Chương 133: Điện hạ khen kỵ sĩ là người đàn ông tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn video, viết chữ vẽ tranh, Trần Trạch như nhìn bảo bối mà nhìn Lâm Mộc, mỗi một lần y ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên trên lông mi liền vụt sáng một chút, có đôi khi còn nhíu chặt mày, có đôi khi viết thật sự mau, cúi đầu, ánh dương ấm áp chiếu trên mặt y, lúc nghiêng mặt Lâm Mộc đẹp như tiên đồng, ngũ quan xinh xắn, xem thế nào cũng thích.

Trần Trạch lặng lẽ xem Lâm Mộc gần một ít, Lâm Mộc cũng chưa phát hiện, tiếp tục học tập. Ngừng năm phút đồng hồ, mông Trần Trạch có hi vọng di chuyển về phía Lâm Mộc một chút, Lâm Mộc vẫn không để ý.

Lần thứ ba Trần Trạch dịch về phía bên này, khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ còn lại khoảng một cánh tay.

Lâm Mộc nện một quyển sách về bệnh u thật dày ở trung gian, ánh mắt không thèm nhìn về phía hắn.

"Lướt qua nơi này, tôi liền lấy anh luyện dao. Tôi nhớ rõ trong tủ lạnh có ô mai đúng không, tôi cho anh đứng cách sáu mét làm bia ngắm di động cho tôi, tay mà run một phát là xé mở đầu anh như xé dưa hấu vậy."

Lần thứ tư Trần Trạch muốn tới gần một chút liền bị quấy rầy như vậy, cương ngạnh ngồi ở kia, không dám động. Cách sáu mét đỉnh một viên ô mai? Dù là mắt 10/10 của hắn cũng xem không rõ, còn bia ngắm di động? Ngẫm lại ngày bị Lâm Mộc phi dao giải phẫu, đây không phải chuyện đùa.

Lâm Mộc nở nụ cười với Trần Trạch. Bên trong mắt hoa đào mọng nước, làm tâm của lão quang côn đập loạn thất bát tao, nhưng chỉ có thể nhìn, không thể sờ.

"Thật vui vẻ khi anh nghe lời. Tiếp tục bảo trì, đến buổi chiều anh đi, không cho lướt qua một cm."

Trần Trạch kêu oai oái.

"Em và anh thật giống Ngưu Lang Chức Nữ, không có Vương Mẫu nương nương thì có quyển sách này."

Lúc đói bụng cho hắn một bữa tiệc lớn, nhưng tiệc lớn lại không thể ăn, đây không phải khiến người ta thèm chết sao?

"Tôi đi giặt quần áo cho em đây."

Trần Trạch ngứa tâm đến lòng bàn tay cũng ngứa, hắn sợ nhịn không được hạ tràng rất thảm, vẫn làm chút chuyện đứng đắn đi. Xắn tay áo, dọn dẹp quần áo từ trong ra ngoài, phòng ngủ của Lâm Mộc khóa quá chặt chẽ, như phòng sói mà không cho Trần Trạch đi vào. Đó là lãnh địa cuối cùng của y, chỉ thuộc về y, không cho người ngoài tới gần.

Trần Trạch cũng không miễn cưỡng, vỏ sô pha, áo sơmi của Lâm Mộc, ngay cả khăn lau phòng bếp hắn đều giặt.

Lâm Mộc học tập là giả, y chỉ xem mấy thứ này lúc nhàm chán giết thời gian, nhưng y giả vờ mình bề bộn nhiều việc, lúc y và Trần Trạch ở chung, nói thật là y rất khẩn trương.

Trần Trạch không tồi, tuy rằng thực thần kinh. Nhưng hôn môi lại là sự thật, mấy ngày nay bọn họ tiếp xúc khiến Lâm Mộc có chút mờ mịt không biết làm sao, tưởng rằng hắn công tác bận rộn, chuyện của Trần Trạch và y sẽ nguội lạnh đi. Có lẽ lâu ngày không gặp mặt, nhiệt tình của hắn sẽ giảm. Nhưng ai ngờ, lại gặp mặt, nhiệt tình không giảm, thân thiết tăng nhiều.

Y là một người thanh lãnh, đối với cảm tình mà nói, tuy ở trước mặt bạn bè hô to tôi muốn kết hôn, tôi cũng muốn có người yêu, nhưng y vẫn luôn bận rộn, chuyện này cũng gác lại. Y còn không quá thích nói chuyện với người xa lạ, dù trong lúc học đại học cao học y từng có vài cuộc tình yêu đương, nhưng đó chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, bây giờ để y nhớ lại bạn gái trước kia, y đã sắp quên mất, muốn hỏi thì bây giờ, mắt y nhìn video nhưng trong đầu xuất hiện vẫn là Trần Trạch. Này, này, có lẽ bởi vì Trần Trạch rất không mặt không mũi luôn dán lên người y, bày đủ trò dở hơi nên y liền nhớ kỹ hắn đi, hẳn là vậy đi.

Đừng tưởng rằng năm ngày mười hai cuộc giải phẫu, y bận rộn cái gì cũng không quản. Mấy ngày nay y nghỉ ngơi không tốt, ăn không ngon, không đơn giản là vì bận rộn, bởi vì lúc chỉ có một mình y sẽ bất giác nghĩ đến Trần Trạch.

Lão già kia sắp gọi điện thoại đi, lão già này lại nói cho y chuyện cười gì? Lão già này lại muốn đùa giỡn ý xấu gì để chọc y. Trần Trạch cứ như vậy thực tự nhiên nhảy ra ngoài, cứ như vậy lưu lại trong đầu y.

Y không nhận đây là yêu, đúng, không phải, bởi vì thời gian tiếp xúc quá nhiều nên mới vậy.

Nói đến cùng, Lâm Mộc rất biết giả vờ. Bưng cái giá, banh mặt, đề phòng với người ngoài. Trần Trạch tử triền lạn đánh truy đuổi chỉ khiến y mờ mịt, không biết nên làm cái gì bây giờ. Rất không được tự nhiên.

Hai người bọn họ coi như là một đôi hoàn hảo, một bệnh thần kinh, một tâm lý vặn vẹo, bù đắp.

Rõ ràng trong lòng để ý, y còn mạnh miệng.

Trần Trạch ra ra vào vào, một hồi đi ban công phơi quần áo, một hồi đi đến máy giặt. Đi đường không phát ra tiếng, dù có cũng là tiếng máy giặt, hắn còn đóng cửa lại, sợ quấy rầy vương tử của hắn học tập.

Lâm Mộc bỏ Notebook xuống, nghiêng đầu quan sát Trần Trạch, người đàn ông này thật sự không tồi. Giặt quần áo nấu cơm thu dọn phòng, y yêu sạch sẽ thực nghiêm trọng, nhưng cố tình lại quen thuộc Trần Trạch ở trong nhà mình đi tới đi lui. Nhà của y sạch sẽ như nhà xác cũng có thêm chút nhân khí.

Lâm Mộc tưởng rằng mình thu dọn đã đủ sạch sẽ, chung quy cuối tuần nào y cũng tiêu độc hai lần. Nhưng xem phòng khách, xem phòng bếp, Trần Trạch thu dọn thậm chí còn sạch hơn y.

Bát đũa đặt chỉnh tề, sàn bóng loáng có thể thấy được bóng người, trên ban công phơi áo sơmi của chính mình.

Lâm Mộc híp mắt, nhìn Trần Trạch lại phơi áo sơmi của y, vô thanh nở nụ cười.

Rốt cuộc hiểu rõ bệnh yêu sạch sẽ nghiêm trọng của y vì sao không phát tác, bởi vì y gặp gỡ một người còn yêu sạch sẽ hơn y.

Người yêu sạch sẽ sợ nhất là gặp phải người ở bẩn lôi thôi. Nhưng mà, Trần Trạch thông minh, Lâm Mộc không phải yêu sạch sẽ sao? Đây tính là chuyện gì, chỉ cần cẩn thận thu dọn là có thể bãi bình. Lưu ấn tượng tốt, nhiều người không thích em yêu sạch sẽ nhưng tôi không ngại, em không ghét bỏ tôi, tôi bao dung em, hai người sống cùng không phải cần như thế sao?

Yêu em, trước hết yêu chính là khuyết điểm của em.

Lâm Mộc lười biếng duỗi lưng, chiều cuối tuần thật ra rất thoải mái.

Hắn phóng nhẹ tiếng bước chân, tiếng động tất tất tác tác của hắn, còn có bài Hồng Nhạn hắn vừa phơi quần áo vừa ngâm nga, cộng thêm tiếng TV, rất tốt.

Lười biếng duỗi lưng, ngã đầu về sau, y xuất thân từ quân nhân thế gia, hành động đi đứng đều có tiêu chuẩn, dù có ngồi y cũng sẽ bất giác ưỡn thẳn thắt lưng.

Nhưng vào một buổi chiều thoải mái như thế, y bất giác thả lỏng toàn thân, dựa vào sô pha, nhắm mắt lại. Vở, bút trong tay đều ném qua một bên, buổi chiều biếng nhác, thích hợp ăn no đi ngủ.

Trần Trạch lặng lẽ đi tới, một bàn tay chống đầu của y, một bàn tay ôm bờ vai của y, cẩn thận để y nằm xuống.

"Bảo nhi, nằm ngủ thoải mái hơn."

Lâm Mộc hừ một chút, theo tay hắn nằm ở trên sô pha, Trần Trạch cầm một cái gối ôm tới đặt dưới cổ cho y.

Hắn còn có việc chưa làm xong, Lâm Mộc vừa gối đến gối ôm, nhíu mày một chút, trực tiếp cầm ném đi. Rất mềm, ngủ không ngon, lật người, cuộn mình, nằm nghiêng ngủ.

Trần Trạch sờ cằm, theo tâm lý học mà nói, người nằm nghiêng ngủ thiếu cảm giác an toàn.

Vương tử kiêu ngạo của hắn khuyết thiếu cảm giác an toàn?

Thảm quân dụng còn đặt ở một bên, Trần Trạch đắp lên cho y, Lâm Mộc không thoải mái động đầu một chút, xoay người tiếp tục nằm nghiêng, dùng hai tay làm gối đầu. Đây là điển hình ngủ không thoải mái.

Trần Trạch dứt khoát ngồi bên người y, cẩn thận nhấc đầu của Lâm Mộc lên đặt trên chân mình. Vuốt tóc Lâm Mộc một chút, Lâm Mộc lẩm bẩm.

"Rất cứng, tôi muốn đổi gối đầu."

Trần Trạch vô thanh nở nụ cười, xoa bóp lỗ tai y.

"Bảo nhi, đây thuyết minh thân thể người đàn ông của em cường tráng."

Lâm Mộc ngủ thực say, tuy rằng oán giận gối đầu rất cứng, ghét bỏ chân Trần Trạch không thoải mái thế nhưng vẫn dựa tốt. Trần Trạch chỉ chớp mắt nhìn video máu me trên TV, rùng mình, nhanh chóng tắt đi, buổi chiều tốt đẹp thế này, mấy thứ không hài hòa đó vẫn ném đi.

Sờ sờ tóc của y, xoa bóp cổ y, nhéo nhéo lỗ tai y, Lâm Mộc rầm rì một chút hắn liền nhanh chóng vỗ vỗ lưng Lâm Mộc, giống dỗ dành con trai vậy.

Cuối tuần thật tốt biết bao, im lặng nhìn Lâm Mộc, lông mi của y mũi của y mặt của y, chôn vào thảm nhìn thật đáng thương, thấy thế nào cũng yêu không đủ, nhìn không chuyển mắt cũng có cảm giác không đủ, ôm vào trong ngực, biến thành người tí hon dán ngực tùy thân mang theo, kiêu ngạo không được tự nhiên thì làm sao, thích hất cằm thì sao, hắn thích nhất là thanh lãnh bên trong mắt hoa đào.

Lâm Mộc khó hầu hạ, đại khái đây là bệnh vương tử, ngại gối ôm rất mềm, ngủ ngủ, lại ghét bỏ chân Trần Trạch rất cứng rắn, cằm lui nha lui nha, giống con chuột nhỏ vẫn đi xuống lui đi, đầu liền đi trượt khỏi chân. Y muốn kê tay của mình, tỉnh ngủ cánh tay khẳng định sẽ bị tê. Trần Trạch dứt khoát ôm lấy cánh tay Lâm Mộc, eo dùng lực, trực tiếp ôm Lâm Mộc vào trong lòng mình, ngồi nghiêng ở trên đùi hắn, chôn đầu vào hõm vai hắn, thảm che kín một chút, như vậy liền giống ôm búp bê cỡ lớn, hắn còn rung chân, giống ba dỗ dành con trai, miệng còn nói.

"A a nha, Bảo nhi của tôi, ngủ đi ngủ đi."

Lâm Mộc chỉ hé mắt ra xem hắn, thấy vết thương nhợt nhạt trên cổ hắn, có lẽ là thật sự ngủ đến mơ màng, Lâm Mộc vùi đầu vào vai hắn, miệng bất giác dán lên vết thương nhạt trên cổ hắn kia, hôn nhẹ một cái.

"Trần Trạch, anh là người đàn ông tốt."

Than thở một câu, y nói mớ. Bạn tin sao?

Cụ thể hắn làm rớt Khổng Bân như thế nào y không hỏi kỹ, vết đao này thực cạn nhưng y nhìn mà đau lòng, lại không hạ được mặt mũi để hỏi có đau không, nói một câu cám ơn. Chuyện này chôn ở trong lòng, lúc ngủ mơ mơ màng màng mới nói ra. Anh là người đàn ông tốt.

Nhưng cũng chỉ nói nửa câu, cả câu hoàn chỉnh chính là, anh là người đàn ông tốt, thế nhưng thần kinh của anh có chút không bình thường.

Nhưng y ngủ, cho nên, nửa câu cuối đả thương người chưa kịp nói ra. Nhưng nửa câu này đã đủ làm Trần Trạch vui vẻ.

Nhe răng, mùa thu này bắt đầu nghênh đón hoa xuân, nha nha, điện hạ của hắn không phải không biết, chỉ là đặt ở trong lòng không nói mà thôi. Thế nhưng ngẫu nhiên tới một câu đã khiến trong lòng hắn nở hoa rồi.

Vui vẻ.

Cúi đầu cắn một ngụm lên miệng Lâm Mộc, Lâm Mộc động một chút, ôm chặt thân thể hắn, ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro