Chương 118: Em yêu, ăn cơm thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạo vẩy cá, bên này nấu cơm, bên kia bắt đầu xào đồ ăn, mùi hương tỏa ra từ phòng bếp hấp dẫn Lâm Mộc, Lâm Mộc có chút xuất thần, bao lâu rồi trong nhà chưa từng xuất hiện hương vị này?

Rất náo nhiệt, rất thơm.

Y thích im lặng, thế nhưng, quá an tĩnh thì thật sự giống nhà xác, trừ hô hấp của chính mình không còn thanh âm thứ hai, cho nên y về nhà liền mở nhạc, mở TV, nhạc cũng tốt, quảng cáo cũng tốt, ít nhất trong nhà có một chút nhân khí. Y làm việc ở bệnh viện thời gian dài, ở trong nhà xác cũng lâu, tuy rằng đó là hứng thú đam mê của y, thế nhưng nhà là nơi y hoàn toàn thả lỏng, y cũng cần một nơi có thể để y buông hết thảy, cả ngày cao ngạo như vậy, cũng mệt mỏi.

Người này đến, miệng hát Hồng Nhạn, trong phòng bếp truyền đến tiếng hòa tấu của nồi nia xoong chảo, xoạt một tiếng, xào đồ ăn, phanh một chút, đóng ngăn tủ, cái muôi chạm phải nồi.

Thì ra, trong nhà có âm thanh thuộc về con người, sẽ không phiền, ngược lại là một loại ấm áp.

Điền Viễn nói, có một người, khi hắn trở lại sẽ làm cả phòng ầm ĩ cả lên, tuy rằng bất đắc dĩ, thế nhưng thật vui vẻ, ít nhất trong nhà không phải chỉ có mình. Y vẫn tưởng đây là vì Phan Lôi ở bên Điền Viễn quá ít thời gian, Điền Viễn mới mê luyến Phan Lôi, bây giờ xem ra, hắn nói đúng, thật sự có một người như vậy, có thể xua đuổi im lặng, không tử khí trầm trầm.

Mùi xào đồ ăn, y vẫn luôn được nuôi dưỡng như vương tử, mẹ cũng là người phụ nữ mười ngón không dính nước mùa xuân, ba đối với mẹ rất tốt, từ lúc còn rất nhỏ, trong nhà liền có bảo mẫu, y cũng bị giáo dục thành quân tử rời xa nhà bếp, trực tiếp dẫn đến cái gì y cũng sẽ không làm, đi ra tự mình sinh hoạt, có thể ăn liền ăn, muốn ăn cái gì thì đi chỗ Trương Huy.

Khó có thể tưởng tượng, nhà của y trừ hương vị nước khử trùng, còn có mùi đồ ăn.

Xâm nhập, từng chút từng chút.

Từ sinh hoạt, đến thân thể, đến tư tưởng, người này, thật như một loại vi khuẩn, chậm rãi xâm nhập y.

Lâm Mộc nháy mắt có thất thần, địa bàn của y sinh hoạt thói quen hằng ngày của y, sẽ bị này người đảo điên sao?

Tâm thanh lãnh của y, sẽ trầm luân sao?

Phải ngăn chặn chuyện này.

Lâm Mộc đứng dậy đi toilet, cầm lấy bát đựng thuốc khử trùng, đổ vào chậu, phóng nước, lấy một cái khăn lau ngâm vào, bưng đến phòng khách, xắn tay áo liền muốn nhấc khăn lau vắt khô, chuẩn bị tiêu độc trong nhà, chống lại xâm nhập thuộc về Trần Trạch.

Nha, quên nói, Lâm Mộc là có chút bắt buộc chứng, lúc y khẩn trương hoặc là tâm tình khó chịu sẽ bắt đầu tổng vệ sinh. Đây cũng là vì sao nhà của y không dính một hạt bụi, nhìn không thấy một sợi tóc, không phải do công nhân dọn vệ sinh mà là chính y tự tổng vệ sinh. Sạch sẽ hận không thể ném chính mình vào trong nước khử trùng, từ trong ra ngoài tẩy sạch sẽ.

Đây là nơi khác nhau với những người bạn của y, mấy người kia siêu lười. Y lại siêu sạch sẽ, tâm tình không tốt sẽ khử trùng triệt để.

Tưởng tượng một chút, Lâm Mộc, Lâm Mộc giống như tiên đồng, Lâm Mộc giống như vương tử, xoay người chổng mông cầm khăn lau bàn lau nhàn từ nhà từ trên xuống dưới, mang khẩu trang tạp dề, nằm sấp trên sàn chà lau dưới sô pha, thật là một phong cảnh khó khách.

Một tuần y dọn vệ sinh bốn lần, vất vả lau sạch sẽ trong nhà đến không dính một hạt bụi, ai dám tới nơi này uống rượu giơ chân gây chuyện?

Đã vậy lúc tâm tình có chút không tốt sẽ lại bắt đầu quét tước vệ sinh.,

Trần Trạch vừa khéo thấy y xắn tay áo muốn làm việc, nhanh chóng bỏ cái xẻng chạy đến. Giữ chặt tay Lâm Mộc.

"Để đấy đừng động, tôi đến làm."

Trần Trạch cười hì hì.

"Loại việc nặng này không phải việc của em, em ăn ít hoa quả xem TV, chờ tôi một giờ chúng ta liền ăn cơm. Vệ sinh trong nhà chờ chúng ta cơm nước xong, tôi tại quét tước."

"Không cần anh, tôi tự mình làm."

Lâm Mộc giật cánh tay lại, Trần Trạch ngăn không được động tác thô bạo của Lâm Mộc, liền bị y trộm đi khăn lau, nhúng nước, hương vị gay mũi liền truyền ra, Trần Trạch ngửi thấy hương vị không đúng, thứ này ảnh hưởng không tốt đến tay nhất, Lâm Mộc nhấc khăn lên liền ném đến bàn, bắt đầu lau.

Trần Trạch giữ chặt cổ tay Lâm Mộc, sốt ruột ma hoang kéo Lâm Mộc chạy.

"Này sao được, thứ này hại cho tay, tay em sẽ hỏng mất. Sao lại không cẩn thận như vậy."

Lâm Mộc hất không ra, Trần Trạch vẫn luôn dễ nói chuyện, cái gì cũng dễ nói chuyện, chỉ cần đừng chạm đến chuyện xúc phạm tới Lâm Mộc, nếu không hắn khẳng định sẽ bùng nổ.

Tăng thêm khí lực kéo Lâm Mộc đi vào toilet, mở vòi nước, dùng lực rửa tay cho y, một ngón lại một ngón dùng xà phòng xoa liên tục, chà ra bong bóng, không cần Lâm Mộc tự động thủ, hắn đều hỗ trợ làm.

Vây Lâm Mộc giữa bồn rửa tay và bản thân hắn, ôm lấy từ sau lưng, hắn là một người đàn ông chân dài vai rộng, Lâm Mộc so không được, hắn thật như một cái thảm lớn bao lấy y.

Bàn tay trắng gầy của Lâm Mộc bị tay hắn bao trùm, cảm giác như ba ba rửa tay cho con trai vậy.

Lâm Mộc rút tay về, nhấc bả vai hất ra, không cần hắn hỗ trợ, y không phải tàn tật, không phải trẻ con, không cần hỗ trợ.

Trần Trạch chậc một chút, kéo tay y về. Đặt ở dưới vòi nước rửa sạch bọt.

"Không cẩn thận như vậy, có đau hay không, da tay em mềm, đã lớn như vậy còn không biết chăm sóc chính mình, còn là bác sỹ nữa chứ, thôi, từ nay về sau để tôi chăm sóc em."

"Không cần anh."

Lâm Mộc quật cường tranh luận.

"Để cho người khác chăm sóc em tôi không yên tâm, tự em chăm sóc còn không tốt, vẫn nên để tôi đến tôi mới yên tâm, cam đoan hầu hạ em thoải mái như Hoàng Thượng luôn."

Trần Trạch đi lên phía trước một bước, đè thấp giọng, thân thể tới gần, đầu của hắn liền để lên vai Lâm Mộc.

Có người nói, tỉ lệ chiều cao tốt nhất giữa hai người yêu nhau chính là mười hai cm, dù ôm hay hôn môi hay nắm tay đều sẽ thực hài hòa.

Hắn cùng Lâm Mộc không kém nhiều lắm, cỡ sáu cm, hắn một mét tám lăm, Lâm Mộc, một mét bảy chín.

Nhưng tỉ lệ chiều cao này càng tốt, hắn hơi cúi đầu không cần phí lực đã có thể gối lên vai của y, không cần khảo nghiệm xương sống của mình. Lâm Mộc bị hắn ôm, hơi ngã đầu là có thể dựa vào bờ vai của hắn, không cần uất ức chính mình đứng mỏi lưng. Cho nên hai người bọn họ là trời đất tạo nên một đôi.

Lâm Mộc theo dõi hắn thong thả rửa tay cho mình, sức nặng trên cổ, hơi thở của hắn phất bên tai, Lâm Mộc đột nhiên thả lỏng, lưng không căng thẳng như cũ.

Người đàn ông này thực ầm ĩ, nhưng lại có lực lượng khiến người ta an tâm.

Không ra đi ngoài uống rượu, có cơm ăn, có người cùng, thì ra, cảm giác còn được, qua loa, xem như, có thể.

"Này."

Lâm Mộc nhìn hắn liên tục xoa nắn tay mình, đây không phải rửa tay, đây là đùa giỡn. Tới tới lui lui, niết xong ngón tay qua niết mu bàn tay, niết trong lòng bàn tay đến niết cổ tay, hắn còn chưa chịu xong.

"Hả?"

Trần Trạch dựa vào gần một chút, mặt hắn dán mặt Lâm Mộc, cái gọi là vành tai tóc mai chạm vào nhau, chính là lúc này đây.

Trời ơi đất ơi, chẳng lẽ là Lâm Mộc đói thảm, chẳng lẽ là nụ hôn hôm nay đã định tình? Không thấy hôm nay Lâm Mộc không xù lông sao? Thực ngoan được chứ? Để hắn ôm còn không phản kháng? Thực kỳ tích được chứ?

Nhân cơ hội này không ăn đậu hủ thì thực xin lỗi đảng, thực xin lỗi đại đồng bào quần chúng.

Cọ mặt Lâm Mộc một chút, hận không thể cứ như vậy đến hừng đông.

"Đồ ăn của anh, cháy."

Lâm Mộc không có nhiều cái gọi là lãng mạn như hắn, hắn ôm thật chặt, hắn thật nặng, ép tới người thở không nổi, đầu cũng thật nặng, áp đau bả vai.

Còn có, liên tục niết tay, cứ rửa như vậy thì nước lạnh đông lạnh xương cốt, rất khó chịu. Còn có còn có, tay y sẽ bong da nha.

Này còn dùng được hơn bất cứ lý do gì, Trần Trạch ngao cổ họng xoay người chém giết qua cứu, thịt đã cháy, trực tiếp chuyển màu đen.

"Đồ ăn của tôi, lần đầu tiên biểu diễn tay nghề, nói tốt dùng bữa cơm này bắt lấy dạ dày của em, như thế này làm sao được."

Trần Trạch kêu thấu trời, đồ ăn trong nồi đều đen, đây là nhờ Lâm Mộc nhắc nhở, chậm một chút nữa thì đi hết.

Khóe miệng Lâm Mộc giơ lên, ừ, rất náo nhiệt, hắn ngao ngao kêu to thật rất êm tai.

Lật bao lớn bao nhỏ hắn mua về, lấy ra một quả cà chua, rửa qua liền ăn.

"Trước tám giờ tôi muốn ăn cơm, chậm một giây thì anh ăn hết mấy thứ cháy đen trong nồi cho tôi."

"Tôi sẽ ngộ độc thức ăn đó."

Lâm Mộc cười với hắn, mắt hoa đào đều cong cong.

"Tôi là bác sỹ, tôi sẽ cấp cứu, rửa ruột tôi cũng biết làm. Sẽ không để anh chết."

Trần Trạch kêu thảm thiết, hắn không muốn uống nước xà phòng, thứ đó sẽ ghê tởm chết người.

Nhanh hơn tốc độ, mau mau mau, chết sống không thể ăn thứ này, không chết cũng bay nửa cái mạng. Mắt thấy đã sắp tám giờ.

Lâm Mộc giống như thái tử, ngửi mùi đồ ăn, cắn cà chua, khóe miệng chưa từng hết mỉm cười, vẫn luôn cong cong như vậy.

Thật ra Lâm Mộc cười rộ lên rất dễ nhìn, ánh mắt cong cong như mặt trăng khuyết, khóe miệng cũng cong cong, nhìn vào mắt y có thể thấy được ánh sáng.

Trần Trạch, mệnh anh không tốt, anh ở trong phòng bếp phát cáu lại bỏ qua nụ cười sáng lạn của y. Mặt khác, vì cái gì tâm tình rất tốt, còn không phải bởi vì anh sao.

Bảy giờ năm mươi chín phút ba mươi giây.

"Ăn cơm thôi, điện hạ."

Lâm Mộc buông cổ tay, chật, Lâm Mộc này lòng dạ nhỏ nhen tính toán chi ly, y nhìn thật chặt, khẩn cấp chờ đợi hắn quá thời gian một giây phải ăn xong nồi đồ xào cháy kia. Đáng tiếc, động tác của Trần Trạch rất nhanh, có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ.

Cơm mang lên, múc xong canh, đũa đã lấy ra, Trần Trạch cung thỉnh vương tử điện hạ ngồi vào vị trí ăn cơm.

Lâm Mộc có chút mất hứng. Y kế thừa dung mạo tinh xảo của mẹ, cũng kế thừa tật kén chọn của mẹ y. Mẹ y là người Giang Nam có khẩu vị thanh đạm, y thân là bác sỹ, thức ăn quá nặng vị y sẽ không thích, ít muối ít dầu, chua ngọt thích hợp, không động đồ cay, trừ thuốc và rượu, y rất coi trọng dưỡng sinh.

Nhưng hôm nay vừa nhìn, cá hấp đỏ rực, nhiều ớt như vậy, nhìn đã thấy đau dạ dày. Bác sỹ mà không có dạ dày tốt, lúc giải phẫu bỏ lỡ giờ cơm là điều rất bình thường, y không quá có thể ăn cay, ăn vào dạ dày sẽ đau, bản thân y cũng không thích cay.

Nhưng không thể không khen hắn một câu, Trần Trạch nấu cơm màu sắc rất dễ nhìn, sắc hương vị thực hấp dẫn.

Trứng chiên, cá hấp, nấm xào thịt, thịt kho, các loại màu sắc đều có.

Chỉ là, cay quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro