Chương 55: Trần Trạch còn ở trong nhà xác kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Mộc ngủ một giấc ngon lành, chờ y triệt để tỉnh ngủ đã là giữa trưa mười hai giờ.

Xem xem đồng hồ, y từ bệnh viện trở về đến bây giờ đã qua bảy tám giờ. Lâm Mộc gối đầu lên cánh tay, biếng nhác tự tại cười nhẹ, y có thể liên tục làm việc ở nhà xác mười hai giờ, đông lạnh không chết người.

Không phải hắn nói thân thể mình tốt sao? Không phải hắn nói hắn xuất thân từ bộ đội đặc chủng sao? Vậy chịu lạnh đi, vừa lúc thể hiện quân nhân bền gan vững chí của hắn.

Tâm tình cực thích, tốt ghê gớm, ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, sau đó còn tiếp tục trừng phạt kẻ chán ghét lắm miệng kia, cuộc sống sao lại tốt đẹp như vậy chứ.

Thống khoái cùng vui vẻ như vậy, giống như lúc hơn mười tuổi cùng anh em đi đánh nhau, đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập, nhìn bọn họ chạy trối chết mà hưng phấn vui vẻ.

Đều trưởng thành rồi, học được cách dùng đầu óc đi đánh nhau, loại vui sướng lâm li này đã lâu không có.

Không có bất cứ gánh nặng mà chỉ cười thuần túy.

May mắn Trần Trạch nhìn không thấy điện hạ cười như thế, nếu không, hắn khẳng định điên rồi. Kêu ngao ngao nhào lên gởi thư, tin không?

Thật sự rất muốn biết, tình huống của Trần Trạch bây giờ, hắn có đông chết không, hay là bị hù chết?

Trần Trạch sắp đạp nát cửa nhà xác, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chỉ vào thi thể mắng Lâm Mộc, em là đồ vô lương tâm tiểu hỗn đản, mắt em to như vậy sao không thấy được tôi đối xử với em là chân tâm thật tình? Sao em nỡ ném tôi cho bọn họ, không cho đi cùng em? Tuy rằng em băng lãnh cao ngạo, nhưng ít nhất em là người sống, bọn họ không hô hấp, không tư tưởng, tôi ở chung với bọn họ thì được cái lông gì.

Cái gọi là lâu ngày gặp nhân tâm, tiếp xúc nhiều khẳng định biết hắn tốt, nhưng nhốt hắn ở trong nhà xác là làm sao.

Cuồng dã mắng chửi người, đạp cửa, suýt nữa trình diễn Thiết Sa chưởng của Thiếu Lâm Tự, nhưng cửa lớn vẫn không chút sứt mẻ. Cũng không ai đến.

Một giờ, hai giờ, đây là tầng thấp nhất, ngăn cản ánh sáng, ít có người tiến vào, nếu không phải đồng hồ nhắc nhở hắn đã qua bao lâu, Trần Trạch tưởng rằng hắn đã ở đây một đời. Ép buộc vài giờ, vừa lạnh vừa đói, thể lực của Trần Trạch có tốt cũng tiêu hao gần hết.

Cách trừng phạt một người tốt nhất là gì? Chính là ném họ đến nơi im lặng, để họ tự nói chuyện với chính mình, không ai đáp lại. Họ nói nhiều sẽ hết khí lực, liền trầm mặc.

Độ ấm nơi này cố định, dưới âm độ, người có thể lực tốt đến mấy, ngây ngốc mười mấy tiếng cũng sẽ đông lạnh đến run lên. Trần Trạch không thể quấy nhiễu người ta, mắng rồi, tức giận xoay quanh, hắn vẫn đẩy con gái người ta vào tủ lạnh lại.

Im lặng, trừ hô hấp của mình, không có tiếng động thứ hai nào. Đây tuyệt đối là tĩnh mịch, im lặng nghĩ có phải mình sắp giống những người trong tủ lạnh đó rồi hay không.

Lạnh, hắn tuy xuất thân từ bộ đội đặc chủng nhưng vẫn là người nha, đương nhiên sẽ lạnh, thời gian dài ở nơi nhiệt độ thấp, cái chân kia của hắn có chút chịu không nổi.

Trần Trạch ma sát cánh tay một chút, khụt khịt mũi.

"Đừng tưởng rằng ông đây chiều em, khiến cho em vô pháp vô thiên, em chờ đó, sẽ có lúc tôi dạy dỗ em."

"A, hắt xì !"

Trần Trạch hắt xì to một tiếng.

"Mẹ kiếp, ông đây bị cảm, ở nơi quỷ quái này, đến cùng lúc nào có người tới, nhanh thả ông đây ra đi. Ông đây ở bên ngoài còn có một đống công việc. Lâm Mộc, Lâm Mộc, em thật không đau lòng tôi sao, tôi bị cảm rồi. Em thật nhẫn tâm, chân tâm của tôi, vỡ thành từng mảnh từng mảnh. Cảm tình của tôi, ném vào cống ngầm."

Xoa xoa chân, cái chân này của hắn vốn bị gãy, thật vất vả mới có thể khôi phục như bây giờ, tuy rằng bề ngoài nhìn không ra chân của hắn bên dài bên ngắn, đi đường bình thường, nhưng vẫn là chân bị tàn, nhiệt độ không khí này khiến cho xương cốt của hắn phát đau.

Vật nhỏ nhẫn tâm, y thật sự hạ thủ, đã vài giờ rồi, sao còn chưa đến thả hắn ra? Thật sự tính nhốt hắn một đời sao, y không biết giết một quan quân là phạm pháp sao?

Chờ hắn đi ra ngoài, hắn muốn báo thù, không, tuyệt đối không phải cái loại trả thù anh chết tôi sống, mà là, nghĩ biện pháp khiến y ở cùng mình nhiều hơn, ép buộc y, nhìn y bất đắc dĩ còn phải thỏa hiệp.

Thật hy vọng y cao ngạo tự cao tự đại hạ mình phục thấp.

Vừa nghĩ làm thế nào trả thù Lâm Mộc, Trần Trạch lại hắt xì mười cái.

Xoa mũi, chớp mắt. Trần Trạch nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro