PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Bánh bao thứ hai Tiểu Oa Duẩn (*) lúc vẫn ở trong bụng Lâm Tiểu Khởi đã nhận lấy mong đợi cực lớn của rất nhiều người, không nói Nguyên Uyên mỗi ngày dùng ánh mắt lập lòe phát sáng nhìn chằm chằm bụng Lâm Tiểu Khởi, Bồng Hao luôn làm ổ trong ngực Lâm Tiểu Khởi muốn cùng em trai nói chuyện, ngay cả bác Ngô mỗi lần ánh mắt bay tới trên bụng nhô lên của Lâm Tiểu Khởi cũng muốn ngốc hồi lâu, lão nhân gia đáng thương đến nay còn vì chuyện nam nhân sinh con cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt kích động cùng hai tay run rẩy cơ hồ khiến Lâm Tiểu Khởi hoài nghi mình có thể bị người lột quần áo nghiệm chứng một chút giới tính hay không.

(Oa Duẩn có nghĩa là măng tây _.__" vợ chồng nhà này biết đặt tên cho con ghê, hết rau cúc lại tới măng tây)

Mặc dù chuyện này Lâm Tiểu Khởi không muốn nhiều người biết, nhưng mấy đứa bạn thân thiết còn có Lâm Tiểu Thừa đều biết, bọn họ ban đầu là kinh nhiều hơn hỉ, lúc Lâm Tiểu Thừa nói bóng nói gió chuyện đại ca của hắn có thể mang thai cư nhiên là bị cái gọi là cô lập tức bạo phát.

"Bà già yêu quái này, em biết ngay bà ta không phải thứ tốt đẹp gì! Bình thường ở nhà cho bọn em sắc mặt nhìn cũng coi như xong, nhưng bà ta lại dám tính kế tới trên đầu anh." Hai nắm tay Lâm Tiểu Thừa nắm chặt bật ra gân xanh, "Không được, nhất định phải cho bà ta biết tay!"

"Được rồi." Lâm Tiểu Khởi miễn cưỡng tựa vào trên ghế sa lon, sột sột vài miếng ăn hết một quả táo, "Bà ta ở Tống gia cũng không được cái gì tốt, coi như là báo ứng, em an tâm ở trường học tập là được rồi."

Bởi vì biết đứa em trai này từng tồi tệ, Lâm Tiểu Khởi mỗi lần gặp hắn đều nhịn không được nói thêm vài câu, có lẽ là có con rồi không tự giác liền biến thành càm ràm.

Không đợi Lâm Tiểu Thừa nghĩ ra biện pháp trả thù Lâm Mộ Du, đã nghe thấy tin tức Lâm Tiểu Khởi sinh bánh bao thứ hai, hắn vứt điện thoại xuống liền đuổi tới thành phố Hải Lam.

Trong bệnh viện, Nguyên Uyên ôm em bé giống như con khỉ nhỏ màu đỏ vừa sinh ra ở bên cạnh Lâm Tiểu Khởi cùng nhau thưởng thức, hắc! Nói như thế nào cũng là kết tinh tình yêu của bọn họ, cho dù vừa sinh ra đầy nếp nhăn cũng đẹp mắt, ngay cả Tiểu Bồng Hao đều nhịn không được bò tới bên cạnh ba ba tranh muốn nhìn em trai nhỏ.

"Em ý bộ dáng thật xấu." Bồng Hao thất vọng nhìn đứa em trai còn chưa ra đời đã được dự tính cái nhũ danh Tiểu Oa Duẩn này, "Tại sao em ý cũng không mở mắt nhìn chúng ta một chút, em ý không thích chúng ta sao?"

Lâm Tiểu Khởi bị con trai chọc cười: "Con vừa sinh ra xấu y em ý, còn khóc không ngừng, ta dỗ con thế nào cũng dỗ không được, vốn nghĩ con nhất định là khó nuôi, ai ngờ con lớn lên một chút ngược lại đặc biệt nghe lời."

Sau đó nhìn yên lặng con thứ hai: "Đứa này hẳn sẽ không lớn lên rất nghịch ngợm đi."

Nguyên Uyên thuận miệng nói: "Nghịch một chút sợ cái gì, mặc kệ nó hình dáng ra sao đều tốt, đều là con anh."

"Ế, đứa nhỏ sinh rồi, sinh rồi, sinh rồi?!" Chu Chu và Vi Ny đột nhiên tiến vào gào gào thét thét hét lên, bọn họ đã kết hôn nửa năm, trong mong mỏi đợi chờ cháu trai kéo dài không ngừng của Chu phu nhân Vi Ny cũng mang thai, lần này nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi sinh con liền muốn học tập một chút kinh nghiệm.Nhưng kinh nghiệm nam nhân sinh con cùng nữ nhân sinh con sẽ giống nhau sao? Vi Ny nhún nhún vai, trời mới biết.

"Đứa nhỏ nhỏ này sao bộ dáng như vậy?" Chu Chu và Bồng Hao đều đối với vẻ ngoài của Tiểu Oa Duẩn đề xuất bất mãn, Vi Ny ở sau lưng y dùng sức nhéo một cái, tên ngốc này.

"Có ý kiến đừng nhìn, ra cửa quẹo trái xuống lầu, không ai hoan nghênh cậu." Lâm Tiểu Khởi không chút khách khí đuổi Chu Chu lần đầu tiên gặp mặt cũng không có khen ngợi bánh bao thứ hai nhà mình.

"Hì hì, không có không có, đứa nhỏ này bộ dáng thật đẹp mắt, giống như bông hoa hồng nhỏ vậy, gọi là Tiểu Oa Duẩn đúng không, ha ha, thật đáng yêu." Chu Chu lên tiếng nói lời trái lương tâm, sau đó yên lặng nhìn bụng Vi Ny, con nhà mình sinh ra khẳng định đẹp hơn đứa này, ừm, thỏa thỏa.

Cứ như vậy, bạn nhỏ Tiểu Oa Duẩn ngay đầu tiên vừa ra đời đã bị hai lần nghi ngờ chất vấn, đều là bình luận tướng mạo của nhóc, Lâm Tiểu Khởi trong lòng nghẹn một hơi, hừm, hiện tại cảm thấy con ta không đẹp, đợi thêm vài ngày nữa lớn lên nhất định chọc mù mắt các ngươi, cậu cũng không tin có ba ba ưu tú như mình và Nguyên Uyên con trai có thể kém, không thấy Bồng Hao bình thường manh hấp dẫn một đám bác gái sao.

Tiểu Oa Duẩn không phụ kỳ vọng của ba ba, chờ nhóc đầy tháng đã lớn lên tớ khá xinh đẹp, Chu Chu lúc gặp lại nhóc hưng phấn mà ôm Tiểu Oa Duẩn không buông tay, còn nhất định muốn định cô dâu nhỏ gì đó, tỏ vẻ mình không quan tâm nam nam yêu nhau, lời này của y bị Lâm Tiểu Khởi không chút do dự cự tuyệt.

"Ban đầu là ai ghét bỏ con tớ xấu, hiện tại biết nó đẹp, muộn rồi!" Lâm Tiểu Khởi cướp lấy con trai giao tới trong ngực Nguyên Uyên, hai phu phu nhất trí đối ngoại, tuyệt không đồng ý có người mơ ước bánh bao thứ hai nhà mình.

Theo Tiểu Oa Duẩn càng ngày càng lớn, tướng mạo của nhóc cũng càng ngày càng đẹp, tập hợp đủ tất cả ưu điểm của Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên, mơ hò có khuynh hướng vượt qua Tiểu Bồng Hao, đương nhiên lúc này Tiểu Bồng Hao được gọi là Đại Bồng Hao rồi, mấy năm này Nguyên Uyên luôn cảm thấy thời gian mình bồi Lâm Tiểu Khởi rất ngắn, cho nên liền mong mỏi Bồng Hao mau mau lớn lên thay anh chia sẻ sự vụ công ty.Vì vậy mặc dù Bồng Hao tuổi không lớn lắm, nhưng thứ nhóc học một chút cũng không ít, cũng may Bồng Hao có thiên phú, cái gì vừa dạy liền biết, thậm chí vô sự tự thông, tính cách cũng xu hướng nội liễm.

Ngày này Bồng Hao sau khi tan học chuyện đầu tiên giống như bình thường về nhà trước tiên đi nhìn Tiểu Oa Duẩn, Tiểu Oa Duẩn mặc dù đi nhà trẻ rồi, nhưng thời gian nhóc ở nhà vẫn là nhiều nhất, mỗi sáng lúc ra cửa người một nhà còn có thể cùng nhau, lúc khuya về nhà lại thời gian từng người đều không giống, Tiểu Oa Duẩn để ở nhà có chuyên gia chiếu cố, bác Ngô càng là mắt hận không thể dính ở trên người tiểu thiếu gia, vì vậy Tiểu Oa Duẩn bên người luôn có không ít hơn hai người lớn.

Tiểu Oa Duẩn đang chơi đồ chơi, nhìn thấy anh trai về lập tức ném đồ chơi chạy đến bên người anh trai cầu ôm ôm, cầu hôn hôn, Bồng Hao để cặp sách xuống liền ôm lấy em trai lớn lên càng ngày càng tinh xảo này, liền hôn vài cái: "Hôm nay ở nhà trẻ làm gì? Có ai bắt nạt em hay không nha?"

Bởi vì Tiểu Oa Duẩn rất xinh đẹp, thường xuyên có người không cẩn thận liền nhìn nhóc thành bé gái, ở nhà trẻ không biết có bao bé trai thích vây quanh nhóc.

Tiểu Oa Duẩn vừa nghe lời của anh trai liền bĩu môi, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại tố cáo với anh trai: "Hôm nay...... Khê Khê lại nhéo mặt em, cậu ấy còn đuổi hết bạn của em đi, không để cho bọn họ chơi với em."

Khê Khê là con trai của Chu Chu và Vi Ny, nhỏ hơn Tiểu Oa Duẩn mấy tháng, hai tiểu gia hỏa tuổi xấp xỉ, liền thường xuyên ở chung một chỗ chơi đùa, Khê Khê mặc dù cũng lớn lên đẹp, nhưng Tiểu Oa Duẩn lớn lên còn đẹp hơn nhóc, khuôn mặt trắng nộn nộn có thể nhéo ra nước, Khê Khê đặc biệt thích nhéo mặt Tiểu Oa Duẩn, thường xuyên không để ý liền nhéo tới Tiểu Oa Duẩn oa oa kêu lên.

Cái tật này không biết bị người lớn sửa bao lần, ngay cả Chu Chu đều không thể không thừa nhận con trai y kế thừa bản tính "Thích đẹp" của y, mặc dù sau khi về nhà bị Vi Ny phạt ngủ phòng khách một tuần.

Bồng Hao vừa nghe em trai bảo bối nói như vậy cũng không vui, em trai nhóc ở nhà được bọn họ che chở giống như con ngươi vậy, sao Chu Tiểu Khê này chính là không biết thu liễm, còn liên tiếp bắt nạt Tiểu Oa Duẩn.

"Không sao, anh trai báo thù cho em!" Nội tâm Bồng Hao trong nháy mắt bị kích thích một loại dục vọng bảo vệ của tiểu tiểu thiếu niên.

"Vâng!" Tiểu Oa Duẩn tiếp tục bôi nước miếng lên mặt anh trai, lấy biểu đạt cảm kích vô tận đối với anh trai.

Nói là báo thù, nhưng Khê Khê còn nhỏ hơn Tiểu Oa Duẩn mấy tháng, Bồng Hao thế nào cũng không biện pháp đánh một trận tơi bời với một tên nhóc thối nhỏ hơn mình 5-6 tuổi, không thể làm gì khác hơn là cầm cánh tay nhóc, để cho Tiểu Oa Duẩn cũng nhéo mặt nhóc tới đã nghiền, cũng ân cần dạy bảo nhóc một phen, trọng điểm cường điệu quyết không thể bắt nạt bảo bối này nhà mình, bằng không lần sau cũng không phải dễ dàng như vậy bỏ qua cho nhóc.

Nhưng bé không biết, hai đứa nhỏ từ đó dây dưa cả đời, thế nên sau này mỗi lần có tranh chấp đều là dùng nhéo mặt nhau làm kết cục.

02.

Nguyên Uyên còn nhớ rõ lần đầu tiên lúc nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi, đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm lớn lên phá lệ chọc người yêu thích, một đôi mắt to lấp lánh chớp chớp nhìn mình, rất dễ dàng làm cho người ta yêu thích.

Khi đó mình vừa mới mất đi cha mẹ, vốn là gia đình hạnh phúc mỹ mãn chỉ còn lại một mình anh cô đơn, càng đừng nói mấy thân thích ỷ vào anh tuổi còn nhỏ liền bắt nạt anh chiếm gia nghiệp của anh, cho dù Lâm Mộ Tùng lấy thân phận bạn của cha mẹ anh đón anh đi, nhưng anh chung quy biến thành cô nhi không cha không mẹ.

Sơ trung ba năm anh đều ở Lâm gia, người Lâm gia ngoài miệng không nói cái gì nhưng thái độ đối với anh là một ngày không bằng một ngày, đám người hầu ở trước mặt Lâm Mộ Tùng sẽ cho anh sắc mặt tốt, quay đi liền sẽ lén lút dùng ngữ khí khinh thường nói thầm anh thằng nhóc choai choai cùng Lâm gia không quen không biết này dựa vào cái gì chiếm tài nguyên của Lâm gia.

Khi đó Lâm lão gia tử đã bệnh nguy kịch, Lâm Mộ Tùng trở lại Lâm gia tiếp nhận phần lớn quyền lực, điều này dẫn tới Lâm Mộ Thành và Lâm Mộ Du hận người anh cả đã rời nhà nhiều năm này hận đến muốn chết, đối mặt Nguyên Uyên Lâm Mộ Du không chút nào keo kiệt trào phúng của bà ta, Lâm Mộ Thành cũng luôn luôn không có qua anh một sắc mặt tốt, ngược lại mỗi lần ở bên ngoài phòng anh trông thấy anh đều sẽ nghiêm nghị quát lớn anh không hiểu quy củ, luôn mồm Lâm gia bọn họ dạy không ra loại trẻ con không quy củ này, nhiều lần ám hiệu anh không phải là người Lâm gia.

Sau đó anh nghĩ, có lẽ là tình nghĩa anh với Lâm gia căn bản đã nhạt, cho nên sau đó Lâm gia có chuyện Lâm Mộ Thành không hề đi tìm qua anh, cho dù phải cầu trợ người khác.

Có lẽ khi đó anh ở Lâm gia ngoại trừ Lâm Mộ Tùng ấm áp chính là mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ mặt mày cong cong anh liền cười, đứa nhỏ sẽ đưa đồ chơi của mình cho anh chơi, mặc dù anh đã qua tuổi chơi đồ chơi, sẽ chia đồ ăn vặt cho anh ăn, sẽ nói mọi thứ với anh đứa em trai Bát Bảo ốm yếu luôn phải nằm trên giường kia, ba mẹ ông nội đều thích Bát Bảo, không thích mình.

Lên cao trung Nguyên Uyên lập tức dời Lâm gia tới ở trường học, mặc Lâm Mộ Tùng thường xuyên cho anh tiền tiêu vặt, nhưng anh chưa từng nhận qua, tiền bạc cha mẹ anh đương nhiên để lại cho anh không ít, mặc dù những thứ đó nhiều hơn nữa anh vẫn không có biện pháp lấy tới trong tay, nhưng anh tin mình một ngày nào đó sẽ đoạt lại.

Kỳ thực anh cũng không thích Lâm gia cũng không nguyện ý trở lại thành phố Hải Lam, người Lâm gia đều chướng mắt anh, thành phố Hải Lam luôn có một đám người đoạt đồ của anh, nơi nào cũng không phải là nơi tốt, nhưng anh biết kể từ sau khi trở thành cô nhi liền không có quyền lợi quyết định mình thích cái gì, không thích cái gì, anh vẫn luôn nói với mình như vậy.

Rời khỏi Lâm gia anh cũng rất ít gặp lại đứa nhỏ cho anh ấm áp kia, anh đem tinh lực nhiều hơn nữa vùi đầu vào trong học tập, anh thiên tư thông minh, ngoại trừ bài học trên trường còn có thể dành ra nhiều thời gian hơn học tập những thứ khác, tỷ như làm sao đoạt lại tài sản nhà mình.

Đương nhiên đây là một nhiệm vụ gian khổ và to lớn, anh từng bước đi tớ kiên định ổn định, cho đến một lần nữa đoạt lại công ty cha mẹ để lại cho anh cùng với tòa nhà tượng trưng cho thân phận và địa vị Nguyên gia kia anh còn có loại cảm giác hoảng hốt, đây hết thảy đều là thật sao?

Tài sản có, địa vị cao, theo đó mà tớ chính là ánh mắt sùng bái và theo đuổi, hoặc là càng nhiều nam nam nữ nữ dây dưa.

"Tổng tài, Dư tiểu thư nói hi vọng tối nay có thể cùng ngài cùng đi ăn tối." Hòa trợ lý đẩy cửa vào báo cáo tình huống với nam nhân chuyên tâm làm việc sau bàn công tác.
"Không phải đã nói đuổi cô ta đi?" Nguyên Uyên mắt cũng không dời văn kiện anh đang xem.

"Ách, tôi đã nói với cô ấy một đoạn thời gian gần đây tổng tài đều sẽ rất bận rộn, phi thường bận rộn, cô ấy trước khi đi kiên trì nói tối nay sẽ chờ ngài." Hòa trợ lý cũng không có biện pháp, gần đây nữ nhân đến tìm tổng tài càng ngày càng khó đối phó, mượn Dư tiểu thư này mà nói, cha cô ta là đối tác hợp tác của công ty, cũng không biết cô ta làm sao lại coi trọng tổng tài một chút cũng không thích nữ sắc, mấy ngày này ngày ngày tới công ty trình diện, không biết còn tưởng rằng cô ta ở công ty nhà mình không đi, đổi nơi công tác đến Nguyên thị bọn họ đấy.

"Ừ."

Ừ? Có ý gì? Hòa trợ lý không hiểu lắm ông chủ là đi hay là không đi, nhưng hắn rõ ràng công ty bọn họ đang kỳ bay lên, ngay cả trợ lý hắn đây đều hận không thể xẻ thành ba mảnh để tách ra bận rộn công việc, còn phải giúp tổng tài ngăn chặn hoa đào, tổng tài không để ý tăng ca đến đêm khuya càng là chuyện thường như cơm bữa, nghĩ tới như vậy vị Dư tiểu thư này hẳn là giống như những nữ nhân khác theo đuổi tổng tài, đều không hi vọng đi.

Chờ Hòa trợ lý đi ra ngoài đóng cửa lại, Nguyên Uyên mới mở ngăn kéo bên tay ra, lấy ra một quyển sách không tính là quá dày, mở sách ra, bênh trong kẹp một tấm hình, bức ảnh chụp gò má thiếu niên, thiếu niên vểnh miệng, hai mắt hơi ngốc lăng lộ ra mê mang cùng vô trợ, toàn thân tản ra một loại khí tức ngăn cách, vẻ mặt này cùng đứa nhỏ thích cười năm đó khác như trời với đất.

Làm sao lại thành cái bộ dáng này chứ? Nguyên Uyên trăm mối vẫn không có cách giải, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở, nếu như anh có thể sớm đi thăm cậu, sớm một chút biết được tình cảnh của thiếu niên, sớm một chút có thể bảo vệ cậu, có lẽ rất nhiều chuyện đã khác rồi.

Nhưng là, anh rốt cuộc vẫn là bỏ lỡ, bỏ lỡ cũng sẽ không trở lại nữa.Ngày đó là ngày Lâm Tiểu Khởi tốt nghiệp đại học, Nguyên Uyên chỉ muốn đi qua xem một chút, cho dù là liếc mắt nhìn cậu hiện tại sống có tốt hay không, nhưng anh không nghĩ tới Tiểu Khởi lại bị người bỏ thuốc.

Nhưng là mặc dù đã có tiếp xúc thân mật nhất, anh vẫn như cũ không có thể có được thứ mình muốn nhất, khi đó anh đã nghĩ đời này cứ thế trôi qua đi, gia nghiệp Nguyên gia anh đoạt lại rồi, trên sự nghiệp anh đã thành công, duy nhất cầu mà không được chính là tình yêu, anh không muốn nói mình si tình hay là cái gì, chỉ là cảm thấy người này phần tình nghĩa này ở đáy lòng anh là phần độc nhất, vậy anh cứ như vậy tuân theo là được rồi, không để cho những người khác làm vấy bẩn phần tình cảm này.

Anh công việc càng nỗ lực, công ty cũng phát triển càng tốt, người ngoài sáng trong tối muốn nịnh bợ anh cũng càng nhiều, nhưng không có ai là người anh cần kia.

Sau đó Lâm Tiểu Khởi trở về nước, anh rốt cục lại một lần nữa gặp được cậu, bên cạnh cậu mang theo một đứa nhỏ đáng yêu, đứa nhỏ kia kế thừa tướng mạo của Lâm Tiểu Khởi, bộ dáng rất giống cậu hồi nhỏ, giống đôi mắt xinh đẹp, cười lên ấm áp đáng yêu.

Làm cho anh không có nghĩ tới chính là lần này không có quá nhiều khúc chiết, anh và Tiểu Khởi ở chung một chỗ, chẳng lẽ nói đây là ban ân đối với khổ luyến nửa đời của anh?

Bất quá làm cho anh càng vui vẻ chính là bánh bao nhỏ mềm manh manh nho nhỏ kia lại là con của anh và Tiểu Khởi, trên đời còn có chuyện hạnh phúc hơn như vậy sao?

Một năm sau lúc đứa con thứ hai của bọn họ ra đời, mới chân chính cảm giác được hạnh phúc lớn nhất trên đời chính là người một nhà vui vui vẻ vẻ ở chung một chỗ.

__________END__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#shhsaa