Chương 120: Hôn sưng môi ông đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Trạch vẫn không nhúc nhích, không nâng tay, đầu bất động, tuy rằng hắn đã nắm tay thành quyền nhưng vẫn còn nhớ mệnh lệnh của Lâm Mộc, không cho phép nhúc nhích.

Lâm Mộc cọ xát môi của hắn, cọ xát thân thể hắn, có chút ý xấu nghiền đến nghiền đi, khiến thương nơi miệng hắn lại xuất huyết, hưởng thụ chinh phục.

Hắn là một quân nhân ưu tú nhất, hắn là một anh hùng, nhưng bây giờ thì sao, chẳng phải là bị y đặt ở dưới thân hôn môi sao?

Trong thân thể mỗi người đàn ông đều chứa xúc động thị huyết, chinh phục cùng bị chinh phục. Buổi sáng, hắn nhào lên hôn môi kịch liệt, bây giờ y cũng sẽ dùng hôn nồng nhiệt đồng dạng, chinh phục Trần Trạch.

Đàn ông cùng đàn ông hôn môi, cũng sẽ nhu tình trăm chuyển, cũng sẽ ngọt ngào mênh mang, càng có cắn xé. Như hai dã thú, đó là loại hôn môi kịch liệt rất ít xuất hiện giữa nam nữ, cho dù cắn ra miệng vết thương vẫn cảm giác hôn không đủ.

Nghiền áp, cọ xát, vị cay trên môi có vẻ thật sự biến mất không ít, nhưng mà, loại cay này truyền vào trong miệng, truyền vào trong thân thể, từ trong ra ngoài bắt đầu nóng, đầu lưỡi chết lặng, môi chết lặng, cả người có vẻ cũng bị cảm xúc nóng rát xâm lấn.

Nóng, khô nóng, cay, nóng bỏng, từ trong cháy ra ngoài, hơi thở của Lâm Mộc nặng nhọc, ngón tay tăng thêm lực, liếm máu tươi dính trên môi hắn một chút, mùi máu khiến y càng liều lĩnh, người vẫn luôn thực thanh lãnh, nhiệt tình áp lực ba mươi năm có vẻ bùng nổ toàn diện.

Đại não rốt cuộc khống chế không được chỉ hôn môi nghiền áp, đầu lưỡi y bất giác đụng chạm vào răng nanh của hắn, lúc Trần Trạch há to miệng hôn lại y thì eo Lâm Mộc lại mềm nhũn, tựa vào trên người hắn, ôm bả vai Trần Trạch.

Hôn môi cay nồng, thậm chí còn kích thích hơn cả buổi sáng, đầu váng mắt hoa, thầm nghĩ ôm người này vào trong ngực, hôn môi sâu hơn.

Rốt cuộc Trần Trạch khống chế không được mình, cái gì mà không được nhúc nhích, bây giờ hắn không động thì hắn sẽ bị đặt ở dưới thân một đời.

Bả vai dùng lực, phần eo dùng lực, mạnh mẽ xoay người, Lâm Mộc bị hắn đổ lên trên tường, bưng lấy mặt Lâm Mộc, giống như cuồng phong mà hôn môi.

Lộn xộn, không chú trọng lộ tuyến, hôn môi lung tung, hôn trán y, tầng tầng cắn xé, ánh mắt, đầu lưỡi liếm quá lông mi hơi ướt nước, bưng lấy mặt y, chóp mũi chạm chóp mũi, thở hổn hển một hơi, nghiêng đầu hôn môi đi lên.

Lâm Mộc nhợt nhạt ưm một tiếng, uyển chuyển rên, một tiếng này đủ để khiến Trần Trạch điên cuồng.

Ôm eo Lâm Mộc, nâng cao, để y cao hơn chính mình nửa cái đầu, dưới chân thải dẫm không đến mặt đất, Lâm Mộc chỉ có thể ôm chặt cổ hắn.

Thân thể giao cùng một chỗ, hắn ôm y, y ôm hắn, thậm chí sinh ra cảm giác sinh tử không rời.

Lâm Mộc không biết thân thể mình có nhiều điểm mẫn cảm như vậy, hắn đụng chạm đến nơi nào thì toàn bộ đều là điểm mẫn cảm, tay hắn sờ qua trước ngực phía sau lưng, eo, hắn hôn môi, toàn bộ đều phải. Môi, xương sườn đều bị hắn ôm hôn thật sự đau, nhưng một chút y cũng không muốn để hắn buông ra, liếm nhắm đầu lưỡi, cùng một chỗ, hắn ngậm đầu lưỡi mút quyện, bị hắn đùa tiến vào trong miệng của mình, nghiêng trời lệch đất, đi mẹ cái gì lý trí, cái gì mất tự nhiên, bây giờ, chỉ có hôn môi, ôm, đến giải tỏa xao động trong cơ thể.

Trần Trạch theo khóe miệng của y hôn xuống, chôn ở vai y, Lâm Mộc nâng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn thậm chí có chút tái nhợt, có lẽ bởi vì vừa rồi ăn ớt, có lẽ bởi vì nụ hôn kịch liệt mà trở nên hồng diễm dị thường, môi đỏ sẫm, ánh mắt có chút tan rã, vương tử thanh lãnh kia trở thành yêu mị tuyệt thế Vô Song.

Trần Trạch cắn lên yết hầu của y, đúng, chính là nơi này, từ lúc vào cửa vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt hắn, rất muốn hôn cắn một chút.

Một ngụm cắn lên đi, Lâm Mộc thở dốc càng lớn tiếng, ngón tay ôm bờ vai của hắn hơi hơi trắng nhợt. Trần Trạch hơi dùng lực, ngậm lấy, giống như ngậm đường quả, hung hăng mút, dùng đầu lưỡi liếm qua, dấu hôn hồng tím liền đoan đoan chính chính lưu lại trên yết hầu Lâm Mộc.

Trần Trạch thực vừa lòng, con dấu của hắn, con dấu hắn yêu, lưu lại nơi này, đây là một loại dấu hiệu biểu hiện y thuộc về hắn.

Đầu cọ xát hõm vai Lâm Mộc, miệng đi xuống, chóp mũi dán cái cổ non mịn của Lâm Mộc rồi lại trượt động, hôn đi xuống, hận không thể xé mở quần áo hai người, dùng tư thế này trực tiếp dựa vào tường, liền mở chân Lâm Mộc ra, để nó vây quanh lưng mình, tiến công, giữ lấy, trực tiếp làm Lâm Mộc.

"Bảo bối của tôi, Tiểu Mộc Đầu của tôi, vương tử của tôi, thật muốn ăn em, cứ như vậy một ngụm một ngụm ăn em."

Hôn môi lộn xộn, phối hợp lời ngon tiếng ngọt dính chết người, khiến nhiệt huyết sôi trào, huyết mạch bành trướng. Tình thoại ngọt ngào nhất, mặc kệ gọi Lâm Mộc là cái gì cũng không đủ để thuyết minh địa vị của y tồn tại trong lòng hắn.

Trần Trạch xoa cái mông tròn đầy đặn của Lâm Mộc, rắn chắc, buộc chặt, thật cong. Xoa trong tay, nhéo vài cái, đỡ lên cao, muốn cho hơn đều bị quần trói buộc của hai người gặp mặt thân mật.

"Tâm can của tôi, bảo bối của tôi, thịt trên đầu tim của tôi, tôi yêu không đủ hôn không đủ."

Hôn một chút, nói một câu, ngọt chết người, hắn muốn nói như vậy, tình thoại trên giường là âm thanh êm tai nhất trên đời.

Trong lòng Lâm Mộc đột nhiên hoảng, bị hắn ôm lấy, chỗ đó cọ xát, đây đã vượt qua phạm vi y có thể chấp nhận.

Thứ cực nóng có chút cứng rắn để ở chân y khiến da đầu Lâm Mộc run lên.

Y không ngờ lần thứ hai bọn họ hôn môi, thế nhưng có thể kịch liệt đến tình trạng này.

Không được, y không muốn đi lên con đường này, dù đi lên con đường này, y còn chưa làm rõ tình cảm của mình đối với Trần Trạch, y còn không biết mình có thích Trần Trạch hay không, đừng nói yêu, thích y còn không biết nữa là?

Người quả nhiên là động vật, xúc động liền không quan tâm mọi chuyện.

Đây là mùa thu đi, sao còn có thể phát tình?

Tháng hai mèo kêu xuân, y cũng không phải miêu.

Quá giới hạn, tất cả đều lộn xộn.

Lâm Mộc đẩy mạnh Trần Trạch ra, hôn môi kịch liệt, có thể thiêu đốt tất cả không khí cực nóng bỏng, đột nhiên liền hạ nhiệt độ. Hai tay của Lâm Mộc chống ra khoảng cách giữa hai người, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

"Bảo nhi."

Trần Trạch còn muốn áp về phía trước, hơi chút dùng lực đến từ Lâm Mộc chống cự, khiến hắn không thể tiếp tục tới gần, hắn hoàn toàn có thể hóa giải Lâm Mộc chống cự, nhưng hắn không muốn thấy Lâm Mộc không vui.

Mềm mềm gọi một tiếng 'Bảo nhi'. Có thể khiến người nổi da gà.

"Không cho gọi tôi như vậy."

Lâm Mộc cắn môi trách cứ, nhưng lại không hề có lực độ. Vừa rồi còn dây dưa hôn môi như vậy, bị yêu thương, trên cổ còn có vết hôn nhợt nhạt, áo sơmi đã sớm loạn, dây lưng đều mở ra, có thể thấy không thuyết phục bao nhiêu.

"Em chính là bảo nhi của tôi, tôi muốn gọi em như vậy."

Lâm Mộc nhấp môi một chút, dời ánh mắt, y ngượng ngùng, y không biết làm sao.

"Bảo nhi, miệng không cay nữa đúng không, tôi đã nói hôn sẽ giải cay mà. Em còn cay thì chúng ta tiếp tục đi."

Trần Trạch đều xem ở trong mắt, tiểu vương tử của hắn đang thẹn thùng, nhưng hắn vẫn chèn ép trêu đùa y, thẹn quá thành giận tuyệt đối sẽ bùng nổ.

"Lăn!"

Lâm Mộc đẩy hắn một cái.

Nhìn thoáng qua bàn đồ ăn. Thật sự không có khẩu vị ăn tiếp. Còn bị hắn lấy ánh mắt giống như nhìn thực vật mà nhìn mình, y càng có chút nôn nóng.

Đẩy ra Trần Trạch sửa sang lại quần áo, y hoài nghi Trần Trạch có phải bỏ mê huyễn dược gì ở trong đồ ăn hay không, sao ngay cả hôn môi y cũng khắc chế không được chính mình chứ, oán hận liếc Trần Trạch.

Trần Trạch cười hì hì, cái liếc mắt hờn dỗi này thắng tất cả phong tình. Thiên kiều bá mị không tính, chấn hồn nhiếp phách, làm tâm của lão quang côn đập loạn thất bát tao.

"Được rồi, không hôn nhẹ nữa. Ăn cơm đi, em chưa ăn được bao nhiêu, tôi lại làm ít món không cay cho em."

"Không ăn. Anh làm không thể ăn."

Thật ra Lâm Mộc không chu miệng, y làm sao có thể làm ra động tác chu miệng, y cũng sẽ không biết nháy mắt đưa tình, y chỉ biết trợn trắng mắt.

Y vẫn có chút cay, miệng còn tê dại, tuyệt đối không phải vì hắn hôn, chính là vì ớt cay.

Lâm Mộc hơi nâng cằm, ngọn đèn chiếu vào đôi môi đỏ bừng của y như đứa bé nghiêm mặt cáu kỉnh.

"Ăn ngon, thật sự, tôi không làm gì cay nữa. Tôi làm cháo cho em ăn, cháo nấm hương thịt gà."

Đàn ông già sẽ thương người, ông chú già sẽ thực thương người, người đàn ông thành thục tốt ở điểm ấy, người yêu nhỏ tuổi hơn mình, giống như anh cả chăm sóc em trai, cũng như ba ba yêu con trai, đối với người yêu phải nói là thương, là cưng chiều, thủ đoạn đối phó với mấy ông chú già rất đơn giản, hơi làm nũng, hơi biệt nữu, tâm hắn liền tràn đầy sủng ái. Hận không thể đem đào tim ra cho người yêu nhỏ xem.

Lâm Mộc tính ra nhỏ hơn hắn chỉ vài tuổi, Trần Trạch lại không để ý điểm này, đó là vương tử của hắn, hắn đương nhiên phải thương, hắn trân trọng Lâm Mộc giống như anh em, nâng trong tay sợ vỡ bỏ trong miệng sợ hóa, lúc nhớ lại muốn lấy ra xem xem, Lâm Mộc nâng cằm làm nũng với hắn, hắn có thể không làm theo sao?

Lâm Mộc hơi chần chờ, nói thật ra y chưa ăn no, đồ ăn kia rất cay, y uống một bụng toàn nước, cháo là một món y thích. Trần Trạch liền nắm bắt cơ hội, ngọt ngào hôn bẹp lên miệng Lâm Mộc một chút.

"Bảo nhi, chờ tôi mười phút."

Lâm Mộc lại bị hắn đánh lén, chờ y nhấc chân muốn đạp thì Trần Trạch đã ôm mông nhảy vào phòng bếp, một đường ca hát vui vẻ phấn chấn, dương dương tự đắc.

"Lão già, không biết còn tưởng hắn bị Tôn hầu tử nhập vào, hừ."

Dưới chân lão gia hỏa gắn lò xo sao? Đã hơn ba mươi rồi mà còn không ổn trọng một chút? Nhảy cái gì. Tê, miệng đau. Lão già kia cắn miệng mình, cắn lại cắn, hôn không tính, hơn nữa còn có ớt cay, y có thể thoải mái sao? Chờ cảm xúc rối loạn trong cơ thể chậm rãi hạ nhiệt, mọi đau đớn bừng lên, vừa đụng vào miệng liền đau.

Khẳng định là sưng lên, không có biện pháp, Lâm Mộc đi phòng bếp lấy lon bia đặt ở bên miệng, ướp lạnh bờ môi trướng đau một chút.

Tuy rằng chỉnh thể căn phòng của y đều trang hoàng màu trắng, ngay cả phòng bếp cũng là màu trắng, nhưng đèn phòng bếp tương đối nhu hòa, không phải đèn chân không màu trắng, dưới ánh đền có một người đàn ông thân hình cao lớn khôi ngô, mặc quân trang, cầm thìa trong tay, đang nêm gia vị.

Hình ảnh rất đẹp, trong nhà có người nấu cơm, cảm giác cũng không tệ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro