16 ♥ Không sợ chết mà hôn hoàng tử một cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Mộc vừa muốn tiếp tục xé nát thì Trần Trạch lại nở nụ cười đắc ý với y, đưa tay sờ một chút, thì ra là cả một chồng thật dày. "Em sẽ vứt lại, tôi đã sớm biết cho nên tranh thủ in ra một trăm bản rồi." 

Lâm Mộc tức giận trừng mắt nhìn hắn, Trần Trạch, lão đại gia kia sao lại hiểu y như vậy được. (biết đâu là ý trời =.=) Trần Trạch vừa đưa cho y phương thức liên lạc xong cũng không thu tay về, mà giữ chặt lấy tay Lâm Mộc vuốt vuốt. Trong xe, là Lâm Mộc. Mà bên ngoài cửa xe, là Trần Trạch. Đến đến bà con, chúng ta chụp lại một tấm ảnh đi, lờ đi ánh mắt giết người của Lâm Mộc thì đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp rồi. Thử nghĩ một chút, nếu khung cảnh ở đây chuyển thành nhà ga, tiễn người đi phương xa, cách tấm cửa kính, một người trong lại một người ngoài, hai bàn tay dán lên tấm kính, bốn mắt nhìn nhau, lưu luyến không nỡ rời xa. Chỉ là, hình như đây là quân khu, trong lòng Lâm Mộc đã sớm dùng một trăm loại biện pháp lột da rút gân Trần Trạch sau đó trực tiếp đem các mảnh vụn còn lại đi ngâm phoóc-môn. Chết tiệt, không còn dao phẫu thuật nữa, bằng không y nhất định phải chặt đi bàn tay của Trần Trạch! Dao phẫu thuật mang không đủ! "Buông tay cho tôi."

 Trần Trạch chính là chết cũng không buông, vịn vào cửa kính, dựa sát vào gần y. "Em còn chưa đi mà tôi đã bắt đầu thấy nhớ rồi. Lâm Mộc à, em cũng đừng quá nhớ tôi, tôi sẽ đến thăm em. Em nhớ gọi điện cho tôi nha. Sắp chia tay rồi, em cho tôi một nụ hôn từ biệt đi."

 Lâm Mộc bắt đầu tìm cờ-lê, y muốn bóp nát não của tên này! Trần Trạch cũng không phải mù, dĩ nhiên đã nhìn thấy hung quang trong mắt Lâm Mộc. Còn tiếp tục trêu chọc chỉ sợ Lâm Mộc thật sự thà rằng ngồi tù cũng muốn giết hắn. Chỉ là, nếu không chiếm tiện nghi nhiều một chút thì thật là thiệt thòi. Khó khăn mới gặp được người mình nhất kiến chung tình, dĩ nhiên phải để đối phương khắc sâu ấn tượng một chút. Kéo tay Lâm Mộc lại gần, vô cùng dịu dàng, bách chuyển thiên hồi, hôn lên mu bàn tay y một cái. "Điện hạ của tôi, hãy nhớ kỹ nụ hôn này, tôi sẽ rất nhớ em." 

Lâm Mộc vơ được một cái chén bằng thép, thẳng hướng tới đầu Trần Trạch mà đập xuống. Đừng nghĩ chân trái Trần Trạch có tật mà động tác chậm chạp, thật ra hắn vô cùng nhanh nhẹn, lui về phía sau vài bước, cái chén thép tấn công thất bại. Hắn đứng một bên tươi cười vẫy tay với Lâm Mộc. Đắc ý dào dạt. "Điện hạ, tôi sẽ nhớ em lắm, em cũng nên sớm cho tôi hồi âm, toàn thể quân sĩ chúng tôi đều chờ đợi hồi âm của em, đặc biệt là tôi." "Tôi, hôm nay, thề trước mặt trời, tôi cảnh cáo anh, tôi nhìn thấy anh một lần sẽ đánh anh một lần. Muốn sống thì đừng xuất hiện trước mắt tôi!" 

Hoàng tử điện hạ Lâm Mộc cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, rốt cuộc cũng mở miệng mắng chửi người. Mà không chỉ có thế, còn hung hăng giơ ngón giữa với hắn. Trần Trạch cười đến sắp chết, băng sơn mỹ nhân Lâm Mộc rốt cuộc cũng phun trào như núi lửa. "Em khi phát hỏa còn đẹp hơn lúc lãnh diễm bình thường nhiều. Chẳng qua, em cứ yên tâm, bất kỳ bộ dáng nào của em tôi cũng đều thích hết." Ở quân khu giết chết một trung tá, y sẽ bị phán bao nhiêu năm tù? Lâm Mộc cân nhắc bên là pháp luật bên là muốn lấy mạng hắn. "Tôi giết cả nhà anh, đồ vương bát đản chết tiệt!" "Tôi không có cả nhà đâu thân ái ạ. Chẳng qua nếu em đã nhắc đến gia đình, vậy người nhà em cũng chính là người nhà tôi." Tôi, trời ạ! Lâm Mộc nói cái gì thì cũng phải giết hắn, hôm nay ngay hôm nay, giết chết hắn! Mở cửa xe muốn bước xuống, y hôm nay muốn cùng Trần Trạch cá chết lưới rách. "Bác sĩ Lâm, chúng ta trở về đi, buổi chiều bốn giờ còn phải đi làm ca mà." Các cô gái bên phía bệnh viện Võ Cảnh vừa thấy tình hình không tốt, liền chạy nhanh tới lôi kéo Lâm Mộc, đây là muốn gì chứ, bác sĩ Lâm đằng đằng sát khí. 

Dù thế nào đây cũng là quân khu, y không nên nổi bão ở đây. Lâm Mộc cân nhắc lợi hại cân nhắc lợi hại, lên xe, đóng cửa xe lại. " Đừng để tôi gặp anh lần nữa, bằng không tôi sẽ ngâm sống anh bằng phoóc-môn." Không để cho các cô gái có thời gian chào tạm biệt đối tượng xem mắt, một cước dẫm ga, chiếc xe trực tiếp vọt đi để lại một mảnh bụi mịt mù. "Chậc chậc, tính tình này a, cay độc như ma quỷ vậy. Nhưng sao mình lại cảm thấy thích. Khi im lặng không nói không cười thì lạnh lùng như băng. Mà lúc phát hỏa, liền giống như ma quỷ vừa ăn phải ớt, cay độc đến mức khiến người ta đau dạ dày, cả người đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể nói một chữ, sảng khoái." Trần Trạch si mê nhìn con đường mờ khói. Hắn say đắm Lâm Mộc say đắm đến mức không đong đếm được, đã không còn lo đến chuyện được hay không được. "Điện hạ của tôi, đừng quá nhớ tôi nha, tôi sẽ đi thăm em. 

Rất nhanh sẽ đi thăm em." Kỳ thật, Trần Trạch lão huynh, anh thật là có chút thể chất M cuồng ngược đi, không chịu ngược sẽ không thoải mái đúng không, Lâm Mộc hỏa đại đối với anh hạ độc thủ như vậy, anh vẫn nghĩ là người ta liếc mắt đưa tình với mình, mấy dây thần kinh của anh rốt cuộc là hàng nhái hay hàng lậu đây. 

—– Đầm: Các bác đừng thắc mắc cảm thấy vô lý vì sao anh Trạch mới gặp Lâm Mộc lần đầu đã cuồng như vậy, sẽ có phân giải hồi sau nha ~(‾▿‾~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro