Chương 114: Lâm Mộc xoa dầu dưới lòng bàn chân chạy mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hộ sỹ khoa giải phẫu thần kinh lắc đầu với hắn.

"Bác sỹ Lâm không có tới nơi này."

Được, rất tốt, Lâm Mộc triệt để mất tích.

Bệnh viện Võ Cảnh rất lớn, các khoa phân rất rõ ràng, hắn từ trên lầu chạy xuống dưới lầu, lại từ dưới lầu chạy đến trên lầu, tới tới lui lui bốn lần. Bệnh viện lớn như vậy, tòa nhà nằm viện cùng cấp cứu đều tách biệt, phòng nhiều, góc chết nhiều, y tùy tiện đi một chỗ thì ai có thể tìm ra. Nhưng mà, hắn vẫn luôn theo bước chân của y, sao lại tìm không ra chứ.

Manh mối đến đây, còn người đâu.

Y còn có thể độn thổ, tàng hình chắc. Y lại không có áo choàng tàng hình trong Harry Potter.

Sờ cằm, nhấc chân trở lại khoa u, đây là căn cứ địa của y, y khẳng định sẽ về nơi này, dù không có giải phẫu y cũng phải làm việc trong này.

Hộ sỹ vừa rồi bị hắn trêu cợt cũng lắc đầu.

"Không trở về. Tôi vẫn luôn ở đây, bác sỹ Lâm không trở về."

Trần Trạch nhìn chằm chằm ánh mắt hộ sĩ, hắn từng học về thẩm vấn, biết làm thế nào phá phòng tuyến tâm lý của đối tượng bị thẩm vấn. Cứ nhìn chằm chằm hộ sĩ như vậy, cô có nói dối thì khẳng định không dám nhìn chính mình.

Cảm giác bị dã thú nhìn chằm chằm, hộ sĩ lui về sau một bước.

"Anh nhìn tôi làm gì."

Thân thể Trần Trạch áp về phía trước.

"Bác sỹ Lâm đâu."

Hắn âm trầm híp mặt, ánh mắt hung ác nhìn hộ sĩ, giọng nói cũng mang theo băng. Thẩm vấn tù binh cũng chỉ đến mức này.

"Thật sự không trở về."

Hộ sĩ sắp khóc đến nơi, chưa từng gặp ai bắt nạt người như vậy. Cô cũng không phải trùm thuốc phiện, không muốn nhận loại thẩm vấn này.

Hộ sĩ run rẩy môi, nước mắt ròng ròng, ánh mắt Trần Trạch vừa thu lại, xác định cô ta không nói dối. Khụ một chút.

"Xin lỗi, tôi tìm cậu ấy thật sự có chuyện quan trọng. Dọa cô rồi."

"Anh có chuyện quan trọng thì có thể đi đến trạm radio, thẩm vấn tôi cũng không làm gì được."

Đúng nha, trên đời này còn có một phát minh vĩ đại, radio. Đây là biện pháp tìm người tốt nhất.

"Radio ở kia."

"Trên lầu, phòng thứ ba bên phải."

Trần Trạch nhanh chóng trực tiếp đi lên lầu, hắn vừa lên lầu, Lâm Mộc lắc lư từ dưới lầu đi lại đây.

"Bác sỹ Lâm, anh đừng đi, vị trung tá kia luôn luôn tìm anh. Nói có chuyện quan trọng."

Rốt cuộc hộ sỹ cũng gặp được Lâm Mộc, cô không muốn bị thẩm vấn, trực tiếp chuyển cáo Lâm Mộc. Lâm Mộc bất giác ngừng chân, còn cách nơi hộ sĩ đứng có vài bước. Ánh mắt nhìn nhìn bốn phía, không thấy Trần Trạch.

"Hắn ở đâu?"

"Anh ta nói đến trạm radio gọi tìm anh, anh mau trở về."

Lâm Mộc vèo một tiếng bay nhanh trở lại văn phòng của mình, lúc này không đi còn đợi lúc nào. Trần Trạch tìm y có thể có chuyện tốt sao? Y đã né vài giờ, không giải phẫu, y không thể trốn vào phòng giải phẫu tám chín giờ đến trời tối mới trở ra. Y chỉ có lắc lư khắp bệnh viện. Đi đến không còn chỗ nào để lung lay, còn kém nước đến khoa phụ sản, lúc này mới trở về. Trở về liền nghe tin tức kinh sợ như vậy, dù sao y không có giải phẫu, cũng không cần khám bệnh, mau chóng về thôi.

Vọt vào văn phòng của mình, cầm áo khoác cùng ví tiền di động chìa khóa xe liền chạy ra ngoài.

"Ai ai ai, bác sỹ Lâm, anh đừng chạy. Anh đi đâu, người ta còn sốt ruột tìm anh đó."

Hộ sĩ tức giận, đuổi theo sau Lâm Mộc, bị Trần Trạch thẩm vấn một lần cô đã đau đầu, lại đến lần thứ hai cô khẳng định sẽ dọa khóc. Vẫn nên chủ động lưu bác sỹ Lâm lại đi.

Lâm Mộc chạy như bay đến bên thang máy, ấn nút đến lầu một, áo khoác mặc trên người, nút thắt còn không kịp cài, cứ như vậy vọt vào thang máy. Thật giống như sau lưng có chó đuổi theo.

"Đừng nói cho hắn tôi đi."

Thang máy cứ đóng lại như vậy, hộ sĩ tức giận đến dậm chân, làm gì nha, hai người bọn họ tìm tới tìm lui, né qua trốn đi, chơi trốn tìm chắc? liên quan gì đến hộ sĩ vô tội cô đây chứ. Hộ sĩ dứt khoát ôm bệnh lịch đi phòng bệnh, tìm cớ chăm sóc bệnh nhân chuồn đi.

Đánh chết cũng không gặp lại Trần Trạch.

Lâm Mộc thở ra một hơi, hai người bọn họ bây giờ có thể gặp mặt sao? Từ phòng trốn ra, y trực tiếp vọt vào toilet, sờ môi bị hôn sưng lên, phun máu tươi trong miệng, nhìn chính mình bị hung hăng chà đạp ở trong gương, y liền muốn đập nát gương đi.

Môi sưng lên, khóe mắt hơi hồng, ngoài miệng còn có lưu lại nước miếng, có lẽ là của hắn, có lẽ là chính mình. Sắc mặt đỏ lên, ngũ quan trắng nõn như phủ một lớp phấn, tóc rối loạn, blouse trắng xả ra, áo sơmi bên trong cũng bị hắn kéo ra khỏi lưng quần, một nửa eo lộ ra bên ngoài, mẹ! anh đại gia, không cần nói thêm cái gì, cái dạng này vừa nhìn liền biết không làm chuyện gì đứng đắn.

Cái gì gọi mắt là sóng sánh, mi là núi, muốn hỏi bất cứ ai cũng sẽ nhận được câu trả lời quyết đoán là một bức họa xuân ý dạt dào nhộn nhạo.

Lâm Mộc thanh lãnh cao ngạo như đồng tử Thiên Tiên, sạch sẽ không nhiễm tục vật. Nhưng hôm nay y như thần tiên rơi xuống thế gian, bị nhiễm thất tình lục dục.

Rất mê hồn đoạt phách.

Lâm Mộc nhanh chóng vốc nước rửa mặt, tẩy đi nước bọt hắn lưu lại tại bên miệng, còn có hương vị máu tươi. Nhìn mình trong gương, Lâm Mộc liếm môi sưng đỏ một chút. Hơi thở của hai người như dung nhập thành một thể, tẩy đi dấu vết nhưng lại rửa không sạch hương vị hắn lưu lại.

Xâm nhập, thật sự, như virus giống nhau, xâm nhập vào trong thân thể y, dung tiến máu, tiến vào đầu óc, tại bất tri bất giác xâm chiếm tâm Lâm Mộc.

Lâm Mộc đập bồn rửa tay, sao y lại bị Trần Trạch kích thích mất đi lý trí. Làm ra loại chuyện này với hắn. Sao lại trả thù trở về như vậy, hoàn toàn có thể nghĩ rất nhiều loại biện pháp, đặt anh đào lên đỉnh đầu hắn luyện tập phóng dao giải phẫu cũng được. Sao lại, cắn trở về.

Xúc cảm của tay hắn, nụ hôn của hắn, thậm chí, lúc y rửa mặt xoa đến chỗ bị râu của Trần Trạch chà đau đớn, đều dô hắn, vài phút phía trước, nụ hôn kịch liệt, huyết tinh, kích thích kia.

Bị rung động, thì ra, còn có thể thân mật như thế. Y thanh lãnh quen, anh em bạn bè cũng chỉ có vài người như vậy, bọn họ đều kết hôn, không thể thường xuyên cùng một chỗ uống rượu quậy phá, y là con trai độc nhất trong nhà, không có anh chị em, từ nhỏ tự hạn chế nghiêm cẩn, không thích tiếp xúc với người xa lạ, yêu sạch sẽ nghiêm trọng, ngạo khí khiến không có người dám tới gần y. Có sinh viên y dạy, đồ đệ, có bệnh nhân, đều cung kính, cố tình sao lại gặp gỡ một người như vậy.

Bệnh thần kinh, ngu ngốc, những cái mũ đó đều đội trên đầu của hắn. Nhưng sau khi tiếp xúc, cảm giác hắn lại là một anh hùng chân chính không hơn không kém, bội phục từ trong lòng. Hắn là một quân nhân xuất sắc. Cũng là một tên bệnh thần kinh thuần túy.

Thật sự không ngờ có thể hôn sâu kịch liệt như thế.

Mà y, người yêu sạch sẽ nghiêm trọng như vậy lại không cảm thấy ghê tởm?

Chuyện này không phải rất kỳ lạ sao? Y vẫn cho rằng, hôn môi thực mất vệ sinh, rất nhiều tật bệnh đều là truyền nhiễm thông qua nụ hôn.

Y thế nhưng không có ghê tởm, vì cái gì?

Chờ y đột nhiên bừng tỉnh lúc, tay y, thế nhưng sờ môi đỏ sẫm của mình.

Vốn có bộ dạng tuấn tú, bây giờ lại phủ một tần mi mục xuân sắc, càng quyến rũ.

Lâm Mộc nhanh chóng xoa xoa môi, súc miệng, rửa mặt, liều mạng súc, muốn bỏ đi suy nghĩ loạn trong đầu.

Sửa sang lại quần áo, không phải là bị hôn một cái sao? Có gì đâu, cùng lắm là xem như bị chó cắn. Chó cắn mình, mình còn cắn trở về sao? Được rồi, y cắn trở về. Coi như báo thù.

Không cần suy nghĩ nữa, đây không tính là chuyện gì. Cho tên khốn kiếp kia, lăn, muốn lăn bao xa thì nhanh nhẹn lăn đi.

Lúc y không muốn nhắc tới chuyện này, Trần Trạch, không cần xuất hiện ở trước mặt y.

Y cứ chuyển khắp các khoa, vốn định trò chuyện với Điền Viễn, nhưng Điền Viễn không ở đây, y đành phải tiếp tục chuyển động, đến một khoa sẽ không dừng lại quá lâu. Nếu không thì Trần Trạch đuổi theo y làm sao lại tìm không thấy y chứ?

Đi hết, y vẫn trở lại, lại bị hộ sĩ dọa, một câu Trần Trạch tìm y khắp thế giới, y thầm nghĩ, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Cho nên, vương tử kiêu ngạo của chúng ta, lần đầu tiên, có chút dọa người, chạy.

Radio vang lên khắp bệnh viện Võ Cảnh.

"Bác sỹ Lâm Mộc, mời anh nhanh chóng về khoa u, trung tá đang tìm anh."

Lâm Mộc nghe thấy được, lúc này y mới ra khỏi thang máy, giọng nữ trong radio truyền khắp bệnh viện, y nghe thấy liền tăng nhanh bước chân.

Trần Trạch ở một bên dục.

"Nói nhiều vài lần, tôi tìm cậu ấy rất sốt ruột."

Radio lặplại ba lượt. Trần Trạch đứng bên cửa chớp nhìn ra bên ngoài, hắn luôn có cảm giác Lâm Mộc ở ngay bên người, nhưng tìm không thấy. Đứng bên cửa chớp nhìn ra bên ngoài.

Thật khéo là, vừa lúc thấy được Lâm Mộc đi ra đại sảnh, sải bước đến bãi đỗ xe. Đi rất nhanh, vạt áo gió của y đều phất lên, phong lưu phóng khoáng, tiêu sái tuấn tú, cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt Trần Trạch.

Nhưng mà đợi đã, lúc này không phải lúc khích lệ Lâm Mộc, Tiểu Mộc Đầu muốn chạy sao? Đến bãi đỗ xe nhanh như vậy, nghe hắn phát radio liền chạy ra ngoài?

Đây rõ ràng là tránh né.

"Điện hạ, Lâm Mộc, Lâm Mộc, em đợi đã !"

Trần Trạch tức giận, cũng sốt ruột, đẩy cửa sổ liền kêu với ra bên ngoài.

Cách quá xa, Trần Trạch lớn giọng như tru lên, Lâm Mộc ngẩng đầu liếc nhìn lại nhanh chóng cúi đầu, tăng nhanh bước chân, sắp vượt qua chạy rồi. Cầm điều khiển lái xe mở khóa, tiến vào ghế điều khiển, đóng cửa liền khởi động lái xe đi.

"Xem em chạy nơi nào."

Trần Trạch nhảy dựng lên bay nhanh chạy ra khỏi phòng radio, một đường chạy xuống, may mắn thang máy đến thực đúng lúc, nếu không, để hắn từ trên lầu chạy xuống dưới lầu thì chân hắn cũng chịu không nổi.

Trực tiếp đi thang máy xuống, đuổi ra bên ngoài.

Đừng nói Lâm Mộc, ngay cả đèn sau xe y cũng nhìn không thấy.

Lâm Mộc thành công đào tẩu!

Trần Trạch tức giận đến dậm chân.

"Khối gỗ này, chạy cái gì? Có chuyện nói rõ ràng không được sao? Em cho rằng em tránh được tôi? Hòa thượng chạy miếu còn có thể chạy?"

Trần Trạch thở phì phì.

"Cho em chạy, tôi xem em chạy đến chỗ nào. Bệnh viện em không thể không đến, nhà em không thể không về, tôi bảo vệ căn cứ, nhìn em trốn chỗ nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro