Chương 76 - Phan Lôi ngu ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho vài lời khuyên bổ ích thế này nhé, lần sau nếu giận dỗi, chỉ cần nói vài câu dễ nghe, dỗ dành tâm can bảo bối một chút, mâu thuẫn gì cũng hóa giải hết.

Phan Lôi ngớ ngẩn chỉ biết nhìn Điền Viễn, nói một câu xin lỗi nhạt toẹt, làm người xung quanh không ai nhìn được .

Phan Triển thở dài, làm anh trai Phan Lôi quả là mệt mỏi, cái gì cũng phải quan tâm giùm hắn. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để gã bớt lo, đến cả dỗ vợ, gã cũng phải xuất mã, giúp hắn đến giúp hắn đi.

"Nói, từ nay về sau, tôi khẳng định đối xử với em như trân tự bảo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em, không để em rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, không bao giờ khiến anh em thương tâm, tôi sẽ không để em phải hối hận vì đã theo tôi, đôi ta sẽ sống thật hạnh phúc, tôi sẽ yêu thương em gấp bội, sẽ không nhìn ai hết ngoài em ra, không động tâm trước người phụ nữ thứ hai, có em tôi mới có gia đình, có em tôi mới có mục tiêu sống, vì em tôi mới quyết tâm công tác cho thật tốt. Mục tiêu của tôi chỉ có một, chính là để em mỗi ngày sống thật vui vẻ, mỗi ngày đều cao hứng , tôi sẽ khiến mọi người hâm mộ em, người khác có cái gì em muốn tôi cũng sẽ mua cho em, không bao giờ yêu thương em được như tôi. Tôi yêu em, đời này tôi chỉ yêu duy nhất mình em."

Phan Lôi kéo tay Điền Viễn, thuật lại lời Phan Triển, nói nghiêm túc vô cùng.

Đúng là đau đầu, sao lại có thằng em trai hỗ đản như thế chứ, ngu quá đi mà , Điền Viễn sao chịu được không biết. Ngay cả lời dỗ dành người yêu, đều phải để gã phải dạy. May mắn gã ngày thường quen nói với bà xã, hạ bút thành văn cũng không tốn mấy sức.

Lâm Mộc nghe có chút không ngửi được, cái gì tên là sẽ không động tâm trước người phụ nữ thứ hai, đây chẳng phải là lời để giải thích với phụ nữ sao.

"Phan Triển, đây là lời anh nói với bà xã nhà anh, thì đi mà dùng nói vợ anh ấy, anh cứ thử thích người phụ nữ thứ hai đi , xem vợ anh có cào anh đỏ như hoa hồng không? Tính tình hắn cũng nóng nảy lắm đấy."

Phan Triển không được tự nhiên ho khan một tiếng, không trả lời. Việc xấu trong nhà không thể phơi ra ngoài được.

Phan Lôi xua tay, ý bảo bọn họ dừng cãi nhau, hắn còn đang biện hộ, đừng có ngắt lời hắn.

"chính là để em mỗi ngày sống thật vui vẻ, mỗi ngày đều cao hứng , tôi sẽ khiến......"

Phan Lôi cào tóc, nghĩ không ra, đều do bọn họ làm hắn bị gián đoạn.

"Anh, mỗi ngày đều vô cùng cao hứng câu tiếp theo là gì?"

Phan Cách đánh bốp một cái lên đầu hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một lời giải thích thôi mà cũng không biết nói, thế mà gọi là nam nhân sao? Tất cả mọi người đều bật cười, chỉ vào Phan Lôi mà thoá mạ hắn.

"Ngu ngốc !"

Điền Viễn nở nụ cười, những người mới quen này, khiến y tức giận, khiến y cảm kích, lại khiến y dở khóc dở cười, nhanh chóng nâng Phan Lôi dậy, vỗ vỗ đầu gối hắn.

"Đừng lộn xộn, anh đi dọn dẹp phòng đi, đển bọn họ lưu lại trong nhà ăn cơm."

Vợ yêu cuối cùng cũng hết buồn , Phan Lôi mới an tâm. Đứng lên kéo tay Điền Viễn, cẩn thận vâng lời mệnh lệnh của bà xã, cười hì hì hôn lên mặt Điền Viễn một cái.

"Muốn ăn xương hầm đúng không, tôi đi mua, thích ăn gì nữa không, mấy ngày nay hẳn là đói lắm, mặt nhỏ đi nhiều thế này."

"Tôm chiên, phải thật cay."

Phan Lôi cầm ví định đi chợ, sau đó chỉ vào mấy người kia.

"Aiz, mấy người, đừng ở chỗ này mà làm đại gia, vợ tôi còn đang sốt đấy, không thể làm việc nặng được. Các người muốn ở nhà tôi ăn cơm, liền nhanh chóng thu dọn phòng ở cho tôi đi."

Hoàng Khải giơ chân, ăn một bữa cơm thôi mà muốn người ta làm cu ly à.

"Cả nhà* mi Phan Lôi, dám sai phái bọn ta." (đại gia)

Phan Triển một cước đá vào sau lưng Hoàng Khải.

"Cả nhà hắn là cha tôi. Có cái gì không hài lòng, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."

Vừa định mắng một câu, Phan Lôi mi nhị đại gia*(con lừa), thấy Phan Cách đang cười với hắn. Hoàng Khải đem mấy lời Phan Lôi nhị đại gia nuốt xuống, Phan Cách hừ hắn một tiếng, Hoàng Khải lúc này mới nhớ lại, Phan gia tam huynh đệ đều nhất trí bài ngoại, ba an hem họ mà liên hợp lại, khẳng định sẽ đá chết hắn.

Cái gọi là, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhóm người này, tính chung chung Phan gia đã có bốn người, hắn đấu không lại, đành phải nịnh bợ.

"Tôi tìm người dọn dẹp không phải được sao. Mấy vật dụng bị phá hỏng ấy, tôi bồi thường. Cam đoan khôi phục y như cũ."

Thế này còn được, Phan Triển Phan Cách hừ lạnh nhìn hắn.

Hoàng Khải mang theo một bụng tức, hai người bọn họ đánh nhau phá hỏng đồ đạc, hắn thân là người ngoài cuộc, thế nhưng lại phải đền bù tổn thất, hắn phải nể ai chứ. Vấn đề mặt mũi ở đây cũng hơi bị lớn rồi.

Phan Triển Phan Cách lưu lại trong phòng, cùng Điền Viễn nói chuyện, em dâu chịu ủy khuất , bọn họ phải an ủi một chút, Phan Lôi tính tình như chó cắn, cậu đừng để ý, lần sau nó còn nổi giận với cậu, cậu cứ nhằm chỗ hiểm mà đạp nó, nó tức giận, cậu lại càng phải hung ác hơn nó, nó muốn là động thủ, cậu cứ lấy dao phay mà chém nó, Điền Viễn đầy đầu hắc tuyến, đây là giảng dạy phương pháp giết người hay sao chứ.

Hoàng Khải Lâm Mộc Trương Huy đang chỉ huy người tới trong thời gian nhanh nhất đem bài trí nội thất đổi mới hoàn toàn, nơi nào muốn sửa, chỗ nào muốn đổi, cái gì vỡ thì nhanh vứt đi, gọi tới không ít người, mấy vật dụng hỏng hóc đã được thay thế hoàn toàn . Hoàng Khải còn gọi người mua đến một bó hoa hồng lớn, giúp huynh đệ anh em lấy lòng lão bà, gã cũng phải thật sự ra sức thôi.

Phan Lôi mua tôm sống, không cần phải chiên xào nấu nướng gì cả, cho vào nồi lẩu là xong, còn mua cho Điền Viễn thịt kho tàu, xương hầm cùng tôm chiên cay.

Điền Viễn đã sớm muốn ăn thịt , một đám người vây quanh cùng nhau uống bia ăn lẩu, Điền Viễn cúi đầu im lặng ăn xương hầm, Phan Lôi lột vỏ tôm cho y. Mấy người kia ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại chỗ Điền Viễn, mấy cái thứ dầu mỡ đó, y có thể nuốt trôi sao? Không phải phía dưới bị thương hả? Ăn như vậy thân thể sẽ khó chịu lắm đấy.

Phan Triển mở một chai bia, quay ra hỏi Phan Lôi.

"Chuyện này các chú cũng sai, nhưng chắc chắn là có người dở trò đấy. Lôi Tử, tính sao?"

"Tôi sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ ."

Phan Cách gật gật đầu, dễ dàng tha thứ thì không phải người nhà họ Phan. Dám dở trò trên đàu bọn họ, chuyện này chưa xong đâu.

"Chuyện chú mày lôi Điền Viễn về giữa chừng này cũng chưa xong đâu, cậu ta bị người chèn ép, chú mày cần phải giúp y giải quyết chuyện này. Bằng không bọn họ vẫn sẽ tiếp tục làm khó Điền Viễn. Lôi Tử, chú mày yêu đương hay làm gì, bọn anh mặc kệ, chỉ cần không lien quan tới mạng người, thì thích giải quyết thế nào cũng được."

"Có cần tôi nhắc khéo với bên Cục vệ sinh, trực tiếp thu hồi giấy phép hành nghề của bọn họ không."

Lâm Mộc vừa ăn thịt dê vừa góp ý, hắn là người nhã nhặn, phương hướng giải quyết luôn rất vawnn minh, đi tới viện tư pháp trình, tìm một lỗi nòa đó của bọn họ rồi thu hồi giấy phép, khiến cho bọn họ một đời này không làm được bác sĩ, như vậy là tốt nhất.

"Tôi có chừng mực, hại bọn tôi cãi vã, chuyện này không bỏ qua như dễ dàng như vậy, ai cũng không cần giúp, chỉ cần một mình tôi là có thể giải quyết được."

"Nếu còn không xử lý được, tôi sẽ cho người quay lại bằng chứng họ ngoại tình, sau đó đăng lên báo, khiến cho họ mất hết mặt mũi!"

"Tìm người ném trứng thối vào chúng."

"Đừng làm bậy, tôi còn muốn đi làm đấy."

Điền Viễn cảm giác cả bàn ngồi đây chỉ có mình y là người tốt. Mấy người bọn họ tụ tập một chỗ, nghĩ ra mấy biện pháp cái nào cũng như muốn giết người. Y chỉ muốn cho bác sĩ Lý là chủ nhiệm một chút giáo huấn, để cho bọn họ về sau không dám hoành hành tại bệnh viện, ức hiếp bác sĩ nữa, chứ không nghĩ lalmf lớn chuyện này lên.

Phan Lôi lọc hết xương, đem thịt đặt vào trong bát Điền Viễn, an ủi hôn lên trán y.

"Yên tâm đi, tôi có chừng mực."

Hắn có chừng mực? Điền Viễn cũng không nghĩ nữa, tiếp tục vui thích uống rượu ăn thịt cắn tôm lớn.

Mấy người kia reo hò một tiếng, mỗi người làm một chai bia, trong lòng bọn họ cũng rõ, cái gọi là có chừng mực của Phan Lôi, chính là chỉ cần không chết người, muốn gây sức ép thế nào cũng được, cái này đúng là chừng mực .

Cho nên tất cả bọn họ đều hoan hô, chờ xem Phan Lôi báo thù giúp Điền Viễn.

Điền Viễn ngơ ngác nhìn họ một chai lại một chai, không thể hiểu vì sao bọn họ lại phấn chấn như thế ? Tại sao bỗng dung lại cao hứng vậy?

Phan Lôi đút một miếng thịt vào miệng Điền Viễn. Sờ sờ tóc y.

"Ăn cơm đi, ăn nhiều một chút." Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Chỉ cần y ăn cho tốt, còn lại cái gì cũng không đến lượt y lo. Hắn sẽ giúp Điền Viễn mở ra một mảnh trời mới .

Nghĩ không được vậy thôi không nghĩ nữa, mấy người này thật cổ quái, y chẳng hiểu sao họ lại cao hứng đến vậy, thôi cứ kệ họ làm ầm làm ĩ đi.

Điền Viễn vô cùng vui vẻ mà ăn thịt. Y muốn ăn bù thịt của mấy ngày hôm nay, bột ngô bánh ngô cả dưa muối đời này không bao giờ muốn ăn nữa, vẫn là thịt tốt hơn, tôm cũng dễ ăn, tay nghề Phan Lôi phi thường tốt.

Cười hì hì nhìn Phan Lôi, Phan Lôi nhịn xuống xúc động muốn hôn y một cái, miệng bóng loáng như bôi mỡ , mắt cười cong cong , sao lại đáng yêu như vậy, nhìn đến trăm lần cũng không chán. Vừa nhìn y cười vừa uống them một chai bia nữa.

"Anh uống ít thôi."

"Đang vui mà, chỉ cần nhìn em tôi cũng thấy vui rồi."

Mọi người xung quanh cười vang, Điền Viễn cúi đầu, lỗ tai có chút hồng, chỉ là lời nói bình thường, nhưng so với mấy lời văn vẻ lại càng khiến y động lòng.

Cả đám cứ uống rồi lại uống, vỏ chai chất thành một đống, từ giữa trưa uống đến tối, bọn họ mới lắc lư cáo từ.

Điền Viễn cầm thuốc giảm nhiệt muốn uống, nhưng cánh tay không nâng lên được, Phan Lôi đỡ chén nước, tự mình bưng đến bên miệng y, giúp y uống từng ngụm nước một.

"Chậm một chút uống, cẩn thận sặc."

Điền Viễn uống thuốc xong, sờ cái bụng no căng, cảm giác ngày qua thế này thật tốt, ăn no ngủ kỹ. Y sắp hạnh phúc giống con heo con rồi. Oán khí trong long đã tiêu hết , ăn uống no đủ, thân thể không thoải mái còn có người hầu hạ trái phải, cẩn thận chiếu cố, này không gọi hạnh phúc thì gọi là cái gì? Cười ha hả vui vẻ ghê gớm, nhìn Phan Lôi vào phòng bếp thu thập này nọ, y định cầm sách đọc, thế nhưng cảm giác hạnh phúc đến nỗi cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn hai người trò chuyện vui vẻ với nhau.

Phan Lôi lau khô tay tiến vào phòng ngủ, ôm lấy y đến đặt lên giường, sau đó quỳ một gối xuống , lần trước là do hai ông anh trai đè hắn quỳ xuống, lần này là hắn cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt Điền Viễn, thật trịnh trọng kéo tay Điền Viễn.

Hắn cần phải nhận sai, nhờ anh trai mà hắn đã minh bạch, từ đầu tới đuôi, đều do hắn tại khinh suất, hắn mới là khốn kiếp, Điền Viễn không phỉa lính của hắn, mà là người hắn sẽ chung sống cả đời, hắn không cần dùng quân sự hóa quản lý nghiêm khắc đến thế, hắn dùng thủ đoạn bạo lực, thương tổn Điền Viễn, khiến y ủy khuất, hắn cần phải giải thích, không thể tạo ra khoảng cách giữa hai người được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro