Chương 167: Lâm Mộc, khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn da nơi cuối xương sống của Lâm Mộc không thể động vào, đến bản thân y cũng không biết chỗ đó là điểm mẫn cảm của mình, y không biết rằng Trần Trạch biết lúc hôn lên làn da kia Lâm Mộc sẽ rên rỉ một tiếng, trăm lần như một thân mình sẽ mềm ra, ngón tay hắn tiến vào lập tức trở nên thuận lợi.

Trần Trạch bắt lấy cơ hội này, răng nanh nhẹ nhàng cắn, Lâm Mộc úp mặt nằm sấp, eo mềm, rên rỉ đứt quãng. Ba ngón tay của Trần Trạch đã tiến vào thông thuận, hắn không thể nhịn được nữa, nhịn nữa hắn sẽ thành tiên. Lúc này không tiến vào thì đợi đến lúc nào.

Không kịp lột quần xuống, chỉ đá lung tung quần dài, kéo quần lót xuống để lộ ra đại tướng quân, Lâm Mộc không quay đầu xem, nếu không y không thể không thừa nhận sự thật rằng người ta đúng là đồ sộ hơn y.

Hôn môi không ngừng, luôn luôn cắn hôn làn da mẫn cảm kia, động tác dịu dàng quyến luyến. Một bàn tay đỡ lấy eo Lâm Mộc không để y đau mà nhũn xuống, một bàn tay kéo chặt đầu vai y, đại tướng quân đã sớm bùng nổ tiến lên lộ tuyến của mình, đỉnh đi vào.

Hơi tiến vào một chút, lại rời khỏi, lại đi vào một chút, Lâm Mộc rên rỉ trở nên quyến rũ, hồn xiêu phách lạc, Trần Trạch nhịn không nổi nữa, trực tiếp đỉnh toàn bộ đi vào, một cây nhập động dừng ở chỗ sâu nhất bên trong Lâm Mộc.

"A !"

Lâm Mộc kêu thảm thiết, nắm chặt grap giường muốn đi về phía trước, đau, đau, rất đau! Như bị xé rách, cảm giác như thân thể bị bổ ra làm đôi.

Trần Trạch giữ chặt đầu vai y, xoay người, ngực dán lưng Lâm Mộc ôm chặt lấy y.

"Bảo nhi, nhịn một chút, nhịn một chút, hít sâu."

Rất kích thích, bên trong thực nóng thực chặt siết lấy hắn, có lẽ là vì Lâm Mộc cảm mạo sốt nhẹ, độ ấm này khiến cả người hắn bốc hỏa, hận không thể lập tức hoạt động.

Hắn đến từ thảo nguyên, hắn từng thu phục liệt mã, hắn cưỡi ở trên lưng ngựa đón gió mà đi. Cảm giác đó giống như bây giờ, không, cảm giác bây giờ càng khiến cho hắn xúc động, muốn liều lĩnh. Nhưng Lâm Mộc đau, đau đến thân thể phát run, co quắp đáng thương làm trái tim hắn thắt lại.

Chầm chậm hôn bả vai Lâm Mộc, lấy lòng nói.

"Bảo nhi, nhịn một chút, Bảo nhi, tâm can của tôi, rốt cuộc em cũng thuộc về tôi, rốt cuộc chúng ta có danh có thực ! tôi thật vui vẻ !"

"Tôi muốn, giết anh, nhất định sẽ giết anh!"

Lâm Mộc há to miệng thở dốc, thả lỏng cái rắm, trong thân thể bị một thứ không thuộc về y tiến vào, như sắt nóng đâm vào trong cơ thể y, y có thể thả lỏng sao?

"Tôi thật sự có được em!"

Trần Trạch dán lấy y thì thào tự nói. Trên mặt là hạnh phúc là thỏa mãn. Lâm Mộc vốn định quay đầu mắng hắn, tổ tông nhà anh, anh không có được đến ông đây mà là đang tra tấn tôi, nhưng lúc nhìn thấy biểu cảm của hắn, tiếng mắng chửi lại bị ngăn nơi miệng.

"Em là vương tử ở trên cao, tôi hao hết tâm tư mới được đến em."

"Tổ tông nhà anh!"

Lâm Mộc thở ra một hơi, biểu cảm như mới cưới vợ của hắn thật khiến cho người ta muốn mắng cũng mắng không được. Xoay đầu lại, hít sâu, tại hít sâu, thật muốn cắt cái thứ to dài đang ở trong cơ thể mình, nhưng y không thả lỏng thì đau chỉ có bản thân y.

Trần Trạch cảm giác được y đang cố gắng thả lỏng, vui vẻ hôn môi đầu vai Lâm Mộc, lại dùng râu ria chà sát điểm mẫn cảm nhất của y, thân thể buộc chặt của Lâm Mộc cứ vậy thả lỏng ra.

"Bảo nhi..."

Trần Trạch nhân cơ hội rời khỏi, tại đâm thật sâu vào. Lâm Mộc lại phát ra âm thanh một lần nữa. Không phải là đau đớn hô to, mà là có chút biến điệu.

Tiếp theo hắn ngừng không được, thân thể Lâm Mộc bị hắn liên tiếp công kích phập phồng muốn ngã, thân thể bị hắn dùng lực vỗ, lúc y cứ ngỡ rằng đầu mình sắp đụng phải đầu giường thì Trần Trạch sẽ kéo eo y trở về.

Động tác nhanh hơn, rất sâu, Lâm Mộc há to miệng hô hấp, như trái tim y cũng sắp bị đâm ra ngoài.

Thở không được, bị hắn đâm đến hô hấp đứt quãng.

Quá nhanh, quá sâu, Lâm Mộc cảm giác mình sắp chịu không nổi, khẳng định là đã xé rách, ma sát mang đến đau đớn làm cho y nhịn không được muốn bò lên trước trốn tránh. Đau, đau khiến y co quắp, nhưng trốn không thoát, y bị hắn kéo trở về, đâm vào càng sâu. Nắm chặt grap dưới thân, cổ tay dùng lực giãy dụa, cái caravat kia rốt cuộc rớt ra, bả vai y chống giường, một bàn tay vươn ra sau muốn đẩy hắn, đau, thật sự đau.

Trần Trạch bắt lấy tay y, kéo về phía trước khiến tay Lâm Mộc đặt lên Tiểu Mộc côn của mình, theo động tác của Trần Trạch mà lên xuống vuốt ve Tiểu Mộc côn.

"Đau, Trần Trạch, đau !"

Lâm Mộc lắc đầu, đau, cảm giác thật xa lạ, thân thể bị va chạm khiến y cảm thấy khó nhịn, miệng nói đau nhưng không phải thật sự đau. Thực xa lạ, y không rõ, không cần tiếp tục, thật sự. Y chịu không nổi, bụng sắp bị đâm thủng, phía sau bị ma sát nóng rát. Mỗi một lần y đều không thở nổi, y sẽ chết mất.

Muốn xoay eo lại bị Trần Trạch kéo về, nghênh đón một trận bão táp dồn dập, bỗng va chạm đến điểm mẫn cảm, Lâm Mộc vốn đang hô đau thì giọng lại lập tức biến điệu.

"Ưm, a !"

Ánh mắt Trần Trạch tỏa sáng, là đây! Thay đổi góc độ, nhắm ngay điểm đó mà nghiền mà ma sát va chạm, Lâm Mộc cảm thấy cơn đau đột nhiên biến mất, cảm giác tê rần theo xương sống trực tiếp xông thẳng lên đại não, lan tràn đến toàn thân, đến tứ chi bách hài, đau đớn vốn cảm thấy không thể chịu đựng được biến thành kích thích, cùng với càng ngày càng nhiều tê dại là thân thể không chịu khống chế, lý trí đã sớm biến mất. Y không áp chế được giọng của mình, theo động tác của hắn mà lúc cao lúc thấp, thân thể không còn cương ngạnh mà mềm ra, triệt để thả lỏng nghênh đón lần va chạm tiến công tiếp theo của hắn.

Khóe miệng Trần Trạch mang theo ý cười, đúng, bảo bối, chính là như vậy, chuyện này không phải thống khổ, mà là hưởng thụ, nói cho cùng nơi đó không phải sinh ra để làm việc này, đau đớn lúc đầu là việc khó tránh khỏi, tiếp theo, tôi sẽ cho em hưởng thụ kích thích đến mức tận cùng. Nhìn cái mông đung đưa dễ nhìn biết bao, nhìn eo lưng vặn vẹo quyến rũ biết bao, Trần Trạch công kích liên tiếp không ngừng nghỉ. Lâm Mộc đã sớm chống đỡ không nổi chính mình, nếu không phải tay hắn giữ chặt eo y thì y đã sớm nằm sấp xuống.

Liên tiếp công kích khiến Lâm Mộc không ngừng kêu tên Trần Trạch, dồn dập, khêu gợi, bối rối, vô thố, giống như chỉ có thể kêu Trần Trạch, Trần Trạch, âm thanh mĩ miều gợi cảm chết người, quyến rũ đến Trần Trạch đỏ cả mắt.

Lần đầu tiên đến rất nhanh, công kích dày đặc khiến Lâm Mộc không có cơ hội thở dốc, rất nhanh y liền bị hắn đẩy đên đỉnh điểm, phun trào. Lâm Mộc mất đi khí lực, đau nhuyễn nằm trên giường, chết lặng một hồi.

Lâm Mộc xụi lơ nhưng Trần Trạch vẫn chịu đựng không để nơi đó co rút nhanh mà bắn ra, nhân lúc Lâm Mộc còn thở dốc mà xoay người Lâm Mộc lại, để y mặt đối mặt chính mình.

Hắn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tố chất thân thể rất tốt, cơ bắp cả người buộc chặt ẩn chứa lực lượng, mặt đối mặt có thể nhìn thấy mắt hoa đào của Lâm Mộc đỏ lên, mê ly nhìn hắn, môi đỏ sẫm, cả người như phủ một lớp phấn, quyến rũ khiến người ta phun máu mũi. Ngón tay nắm cánh tay hắn trắng nhợt.

Một hơi nghẹn trong ngực, hắn hơi thả chậm tốc độ mới khiến y có thể hô hấp.

"Ha, gì, dừng lại, Trần Trạch..."

Kích thích chen lấn, cảm giác sắp nổ tung càng tích trữ càng nhiều, y có cảm giác như bị hỏa tiễn đánh trúng, muốn nổ. Y lắc đầu, mồ hôi làm ướt tóc, mỗi lần đều bị hắn đỉnh cao, phía sau lưng cọ xát grap giường sắp phát hỏa. Nơi bị sử dụng quá độ cũng vậy.

Y sẽ bị thiêu cháy, sẽ bị hắn công kích chết.

Trần Trạch cúi đầu hôn môi y, Lâm Mộc thật sự muốn ngất xỉu, lúc hôn môi truyền cho y một hơi, ôm lấy lưng Lâm Mộc áp về phía mình. Lâm Mộc thở hổn hển, đẩy Trần Trạch.

"Dừng lại, dừng lại!"

Uất ức cầu xin dừng lại, y thật sự chịu không nổi.

Trần Trạch lùi thân thể về sau, Lâm Mộc thả lỏng, tưởng rằng hắn thật sự không tiếp tục nữa. Mới vừa thở ra một hơi, nào biết hắn lại tiến mạnh vào, càng sâu, sâu đến mức y tưởng rằng tim mình sẽ bị đâm bay ra ngoài.

"Đã nói là cưỡi liệt mã, hôm nay tôi phải cưỡi cho đủ."

Trần Trạch cười xấu xa, cưỡi liệt mã, chính là bây giờ.

Động tác chậm lại, tiến đến càng sâu, vào chậm rời khỏi chậm, nhưng đồng thời Lâm Mộc có thể cảm nhận được hình dạng cái đó của hắn, thậm chí ngay cả mạch máu ở bên trên. Lắp đầy thân thể y, còn lớn hơn nữa, lại lớn hơn một chút, có thể xé rách.

"Anh khốn kiếp !"

Lâm Mộc bắt đầu mắng chửi người. Không ai bắt nạt người như vậy, y bị tra tấn kích thích tới tới lui lui đã bao lâu. Y liên tục cao trào hai lần, chịu không nổi.

Trần Trạch nhướn mày, nhắm ngay điểm mẫn cảm của y mà nghiền mà ma sát, càng thêm kích thích, cảm giác chiếm được, nhưng lại thiếu một chút nữa khiến Lâm Mộc không biết làm sao. Đấm đầu vai hắn, vùi mặt vào trong lòng hắn.

"Trần Trạch, Trần Trạch..."

Y biết có được hay không là do Trần Trạch, y chỉ có thể cầu xin.

Trần Trạch không cho y, đổi một góc độ khác mà ra ra vào vào, ngẫu nhiên nghiền qua điểm kia, nhưng lại không cho Lâm Mộc thống khoái. Lâm Mộc như người chết khát, rõ ràng nước ở trước mắt nhưng không để y uống dù chỉ một ngụm, chợt xa chợt gần trêu đùa. Thật sự rất uất ức, rất vô lực, không có cách nào.

"Trần Trạch !"

Lâm Mộc nức nở, bên trong mắt hoa đào rơm rớm nước, vương tử kiêu ngạo, rốt cuộc uất ức muốn khóc. Nức nở sắp khóc.

Trần Trạch bị kích thích, đúng, giữ biểu cảm này bảo bối, vẫn luôn rất muốn nhìn thấy em thanh lãnh ngạo khí bị tôi đặt ở dưới thân yêu thương mà khóc, cầu xin tôi tha thứ, lắc đầu nói dừng lại, triệt để mất đi khống chế dưới thân tôi.

Như bây giờ, một người đầy ngạo khí cũng sẽ cúi đầu, cũng sẽ cầu xin tha thứ, cũng sẽ khóc.

Tâm Trần Trạch lập tức tràn đầy đắc ý tự đại, cảm giác mình chính là một quân chủ.

"Trần Trạch, dừng lại!"

Lâm Mộc uất ức trăm bề nhìn hắn, mềm mềm cầu xin tha thứ, chớp ánh mắt, nước mắt liền rơi xuống.

Trần Trạch triệt để điên rồi, eo như chạy bằng điện ra vào không biết mệt mỏi, dùng lực, tiến công, gia tốc, xâm nhập, không ngừng nghỉ. Lâm Mộc cầu xin tha thứ, cầu xin, chống đẩy, đấm đánh đều không được, hắn ôm chặt lấy Lâm Mộc.

Thẳng đến khi hắn cũng chịu không nổi, triệt để phun trào trong thân thể Lâm Mộc. Lâm Mộc bị nóng kích thích, lần thứ ba cùng hắn phun trào.

Lâm Mộc ôm cổ hắn, một lần so một lần kịch liệt kích thích khiến lý trí y hoàn toàn biết mất, gào to một tiếng, chất lỏng dính nhớt lưu lại trên bụng bọn họ. Y cắn mạnh lên vai Trần Trạch, nước mắt theo đó nhỏ giọt lên đầu vai hắn.

"Bảo nhi, Bảo nhi."

Trần Trạch thở dốc, vuốt ve lưng Lâm Mộc. Lâm Mộc nghẹn ngào, run rẩy trong lòng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro