Chương 70 - Thật đúng là không nỡ xuống tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tức như bò húc( =)) ), Điền Viễn phùng mang trợn má, y nằm nghiêng trên giường, bả vai và nửa khuôn mặt chìm vào trong nệm, đang hung tợn nhìn Phan Lôi.

"Nhận sai, nói em sai rồi, lần sau không dám không nghe lời liền chạy nữa. Em nói tôi liền thả em ra, nấu cơm cho em ăn, ngày mai mang em đi từ chức, ngày kia cùng em tới bệnh viện Võ Cảnh báo danh. Tôi ở nhà cùng em vài ngày, trước sau như một hầu hạ em."

"Thao cả nhà anh, lão tử không sai, nhanh chóng thả tôi ra, đồ thổ phỉ ! Ác bá, thổ hào, thân sĩ vô đạo đức !"

"Nhận sai !"

Phan Lôi mặt âm trầm.

"Lão tử không sai !"

Điền Viễn thua người không thua trận, gân cổ gào to.

"Không sai? Vì tìm em, tôi đến cả quân khu cũng kinh động, em chạy đủ xa a, trốn rất kĩ a, có gan chạy, nsao em không biến mất luôn đi, để tôi cả đời cũng tìm không thấy? Lần sau còn dám không thông qua tôi đã chạy hay không?"

"Tôi cứ chạy, tôi xuống nông thôn là công việc, anh tên hỗn đản này chó má không hiểu, anh không cho tôi đi tôi liền không đi sao, lần sau tôi vẫn đi, tôi cứ đi. Tôi tức chết anh! Hiện tại thả tôi ra, chúng ta huề nhau, bằng không đừng trách tôi trở mặt !"

Chết cũng không hối cải! Phan Lôi lửa giận bừng bừng, thuận tay cầm lấy trên đồng hồ báo thức tủ đầu giường, ba một tiếng ném xuống đất, linh kiện văng bốn phía !

"Nhận sai hay không! Còn dám chạy hay không?"

Điền Viễn ban đầu là sợ hắn, nhưng bị hành động ném đồ của hắn chọc giận. Liều chết giãy dụa, nếu không phải bị nhốt , phỏng chừng y sẽ nhảy dựng lên đánh Phan Lôi một trận.

"Tôi không sai ! Tôi cứ đi !"

Phan Lôi giơ lên nắm đấm, không chút nghĩ ngợi liền hướng về phía Điền Viễn đánh qua.

"Phan Lôi !"

Điền Viễn kêu to, nắm đấm đã đến trước mắt, một đấm này mà đánh vào trên mặt, y khẳng định ngất xỉu đi ! Sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Phan Lôi cắn răng, thấy tên kia sợ tới mức nhắm mắt, nắm tay đổi hướng, rầm một tiếng đánh vào giường, đầu giường bằng gỗ, lập tức vỡ ra một cái động.

Mu bàn tay Phan Lôi bị vụn gỗ đâm chảy máu.

Chờ mãi không thấy đau đớn dừng trên người mình, Điền Viễn mở to mắt, liền thấy một bàn tay máu chảy đầm đìa.

Phan Lôi vươn ngón trỏ ra, chỉ mũi Điền Viễn, nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu không phải coi ngươi là người của ta, là bảo bối nhi của ta, ta như thế nào cũng phải đánh choáng ngươi. Ngươi, ngươi cái đồ hỗn trướng, tức chết ta !"

Tức đến hộc máu, sao lại gặp được oan gia đối đầu thế này, hận không thể một đấm mà đánh ngất, lại sợ làm y đau. Tức đến đau dạ dày, nổi trận lôi đình, nhưng vẫn không nỡ xuống tay. Cũng không thèm chịu thua, cứ cùng hắn cứng đối cứng, y kích thích hắn, kích thích hắn đến sung huyết đại não, lại không có cách nào ra tay.

Sợi khó chịu nghẹn ứ trong ngực, nghẹn đến mức hắn muốn đánh người. Đổi thành người khác, khẳng định đã đánh chết từ lâu. Xử bắn năm phút đồng hồ cũng không giải được hận.

Vung lên cánh tay, phanh một tiếng đánh xuyên qua ván giường, một cước đạp gãy chân giường. Cái giường nhanh chóng bị phá cho tan nát , gạt ngã hết đồ đạc linh tinh trên trên tủ đầu giường, gạt tàn sượt qua đầu Điền Viễn, choang một tiếng đập vỡ cửa sổ thủy tinh bay ra ngoài. Cửa phòng bị hắn đá ra vài cái lỗ, tủ quần áo cũng bị hắn đập vỡ nát.

Trong phòng binh binh bang bang, uỳnh uỳnh rung động. Cũng không biết hắn đi ra phòng khách đi làm cái gì, một hồi nghe tiếng tiếng đồ vật rơi vỡ, một hồi lại nghe thanh âm bàn trà xẹt qua mặt đất.

Điền Viễn nhắm mắt lại, cứ để hắn đập phá đi thôi, hắn phá hư là đồ vật, nhưng hắn đánh nát là cái nhà này.

Còn đập phá, hắn lại đem cái gì đẩy ngã rồi? Đáng chết khốn kiếp, cái cả nhà hắn Phan Lôi, cái tên tính tình thối nát, tính cách thổ phỉ, thật mẹ nó chịu đủ rồi, đừng tưởng rằng sợ hắn, lão tử cũng không phải dễ chọc !

"Sát cả nhà ngươi Phan Lôi, ngươi con mẹ nó đập phá nhà ta, ta bắt ngươi đền cho ta cái mới! Có bản lĩnh thì phá hủy cả cái nhà này đi !"

Phanh một tiếng, sau đó là rầm rầm, sau đó là Phan Lôi không biết đang đạp thứ gì.

"Hỗn trướng, lão tử không nỡ đánh ngươi, còn không cho ta đem hỏa khí chuyển dời đến nơi khác à, ngươi ước gì ta đánh ngươi một trận có phải hay không? Hủy phòng ở làm sao, lão tử còn muốn hủy cả ngươi đi!"

Một cước đá vào sô pha, sô pha liền lật úp . Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com

Phan Lôi thở hồng hộc lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hỗn trướng Điền Viễn, đồ tồi tức chết người không đền mạng, nếu bỏ được thật, liền đem y ấn xuống mà đánh chan chát cho một trận, nói đến cùng, hắn chỉ có thể đem lửa giận phát tiết đến nơi khác, còn y thì một sợi tóc cũng không dám động. Chỉ sợ chính mình lên cơn thịnh nộ, thật sự làm y bị thương.

Thể lực Điền Viễn không tốt như vậy, còn đang bị trói, bả vai đặt trên giường, nằm nghiêng, tư thế này làm y không mấy dễ chịu. Lại thêm tức giận, kinh hách, đói bụng, y thể lực đã cạn kiệt .

Có cho y gân cổ cùng Phan Lôi cãi lộn nữa, y cũng không có tinh thần này. Chỉ có thể nằm nghiêng trên giường, một mình lẩm bẩm.

"Thổ phỉ, lưu manh, lưu manh, ác bá, anh chờ tôi cởi được trói, tôi con mẹ nó diệt anh. Tức chết tôi, lão tử có cái rắm sai, dựa vào cái gì bắt tôi nhận sai, cút cả nhà cái gia quy của anh đi, lão tử mới không nghe lời anh !"

Phan Lôi dụi đầu một điếu thuốc, cảm giác không thể ltiếp tục giận dỗi nữa, ít nhất là cái cằm nhọn nhọn nằm trên giường kia, nhìn là biết mấy ngày nay ăn uống không tốt. Xứng đáng ! Cho y ăn chút đau khổ y mới thành thật , xuống nông thôn? Với cái thân thể kia, cái tật xấu kén chọn kia, có thể ăn thuận miệng sao? Chịu khổ là cái chắc. Đã sớm nói không cho đi, cứ không nghe, chịu khổ cũng là tự tìm .

Ngoài miệng nói là y tự tìm, là Điền Viễn xứng đáng, thế nhưng hắn vẫn đá văng cửa phòng bếp, trong tủ lạnh thứ gì cũng không có. Một cọng rau xanh cũng không, chỉ có một khối thịt đông. Điền Viễn đã lâu không nấu ăn, mấy thứ này hẳn là hắn lần trước mua lưu lại .

Không có biện pháp, Phan Lôi cào cào tóc, đành phải bắc nồi nấu cháo.

Chắc là đời trước thiếu nợ hỗn trướng này, đã khiến hắn giận gần chết, tức đến sắp thổ huyết, thế mà hắn còn ở đây nấu cháo cho y ăn. Cầm lấy dao ba một tiếng đập lên bàn ăn, chỉ vào phòng ngủ.

"Điền Viễn, nếu không phải xem em là nhà tôi, tôi con mẹ nó thật muốn đánh em. Tôi đối với em tốt như vậy em còn làm tôi tức giận, nếu có lần tiếp theo, tôi bắt em chạy phụ trọng một vạn thước! Đừng ỷ vào tôi yêu em luyến tiếc em, em liền muốn làm gì thì làm ! Tôi đây là không cùng em so đo, nhường em. Đúng là chiều đến vô pháp vô thiên ." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro