Chương 63 - Chuốc cho y không say không về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Gọi điện thoại cho anh trai, Phan Phá Tứ Nhân thì ở nước ngoài, Phan Cách đang họp trên tỉnh. Trương Huy chết tiệt còn đang ngủ, Lâm Mộc làm giải phẫu, Hoàng Khải mang ngựa đi chơi.


Phan Lôi tức giận ném di động, bọn hỗn đản này thời điểm mấu chốt không nhờ được cái gì cả.


Lâm Mộc so ra còn có lương tâm, giải phẫu xong liền gọi cho hắn.


"Lôi tử, mẹ cậu đã hỏi rất nhiều lần rằng vợ cậu khi nào thì tới đây a, cậu tìm thời gian giúp y xử lý mấy chuyện, lý lịch linh tinh gì đấy chuyển lại đây đi."


"Cái tiểu hỗn đản kia đang giận dỗi tôi, em ấy chết sống phải xuống nông thôn. Cậu đi tìm em ấy nói chuyện, ngăn em ấy lại, không được cho đi."


"Được, tôi hôm nay đưa cậu ta tới chỗ Trương Huy, bọn tôi chỉ cần chút rượu là có thể đem cậu ta thu phục, cậu yên tâm đi."


Bàn rượu là nơi tốt nhất để nói chuyện, Phan Lôi cũng thở phào.


"Cậu đừng làm em ấy quá chén, em ấy ở một mình, uống nhiều quá không ai chiếu cố. Có điều gì cần nói rõ cho em ấy thì phải nói, tôi không cho em ấy đi, em ấy nếu dám đi về tôi sẽ thu thập. Còn nữa, cậu bảo em ấy phải tuân theo gia quy, mười điều gia quy nói như thế nào, em ấy nếu dám phạm phải một cái, tôi không tha cho em ấy."


Lâm Mộc cười to, còn có gia quy? Bọn họ tiểu tình thú cũng thật là dã man.


"Cậu không phải là sử dụng bạo lực gia đình đấy chứ, Lôi tử, cậu ta là vợ cậu, là người trong lòng cậu, nếu cậu ta thực sự làm cậu tức giận thì đúng là cậu phải đánh cậu ta thật a."


"Phi, đánh em ấy? Vậy không phải tra tấn tôi sao? Tôi nào có thể xuống tay, về nhà đánh lão bà là thằng đàn ông chẳng ra gì. Em ấy có làm tôi tức chết tôi cũng không thể động một ngón tay của em ấy, nhưng là tôi có biện pháp khác trừng phạt em ấy. Cậu bảo em ấy, không cần khiêu chiến giới hạn của tôi."


Lâm Mộc thản nhiên cười, Lôi tử là một kẻ tính tình táo bạo, nhưng hắn tuyệt đối là một nam nhân tốt. Điễn Viễn cũng không nên cùng hắn lấy cứng đối cứng, nếu thực sự ẩu đả, mặc kệ ai bị thương cũng không phải chuyện tốt.


"Tính tình thối hoắc của cậu cũng nên cũng sửa đi. Cậu mà quản chặt quá cậu ta cũng khó chịu, dù thế nào người ta cũng là một cái Đại lão gia, không phải nữ nhân, cậu không nên coi cậu ta như đàn bà. Không phải là xuống nông thôn thôi sao? Tôi cũng từng đi rồi, là một chuyện tốt, trợ giúp người nghèo khó vùng núi, rất là có lòng nhân ái đó."


"Thân thể em ấy không được. Không phải vợ cậu cậu không đau. Vạn nhất chịu em ấy khổ chịu tội, thân thể không tốt hay sinh bệnh, đau lòng chính là tôi."


Lâm Mộc thực không còn gì để nói, ngươi nói thử xem, yêu đương kiểu này , yêu đương với cái người kiểu này, hắn nên nói cái gì đây? Tức giận đến muốn chết, vẫn là đem y đội lên đầu. Điễn Viễn a, cậu xem như nhặt được kho báu rồi.


"Được rồi, tôi đã biết. Đêm nay ba người bọn tôi chuốc say cậu ta, để cậu ta ở lại phòng tổng thống trong khách sạn của Trương Huy, sau đó đều bồi cậu ta ngoạn vài ngày, chờ cậu về nói sau, được chưa."


Phan Lôi lúc này mới xem như vừa lòng, bất quá vẫn còn nhắc nhở, đừng cho để em ấy uống nhiều, em ấy say rượu đau đầu thì làm sao?


Lâm Mộc khẽ cắn môi, chưa thấy Phan Lôi nói chuyện như vậy bao giờ, chẳng lẽ yêu vào sẽ làm người ta đổi tính hay sao?


Lại đi uống rượu, Điễn Viễn ở trên bàn rượu cái gì cũng không nói cùng bọn họ, lần này trên bàn rượu chỉ có Hoàng Khải, Lâm Mộc cùng Trương Huy, dù sao đây là chuyện vợ chồng son người ta, bọn họ cũng không nên lắm chuyện. Chỉ có thể khuyên Điễn Viễn, Phan Lôi con mẹ nó là tên tính tình nóng nảy, cậu đừng cùng hắn chấp nhặt. Hắn từ nhỏ đã thổ phỉ quen thói, nhưng hắn người này đối xử với cậu cũng không tồi, cậu hãy nghe hắn, đừng đi .


Lâm Mộc cũng khuyên y từ chức, ngày mai liền đệ trình đơn từ chức, ngày mốt tới bệnh viện Võ Cảnh đi làm, lão mẹ Phan Lôi, Đảng Hồng, đừng nhìn bà ấy là viện trưởng, kỳ thật là người rất tốt, sau khi thấy cậu lên báo thì liền có ấn tượng rất tốt về cậu. Lôi tử không có thời gian mang cậu về, nhưng bà ấy đã thúc dục rất nhiều lần. Tới bệnh viện Võ Cảnh làm việc so với bên này tiền đồ còn phát triển lớn hơn nữa.


Điễn Viễn im lặng không nói gì, cùng bọn họ uống một ly lại một ly. Hoàng Khải không cho Lâm Mộc nói thêm gì nữa, trên bàn rượu mà toàn nói mấy chuyện không vui. Hoàng Khải kính Điễn Viễn rượu, uống, hôm nay không say không về.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.mTrương Huy đồng ý, uống rượu a, uống cho y ngày mai cũng dậy đi làm nổi.Uống đến hơn mười hai giờ, Điễn Viễn có chút say, phân không rõ phương hướng. Trương Huy nghĩ muốn giữ y lại, Điễn Viễn nói kiểu gì cũng phải trở về.Hơn phân nửa đêm đưa y về nhà, Điễn Viễn mở mắt nhìn xuống đất, thiên toàn địa chuyển, y sợ y sẽ ói ra, ngủ ở trong phòng tắm ngày mai thì chỉ còn nước nằm liệt trên giường.Sờ soạng tìm di động, y trước khi đi ngủ sẽ nghe đoạn ghi âm Phan Lôi lưu lại cho y, chính là thủ khúc Trung Quân Lục Hoa.Y nghe qua đầy đủ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ muốn xóa đi , chính là, thời điểm y ngủ không được, thật sự cần thanh âm trầm thấp của hắn chậm rãi hát ru y ngủ, cũng đành lưu lại. Mơ hồ còn nhớ thói quen này, lấy di động, mở đoạn ghi âm ra.Điện thoại của y thật rất là bền, ban ngày rơi pin văng cả ra, chỉ cần thay pin là lại dùng được tiếp.Nghe thấy thanh âm quen thuộc của Phan Lôi, Điễn Viễn không tự chủ được nở nụ cười. Khi say đến chẳng phân biệt được nam bắc, muốn nhất vẫn là Phan Lôi.Nhớ hắn nha, rất nhớ, ghi âm dù nghe rõ, cũng không bằng tận mắt nhìn thấy hắn. Lần đầu cùng bọn họ uống rượu, Phan Lôi bị say ôm chầm lấy y mà hôn, hôn đến nỗi miệng y sưng cả lên mà hắn vẫn không ngừng hôn. Tại sao bây giờ y cũng uống rượu, Phan Lôi lại không có ở đây.Cầm chặt điện thoại, Phan Lôi rất nhanh chuyển được cuộc gọi, tổ tông tổ tông a, hắn gọi cả một buổi chiều , rốt cục cũng gọi được .Hoàng Khải đã nói với hắn, bạn tốt yên tâm, vợ cậu đã bị chúng tôi đẩy ngã, khẳng định có thể ngủ thẳng tới chiều mai, đến lúc đó, đội ngũ xuống nông thôn đều đi rồi, y muốn đi cũng không được.Hắn còn đang lo lắng đây, uống quá chén? Không ai chiếu cố y sao có thể được? Ai biết điện thoại lại gọi tới ."Phan lôi!"Điền Viễn gọi tên hắn. Ha hả nở nụ cười. Kỳ thật, nói đến tửu lượng, bọn họ là không thế so sánh. Y mà uống quá chén chính là ngây ngô cười."Tổ tông, em uống nhiều không vậy, em rốt cục cũng tiếp điện thoại, em có biết hay không tôi sắp bị em làm tức chết rồi? Uống thống khoái lắm à, có buồn nôn không? Đừng tự ép mình a,nhanh ngủ đi. Nghe lời a.""Phan lôi! Ngươi là một tên đại hỗn đản!"Điền xa ngây ngô cười, thống khoái mắng ra, đại hỗn đản, chính là đại hỗn đản, y đã sớm muốn mắng hắn một câu này."Đúng, đúng, tôi là hỗn đản, cục cưng, em uống thống khoái cũng không còn buồn bực. Đừng ép mình nữa, đi ngủ được không?"Đừng nói uống quá chén hắn vừa dỗ vừa thương, ngay cả khi không uống say, hắn cũng thương y không ít. Đau lòng a, y uống say đau đầu, ghê tởm, muốn uống nước, hắn cũng không tài nào ở một bên hầu hạ y chiếu cố y a."Hát! Phan lôi, hát mau!""Hát, tôi hát liền, em nhắm mắt lại a."Tổ tông này, uống say cũng thật khó hầu a. Nhanh dỗ y ngủ đi, ngủ rồi cũng không đáng lo nữa. Vừa ngủ là ngủ thẳng đến chiều mai, bệnh viện bên kia dù thế nào đều không sao cả, cùng lắm thì không để cho y làm việc nữa. Vừa lúc hợp tình hợp lý.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro