Chương 63: Viện trưởng, để Lâm Mộc chăm sóc tôi là được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Mộc !"

Giọng Đảng Hồng vẫn bình tĩnh, tăng thêm uy hiếp, có đi hay không? Sao y lại cố tình gây sự không hiểu chuyện như vậy.

Lâm Mộc không chịu đi, giống như thằng nhóc mới đánh nhau xong, cha mẹ bảo nó đi xin lỗi nó không chịu đi, nhất định phải nhéo lỗ tai mới được.

Đảng Hồng suy xét có nên áp tải y đi xin lỗi hay không thì đột nhiên cửa bị đẩy ra.

Trần Trạch một tay giơ bình truyền dịch, một tay đẩy cửa ra.

"Dì, không cần để em ấy xin lỗi cháu."

Trần Trạch nói ngọt, Phan Lôi cùng là chiến hữu của hắn, hắn gọi một tiếng dì cũng đúng lý thường. Còn là lãnh đạo của Lâm Mộc thượng, hắn còn cần viện trưởng giúp hắn nữa, nói ngọt một chút không có chỗ hỏng.

Đảng Hồng nhanh chóng đứng dậy chào đón, thấy Trần Trạch có chút quen quen, nhưng không rõ lắm đã gặp ở đâu. Tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng rất hòa thuận. Dù sao cũng là bác sỹ bệnh viện Võ Cảnh hại người ta, thân là viện trưởng, thực xin lỗi.

"Dì, cháu và Phan Lôi là chiến hữu cũ, cậu ấy kết hôn cháu còn tới nữa là."

Lâm Mộc hừ một tiếng, làm thân.

"Dì đang nghĩ sao mà quen mặt như thế, mau ngồi, Lâm Mộc, thất thần làm gì, nhanh chóng đi lấy một cái giá, chẳng lẽ còn để cậu ta giơ cái bìn."

Lâm Mộc nhiều lần không tình nguyện, Đảng Hồng bày ra uy nghiêm, trừng mắt, y đành phải ủ rũ đi lấy cái giá. Trần Trạch cảm thấy mới mẻ, tiểu vương tử không ai bì nổi của hắn, ngạo mạn nâng cằm, người cao ngạo như vậy cũng sẽ ủ rũ?

Người so với người quả nhiên tức chết người.

Tiểu vương tử nhà hắn lúc nào có thể bị hắn huấn thành như vậy.

Aiz, hắn đừng nằm mộng, đời này không có khả năng.

Trần Trạch ngồi ở kia, nhìn nhìn Lâm Mộc, Lâm Mộc không thèm để ý hắn, Trần Trạch không thú vị cười cười, biểu cảm trên mặt có vài phần suy yếu.

Đảng Hồng nhíu mày một chút, thái độ của Lâm Mộc là sao vậy.

"Thật sự rất xin lỗi, cậu ta cũng là nhất thời nóng đầu, làm việc liền quên chuyện này, nhốt cậu ở đó, không bị kinh hách chứ? Thân thể không có việc gì chứ? bệnh viện sẽ phụ trách. Cậu yên tâm, bệnh viện khẳng định sẽ cho cậu một thuyết pháp, người liên quan khẳng định sẽ bị xử lý nghiêm túc, cậu cứ yên tâm nằm viện dưỡng bệnh đi."

Có cần lên tiếng tiếp đón quân khu không? dù sao cũng là bác sỹ bệnh viện bọn họ gây họa. Nhưng làm sao lại là Lâm Mộc, Đảng Hồng cũng sẽ lấy lý do thiên vị.

"Không có việc gì, dì, chuyện này không trách cậu ấy, dì cũng đừng truy cứu trách nhiệm của cậu ấy, cháu cũng biết cậu ấy không cố ý."

Trần Trạch khoan dung rộng lượng nhìn Lâm Mộc. Hắn là bộ trưởng bộ hậu cần thời gian dài, tâm tư linh động, quan hệ tốt với thượng tầng, thực biết làm người. Rất có lễ phép cũng rất hào phóng làm mình trở thành người dễ nói chuyện.

"Xem xem người ta rộng lượng như vậy, Lâm Mộc, nhanh chóng cám ơn người ta không truy cứu trách nhiệm của cháu đi. Nhanh xin lỗi."

"Ai nha không cần không cần, chúng cháu là quan hệ gì nào, không cần giải thích."

Trần Trạch thực bất cần phất phất tay.

"Quan hệ gì? tôi và anh không có quan hệ gì cả. Hôm nay anh bị như vậy đều là chính mình tự làm tự chịu, chuyện không liên quan đến tôi."

Tính tình của Lâm Mộc chỉ thu lại trước mặt Đảng Hồng, một câu này của Trần Trạch lại làm y xù lông.

"Lâm Mộc !"

"Dì, dì đừng mắng cậu ấy, cậu ấy không xin lỗi thì không xin lỗi. Cậu ấy không muốn thì thôi, không cần miễn cưỡng."

Trần Trạch thoạt nhìn thực thất vọng, thực buồn bực, ho khan một chút, bắt đầu xoa chân của mình.

"Lâm Mộc, xem xem kết quả cháu làm kìa, cháu còn ngang ngược."

"Cũng không phải cháu sai."

Lâm Mộc muốn lật trời, bắt đầu cất cao giọng. Vờ, anh cứ vờ đi, nhìn anh giả vờ được tới khi nào.

"Dì, thật sự không cần cậu ấy giải thích, chỉ là, như cháu vậy dù trở về bộ đội cũng không ai chăm sóc tôi. Cháu ở bệnh viện nhiều vài ngày thôi, chân cháu không tiện lắm, cần phải có người giúp cháu một chút. Làm phiền hộ sĩ trong bệnh viện."

Trần Trạch thực uất ức – không phải, thực đáng thương, sờ chân, thở dài, vốn là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, lại biết vâng lời cúi đầu, tội nghiệp như con chó con không ai muốn.

"Lâm Mộc, trong lúc Trần Trạch nằm viện, cháu phụ trách chăm sóc cậu ta đi."

Trong lòng Trần Trạch cười nở hoa, điện hạ yêu dấu, tôi đã nói phải nghiêm túc bồi dưỡng cảm tình rồi, vừa lúc, cơ hội tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro