10 ♥ Liệt mã đá hậu rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dao phẫu thuật dí sát lại gần, trên cổ Trần Trạch đã hiện ra một vết máu, Lâm Mộc cắn răng dí sâu hơn một chút, Trần Trạch vẫn tỏ vẻ tùy y, căn bản không đem con dao phẫu thuật này để vào mắt.

"Sống là người của em, chết cũng làm quỷ của em, hôm nay em giết tôi, nửa đêm tôi cũng sẽ đến tìm em thôi." (e hèm, quỷ kia, đêm đến dọa ma người ta sao; Quỷ: vớ vẩn ai lại đi dọa bảo bối chứ, là đi thân thiết, thân thiết hiểu không =v=)

Trần Trạch thối tha này đúng là không biết xấu hổ, những chuyện lúc trước cứ coi như xong đi, nhưng ngay cả trong lúc này, nhân cơ hội Lâm Mộc đang ngồi trên bụng hắn, hai tay lại bắt đầu lần mò đến lưng y, thậm chí còn sờ soạng vài cái.

"Em thật đúng là một tiểu liệt mã, trêu ghẹo lòng tôi đến rối tinh rối mù rồi. Nếu em thích tư thế này như thế, về sau tôi cũng sẽ thỏa mãn em." (AAA, chú già vô sỉ =,,=) Nói xong còn mở lớn mắt nhìn Lâm Mộc.

Hắn khẳng định sẽ kỵ tiểu liệt mã Lâm Mộc này, còn về phần kỵ thế nào, ai mà biết được. Chẳng qua, hắn cũng khá thích tư thế này, đúng rồi, Lâm Mộc ngồi xuống phía dưới một chút nữa thì hắn càng thích.

"Ông đây ngồi trong nhà xác cả ngày còn sợ anh sao?" (Mộc ca là pháp y a~ Pháp y thì vô tư đê, ma quỷ chấp tất)

"Vậy đừng giết tôi, giết tôi thì em sẽ phải thủ tiết đó. Mà tôi cũng không nỡ bỏ em lại một mình trên thế giới lẻ loi hiu quạnh này."

Lâm Mộc nổi giận, bất cứ giá nào, hôm nay không khiến hắn đổ máu là không thể. Dao phẫu thuật vừa chuyển, thẳng hướng vai phải hắn mà đâm xuống.

Lâm Mộc là một bác sĩ vô cùng xuất sắc, là số một khoa u, thậm chí y còn thường xuyên đi hỗ trợ cả những khoa khác, còn kiêm nghiệm pháp y, là một người toàn tài. Y hiểu rất rõ cấu tạo cơ thể người, đương nhiên sẽ biết nên xuống tay ở đâu để có thể khiến cho toàn thân đau đớn nhưng không lưu lại di chứng gì.

Mắt thấy Trần Trạch sắp phải dùng vai gánh thay tội cho cái miệng của hắn, toàn bộ quân binh đang vây xem đều lao lại cứu trưởng ban hậu cần của bọn họ.

Đây là quân doanh a, tính mạng trưởng ban hậu cần của bọn họ bị uy hiếp, đương nhiên phải đi cứu. Cho dù bác sĩ Lâm có là người mang đến hai mươi cô gái xinh đẹp như hoa nhưng cũng không thể vì thế mà xuống tay với trưởng ban hậu cần của bọn họ.

Vừa thấy Lâm Mộc sẽ cùng mấy quân nhân ở đó đánh nhau, Trần tư lệnh hét lên một tiếng bạo phát.

"Vui đùa một chút là được rồi, khoa tay múa chân một chút cho vui thôi, còn ở nơi này làm gì, đều cút đi cho tôi, căn tin nấu chín cơm rồi, đi ăn cơm, nhanh."

Trần tư lệnh lại ngăn cản một lần phạm tội nữa, nếu lần này Lâm Mộc thật sự xuống tay thì thật sự thảm rồi.

"Tôi nhận thua, được rồi, không cần tức giận. Chúng ta đi ăn cơm đi, nếu em không thích đến căn tin nhiều người ồn ào thì đến ký túc xá chỗ tôi. Tôi cũng thật muốn dùng bữa một mình với em." (đến chỗ anh để bị ăn kiệt xác à *cười đểu*, nhầm, chỗ chú chứ làm gì còn anh nữa *cười đểu lần 2*)

Lâm Mộc chớp mắt, cười lạnh một chút, lúc từ trên người hắn đứng dậy, dao phẫu thuật không cẩn thận mà xẹt qua mu bàn tay Trần Trạch. Miệng vết thương dài nhỏ, không sâu, nhưng là trải dài khắp mu bàn tay hắn. Máu tươi trong nháy mắt liền chảy xuống.

"Đã nói bắt anh phải đổ máu, thì nhất định anh sẽ đổ máu. Xem anh lần sau còn dám ăn nói càn rỡ với tôi như vậy không, lần này tha anh, đừng để tôi phải thấy anh lần nữa, bằng không, tôi trực tiếp tiễn anh đến nhà xác tâm sự với thi thể." Mũi dao sắc bén, ngay cả một giọt máu nhỏ cũng không lưu lại, y nhặt lại áo khoác vứt trên mặt đất, cất lại dao phẫu thuật trong túi áo.

Trần Trạch híp mắt liếm một chút vết thương dài nhỏ trên mu bàn tay. Khẽ cười đi ra.

"Tiểu liệt mã này tính tình thật lớn nha, so với mấy liệt mã trên thảo nguyên tôi đã từng huấn luyện còn lớn hơn. Em càng muốn đá người, tôi lại càng thích thú. Kỳ phùng địch thủ, đã lâu không nhiệt huyết sôi trào như thế, thống khoái!"

Trần Trạch vừa đi, trong mắt Lâm Mộc chỉ thấy ba chữ bệnh thần kinh.

Mà nói thật, hắn hẳn là có thể chất M với chứng cuồng ngược đi. Bị cắt cho một vết thương lớn như vậy, còn thiếu một chút chết trên tay người ta mà còn nói thích? Đây không phải là ngược cuồng sao?

Cũng không cần bất bình thay cho hắn, một thì thích động một chút liền rút dao phẫu thuật, một thì lại thích bị uy hiếp, đây là lừa què kéo cối xay hỏng thôi, không cùng một loại thì không chung một nhà, nồi nào vung nấy, bổ sung bù đắp cho nhau thôi. Vậy Lâm Mộc đang đi đâu? Là đi tìm Phan Lôi đi. Hai người 'bạn đời' bọn họ giờ cuộc sống hạnh phúc, Điền Viễn về nước, hai người cả ngày ngâm mình quấn quýt trong ngọt ngào.

Phan Lôi chẳng đến quân doanh mấy hôm rồi. Hy vọng hôm nay hắn ở đây.

Thật đúng là không tồi, lúc sáng Phan Lôi vừa trở lại, nghe nói buổi tối muốn quay về bồi Điền Viễn.

Lâm Mộc gọi điện thoại cho Phan Lôi, Phan Lôi cũng rất hào phóng. "Đến đại đội đặc chủng của tôi đi, hôm nay có món thịt hấp, đến đây ăn đi. Tôi phái xe đi đón cậu."

Trần Trạch đuổi theo, lần này ngay cả chút khinh bỉ Lâm Mộc cũng không buồn cho hắn, đứng ở ven đường chờ xe Phan Lôi đến đón y.

"Đi đâu vậy, mau ăn cơm, tôi đã cho căn tin làm không ít món ngon rồi, còn có cả một bình rượu quý để hai chúng ta nhấm nháp một chút nữa."

Lâm Mộc hai tay đút trong túi áo, hơi hơi ngẩng đầu, híp mắt, thật giống như một chú mèo hiền lành đang nằm sưởi nắng. Nhưng Trần Trạch biết, y chính là đang giấu móng vuốt, hắn dám đánh cuộc, Lâm Mộc bây giờ đang nắm chặt dao phẫu thuật trong túi áo, không biết khi nào thì phi ra muốn lấy mạng hắn. Nhưng mà, hồng quân không sợ hành quân gian khổ, coi thường núi cao đường hiểm. Quân nhân không sợ khó khăn, không sợ hy sinh, dũng cảm tiến tới, chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ. Cho dù giây tiếp theo Lâm Mộc phi dao phẫu thuật, hắn cũng tuyệt đối không lùi bước. Hắn là một quân nhân xuất sắc, đương nhiên cũng sẽ sở hữu những phẩm chất ưu tú nhất.

"Muốn đi thì để tôi đi cùng em, nếu không làm sao hai ta nói chuyện, làm sao tìm hiểu đối phương, sao không nói gì, như vậy chẳng phải giống người câm sao? Thật nhàm chán, nếu em không thích nói chuyện thì cứ để tôi nói, em nghe là được. Em còn giận à? Cục cưng ~ sao lại như bóng bay vậy. Để tôi sờ bụng một chút xem, có phải là khí quá nhiều nên no rồi không ăn được cơm nữa hay không."

Lâm Mộc nhìn hắn một cái. Xe cũng vừa đến, ngay cả một tiếng hừ Lâm Mộc cũng không bỏ lại, lên xe. Đi, bỏ lại Trần Trạch vẻ mặt buồn bã nhìn đuôi xe. Nhìn cứ như hắn vừa đánh mất bảo bối quan trọng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro