Chương 42: Em là vương tử của tôi, tôi là dũng sĩ của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi âm lãnh, nơi im lặng, người bình thường sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà, có Trần Trạch, nơi này chắc chắn sẽ không có khả năng im lặng âm trầm khủng bố, bạn này chính là hàng hay lảm nhảm nhất.

Lâm Mộc mang khẩu trang, bao tay, cầm ra dao giải phẫu đặt ở một bên, ánh dao sáng loáng cộng với màu trắng của nhà xác, nhìn thế nào cũng rùng rợn.

"Điện hạ, tôi có thể hỗ trợ chuyện gì sao?"

Trần Trạch từng bước ép sát, xoay quanh Lâm Mộc.

Lâm Mộc xoay người, mở ra tủ lạnh, giữ chặt tay cầm của đế đặt thi thể muốn kéo ra bên ngoài.

"Tôi đến tôi đến, nhìn tay chân nhỏ nhắn của em, lỡ kéo bị thương thì sao. Chuyện dùng thể lực này từ nay về sau tôi bao, khiêng bao gạo đổi than củi, thay đèn lau thủy tinh, đào cống thay ống nước, mấy chuyện đó tôi đều làm, không cần em quản. Em ngồi chờ là tốt rồi, tôi luyến tiếc để em mệt."

Trần Trạch cười không thấy mắt nhìn Lâm Mộc, đẩy Lâm Mộc ra bên, tự mình ra trận, tay to giữ chặt dùng lực kéo đế đặt thi thể ra ngoài.

Lâm Mộc hừ một tiếng, đứng xa chút. Không tất yếu đáp lại hắn, bởi vì, y thật sự xem hắn là một người rất nhàm chán.

Khí lạnh đập vào mặt, đế đặt thi thể bị lôi ra. Trần Trạch nhìn thoáng qua, ngây ngẩn cả người.

Lâm Mộc nhấc chân đá hắn một chút.

"Đặt tới trước mặt cho tôi, anh mà sợ thì nhanh chóng cút đi, đừng ở chỗ này quấy rối."

Nụ cười cợt nhả trên mặt Trần Trạch biến mất, có chút cổ quái nhìn thi thể.

"Là một cô gái."

"Đúng, là một cô gái, hai mươi bốn tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất, chết thực kỳ quái, cho nên tôi nhất định phải kiểm tra rõ ràng nguyên nhân cô ta tử vong."

Là một cô gái, tuy rằng lúc lôi ra từ trong tủ lạnh trên người có đắp một mảnh vải trắng, sắc mặt xanh trắng, nhưng nhìn qua khuôn mặt rất đẹp, nhắm mắt lại, như là mỹ nhân đang ngủ.

Thi thể trong nhà xác bình thường đều sẽ bị người nhà mang đi hoả táng rất nhanh. Chỉ có thi thể không có ai nhận hoặc tử vong ngoài ý muốn mới có thể bảo tồn ở đây. Lâm Mộc là pháp y hợp tác với cục cảnh sát, những án tử kỳ quái, tìm không ra nguyên nhân tử vong đều sẽ nhờ Lâm Mộc hỗ trợ.

Người trong nước có tư tưởng là, toàn thi. Cho nên bình thường không thể động chạm gì đến thi thể, đó là sự tôn trọng người chết. Nhưng những thi thể chết không rõ ràng, muốn phá án tìm ra hung thủ, tìm ra nguyên nhân tử vong, thì cần phải giải phẫu phân tích.

"Bộ dạng cũng không tệ lắm."

Trần Trạch nhìn trái nhìn phải, nghiêng cổ nghiên cứu, cho ra một câu đúng trọng tâm, thật sự không sai, tuy rằng đã chết.

Lâm Mộc thản nhiên giương mắt nhìn hắn, Trần Trạch nhanh chóng đứng thẳng thân thể.

"Đương nhiên, cô ta có đẹp cũng so ra kém em. Ở trong lòng tôi, em chính là vương tử cao cao tại thượng. Người có đẹp đến đâu cũng không vào được mắt của tôi, càng đừng nói là người đã chết. Đời này, tôi nhận chuẩn em. Em trẻ tuổi đẹp trai tôi yêu em, em già đi rồi, tóc trắng đầy đầu mặt nhiều nếp nhăn, tôi vẫn yêu em."

Trần Trạch vỗ vỗ ngực, thâm tình thổ lộ. Một câu này, ứng năm mươi năm sau.

"Vương tử, lúc tôi còn đang chiến đấu trên đường, xin hãy kiên nhẫn chờ tôi, chờ tôi vượt qua núi cao, lướt qua sông lớn, giết bạo long, chiến thắng tiểu tam không biết sống chết muốn quyến rũ em, tôi liền đến đón em. Khai sáng cuộc sống ân ái ngọt ngào của chúng ta. Em là vương tử của tôi, tôi là dũng sĩ của em, tôi bảo hộ em, tôi chăm sóc em, tôi để em trở thành quốc vương !"

Trần Trạch bày ra tạo hình chiến sỹ kinh điển, hai chân thẳng tắp, một viên hồng tâm giống mặt trời, ánh mắt cực nóng nhìn Lâm Mộc.

Lâm Mộc hết chỗ nói rồi, y mang theo một tên thần kinh đến nhà xác.

Nơi nghiêm túc im lặng an hòa như vậy, có một tên thần kinh như vậy, không khí nhà xác lập tức tiêu thất. Âm trầm? Gặp quỷ. Khủng bố, chó gặm. Chỉ còn lại bất đắc dĩ cùng buồn cười. Tên ngu ngốc này, lúc nào cũng có thể đùa giỡn dở hơi.

Khụ khụ, vẫn nên bắt đầu công tác thôi. Nói chuyện vô nghĩa với hắn, kéo đến hừng đông kết cục cũng chỉ là mình hộc máu mà chết.

"Bạo long kia chính là anh, chính mình chém chết chính mình đi."

Nâng lên tay nữ thi, lật xem một chút, y dùng dao cạo một chút thứ dính bên trong kẽ móng tay.

"Không, tôi phải giữ mệnh để yêu em. Tôi mà chết, em sẽ cô đơn suốt quãng đời còn lại mất, tôi không đành lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro