Chương 65: Ai yêu, viện trưởng cứu mạng a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảng Hồng rốt cuộc yên tâm, cuối cùng Lâm Mộc cũng thỏa hiệp. Đúng thôi, đúng thôi, đây chính là chiến hữu, quan hệ tốt nhất chính là chiến hữu, tuy rằng không cùng nhau xuất sinh nhập tử, cũng không cùng liên đội, thế nhưng bọn họ có một danh tự chung, đó chính là người dân giải phóng quân. Đương nhiên là đã từng.

"Lâm Mộc, giải phẫu dì sẽ giúp cháu sắp xếp, công tác khác cháu cũng có thể bỏ xuống bớt, mấy ngày nay chăm sóc cậu ấy cho tốt."

Lâm Mộc cắn răng gật đầu. Y mà không gật đầu, cái mũ đội trên đầu y càng lớn, không tôn trọng anh hùng của nhân dân, chính là không yêu Đảng yêu tổ quốc, không có nhân tính.

Viện trưởng Đảng Hồng hạ mệnh lệnh, y không thể không chấp hành, cái mũ này cũng quá lớn, y càng không thể không chấp hành.

"Tôi đi lấy xe lăn."

Trần Trạch giữ chặt Lâm Mộc lại.

"Không cần không cần, xe lăn làm tôi cảm giác mình thật sự là một người tàn tật. Cậu đỡ tôi đi."

Cánh tay dùng lực, bắt lấy bả vai Lâm Mộc, Lâm Mộc đỡ cánh tay hắn, một tay còn lại cầm lấy cái bình dịch, Trần Trạch thuận thế dựa vào vai Lâm Mộc.

Thật là một hình ảnh dựa vào lẫn nhau tốt đẹp.

Viện trưởng Đảng Hồng thực vui mừng, nhìn hai anh em đi ra, thở ra một hơi, Lâm Mộc đứa nhỏ này bình tĩnh tự hạn chế, hôm nay giận như vậy, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng chuyện chắc chắn không đơn giản. Vị trung tá kia, xem như gặp phải bia cứng rắn, nhưng mà, chỉ cần không làm ra chuyện gì lớn thì cứ để Lâm Mộc làm ầm ĩ đi. Bọn nhóc trong quân khu cũng không phải là dễ bắt nạt.

Trung tá, tuy rằng biết cậu đang lợi dụng sự đồng tình, thế nhưng, tôi thuận theo tâm ý của cậu, nhưng không đại biểu cho việc cậu có thể đạt được điều mình muốn. Nhìn xem tạo hóa của cậu đi.

Ra khỏi cửa phòng viện trưởng, Trần Trạch liền bắt đầu rầm rì, cứ dựa vào vai Lâm Mộc.

"Đầu thật choáng thật choáng."

Lâm Mộc dùng bả vai đỉnh hắn một chút, đầy mặt không kiên nhẫn.

"Đừng dựa vào gần tôi như vậy."

"A yêu, chân của tôi, đau quá. Đi đường không được. Mau đỡ tôi. Tôi sắp ngã xuống."

Đầu càng dụi vào hõm vai Lâm Mộc, Lâm Mộc phiền chết, Trần Trạch càng được một tấc lại muốn tiến một thước, tay kia bắt đầu không thành thật, vốn đắp trên vai Lâm Mộc, ai biết giờ lại bắt đầu sờ soạng đi xuống, ôm lấy eo Lâm Mộc.

Lâm Mộc là loại người dễ dàng bị người ta chiếm tiện nghi sao? Đầu óc chưa suy nghĩ, thân thể đã hành động trước, nâng lên một cước đá vào cẳng chân hắn. Tay bắt lấy cánh tay hắn, muốn làm một cú ném qua vai.

"A yêu, viện trưởng !"

Trần Trạch hô to một câu, giọng lớn đến mức cô hộ sĩ đứng cuối hành lang cũng bị dọa run run.

Bọn họ mới vừa đi không xa, Trần Trạch vừa hô, Đảng Hồng khẳng định nghe thấy được, bà kéo cửa đi ra bên ngoài nhìn.

Lâm Mộc đang đỡ Trần Trạch tựa vào vai mình, tận chức tận trách thật cẩn thận nâng Trần Trạch đi đường.

Thân thể Trần Trạch đều đặt lên vai Lâm Mộc, nếu không phải Lâm Mộc cắn răng, chết sống cứng rắn chống thì đã sớm bị đè chết.

Lâm Mộc quay đầu nhìn Đảng Hồng. Cười thực nhu thuận.

"Thím, anh ta thiếu chút nữa bị trượt, cháu đỡ lấy anh ta thôi. Không có việc gì, ngài đi làm việc đi, đi làm việc đi."

Đảng Hồng cười cười.

"Cẩn thận chăm sóc cậu ta. Không cần đùa giỡn tính tình."

"Aiz."

Lâm Mộc ngoan ngoãn đồng ý, Đảng Hồng trở về văn phòng. Nụ cười trên mặt Lâm Mộc lập tức tiêu thất, hung hăng đẩy Trần Trạch đang nhân cơ hội dính vào cổ mình.

"Anh đại gia lăn xa một chút. Anh có phải là hảo hán hay không, sao vừa động đã gọi phụ huynh, anh mấy tuổi rồi hả?!"

"Từ lúc tôi tự đứng lên đi tiểu được, tôi liền biết tôi là hảo hán. Ai bảo em bắt nạt tôi, điều này không liên quan đến tuổi. Nhưng mà, điện hạ, tuổi lớn hơn sẽ biết yêu thương người, năm nay em đã ba mươi rồi đúng không, tôi lớn hơn em năm tuổi, có thể yêu thương em chăm sóc em."

Trần Trạch cười đến thiếu đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro