm việc kể từ sau khi tốt nghiệp tới tận giờ."

Chu Hiền gật đầu thấu hiểu, nhưng mở miệng lại nói: "Giờ trò ở lại Vĩnh Tinh đã không còn ý nghĩa gì lắm."

Lâm Dục Thư trầm mặc.

"Con đường sự nghiệp của trò là hướng tới quản lý công ty trung tầng, đúng không? Nhưng đã ở bên Tống Khải Minh thì ý tưởng này không còn cần thiết nữa." Chu Hiền tiếp tục nói, "Nếu về sau Thiệu Chấn Đông cầm quyền, hai đứa đều không có chỗ dung thân. Còn nếu là Tống Khải Minh cầm quyền, vậy trò sẽ vĩnh viễn phụ thuộc vào thằng bé đó."

"...Vâng." Lâm Dục Thư không phải không nghĩ tới chuyện này, "Vậy ý thầy là, trò nên về nhà."

"Như vậy là tốt cho cả hai." Chu Hiền nói, "Nếu Tống Khải Minh thất nghiệp, ít nhất còn có trò. Nếu nó không thất nghiệp, vậy hai đứa cân bằng."

Thầy không hổ là thầy, suy xét thấu đáo hơn hẳn Lâm Dục Thư.

Nhưng, Lâm Dục Thư đột nhiên nhận ra có chút gì sai sai. Vừa rồi Chu Hiền nói ông biết những việc này là vì Thiệu Chấn Bang kể. Nói cách khác......

"Đây là ý của cụ Thiệu đúng không?" Lâm Dục Thư nhịn không được nhíu mày, "Ông cụ tìm thầy bàn chuyện phát triển công ty sao?"

"Trò không cần để ý." Chu Hiền nhàn nhạt nói, "Dù sao trò chỉ cần biết, trò đã không còn thích hợp ở lại Vĩnh Tinh."

Chu Hiền thân thể yếu ớt, tham gia lễ truy điệu không bao lâu liền đi khỏi.

Giữa trưa, khách khứa đã đi dùng cơm. Khi Tống Khải Minh từ sân bay trở về, trong sảnh chỉ còn vài người.

Lâm Dục Thư không tiến lên quấy rầy, chỉ là yên lặng chờ ở một bên.

Theo sau Tống Khải Minh là Thiệu Văn Thiến vẻ mặt tiều tụy và một người đàn ông áo đen với vẻ mặt nghiêm túc, không nói không cười. Lâm Dục Thư vừa nhìn đã biết đây chính là bố của Tống Khải Minh.

Thiệu Văn Thiến nhìn ảnh thờ liền khóc nức nở không ngừng. Bố con Tống Khải Minh vẫn luôn an ủi bà.

Lâm Dục Thư đột nhiên nhớ tới lúc bố mẹ mình ngoài ý muốn qua đời. Khi đó y rất nhỏ, không hiểu lắm ý nghĩa của cái chết. Lâm Dĩ Tắc cũng chỉ nói là bố mẹ đã đi đến một nơi rất xa.

Về sau y lớn lên, Lâm Dĩ Tắc từng nói thực hâm mộ y khi đó không hiểu chuyện như vậy, bởi vì sẽ không cảm nhận được nỗi thống khổ khi mất đi người thân.

Nhưng Lâm Dục Thư không nói, thật ra khi y bắt đầu hiểu chuyện, có một khoảng thời gian mỗi ngày đều nhìn ảnh chụp của bố mẹ mà khóc.

"Bố, mẹ, đây là Lâm Dục Thư."

Chờ Thiệu Văn Thiến bình tĩnh lại, Tống Khải Minh nhìn xung quanh một chút. Lâm Dục Thư biết đã đến lúc, liền tự giác tiến đến.

"Cháu chào hai bác ạ," Lần đầu tiên gặp mặt phụ huynh, Lâm Dục Thư nhiều ít có chút câu nệ, "Xin hãy nén bi thương."

Bố Tống gật đầu, không có phản ứng gì đặc biệt: "Xin chào."

"Xin chào, Tiểu Thư." Thiệu Văn Thiến suy yếu nói, vẫn còn nghèn nghẹt trong mũi, "Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, bên Đức mọi người đã chuẩn bị xong hết cả chăn màn cho cháu. Ai ngờ..."

Nói tới đây, bà lại bắt đầu khóc nấc lên, Tống Khải Minh ôm vai bà vỗ nhẹ, "Không sao đâu, mẹ, về sau còn nhiều dịp mà."

Lâm Dục Thư cũng không biết nên nói cái gì. Bố Tống hẳn là nhìn ra y bồn chồn, liền chủ động hỏi: "Tiếp theo các con có tính toán gì không?"

Tiếp theo hẳn là chờ nghe di chúc.
Chỉ là lời này nói ra không tiện, Lâm Dục Thư đáp: "Chờ công tác ổn định lại, cháu cũng sẽ dẫn anh về nhà cháu."

"Hy vọng nhà cháu cũng thích nó."

Thiệu Văn Thiến rốt cuộc thôi nức nở, nói, "Bác với bố nó đều rất thích cháu."

Tống Khải Minh thẳng tưng ruột ngựa hẳn là do kế thừa tính cách từ cha mẹ mình. Có lúc vì thế mà khiến người ta tức giận, cũng có lúc lại khiến người ta an tâm.

"Cảm ơn ạ." Tuy rằng Lâm Dục Thư cũng chưa chắc chắn được gì, nhưng y vẫn nói, "Chắc chắn sẽ như vậy."

Thiệu Chấn Đông tối qua canh đêm, sáng nay không xuất hiện, nhưng không biết có phải vì nghe tin Thiệu Văn Thiến đã tới hay không mà nhanh chóng chạy đến đây.

"Người đến đủ." Thiệu Chấn Đông vội vã tới dĩ nhiên không phải là để ôn chuyện với em gái, "Có thể công bố di chúc được rồi."

Đứng cạnh ông ta là bạn thân của Thiệu Chấn Bang, luật sư Chung. Lúc này luật sư Chung mang công văn đi tới, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Được rồi," luật sư Chung đẩy gọng kính trên sống mũi, "Chúng ta tìm một phòng họp lớn đi."

Hơn ba mươi người nhà họ Thiệu lục tục di chuyển. Tất cả khách khứa đều không hẹn mà cùng mà nhìn theo bọn họ bằng ánh mắt tò mò.

Ba anh em họ Thiệu đi tuốt đàng trước, dù sao bọn họ mới là nhân vật chính ở đây.

Tống Khải Minh cùng Lâm Dục Thư đi sau, trong lúc đợi thang máy, Tống Khải Minh nhỏ giọng hỏi: "Em có quen biết vị luật sư này không?"

"Không thân." Y nhẹ nhàng lắc đầu, "Nhưng yên tâm, vị này được cụ Thiệu tin tưởng, sẽ không tự ý sửa đổi di chúc đâu."

Kể cả muốn sửa cũng không thể.

Thiệu Chấn Bang hễ sửa di chúc lại tìm một văn phòng khác tới công chứng. Luật sư Chung cũng không có khả năng mua chuộc được hết toàn bộ văn phòng công chứng để làm giả cái gì.

"Sao nào," Thiệu Quang Kiệt không biết từ đâu lại chui ra, nói, "Biết sợ rồi chứ gì?"

Đông như vậy còn cố chen tới cạnh hai người họ, thật đúng là âm hồn bất tán.

Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh ăn ý rảo bước nhanh hơn, nhưng Thiệu Quang Kiệt lại chạy theo, còn bày ra vẻ mặt hòa ái, nhưng mở miệng vẫn cứ khó nghe: "Yên tâm, vốn dĩ mày đã chẳng có mấy phần, ai rảnh mà đi sửa di chúc chứ?"

"Anh có nghĩ tới hay chưa," Lâm Dục Thư thật sự không thể nhịn được nữa, vừa chú ý mọi người chung quanh, vừa hạ giọng nói, "Một khi anh được khôi phục chức vị giá cổ phiếu sẽ lao dốc, chẳng lẽ anh còn chưa tự biết rõ mình được mấy cân mấy lượng sao?"

"Tiểu Lâm tổng, à không, giám đốc Lâm,..." Thiệu Quang Kiệt cố ý xưng hô làm dáng, hiển nhiên là đang nhắc nhở việc Lâm Dục Thư đã âm thầm bị giáng chức, "Là Tống Khải Minh cho cậu sự tự tin này sao? Cẩn thận hắn sớm ngày cho cậu xuống cống."

Lâm Dục Thư không chút khách khí đáp trả: "Vậy cũng còn hơn đi theo anh lao đầu vào hố phân."

"Cậu ——" Thiệu Quang Kiệt đen mặt, hẳn là không ngờ Lâm Dục Thư nói chuyện khó nghe như vậy, "Mà nhà tôi công bố di chúc, cậu đi theo lại đây làm gì?"

"Người của tôi, sao không được tới đây?" Tống Khải Minh cũng đã thấy phiền chán, đơn giản ôm vai Lâm Dục Thư đi nhanh lên đằng trước.

Phía trước ít người, hơn nữa đều là trưởng bối, Thiệu Quang Kiệt cũng không tiện chen lên già mồm.

Bước vào phòng họp, mọi người nhanh chóng an vị. Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư ngồi sát tường. Mọi người trong phòng như âm thầm chia ra hai thái cực: một số đủng đỉnh thảnh thơi, còn lại lo lắng sốt ruột, xem như phản ánh đúng tâm thái của Thiệu Chấn Đông và Thiệu Chấn Húc.

Luật sư Chung lấy ra văn kiện và laptop, nói: "Hiện tại tôi xin tuyên bố di chúc của founder Vĩnh Tinh, cụ Thiệu Chấn Bang."

Cắm USB vào laptop, luật sư Chung bật lên một đoạn video, chiếu lên màn hình lớn của phòng họp. Thiệu Chấn Bang xuất hiện.

"Tôi là Thiệu Chấn Bang, hôm nay là năm 20×× tháng 1 ngày 18. Tôi chính thức chia lại tài sản của mình như sau..."

Ngày này cũng là mới vài hôm trước. Chứng tỏ di chúc từng được sửa chữa chứ không phải như Thiệu Quang Kiệt ba hoa.

Lâm Dục Thư trong lòng âm thầm nhen lên chút hy vọng. Cùng lúc đó, đám người mới vừa rồi còn đủng đỉnh lúc này lại bắt đầu nhíu mày lo lắng.

"Bất động sản đứng tên tôi ở trong và ngoài nước... gồm 142 mảnh đất, trong đó..."

Thiệu Chấn Bang chia bất động sản cho họ hàng thân thích nhà họ Thiệu, chủ yếu là những vị có công lớn. Còn lại chia đều cho con cái, ngay cả Tống Khải Minh cũng được vài miếng đất ở Singapore.

"Tiền tiết kiệm, quỹ tín thác chia đều cho Thiệu Chấn Đông, Thiệu Chấn Húc, Thiệu Văn Thiến."

Thiệu Chấn Bang không hổ là thích công bằng, tài sản đều chia đều cho ba đứa con.

Nhưng cái thực sự quan trọng còn ở phía sau.

"Cổ phần trong tay tôi gồm 100% cổ phần cổ phần công ty cao tầng, gửi ủy thác ở nước ngoài, vĩnh viễn không thể bán lại hay chuyển nhượng, tại đây xin chia lại về cả quyền nhận cổ tức lẫn quyền bỏ phiếu theo tỷ lệ sau..."

Tất cả mọi người nín thở nhìn màn hình. Ông cụ từ tốn nói: "Thiệu Chấn Đông và người nhà nhận 51%, Thiệu Chấn Húc và người nhà nhận 34%, Thiệu Văn Thiến và người nhà nhận 10%. Thân thích còn lại nhận 5%."

Tỷ lệ chia như dự đoán, phe Thiệu Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm, còn Thiệu Chấn Húc bên này ai cũng vẻ mặt nặng nề.

Đạt được hơn 1/2 cổ phần của ông cụ, Thiệu Chấn Đông liền nắm được quyền khống chế tương đối đối với công ty cao tầng, chuyện gì cũng có thể kiểm soát. Như vậy tránh cho hai anh em bất hòa.

Mà Thiệu Chấn Húc có được hơn 1/3, nghĩa là vẫn được quyền phủ quyết trong những hạng mục quan trọng cần tỷ lệ bỏ phiếu trên 2/3.

Phần nho nhỏ của Thiệu Văn Thiến và những họ hàng khác cơ bản có thể xem nhẹ, bởi tỷ lệ quá nhỏ sẽ không có ý nghĩa quyết định.

Nói ngắn gọn lại, Thiệu Chấn Bang chia như vậy nhằm đảm bảo: chuyện trong nhà cơ bản để Thiệu Chấn Đông quyết, chuyện quan trọng như sát nhập/chia tách tập đoàn thì Thiệu Chấn Húc có quyền phủ quyết.

Quả thực vô cùng công bằng, không chỗ bắt bẻ.

Tuy nhiên đây mới chỉ là chia cổ phần của công ty cao tầng, nơi nắm giữ 60% cổ phiếu tập đoàn. Nói cách khác, 40% vẫn còn thả nổi bên ngoài sự khống chế của gia đình nhà họ Thiệu.

Sau khi tính đến cả phần thả nổi kia, tổng hòa lại thì suất của hai anh em nhà này lần lượt bị pha loãng thành 30.6% và 20.4%, bởi vậy đối với tổng thể tập đoàn, Thiệu Chấn Đông cũng không cònquyền khống chế tuyệt đối.

Chỉ là ——

Thiệu Quang Kiệt nói nhà bọn họ đã gián tiếp thu mua thêm 10% bên ngoài, lại thêm 30.6% này nữa, sợ là rất nguy hiểm.

Những phép tính nhanh chóng lóe lên trong đầu Lâm Dục Thư. Y không khỏi lo lắng vuốt vuốt trên mu bàn tay Tống Khải Minh.

"Không việc gì." Tống Khải Minh nắm lại tay y, nói nhỏ bên tai, "Thiệu Chấn Húc và Phương Lan đều ký hợp danh với anh. Tổng lại không kém Thiệu Chấn Đông là mấy."

Lâm Dục Thư tính toán một chút, hai bên đại khái đều nắm hơn 40%, vậy tiếp theo phải xem phe nào có thể huy động tiền trong khoảng thời gian nhanh nhất để thâu tóm thêm cổ phần từ thị trường niêm yết.

Nhất định sẽ lại là một cuộc chiến khốc liệt.

Thiệu Chấn Húc tài lực không bằng Thiệu Chấn Đông, mà Tống Khải Minh thiếu nợ vài tỷ đô nên cũng không có khả năng lại mượn được thêm bao nhiêu...

Đối nghịch với Lâm Dục Thư đang chau mày bên này, phía Thiệu Quang Kiệt lại phấn khích xoay tới xoay lui trên ghế, bộ dáng thắng chắc.

Nhưng video đến đây còn chưa kết thúc.

"Đến đây bổ sung một chuyện." Trong video, Thiệu Chấn Bang đột nhiên nói chậm lại, như thể đây mới là điểm mấu chốt nhất, "Nếu, Tống Khải Minh cháu ngoại tôi có thể trong vòng nửa năm hoàn thành việc mua lại công ty Xe điện Tấn Tiệp, thì sẽ nhận được 100% cổ phần của công ty cao tầng Vĩnh Tinh."

Sấm sét như vừa giáng xuống căn phòng này. Tất cả mọi người đều trố mắt.

Sau đó, những ánh mắt đổ dồn hết về phía Lâm Dục Thư, có địch ý, có kinh ngạc, có tọc mạch.

...... Thu mua sao.

Lâm Dục Thư nhíu mày.

Vậy thì xe điện Tấn Tiệp sẽ không còn là của họ Lâm.

Vậy tất cả những gì xảy ra trước đó đều là để trải đường cho chiêu cuối cùng ngày hôm nay?

Nãy giờ cụ Thiệu đã làm ra vẻ công bằng, rồi sau khi ép Tống Khải Minh tới cùng đường, lại thả cho hắn một cơ hội sống.

Không hổ là cụ Thiệu! Lâm Dục Thư không khỏi cảm thán, thật đúng là đến chết vẫn phải âm mưu thôn tính cơ ngơi nhà y.

Video kết thúc.

Trong phòng hội nghị nhất thời im phăng phắc. Mãi tới khi Thiệu Chấn Đông mở miệng hỏi: "Cổ phần không thể chuyển nhượng hay rao bán là có ý gì?"

"Đây là một phương thức bảo đảm." Luật sư Chung giải thích, "Cụ Thiệu ủy thác cổ phiếu ở quỹ nước ngoài, xem như một cách để bảo vệ. Ngay cả khi người nhà họ Thiệu muốn bán đi cổ phần trong tay thì cũng không thể thực hiện được. Như vậy có thể bảo đảm cổ phần mãi mãi ở trong tay dòng tộc họ Thiệu."

"Vậy nếu tôi đã đạt được cổ phần, nhưng kích hoạt điều kiện thứ hai," Thiệu Chấn Đông lạnh lẽo nhìn Tống Khải Minh một cái, "... cổ phần của tôi vẫn còn chuyển nhượng ra ngoài được sao?"

"Vừa rồi tôi đã nói, cổ phần này được gửi ủy thác nên không thực sự thuộc về các vị. Các vị chỉ là có được quyền nhận cổ tức và quyền biểu quyết dựa trên tỷ lệ cổ phần đã được chia. Cho nên nếu kích hoạt điều kiện thứ 2 thì quyền này sẽ thuộc về Tống Khải Minh, nhưng anh ta cũng không thể chuyển nhượng cổ phần cho ai khác."

Nghe đến đó, Lâm Dục Thư không khỏi lần nữa cảm thán, vì để bảo toàn cơ nghiệp, Thiệu Chấn Bang thật đúng là hao tổn tâm huyết.

Thoạt nhìn tưởng như đã chia cổ phần cho con cái, nhưng con cái lại không thể chuyển nhượng cho người khác, như vậy tập đoàn vĩnh viễn không thể bị người ngoài thâu tóm.

"Cụ thể viết trong văn kiện. Tôi sẽ gửi vào mail." Luật sư Chung tiếp tục nói, "Nhưng quan trọng nhất là video vừa rồi, ai chưa hiểu có thể hỏi."

Mọi người nhìn nhau rồi lại liếc về phía Lâm Dục Thư.

Có vẻ so với việc hỏi về di chúc thì họ càng muốn hỏi ý tứ Lâm Dục Thư nhiều hơn.

"Đi chứ?" Tống Khải Minh thấp giọng hỏi. Lâm Dục Thư gật đầu.

Hai người đứng dậy, quả nhiên có tiền bối nhịn không được hỏi: "Tiểu Tống, cháu sẽ thu mua Tấn Tiệp sao?"

Còn có người hỏi: "Tiểu Lâm tổng thì sao? Nhà cậu hẳn là không muốn bị thu mua chứ?"

Hai người đều không trả lời, mọi người bắt đầu xôn xao.

"Dựa vào đâu mà đòi cho nó hết? Không phải bất công quá sao?"

"Nếu nó có thể thu mua mau lẹ thì rõ ràng là nó có tài."

"Thu mua mau lẹ là tốt cho Vĩnh Tinh, nói không chừng giá cổ phiếu có thể một bước lên trời."

"Nhưng khi đó kẻ được lợi nhất không phải Tống Khải Minh sao? Chúng ta cũng chỉ có nước ăn cơm thừa canh cặn."

"..."

Trong bãi đỗ xe Vĩnh Tinh, đóng lại cửa Civic, không gian rốt cục an tĩnh.

Lâm Dục Thư ngả thấp lưng ghế, bắt đầu tiêu hóa nội dung bản di chúc.

Điện thoại của Tống Khải Minh đổ chuông không ngừng. Hắn không bắt máy cuộc nào, cuối cùng đơn giản tắt luôn nguồn.

"Em thấy thế nào?" Hắn nhìn Lâm Dục Thư.

Lâm Dục Thư dựng ghế lên một chút, đón ánh mắt hắn, "Lời này hẳn là em hỏi anh."

Vừa rồi công bố di chúc thời điểm, hắn thô sơ giản lược tính ra một chút, 40% nhiều là khẳng định có.

"Ông đang ép anh." Tống Khải Minh thở hắt ra, "Hoặc là anh thu mua, hoặc là anh cút ngay về Đức."

Nói xong, hắn lại bổ sung nói: "Còn mất luôn cả S-power."

"Phải, cụ cũng đang ép em." Lâm Dục Thư lại lần nữa ngả vào ghế, bần thần nhìn lên trần xe, "Hoặc là em giúp anh, hoặc là chúng ta chia tay."

Gừng quả nhiên càng già càng cay.

Lâm Dục Thư thậm chí có chút nghĩ mà sợ, bởi vì đá đít Thiệu Quang Kiệt mà y đắc tội Thiệu Chấn Bang. Nếu ông cụ mà còn có tinh lực, không biết còn ra đòn với nhà y tới mức nào.

Nhưng dù chỉ là thế này cũng đã xem như hả hê trả thù: ép cả Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư phải khó xử, chọn lợi ích cá nhân hay chọn tình cảm giữa hai người.

"Anh không thích như vậy." Tống Khải Minh nhíu mày, "Bị ép phải hành động."

"Em cũng không thích," Lâm Dục Thư dừng một chút, vẫn nói ra ý của mình trước, "Cho nên em sẽ không giúp anh."

Tống Khải Minh nhìn phía trước, đại não tựa hồ đang nảy số.

Lâm Dục Thư sợ hắn hiểu lầm, lại giải thích: "Tấn Tiệp là một công ty niêm yết, không phải vật sở hữu của mình anh hai, càng không phải của em."

"Anh biết." Tống Khải Minh nói, "Hơn nữa em cũng không muốn Tấn Tiệp thuộc về nhà khác."

Có hai loại doanh nhân. Một loại muốn phát triển công ty không ngừng. Một loại sẽ chọn thời điểm thích hợp để bán công ty đi lấy tiền.

Đa phần khi mới khởi nghiệp ai cũng là loại 1, nhưng dần dần trong quá trình vốn hoá thị trường, nhiều người lại thấy lựa chọn con đường thứ hai mới là sáng suốt. Bởi vì tự mình phát triển công ty nghĩa là phải gánh rất nhiều rủi ro, một bước sẩy chân là có thể lật thuyền, táng gia bại sản.

Ngược lại, nếu bán công ty ở thời điểm vàng, vừa có lãi lời, được sống đời giàu sang, vừa thảnh thơi về hưu sớm.

Chẳng hạn như, S-power dù có mở mang bao lâu nữa cũng rất khó trở thành tập đoàn lớn như Vĩnh Tinh. Bởi vậy bị Vĩnh Tinh thu mua là tốt cho S-power.

Nhưng ——

S-power không giống với Tấn Tiệp.

Hiện giờ Tấn Tiệp Điện đã làm to làm lớn, Lâm Dĩ Tắc cũng có trở thành loại doanh nhân thứ nhất, sao có thể dễ dàng để Vĩnh Tinh thu mua?

"Vậy anh có tính toán gì không?" Lâm Dục Thư hỏi.

"Đau đầu." Tống Khải Minh rối rắm vò đầu, "Vừa rồi Thiệu Chấn Húc nói, nếu anh lựa chọn thu mua thì ông ta sẽ rút khỏi vụ hợp danh cổ phần."

"Ông ta không muốn anh thu mua." Lâm Dục Thư nói.

Ngẫm lại cũng phải thôi, nếu Tống Khải Minh lấy được toàn bộ cổ phần của ông ngoại hắn, Thiệu Chấn Húc cũng chỉ còn lại chút bất động sản này nọ, căn bản không thể thoả mãn ông ta.

"Ông ta làm vậy là để chặn mọi đường lui của anh. Thu mua rất mất thời gian, không ai dám bảo đảm thành công trong 6 tháng. Nếu ông ta không hủy hiệp nghị hợp danh cổ phần thì dù thu mua thất bại, anh vẫn còn có thể đấu với Thiệu Chấn Đông bằng việc chạy đua cổ phiếu. Nhưng một khi ông ta rút lui, dù thu mua thành hay bại, anh cũng không còn nước cờ nào khác."

"Phải, ông ta đang cảnh cáo anh chớ liều lĩnh mù quáng."

Lâm Dục Thư cũng dần định hình tư tưởng của mình. Con đường thu mua không chỉ có khó, còn đắc tội nhiều người, thậm chí còn tạo thành nguy cơ rạn nứt tình cảm của hai người họ.

Bởi vậy lúc này hẳn là nên chạy đua thu gom cổ phiếu mới đúng.

"Ông ta còn nói," Tống Khải Minh lại nói, "Thiệu Chấn Đông đã quyết định triệu tập đại hội cổ đông, muốn thiết lập lại trật tự công ty."

Lâm Dục Thư không thấy có gì bất ngờ. Chỉ là ——

"Thiệu Chấn Đông đã nắm được hơn 50% cổ phần rồi sao?"

"Không rõ. Nhưng kể cả chưa đủ 50%, thì trong dịp Tết âm Lịch ông ta vẫn còn một tuần để tranh thủ thu mua cổ phiếu cho đủ."

"Chúng ta cũng có thể......" Lâm Dục Thư càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì bọn họ không có tiền.

Y thật ra có một ít tiền tiết kiệm, nhưng dùng để thu mua cổ phiếu Vĩnh Tinh thì cũng chỉ là như muối bỏ biển. Tống Khải Minh càng không cần phải nói, hắn nợ vài tỷ đôla, còn có thể vay được ở đâu?

"Từ từ," Lâm Dục Thư đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Lúc trước rốt cuộc anh bắt đáy được bao nhiêu % cổ phần rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro