Chương 107- Có một thứ tốt gọi là QQ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biết được cha mẹ chồng rốt cục cũng trở về, cũng không còn gặp Trương Yến, trái tim Phan Lôi cũng bình tĩnh lại, xem như là buông ra rồi.

Điền Viễn trả phép đi làm, Trương Yến cân tại thân hậu (đi theo sau lưng), từ khi Phan Lôi nói, có một loại con gái bề ngoài thanh thuần nhưng trong lòng tà ác, y đối với Trương Yến kính nhi viễn chi (kính sợ tránh xa), cô bé này lòng dạ nhiều lắm. (bạn Viễn nghe lời chồng quá *vỗ tay*)

"Bác sĩ Điền, Điền a di bọn họ trở về rồi sao? Em nên tiễn bọn họ a, thật đáng tiếc, cha mẹ anh là người tốt, rất hiền lành, em nhìn cũng rất gần gũi."

Điền Viễn cùng bệnh nhân nói chuyện, y đối xử với bệnh nhân đều rất thân thiện, sẽ không giống các bác sĩ khác hiện nay, giơ cằm lên nói chuyện.

"Em thật sự rất thích cha mẹ anh, em khi về nhà vẫn nói chuyện này với cha mẹ em, cha mẹ em nói: rất muốn cùng bọn họ ăn cơm a." (level atsm của ẻm thật ghê gớm U_U)

Điền Viễn quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Yến, cậu ôm kẹp bệnh án, mình ở đây nói chuyện, tự mình cười hài lòng.

Điền Viễn không phản ứng với cô, viết đơn thuốc, để bệnh nhân tới phòng thuốc lấy thuốc.

"Lần sau họ trở lại, em nhất định phải hảo hảo thỉnh thỉnh họ. Bác sĩ Điền, cha mẹ anh thật sự rất tốt."

Hai tay Điền Viễn giao nhau, cảm thấy nhất thiết phải cùng cô gái này hảo hảo nói chuyện, cô dường như rơi vào một loài khác, nhất định phải ở trong mối quan hệ với cha mẹ chồng tương lai ảo tưởng. Mẹ của y là mẹ chồng của Phan Lôi, không phải cô gái này, y không muốn mình ảo tưởng cái gì, tạo bất tiện cho mình, dẫn tới phiền phức.

"Cha mẹ tôi là người rất tốt, điều này cùng cô có quan hệ?"

Trương Yến còn đang cười, vừa nghe thấy lời này của Điền Viễn, nụ cười im bặt đi. Điền Viễn ôn hòa, rất ít khi phát hỏa, y đối với mỗi thực tập sinh đều dốc lòng chỉ đạo. Ngoại trừ đem y thật sự chọc giận, y bình thường không dễ dàng phát hỏa. Đương nhiên, ngoại trừ trước mặt Phan Lôi.

"Mẹ tôi chính là nhìn cô rất thuận mắt, cho nên mới mời cô ăn bữa cơm, cô không cần có ý nghĩ gì khác. Tôi còn nhớ tôi đã nói với cô, tôi thật sự có người yêu, chúng tôi rất yêu nhau, đã sống chung một chỗ rồi. Mấy ngày nay anh ấy ra ngoài, tôi không có nhắc về chuyện này với cha mẹ tôi, mẹ tôi có nói cái gì, gây nên hiểu lầm của cô sao? Vậy tôi xin lỗi, mẹ tôi không biết tình huống, nói cái gì không khéo léo xin cô thứ lỗi cho. Thế nhưng, xin cô đừng lợi dụng cha mẹ tôi cùng tôi thấy sang bắt quàng làm họ, kết quả học tập lâm sàng của cô là dạng gì thì chính là dạng đó, tôi sẽ không đặc biệt cho cô cao hơn một điểm."

Mặt Trương Yến hơi trắng bệch, Điền Viễn có chút nặng.

"Đúng rồi, tôi còn muốn phê bình cô một câu, cô đi theo bên cạnh tôi, là thực tập sinh của tôi, tôi xem bệnh cho bệnh nhân, đây là cơ hội học tập tốt cho cô, cô bây giờ một chút tâm tư cũng không đặt ở việc học, lúc tôi chẩn đoán, cô chính là ở chỗ này cuời, nói chuyện, thái độ học tập của cô là như thế này sao? Cô cho rằng thái độ này của cô đủ tư cách để làm bác sĩ sao? Bây giờ là lúc cô tích lũy kinh nghiệm, nếu như cô vẫn tiếp tục không chăm chú học như thế này, hoặc là không có tâm tư học tập, vậy tôi muốn cùng giáo viên chủ nhiệm của cô liên lạc một chút, xem có nên cho cô về trường đọc sách lại mấy năm hay không, chân chính thành thục, hiểu được sinh mệnh của một người thầy thuốc, điều gì mới là chức trách, cấp bằng tốt nghiệp lại cho cô. Tôi chỉ nói một chút, sau này thái độ học tập của cô vẫn giống như bây giờ, tôi sẽ không tiếp tục mang theo vị thực tập sinh này."

Dù sao cũng chỉ là một cô gái trong trường học chưa va chạm nhiều, Điền Viễn ôn hòa, cũng không phải không còn cách biểu đạt nào khác, y nổi giận với Phan Lôi cũng không có cách nào khác. Y mặt lạnh phê bình Trương Yến, Trương Yến từ nhỏ tới lớn còn chưa có ai nói với cô như vậy, tự nhiên có chút không chấp nhận được, viền mắt đỏ lên, nước mắt xoạt một hồi chảy ra.

"Bác sĩ, chính là chăm sóc người bị thương. Nắm chặt tất cả cơ hội để cấp cứu bệnh nhân. Nâng cao trình độ nghiệp vụ, nâng cao tu dưỡng bản thân. Cô còn ít tuổi, chỉ là học được từ trên sách giáo khoa, có thể cô phải nhớ kỹ, thêm lý luận thực tế mới có thể rèn luyện một con người. Ba tháng, thái độ này của cô, cô có thể học được cái gì? Các thực tập sinh khác rất hiếu học, vẫn theo xuống phòng bệnh, xem ghi chép bệnh án, có vấn đề liền hỏi, cô có thể sao. Cô nếu như cảm thấy tôi nói không đúng, tôi có thể cho cô đổi một bác sĩ khác, như vậy đi, cô theo bác sĩ Vương đi, kỹ thuật của hắn rất tốt, người cũng không tệ, cô theo hắn tốt hơn."

Trương Yến che miệng đi ra ngoài, Điền Viễn mặt lạnh không nói lời nào, học sinh như vậy, cần mài giũa. Quá trẻ tuổi dễ nổi giận.

Có điều, hiệu quả rất tốt, từ khi sau khi chuyển bác sĩ Vương, Trương Yến tiếp tục nhìn thấy Điền Viễn, chỉ là quy củ gọi một câu bác sĩ Điền, cúi đầu liền đi.

Cẩn thận hỏi qua bác sĩ Vương, bác sĩ Vương cười cợt.

"Tiểu nha đầu rất nỗ lực, tôi lúc đầu để cô ấy đi theo một bên xem, sắp xếp ca bệnh cũng xem, một đứa nhỏ rất hiếu học a."

Tâm Điền Viễn cũng coi như là buông xuống, chỉ cần bất hòa trước đây tức tức tra tra (ríu ra ríu rít, em cũng chả hiểu tại sao chỗ này tác giả lại dùng từ này) như vậy, chỉ cần đừng nói với y cái gì mà bác sĩ Điền em muốn theo đuổi anh, vẫn là một học sinh tốt.

Cùng Phan Lôi nói chuyện này, Phan Lôi hú hét rất cao hứng.

"Bảo bảo nhà mình lại sẽ mặt lạnh phê bình người a, làm rất khá, giúp anh đánh đuổi một tình địch. Thân ái, em có mở máy tính không? Anh cuối cùng cũng tìm ra được một thứ rất hay, có thể nhìn thấy em nha."

Điền Viễn khinh thường một chút, hắn thần thần bí bí, có biết là cái gì không? QQ a, đây là thứ đã sớm có OK? Hắn nói bây giờ có cái này, hắn ở bộ đội bị nhốt thành ngốc hả.

"Mau mau, mở máy tính đi, để anh nhìn em một chút. Em không biết anh phải tiêu tốn thế nào a, anh mua một cái notebook, lúc muốn lên mạng phải đệ trình, bị cục an toàn quốc gia quản chế, phải điều tra xét duyệt, mới rốt cục xin được. Rốt cục có thể nhìn thấy em."

Hắn là binh chủng đặc thù, chuyện lên mạng đơn giản như vậy, đối với bọn họ nói tới có chút gian nan. Phải điều tra hắn, phải quản chế laptop hắn mới mua, phải an bài theo dõi, phải tiêu diệt tất cả các website bên ngoài, mỗi lần lên mạng tra thông tin đều phải kiểm tra, loại bỏ, hơi liên quan tới chút cơ mật cũng không được phép tìm.

Vì thế, Phan Lôi vẫn không mua notebook, cũng không cần thiết. Nhưng bây giờ hoàn toàn khác, hắn muốn nhìn thấy khẩu tử (bạn đời) này của hắn, điện thoại di động đều không dùng được, hắn phải nhìn thấy hình ảnh thật sự của khẩu tử của hắn.

Liền mua notebook, sau khi cài đặt các chương trình cần thiết, hắn mới click vào biểu tượng chim cánh cụt, để liên lạc với một người này, liền ngay cả tổ tiên 3 đời của Điền Viễn đều điều tra rõ ràng, mới cho phép hắn và Điền Viễn chat video.

Máy tính Điền Viễn cũng không dùng qua, y mỗi lần về tới nhà đều quá mệt, nào có thời gian suốt ngày lên mạng chơi game. (vợ chồng Lôi Viễn như kiểu xa rời văn minh nhân loại ấy =)))))))

Hết cách rồi, ngồi ở trong phòng khách mở máy tính ra, lên mạng, chim cánh cụt nhỏ tiếp tục nhảy lên, avatar là một chú khủng long nhỏ, Điền Viễn nở nụ cười, vẫn đúng là phù hợp với cá tính của Phan Lôi.

Mở chat video ra, Phan Lôi tựa hồ ngồi tựa ở trên ghế, sau lưng là giường của hắn, lại như tất cả ký túc xá trong quân doanh đều như vậy, gọn gàng, sạch sẽ. Không chút bẩn nào.

Phan Lôi nhìn thấy Điền Viễn, nhíu mày một cái.

"Hiện tại mấy độ a, thời tiết không ấm a. Em ngồi ở phòng khách làm gì? Lại lạnh người, trở về phòng đi."

Điền Viễn yên lặng một chút, ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích.

"Liền chơi một hồi, em liền đi ngủ. Các anh chưa tắt đèn?"

"Ký túc xá binh lính 10h. Anh đây không ai quản, bảo bảo, có lạnh không a, trở về phòng đi thôi. Nằm trong chăn chat video với anh."

"Ngủ thiếp đi thì làm sao bây giờ?"

Y cũng muốn lên giường, nhưng mà có thể ngồi liền ngủ thiếp đi.

"Vậy anh liền ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của em một đêm. Em không biết anh muốn ôm em ngủ nhiều như thế nào đâu."

Điền Viễn lườm hắn một cái, tắt đèn, ôm notebook đi lên giường.

Phan Lôi ở bên kia nói lải nhải.

"Vẫn luôn rất hòa khí, làm sao lại học phê bình giáo dục người khác? Anh có thể nói rõ trước a, em sau này cũng không thể phê bình giáo dục a. Điền nhi, Điền nhi, em xoay qua chỗ khác cởi quần áo làm gì, xoay qua đây, để anh nhìn em cởi quần áo a."

Phan Lôi nói đâu đâu, Điền Viễn đem máy tính đặt xuống giường, liền cởi quần áo ngủ. Cởi từng khuy áo, sau đó cởi ra, kéo chăn che trên người.

"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua a."

Điền Viễn cởi quần pyjamas ném ra, ném về phía máy tính, Phan Lôi ngu đột xuất vẫn là đưa tay ra đón, không xong rồi, muốn phun máu mũi, khẩu tử của hắn ngay ở trước mặt hắn để nude, ném quần áo về phía hắn, đây không phải tỏ rõ nhào tới y bò theo đường bộ qua đi, bò lên trên chăn của y, cái này là cái gì?

Ngồi dựa vào ở trên giường, đem máy tính chuyển tới trên đùi.

"Chờ anh về, anh sẽ dùng miệng, đem quần áo em, từng cái từng cái cởi sạch, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, anh đều hôn tới, sau đó ..."

Phan Lôi không chịu đựng được mê hoặc trước mắt, y mặc một chiếc áo lót nhỏ màu trắng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hắn yêu thích đi tới gặm, càng yêu thích áo lót nhỏ bao vây lấy tiểu quả tử (chứng trim a =)))), phấn nộn, càng yêu thích thân thể của y, ôi, ta lau, máu mũi lão tử đều sắp chảy ra, hơi hơi ngẩng cao đầu, đưa tay ra chạm đến, căm hận a, con mẹ nó đây là màn hình lạnh lẽo, cái này nếu như giống khẩu tử của hắn thân thể ấm áp, hẳn là tốt.

"Ít nói mấy lời xấu xa."

Điền Viễn da mặt mỏng, nghe không được mấy lời nói này của hắn.

"Bảo bảo, bảo nhi ngoan của ca, em cởi áo lót ra, để anh nhìn em một chút."

Hô hấp Phan Lôi nặng nề, phòng ngủ yên tĩnh, tiếng nói của hắn phá lệ rõ ràng, lại ở bên tai như vậy.

"Phan Lôi."

Điền Viễn đỏ mặt, lỗ tai đỏ, có thể đừng cách máy tính làm ra chuyện hay không a.

"Bảo bảo, em cởi quần áo, để anh nhìn em một chút, chăn cũng đẩy ra, để anh nhìn em một chút."

Phan Lôi ôm notebook lên giường, ba chân bốn cẳng cởi quần áo, Điền Viễn nhìn thấy, quần lót màu đen của hắn đã cởi ra rồi.

"Anh muốn ôm em, muốn hôn em, muốn hôn khắp toàn thân em, bắt đầu từ cổ, hôn tiểu quả tử của em, hôn xương sườn của em, hôn eo em, em sẽ cười, sẽ vặn vẹo cơ thể, anh sẽ hôn phía sau lưng em, hôn lên mông tròn nhỏ của em, mò tiểu đầu của em, để nó đứng thẳng, phấn chấn, phun trào, anh muốn tiến vào cơ thể em, em vừa khóc, vừa xin tha, lại kêu ca của em, ôm lấy em, toàn bộ khiến anh không khống chế được bản thân. Bảo bảo, bảo nhi ngoan của anh, anh yêu em, hận không thể ngay bây giờ liền tới ôm em. Mãi cho tới hừng đông, anh cho em bị anh làm ngất đi, lại tỉnh lại, ba ngày không xuống giường được."

Phan Lôi đè thấp thanh âm của hắn mang theo tính thăm dò, hắn tắt đèn ký túc xá, nhìn mặt Điền Viễn, nhìn Điền Viễn chậm rãi đẩy chăn ra, nghe y tự DIY, giống như hắn, vuốt tiểu đầu, đứng thẳng lên, bắt đầu trầm thấp thở dốc, bắt đầu trên dưới tuốt, theo hắn, bắt đầu ngâm nga, y phun ra trước, nhìn thấy ánh mắt mê ly của y, môi đỏ thẫm, phía dưới vừa phun trào bạch trọc, một loại vẻ đẹp ngổn ngang, Phan Lôi cũng không nhịn được nữa, tăng nhanh động tác trong tay, cũng phun ra theo.

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro