Chương 14 - Nguồn gốc những cái tên tức cười của Phan gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điền nhi, ta nói cho ngươi, gia đình ta tên mỗi người đều là lịch sử phát triển của Trung Quốc. Ta chỉ nói với mình ngươi, bằng không sẽ bị đại bá bọn họ đánh chết."

Nếu muốn hắn thích mình, nên đem tất cả của cải giao cho hắn, y hiện tại chính là một nam sinh nghĩ hết cách để đạt được hảo cảm của bạn gái, đừng tưởng rằng y đã ba mươi mà đã chín chắn, đem tất cả của cải, tất cả bí mật tiết lộ, hắn sẽ hiểu biết toàn bộ về gia đình mình.

Muốn nhìn hắn cười, cười đến vô tâm vô phế đáng yêu hơn nữa , như thế nào y thấy người này trong lòng yêu còn không đủ, nhất cử nhất động, nhíu mày thở dài đều tuyệt mỹ, ngay cả ăn canh y cũng cảm thấy đẹp, hắn cười đến phun trà cũng đẹp.

Điền Viễn lộ ra biểu tình rất muốn biết, hắn tam đại bần nông, không gia thế hiển hách như vậy, hắn là rất muốn lẩn đi thật xa, nhưng ngăn không được nội tâm tò mò.

Phan Lôi lấy giấy bút, vẽ ra một sơ đồ.

Trước đem tên ông nội y viết lên, Phan Kiến Quốc.

"Đại khái cụ nôi ta cũng thực hy vọng Trung Quốc thống nhất đi, mong muốn ông nội ta trở thành người có lí tưởng cao cả. Cho nên đặt là Phan Kiến Quốc."

Ông nội hắn ở trên cùng, đi xuống phân bốn nhánh, nói cách khác, ba hắn có bốn anh chị em.

"Đại bá ta tên là Phan Kháng Nhật. Là sinh ra trong thời kì Trung Quốc chống Nhật. Nhị bá tên là Phan Nội Chiến, là thời điểm đang xảy ra nội chiến*, ta nghe ta bà nội nói, vốn còn định đặt tên cho nhị bá ta là Phan Cộng Sản."

Điền Viễn đến đây là không thể nhịn nổi, cuối cùng phun phì phì luôn ngụm cơm vừa ăn.

Phan Lôi nghiêm trang cùng hắn nói xong đời thứ nhất và thứ hai, Điền Viễn đã nhịn không được đập bàn cười to . Ông nội y thực sự tài tình, đúng là nhân tài. Cả một cái lịch sử thành lập phát triển Tân Trung Quốc , mấy cái tên này cũng thật quá cá tính đi.

"Ba ta và cô, là long phượng thai. Ba ta là Phan Viên Triều, cô ta là Phan Kháng Mĩ."

Sau đó mỗi vị trưởng bối phía dưới lại chia ra bốn tuyến, cũng chính là đời bọn họ.

"Đại ca ta tên có chút kỳ quái, hắn đại danh Phan Triển, nhũ danh cũng rất quái, vì nhũ danh này, hắn còn từng rời nhà trốn đi. Hiện tại nếu có người ở dám gọi nhũ danh hắn, phỏng chừng hắn sẽ giết người."

"Nhũ danh của đại ca ta là Phá Tứ Nhân."

Điền Viễn nghiêng đầu nghiên cứu, Phá Tứ Nhân? Chẳng lẽ là phong tục nông thôn, tên xấu dễ nuôi?

"Khi hắn sinh ra, là năm thứ hai sau khi Tứ Nhân Bang** tan rã, ông nội ta vì chúc mừng bình phản, cháu trai đầu tiên đã kêu Phan Phá Tứ Nhân."

Điền Viễn thiếu chút nữa nghẹn chết, một ngụm nước nuốt không xuống nổi, hắn vô cùng thừa nhận ông cụ thần tiên này, quả thực rất dũng mãnh phi thường , trách không được đại ca y phải rời nhà trốn đi, này so với Cẩu Thặng Tử còn không ý tứ bằng.

"Nhị ca ta gọi là Phan Cách, hắn khi đó thì tốt rồi, chỉ là cải cách mở ra thôi, tỷ ta là Phan Việt, ý nghĩa là kế hoạch Đại Dược Tiến***."

Phan Lôi cuối cùng viết tên chính mình. Vẻ mặt rõ may mắn.

"Thời điểm ta sinh ra khá hơn rất nhiều, khi đó không phải Hongkong, Macao được trả về, bằng không ta sẽ bị gọi là Phan Quy. Theo bà nội nói, ta sinh ra vào đúng lúc sét đánh lớn, đã kêu ta là Phan Lôi."

Thật là lịch sử phát triển của Trung Quốc, thế hệ đi trước kiên trì một cách kì cục, dùng từng bước tiến bộ của thời đại làm mệnh danh.

"Nhà các ngươi gia pháp thực nghiêm? Ông nội ngươi còn tại thế không? Hiện tại hắn vẫn còn dùng gia pháp để quản chế các ngươi?"

Thật muốn trông thấy vị lão tử giống thần tiên này, nhất định là một người cố chấp, khó tính, nghiêm túc .

"Nhà chúng ta gia pháp thực nghiêm, ông nội định quy củ, nghiêm khắc như trong quân đội. Bị phạt là chuyện thường, đừng nhìn ba ta đại bá bọn họ cũng đều sáu mươi mấy tuổi, lão gia tử một khi tức giận, bọn họ vẫn còn bịo bắt ôm súng đi chạy mười km, khi đó mấy huynh đệ chúng ta phi thường giải hận( con với cháu =.=)."

Đại khái là nghĩ tới ba ba y lưng bọc hành lý bị phạt chạy thao thật cao hứng, Phan Lôi khóe mắt lông mày đều là tươi cười. Con cháu xấu xa (con cháy mất dạy =)) ), lão tử dạy dỗ đứa con, đứa con lại cười lão tử bị cha dạy dỗ, toàn gia này quả thực là náo nhiệt.

"Nói lên gia pháp, Điền nhi a, chúng ta cũng phải định một chút gia pháp đi. Cũng giống như trong quân ngũ, tuân kỉ thủ pháp, không được phạm sai lầm, bằng không sẽ nhận trừng phạt, ta phát hiện ngươi có chút thói quen thật không tốt, phải sửa."

Điền Viễn lập tức thu hồi bộ dạng bát quái, chỉnh một chút tươi cười, giả vờ lạnh lùng.

"Ta cũng không phải người trong gia đình ngươi, dựa vào cái gì phải nghe ngươi định gia pháp? Cuộc sống của ta rất khá, không tất yếu sửa. Còn có, đây là nhà của ta, không cần ngươi đối ta khoa tay múa chân." Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Thu thập bát đũa, Phan Lôi nhanh chóng đi rửa chén, y động tác nhanh nhẹn, tí tách rửa xong, một phen lôi Điền Viễn đang lười biếng trên sô pha xem TV dậy. Kéo hắn sao cho sống lưng thẳng lại, giấy bút đều đã chuẩn bị tốt, cứ như cuộc hội đàm sáu phương. Một bộ đàm phán thân thiện, Điền Viễn có chút đau đầu, tán chuyện hắn còn có hứng thú, nhưng nghiêm túc như vậy, hắn lại cảm thấy mệt chết đi a.

"Ta lại một lần nữa cùng ngươi nói, ngươi khẳng định người nhà ta, sống là người của ta, chết là ma nhà ta (sao ta liên tưởng tới mẹ chồng đang giáo huấn nàng dâu vậy kìa|˚–˚|) , đừng nghĩ loạn thất bát tao. Quân nhân thế gia sẽ quân sự hóa quản lý, ngươi bộ dáng lười biếng, phải quản."

Điền Viễn há mồm định phản đối, Phan Lôi trừng mắt nhìn hắn lườm một cái.

"Câm miệng, quan trên nói chuyện, binh nhì không được mở miệng. Chờ ta nói xong nhắc lại."

"Thổ phỉ."

Điền Viễn mới mặc kệ y đâu, y thật đúng là không đem mình đang là người ngoài, nghĩ đến một chút cơm có thể thu mua lòng người a. Nói như vậy, hắn hẳn là yêu luôn đầu bếp bệnh viện, hắn toàn ở căn tin ăn cơm đấy. Y nghĩ y là ai vậy a.

Thân mình nghiêng ngả, lại giống như không xương cốt ngã vào sô pha, theo dõi tiết mục văn nghễ náo nhiệt.

"Gia pháp nội dung trọng yếu, đó là, đừng làm cho chính ngươi bị thương. Điều này chúng ta phải làm được. Khi ta ở bên cạnh ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi. Những lúc không có ta bên cạnh, ngươi cũng đem hết toàn lực đừng cho chính mình bị thương, mặc kệ là thân thể hay tâm lý. Nhìn xem hôm nay, giận dỗi cũng không để ý địa điểm, không nên tính tình khó chịu, cùng cái giống như đàn bà. Cãi nhau cũng tốt, khóc lóc om sòm cũng tốt, cứ để đến lúc về nhà, ngươi đem tất cả cơn tức hướng về phía ta, ta cũng không đánh ngươi, ngươi cho dù là quăng nồi quăng chảo, ta cũng nghe . Nhưng ngươi nếu làm loạn ở bên ngoài, xảy ra chuyện thì làm sao? Bị thương chính là ngươi, đau lòng lại là ta, chịu tra tấn là cả hai chúng ta. Mất nhiều hơn được thôi."

Phan Lôi thực nghiêm túc cùng hắn thảo luận vấn đề này, đây là lúc theo hắn thiếu chút nữa gặp chuyện không may đã nghĩ nói, như thế nào nháo đều được, như thế nào gây sức ép cũng đúng, cãi nhau phát giận đều có thể, nhưng là, điều kiện tiên quyết, ngàn vạn ngàn vạn lần không cần bị thương. Cho dù là một cái miệng vết thương nho nhỏ cũng không được xuất hiện, y không chịu được Điền Viễn xảy ra bất kì chuyện gì.

Chức nghiệp làm cho y có thói quen, mặc kệ là tân binh, vẫn là huấn luyện như bộ đội đặc chủng, trên người kia làm sao không có thương tổn? Nhưng hắn cố tình chính là luyến tiếc Điền Viễn trên người có thương tích, một chút miệng vết thương đều không được. Hôm nay may sao lái xe kia dừng xe, nếu thực đem Điền Viễn đụng phải, hắn khẳng định muốn cho công ty xe bus kia khai thông đường cống mà kinh doanh.

Điền Viễn xiêu vẹo liếc mắt một cái, Please, đại ca, hắn không phải đứa nhỏ hai tuổi , không phải tiểu cô nương, hắn là cái đại lão gia, nói như dỗ trẻ con vậy, nổi cả da gà.

"Đây là nhiệm vụ phải chấp hành, còn phải kiên trì chấp hành. Có một chút sai lầm, chờ ta thu thập ngươi đi."

Điền Viễn quay về cho hắn một câu.

"Hừ."

*Nội chiến Trung Quốc: Nội chiến Trung Quốc ( (chữ Hán giản thể: 国共内战, chính thể: 國共内戰, latin hóa: guógòng neìzhàn); nghĩa đen "Quốc-Cộng Nội chiến" ), kéo dài từ tháng 4 năm 1927 đến tháng 5 năm 1950, là một cuộc nội chiến ở Trung Quốc giữa Quốc dân đảng và Đảng Cộng sản Trung Quốc. Đảng Cộng sản Trung Quốc thực ra là những thành viên cũ cánh tả và người cộng sản của Quốc Dân Đảng tách ra, do những bất đồng sâu sắc về quan niệm phát triển kinh tế – xã hội. Cuộc chiến này bắt đầu năm 1927, sau cuộc Bắc phạt, khi phái cánh hữu của Quốc dân đảng do Tổng tư lệnh Tưởng Giới Thạch dẫn đầu đã thanh trừng những người cộng sản và cánh tả của Quốc dân đảng, do những bất đồng sâu sắc đại diện cho sự chia rẽ ý thức hệ giữa Quốc dân đảng được phương Tây ủng hộ và Đảng Cộng sản do Liên Xô ủng hộ.

Nguồn Wikipedia. Xem thêm tại đây.

**Tứ nhân bang (Tiếng Hoa giản thể: 四人帮, Tiếng Hoa phồn thể; 四人幫) hay còn được gọi là "bè lũ bốn tên" theo các phương tiện truyền thông của Việt Nam, là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và để sát hại những Đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông mất.

Nguồn Wikipedia. Xem thêm tại đây.

***Đại nhảy vọt (Giản thể:大跃进, Phồn thể:大躍進, bính âm:Dàyuèjìn; âm Hán Việt: đại dược tiến) là tên thường gọi trong sách báo tiếng Việt cho kế hoạch xã hội và kinh tế của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (CHND Trung Hoa) được thực hiện từ 1958 đến 1960 nhằm mục tiêu sử dụng dân số khổng lồ của Trung Quốc để chuyển tiếp nhanh chóng Trung Quốc đại lục từ một nền kinh tế chủ yếu là nông nghiệp dựa vào nông dân là chính sang một xã hội công nghiệp cộng sản hiện đại. Mao Trạch Đông đặt điểm tựa của chương trình vào Lý luận sức sản xuất. Đại nhảy vọt ngày nay được đa số mọi người, cả trong và ngoài Trung Quốc, xem như là một đại thảm họa kinh tế. Một con số ước lượng có đến 20 triệu (có thể lên đến 40 triệu) người chết, chính là kết quả những nỗ lực của Mao. Sách báo tiếng Việt còn có một số sách gọi khác như Bước nhảy lớn, Bước nhảy vọt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro