Chương 99: bộ trưởng, ngươi là thần tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam liên trưởng là một thượng úy, Trần Trạch chỉ là trung tá, quân hàm lệch nhau. Nhưng ai bảo cấp bậc người ta cao.

"Không đúng, bộ trưởng, không phải anh đang nằm viện sao?"

"Chẳng phải tôi sốt ruột trở về tặng anh một món quà lớn sao."

Trần Trạch uống một ngụm nước, chậm rì rì nói.

"Hôm nay tôi trở về, liền thấy anh trình xin quân nhu vật tư. Sao nào, muốn một chiếc xe việt dã đúng không."

"Còn không phải là vì hâm mộ? Lần trước thấy đại đội đặc chủng lái chiếc Hummer, tôi cũng muốn đổi xe, tính năng tốt một chút."

Mọi trang bị của đại đội đặc chủng đều tiên tiến nhất, bởi vì đại đội đặc chủng chấp hành nhiệm vụ mà những liên đội khác vốn không thể hoàn thành. Người ta còn có khoản quân phí đặc biệt riêng. Binh Vương Binh tướng, áp đảo mặt bộ đội chi đội khác.

Trần Trạch chậm rì rì ném ra quả bom thứ hai.

"Cũng nên thay đổi rồi, chiếc xe nào anh không cần nữa thì đem đi bán sắt vụn đi. Tôi phê cho tam liên đội của anh hai chiếc xe việt dã địa hình mới nhất, loại xe này thực trâu bò, 0.75 tấn, gầm cao, hướng dẫn định vị toàn cầu, có hai hệ thống thông tin, tăng mạnh liên hệ cùng ngoại giới, tham chiếu rất nhiều chủng xe việt dã quốc tế, dung hợp với loại tinh phẩm của quốc nội, số một, tiên tiến nhất, tính năng tốt nhất, bất cứ tình hình giao thông nào cũng có thể thoải mái thu phục."

Tam liên trưởng thực không thể tin được lỗ tai của mình, thật sao? Xe việt dã địa hình kia tính năng toàn là tốt nhất, thật sự hào phóng cho trinh sát liên như vậy? Trời ơi, đất ơi, bộ trưởng bộ hậu cần của bọn họ trúng gió hay sao mà hôm nay hào phóng như vậy. Hơn nửa đêm kêu cửa đưa phần quà lớn này, hắn muốn ôm bộ trưởng bộ hậu cần hôn mạnh vài cái.

"Bộ trưởng, bộ trưởng, anh nói rồi thì không thể đổi ý, nhất định phải cho tam liên chúng tôi. Ngày mai liền đi lấy xe. Bây giờ chúng ta liền đi đi. Anh quả thực quá tốt với tam liên chúng tôi, tam liên chúng tôi xem anh là ân nhân đó."

Trần Trạch khoát tay, tam liên trưởng kích động như vậy hắn đã sớm dự đoán được. Mắc câu rồi, tam liên trưởng nhất định sẽ xem hắn là ân nhân.

"Chuyện xe cộ có thể đợi vài ngày nữa."

"Không thể đợi, anh đổi ý thì làm sao được!"

"Đàn ông nói một thì không có hai, nào có cho rồi còn đòi về. Yên tâm đi, nói cho anh khẳng định sẽ cho anh."

Tam liên trưởng lôi kéo tay bộ trưởng bộ hậu cần, trái phải lay động. Ân nhân, anh thật cho tam liên trưởng mặt mũi. Xe này lái phong cách bao nhiêu, trâu bò bao nhiêu nha.

"Cảm ơn bộ trưởng ưu ái."

"Ai, đều là anh em một nhà, đừng khách sáo."

Tam liên trưởng nhanh chóng châm thuốc, mặt cười đến như đóa hoa.

"Bộ trưởng, sau này anh có việc cần tôi hỗ trợ thì cứ nói, tôi khẳng định sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ."

"Được, tôi muốn chính là những lời này."

Trần Trạch cười cong ánh mắt, muốn chính là những lời này, hắn đang chuẩn bị lực lượng đâu. Tiễn một phần quà lớn, đổi nhân tình, tìm lực lượng hỗ trợ.

Về phần giúp như thế nào thì do hắn quyết định.

"Tôi đến để nói với anh, hai ngày nữa sẽ có xe. Anh ngủ đi, ngủ đi, tôi còn phải chạy về bệnh viện, bác sỹ của tôi quản tôi thực nghiêm, chỉ cho tôi nghỉ vài giờ, không quay về cậu ấy sẽ tức giận."

"Bộ trưởng, anh ngồi chơi một chút đã đi, anh phải chú ý thân thể, anh không ở đây có thật nhiều chuyện làm không được, chừng nào anh xuất viện, đến lúc đó tôi đi đón anh."

Trần Trạch đứng lên, đi ra ký túc xá, tam liên trưởng đưa đến ngoài cửa. Lưu luyến bộ trưởng không rời.

"Đến lúc rồi nói sau. Anh nghỉ ngơi đi. Tôi đi."

Trần Trạch bước chân khoan thai ra về, thật sự vui vẻ. Mục đích hoàn thành một nửa, hắn có thể không vui sao?

Lâm Mộc, vì em, tôi tính tẫn mọi điều. Lấy quyền mưu tư, đổ cái quân hàm, thân quân phục này. Tôi mà lên toà án quân sự, em phải ở bên ngoài vớt tôi, lời này là em nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro