Chương 65 - ĐIỀN VIỄN NGƯƠI CHỜ ĐẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Viễn ban đầu còn được ăn món ăn thôn quê trên trấn, đột nhiên lại phải ăn bánh ngô dưa muối làm dạ dày y như sắp trào axit. Y còn nhớ là vài người hợp túc, sau nửa đêm y phải đi tuần, từ hai giờ tới tận năm giờ, lúc này đúng là thời điểm y buồn ngủ nhất, chỉ có thể ôm di động, nghe đi nghe lại thủ khúc Trung Quân Lục Hoa Phan Lôi hát cho y.

Lần sau mà phái y xuống nông thôn, y nhất quyết không đi. Một năm một lần về nông thôn, đây chính là khi dễ y. Sang năm nói cái gì cũng không đến đây. Lần này còn phải ở tới hai tháng, đi sâu vào vùng núi Vân Quý, tới từng nhà của người dân. Không phải y không quan tâm tới người nghèo khổ, chính là bệnh viện có quy định bất thành văn, bác sĩ đã đi nông thôn một lần sẽ không tham gia lần thứ hai, còn y, đi liên tục hai năm, hay thật .

Chờ y trở về, y liền đem tất cả lực chú ý đặt ở trên người bác sĩ Lý, nhất định phải quơ được một cái lỗi, rồi chỉnh chết cô ta. Nói đến nói đi, Điền Viễn cũng không phải một cục bông, ai cũng khi dễ được. Y bảo đảm với bác sĩ Lý, không tính sổ không xong với y.

Phan Lôi sáng sớm gọi điện thoại tới, nhiệt tình dào dạt, nói cái gì hắn muốn dẫn đội tham gia trận đấu, bảo rằng quân khu luận võ mấy năm một lần, bộ đội đặc chủng không thể tụt lại phía sau, phải để cho nhóm quân chủng bình thường nhìn xem, bộ đội đặc chủng bọn họ vì cái gì có thể kiêu ngạo như vậy.

Điền Viễn vẫn là không dám nói cho hắn y đã tới vùng núi Vân Quý rồi, cứ ấp úng chỉ dám nói hắn cố lên a, lấy giải thưởng.

Bên kia có người hướng hắn báo cáo đội ngũ tập hợp xong, Phan Lôi cũng không hỏi y vì cái gì nói chuyện ấp a ấp úng, chỉ nói, buổi tối chờ điện thoại của tôi.

Điền Viễn thở dài, tiếp tục đi tới. Trong khi bọn họ vào núi, Phan Lôi bắt đầu tham gia ba ngày luận võ.

Đội ngũ chữa bệnh có vài nữ bác sĩ, đều là phụ khoa cùng nhi khoa, cho nên dụng cụ y tế, hòm thuốc đều ở trên lưng đội viên nam. Đường vốn không dễ đi, bọn họ con gái mảnh mai, qua sông lên núi đều cần dìu đỡ. Bởi vậy đi đường có chút chậm, còn đặc biệt mệt.

Dù sao cũng là làm việc văn phòng tứ chi không cần hoạt động nhiều, đi đường núi đều rất nhanh mệt. Điền Viễn lưng cõng hòm thuốc lớn, chống gậy, từng bước một hướng lên trên đi. Có cô gái trêu đùa, vừa đi một bên xướng, tôi phải cõng kia thật nặng thật nặng a, từng bước một hướng lên trên đi.

Thật ra cũng không phải gian khổ gì chịu không nổi, thấy những người nông dân nhận được trị liệu, cứ mãi tỏ vẻ cảm tạ với bọn họ, tựa hồ đào núi lấp biển cũng đáng.

Tại địa phương thiếu y ít dược này, rất nhiều người sinh bị bệnh cũng chỉ có thể gắng gượng, rõ ràng là bệnh nhỏ, chậm chạp mãi cũng thành bệnh nặng. Trẻ em hầu hết suy dinh dưỡng, người già đều bị phong thấp, thanh niên trẻ tuổi đi ra ngoài làm công, lưu lại người già yếu. Không có trai tráng lao động, muốn xuống núi một lần cũng rất khó, mắc bệnh cũng vô pháp được cứu chữa kịp thời. Điền Viễn cảm thấy, xuống nông thôn cũng không có gì sai, ít nhất giúp được không ít người.

Thiên chức của bác sĩ chính là cứu sống, giúp đỡ mọi người. Y cũng không hối hận đã lựa chọn nghề nghiệp này, có thể dùng sức mình trợ giúp người khác là điều hạnh phúc nhất.

Phan Lôi buổi tối quả nhiên gọi điện thoại tới, Điền Viễn nhìn thấy lão nông vì bọn họ chuẩn bị bánh ngô, dưa cà, còn có chút thịt hun khói ít đến đáng thương, thật là vô cùng tưởng niệm điểm tâm tinh xảo ở chỗ Trương Huy.

"Ngày đầu tiên thành tích trận đấu thế nào?"

Điền Viễn gặm bánh ngô, tưởng tượng bánh ngô thành bánh mì mà ăn.

"Bắn bia đoạt giải nhất. Cùng bộ đội đặc chủng bọn tôi so thuật bắn súng, thì phải là không muốn sống nữa. Xạ thủ của bọn tôi đều là tay súng thiện xạ, huấn luyện bọn họ bắn súng, đều là rèn luyện bằng đạn. Bộ đội dùng là đạn giấy, chúng tôi đều là đạn thật. Mỗi lần huấn luyện chấm dứt, chỉ mỗi vỏ đạn thôi cũng phải dùng thùng phi lớn thu nhặt. Một đường quá quan trảm tướng, đoạt giải nhất. Tôi nói với em nha, kĩ thuật bắn súng của tôi so với bọn họ còn muốn tuyệt hơn nhiều. Có cơ hội tôi mang em đi săn thú, cho em kiến thức một chút kĩ thuật của tôi."

"Ngày mai thi cái gì?"

"Cách đấu* thuật, giải cứu con tin, bạo phá, ngày mốt chính là phụ trọng việt dã. Điền nhi a, lần này sau khi luận võ chấm dứt, tôi có vài ngày ngày nghỉ, tôi trở về gặp em a. Tôi muốn đem huy chương đeo lên cổ em."

*QT bảo tớ là đánh nhau kịch liệt ỌAỌ~

Phan Lôi đắc ý dào dạt, cùng bộ đội đặc chủng luận võ chính là tự rước lấy nhục. Tùy tiện đề xuất một sĩ binh đi ra, liền đem bọn họ toàn bộ thu phục.

Điền Viễn cười theo hắn, tiếng cười có chút lạnh, hai ngày sau, Phan Lôi nhất định sẽ phát điên, khẳng định sẽ. Nhưng làm sao cho hắn biết bây giờ a, còn chưa thật sự cãi nhau lần nào, mà với tính tình thối hoắc này, không biết hắn sẽ làm ra cái gì nữa.

"Tiểu Điền nhi, cậu có muốn ăn canh rau dại không? Hương vị cũng khá được, cho không ít ớt, ăn vào ấm áp thân mình."

Một bác sĩ bưng chén canh nóng lại đây, cũng không quản Điền Viễn đang gọi điện thoại, trực tiếp mở miệng hỏi .

Điền Viễn thầm kêu không tốt, hỏng, lời này để cho Phan Lôi nghe thấy thì xong đời. Đừng nhìn hắn tùy tiện, tâm tư lại rất sắc bén. Che điện thoại khoát tay với bác sĩ.

Phan Lôi nghe được rất rõ ràng, ấm áp thân mình? Canh rau dại? Y ở nơi nào mà uống cái thứ đó, nhiệt độ rất thấp sao? Vì sao phải làm ấm thân thể? Y rốt cuộc đang ở đâu? Ở nhà? Không giống. Ở bệnh viện, lại càng không giống. Đi ra ngoài ăn liên hoan? Không quá có thể đi.

Một ý nghĩ lập tức lóe lên, Phan Lôi nheo lại ánh mắt.

"Điền nhi, em đang ở đâu." Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

Khi hắn không cười hi hi ha ha, thanh âm đặc biệt có uy nghiêm. Nhất là lúc hắn đặt câu hỏi, cái loại không giận tự uy này tổng làm cho người ta sợ tới mức bắp chân chuột rút. (ếu đùa đâu nhưng nguyên gốc nó thế đấy =)))) )

"Tôi, em. . . "

Điền Viễn cũng chưa từng nghe qua thanh âm hắn nghiêm túc như vậy, y lại là bé ngoan, chưa bao giờ nói dối . Bị hắn thẩm vấn như vậy, y cũng không biết phải nói gì .

"Em xuống nông thôn đúng không? Điền Viễn, em lá gan lớn a, đem lời tôi nói thành thả rắm hả? Tôi đã nói với em thế nào, không được đi không được đi, bệnh viện không đáp ứng em liền từ chức, bệnh viện Võ Cảnh bên kia công tác đều đã an bài tốt cho em rồi, chờ tôi trở về sẽ mang em đi làm đủ thủ tục, em dám trốn tôi xuống nông thôn? Ngứa đòn phải không, ta nuông chiều ngươi quá rồi đúng không, đem ngươi thành tổ tông sủng cho ngươi vô pháp vô thiên ?"

Phan Lôi đấm một quyền xuống, rầm một tiếng, cái bàn thủng lỗ lớn, tiếng động đặc biệt to, Điền Viễn cũng nghe thấy được. Y sợ tới mức co rụt lại cổ.

"Phan Lôi, anh nghe tôi giải thích a."

"Tôi không nghe em giải thích! Điền Viễn, em không nghe lời tôi dám đi nông thôn, hãy chờ đấy, tôi khẳng định đem em thu thập thành thật . Em cứ chờ đấy!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro