chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 7 tuổi, nàng từ một đứa ăn mày ngây ngốc ở đầu đường xó chợ, luôn bị trẻ lớn bắt nạt, người đời chê bai, liền chỉ trong tích tắc chạm mắt với hắn, nàng đã được hắn đưa về núi, nhận làm đệ tử.
Hắn đưa nàng lên ở một tu viện rất cao trên đỉnh núi, giúp nàng dọn qua một phòng đổ nát ở bên cạnh.
_ Đã kêu hai tiếng sư phụ, ngươi cũng nên để tâm một chút. Trở thành đồ đệ của ta rồi, cần phải quên hết chuyện cũ.
Nàng lúc đó mới 7 tuổi, là trẻ lưu lạc chốn giang hồ. Nay có người nhận nuôi, đã là phúc bảy đời. Thế nên, chỉ cần hắn nói gì, nàng đều tắp lự mà gật đầu.
Năm 9 tuổi:
Sau hai năm sống ẩn dật giang hồ, hắn cuối cùng cũng cho nàng nhập môn, chính thức trở thành môn đồ của Tinh Hiên Hoa phái.
_ Tiểu đồ đệ - hắn đưa nàng một quyển sách - Từ giờ trở đi, cần phải đến lớp học đầy đủ. Nghe chưa???
Nàng e lệ gật đầu, nhìn giống hệt như một chú cún con ngoan ngoãn.
Cuộc đời nàng, thích nhất là được đi học.
Cho dù là có học gì đi chăng nữa.
Tuy nhiên, hắn cũng chỉ có thể tốt với nàng đến mức ấy.
Hắn suốt ngày chỉ loanh quanh luẩn quẩn bên bàn tiệc rượu, chưa bao giờ để tâm đến đồ đệ là nàng, khiến cho nàng tuy ở độ tuổi đang lớn, nhưng bất quá chưa bằng một đứa trẻ 6 tuổi.
Một ngày trong khi đang uống rượu, hắn nhiên vẫy tay, gọi nàng đến bên cạnh hắn.
_ Tiểu đồ đệ, sao còn chưa ngủ đi?
Nàng thật thà giương đôi mắt long lanh, đáp lại:
_ Vì con còn phải giặt đồ cho người nữa. Nếu giặt không nhanh, không kịp phơi, mấy ngày nữa lỡ có gió tuyết, sư phụ sẽ không có đồ mặc.
Hắn âm trầm nhìn nàng một lúc lâu, sau đó lại nhẹ giọng hỏi:
_ Tại sao ngươi thế nhưng đối tốt với ta quá vậy?
_ Vì sao ư? - nàng hỏi lại.
Chính nàng cũng không biết. Nhưng có lẽ vì từ lâu trong tâm thức của mình, nàng đã sớm coi trọng hắn, là người có ơn như núi với nàng, không thể không trọng.
_ Vì người là sư phụ của con.
Hắn nhìn nàng, lại một tràng cười đến khóe miệng.
_ Tiểu đồ đệ ngốc nghếch này...
Nàng thấy hắn cười, liền cười theo.
Tiếng cười của nàng trong sáng và giòn giã. Nhưng tiếng cười của hắn lại chỉ chứa đầy sự mỉa mai cùng châm chọc.
Hơn bao nhiêu năm nay, có ai thật sự quan tâm hắn thật lòng?
Năm 11 tuổi:
Nàng chưa bao giờ biết tuổi thật của hắn, chỉ biết tuy bên ngoài hắn tiêu soái băng lãnh, khí chất ngút trời, nhưng cũng đã nhiều tuổi lắm rồi. Chỉ vì hắn tu luyện đắc đạo, nên mới có thể trẻ mãi không già. Nghe nói, mỗi năm, hắn lại trẻ hơn một chút.
_ Sư phụ - nàng í ới gọi hắn.
Trong cơn say ngà ngà, hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
_ Tiểu đồ đệ sao còn ở đây?
Nàng ấm ức nhìn hắn, nói:
_ Sư phụ, những môn đồ khác đều đã được sư phụ của họ đưa đi luyện ngự kiếm cả rồi, sao người còn chưa con đi đi?
Hắn nhìn nàng không hề ngạc nhiên, lại chỉ lắc đầu:
_ Vì ta khác với bọn họ.
Nàng tức giận đến đen mặt, lại thành khóc không ra hơi:
_ Sư phụ, vậy đến khi nào con mới có thể luyện ngự kiếm đi học?
Hắn nhìn nàng đang dở khóc dở cười, âm trầm nói:
_ Khi nào ta có thời gian.
Năm 13 tuổi:
Khi nàng ngẩng đầu lên trời, liền đã thấy các huynh tỷ muội ngự kiếm đi đến trường, chỉ còn một mình nàng là phải lọc cọc đi bộ suốt mấy tiếng đồng hồ để đến ngọn núi thứ ba của môn phái.
Nàng bực tức về đến nhà tìm hắn, hung hăng trợn mắt, muốn đòi lí lẽ.
Hắn thế nhưng chỉ cười trừ, không nói nửa lời.
Thế là, tiểu đồ đệ của ta lại phải âm thầm ôm sách bách bộ đến lớp.
Đến một ngày, hắn cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý, nói với nàng:
_ Tiểu đồ đệ, ngươi muốn được học thuật tu tiên thật sao?
Nàng nhìn hắn ngạc nhiên, rất sung sướng gật đầu:
_ Vâng ạ.
Thế là hắn dắt nàng xuống núi.
Tiếc thay cho nàng, hắn chỉ có ý định dẫn nàng xuống núi, chứ không có ý định truyền dạy cho nàng bất cứ điều gì. Thế nên, nàng đành phải tự luyện. Hắn ngồi ở cách đó không xa lắm, thi thoảng lại ngửa cổ tu bình rượu tiên, tiện thể nhắc nàng vài thuật.
Thế này mà gọi là tu luyện sao? Có khác nào hành xác nàng không?
Sau khi nàng đã thấm mệt, hắn lại ngẫu hứng đòi quay về núi.
_ Không được - nàng bất phục nói.
nàng cùng lắm mới chỉ là nữ tử 13 tuổi, làm sao có thể vừa mới tập luyện, mà sức khỏe đã hồi lại nhanh chóng như thế?
hắn tà ác xoa xoa tay, cất rượu vào túi:
_ Không liên can ta.
Nói rồi một mạch đi thẳng, khiến nàng dở khóc dở cười phải đi theo.
Hắn ngự kiếm đi. Còn nàng, là đi bộ đi.
Năm 14 tuổi:
Cuối cùng, nàng cũng đã có thể luyện thêm được một ít. Không quá nhiều, nhưng cũng đủ để khiến cho mọi người có con mắt khác về nàng. Nàng luyện được ngự kiếm, có thể hàng ngày cưỡi mây cưỡi gió đi về, khiến cho bản thân rất tâm đắc.
Nàng vui vẻ về khoe với hắn, nhưng thứ nhận được chỉ là một ánh mắt vô tâm đền hờ hững.
_ Chỉ là ngự kiếm???
Nàng âm thầm bỏ ra phía sau. Có một cảm xúc đang dâng trào trong lòng mà nàng không gọi tên đươc.
Thất vọng sao?
Đúng vậy. Nàng đã cố gắng, đã rất chăm chỉ, chỉ mong nhận được một lời khen từ hắn. Vậy mà hắn thì lúc nào cũng chỉ chăm chỉ uống rượu, làm sao nàng lại không oán cho được cơ chứ?
Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.Nàng buồn, là vì hắn không công nhận nàng hay sao?
Tại sao lại sinh ra cảm giác này nhỉ?
14 năm sống trên đời, chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bản thân mình lạ như vậy.
Khi nàng đang lén chùi nước mắt, một bàn tay đã đập vào vai nàng.
Là hắn.
_ Tiểu đồ đệ, đừng khóc nữa. Là ta không tốt. từ giờ trở đi, ta sẽ tốt với ngươi hơn - hắn chệnh choạng trong cơn say rượu.
_ Sư phụ -nàng quay đầu lại - người sẽ không bỏ con chứ????
_ Tất nhiên là ..... - cơ mặt của hắn thoáng cứng ngắc lại, nhưng lại miễn cưỡng gật một cái - không rồi.
Nàng vui mừng, không kìm được mà chộp tay hắn, sung sướng như trẻ con cầm được quà.
_ Sư phụ, chỉ có người là tốt với con nhất.
Tay hắn khẽ run
Bàn tay mềm mại này.....
Năm 15 tuổi:
Nàng bỏ học, tái mặt chạy về tìm hắn. Hắn lúc này đang ở hậu viện "chăm sóc cây cảnh", ngồi tao nhã say cùng men rượu.
_ Sư phụ - nàng sắp khóc thành tiếng.
Nghe tiếng nàng, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Con ngươi màu hổ phách đầy u tịch hướng tới chỗ cửa.
_ Sư phụ - tiếng gọi ai oán đầy thổn thức.
Hắn quét mắt về người nàng, lạnh lùng hỏi:
_ Có chuyện gì sao?
Nàng khó xử nhìn vào mắt hắn, lại không biết nói thế nào, đành đứng chôn chân một chỗ, khóc dở mếu dở.
Hắn từ từ đứng dậy, đi tới gần nàng. Nhìn nàng như vậy, hắn cũng khó xử, lần đầu tiên nàng tìm hắn? Chủ động cầm tay nàng lên bắt mạch. Hắn nhưng cũng biết chút ít về y thuật.
Lúc bắt mạch cho nàng, sắc mặt hắn vài lần biến đổi, từ bình thường chuyển sang hồng nhạt, rồi chuyển sang đỏ.
Nàng lúc này ngây thơ nhìn hắn:
_ Sư phụ, ta sắp chết rồi phải không?
Hắn giật mình nhìn nàng, lắc đầu :
_ Không phải, tiểu đồ đệ của ta sao có thể chết được.
Sau đó, hắn khó xử nhìn nàng.
Hắn đương nhiên biết nàng bị làm sao, nhưng lại ngại không nói ra.
_ Sư phụ..... - nàng nhìn hắn, thấy hắn không âm trầm lãnh đạm như thường ngày mà tự nhiên đỏ mặt, không nói nên lời thì rất đỗi ngạc nhiên.
Bỗng, một cơn đau bụng lại kéo đến, khiến nàng nhăn nhó mặt mày, vội vàng ôm bụng.
Một dòng máu từ đùi nàng lăn xuống, tạo thành một đường chỉ đỏ bámvào dọc quần.
Nàng không biết đây là hiện tượng gì, chỉ biết bản thân đang co thắt đau đớm, sau đó liền khuỵu xuống.
Hắn thấy như vậy, tái hết mặt mũi liền bế nàng bước vào phòng.
_ Sư phụ, con sắp chết rồi sao?
_ Im miệng, không được ăn nói linh tinh - hắn lúng túng nhìn nàng, bắt đầu đi tìm một bộ quần áo cho nàng mặc.
_ Con bị sao vậy??? - nàng lại bắt đầu nức nở.
_ Chỉ là.... chỉ là.... - hắn bắt đầu khó xử - dấu hiệu đánh dấu thời kì......
_ Thời kì????
Hắn lắc đầu đầy bối rối, thầm trách bản thân. Biết thế này, hắn thà thu nhận một tên đại đồ đệ cho xong, đỡ phải rắc rối như vậy. Nhưng nhìn đôi mắt đen láy long lanh của nàng, hắn lại âm thầm thở dài. Âm thầm cộng âm thầm, hai lần âm thầm, suýt nữa vò nát tim hắn.
Phải, nàng lớn rồi! Nàng không còn là một đứa trẻ nữa mà trở thành một thiếu nữ . Điều này càng khiến tâm trí hắn trở nên hỗn loạn. Hắn nhiên phải làm thế nào bây giờ?
Hắn đưa quần áo của mình cho nàng rồi nhanh chóng ra ngoài.
Hơn 700 năm qua, lần đầu tiên hắn có cảm giác lạ như vậy.
Đây có phải hắn phong lưu nhất kiếm, quân tử không lả lơi hay không?
..............
Nàng càng ngày càng nâng cao trình độ hơn trước, ngự kiếm đã có thể nhanh bằng một phần ba của hắn, sát thương gây ra đã có thể bằng một phần tám của hắn. Hắn nhìn nàng cố gắng nhiều như vậy, cũng chỉ lặng lẽ rời mắt đến rồi đi.
Nàng rất thắc mắc.
Người ta nhận đồ đệ về để dạy bảo, mong sao có người làm mát mặt sau này, muốn danh thần được truyền vang thiên hạ. Còn hắn, nhận nàng về, lại chỉ suốt ngày cho nàng rửa bát rồi quét dọn nhà cửa. Đây thế nhưng là ý gì vậy?
Kể từ sau ngày nàng bỏ học về nhà tìm hắn, hắn cũng liền lạnh nhạt với nàng hơn ba bốn phần. Lí do vì sao, nàng không lí giải nổi. Những ngày nàng lao động cực nhọc, hắn liền đến thiền môn tu luyện, những ngày hắn rảnh rỗi, hắn lại xuống núi mua rượu. Bất kể thế nào, nàng cũng không gặp được hắn.
Năm 16 tuổi:
Nàng đang học thuật kết giới, muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Hắn ngáp ngắn ngáp dài nhìn nàng, sau đó lặng lẽ đưa nàng đến một hồ nước lớn, bên trên có một cây cầu bắc qua, trồng rất nhiều cây Lê.
_ Muốn kết giới, vậy hãy tập ở chỗ này.
Nàng nhìn hắn nghi hoặc:
_ Sao có thể?
Nàng nghe nói rằng, kết giới không nhìn thấy được, vậy dắt nàng ra đây, khác nào bảo nàng đi lầm mấy trò ngu xuẩn? Cứ lầm nhầm đọc phép rồi niệm.... mà lại không thấy thành quả, thì phải làm thế nào? Có, cũng như không.
Hắn lười biếng nằm dưới gốc cây lê gần nhất, thuận miệng phun ra mấy từ:
_ Nếu kết giới mà hoa lê bay xuống, rơi ra ngoài thì là đạt.
Ồ, hóa ra đây là chủ ý của hắn sao?
Nàng hảo vui vẻ tập luyện, mỗi lần đều hết sức cố gắng.
Gió thổi cánh hoa lê rơi rất nhiều, nhưng lại chẳng cái nào có thể chạm vào kết giới mà bay ra ngoài.
Nàng ủ rũ chán chường, định dừng lại.
Nàng thấy rõ bản thân mình làm gì có tương lai,nơi đâu cũng mịt mù. Hắn thấy vậy, liền ngửa cổ tu hết chai rượu rồi đứng dậy. Ánh mắt màu hổ phách dừng lại trên người nàng.
_ Ngươi không có tâm, thì có làm đến vài nghìn lần cũng không tạo nổi kết giới đâu.
Nàng ngơ người ra nhìn hắn.
Hắn lại chỉ vào tay nàng, nói tiếp:
_ Pháp lực chưa đủ mạnh, cũng là một trong những nguyên nhân làm nên. Bây giờ nên về nhà tập luyện thêm đi.
Nàng nhìn hắn đầy thất vọng, nhưng cũng không biết nên làm thế nào, đành lủi thủi đi trước. Nhìn bóng dáng nàng như vậy, hắn nhất thời cũng cảm thấy không vui.
Sau khi nàng đi khuất, hắn mới thở dài một hơi.
Không phải nàng không tạo được kết giới, mà là do kết giới của nàng quá yếu. Hoa lê rơi xuống lại bị hắn tung thêm chưởng, tốc độ nhanh hơn bình thường, nên mới phá vỡ được kết giới của nàng.
Hắn biết, hắn vừa phá hỏng niềm vui mà nàng đáng được nhận. Nhưng mà, hắn thật sự không muốn nàng tự đắc. Nếu nàng cứ tin tưởng quá cao vào bản thân, sẽ có ngày nàng phải nhận kết cục đầy bi thảm.
....
Nàng ôm đồ đi giặt. Trong lúc cào đồ, vì đồ của hắn cứng quá, nàng liền dùng chày đập áo đập thật mạnh. Sau đó, vì trượt tay mà nàng phang luôn cái chày vào tay mình. Bàn tay sưng to, lại vì ngâm trong nước lạnh của mùa đông mà bắt đầu thâm tím. Nàng khẽ kêu một tiếng
_ A.... – thật là đau chết đi được.
Hắn ngồi trong thư phòng, nhìn thấy nàng có động liền đứng dậy đi tới.
_ Làm sao vậy???
_ Không sao - nàng thút thít nói, nước mắt chực trào ra ngoài.
Hắn cầm tay nàng lên, thấy một cục máu đang tụ lại ở mu bàn tay thì lập tức đen mặt lại. Sao nàng có thể vô tâm như thế? Khiến cho chính mình bị thương.
_ Mau theo ta - hắn gằn từng chữ một, mất hết cả phon g thái ung dung hàng ngày.
_ Nhưng mà.... đồ còn chưa giặt xong - nàng sửng sốt nhìn hắn, lại bị hắn lôi đi theo.
Vào đến phòng, rất nhanh chóng, hắn liền lấy xuống băng cuốn trắng và lá thuốc.
_ Ngồi im - hắn nhẹ nhàng dùng thuốc lau qua vết thương cho nàng - Tuy đây chỉ là chút xước xát nhỏ, nhưng nếu cứ để như vậy, sẽ không tốt. Nhất là con gái, nếu không chữa trị cẩn thận, còn nam nhân nào để ý nữa?
Nàng xuýt xoa cái tay của mình, nói:
_ Sư phụ, chúng ta đã hứa rồi. Con sẽ bảo vệ sư phụ suốt đời, sẽ không đi lấy chồng.
Tay hắn liền chệch đi một đoạn.
Nàng không nhìn thấy điều ấy. Sau khi  nói xong, liền dung đôi mắt long lanh âm thầm nhìn hắn.
Lần đầu tiên hắn dịu dàng như vậy với nàng.
Sự non nớt của nàng cùng với lòng cảm phục và biết ơn đã nhen nhóm lên trong tim nàng những tình cảm không nên có.
Năm 17 tuổi.
Hắn đơn phương cô độc nhìn nàng lớn lên từng ngày, trái tim cũng mỗi lúc một đập nhanh hơn.
Hắn đã bao nhiêu lần tự chất vấn bản thân mình, đây là loại tình cảm gì?
Nam nữ sao?
"Không thể được."
Hắn trấn tĩnh.
Hai người họ quan hệ là sư đồ, sao có thể xảy ra loại tình cảm này????
Hắn không biết làm thế nào, đành mượn rượu giải sầu. Có phải hắn rất đáng thương? Rung động với cả chính đồ đệ của mình. Thật đáng để phỉ nhổ. Đừng nói là trái với đạo đức con người, sẽ bị giang hồ đồn đại, mà ngay chính cả bản thân hắn cũng không thể chấp nhận được.
Nàng sau khi làm xong việc, nhẹ nhàng tiến lại phía hắn.
_ Sư phụ....
_ Hả? - hắn đưa mắt qua.
_ Ngày mai Tinh Hiên Hoa phái tổ chức đi xuống núi để luyện tu tiên cho các môn đồ ....- nàng hồi hộp nói, mong muốn hắn cũng nghĩ tới nàng mà suy xét - cho nên, con có thể....
_ Không được - hắn khẽ xoay chiếc li trong tay. Không cần nàng nói hết câu, hắn cũng có thể đoán ra ý của nàng muốn gì.
_ Vì sao ạ? – nàng thắc mắc. Tu tiên có gì thì không tốt cơ chứ?
_ Ta nói không được là không được, ngươi hỏi làm gì? - hắn nói xong liền xoay gót bước vào phòng.
Nàng ấm ức nhìn hắn, chỉ biết kêu la trong lòng.
Sao tự dưng hắn lại cáu chứ? Thật vô lí mà. Người đau khổ là nàng, là nàng nên tức giận mới phải chứ?
Hắn nhìn nàng đứng ở ngoài sân, trong lòng dâng lên cảm xúc cao trào mãnh liệt.
Hắn biết, hắn ích kỉ. Nhưng, hơn chín phần môn đồ trong Tinh Hiên Hoa phái đều là đàn ông, sao hắn có thể cho nàng đi tới những nơi như thế? Mà hơn nữa, Tinh Hiên núi cũng là nơi nhiều yêu ma, hắn có đủ dũung cảm giao nàng cho đám Tiểu bối đó sao?
Hắn, nhưng thật ra là lo cho nàng.
Chuyện này, những người trong cuộc đều không nhìn ra.
Nàng không hiểu được lòng hắn, bướng bỉnh mà tùy ý theo tiểu bối xuống núi.
Hắn đợi mãi không thấy nàng về, lòng sinh lo lắng liền đi tìm nàng. Đúng theo linh cảm, hắn đi tới bìa rừng liền thấy đám tiểu bối đang bị một nhóm yêu ma dụ dỗ, trong đó có nàng.
Hắn sắc mặt khó coi, liền dùng kết giới để đánh bật đám yêu quái đó. Đám yêu quái vừa rồi chỉ là tiểu yêu. Cho dù bọn họ không có pháp lực cao cường, nhưng chỉ cần tập trung tinh thần là có thể đánh lại chúng. Chí ít, không đánh thắng thì còn có thể chống cự, đợi thời cơ rồi bỏ chạy. Nhưng đáng tiếc thay cho lũ tiểu bối chỉ biết luyện tập, dương oai tự đắc mà vô tích sự. Hắn đau đầu nghĩ. Nàng đi theo sau hắn, cảm thấy khí lực xung quanh nặng hơn vài phần. Nàng biết, hắn đang giận.
_ Sư phụ....
_ Đừng gọi ta là sư phụ - hắn âm trầm nói. Người không theo hắn, hoặc sẽ bị giết chết, hoặc sẽ nhận lấy kết cục chẳng tốt đẹp gì. Mà nàng, lại dám trái lời hắn nói. Xem ra, lần này nàng thảm rồi.
_ Đồ nhi biết sai rồi – ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn. Tâm hắn thoáng xao động, nhưng lại trấn tĩnh được .
_ Sau khi về đến Thạch đài, ta sẽ cho ngươi xuất môn – hắn lạnh lùng nói rồi định ngự kiếm về trước. Tuy nhiên, hắn chưa quay đi được thì yêu khí bốc tới. Cảm nhận chuyện không lành, hắn liền đáp xuống bên cạnh nàng. Nàng đương nhiên cũng biết có khí lạ, nhưng lại không biết đây là khí gì.
_ Sư phụ ..... –nàng lo sợ đến phát run.
_ Biết sợ sao? - hắn cười lạnh.
Nàng biết sợ, nên đã là nghe lời hắn?
Chưa kịp nói xong, tố lốc liền nổi lên, làm bụi xung quanh bay mịt mù.
Nàng hốt hoảng, đành câm nín rồi chạy ra đằng sau bóng lưng của hắn.
_ Mau xuất hiện đi -hắn tà ác nhếch môi, chĩa kiếm vào màn sương trong đêm tối.
Thế này mà là hắn ư?????
Nàng chưa nhìn thấy hắn thế này bao giờ.
Đôi mắt tuy vẫn vậy, nhưng sâu thẳm bên trong lại là màu tàn độc đến đáng sợ.
Hắn có phải kẻ mà nàng biết không? Một kẻ luôn ung dung tự tại, coi chuyện của người khác là trò mua vui...
Sau khi hắn nói xong, liền một trận tố lốc nữa nổi lên, cuối cùng xuất hiện pmột người phụ nữ dáng vẻ yêu kiều.
_ Tam sư Tinh Hiên Hoa phái, đã lâu không gặp.
Hắn như thể là một người đang rong chơi, nhàn nhã đáp lại:
_ Tưởng là ai. Hóa ra thập cô nương Tam Ý Nguyệt. Thật thất lễ quá. - hắn đưa mắt liếc vòng quanh như đang tìm kiếm điều gì đó
_ Tam sư, chúng ta hãy còn nợ nhau một ân tình - yêu nữ kia nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt sầu thảm - nhớ năm đó, huynh cùng ta tình nồng ý mặn.
Nàng đen mặt.
Vậy nhưng, hắn cùng yêu ma có quan hệ?
Tim nàng bỗng nhói một tiếng
Hắn lạnh lùng nhìn yêu nữ.
_ Tam Nguyệt muội muội, dù sao chúng ta cũng từng là đồng môn, không thể ăn nói hàm hồ như vậy.
Yêu nữ kia cay độc nhìn hắn:
_ Huynh dù không còn yêu ta, cũng nên niệm tình xưa chứ? Vì huynh mà ta đã bị trục xuất ra khỏi phái, sa đà vào ma giới. Huynh đã hả lòng hả dạ rồi chứ? Người đời chửi rủa ra, tam môn chán ghét ta.....
Nàng nghe những lời yêu nữ nói thật chói tai, nhưng cũng một khắc đâm vào trái tim yếu ớt của nàng.
Hắn cũng từng yêu nữ nhân sao? Vậy mà nàng còn tưởng hắn....
Ánh mắt màu hổ phách rộ lên ý cười:
_ Muội muội, không ăn thì cũng đừng đạp đổ chứ? Ta nhưng yêu ngươi khi nào?
_ Yêu nghiệt, còn không đúng sao? - yêu nữ kia cười lạnh, khiến cho da gà của nàng nổi lên - vì thế, hôm nay ta phải giết huynh để báo thù. Giết huynh rồi, thanh danh ta tuy không thể trong sạch, nhưng ta có thể nhẹ lòng hơn vài phần.
Nàng cảm thấy nữ nhân này thật ngu ngốc. Cho dù là vì lí do gì, cũng không nên tự hủy hoại bản thân như vậy chứ? Nên biết, đã lạc vào Ma giới, sẽ không bao giờ còn có đường về.
Hắn lui về sau một bước, cười:
_ Mời!
Trái tim hắn 700 năm nguội lạnh, làm gì có nữ nhân nào? Yêu nữ đây tìm cớ cũng ngu xuẩn thế sao? Nhiên, hắn không giải thích. Vì như vậy, khác gì vả vào mặt mình?
Hắn hình thành kết giới xung quanh nàng, hắng giọng:
_ Cô ta không thấy ngươi đâu. Đừng chạy ra chỗ có ánh trăng, ta sợ kết giới này dù mạnh đến đâu cũng sẽ bị thuật Tử Tiên Đan Hạ Hồi phá giải.
Nàng im lặng ngồi im nhìn hắn bày trận pháp, lại nghĩ đến mấy lời mà yêu nữ vừa nói, bất giác thở dài.
Ở bên hắn 10 năm, nhưng nàng vẫn không hiểu nổi con người của hắn.
Đôi mắt màu hổ phách lúc này đang nhìn chằm chằm vào người đối diện:
_ Ra tay đi....
Yêu nữ kia quả nhiên không khách khí, vận hết nội công đánh vào người hắn. Nhưng hắn lại chỉ cho đó là nhẹ tựa lông hồng, không chút mảy may nào. Hắn nhẹ nhàng phất tay áo bào, liền Thanh Vân Huyền kiếm xuất hiện. Nàng lóa mắt nhìn cây kiếm long lanh của hắn.
Chính là, bảo vật của phái đây sao??
Hắn nắm lấy đốc kiếm, hướng về phía Yêu nữ kia, dùng một chưởng đánh lại.
Thế là, hai bên giao chiếc ác liệt. Mặt đất rung chuyển ầm ầm. Hai người họ đánh nhau, nét mặt có vẻ thư thái, dễ chịu nhưng nàng biết, đó là đang dùng nội lực để khống chế. Một rừng trúc cánh tả bị họ quật cho đến thê thảm.
Sau một hồi đấu nội lực, yêu nữ kia liền nhường bước.
_ Tam sư, hẹn ngươi lần sau – Tam Nguyệt cười nhẹ, nhưng trong lời nói lại có cả đao kiếm.
_ Tiểu muôi, tu vi tăng cũng không ít – hắn miễn cưỡng đáp lại.
Tam Nguyệt tiểu yêu kia ngự kiếm rời đi.
Nàng liền thoát khỏi bóng tối chạy đến bên cạnh hắn.
_ Sư phụ.... – nàng nhìn hắn đầy lo lắng. Nàng biết, qua cuộc đọ sức trong im lặng vừa rồi, hắn đã tốn không ít công sức. Tất cả là do nàng không biết phép tắc.
Hắn nhìn nàng :
_ Mau về thôi.
Nhưng, chưa kịp rời nửa bước, hai người họ đã bị đánh úp từ phía sau, rơi xuống vực sâu.
.........................
Dưới làn nước lạnh lẽo của mùa đông, nàng đang cố gắng bơi về phía trước, nhưng lại không bơi được. Còn hắn, có lẽ vì quá mệt nên đã ngất xỉu, không thể cử động chân tay, Nàng loay hoay xoay sở, mệt đến phát khóc. Giữa mùa đông như thế này, nhiệt độ nước chắc cũng phải âm mấy độ. Nếu cứ thế này, không chỉ hắn, mà ngay cả nàng sẽ bị đóng băng. Sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng thể nắm tóc hắn lôi vào bờ.
_ Sư phụ... -nàng lay người hắn.
Đôi môi tím tái nhợt nhạt, khuôn mặt băng phong tuyệt mĩ không hề có thần sắc. Nàng run rẩy kéo hắn đến một cái hang ở gần bờ sông, sau đó bất chấp lạnh giá mà chạy ra ngoài kiếm củi. Không cần đoán, nàng cũng biết người hại hắn là ai. Chẳng qua là, nàng bất quá còn không thể đấu nổi với lũ tiểu bối ở Tinh Hiên Hoa phái.
Lấy được củi, lại còn phải nhóm lửa, khiến nàng dở khóc dở cười. Làm thế nào?
Nàng đã từng nhìn hắn nhóm lửa một lần, nhưng lại là cách nhóm lửa rất kì lạ. Hắn chỉ dùng một ngón tay búng ra được lửa. Còn nàng?
Nàng từng nghe nói, chỉ cần lấy đá và kiếm va vào nhau, hoặc không có kiếm thì lấy đá với đá là ổn. Thế nên, nàng bất chấp, nhặt 2 hòn đá ở bên cạnh, ra sức cọ hai mặt của nó vào nhau.
Thế nhưng.....
Ông trời quả biết cách phụ lòng người.
Nàng ngồi rất lâu, ngoài mỏi tay ra, còn không được cái gì, kể cả là một tia chớp nháy,
Nhìn hắn đang nằm trên phiến đá to lớn, nàng xót tâm, liền bỏ luôn ý định đốt lửa.
Dù sao cũng đang là đêm đông, nàng không thể cứ để mặc sư phụ của mình như vậy được.
Nghĩ nghĩ một hồi nàng liền cắn răng làm liều.
Thà để mất thanh danh, còn hơn là nàng sẽ mất hắn.
Nàng cởi áo của mình ra, định đắp cho hắn,nhưng lại nhận thấy, áo nàng đang ướt sũng, như vậy không phải là càng hại hắn hay sao?
Rốt cuộc, nàng liền dùng cành cây treo áo mình ra trước cửa, sau đó đến bên cạnh, nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy, để đầu hắn tựa vào vai nàng.
Tay nàng bất chợt lướt qua đôi môi hoàn mĩ kia. Nàng thoáng giật mình.... Một luồng điện chạy khắp cơ thể nàng.
Nàng thế nhưng quên, hắn và nàng, khác giới.
Nàng đỏ mặt, nhưng lại không thể rời bỏ hắn mà ra chỗ khác. Thật là tiến thoái lưỡng nan. Nàng thật sự muốn đập vào đầu mình mấy cái. Nếu nàng nghe lời hắn ngay từ đầu, có phải sẽ không xảy ra tình trạng bây giờ?
Nàng co ro ôm lấy cơ thể mảnh mai chỉ còn lại chiếc áo lụa máu trắng mỏng manh. Thật là lạnh.
Nàng quay người lại, không tự chủ được bèn ôm lấy người hắn. Nàng không có mục đích xấu, chỉ nghĩ nàng còn thức đã lanh như vậy, hắn có lẽ đã sớm thành khối băng sống rồi.
"Lạnh thật!" –nàng run người khi ôm tấm băng khổng lồ vào lòng.
Nàng cố gắng chỉnh sửa lại tư thế cho bớt kì quặc, nhưng lại vô tình dán môi nàng lên môi hắn.
"a....." –nàng khẽ rên lên một tiếng.
Như vậy, không phải là lợi dụng rồi sao?
Nàng lập tức quay người lại, chỉ dám để hắn dựa vào vai, không dám có hành động trái chiều nào khác nữa.
Trong lòng nàng, vừa có chút gì đó xấu hổ, lại vừa bi thương.
Nàng không nên động lòng mới phải.
......................
Sáng hôm sau:
Khi tỉnh lại, nàng đã thấy mình nằm trong thư phòng.
Yên lặng.
Tĩnh mịch.
Nàng nhanh chóng bước chân ra ngoài, liền bị hai môn đệ ngăn cản.
_ Tỷ tỷ, tỷ không thể ra ngoài được,
_Tại sao?
_ Tỷ tỷ, tỷ bị cấm túc ba tháng trong này, cần biết ngoan ngoãn – người kia lắc đầu – Không thì e rằng, chính tỷ cũng sẽ bị xuất môn sớm đấy.
Nàng chau mày không hiểu hai người kia nói gì, nhưng đành phải quay vào trong. Thám thính nửa ngày trời, nàng mới biết rằng sau khi đưa nàng về đến Thạch đài hắn liền bị sư tổ gọi lên trách mắng, yêu cầu phải tu chỉnh lại bản thân, sau đó, bị phạt ở trong nhà băng 3 tuần.
Tim nàng quặn lên mấy cái.
Không phải hắn đã xuất sư rồi sao?
Sao lại....
Lần trước đánh bại tiểu yêu, tu vi của hăn giảm đi không ít, nay lại ngồi trong nhà băng, phải làm thế nào?
Nàng khóc sụt sịt, muốn tới chỗ hắn mà lại không được.
...3 tuần trôi qua thật nhanh, nàng cũng nghe không ít những lời nói mang hàm ý xung quanh nàng. Nhưng nàng không quan tâm. Nàng.... chỉ quan tâm hắn..
Hắn ra khỏi nhà băng đó, quay lại Thạch đài, nhưng không còn như trước nữa. Hắn mỗi ngày đều âm trầm, ít nói, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Nhưng nàng lại không thể làm khác được. Chuyện về hai người, chắc chắn sẽ gặp không ít sóng gió.
Năm 18 tuổi:
Nàng rốt cuộc cũng học được kha khá những thuật pháp. Chỉ là, thái độ của mọi người đối với nàng đã thay đổi. Còn về phía hắn, hắn vẫn âm trầm như một núi băng được đặt trong nhà, khiến cho nàng cáu tiết, thấy hối hận vì đã cứu hắn. Hắn tuy biết như vậy, sẽ khiến nàng đau lòng. Nhưng hắn không thể phá vỡ luật của môn phái, cũng như không muốn làm tổn thương nàng.
Một ngày, nàng lấy hết dũng khí của mình, bước vào thư phòng của hắn:
_ Sư phụ...
Đôi mắt màu hổ phách ngước lên nhìn nàng.
_ Con thích người – đôi môi nàng run run.
Hắn sững sờ trong giây lát, sau đó giữ bình tĩnh mà chăm chú vào quyển sách.
_ Nên từ bỏ tình cảm này đi – khi nói ra câu này, lòng hắn như bị ngàn kim châm vào.
_ Sư phụ -nàng tức giận đến đỏ mặt. Nàng không phải tức giận hắn từ chối nàng, mà tức giận vì hắn không vượt qua nổi thành kiến của người đời .
_ Mau ra ngoài đi.
Nàng lặng lẽ đi ra. Đôi môi bị cắn cho đến khi bật máu.
Biết nói gì hơn đây?
Nàng cũng biết, tình cảm này không được phép có.
Lần thứ hai, nàng nói thích hắn, là vào đúng ngày mà hắn nhận nàng về cách đây mấy chục năm về trước. Đối với nàng, đó giống như là ngày nàng được sinh ra lần thứ hai. Nên vì thế, nàng lại càng coi trọng hắn hơn. Đối hắn hơn cả sinh mệnh của bản thân.
Nhưng hắn chỉ nói:
_ Ta khuyên ngươi rồi, nên bỏ đi. Như vậy là đại nghịch bất đạo.
_ Sư phụ, người đời nói gì, người không để ngoài tai được sao? Tình cảm chân chính có gì là sai trái? Sao người lại đối xử với con như vậy?"
Hắn không nói gì nữa, nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng rồi xuống núi, đi ngao du một thời gian.
Nàng hụt hẫng, xót xa.
Tại sao? Tại sao lại oan trái đến như vậy?
Năm 19 tuổi:
Hắn đem về một người phụ nữ xinh đẹp, nói với nàng:
_ Mau tiến tới chào sư mẫu một tiếng.
Nàng khựng lại nhìn hắn, đợi hắn nói câu tiếp theo.
_ Đây là ý trung nhân chưa cưới của ta. Mong ngươi sau này cần cẩn trọng trong cách hành xử.
Tối hôm đó, nàng đã khóc rất nhiều. Cuối cùng, không nhịn được, vào trước đêm tân hôn, nàng liền đến hỏi hắn:
_ Sư phụ, người không yêu nữ nhân đó đúng không? Vậy tại sao lại lấy nàng? Con thì có gì không tốt? Chỉ vì quan hệ sư – đồ này sao? Vậy con sẽ vứt bỏ , không cần tới nó nữa. Sư phụ, ở bên cạnh con có được không?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ phun ra mấy từ:
_ Nếu không chịu được, thì xuất môn đi.
Nàng cười nhạt, nuốt lệ vào trong rồi chạy thẳng ra ngoài.
Lòng này, còn ai đau đớn hơn nàng nữa chăng??
Vào ngày hắn kết hôn, rất nhiều người tới dự.
Những người trong giới đều nói hắn là người biết điều, người ngoài giới lại nói hắn phủi bỏ trách nhiệm.
Hắn đều không quan tâm. Vì hắn còn mải đi tìm một người.
Người ấy hôm nay không đến.
Hắn sau khi làm lễ xong, liền vội vã chạy đi tìm. Kết quả khi đến nơi, phòng nàng đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn lại một tờ giấy trên mặt bàn với mấy chữ:
" Sư phụ, lễ thành thân của người, con không tới dự được. Chúc người hạnh phúc. Con đi đây"
Vài dòng, vài chữ.
Hắn nhẫn tâm châm lửa bức thư rồi vứt đi.
Nàng không hiểu lòng hắn.
Mấy năm sau, hắn nhận được tin, vị trí đại ma đầu đứng đầu ma giới cuối cùng đã có người lấy được. Người ấy, không ai khác chính là nàng. Tam giới đều đồn thổi truyện này. Chính phái cho rằng hắn đã đào tạo ra một môn đệ chẳng ra gì. Hắn cười khổ, hắn và nàng thành kẻ thù nhau của nhau rồi.

50 năm sau:
Ta nhận được lệnh tới Băng Sơn Cốc để diệt yêu quái, xách theo Thanh Vân Huyền kiếm, đi đến từng ngõ ngách giang hồ. Không ngờ, chưa đến nơi đã bị bọn chúng phục kích trên đường đi tại Uyển Hương Lăng – nơi được trồng rất nhiều cây lê.
Ngửi thấy yêu khí, ta liền dừng lại, chuẩn bị bày kết giới, nhưng chưa kịp niệm chú xong, đã bị một đám tiểu yêu ra quấy rối. Ta liền xông vào giao chiến với chúng. Chưa hết đợt này lại đến đợt khác xông lên, ta liền tức giận mà dùng 1 lực thổi bay bọn chúng ra xa. Lúc này, liền có yêu nữ từ trên giáng xuống.
_ Sư phụ..... –giọng nói này làm ta giật mình.
Khuôn mặt xinh đẹp, xiêm y màu trắng.....
Ta nghi ngờ không biết đây có phải là yêu nữ được nhắc tới không.
Yêu nữ kia nhìn ta mỉm cười thách thức, giống như ta và Tam Nguyệt trước đây.
_ Sao ngươi lại.... – ta còn cứ tưởng nàng sẽ không ở lại nữa. Hóa ra, sau bao nhiêu năm như vậy, tu vi của nàng tăng tiến không ít, đã có thể trở thành anh hùng trong thiên hạ.
Nàng nhìn ta, ánh mắt tràn đầy ý cười, nhưng lại thập phần lay động. Ta nhìn kĩ lại, hóa ra, đôi mắt đen long lanh của nàng, vì lạc vào Ma giới, mà đã biến thành màu đỏ mất rồi.
_ Người đến đây.... Là để giết con sao?
Ta nhìn nàng, trong lòng xót xa.
_ Đừng nói nhiều nữa, ra tay đi – giọng nàng quả quyết. Ta còn chưa kịp hành động, đã bị nàng mau chóng rút kiếm ra đâm thẳng.
Ta giật mình lùi về sau vài bước, thiết lập chế độ phòng thủ kết giới,
Nàng dùng kiếm liên tiếp xông tới ta, khiến ta không thể đỡ, chỉ còn cách lùi lại đằng sau.
Đến khi nàng đáp xuống, ta không nhịn được, hỏi nàng:
_ Vì sao lại đến bước đường này?
_ Vì quá yêu... nên mới lu mê – nàng cười lạnh.
Đây không phải đồ nhi mà ta biết.
_ Đồ nhi, quay về với ta, quay về với tiên giới, ta sẽ...
Nàng giáng một chưởng xuốn g kết giới của ta, khiến kết giới bị phá tung.
_ Không được nữa rồi.
Nàng nhanh chóng xuất chiêu, khiến ta phải dùng tới Tiên Tử Đan Hạ Hồi để đỡ, kết quả là khiến nàng bị trọng thương.
_ Đồ nhi .... – ta vội vàng chạy lại đỡ nàng,
Nàng dựa vào ngực ta, yếu ớt nắm tay ta. Cả bộ xiêm y màu trắng làm từ lụa được nhuộm một màu đỏ tươi của máu. Âm trầm nhìn nàng, thế nhưng tâm trí ta lại nửa tỉnh nửa mơ:
_ Ân nhi, sư phụ sẽ đưa con đi lấy thuốc. – ta chưa bao giờ dùng tên để gọi nàng...
Nàng khẽ lắc đầu, nắm chặt lấy ống áo bào của ta, nhỏ giọng nói:
_ Không... sư phụ.. đừng đi...
Tu vi tăng nhanh chóng, đứng được ở MA giới, cũng không phải việc dễ dàng gì. Làm sao lại có thể bị một chưởng của ta hạ được? Vậy chỉ có thể là....
Nàng cố ý sao?
_ Sư phụ....
Mỗi một lần nói, từ miệng nàng lại phun ra một búng máu. Ta càng nhìn, càng xót xa, lại hận chính mình không thể rút kiếm ra đâm vào tim mình mấy phát.
Sao ta lại có thể hồ đồ, đánh nàng đến trọng thương như vậy?
Tay ta ôm nàng thật chặt. Đôi mắt nàng mơ hồ hướng vào khoảng không trước mắt.
_ Sư phụ... con không trách người đâu....
Tim ta đau đớn đến vạn phần không nguôi, không có ngôn từ nào để tả nổi.
"Mê luyến."
Một khoảng trống mênh mông xuất hiện trong mắt ta, khắp nơi đều thập phần biến thành một màn đỏ tươi. Máu của nàng từ sau lưng rơi ra ngoài, thấm xuống đất.
_ Người hận con lắm.... đúng không?
Đôi mắt nàng đỏ rực, hiện lên những tơ máu li ti. Sâu trong đó, ta chỉ nhìn thấy oan tình không lí giải nổi.
_ Con biết.... Con đã làm cho người thất vọng rất nhiều
Ta nhìn nàng, lòng hối thúc không nỡ.
Ánh mắt nàng trở nên mơ hồ, thân nhiệt vốn lạnh, nay lại càng xuống thấp hơn.
_ Sư phụ.... – nàng khó khăn gọi. Đôi môi nhợt nhạt đến khó tả - cảm ơn người... đến phút cuối vẫn ở bên cạnh con.
_ .... – cổ họng ta như bị xé rách, đau đớn khôn cùng.
_ Là do con đại nghịch bất đạo, bôi nhọ thanh danh của người..... Chỉ mong sư phụ không tính toán... -nàng chạm nhẹ vào khuôn mặt ta, dùng tay chầm chậm vẽ lại từng đường nét.
_ Cố chịu đựng, ta...
_Người biết mà, đúng không? Tử Tiên Đan Hạ Hồi đã ban xuống, dù là quỷ thần.... cũng đều khó lòng qua khỏi – nàng cười nhạt, như thể đang oán trách ta, oán trách số phận.
_ Ta..... –không xứng để nói lời xin lỗi với nàng.
_ Sư phụ..... như thế này cũng tốt. Con có thể chết trong tay người như vậy cũng đã mãn nguyện rồi – nàng thổ huyết ra ngoài, mang theo một cục khí tức màu trắng ngà.
_ Sư phụ, mạng của con là do người cứu, nhưng lại không thể báo đáp được người rồi! – cơ thể nàng run lên từng hồi, nhịp thở cũng khó khăn. Ánh mắt độc bộ viêm lương dừng lại ở ta rồi từ từ nhắm lại.
_ Sư phụ, con có thể hỏi người một câu không?
_ Nói đi - thanh âm ta trầm thấp đến lạ. Có lẽ, người mà ta hận nhất cả đời này, chính lại là bản thân mình.
_ Người đã bao giờ yêu con chưa?- Mi tâm khẽ động đậy, hơi thở yếu dần đi.
Ta bối rối trước câu hỏi của nàng, tâm can khẽ xao động, giống như bao năm trước đây,  chưa từng thay đổi.
_ Yêu nàng, như chính bản thân ta...- Đây là điều ta muốn nói ra từ lâu lắm rồi. Chỉ vì sự ngu ngốc và quyền năng khống chế, ta mới giữ nó đến bây giờ.
Nàng nhoẻn miệng cười, phun ra một dòng máu  đen.Bàn tay nàng nắm áo bào ta lập tức buông thõng xuống.
Cánh hoa lê rụng xuống tràn đầy mặt hồ.
....................
"Sư phụ, con đi giặt áo cho người. nếu không giặt nhanh, không phơi nhanh, mấy ngày nữa lỡ trời có mưa tuyết, sư phụ sẽ không có áo mặc."
" Sư phụ, người đời nói gì, người không để ngoài tai được sao? Tình cảm chân chính thì có gì là sai trái? Tại sao lại đối xử với con như vậy?"
"Sư phụ, trước đây con cảm thấy Tam Nguyệt cô cô là một người rất ngu ngốc. Chỉ vì đơn phương người mà lại làm rơi vào bước đường cùng như thế, vậy có đáng không? Nhưng giờ con hiểu rồi. Con còn thảm bại hơn cô cô năm đó. Tất cả chỉ vì tình cảm con dành cho người quá sâu đậm."
" Sư phụ, người có biết vì sao khi nhìn người, con thường hay nhắm mắt không? Vì chỉ cần nhắm mắt lại, mọi hình ảnh của sư phụ đều ở trong tâm trí con, trái tim con. Như vậy, người sẽ không bao giờ rời xa đồ nhi được nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro