Kì 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10/10/2010
Vincom, 10h sáng
Linh có mặt và xếp hàng mua vé xem phim. Ngày đại lễ nghìn năm mới có một lần, cô chọn cho mình cách thư giãn bằng cách một mình bắt bus lên đây, trong khi bạn bè cô hoặc là tụ tập thành từng đám đi xem duyệt binh từ sáng sớm, hoặc là từng đôi đánh lẻ hẹn hò trong ngày cuối tuần đặc biệt, ngày trọng đại được cả nước đón chờ mấy năm qua. Linh không thích chen chúc chốn đông người. Mặc dù lũ cạ cứng rủ rê lôi kéo hết lòng, từ ngọt ngào đến dọa dẫm, nhưng cô vẫn không chịu đi cùng. "Thôi, bọn mày cứ đi đi, tao ở nhà, còn đống bài tập chưa làm, với cả đông thế này sợ .... móc túi. Haha"
Bọn bạn nhìn nhau và nhìn cô ái ngại....
Nói thẳng ra là cô vẫn đang buồn...

Nói thẳng ra là cô vẫn đang nhớ Việt...

Nói thẳng ra...

Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày hai đứa yêu nhau.
...

Buổi sàng khá đông khách. Linh mua vé vào xem " Resident Evil: Afterlife" _ bộ phim vừa ra rạp và đang cực hot. Vốn dĩ cô không thích xem máy phim bắn nhau, đấm đá loạn xạ lên thế này. Gu của Linh là phim tâm lý xã hội tình cảm, cái thể loại Vừa xem vừa rút giấy cơ. Nhưng mà chợt nghĩ, cô cần một sự thay đổi...

Người ta cũng thay đổi rồi mà...

Ba năm là bạn tốt, một năm rưỡi chính thức là một đôi... và chỉ 6 tháng xa cách

Nhiều khi nghĩ lại quãng đường cô và Việt đã từng đi cùng nhau, cô thấy thật Xót Xa. Hai đứa Đơn Phương thích nhau đến tận 3năm nhưng không ai dám bày tỏ. Dũng cảm nói ra để rồi nhận được một cái gật đầu đi lễ vào đúng ngày giải phóng thủ đô 2 năm về trước, lúc hai đứa đi chơi cùng nhau. Rồi 2năm bên nhau. Đó có lẽ là những tháng ngày hạnh phúc nhất đối với Linh. Được nâng niu, che chở, được quan tâm chăm sóc. Cô Nhớ biết bao Bàn Tay Ấm Áp của Việt đã từng đan vào tay cô, nhớ câu nói:" Tại sao giữa các ngón tay lại có những khe hở? Đó là để những khoảng trống ấy trên tay bạn được lấp đầy những ngón tay của người khác ". Có nhớ như in, lần nào qua đường Việt cũng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, vừa đi vừa dặn : " không có tớ ở bên, cậu không được qua đường một mình đâu nhé" . Những lúc ấy, Linh vặn vẹo: " Thế tớ phải làm sao ? Có phải lúc nào cũng ở bên tớ đâu" . Việt nhìn thẳng vào mắt Linh :" tớ sẽ luôn ở bên cậu". Linh hạnh phúc tột cùng. Và cô tin đó là sự thật...
Nhưng đáng tiếc, Mọi việc không suôn sẻ như Linh nghĩ. Cô tin Việt, tin vào các tình yêu 4 năm rưỡi của Việt, tin vào lời hứa của Việt. Cô không nghĩ ba năm du học Việt sẽ thay đổi. Vậy mà chỉ 6 tháng sống bên nước Úc xa xôi, hai đứa đã hoàn toàn... không còn gì là của nhau nữa.

Chia tay cũng được một năm rồi, nhưng nước mắt vẫn rơi...


(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro