Chương 71: Bổn tọa bị oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắc mặt Mặc Nhiên tái nhợt, khó có thể tin mà triệu hồi ra món vũ khí vừa mới thu về, lòng bàn tay sáng lên ánh lửa, Kiến Quỷ vâng lệnh mà ra, nằm giữa lòng bàn tay y.

So sánh với nhau, món vũ khí giết chết Thập Bát kia, ngoại trừ không có chuôi nắm, thì quả thật giống hệt như Kiến Quỷ, cứ như cắt ra một đoạn từ Kiến Quỷ___ chẳng lẽ trên đời này, còn có một thanh Kiến Quỷ thứ hai?!

Chưa kịp suy nghĩ sâu thêm, chợt có tiếng bước chân từ xa lại gần với một tốc độ cực nhanh đang bay vụt đến. Sở Vãn Ninh bình tĩnh hơn Mặc Nhiên một chút, hơi trầm ngâm, đột nhiên rùng mình: "Mặc Nhiên, thu hồi Kiến Quỷ trước đi!"

"Cái gì___?"

Không còn kịp nữa rồi.

Một đám người đã đến trước cửa động thí luyện, có Vũ Dân, có tu sĩ của các môn phái đang tu hành ở Đào Nguyên, trong đó thậm chí còn có cả hình bóng của Tiết Mông, Diệp Vong Tích, Sư Muội.... Dường như có người cảm nhận được sự khác thường bên động thí luyện này, nên đã triệu tập gần như tất cả mọi người cùng tới.

Vì vậy trước mặt tất cả mọi người vừa kéo tới, là hình ảnh Thập Bát chết thảm ngoài động, bị siết cổ bởi một đoạn dây liễu, hằn sâu vào da thịt. Mà Mặc Nhiên và một đứa nhóc choai choai thoạt nhìn chật vật mệt mỏi, hiển nhiên là vừa trải qua một trận ác đấu, toàn thân Mặc Nhiên đầy máu, cầm trong tay, chính là Kiến Quỷ đang tuôn chảy ánh lửa đầy đe dọa...

Lặng ngắt như tờ.

Không biết là ai bỗng nhiên la lên: "Hung, hung thủ!"

Đám người dần trở nên ầm ĩ, kinh hoảng, phẫn nộ, khẽ nói nhỏ với nhau, ong ong đến run động màng nhĩ. "Giết người" "Hung thủ" "Sao có thể rắp tâm như vậy" "Phát điên rồi" "Tên điên" từng câu chữ rời rạc lặp lại không ngừng, đám đông chen chúc hệt như đám cương thi vừa mới trong ảo cảnh, khiến cho Mặc Nhiên có một loại ảo giác, phảng phất như ảo cảnh còn chưa kết thúc, ác mộng vẫn đang tiếp tục.

Máu đổ trên đất Lâm An từ hai trăm năm trước, dường như vẫn đang còn tuôn rơi.

"Không phải..." Cổ họng y khô khốc, lui về sau một bước, "Không phải ta...."

Bước chân chợt ngừng, có người kéo lấy vạt áo y.

Giữa hỗn loạn, Mặc Nhiên cúi đầu, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Sở Vãn Ninh.

Y vô thức lầm bầm: "Không phải ta....."

Sở Vãn Ninh gật gật đầu, muốn kéo hắn ra sau lưng, bảo vệ. Nhưng giờ phút này hắn chỉ là một hài tử nho nhỏ, có thể làm được chuyện gì?

Đang nôn nóng, bỗng cảm thấy Mặc Nhiên lại bước lên phía trước một bước.

Tiếng người la lên ngày càng nhiều: "Bắt lấy y! Còn có đứa nhóc kia nữa! Bắt lại! Là hung thủ!"

"Không thể để cho bọn chúng chạy thoát, quá nguy hiểm! Mau bắt lại!"

Mặc Nhiên xoay tay giữ chặt lấy Sở Vãn Ninh, đẩy hắn ra sau lưng mình, che chắn hắn, sau đó cúi đầu một chốc, dần lấy lại bình tĩnh.

"Thập Bát cô nương không phải do ta giết. Các ngươi nghe ta giải thích đã."

Từng gương mặt trong đám người kia đều như mơ hồ không rõ, chồng lên những hồi ức về một thời điểm nào đó tận kiếp trước mà y không dám nhớ lại. Y miễn cưỡng nhìn ra Tiết Mông giữa đám đông, gương mặt Tiết Mông kinh ngạc, sau đó y lại thấy Sư Muội, Sư Muội mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, đang lắc lắc đầu.

Mặc Nhiên nhắm mắt lại, nghiêm giọng nói: "Người không phải do ta giết, nhưng ta cũng sẽ không trốn. Trước khi các ngươi bắt ta, cũng nên để ta biện bạch một lần chứ?"

Nhưng, dù cho Mặc Nhiên nói như vậy, cũng không ai nghe lời y. Bất an và phẫn nộ dâng tràn, có nữ quan giọng the thé: "Ngươi, ngươi giết người bị bắt tại trận, còn gì để biện bạch!"

"Đúng vậy!"

"Mặc kệ thế nào cứ bắt hết hai người bọn họ lại đã! Nếu thật sự bị oan, đến lúc đó thả ra cũng không muộn!"

"Bắt lại! Bắt lại!"

Tiết Mông phục hồi tinh thần khỏi cảm giác kinh hãi ban đầu, hắn bước ra khỏi đám đông, quay mặt về những gương mặt phẫn nộ đến vặn vẹo kia, lưng hướng về phía Mặc Nhiên, lớn tiếng nói: "Xin chư vị yên lặng một chút, để ta nói một lời."

"Ngươi là ai chứ!"

"Vì sao lại phải nghe ngươi!"

"Từ từ, vị này hình như là Phượng hoàng nhi?"

"Phượng hoàng nhi? Thiên chi kiêu tử? Là vị Tiết Mông kia sao?"

"Là hắn à..."

Sắc mặt Tiết Mông vô cùng khó coi, gần như tái nhợt, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Xin chư vị nghe ta nói một lời. Hai vị này đều là đệ tử của Tử Sinh Đỉnh, ta tin bọn hắn sẽ tuyệt đối không làm chuyện tàn sát người vô tội này. Xin chư vị bình tĩnh một chút, dù sao cũng nghe bọn họ giải thích đã."

"....."

Sau một lúc im ắng, chợt có người nói: "Vì sao lại phải tin ngươi? Là đệ tử của Tử Sinh Đỉnh thì đã sao, ngươi sẽ nhất định hiểu rõ về bọn họ đến tận gốc rễ, rõ như lòng bàn tay hay sao?"

"Đúng vậy, lòng người còn cách một lớp da mà, dù có là đồng môn, thì có thể hiểu rõ được bao nhiêu đâu!"

Sắc mặt Tiết Mông càng lúc càng kém, đôi môi mím chặt, ngón tay bất tri bất giác nắm thành quyền.

Sau lưng hắn, Mặc Nhiên đang đứng cùng Sở Vãn Ninh, kì thật từ khi Tiết Mông bước ra thì y đã cảm thấy kinh ngạc, kiếp trước chẳng hề có tình nghĩa sâu nặng gì với đường đệ này cả, vẫn luôn nhìn nhau không vừa mắt, về sau y thành đế tôn của Nhân giới, cướp của giết người không từ một việc xấu nào, tự nhiên cùng Phượng hoàng nhi ở hai đầu chiến tuyến, trở nên xung khắc như nước với lửa.

Bởi vậy, làm thế nào y cũng không đoán trước được, thì ra dưới những tình huống thế này, Tiết Mông vậy mà sẽ đưa lưng về phía y, quay mặt về phía người khác.

Trong lòng Mặc Nhiên chợt cảm thấy ấm áp, nói: "Tiết Mông, ngươi... tin ta?"

"Hừ! Thứ chó kia, ai tin ngươi?" Tiết Mông nghiêng một bên mặt, tức giận nói: "Ngươi xem ngươi dây phải chuyện gì! Rõ ràng còn lớn hơn ta một tuổi, mà cứ để ta phải thu dọn cục diện rối rắm của ngươi!"

"....."

Sau khi mắng xong, quay đầu lại, thanh âm càng trở nên hung ác hơn, la lối đám người kia: "Sao hả? Ta sao lại không hiểu rõ bọn họ? Bọn họ một là sư đệ của ta, một là đường ca của ta! Các ngươi hiểu hay là ta hiểu đây hả?"

"Tiết Mông..."

"Các ngươi nghe vài lời giải thích thì sẽ chết hả? Nhiều người nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ trì hoãn một lát, thì hai người bọn họ có thể mọc cánh mà bay hay sao?"

Lúc này, Sư Muội cũng bước ra, có điều nhìn hắn có vẻ không mấy khí thế, mềm mềm mỏng mỏng, lo sợ không yên mà nói: "Chư vị tiên quân, ta cũng có thể bảo đảm cho hai người họ, Thập Bát cô nương đương nhiên không phải do họ làm hại, xin chư vị hãy nghe giải thích một chút đi, đa tạ...."

Diệp Vong Tích thế mà cũng lách mình đến, tuy rằng hắn không đảm bảo cho bọn họ, nhưng lại bình tĩnh hơn đám người nóng nảy kia nhiều lắm.

Diệp Vong Tích nói: "Mặc dù phải tạm thời giam giữ bọn họ, nhưng cũng phải để cho họ có cơ hội biện bạch. Nếu không, chẳng phải là có lợi cho hung thủ chân chính sao, lỡ như kẻ kia ẩn nấp giữa chúng ta, vậy biết làm sao đây?"

Hắn vừa nói như vậy, những người khác lập tức hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều nhiều thêm chút cảnh giác.

".... Được thôi! Vậy thi để các ngươi giải thích!"

"Nhưng cũng vẫn phải bắt lại! Cẩn thận vẫn hơn!"

"Thà rằng bắt nhầm, còn hơn bỏ sót!"

Mặc Nhiên thở dài, lấy tay vuốt trán, qua một lúc sau, lại cười.

"Không ngờ tới, bốn bề thụ địch, vậy nhưng vẫn có người bằng lòng tin ta. Được, được, cho dù bị bắt, thì vì ba người các ngươi, ta cũng không tức giận."

Y tóm tắt lại việc ảo cảnh bị thật hóa, những việc xảy ra bên trong, và tình huống sau khi ra khỏi ảo cảnh gặp Thập Bát, nói cho mọi người.

Đáng tiếc, sau khi Tu La Cảnh bị phá giải, những người khác vào lại là một ảo cảnh hoàn toàn mới, cho nên cũng không thể biết được lời Mặc Nhiên vừa nói là thật hay là giả, có điều nếu y bịa đặt, vậy y phải thêu dệt nên cả một câu chuyện trong thời gian ngắn thế này, đúng thật là có hơi khó.

Bởi vậy, sau khi y nói xong, hơn phân nửa người có mặt đã có vẻ dao động.

Một Vũ Dân có thân phận tương đối cao quý thấp giọng thì thầm mấy câu với cấp dưới, sau đó nói: "Mặc Nhiên, Hạ Tư Nghịch, tuy rằng hai người các ngươi có lí do, nhưng vẫn không có chứng cứ. Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, vì sự an toàn của Đào Nguyên, các ngươi vẫn phải chịu giam giữ một thời gian."

Mặc Nhiên bất đắc dĩ cười khổ: "Được được được, ta biết sẽ phải như vậy. Các ngươi cho ta ăn uống đủ là được, ta sẽ không càm ràm gì cả."

"Chuyện này là đương nhiên." Vũ Dân ngừng một chút, rồi lại nói: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, các tu sĩ trong Đào Nguyên cần tăng cường đề phòng, để tránh những việc ngoài ý muốn. Trước mắt vẫn còn những tu sĩ chưa tới, lát nữa ta sẽ phái người đến kiểm tra thẩm vấn hết, để bài trừ hiềm nghi. Mặc khác, chuyện này ta sẽ báo cho các chưởng môn, đặc biệt là Tử Sinh Đỉnh liên quan nhiều nhất đến việc này, nếu có thể, ta muốn mời sư tôn hai vị đến một lần."

"Sư tôn?!" Mặc Nhiên vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi.

Sở Vãn Ninh yên lặng không hé răng.

"Ta không muốn mời sư tôn tới! Mời bá phụ của ta được không?"

"Đệ tử có việc, nên báo với sư tôn chứ. Đây chính là phép tắc xưa nay của Tu Chân giới, chẳng lẽ Tử Sinh Đỉnh của ngươi không như vậy sao?"

"Không phải, ta...."

Mặc Nhiên sốt ruột vò đầu, liên tục thở dài, không biết phải nói gì đây.

Đệ tử có việc, chuyện báo sư tôn, đương nhiên là đúng theo quy củ rồi.

Nhưng nghĩ tới gương mặt luôn mang biểu tình nhàn nhạt cùng với ánh mắt lạnh băng kia của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên cảm thấy dù hắn có tới, cũng khẳng định là không cần phân rõ trắng đen đã đánh mình một trận trước rồi, thà rằng không gặp.

Nhưng dù y có nói gì đi nữa thì chuyện cũng khó mà khác được.

Y và tiểu sư đệ bị nhốt lại.

Nơi giam cầm của Đào Nguyên là một sơn động không lớn không nhỏ, bên ngoài cửa động là một bụi gai viễn cổ chỉ nghe theo lệnh Vũ Dân, bên trong động tăm tối quanh năm, cũng may là còn có lò sưởi với một ngọn lửa được làm pháp chú để không tắt.

Mọi thứ trong động đều rất giản dị, chỉ có một cái giường đá to rộng thô kệch, phủ đệm mềm được làm bằng lông chim, một cái bàn đá, bốn chiếc ghế đá, một mặt gương đồng, mấy bộ chén dĩa và trà cụ.

Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh cùng bị giam lỏng ở đây.

Tuy nói rằng sự tình vẫn chưa thể kết luận, nhưng Vũ Dân phụ trách giám thị hai người tựa hồ có mối quan hệ rất tốt với Thập Bát, nàng vô cớ bỏ mạng, Vũ Dân kia liền giận chó đánh mèo với hai người Mặc Nhiên, bởi vậy mà thường hay gây khó dễ cho bọn họ trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.

Đêm đầu tiên, Vũ Dân kia còn đưa tới chút đồ ăn, chả mùi vị gì, nhưng cũng đủ ăn. Nhưng đến ngày thứ hai, thì chỉ ném đại chút thịt thà rau xanh, muối gạo, nói là không rảnh lo thức ăn cho bọn họ, bảo bọn họ muốn ăn gì thì tự mà làm.

"Tự làm thì tự làm, nấu cơm thôi, ai mà không biết?"

Mặc Nhiên vừa nói vừa hầm hừ ngồi xổm trên mặt đất, chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.

"Tiểu sư đệ muốn ăn cái gì?"

".... Gì cũng được."

"Haizz, món ăn khó làm nhất trên đời này chính là 'gì cũng được' đó. Để coi coi, có thịt ba chỉ, cải thìa... Ái chà, đám người chim này cũng keo kiệt quá, cải thìa toàn là cọng không. Bột mì và gạo thì thấy cũng nhiều, không biết là dùng cho mấy ngày đây." Y lải nhải so đo, ngẩng đầu hỏi Sở Vãn Ninh: "Muốn ăn cơm hay là ăn mì."

Sở Vãn Ninh đang nằm trên giường đá nghỉ tạm, nghe vậy hơi suy nghĩ, sau đó nói: "Mì."

Dừng một chút, rồi lại thòng thêm một câu: "Mì sườn."

"..... A ha ha, ngươi đừng có làm khó ta, mì sườn ở đâu ra hả."

"Vậy thì cái gì cũng được."

Mặc Nhiên xếp bằng ngồi dưới đất, gác tay lên đầu gối, chống cằm, suy nghĩ một chặp: "Cũng không nhiều nguyên liệu, ta làm cho ngươi bát mì thịt bằm nha?"

"Mì thịt bằm?"

"Thích không?"

"Cũng được, cay không?"

Mặc Nhiên cười cười: "Ngươi xem, mấy thứ mà đám người chim kia cho, nửa trái ớt cũng không thấy luôn."

Nếu đã quyết định xong món ăn, Mặc Nhiên liền bắt đầu làm mì. Dáng người Sở Vãn Ninh thấp, sức lực cũng không đủ, nên cũng lười giả vờ đến giúp, chỉ dựa vào giường, hờ hững nhìn Mặc Nhiên nhào bột, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Đột nhiên cảm thấy như thế này cũng rất tốt, Mặc Nhiên không biết hắn là ai, hắn sẽ có thể cứ như vậy mà ở bên cạnh Mặc Nhiên, lúc nấu cơm, y sẽ hỏi hắn muốn ăn gì, thật sự là quá tốt đẹp rồi.

Thậm chí còn có chút bất an, cảm thấy rất nhiều thứ mình đang có được đây, đều là lấy trộm của một tiểu hài tử tên là 'Hạ Tư Nghịch'.

Mặc Nhiên nấu mì xong, rải thịt bằm đã xào kĩ lên trên. Gia vị mà Vũ Dân cho cũng ít đến thảm, y cũng không làm ra được món gì đặc sắc hương vị đầy đủ cả, nhưng sợi mì thật ngon, mềm dai vừa phải. Lóc mỡ từ thịt ba chỉ làm dầu rán, chờ nóng thì cho thịt bằm vào xào, cũng rất thơm.

"Sư đệ, ăn..." Y vừa nhìn qua, thấy Sở Vãn Ninh đã ngủ rồi, vẫn là tư thế nằm như cũ, nghiêng mặt, đầu gối lên tay, hàng mi rất dài, nét mặt an yên.

"Cơm..." Y lẩm bẩm nói cho trọn câu, sau đó đến bên mép giường, vuốt mái tóc đen của Sở Vãn Ninh.

"Nhìn thế này, ngươi đúng là rất giống sư tôn. Không biết ngươi và sư tôn, rốt cuộc có mối quan hệ gì với Sở gia ở Lâm An, cũng không biết cuối cùng là kẻ nào hại chúng ta, haizz... Không biết giờ phút này sư tôn đang làm gì, biết chuyện ở đây rồi, có thể nào lại chằng phân biệt trắng đen xanh đỏ gì hết mà cứ trách tội ta."

Nói tới đây, ánh mắt Mặt Nhiên hơi tối đi, ngón tay cong lên quấn lấy một sợ tóc của Sở Vãn Ninh, lẳng lặng thở dài.

"Ngươi không biết hắn đó thôi, hễ có chuyện, luôn quở trách ta... Hắn đặc biệt không thích ta."

Tiếc rằng Sở Vãn Ninh đã ngủ rồi, những lời kia tựa như kiếp trước kiếp này, như những gút mắt hiểu lầm mấy mươi năm giữa bọn họ, nhẹ nhàng rơi vào lòng đêm, không người đáp lại.

Mặc Nhiên chờ cho sợi mì nguội đi một chút, không đến mức bỏng miệng, mới gọi Sở Vãn Ninh dậy.

"Sư đệ, ăn cơm thôi."

Sở Vãn Ninh che miệng ngáp một cái, ánh mắt buồn ngủ mông lung ngây ra một lát.

"Ừm, ăn cơm..."

Mặc Nhiên bê mì đến, y thích nấu ăn, nhưng lại không thích rửa chén, vì để rửa ít đi một món, y dứt khoát bỏ toàn bộ mì vào trong nồi thịt xào luôn.

Sở Vãn Ninh cảm thấy có chút kinh ngạc với cái kiểu ăn tùy tiện không câu nệ này, đôi mắt hơi mở to, không thể tin mà nhìn cái nồi mì: "Vậy... rồi làm sao ăn?"

"Ăn chung đó." Mặc Nhiên đưa cho hắn một đôi đũa, mình thì chắp tay trước ngực, cười nói, "Cuộc thi xem ai vớt mì nhanh hơn, sắp sửa bắt đầu! Ai có thể ăn nhiều mì hơn đây? Chúng ta rửa mắt đón xem."

"..."

Mặc Nhiên lải nhải xong, nheo mắt cười thật vui vẻ. Sở Vãn Ninh đăm đăm nhìn y một lát, rồi nói: "Hình như ngươi chỉ cần có ăn, là sẽ rất..."

"Rất vui vẻ hả?"

"Ừ."

"Ha ha, người có ăn là nhất rồi."

Mặc Nhiên nói, cũng không khách khí nữa, liền vớt một đũa mì to, hút hút nhai nhai: "Xấu thì có chút xấu, ưng mà ương vị cũng ông tệ lắm."

"....." Sắc mặt Sở Vãn Ninh khó coi, "Ăn đừng có hút."

"Ha ha ha!" Mặc Nhiên vỗ đùi cười, "Nhóc con này, ngươi giống hệt sư phụ ta luôn. Hắn cũng bảo ta đừng có hút, nhưng mà người đoán xem? Có một lần ta ăn cơm với hắn, cố ý quăng cục xương vô chén hắn, chọc giận hắn, ha ha ha ha___"

Sở Vãn Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi thật sự làm càn!"

"Đúng đúng đúng! Chính là thái độ này, sao ngươi lại biết? Ái chà còn bắt chước rất giống nữa, sư đệ à, ta cảm thấy hai người các ngươi có thể là họ hàng xa đó, nói thật, chờ sư tôn tới đây rồi, ngươi đến chào hỏi hắn một chút không? Á á____ ngươi đừng có giành nửa cái trứng chiên của ta___"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro