Chương 101: Ẩn núp đi vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, mời ngài vào."

"Anh Khôn."

Tên bảo vệ to con sốt ruột kêu một tiếng.

Người cao to gọi là anh Khôn ở bên cạnh nhìn lại, Trần Trạch gật gật đầu, xem xem vài người này rồi sải bước đi vào bên trong.

"Anh Khôn, anh cho một quân nhân vào chỗ tắm rửa của chúng ta lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao được?"

Anh Khôn vẫy tay với nữ tiếp viên bên cạnh.

"Nói cho quản lý, tất cả tiểu thư hôm nay không cho tiến hành bất cứ giao dịch gì với hắn, không cần xuất hiện ở trước mặt hắn. Không được cho loại người này bắt được thóp."

Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, không muốn sống mới cho tiểu thư đi phục vụ quân nhân. Thành thành thật thật giữ khuôn phép, giao dịch loạn thất bát tao gì đều không được xuất hiện.

Nữ tiếp viên gật đầu, vừa muốn quay đầu đi vào liền thấy một đoàn xe lái lại đây, đều là xe hạng sang, ít nhất năm sáu cái. Vài người lập tức biến thành chó pug, hạ thấp đi qua mở cửa chiếc Mercedes màu trắng đi ở giữa.

"Ông chủ, ngài đến rồi."

Từ trong xe bước ra một người hơn bốn mươi tuổi, trước sau gã có người vây quanh, mười mấy người vạm vỡ, đồng đều mặc tây trang đen đeo kính đen.

Trần Trạch đứng ở trong đại sảnh nhìn, hắn nhìn rõ ràng thấu đáo, thấy đoàn xe lái lại đây, thấy một người bước xuống dưới, đầu óc hắn phản ứng nhanh chóng, nhớ lại tư liệu Phan Cách cho hắn xem, người này, chính là Khổng Bân, kẻ giết Triệu Quân Nghi, bỏ năm mươi vạn mua mạng Lâm Mộc.

Là kẻ địch không đội trời chung với hắn.

Dám động Lâm Mộc, hắn giết chết gã, có tin không?

Trong mắt Trần Trạch phát ra hung tàng của dã thú, giống như dã thú lớn ẩn núp trong bụi cỏ nhìn chằm chằm con mồi, là một loại hưng phấn, là một loại kích động, hận không thể lập tức nhào lên, trực tiếp giết chết nó. Hắn có rất nhiều cách trực tiếp giết chết Khổng Bân. Nhưng bây giờ không thể hành động.

Đêm hôm qua, cây súng kia thiếu chút nữa lấy mạng Lâm Mộc, thù này, xem như kết. Nếu hắn nhúng tay quản thì sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho Khổng Bân.

Lâm Mộc hắn nâng niu trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng, đặt trong mắt, thịt đầu trái tim còn quan trọng hơn mệnh lại bị gã đe dọa tấn công, đây không phải là vũ nhục hắn sao? Hắn sẽ không đơn giản bỏ qua gã. Hắn sẽ khiến Khổng Bân ngậm nước mắt đi tìm chết, ai bảo gã động người không thể động.

Mặc kệ thân phận bối cảnh của Lâm Mộc, chỉ riêng Lâm Mộc là người của hắn, một lý do này đã đủ Khổng Bân chết mười lần rồi.

Trần Trạch thu lại thú tính trong ánh mắt, vào phòng thay quần áo, chậm rì bắt đầu cởi quần áo, nhìn cửa, cởi quân trang, đổi áo choàng không có dấu hiệu quân nhân, không ai biết hắn là một trung tá, là bộ trưởng bộ hậu cần một quân đoàn.

Như vậy sẽ không gây ra càng nhiều chú ý, thuận tiện hắn làm việc.

Khổng Bân mặc áo tắm ôm một mỹ nữ dáng người xinh đẹp từ phòng thay quần áo đi qua, sau lưng theo bốn người.

Trần Trạch chưa đánh đối mặt với gã, nhìn gã vào một phòng cao cấp, Trần Trạch chọn phòng đối diện, có bể ngâm lớn, giường mát xa, có lẽ phòng khác còn có tiểu thư mát xa, nhưng nơi của hắn lại rất sạch sẽ, không có loạn thất bát tao gì.

Trần Trạch nhanh chóng tắm rửa, nghe tiếng động phòng đối diện, phòng đối diện không có ai đi ra, Trần Trạch tắm rửa xong, mặc áo tắm đi quanh tầng này một vòng, trinh sát địa hình, Khổng Bân bảo hộ thi thố bản thân thực nghiêm, vài tên bảo tiêu đi theo gã đều gác tại cửa.

Trần Trạch nhìn số lượng bảo tiêu một chốc, trong lòng nắm chắc, tính thời gian, Khổng Bân đã ngâm hơn hai giờ, có lẽ sắp ra.

Lúc này hắn mới đổi quần áo, thắt caravat rất xinh đẹp, ăn mặc quần áo thực chỉnh tề, đội mũ, hai sao hai gạch trên vai lóe sáng, Hạo Nhiên Chính Khí rõ ràng là một vị quân nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro