Chương 46 - Yêu hay không nói một câu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Điền Viễn có chút lúng túng, đột nhiên bị hắn thông báo như vậy, y có hơi hoảng hốt.

"Tôi đi lấy cho anh một cái thảm."


Phan Lôi cầm lấy tay y không cho y động, y vừa đến lúc quan trọng lại tính bỏ chạy, cũng không phải cầm tinh con rùa, vậy mà gặp chuyện thì liền rụt cổ. Tay dùng một chút lực, máu tràn lên ống truyền, Điền Viễn sợ tới mức lập tức giữ cho hắn bất động.


"Anh đừng như vậy."


"Tôi muốn em nói một câu."


Phan Lôi có hơi nổi nóng, một câu, thống khoái một chút không được sao?


"Không phải nói không để tôi có chút ủy khuất cùng thống khổ nào hay sao? Nghĩa là để tôi lâm vào thế khó xử như này?"


"Tôi không bức em, em có thể cho tôi một câu thống khoái được không?"


Phan Lôi buồn bực, buông ra tay y ra xoay người, Điền Viễn ngăn hắn, không cho hắn lộn xộn.


"Không thích tôi thì đừng quan tâm tới tôi."


Phan Lôi dỗi không thèm nhìn y. Nghiêng cổ, cứ như một đứa nhỏ cáu kỉnh. Điền Viễn bị hắn làm cho dở khóc dở cười. Kéo cánh tay hắn qua, chậm rãi vuốt ve da tay, để cho cánh tay hắn không trở nên lạnh buốt.


Lại đặt dưới cánh tay hắn một miếng đệm, khiến hắn thoải mái hơn một chút.


Phan Lôi quay đầu nhín y, Điền Viễn liếc hắn một cái, Phan Lôi hầm hừ tiếp tục quay đi. Không được tự nhiên muốn chết.


"Muốn uống nước hay không? Muốn đi WC không? Tôi giúp anh đỡ ống tiểu."


"Em không phải không cần tôi sao?"


Điền Viễn sờ sờ đầu hắn, không cần? Lừa quỷ à, nếu không cần sẽ không vừa nghe thấy hắn bị thương liền trong lòng run sợ như vậy, sẽ không lần nữa dặn dò hắn, bình an trở về.


Tóc hắn ngắn, sờ lên có chút đâm vào tay. Lông tóc hắn rất cứng, từng lĩnh giáo qua uy lực râu hắn, ở y trên cổ ma xát còn lưu lại vệt hồng nho nhỏ. Cũng như con người hắn vậy, thân thể cường tráng, khí phách, không thỏa hiệp bao giờ.


"Anh ngày sau đi làm nhiệm vụ, nhất định phải chú ý an toàn. Tôi đã sớm muốn nói với anh, nhất định phải bình an trở về."


"Em hôm nay nói cái này ba lần với tôi rồi."


"Chê tôi dong dài? Tôi đây không nói ."


Phan Lôi vội vàng quay đầu, ai nói dài dòng, y nói càng nhiều càng tốt, này đại biểu cho đối hắn quan tâm được không?


Điền Viễn không nhìn hắn, tiếp tục vuốt tóc hắn, nhòn nhọn đâm vào làm lòng bàn tay có chút ngưa ngứa.


"Tôi không biết các anh trang bị tốt ra sao, có hay không có thể bảo hộ anh lông tóc vô thương. Tôi cũng biết anh thân thể tốt, bản lĩnh cao. Nhưng trang bị dù tốt, bản lĩnh dù cao, nguy hiểm cũng là rất lớn, bằng không, đội hữu kia của anh sẽ không gặp chuyện không may. Nhà anh chỉ có anh là đứa con duy nhất, anh phải vì bọn họ mà suy nghĩ, nhất định phải chú ý an toàn. Bình an trở về. Thời điểm làm nhiệm vụ, không được sơ suất. Lần này bị thương, nếu chú ý nhiều một chút tuyệt sẽ không như vậy đi. Anh a, về sau cẩn thận một chút, tôi nhắc nhở anh có lẽ sẽ cảm thấy phiền, nhưng anh nhớ kỹ, nhất định phải bình an trở về. Nhất định phải bình an."

"Vì bọn họ suy nghĩ? Em như thế nào không nói ngẫm lại em, vì em tôi nhất định phải bình an trở về."Phan Lôi vẫn còn đang dỗi.Điền Viễn thấy bình nước đã hết, thật cẩn thận rút kim ra cho hắn. Sau đó nâng cao tay hắn, kiểm tra độ ấm cánh tay, cảm giác có chút lạnh, lập tức lặp lại ma xát, thẳng đến khi nhiệt độ cánh tay hắn khôi phục bình thường."Tôi cũng không phải lải nhải anh. Anh bản lĩnh cao, trổ tài anh hùng tôi cũng quản không được. Chẳng sợ anh ngày sau thời điểm chấp hành nhiệm vụ tự hỏi nhiều một chút, cẩn thận một chút, có kế sách thành thạo vẹn toàn đâu. Bộ đội đặc chủng cũng là người, anh cho là anh là sắt thép kỳ hiệp?"Lại lật tay hắn qua nhìn xem, không có chảy máu. Điền Viễn lúc này mới yên tâm. Chính là nhịn không được lải nhải với hắn, bảo y lảm nhảm cũng tốt, bảo y nói đâu đâu cũng được, y chính là nhịn không được lần nữa dặn dò.Phan Lôi không nói lời nào, nhìn chằm chằm Điền Viễn, Điền Viễn đưa cho hắn cái chăn, sờ trán hắn kiểm tra độ ấm.Sau đó, hậu tri hậu giác, nở nụ cười.Cười phi thường vui vẻ. Hắn nói qua, không thích ta cũng đừng quản ta nói dỗi, nhưng Điền Viễn đối hắn thật cẩn thận hầu hạ quan tâm đầy đủ, cũng không cùng hắn tranh cãi, tựa như tiểu tức phụ (vợ) dặn dò hắn. Từ đầu đến chân hầu hạ thoải mái, theo tâm đến thân cả vật thể thư sướng, Điền Viễn không những không mặc kệ hắn, còn đối hắn tốt như vậy. Này nói lên điều gì? Nói lên Điền Viễn cũng thích hắn nha, nếu không thích, đã sớm bị y đá ra đường rồi. Như thế nào có thể đối hắn tốt như vậy.Cho nên hắn nở nụ cười, cười đến phi thường vui vẻ, cảm thấy được một súng này phi thường đáng giá.Mạnh miệng thì cũng chỉ là là mạnh miệng, rất không được tự nhiên, kỳ thật Điền Viễn đã sớm thích mình. Hắn dám khẳng định."Cười cái gì? Muốn đi WC hay không? Đầu còn choáng sao? Muốn hay không tôi giúp đỡ anh?"Nguồn : we btruy en onlin e.comPhan Lôi giả bộ đáng thương, gật đầu một cái. Loại thời điểm này, liền cần y săn sóc quan tâm , đây mới là tình yêu cuồng nhiệt thời kì vợ chồng son bình thường. Đau đầu nhức óc có thể lo lắng chết khiếp, hỏi han ân cần, bưng trà rót nước, lúc này mới phù hợp bộ dáng hắn trong lòng nghĩ muốn.Điền Viễn đỡ hắn đứng lên, giúp hắn đẩy ra cửa WC."Có thể được không? Không có khí tôi liền giúp anh."Phan Lôi nhìn y đỡ cánh tay mình. Muốn càng nhiều chiếu cố."Vậy em giúp tôi giúp đỡ đầu nhỏ đi."Điền Viễn mặt đỏ lên, phanh một cái đóng cửa."Anh theo bồn cầu trôi ra cống thoát nước đi."Hắn chả được lúc nào là đứng đắn, hảo ý sợ hắn quăng ngã, sợ hắn không có khí lực, được lắm, đã như vậy mà hắn còn có tâm tư trêu cợt y đây.Phan Lôi ở toilet cười đến như động kinh, Điền nhi thật tốt a, bà xã hắn thật tốt a. Ôn nhu tựa thiên sứ, giống như thần tiên tỷ tỷ, săn sóc đến tận tâm khảm, động lòng người như nước. Y nếu sinh khí, tuyệt đối cay như trái ớt nhỏ, nhưng là đặc biệt dũng cảm, nhìn thấy hắn trừng mắt, đỏ mặt, như thế nào liền thấy đáng yêu như vậy.Thấy thế nào cũng không đủ, ôm thế nào cũng cảm thấy không chặt, yêu như thế nào đều cảm thấy ít. Trở thành tròng mắt, trở thành trái tim, so với những thứ đó còn càng trân quý, thích đến không phải y là không được, yêu đến không phải y sẽ không yêu.Nghĩ muốn hôn môi y, ôm y, muốn nhìn càng nhiều biểu cảm của y, muốn biết thật nhiều điều về y, nghĩ muốn chia sẻ với y hết thảy, nghĩ muốn cho y toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới, nghĩ muốn cho y nhiều thật nhiều hạnh phúc, chỉ hy vọng y mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, có thể thấy y cao hứng, chính là hạnh phúc lớn nhất của hắn.Muốn hét lên cho toàn bộ thế giới biết, đây là người của tôi, Điền nhi của tôi, bảo bối của tôi, là tình cảm chân thành tôi không bao giờ muốn buông tay.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro