Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huy có chuyến công tác xa nhà mấy hôm,lại tiện thể nhờ các anh em khác lâu lâu qua xem chừng Cris đôi chút.Anh lo cậu nhỏ ở nhà 1 mình sẽ lại dở chứng biếng ăn.

Tối nay là anh đã về nhà rồi,nên tối hôm trước đã lúi húi thu dọn đồ đạc.Giờ là buổi trưa hôm sau,anh đang nằm gục trên ghế nghỉ ngơi sau mấy ngày làm việc vất vả.Tiếng nhạc êm ái phát ra trong tai nghe bị tắt ngang bằng tiếng chuông diện thoại cỡ đại khiến anh giật thót nhảy cẩng lên khỏi ghế.Bực bội nhìn sang thấy số Tuấn gọi tới,anh vội nhấc máy.

"Alo,có chuyện gì vậy anh Tuấn?Tối nay em về rồi"

Tuấn hối hã nói ở đầu dây bên kia:"Chuyện lớn rồi Huy,Cris bỏ nhà đi đâu từ sáng hôm qua tới giờ.Gọi điện không nhấc,tìm khắp nơi nó hay lui tới cũng chẳng ra"

Tim anh như thắt lại,cảm thấy tai mình ù đi.Sắc mặt anh trắng bệch đờ đẫn ra,không nói được nên lời.Đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng alo của Tuấn,nhưng anh vẫn chỉ im lặng vùi mình vào mớ suy nghĩ hỗn tạp.Em ấy có thể đi đâu?

"Lỗi của anh...Anh đã nặng lời với Cris"

Bỗng Tuấn thở dài rồi nói,Huy bật dậy lần nữa.Miệng lẩm bẩm vài câu khó hiểu.

"Thật ra..Tối hôm trước Cris có đi chơi về tới tận khuya,trời thì lạnh mà không mang áo khoác,cũng chưa ăn uống gì.Anh có hơi tức giận nên lỡ nặng lời quát máng,còn đè ra phát mấy cái vào mông...Chắc tủi thân quá nên sáng hôm sau bỏ đi tới tận giờ"

Huy như không dám tin vào lời nói ấy..Đứa nhóc ngoan ngoãn của cậu đã hư hỏng như thế sao?Bị mắng với phát mông mấy cái đã bỏ nhà đi tới hơn 1 ngày...Cảm giác vừa lo sợ vừa tức giận thay phiên xâm chiếm tâm trí anh.Anh chỉ muốn nhanh chóng đáp máy bay để chạy đi kiếm cục hư nhà mình về.

Anh bật tung cánh cửa,thấy căn nhà trống trơn,tối òm.Khẽ nghiến răng rồi đóng sầm cửa,quay đầu chạy vào xe phóng đi một mạch.Anh cứ thế đi khắp nơi tìm cậu,mặc tiếng chuông điện thoại đang reo không ngừng.

Mãi đến gần tờ mờ sáng,anh mới lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi phịch trên chiếc ghế đá sau một công viên khá vắng người.

Là Cris.

Anh trợn tròn mắt xúc động,nhào ra khỏi xe chạy tới kêu to tên cậu:"Cris Phan!"

Cậu giật thót đứng lên nhìn anh,chưa kịp định thần đã bị vòng tay anh kéo vào người ôm chặt

"Em biết anh đã lo thế nào không hả?Sao em tàn nhẫn thế?Híc.."

Cậu ngỡ ngàng.Chẳng phải anh phải la mắng mình sao?Sao lại xúc động như thế..

"Anh không la em sao?"

Cậu mở to mắt nhìn khuôn mặt ưu tú đầy vẻ mệt mỏi do cả đêm không chợp mắt của anh.

"Chưa phải lúc..Giờ em về nhà với anh,nghỉ ngơi đi rồi mình tính chuyện sau"

Anh đẩy người cậu ra,mặt trở nên dịu dàng nhưng cũng không kém phần bí hiểm.Cậu biết lần này lỗi nặng,tự cụp mắt xuống đi theo anh về nhà.

Về tới,anh tắm rửa thay quần áo,cho cậu ăn sáng đầy đủ rồi mới yêu cầu cậu đi ngủ dưỡng sức.

Lúc này anh mới chú ý điện thoại.Phát hiện cả chục cuộc gọi nhỡ của Tuấn,anh bèn gọi lại.

"Alo Huy hả?Đêm qua tới giờ e..."

"Em tìm được Cris rồi"

"Tìm được rồi!Ha~Vậy thì mừng quá...Ơ nhưng mà em tính xử lý chuyện này sao?"

"Bảo bối nhà em hư,để em dạy.Anh yên tâm"

Anh sẽ tự giải quyết chuyện hư lần này của bảo bối nhà mình.

Tuấn cười thầm rồi cúp máy.

Huy đặt điện thoại sang 1 bên rồi thu dọn bát đũa rồi dọn dẹp nhà cửa.Xong xuôi,anh mới vào phòng đắp chăn lên cho cậu rồi âm thầm ra ngoài lấy đồ vào ngồi trên ghế bàn làm việc kế cậu soạn văn bản.

Một con người đang nằm cuộn tròn trên giường mím đôi môi lại,từ từ hé mở đôi mắt đang nhăn lại vì ánh đèn trên trần phòng.Ựm ừ mấy tiếng rồi gắng sức đẩy người ngồi dậy dụi dụi mắt.

"Dậy rồi à?"

Giọng nói bất ngờ cất lên làm cậu giật mình quay lại.Nhìn thấy Huy cậu sực nhớ đến tội lỗi của mình thì vội lùi vào góc giường 1 chút.

"Làm sao đấy?"

Anh cười 1 tiếng rồi kéo ghế ra ngồi lên mép giường.

"Em.."

"Vào WC rửa mặt đi rồi ra đây mình nói chuyện"

Cậu ngoan ngoãn đi vào rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới bước ra đứng trước mặt anh,khoanh tay trước ngực.

"Em biết mình làm lỗi gì không?"

Anh từ tốn hỏi.

Cậu gật gật:"Em trốn đi..Làm anh phải lo lắng"

"Tại sao trốn đi?"

"Dạ..Tại...anh Tuấn phạt em vì em đi chơi khuya không ăn uống gì...Còn không biết giữ ấm cho cơ thể"

Cậu rùng mình lí nhí kể từng tội.Anh nghe không sót lỗi nào thì hài lòng đứng lên,tới trước xoa xoa đầu cậu.

"Tại sao bỏ đi lâu thế mà không lẻn về à?"

"Em sợ anh Tuấn giận em..Nên em không dám về.."

"Giờ thì tới anh giận em này"

"Híc...Em xin lỗi..em không dám.."

"Lỗi không biết bảo vệ sức khoẻ và bỏ ăn đã phạm bao nhiêu lần rồi?"

"..."

"Rất nhiều rồi đúng chứ?"

"...Dạ vâng..Xin lỗi anh"

"Biết lỗi là tốt"

Đoạn anh ngừng lại rồi nghiêm nghị hỏi.

"Nhưng lỗi như thế xứng đáng bị phạt không?"

Cậu ngước đôi mắt phủ 1 lớp sương mờ lên nhìn anh,mếu máo gật đầu.Anh cười thầm trong bụng nghĩ chứ:Ngoan thế đấy mà cứ để bị phạt miết thôi.

"Biết thế thì ra giường nằm sấp,lấy gối kê cao mông"

Anh quẳng chiếc gối lót ngồi trên ghế lên giường,chỉ tay lên đó.Cậu chậm rãi tiến lại đó,toan nằm xuống thì anh lấy cây roi trong hộc bàn ra chỉ chỉ:"Cởi"

Gì!?Anh bắt cậu mông trần chịu đòn á?Đây là lần đầu anh cho cậu chịu đòn mông trần bằng ROI!Chứ mấy lần đánh tay thì quen rồi,nhưng hôm nay bắt cậu chịu bằng roi thì căng thật rồi.

Cậu khựng lại,quỳ trên giường nhìn anh vẻ nài nỉ.Nhưng ánh mắt kiên định của anh cùng cái điệu bộ cứ nhịp nhịp roi xuống giường khiến cậu chỉ biết cắn răng cắn cỏ cởi hai lớp quần nằm xuống.

Bị Tuấn với Giang đánh mông trần bằng roi thì đã từng rồi,nên cậu biết nó đau lắm.Nay lại bị anh người yêu phạt bằng kiểu này,sợ chết cậu rồi.

"Cris,nói anh nghe anh nên đánh em bao nhiêu cho đủ?"

Sự lành lạnh từ cây roi cũng như giọng nói anh truyền xuống khiến cậu run người không suy nghĩ được gì,nước mắt chảy ra.Vội vàng nói đại 1 con số trên trời

"Híc..50 ạ..em xin...hức...lỗi"

Anh suýt chút nghĩ phải đi khám tai lại khi nghe con số 50 đó.Sau thì bất lực cười trừ nhìn cục bông của mình đang run lên vì sợ...Đã đánh roi nào đâu?

"Vậy 50!Theo ý em!Ráng chịu đó nhé?"

Anh hỏi lại như hy vọng cậu sẽ lên tiếng yêu cầu giảm bớt.Nhưng cậu lại nấc lên gật đầu liên tục.

Im lặng.

Chát..!"Ưm!Hức.." Chát..! Chát..! Chát..!

Chát..! Chát..! Chát...! Chát..! Chát..!

Chát...! Chát..!"Ư hức...Đau quá huhu"

Cậu bật dậy ôm lấy mông rúc vào góc giường.

Huy tức giận chỉ lại vào gối:"Nằm ngay lại!"

"Hức..Đau...Anh tha em.."

"Nãy chính miệng đồng ý 50 roi mà giờ xin tha?Em hay nhỉ?"Anh nhăn hai hàng chân mày nhìn cậu nghiêm khắc.

"Hức...đừng.."Cậu vẫn rụt người trong đó không chui ra khiến anh tức tối trèo thẳng lên giường lôi ra đè xuống quất.

Chát...!"Anh nói không nghe hả?"

Chát..!"Dạo này em hư lắm rồi!"

Chát..!"Không cần anh quản nữa đúng không!?"

Chát..!"Còn dám né roi nữa chứ!"

Chát..!"Huhu em xin lỗi..Em không dám hư nữa...đừng đánh nữa mà...hức"

Chát..!"Hôm nay đánh đủ 50 roi cho em nhớ!"

Chát..! Chát..! Chát..! Chát..! Chát...!"Áaa!Huhu"

Dù đau nhưng cậu không phản kháng được vì đang bị anh dùng lực tay đè thắt lưng cậu xuống giường.Chỉ có thể vùng vẫy tay chân.Tay cậu lần mò xuống phía dưới thì bị anh túm cả hai tay đè chung với chỗ thắt lưng.Giờ chỉ còn biết đạp đạp chân dúi mặt xuống nệm khóc nức nở.

Chát..! Chát..! Chát...! Chát..! Chát..! Chát...! Chát..! Chát..! Chát...!"Anh Huy..Hức..em không chịu nỗi nữa...hức...xin anh...hức..."

Cậu đung ngón tay khều khều lòng bàn tay anh.

Huy khựng lại,buông tay ra.Rùng mình nhìn vết thương do chính mình gây ra.

31 vết roi chồng chất lên nhau.

Thân thể nhỏ bé đang nằm dưới đó khóc ầm trời.Cơ thể rệu rã,mông thì lằn roi chằn chịt,có chỗ còn tím lại.Anh sợ hãi quăng roi sang 1 bên.Tính nhào đi lấy thuốc thì bị cậu túm vạt áo lại:"Hức...Đừng bỏ đi..."

Anh đau lòng đỡ cậu dậy ôm vào lòng xoa xoa lưng,nước mắt cũng vô thức chảy ra.

"Anh xin lỗi...Anh mạnh tay quá..anh xin lỗi,để em đau rồi"

Cậu thấy anh khóc thì còn cuống hơn:"Huhu anh đừng khóc,là em sai mà..hức"

Anh vội dụi nước mắt,mỉm cười hôn lên trán cậu xin lỗi.Dỗ mãi cậu mới cho anh đi lấy thuốc sức cho.

"A~Đau em..hức"

"Rồi rồi..Ráng đi bảo bối,anh thương"

"Hức...anh bé đánh em đau!"

Anh bật cười khi nghe cậu gọi anh là "anh bé".

"Tại ai hư?"

"Còn chọc em nữa!Em xin lỗi rồi mừ..hức"

Cậu giận dỗi mếu máo.

"Haha dễ thương quá"

Anh bôi thuốc xong thì bế cậu lên vai hôn liên tục vào mặt.Cậu cười tủm tỉm nhắm 1 mặt lại hơi nhăn mặt.

"Gì?Sao lại nhăn??"

"Anh hôn nhiều quá nước miếng tùm lum nè!"

"Giờ muốn nước miếng tùm lum hay cái gì tùm lum?"

"Mới bị đánh đau...không tùm lun được!"

Cậu đỏ bừng mặt quay đi.Anh cười phá lên xoa xoa mái tóc phồng của cậu rồi đứng dậy bế thẳng cậu ra phòng bếp.

"Nấu ăn thôi!"

"Aa,vậy thả em xuống!"

"Không thả!1 tay nấu 1 tay bế vẫn dư sức"

Nói được làm được,anh vừa bế cậu bằng 1 tay vừa luôn phiên chế biến.Thi thoảng đưa muỗng lên cho cậu thử.Tài nấu nướng của anh thì phải nói là đỉnh của đỉnh!Mà công nhận anh cũng khoẻ nữa chứ...Cậu thầm nghĩ:Thật may khi mình không cho anh làm trong tình cảnh cái mông mình vẫn đau nhức thế này,không thì chắc liệt.

Sau đó cậu cũng rất ngoan ngoãn tự giác đi qua xin lỗi Tuấn hẳn hoi.Tuấn tất nhiên là tha rồi,tính ôm cậu an ủi thì bị Huy chặn lại.Anh nở nụ cười thật tươi cảnh cáo khiến cả 3 đều phì cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro