Phần Không Tên 11,12,13,14,15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thống khoái ngủ một ngày, hôm sau tỉnh dậy đã là bắt đầu kỳ mới

Toán học đối với P.314 vẫn là ác mộng không dứt, ta tự nhiên vẫn là "tham mưu"

Chính là học kỳ này, ác mộng của bọn họ lại nhiều hơn, đó là môn vật lý.

Môn vật lý đối với ta cũng chỉ ở mức bình thường, nói chung là có tâm mà không có lực nên không thể giúp.

Rốt cuộc P314 vẫn có một nhân vật "ngọa hổ tàng long", Ba Ba kỳ thật là thiên tài vật lý, học ngành hoá sinh thật sự là lãng phí nhân tài.

Vừa bắt đầu kỳ mới, chương trình học còn không quá nặng, Triệu Nghị cả ngày không ở ký túc xá. Không chỉ nói chuyện mà đến gặp mặt cũng rất khó.

"Theo các ngươi, đại soái gần đây đều ra ngoài là vì cái gì?". Buổi tối P314 tính cả ta nữa là 8 người tụ một chỗ nói chuyện phiếm, Lão Khoai sọ nhắc tới Triệu Nghị đầu tiên.

"Đi yêu đương thôi! Ai chẳng biết hắn sau ngày khai giảng đều cùng bạn gái như keo như sơn ." Hầu Tử ê ẩm nói.

"Thực hâm mộ, khi nào thì ta có nữ sinh coi trọng như vậy chứ." Tiểu Tôn Tử ngữ khí càng thêm chán.

"Các ngươi nói xem bọn họ về sau có thể thành toàn không?" Cẩu Hùng hỏi.

"Tình cảm tốt như vậy, làm sao có chuyện bất thành." Cải Trắng nói.

"Sau này tốt nghiệp rồi rất khó nói trước a." Ba Ba bổ sung.

"Đại soái sau khi tốt nghiệp, rồi làm cho một công ty sinh hoá, có phải hay không là toàn vẹn!" Hà Mã nói .

"Nếu bạn gái hắn hiện tại bỏ hắn để đi Nhật thì sao?" Ta nhịn không được hỏi.

"Tiểu Tuyết Nhi, ngươi không phải nói đùa đấy chứ?" Hà Mã tỏ rõ vẻ mặt "ngươi đừng nói loạn" ra mà nói."Ngươi là không biết, hiện tại đều là bạn gái hắn đi tìm hắn trước, chỉ cần nàng không có giờ lên lớp là chạy thẳng đến phòng học của chúng ta chờ đại soái tan học, sau đó hai người vui vẻ đi ăn cơm. Có khi thừa dịp lớp học đông sinh viên, đại soái còn mang nàng đến lớp học ngồi cùng chúng ta."

"Chính là kỳ học này, bạn gái hắn tích cực hơn trước, học kỳ trước đều là đại soái chủ động đến tìm nàng." Lão Khoai sọ bổ sung.

"Phải không?" Ta cười gượng hai tiếng, không nói thêm gì nữa.

"Uy, Tiểu Tuyết nhi ngươi cũng chưa nói cho chúng ta về tiểu muội của ngươi nha?" Cẩu Hùng quay sang vòng tay ôm ta. Ta dùng khuỷu tay huých vào bụng hắn, hắn liền ôm lấy bụng mà kêu oai oái.

"Ngươi thật không biết ý tứ! Tại đây trước mặt bao nhiêu người mà dám bán đứng ta!"

"Tiểu Tuyết Nhi, cũng không thể nói như vậy được, ngươi với chúng ta không phải là huynh đệ không cần khách khí sao?" Cải Trắng bất mãn nói.

"Tiểu muộn tính hay thẹn thùng, không cho đem chuyện của chúng ta nói ra." Ta tùy tiện bịa ra một cái lý do.

"Khó trách ngươi cũng không thấy nói đến chuyện tình cảm bao giờ. Ta đã nghĩ Tiểu Tuyết nhi ngươi tuy rằng không phải kiểu người bắt mắt, chói sáng nhưng lại vô cùng có duyên! Như thế nào lại không có nữ sinh ái mộ? Nguyên lai là vì muốn trở thành một lão công chung tình a!"

Tên Cẩu Hùng này vỗ mông ngựa thực ngu ngốc. "Ngươi cho là ngươi nói như vậy ta có thể tha ?" Ta cố ý giận giữ trừng mắt nhìn hắn.

"Đại gia, tiểu nhân làm sao dám thế? Chỉ cần không quá phận, tiểu nhân đều nghe theo sự sai bảo của đại gia?"

Ta nghĩ thầm tên này thật chẳng có gì để sai bảo cả.

"Ta xem như vậy, cuối tuần này không phải chúng ta tổ chức đến công viên Tú Sơn xem hoa đào sao? Ngươi đóng tiền cho Tiểu Tuyết nhi, đưa hắn cùng đi du ngoạn một lần xem sao?" Ba Ba lộ ra vẻ mặt chính nhân mà cười cười.

Ý kiến này không tồi đi, dù rằng trường tiểu học của ta xuân nào cũng tổ chức đi xem hoa đào ở công viên Tú Sơn, đối với ta nơi đó đã ngắm nhìn đến chán ngấy.

"Cẩu Hùng, yêu cầu này không quá phận đấy chứ? Cứ như vậy đi!" Ta cười cười vỗ vai hắn, còn hắn đã muốn hiện ra vẻ mặt đau khổ ê chề.

Cuối tuần, ta cao hứng cùng lớp sinh hóa năm thứ nhất bắt đầu lên xe đi đến công viên Tú Sơn.

Ta mang theo rất nhiều túi đồ ăn vặt, lại có thêm cu li miễn phí là Cẩu Hùng nên ta một thân một mình vô cùng thoải mái.

Triệu Nghị đương nhiên mang theo bạn gái, hai người thân mật khăng khít ngồi cùng nhau.

Ta vừa lên xe liền thấy hai người thân thiết tựa vào nhau, ghen tuông dâng ngập đáy lòng, ta đi thẳng xuống cuối xe, ngồi hàng ghế cuối cùng.

Mắt không thấy, tâm không đau!

Cu li Cẩu Hùng vẫn là xách đồ và đi theo ta đến cùng.

Công viên Tú Sơn nằm ở khu vực ngoại ô, từ trường học đi xe cũng phải mất 2 đến 3 tiếng.

Ngồi trong xe, không biết buồn bao lâu thì xe bắt đầu ra đến ngoại ô. Hai bên quốc lộ toàn màu xanh của lá cây, không khí nhẹ nhàng khoan khoái.

Đã lâu không có nhàn nhã như thế .

Ta ghé vào cửa kính xe cảm thụ không khí trong lành, từng cơn gió mùa xuân mang theo mùi bùn đất thơm thoảng thoảng, đem chính mình hoà vào cảm giác thanh bình này mà quên đi những phiền muộn trong lòng.

Ta cứ thế mà ngủ quên lúc nào không biết

Lúc bị Cẩu Hùng đánh thức thì xe đã tới nơi .

Xuống xe, Ba Ba phát cho chúng ta mỗi người một vé vào cổng công viên.

Năm, sáu mươi con người cứ thế mà bắt đầu vận động, chính xác là leo bậc thang lên núi.

Ta đi nhanh như bay bởi vì trên người không có nửa điểm trọng vật, lập tức trở thành thủ lĩnh đầu đàn.

Cẩu Hùng đáng thương, sớm đã không chịu nổi gánh nặng trên vai bị thụt lùi xuống nhóm cuối cùng.

Triệu Nghị cùng bạn gái nằm ở nhóm giữa, cứ thế nắm tay nhau hướng về phía trước mà leo. Nàng thỉnh thoảng lại lấy ra khăn lau mồ hôi cho hắn.

Triệu Nghị dành toàn bộ chú ý đặt ở người bạn gái xinh đẹp, làm sao có thời gian mà liếc mắt đến ta một cái.

Lòng ta đau xót, bước đi nhanh hơn, không muốn nhìn lại phía sau.

Đang đi nhanh, đột nhiên cảm thấy tay bị ai giữ chặt, tâm nhịn không được một trận kinh hoàng.

"Tiểu Tuyết nhi, ngươi chậm một chút a!"

Xoay người lại nhìn, hoá ra là Hà Mã.

"Ta đang rất cao hứng, đừng chắn ta."

"Tốt xấu cũng chờ mọi người cùng đi, nếu tách ra cũng không tốt."

"Ta không cùng lớp, không quan hệ."

"Không được, ngươi vẫn là đi cùng chúng ta, đừng nghĩ một mình một kiểu."

"Thật phiền phức. Vậy chúng ta đi chậm lại chờ bọn họ vậy?"

"Nên thế."

"Là Ba Ba bảo ngươi đến giữ chân ta đúng không?"

"Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào lại biết?" Hà Mã vẻ mặt khẩn trương.

"Ngươi cùng Ba Ba thế nào ?"

"Thế nào là thế nào?" Hắn nhìn trời giả ngu.

"Nhìn ta! Ngươi đừng có giả vờ!"

"Hắn tạm thời đáp ứng ta ."

"Tạm thời?"

"Hiện tại là 'Thử việc'."

"Nguyên lai là Ba Ba còn muốn có đường rút a" Ba Ba quả thực thông minh.

"Nói bậy, ta sẽ không khiến hắn phải rút lui!"

"Ngươi xấu tính như vậy, không lui hóa ra Ba Ba đời này sống mệt đến chết à ."

"Ngươi nói ai xấu tính!"

Hà Mã tức giận ôm ta, định tung cho ta hai quyền, ta nhanh nhẹn tránh, bám vào hắn, bên tai nói nhỏ:"Nói thật đi, ngươi cùng Ba Ba đến bước nào rồi ?"

Khuôn mặt tuấn tú của Hà Mã đỏ bừng, nửa ngày cũng không thốt nổi một chữ.

"Cầm tay?"

Gật đầu.

"Ôm?"

Gật đầu.

"Hôn?"

Gật đầu.

"Lên giường?"

Hắn lắc đầu cật lực.

"Ngươi nghĩ sao?"

"Chỉ cần là hắn đứng trước mặt ta, ta đã muốn đem hắn đẩy ngã xuống, tưởng tượng thân thể của hắn mà muốn sờ soạng một trận, tưởng......"

"Ký Huy!"

Cư nhiên có người ở phía sau kêu to tên uý của Hà Mã! Sau lưng cả một đàn quạ bay qua.

"Ba Ba! Ta vừa rồi là nói giỡn thôi."

"Thử việc chấm dứt, ngươi không đủ tư cách, là hàng thứ phẩm." Hà Mã bị phán tử hình rồi.

"Ba Ba, ngươi hãy nghe ta nói a!"

Hà Mã điên cuồng hướng Ba Ba mà đuổi theo. Ba Ba càng chạy càng nhanh, hoàn toàn không để ý tới cái tên thứ phẩm với vẻ mặt cầu xin tha thứ kia đang đuổi theo đằng sau.

Phía sau, nhóm đi giữa đã rất nhanh leo đến chỗ ta, còn phía trước Hà Mã, Ba Ba đã biến mất đi đâu chẳng biết.

Nhớ tới Cẩu Hùng, ta quyết định quay lại an ủi hắn một chút.

Đi qua Triệu Nghị, hắn căn bản không thấy ta liếc mắt nhìn hắn, ngược lại là bạn gái hắn hướng ta gật đầu mỉm cười một chút.

Rốt cuộc cũng leo đến đỉnh núi, nơi đây có hoa đào nở rộ rất đẹp, mọi người đều tự tán đi, rất nhiều người mang theo máy ảnh để chụp với hoa đào

"Tiểu Tuyết nhi, chúng ta cũng đến chụp ảnh đi!" Cẩu Hùng đưa chiếc máy ảnh quý hoá mà hắn mới mua ra quơ quơ trước mặt ta.

"Ngươi phải chụp ta đẹp một chút! Bằng không ta sẽ không để yên cho ngươi." Ta đe dọa hắn.

"Nhất định! Nhất định! Ta đây dùng máy Canon, trị giá 500 vạn, yên tâm không xấu được! Nhất định ta sẽ đem Tiểu Tuyết nhi nhà ngươi chụp đẹp nhất thế giới"

Cẩu Hùng trên cổ, trên vai, trên tay, chỗ nào cũng túi to túi nhỏ, lại còn giơ máy ảnh ra chụp, dáng điệu trông thật sự buồn cười, ta không nhịn được cười ha hả.

Nói thì chậm mà chụp ra thì nhanh, Cẩu Hùng giơ máy ảnh lên "tách" một phát

"Cẩu Hùng!" Ta rống giận.

Không cần xem lại cũng biết ảnh xấu thế nào. Cẩu Hùng liền thu hồi máy ảnh rồi chạy mất.

Vườn đào nằm trên đỉnh núi, trên đó có một toà tháp rất cao. Đứng trên đó có thể nhìn thấy toàn bộ vườn đào.

Tháp ước chừng có chín tầng, tao leo lên không mất sức mấy nhưng mà cu li của ta - Cẩu Hùng đi đến một nửa thì rớt lại, thật đáng thương.

Đỉnh tháp cũng không lớn, du khách đứng đó đa phần chụp ảnh xong là xuống luôn.

Ta từ cửa sổ của đỉnh tháp nhìn xuống phía dưới, nghe nói nếu ở đỉnh tháp mà gọi thật to tên người mình yêu và người đó cũng nghe được thì nhất định tình yêu đó sẽ thuận buồm xuôi gió.

Ta muốn làm thử cho dù ta chỉ là yêu đơn phương. Ta cố gắng ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh người kia . Không có, đều không có!

"Tiểu Tuyết nhi, ta mệt sắp chết , ngươi cũng không thèm đợi ta."

Cu li Cẩu Hùng rốt cục cũng lên đến đỉnh tháp, thở phì phò như bò.

"Ta còn nghĩ đến Cẩu Hùng ngươi đến nửa đường thì bỏ cuộc rồi chứ!"

"Ta đường đường một nam tử hán, thế nào mà phải bỏ cuộc!"

"Tên Cẩu Hùng cũng hợp với ngươi đi." Ta châm chọc nói hắn.

"Tiểu Tuyết nhi! Ta sắp sinh khí rồi đấy!" Cẩu Hùng có vẻ hết sức rồi.

"Được rồi! Hôm nay vất vả ngươi rồi, ra đây ta chụp ảnh cho nào."

Cẩu Hùng ngoan ngoãn lấy ra máy ảnh đưa ta rồi tranh thủ sửa lại quần áo để chuẩn bị tạo hình.

Ta cầm máy ảnh lên, quả nhiên ảnh trước ta thật xấu. Thở dài. Nếu là Triệu Nghị thế nào cũng rất tuấn tú đi?

Giơ máy ảnh lên chụp Cẩu Hùng, mở xem lại, hiệu ứng máy ảnh thật tốt, Triệu Nghị mà chụp nhất định sẽ soái lắm!

"Nơi này khung cảnh thật đẹp, Tiểu Tuyết nhi mau đưa máy ảnh cho ta."

Cẩu hùng bị cảnh đẹp ngoài cửa sổ hấp dẫn, cầm lấy máy ảnh ta đưa, liền đối với một mảnh nước biếc thanh sơn bắt đầu bấm liên tục.

Ta tiếp tục nhìn theo cửa sổ xuống phía dưới, tìm kiếm người kia.

Thực may mắn, lần này ta đã thấy hắn.

Từ chỗ cao nhìn xuống, mọi người đều bé nhỏ như con kiến nhưng ta liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

"Triệu Nghị! Triệu Nghị! Triệu Nghị!"

Ta đem hết sức lực mà gọi thật to, mong muốn mang hết tình cảm của mình đặt vào tên hắn mà gọi, hy vọng hắn sẽ nghe thấy.

Chính là thanh âm mới phát ra tựa hồ đã bị gió mạnh trên đỉnh tháp thổi tan, ngay cả ta cũng chẳng nghe rõ được, mọi người xung quanh tự nhiên cũng không chú ý tới .

Họng kêu đến phát đau, cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen tuyền của hắn.

Ta đang muốn buông tha cho hắn, hắn lại giống như nghe được thanh âm của ta, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía tháp đỉnh.

Ta cao hứng liều mạng hướng hắn phất phất tay, nhưng hắn vẫn không phát hiện ra, rất nhanh lại cúi đầu cùng bạn gái hắn nói chuyện.

Cùng Cẩu Hùng xuống tháp, họng ta gọi to đến phát đau, đang tính xuống mấy cửa hàng nhỏ dưới chân tháp mua mấy viên thuốc ngậm

Lúc dưới chân tháp liền gặp Triệu Nghị cùng bạn gái hắn.

Tay Triệu Nghị còn đặt ở chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, làm cho nàng dựa đầu vào trong ngực hắn.

Hai ngườ này ở trong đám đông thật sự là siêu bắt mắt, ánh mắt ta phủ một tầng buồn khổ.

Nhìn thấy ta, vẫn là bạn gái hắn chủ động hỏi. "Hôm nay chơi vui vẻ không?"

"Vui vẻ! Ít nhiều có vị này huynh đệ, nếu không chắc không vui vẻ vậy đâu." Ta vỗ vỗ vai Cẩu Hùng.

"Các ngươi mang máy ảnh không? Ta đến giúp các ngươi chụp nhé?"

Thực chịu không nổi, Cẩu Hùng vì khoe chiếc máy ảnh mới của hắn mà găp ai hắn cũng rủ chụp ảnh!

"Nghị, chúng ta đến chụp ảnh đi! Tòa tháp này thật xinh đẹp."

"Ngươi thích là tốt rồi." Triệu Nghị ôn nhu nhìn nàng.

Hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau mà chụp.

Đau! Thực đau!

Làm sao mà thấy chua xót thế? Như thế nào lại đau đến thế?

"Tiểu Tuyết nhi ngươi cũng cùng đại soái chụp một kiểu đi! Quan hệ các ngươi không phải tốt lắm sao?"

Nghe Cẩu Hùng nói xong, tim ta suýt nữa thì nhảy dựng lên

Ai nói với ngươi là ta cùng hắn quan hệ tốt? Ngươi không thấy hắn không thèm để ý tới ta sao?

Từ ngày ta cự tuyệt làm bằng hữu với hắn, hắn với ta cái gì cũng không có quan hệ.

Hơn nữa đứng cạnh hắn, ta sẽ rất tự ti.

Ta định cự tuyệt nhưng bạn gái Triệu Nghị đã kịp lôi kéo ta vào đứng cạnh hắn

Đủ rồi! Đây là bố thí sao?

"Cẩu Hùng, ta không......"

"Cẩu Hùng, ngươi mau chụp đi."

Câu nói của ta bị đánh gãy, cổ tay bị nàng nắm chặt mà kéo đến bên cạnh hắn.

Mặt ta cứng ngắc, hoàn toàn không cười nổi.

Chụp ảnh xong cũng không dám xem lại.

Chúng ta lại chia tay, hắn đi cùng bạn gái, còn ta đi cùng Cẩu Hùng.

Theo kế hoạch 4 giờ chiều tập trung ở xe để quay về trường, ta cùng Cẩu Hùng mới gần một giờ đã trở về xe.

Lên xe, ta cùng Cẩu Hùng vẫn là tiến thẳng đến hàng ghế cuối cùng mà ngồi.

Trong xe ta nghe được mấy người oán giận kêu mệt.

Ta cũng mệt chết đi được, buồn ngủ, kết quả là ngủ lúc nào không biết.

Đến lúc mở mắt thì xe đã chạy đến đường cao tốc rồi.

Nhưng người ngồi cạnh dường như có chút không giống .

Cố gắng mở to hai mắt, nhìn về phía người bên cạnh, trong nháy mắt toàn thân ta cứng ngắc.

Như thế nào lại là hắn?!

"Mệt đến thế sao?" Hắn hỏi

"Có chút. Có việc gì sao?"

"Cẩu Hùng đến phía trước đánh bài, để ta tới trông ngươi."

Ta đứng dậy, nhìn về phía xe đầu, quả nhiên một đám người đang tụ tập kích động mà chơi bài.

"Cũng không phải trẻ con, có cái gì mà phải trông ? Bạn gái của ngươi không cần phải chăm sóc sao?"

"Nàng say xe, uống thuốc liền ngủ. Cẩu Hùng nói ngươi ngủ so với trẻ con không sai biệt lắm, hắn thật sự lo lắng ngươi sẽ đập đầu vào cửa kính." Triệu Nghị nói xong rồi lại cười rộ lên.

Ai giống trẻ con ? Nói hưu nói vượn! Toàn bịa chuyện giật gân!

Tên Cẩu Hùng chết tiệt, dám ở đây mà nói xấu ta! Ngươi chết chắc rồi!!!

"Dạ dày của ngươi gần đây không sao chứ?"

"Rất tốt."

"Nhớ rõ mỗi ngày phải ăn cơm."

"Ngươi vẫn là không nên ngồi đây, trở về chỗ đi."

"Được, ta trở về."

Bảo hắn đi, hắn liền đi thật! TT__TT

Ta giữ chặt tay hắn, kéo hắn ngồi xuống.

"Ngươi rất thích nàng sao? Thích đến mức nào?"

"Vì cái gì ngươi lại hỏi vấn đề này?" Hắn nhìn thẳng ta, cả người ta run rẩy sợ hãi.

"Ngươi không tin cũng được, chính là ta chỉ đơn giản muốn hỏi một chút." Ta cúi đầu không dám nhìn hắn.

"Ta thật sự thích nàng , cũng có tính đến về sau sẽ kết hôn."

Sét đánh ngang tai! Nguyên lai từ miệng hắn nói ra "Kết hôn" khiến toàn thân ta rung động .

"Nếu...... nàng phải rời khỏi ngươi thì sao? Hơn nữa là không bao lâu nữa."

"Ta sẽ không để nàng rời bỏ ta! Cái gì cũng không thể chia rẽ được chúng ta!" Thanh âm hắn tràn ngập tức giận.

"Nàng cuối năm sẽ đi Đông Kinh, nhiều khả năng sẽ không trở lại."

"Ngươi đừng nói bậy!...... Đừng để ta phải chán ghét ngươi." Hắn tức giận thực sự

"Cho nên ngươi đừng để tình cảm quá sâu đậm."

"Ngươi là có ý tứ gì?" Anh mắt hắn nhìn ta có chút trách cứ.

Dù sao hắn cũng không muốn cùng ta có liên quan nên bị hắn chán ghét cũng không khác gì. Ta có thể thấy hắn nếu mất đi bạn gái sẽ đau thương nhường nào.

"Ngươi hãy cùng nàng nói chuyện."

"Đa tạ, ta sẽ nói."

Hắn nói xong, đứng dậy, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Mệt mỏi, thật sự mệt chết đi .

Buổi tối hôm đó, nằm trên giường, ta thế nào cũng không ngủ được, bên tai cứ vảng vất lời nói tràn ngập tức giận của hắn.

Sau đó một ngày, ảnh chụp hôm đi Tú Sơn đã được rửa.

Ảnh ta chụp cùng Triệu Nghị thật sự buồn cười, hai người thì một người cao lớn soái khí, một người thì bé nhỏ bình thường; một người vẻ mặt ung dung, một người vẻ mặt luống cuống. Hai người đứng chung một chỗ thật như tranh biếm họa. Cầm ảnh mà ta không dám nhìn chính mình, muốn đem ảnh xé làm hai mảnh, đem chính phần của mình mà hủy đi, tuy nhiên vẫn là luyến tiếc không nỡ.

Cuối cùng ta còn cẩn thận đem bức ảnh dán vào nhật ký rồi viết xuống dưới hai chữ Triệu Nghị. Trang giấy đó, mỗi ngày ta đều mở ra xem 1 lần.

Một tuần sau, ta đi chơi về, đang trên đường về KTX thì nửa đường đã bị một người kéo vào góc tối.

Hắn vẫn là mạnh mẽ và nhanh chóng như lần trước.

"Nàng nói nàng không có tính đi Nhật Bản."

"Phải không?" Ta có cảm giác bị người ta bán đứng

"Ngươi không có gì muốn nói sao?" Hắn gấp đến độ ở bên cạnh ta đi qua đi lại.

"Ngươi muốn ta nói cái gì? Ta nói thì ngươi sẽ tin sao?"

Ta với bạn gái ngươi, ngươi tin ai hơn? Không phải ngươi cũng đã rõ ràng rồi sao?

"Ngươi vì cái gì mà lại nói dối?"

"Nếu ngươi đã coi ta là loại nói chuyện không đáng tín nhiệm thì vì cái gì lại đi tin ta? Vì cái gì lại phải hỏi lại bạn gái ngươi?"

Hắn trầm mặc vài giây, sau đó nói: "Ta biết...ngươi sẽ không vô duyên vô cớ nói dối."

Ngươi vẫn là tin tưởng ta, đúng không?

"Ta nghe bạn học nói rằng nàng đang đi xin thị thực ." Lần này là ta nói dối thật. Ta không muốn nói rằng chính nàng bảo ta đi nói với hắn như thế.

"Như thế nào có thể, nàng mỗi khi rảnh đều ở một chỗ cùng ta!"

"Ta không có ý tứ khác, chỉ là muốn ngươi chuẩn bị tâm lý trước."

"Không có ý tứ khác? Ngươi nghĩ rằng ta tin ngươi sao?"

Hắn nắm chặt bả vai ta, nhìn chằm chằm vào mắt ta làm cho ta thực sự sợ hãi.

"Ngươi muốn yêu như thế nào tùy ngươi, ta không còn lời nào để nói." Ta quay mặt đi không nhìn hắn.

"Tiểu Tuyết nhi, đừng như vậy, ta thật sự không chán ghét ngươi."

Hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ, tựa đầu vào bả vai ta, ta cứ như vậy mà bị hắn ôm vào trong lòng. Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ của ta, khiến cho toàn thân ta nổi lên từng đợt run rẩy tê dại.

"Ngươi...... thích ta được không?" Nếu thời gian trở lại đêm hôm đón tân sinh viên, ta nghĩ hắn nhất định sẽ không đáp ưng yêu cầu vô lý này của ta.

Ước chừng qua cả một thế kỷ, ta mới nghe được thanh âm của hắn. "Ngươi có biết nàng đối với ta là không thể thay thế ."

"Cho nên đối với ta, ngươi cùng với nàng cũng được, không cùng cũng được. Ta không ngại, thật sự không ngại."

Ta biết ta là đồ đê tiện, nhưng cũng không nghĩ mình lại đê tiện đến mức này.

"Ngươi muốn ta làm như thế nào?" Hắn hỏi

"Chỉ cần khi nào ngươi muốn ở cùng ta thì gập hạc giấy đưa cho ta. Sau đó ngươi muốn làm gì cũng được."

Nói cách khác thì ta chính là tình nhân bí mật của hắn và hạc giấy chính là ám hiệu của hai chúng ta.

"Như vậy đối với ngươi không công bằng."

"Ta không cần công bằng, chỉ cần ngươi, ngươi còn không hiểu sao?"

"Tiểu Tuyết nhi." Đây là lần đầu tiên hắn trước mặt ta mà gọi như vậy. Nghe thực thân thiết tựa như hắn vốn đã gọi như vậy hàng trăm lần.

Hắn càng không ngừng gọi ta, mặt hắn không ngừng hướng ta mà tiến tới, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập.

"Nhắm mắt lại." Thanh âm của hắn nặng nề nhưng lại thực thoải mái. Ta bị âm thanh của hắn mê hoặc, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hơi thở của hắn càng lúc càng gần, rất nhanh sau đó ta liền cảm nhận được đôi môi hắn.

Ta kích động ôm lấy thắt lưng hắn, cả đời này cũng không muốn buông ra.

Ta không muốn cùng người khác chia sẻ người yêu.

Cũng không muốn tình yêu của mình lại hèn mọn như thế.

Nhưng đối với ngươi vẫn là ta cam tâm tình nguyện chấp nhận sự thật này

--------------

Ta biết nhất định sẽ nhận được hạc giấy từ hắn, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy.

Giữa trưa hôm sau từ căng tin trở lại phòng ngủ, ta thấy ngay trên bàn học một hình gấp quái dị. Có lẽ đó là hạc giấy, nhưng như thế nào ta lại chỉ có thế gọi đó là "một khối giấy"

Dù gì cũng phải khen ngợi Triệu Nghị, để gấp được một khối giấy như thế này, nhất định là hắn phải cố gắng gấp bội.

Ta đem khối giấy hình thù kỳ lạ cầm ở trên tay, không khỏi bật cười.

Ngắm nhìn lại khối giấy bé nhỏ kia, ta chợt phát hiện ở cánh con hạc có dòng chữ viết siêu vẹo: " 10 giờ gặp nhau dưới lầu"

Nếu không gặp hắn mà chỉ nhìn chữ hắn thôi, nhất định không thể tưởng tượng được con người này lại có bề ngoài mê đảo chúng sinh như vậy.

Buổi tối đúng 10 giờ, ta đi xuống lầu dưới của KTX. Nhìn ngó xung quanh một chút, liền thấy ngay một bóng người cao lớn từ chỗ tối đi ra. Chính là bóng đêm cũng không thể che đi con người cao lớn soái khí kia.

Tháng ba, trời mùa xuân, đêm nào cũng mưa phùn rất dễ chịu , gió xuân phất phơ mang theo chút lạnh.

Ta cùng hắn sóng vai đi trên con đường lớn ở KTX vốn đang vắng vẻ vì trời đã về đêm..

"Thật lạnh." Ta vừa thổi thổi vào tay rồi xoa hai bàn tay vào nhau, làm cho cơ năng chuyển hoá thành nhiệt năng mà sưởi ấm bản thân.

Hắn không nói gì, chỉ kéo tay ta lại mà gắt gao nắm lấy.

Như vậy so với cơ năng chuyển hoá nhiệt năng thì hiệu suất lớn hơn nhiều, lo lắng từ ngón tay lan đến tận đáy lòng.

Ban đêm thì chẳng có gì để chơi vì thế ta đề nghị đi chợ đêm, hắn vừa nghe liền nhíu mày một chút nhưng lại không phản đối.

Chợ đêm, đèn vẫn sáng trưng, phi thường náo nhiệt, trời mưa phùn cũng không khiến mọi người kém đi nhiệt tình.

Ta nhất nhất lôi kéo hắn đến một quán ăn, hắn từ đầu còn có chút kháng cự, sau lại theo ta không ngại mất hình tượng mà ngồi nhấm nháp đồ ăn vặt.

Ăn xong mấy đồ linh tinh, ta kéo hắn đi uống nước đậu, vẫn là quán nước đậu mà ta thích nhất.

Đến khi bụng no căng, chúng ta mới rời chợ mà trở về KTX.

Trên đường, hắn than rằng nếu cùng ta ở một chỗ lâu ngày, hắn nhất định sẽ trở nên béo phì.

Ta cười đáp lại hắn "Nếu ngươi biến thành béo phì thì sẽ chẳng có ai tranh giành ngươi với ta"

Câu nói của ta có bao nhiêu ý vui đùa? Chính ta cũng không biết nhưng ta biết rõ rằng khi nghe những lời này, hắn rất cảm động, vội nắm chặt lấy tay ta.

Đi đến lầu dưới KTX, hắn lại trực tiếp kéo ta đến góc tối hắc ám kia mà bá đạo hôn môi. Quay cuồng một trận, trở lại phòng ký túc xá đã là rạng sáng .

Nằm ở trên giường, ta như thế nào cũng ngủ không được, trên môi ta còn giữ lại dư vị của hắn, cơ thể ta còn lưu lại hơi ấm của hắn, trong lòng còn sót chút kích tích của hắn.

Ta thực hạnh phúc, thật sự thực hạnh phúc.

Tuyệt không hối hận!

Ta cũng chẳng sợ việc chỉ có thể ở trong bóng đêm mà yêu đương, cũng chẳng sợ việc chỉ có ban đêm hắn mới thuộc về ta.

Số hạc giấy ta nhận được càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng xinh đẹp, tinh xảo.

Mỗi lần đều là giữa trưa, hắn để 1 con hạc giấy trên bàn học của ta, ở cánh đều có dòng chữ xấu xí "10 giờ gặp nhau dưới lầu".

Mỗi ngày ta đều thật cẩn thận đem hạc giấy cất vào tủ cá nhân, cầu nguyện hắn có thể làm cho ta đủ 99 con hạc giấy.

Trước khi Triệu Nghị xuất hiện, tủ cá nhân kia của ta vốn cũng chỉ là nơi để tiền sinh hoạt phí, hiện giờ nó trở nên vô cùng phong phú với nhiều đồ vật liên quan đến hắn.

Chúng ta ước chừng mỗi ngày đều 10 giờ tối hẹn hò nhau, bất chấp mưa gió.

Bắt đầu là đi chợ đêm ăn khuya, khi thời tiết chuyển ấm chúng ta bắt đầu đi ra sân thể dục.

Sân thể dục thường chỉ có mình chúng ta, lúc mới bắt đầu ta còn không quen, nhưng là Triệu Nghị nhất quyết lôi kéo bằng được

Đi đến chỗ nào không có người, hắn liền chủ động hôn lại đó.

Kết quả, ban ngày mỗi lần đi qua sân thể dục hại ta không nhịn được một trận mặt đỏ tim đập.

Những ngày này thật sự ngọt ngào.

Nhưng là quan hệ giữa ta và hắn vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng.

Ta bắt đầu yêu thích đêm tối.

Thời gian cứ như vậy cho đến tháng tư.

Thời tiết rõ ràng ấm áp lên nhưng hắn vẫn cứ mỗi đêm đều nắm chặt tay ta mà sưởi ấm.

Ngày đó buổi tối, ở sân thể dục , thực vắng vẻ.

Ta đối với hắn nói:"Ta và ngươi chạy thi 100m, thế nào?"

Hắn có vẻ không tình nguyện nhưng vẫn đáp ứng.

Sự thật chứng minh, chân tay hắn đều dài, chạy được vài bước thì bắt đầu chiếm ưu thế tuyệt đối, còn chưa tới nửa đường ta đã bị hắn bỏ xa một đoạn dài.

Đến nửa đường, ta thở gấp liền đặt mông ngồi xuống mặt cỏ .

Hắn đi tới, bắt lấy cánh tay của ta mà kéo bắt đứng lên.

"Vận động mạnh rồi dừng ngay lập tức sẽ không tốt cho tim"

"Thật đáng ghét! Ta mệt!" Ta bất mãn nói, không thèm làm nũng.

"Đừng lười, ta cùng ngươi chậm rãi đi bộ một chút."

Hắn sủng nịnh giúp ta lau mồ hôi trên trán, sau đó lấy tay ta đan vào tay hắn, lôi kéo ta chậm rãi bước đi.

"Đại hội Thể dục thể tao toàn trường sắp tới, ngươi đăng ký hạng mục nào?" Ta hỏi hắn

"Không có."

"Ta vừa thấy ngươi chạy rất tốt, đăng ký xem sao." Ta làm ra vẻ chờ mong.

"Ngốc tử, chả có gì hay cả ."

"Ta rất muốn mang con người ngươi, mỗi một mặt, mỗi một phương diện đều khắc sâu vào trong lòng"

Ta vui vẻ cười, hắn không cười, cũng không nói nữa, chỉ nhìn ta thật lâu.

-------------------

Tại đại hội thể dục - thể thao của khoa hắn thật sự đăng ký tham gia thi nội dung chạy 100m dành cho nam. Chính là ngoài 100m còn cả 5000m nữa

Theo thông tin từ p314, 5000m là không phải hắn cam tâm tình nguyện đăng ký, chính là lúc đăng ký 100m BaBa ở bên cạnh mạnh mẽ phán cho hắn.

Mọi người P314 đều biết, phản kháng BaBa nghĩa là chết

Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

Đăng ký dự thi ở 5000m đến bây giờ là vấn đề nan giải, tuy nói rằng đây chính là cơ hội để gây sự chú ý nhưng đại đa số mọi người vẫn coi đây là nội dung khó nhằn. Vì thế chủ động đăng ký nội dung này chỉ có thưa thớt vài người. Mà đại hội của khoa chỉ diễn ra một ngày, vì thế những người đăng ký 5000m không cần tham gia đại hội của khoa mà lên thẳng đại hội của trường.

Đại hội của khoa lần này có nhiều hạng mục, đương nhiên sẽ phải cạnh tranh kịch liệt, chỉ có 3 người đứng đầu mỗi hạng mục mới có tư cách tham gia đại hội của trường.

Tại đại hội khoa, chạy 100m nam bắt đầu lúc 10 sáng.

Hỏi thăm nơi diễn ra nội dung này, ta thẳng tiến tới khán đài trước 30 phút. Khán đài đặc biệt nhiều nữ sinh, tên "Triệu Nghị" được đám người hô lên liên tục làm ta ngỡ rằng mình đang rơi vào "Triệu Mê đàn".

Khi Triệu Nghị chính thức lên đường chạy, các nữ sinh trên khán đài liền một mảnh thét chói tai.

Phía dưới Triệu Nghị chú tâm làm động tác khởi động.

Tiếng súng vang lên, 6 người thân hình cao lớn mạnh mẽ đồng thời xuất phát.

Khán đài chỗ ta ngồi sớm đã bị bao trùm bởi tiếng la "Triệu Nghị cố lên", ta còn chưa kịp vì hắn kêu cố lên thì 6 người họ đã nhất nhất về đích.

"Ngươi nói Triệu nghị đứng thứ mấy?" Ta nghe một nữ sinh đang hỏi nữ sinh khác bên cạnh.

"Thứ hai, dường như là chạm đích cùng một lúc với Thải Tuyến nhưng Triệu Nghị vẫn chậm một chút."

"Thứ hai cũng rất lợi hại ! Nghe nói Thải Tuyến kia cùng với Triệu Nghị ở trung học đều phá vỡ kỉ lục của trường!"

"Triệu Nghị chẳng những đẹp trai, thể thao lại giỏi, người kia sao có thể so được!"

Hắn vẫn có cái đầu là không được tốt, nếu không ta đã oán hận lão thiên gia sao lại bất công đến thế.

Ta một bên nghe lén hai nữ sinh bên cạnh nói chuyện, một bên dùng ánh mắt dõi theo Triệu Nghị.

Hắn nhìn về phía này!

Hắn đang nhìn ta! Như một đứa nhỏ hồn nhiên, ánh mắt tươi cười, làm cho ta sôi sục!

Sau đó hắn hướng ta trong đám người làm biểu tượng chữ "V" ý chiến thắng.

Trên khán đài nữ sinh ồ lên, đều cho rằng Triệu Nghị đối với ai đó mà cười, đối với ai đó mà dùng tay ra hiệu.

Đương nhiên, bọn họ không hề nghi ngờ ta.

Là các ngươi không biết?

Hắn chính là đối với ta cười.

Hắn chính là muốn ở cùng ta chia sẻ chiến thắng

Hắn ngay từ đầu tham gia đại hội là vì ta.

Hơn nữa, đây chính là sân thể dục mà chúng ta mỗi đêm đều vô số lần hôn nhau.

Các ngươi không biết, hết thảy không biết!

Các ngươi lại càng không thể có được cơ hội như vậy cho dù ta dùng phương thức hèn mọn, chỉ có thể tạm thời chiếm được hắn.

Mấy ngày sau là đại hội toàn trường.

Đại hội thể dục thể thao của trường tiến hành trong 2 ngày, cũng những nội dung này nhưng trình độ thì hơn hẳn đại hội của khoa. Áp lực cạnh tranh cũng lớn hơn.

Ở đại hội của khoa, Triệu Nghị đứng thứ hai nên có thể tiếp tục thi đấu ở đại hội của trường.

Thi đấu vòng loại cùng trận chung kết chạy 100m đều là buổi chiều của ngày đầu tiên, còn nội dung 5000m là buổi chiều ngày hôm sau.

Tối trước hôm diễn ra đại hội của trường, ta cùng Triệu Nghị ở sân thể dụng tập luyện chạy 100m.

Trước đó ta cũng chỉ là vui đùa mà nói nếu hắn có thể đạt vị trí thứ nhất thì tốt quá. Ta lúc ấy không nghĩ hắn lại nghiêm túc suy nghĩ về điều đó đến thế. Đêm hôm đó ta cùng hắn tập luyện đến tận 2 giờ đêm.

Vào ngày hôm sau, ta cố ý ăn no ngủ kỹ 1 chút, đến hơn 1 giờ chiều mới chạy đến khán đài. Ta vẫn là tranh được 1 chỗ ở tầm giữa.

Đến hai giờ chiều các nội dung mới bắt đầu đấu vòng loại, vậy mà trước đó ta đã lại một lần nữa rơi vào "Triệu Mê đàn"

Hơn nữa sức hút của Triệu Nghị đã từ khoa chúng ta lan sang cả những khoa khác.

2 giờ 40 phút, vòng loại nội dung thi chạy 100m cho nam chính thức bắt đầu.

Hắn ngay từ đầu đã vượt xa đối thủ, hướng đích chạy về đầu tiên.

Ta cùng các nữ sinh bắt đầu hoan hô ầm ĩ.

Nhìn đến đích, ta thấy một người con gái xinh đẹp đang chờ hắn, đưa khăn và nước cho hắn.

Ta không hy vọng xa vời rằng hắn sẽ lại cười với ta, chỉ hy vọng hắn có thể liếc mắt xem ta một cái.

Nhưng mà bên người hắn đã có bạn gái, trong mắt thế nào còn nhìn xuống ta?

Hơn một tháng nay, ta lừa mình dối người không nghe, không xem, không nghĩ, không nói đến bạn gái hắn, ta cố gắng làm cho bản thân quen thuộc với cuộc sống trong đêm tối. Ta chính là "bịt tai mà ấn trộm chuông người" nhưng đây là chọn lựa của ta. Thế nào ta lại cảm thấy khổ sở?

Cười khổ! Cố gắng cười vì hắn! Cười nhìn hắn lướt về đích trong tư thế oai hùng.

Đúng 4 giờ, chung kết nội dung thi 100 mét cho nam bắt đầu.

Ta cùng khán đài nín thở vì Triệu Nghi rồi lại điên cuồng gào thét "Cố lên". Hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, lại cán đích đầu tiên.

Trên khán đài, chúng ta như phát điên !

Ta cùng các nữ sinh hoan hô nhảy nhót.

Ta biết, việc ta thích hắn, sùng bái hắn so với nữ sinh kỳ thật không có khác nhau.

Còn trong mắt hắn, bạn gái hắn mới là tối trọng yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro