[Huyen Ao]Dai Ma Vuong 651-670

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 651:

Ngầm làm chuyện xấu

Cũng may Cát Nhĩ Bá Đặc đã rời trước một bước, bằngkhông cũng khó thoát chết. Cũng vì Hắc Long thoát chết, Hàn Thạc mới cóthể lấy được thông tin về lối đi vào tầng thế giới ngầm thứ ba.

Được Hàn Thạc dẫn đường, đoàn người Đường Na lặng lẽ đi theo phía sauhắn. Trên đường ai nấy thần sắc cổ quái, lòng đầy nghi hoặc đánh giáHàn Thạc.

Chỉ là một Hạ vị thần ở một vị diện cấp thấp, lại có thể làm ra nhữngviệc thần kỳ như vậy. Đám cường giả đến từ vị diện cao cấp đã nảy sinhvài phần tò mò về hắn.

Trên đường đi Lệ Vi giảo hoạt không ngừng hỏi han này nọ, muốn lấy đượcvài thông tin từ Hàn Thạc, lại còn đột nhiên biểu hiện rất nồng hậuhứng thú với hắn. Song vì thảm án của Hắc Long tộc, tâm tình Hàn Thạcrất khó chịu, căn bản không để ý đến nàng, mặc cho nàng hỏi gì cũngmặc, mặt cứ lầm lì không đáp một tiếng.

Sau đó Lệ Vi cũng chán, không tiếp tục nhìn Hàn Thạc chăm chăm nữa.Ngược lại thầm rì rầm bàn tán với Đường Na, thỉnh thoảng ném ra vài ánhmắt nghi hoặc khó hiểu về phía hắn. Xem ra hai nữ nhân này đang đàmluận về cái gì đó có liên quan tới hắn.

Hai huynh đệ Ba Đốn Ba Văn từ vẻ nghi hoặc khó hiểu lúc trước đã khôiphục bình thường, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc vẫn mơ hồ lộ vẻ bấtthiện. Có lẽ hai tên thanh niên được chăm bẵm từ nhỏ này phát hiện rahai nữ nhân kia có biểu hiện khá là hứng thú với họ Hàn, làm chúngkhông thoải mái.

Trên đường đi, Hàn Thạc chậm rãi điều chỉnh bản thân, chỉ mất một thờigian ngắn hắn đã khôi phục lại tỉnh táo sau cú sốc diệt vong của HắcLong tộc. Sau khi tới cảnh giới Cửu Biến, Hàn Thạc có năng lực khốngchế tâm thần rất cao. Thêm nữa Cát Nhĩ Bá Đặc vẫn chưa chết, do đó hắnmới có thể nhanh chóng khôi phục lại.

Dựa theo phương vị mà Cát Nhĩ Bá Đặc cung cấp, Hàn Thạc dẫn theo nămcường giả vị diện cao cấp xuyên thẳng xuống tầng thế giới ngầm thứ ba,xuyên qua rất nhiều khu vực hiểm ác, hướng về phía khu vực hôn ám ẩmthấp nhất.

Dưới đáy thế giới này, ngoại trừ bộ tộc viễn cổ Cự Long ra, còn một vàima thú siêu cấp trí tuệ cao sinh sống. Nhưng trên đường đi, có lẽ đámma thú siêu cấp này đã nhận ra dị thường của không gian, không có lấymột con nào dám đến gần.

Càng ngày càng tiếp cận vào con đường mòn, Hàn Thạc phát hiện ra quanhngười dần dần không còn khí tức sinh mạng nữa. Sau khi tiến vào một hẻmnúi nhỏ, chợt thấy không khí rất ẩm thấp, đỉnh đầu không còn những tảngđá phát sáng nữa.

Hàn Thạc vốn đang đi rất nhanh, chợt cước bộ chậm lại, mấy người phíasau vừa thấy hắn chậm lại, cũng toàn bộ điều chỉnh lại tốc độ bằng vớiHàn Thạc.

- Sao thế? - Đường Na tiến lên, nhẹ giọng hỏi.

- Vị trí đó cách không xa nữa, ta nghĩ đoàn người Băng Tuyết thần điệnkhẳng định đã tới trước một bước rồi. Để ngừa vạn nhất, ta nghĩ chúngta nên cẩn thận đề phòng, khỏi phải gặp bẫy của người ta. - Hàn Thạckhông cần nhìn ra phía sau, chỉ quan sát cẩn thận bốn phía, tiếp tục đitới.

- Mọi người cẩn thận một chút! - Đường Na lập tức hiểu ý Hàn Thạc, sắc mặt nghiêm trọng, vội vàng dặn dò.

- Sợ cái gì, tên Ai Lí Khắc Sâm đó tiêu diệt Hắc Long tộc có lẽ lo tậptrung tìm kiếm trước chúng ta không chừng! - Ba Đốn vênh vang đi tới,không tỏ vè khẩn trương chút nào.

- Đúng đó, đừng lo. Chúng khẳng định đã tranh thủ thời gian tiến vàorồi, hơi đâu mà mai phục bí mật quanh quẩn tập kích chúng ta chứ. - LệVi đồng ý nói. Trên đường đi Hàn Thạc không để ý tới nàng, điều này làmcho nàng rất căm tức.

- Các ngươi đi ra phía sau đi! - Vào thời khắc mấu chốt, Đường Na quả là một lãnh đạo tốt, tỉnh táo hạ lệnh.

Lệ Vi và Ba Đốn Ba Văn vừa nghe Đường Na nói như vậy cũng không dámphản bác, cước bộ chậm lại, đứng phía sau Đường Na và Hàn Thạc Khảo BáĐặc.

Hai người Đường Na và Hàn Thạc cùng nhau sóng vai đi trước. Khảo Bá Đặcchếch phía sau một chút, đi sát vào Lệ Vi. Hai huynh đệ Ba Đốn và BaVăn đi sau cùng.

- Ngươi cẩn thận một chút. Mấy tên kia có lẽ sẽ không ẩn núp quanhquẩn, nhưng nói không chừng sẽ bố trí một vài phong ấn và kết giới bímật. Hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm đều là Trung vị thần. Mấy cáibẫy họ bày ra cũng không dễ dàng phá vỡ được đâu. - Đường Na đứng bênHàn Thạc, chớp chớp hàng lông mi cong vút, nhẹ nhàng nói với hắn.

Hai người sóng vai nhau đi rất gần. Hàn Thạc thậm chí có thể ngửi thấymùi thơm thoang thoảng trên người Đường Na. Loại mùi thơm nhàn nhạt nàynhư hoa lan, rất dễ chịu. Nhưng vào thời khắc này, hắn cũng không dámnghĩ bậy, tập trung chú ý lặng lẽ cảm thụ biến hóa xung quanh.

Đột nhiên, Đường Na đưa mạnh tay ra, nhẹ nhàng chộp vào cánh tay phảiHàn Thạc. Hàn Thạc đang chuẩn bị tiến tới trước một bước, lập tức khựnglại, bị kéo trở về.

Hàn Thạc giật mình, cước bộ hơi lảo đảo, quay đầu nghi hoặc nhìn Đường Na.

- Đừng lộn xộn. Mấy tên gia hỏa này quả nhiên đã bố trí một vài cái bẫyđể ngừa vạn nhất. Đi trước một bước, quả nhiên cũng chiếm chút tiệnnghi! - Đường Na kêu khẽ một tiếng, ra hiệu cho Hàn Thạc lùi về phíasau vài bước. Đột nhiên đưa tay, lòng bàn tay đẩy ra, Hắc Ám vô tận độtnhiên bao phủ cả hẻm núi.

Hàn Thạc dùng mắt thì không thể thấy tình huống chung quanh, nên chỉ cóthể dựa vào cảm giác. Hắn nhận thấy nơi hắn sắp băng vào có nhiệt độđột nhiên lạnh tới cực hạn, hẳn là đã tiếp xúc với kết giới Thủy hệ doAi Lí Khắc Sâm bố trí.

Hắc ám vô tận tới mau, đi còn nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát, cả hẻm núi lại khôi phục bình thường.

- Được rồi. Ngươi nãy giờ đi trước chỉ đường cho ta, bây giờ ta đitrước cho. - Đường Na cười với Hàn Thạc vẻ ngọt ngào, đi ra phía trướchắn.

- Được! - Vừa trải qua chuyện này, Hàn Thạc biết Đường Na nhờ vào thựclực cao siêu, nên về phương diện này thì đích xác sở trường hơn hắn,cũng không phản đối, lập tức đồng ý.

Hàn Thạc chú ý một chút, phát hiện ra trong tay Đường Na cầm một cái labàn thủy tinh đầy những đạo bùa ma pháp. Trên đường đi tới, nàng taluôn luôn khuơ la bàn thủy tinh, tựa hồ muốn thông qua nó kiểm tra cáigì đó.

Đường Na không hề quay đầu lại, nhưng lại có vẻ phát hiện ra Hàn Thạckhá hứng thú với la bàn thủy tinh, vừa tiếp tục đi lên phía trước, vừagiải thích cho hắn:

- La bàn thủy tinh trong tay ta là một loại công cụ kiểm tra lực lượngnguyên tố. Những thay đổi dị thường về nguyên tố trong phạm vi nhấtđịnh có thể thông qua nó mà biết được. Rất nhiều phong ấn và kết giớivì phải vận dụng sức mạnh nguyên tố, nên kiểu gì cũng sẽ có chút biếnhóa. Có la bàn thủy tinh này, ta có thể phát hiện ra những hung hiểmche dấu chung quanh.

- Chà, hay lắm. Công cụ rất hay. - Hàn Thạc trầm trồ.

- Hừ. Đồ không có mắt. Ngươi nhất định không biết la bàn thủy tinh này quý giá như thế nào đâu! - Lệ Vi khinh thường nói.

Hàn Thạc không để ý đến nàng, cũng không đáp lời, trầm mặc đi theo Đường Na, cũng không liếc mắt nhìn nàng đến một cái.

- La bàn thủy tinh này đích xác rất trân quý. Muốn luyện được cần nhữngtài liệu rất quí hiếm, hơn nữa người biết luyện cũng không nhiều lắm. -Đường Na chú ý phía trước, cười khẽ nói.

Từ vị trí của Hàn Thạc tới cửa vào thế giới tầng thứ ba chỉ có mấy ngànthước. Nhưng đoàn người Hàn Thạc đi vô cùng cẩn thận, dùng la bàn thủytinh trong tay Đường Na di chuyển từng bước một, rồi lần lượt phát hiệnra ba cái bẫy khác do Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm bố trí.

Mất nửa giờ, mấy vị Thần này rốt cục cũng tới lối vào.

Cửa vào kỳ thật là một sơn động được những dây leo dày đặc che kín. Nếukhông biết vị trí cụ thể, khó ai nhận thấy được phía sau màn dây leodày đặc này lại có một sơn động đi thông xuống thế giới tầng thứ ba.

Vừa đến nơi này, Hàn Thạc thoáng quan sát một chút, phát hiện ra đámdây leo có vết đứt, trong lòng hắn cũng hiểu, đoàn người Ai Lí Khắc Sâmvà Khải Tát nhất định đã đi trước một bước tiến vào trong sơn động rồi.

- Chính là chỗ này. Ngươi nhìn cái động khẩu này có bẫy gì không. - HànThạc chỉ chỉ vào phía sau đám dây leo, nhờ Đường Na đảm bảo.

- Không có. Họ không bố trí bẫy ở cửa động. Nhất định không muốn chongười ta thông qua những cái bẫy này mà phát hiện ra vị trí của nó. -Đường Na vung la bàn thủy tinh lên, dò xét một chút rồi giải thích choHàn Thạc.

Đường Na vừa nói như vậy, Hàn Thạc lập tức động thủ ngay, vẹt đứt những dây leo dày đặc này, lộ ra một cái sơn động sâu hoắm.

Quay đầu lại nhìn bọn người Đường Na, hắn đi vào trong trước, rồi ra hiệu cho họ cùng vào.

- Người sau cùng tiến vào phải khôi phục nguyên trạng dây leo! - ĐườngNa truyền lệnh, thân thể mềm mại yểu điệu bước tới, cả người đã lọt vàotrong sơn động.

Hai huynh đệ Ba Đốn Ba Văn đi phía sau, Lệ Vi theo sát, Khảo Bá Đặc cốý ở cuối cùng, cẩn thận khôi phục nguyên trạng đám dây leo.

Khi đám dây leo dày đặc bịt cái cửa động này lại, động khẩu vốn hôn ámmờ mờ, đột nhiên biến thành tối thui, xòe tay không thấy ngón.

Không có thiết bị chiếu sáng, trong động chỉ có Đường Na tu luyện lựclượng nguyên tố Hắc Ám và Hàn Thạc với ma công kỳ dị là có thể trongcái bóng đêm xòe tay không thấy ngón này, dùng mắt thường mà thấy đượcrõ ràng cảnh tượng chung quanh.

Phía trước Hàn Thạc, Đường Na tay cầm la bàn thủy tinh đột nhiên kinhdị nhìn nhìn vào nó. Hàn Thạc và Đường Na đi rất gần nhau, chỉ liếc mắtlà thấy được một cái kim trên la bàn thủy tinh bỗng nhảy lên, lập tứcđứng sững nguyên chỗ cũ, không dám nhúc nhích gì.

Quả nhiên, Đường Na đã mở miệng:

- Phía trước có kết giới Quang hệ do Khải Tát bố trí. Vì sơn động quáhẹp, ta sợ nếu phá nó đi thì động khẩu này sẽ sụp đổ, bịt kín đườngchúng ta đi tới. Ta sẽ dùng Hắc Ám che kín nó lại, các ngươi phải cẩnthận một chút. Đừng sử dụng bất kỳ vật gì chiếu sáng. Nơi này chỉ cầncó một tia sáng, bất luận ánh sáng gì cũng sẽ kích nổ kết giới đó.

Vừa nghe vậy, mấy người đang lục tục lấy dụng cụ chiếu sáng trong bóngđêm xòe tay không thấy ngón ai nấy đều dừng tay, mò mò mẫm mẫm đi tớimột cách vô cùng cẩn thận.

Hàn Thạc quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện ra trong loại bóng đêmtuyệt đối này, ngoại trừ Đường Na ra, mấy người kia đều bị ảnh hưởngtầm mắt. Ai nấy thần sắc mờ mịt, tỏ vẻ rất cẩn thận.

- Không cần quá lo lắng. Chỉ cần không có ánh sáng, kết giới này sẽkhông phát động. Ừm, các ngươi ai cũng phải cẩn thận coi chừng đá quàngvào chân là được. Chỉ để ý tới việc đi tới thôi. - Đường Na thấy mọingười đều cẩn thận quá mức, không khỏi lên tiếng trấn an.

- Này, người đi trước đừng có té đó. - Lệ Vi đi phía sau Hàn Thạc cố ý nói như vậy.

Hàn Thạc thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, hai tay quơ quơ, còn dám cố ý chọchắn. Thầm cười lạnh, rồi hắn nghiêng người, đá một khối đá không lớnkhông nhỏ ra trước chân của Lệ Vi.

Trong nơi tối tăm này, bị Hàn Thạc vốn thấy rõ ràng mọi thứ âm thầm bàychuyện xấu, Lệ Vi không gặp thiệt thòi mới là lạ. Vài bước đi là chắcchắn bị vướng vào một tảng đá, người liêu xiêu không ngừng, thở hổn hểnrủa thầm:

- Thật xui xẻo. Đâu ra lắm đá thế!

Bọn người Ba Đốn đi phía sau Lệ Vi cũng dẫm vào vết xe đổ của nàng ta.Những tảng đá sau khi vướng vào chân Lệ Vi, mấy người phía sau cũng lầnlượt thiệt thòi. Mấy người cứ vài bước lại vấp một cái, miệng lầm bầmchửi rủa.

Đường Na đi trước, nghe mấy người phía sau ai nấy lầm bầm mà trong lòngkỳ quái. Nàng chỉ tập trung đi tới, mặc dù phát hiện chung quanh đíchxác có vài tảng đá, nhưng đại bộ phận đều ở hai bên. Dựa theo đạo lýthì họ hẳn không thường xuyên bị vấp như vậy mới đúng.

Nghi ngờ, Đường Na quay đầu lại liếc mắt. Phát hiện ra Hàn Thạc phíasau thần sắc tự tại, nét mặt rất linh lợi. Chú ý quan sát một chút,nàng phát hiện ra khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, sực hiểu rangay lập tức.

Sự thật Hàn Thạc cũng không lừa nàng. Mắt thấy Đường Na quay đầu lạinhìn mình nghi hoặc, hắn còn cười lại với nàng. Đó là một nụ cười củatên tác giả gây nên trò quái ác này.

Đường Na sửng sốt, lập tức hiểu ra, rồi lắc lắc đầu vừa bực mình vừabuồn cười. Thầm nghĩ người này thật sự là không chịu lỗ, lại lợi dụngloại phương thức này để trả thù đoàn người Lệ Vi, làm họ bị vấp lialịa. Nhưng dù sao việc này không tạo thành tổn thương gì cho bọn ngườiLệ Vi. Đường Na cũng có vẻ để bọn người Lệ Vi nếm chút khổ sở cũngkhông phải việc không tốt. Xem như không phản đối hành động của HànThạc.

Đột nhiên Đường Na giật mình tỉnh ngộ. Mình tu luyện lực lượng nguyêntố Hắc Ám nên có thể thấy được trong bóng tối cũng là việc bình thường.Người này làm sao có thể thấy được cảnh vật chung quanh rõ ràng nhưvậy? Vừa nghĩ như vậy, nàng lại càng cảm thấy hiếu kỳ về Hàn Thạc hơn.

Mắt thấy Đường Na không phản đối việc mình làm, Hàn Thạc càng lớn mật.Khóe miệng nở nụ cười ác ý, chân cứ âm thầm làm chuyện xấu, bày ra đủthứ chướng ngại trên đường làm cho đám người Lệ Vi cứ rên rỉ lẩm bẩm,khổ không chịu nổi!

- Ủa, Bố Lai Ân, sao gã này không có việc gì thế? - Đột nhiên Ba Đốn phát hiện ra dị thường, lập tức hô lên.

- Ta cũng bị vấp không ít, nhưng chân ta dù bị vấp, lại không thấy đau gì cả, không cần phải kêu ầm lên.

Hàn Thạc vừa đi tới, vừa quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn mấy người, nói vẻ bí ẩn.

- Oái! - Hàn Thạc cũng lảo đảo. Hắn buột miệng kêu khẽ. Rồi ý thức được mình vừa mới nói gì đó, vô cùng xấu hổ.

- Lêu lêu! Ai vừa kêu ầm lên thế. Ta không nghe lầm đó chứ! - Lệ Vi rõràng nghe tiếng kêu của Hàn Thạc, lập tức công kích. Có tiếng kêu củaHàn Thạc, mấy thanh niên xem ra khá hả hê, rồi cũng không hoài nghi hắnâm thầm làm chuyện xấu nữa.

Hàn Thạc vả vào mặt mình, có vẻ nghi hoặc. Hắn vừa mới nhìn phía trước,rõ ràng là không phát hiện ra hòn đá nào. Sao lại vấp như vậy nhỉ?

Sực nghĩ ra, Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn nhìn Đường Na đi phía trước, pháthiện ra nàng tuy vẫn quay về phía trước, nhưng khi nghiêng người ở mộtgóc quanh, hắn lại phát hiện khóe miệng nàng hơi cười cười.

Hàn Thạc lắc đầu phì cười, thầm nghĩ té ra Đường Na ra vẻ đoan trangđứng đắn, cũng có cử động trêu người này, làm hắn khóc cười không xong.Đương nhiên cũng không thể nói gì hơn được.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 652:

Do Người Làm Ra

Trong bóng đêm xòe tay không thấy ngón, bọn người HànThạc đi được nửa giờ, Đường Na vẫn dẫn đường phía trước đột nhiên lêntiếng:

- Được rồi, đã qua khu vực kết giới Quang hệ, mọi người có thể lấy công cụ chiếu sáng ra rồi!

Đường Na vừa nói thế, vài thanh niên phía sau bị Hàn Thạc khiến cho khổkhông chịu nổi tới tấp lấy ra bảo thạch có thể chiếu sáng, trong bóngđêm hào quang đại thịnh, chiếu rõ cảnh sắc chung quanh.

Vẫn do Hàn Thạc và Đường Na dẫn đường phía trước, lại đi trong chốc látnữa, phía trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều ngã rẽ, cước bộ Đường Nachậm lại, ánh mắt nhìn lại Hàn Thạc vẻ hỏi.

Bí mật mà Hắc Long tộc thủ hộ, mấu chốt chính là ở chỗ này. Hàn Thạc vừa thấy ngã rẽ xuất hiện, lập tức tiến lên một bước, nói:

- Từ đây trở đi sẽ liên tục xuất hiện rất nhiều những con đường nhỏgiao nhau, chỉ cần đi nhầm một bước, sẽ không ra khỏi được tầng ba thếgiới dưới đất này đâu, các ngươi theo sát ta, đừng chạy loạn.

Hàn Thạc nói vẻ đặc biệt trịnh trọng, đám thanh niên vừa mới láo nháovừa rồi, tới thời khắc mấu chốt đều không phản đối gì, đều tỏ vẻ đồng ý.

Đổi thành Hàn Thạc dẫn đường, từ ngã rẽ đầu tiên, không ngừng lựa chọn,phía trước đan xen rất nhiều những con đường hoặc hẹp hoặc rộng, khôngngừng xuất hiện liên tiếp trước mặt mọi người. Dựa vào miêu tả của CátNhĩ Bá Đặc, Hàn Thạc vẫn lặng lẽ đi tiếp.

Trong sơn động phức tạp, liên tiếp thay đổi hơn mười phương hướng, HànThạc dẫn theo mọi người rốt cục ngừng lại trước một cái hố tối đen.

Cái hố này sâu thăm thẳm không thấy đáy, thông thẳng xuống dưới đất.

- Được rồi, từ đây về sau, trong thời gian này mọi người phải tự cẩnthận, cầu cho may mắn! - Hàn Thạc lạnh nhạt nói một câu như vậy, quayđầu lại nhìn Đường Na, rồi bước xuống hố sâu trước.

- Hẳn là không có gì nguy hiểm, nhưng mọi người vẫn nên cẩn thận mộtchút thì tốt hơn. - Đường Na cười trấn an mấy thanh niên, rồi đi theophía sau Hàn Thạc bay xuống.

Vừa vào hố sâu, Hàn Thạc lại chìm vào trong bóng tối xòe tay không thấyngón, nhưng hắn cũng không khẩn trương. Thần thức triển khai ra, lặnglẽ cảm ứng một vài biến hóa chung quanh.

Đột nhiên Hàn Thạc nhớ tới năm đó khi mình ở Thâm Uyên giới, lúc tiếnvào Thâm Uyên cũng từng trải qua hiện tượng như thế này. Trong ThâmUyên, quá trình rơi xuống còn gặp phải rất nhiều nguy hiểm, không bìnhan được như chỗ này.

Mặc dù tốc độ rơi xuống cực nhanh, nhưng Hàn Thạc vẫn có thể thấy cảnhtượng chung quanh. Chỉ có một vài hòn đá rải rác, cũng không có đồ vậtcó thể làm hắn chú ý.

Bọn người Đường Na bay xuống trên đỉnh đầu Hàn Thạc cách đó không xa.Thông qua thần thức thăm dò, hắn có thể nhận thấy được rõ ràng vị tríbọn họ.

Quá trình rơi xuống đất mất khoảng nửa giờ. Đến khi hắn chân chạm đất, chưa kịp nhìn bốn phía thì người đã khẽ chấn động.

Khí tức âm lãnh tà ác tràn ngập trong khắp ngõ ngách làm cho Hàn Thạc sinh ra một loại cảm giác rất tinh tường thoải mái.

Tinh tế cảm ngộ một chút, hắn đột nhiên phát hiện ra giữa không khí cótồn tại loại Huyền Âm khí nhàn nhạt. Điều này làm cho hắn vừa kinh hỉvừa nghi hoặc.

Huyền Âm khí là loại năng lượng thuần túy do linh hồn sau khi tử vonglưu lại. Bình thường thì loại năng lượng này theo thời gian sẽ mất đi,dần dần tiêu tán giữa thiên địa. Chỉ có một vài hoàn cảnh đặc thù tựnhiên, hoặc một vài người tu ma bố trí Huyền Âm trận pháp mới có thể tụtập được.

Hàn Thạc sở dĩ ngạc nhiên bởi vì Huyền Âm khí có thể chuyển hóa thànhMa Nguyên lực, đối với việc tu luyện của hắn có chỗ tốt khó có thểtưởng tượng được.

Tác dụng của Huyền Âm khí này đối với Hàn Thạc cũng tương đương với NgũHành tuyệt chi địa cung cấp nguyên lực cho đám Ngũ hành giáp thi, đủ đểlàm cho tốc độ đề cao tu luyện Ma Nguyên lực của Hàn Thạc lên gấp mười.

Vừa rơi xuống đất, Hàn Thạc đã cảm nhận được không gian tràn ngập HuyềnÂm khí khắp bốn phương tám hướng, làm hắn kinh hỉ khó có thể tưởngtượng được.

Hàn Thạc không nghĩ gì nhiều, lập tức khẳng định ở vùng sâu nhất củathế giới dưới đất này tuyệt đối có một nơi thiên nhiên tụ tập Huyền Âmhình thành Huyền Âm khí. Sự hưng phấn trong lòng quả thực khó có thể ápchế được.

Sau khi tới cảnh giới Cửu Biến, việc đề cao Ma Nguyên lực phải tuyluyện ngày ngày tháng tháng. Trước mắt từ cảnh giới này muốn đạt tớicảnh giới Thiên Ma, không biết phải mất thời gian bao lâu. Vì có ký ứcSở Thương Lan lưu lại, tâm cảnh Hàn Thạc được đề cao rất nhanh, nhưngquá trình tu luyện Ma Nguyên lực thì cần một thời gian rất dài, khôngcòn cách nào khác.

Song, có một nơi Huyền Âm như vậy, chỉ cần ở đây tu luyện, tụ tập HuyềnÂm khí cho bản thân sử dụng, có thể giảm thời gian tu luyện xuống mườilần, thậm chí còn hơn nữa!

Hàn Thạc mừng rỡ vô cùng, thiếu chút nữa không nhịn được phải hoan hôlên. Nhưng đột nhiên cảm ứng được trên đầu có mấy người đáp xuống, lậptức đình chỉ biểu hiện hưng phấn.

- Ủa, nơi này quả nhiên có chút kỳ quái. Chà, sao có một loại nănglượng kỳ quái, loại năng lượng này dường như không thuộc loại tám đạilực lượng nguyên tố! - Đường Na vừa hạ xuống, lập tức nhận ra nănglượng kỳ dị tràn ngập chung quanh, lúc này kêu lên sợ hãi.

"Vèo Vèo Vèo!"

Vài bóng người tới tấp đáp xuống bên cạnh Hàn Thạc, ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc, tò mò đánh giá bốn phía.

Cơn mừng rỡ qua đi, Hàn Thạc mới tập trung sự chú ý vào những chỗ khác.Hắn phát hiện ra tầng này và tầng trên cũng không có gì khác nhau quálớn. Trên đỉnh đầu có những hòn đá phát sáng, làm cho tầng này cũngkhông tối lắm.

Dõi mắt nhìn ra xa, một vài cảnh sắc cũng rất giống tầng trên.

Cái duy nhất hơi khác là, khi thần thức Hàn Thạc triển khai lan ra bốnphương tám hướng, hắn không cảm giác được dấu vết sinh mạng, thậm chíđến cả một vài con côn trùng cũng không có, có vẻ toàn bộ là một vùngchết chóc, yên lặng đến mức làm cho người ta rùng mình.

- Tiếp theo đi như thế nào? - Đường Na nhắm mắt lặng lẽ cảm giác một chút, đột nhiên hỏi Hàn Thạc.

Lắc lắc đầu, Hàn Thạc trầm giọng giải thích:

- Ta cũng không rõ, Hắc Long tộc chỉ biết lối đi thông tới nơi này,nhưng lại không biết sau khi đã tiến vào tầng thứ ba thế giới dưới đất,tiếp theo sẽ phải đi như thế nào!

Hàn Thạc vừa nói như vậy, Đường Na cau mày, tựa hồ đang nghĩ cứ phải tới đâu hay tới đó.

- Đường Na đại tỷ, ta có ghi chép của ông nội của ta, để ta đi trướcxem. - Trong lúc này, Lệ Vi đột nhiên mở miệng, rồi không chờ bọn ĐườngNa nói thêm gì nữa, lấy ra một tờ giấy chép tay rách nát, nhìn vào đórất nhanh.

Khi Lệ Vi vừa lấy ra bản ghi chép, Hàn Thạc đã tập trung sự chú ý vàonàng, sực nghĩ ra, một con Linh Ma vô ảnh vô hình từ trong cơ thể hắnvô cùng cẩn thận bay ra ngoài. Hàn Thạc âm thầm quan sát thần sắc củaĐường Na, phát hiện trên mặt nàng cũng không có biến hóa đặc thù gì.Trong lòng trấn định, con Linh Ma cũng chầm chậm bay đến bên cạnh Lệ Vi.

Khác với một vài ma đầu, Linh Ma cao cấp nhất có phương thức ẩn giấukhí tức càng thêm đặc biệt. Chúng có thể thay đổi hình thái của mình,dung hợp với chung quanh thành một thể, rất khó mà phát hiện. Hàn Thạcmặc dù rất tin tưởng Linh Ma do mình tự tay luyện chế. Nhưng Đường Nathực lực kinh người, trong lòng hắn cũng còn có chút lo lắng. Nhưngthấy Đường Na chẳng hề biến đổi khi khi con Linh Ma xuất hiện, Hàn Thạctin nàng không phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Thông qua quan sát của Linh Ma, Hàn Thạc phát hiện bút ký trong tay LệVi có vẽ một bản đồ đơn giản, vài cái hoa văn ngoằn ngoèo. Chỉ thấy LệVi nhìn chằm chằm vào bản đồ đó rất cẩn thận, đột nhiên chỉ một ngóntay ra nói:

- Đi tới hướng kia!

Bọn Đường Na rất tin Lệ Vi, không có lấy một ai dị nghị, dựa theo phương hướng Lệ Vi chỉ, cùng nàng bước tới.

Hàn Thạc sửng sốt, trên mặt có chút nghi hoặc. Bởi vì phương hướng ngóntay Lệ Vi chỉ chính là nơi mà Huyền Âm khí đậm đặc nhất. Điểm này nhữngngười khác không cảm giác được, nhưng Hàn Thạc là một người tu ma, nêncó thể phát giác ra ngay.

Có thể khẳng định là phương hướng Lệ Vi chỉ nhất định là bảo địa thiênnhiên tụ tập hình thành Huyền Âm khí, bởi vì phải là trung tâm Huyền Âmthì mới có Huyền Âm khí đậm đặc nhất.

Hàn Thạc không có biểu hiện gì dị thường, thấy mọi người căn cứ vào phương hướng mà Lệ Vi chỉ bay tới, cũng lặng lẽ theo sau.

- Mau nhìn, bọn người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm! - Đột nhiên, Lệ Vi hô khẽ một tiếng!

Tốc độ Hàn Thạc đột nhiên tăng lên rất nhanh, biến thành một làn khóiđen bay đến gần Lệ Vi, ngưng thần nhìn lại, phát hiện ra tên Ai Lí KhắcSâm lần trước đã gặp ở vị diện truyền tống trận nơi viễn cổ Cự Long thủhộ, quả nhiên đang ở phía trước cách đó không xa. Ngoại trừ Ai Lí KhắcSâm ra, mấy tên Thần vị diện khác mà hắn thấy được thông qua linh hồncòn lại của lão Hắc long lưu lại sau khi chết cũng toàn bộ ở đây cả.

- Ủa, có vẻ chúng gặp phải một vài phiền toái! - Đường Na kinh hô.

Chung quanh bọn người Ai Lí Khắc Sâm có mười mấy cái bóng xám mờ mờ bayqua bay lại, hình như như đang công kích bọn chúng. Đám Ai Lí Khắc Sâmvà Khải Tát ai nấy như lâm đại địch, tựa hồ đang hết sức chống lại mườimấy cái bóng xám mờ đó, lại có vẻ có chút chật vật!

Thần thức vừa động, Hàn Thạc phát hiện ra hắn có cảm giác rất quenthuộc về mười mấy cái bóng xám mờ này. Cẩn thận thể ngộ một chút, HànThạc giật mình cả kinh!

Huyền Ma, đó là mười mấy Huyền Ma!

Hàn Thạc cực kỳ kinh ngạc. Khi đầu óc cấp tốc nghĩ ngợi, lập tức hiểura mười mấy Huyền Ma đó nhất định là những linh hồn vô cùng cường đại ởtrung tâm Huyền Âm, được Huyền Âm ảnh hưởng mà biến hóa thành.

Ma đầu chia làm Nguyên Ma, Âm Ma, Huyền Ma, Linh Ma. Huyền Ma không thểtiến hóa, cũng không phải là loại lợi hại nhất. Song mười mấy Huyền Mabay ngang dọc đó tuy chỉ có hư ảnh nhàn nhạt, nhưng lại có thể khiếncho vài vị Thần khổ không chịu nổi. So với Huyền Ma lúc trước Hàn Thạcluyện chế thì uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nghĩ ngợi một chút, Hàn Thạc đưa ra một kết luận, linh hồn mười mấy conHuyền Ma này trước khi chết nhất định cực kỳ biến thái, bằng khôngtuyệt không có khả năng hình thành Huyền Ma đáng sợ như vậy. Có lẽnhững linh hồn Huyền Ma này trước khi chết cũng là những vị Thần đến từvị diện khác đã từng ở đại chiến ở đây.

Cũng chỉ có một khả năng như vậy thôi!

Đưa ra kết luận như vậy, Hàn Thạc cảm thấy kinh ngạc hơn nữa, đôi mắtlấp lánh hào quang, nhìn chằm chằm vào mười mấy hư ảnh đang bay lượn,thần thức vô cùng cẩn thận cảm nhận một chút, lập tức khẳng định nhữngsuy đoán của mình.

- Những cái bóng xám mờ này rốt cuộc là cái gì thế? Sao đến cả đoànngười Khải Tát không ngờ cũng chống đỡ gian nan như vậy! - Lệ Vi kinhhô, tràn đầy vẻ kinh dị.

- Tạm thời đừng coi thường vọng động, chúng ta trước đứng đây xem tình huống rồi nói sau! - Đường Na khẽ quát, vội vàng hạ lệnh.

- Không còn kịp rồi, chuẩn bị ngăn cản đi! - Hàn Thạc cười khổ kêu khẽ.

- Này, ý gì đây? - Đường Na hoảng hốt, nhìn Hàn Thạc vẻ khó hiểu.

Những Huyền Ma này có lực cảm ứng cực kỳ linh mẫn, chỉ cần có khí tứccủa người còn sống đến gần, còn cách vài dặm đã có thể cảm giác được.Về điểm này thì Hàn Thạc hiểu rõ ràng hơn bất luận kẻ nào ở đây, nhưnghắn không giải thích cho bọn người Lệ Vi.

Sự thật cũng vậy. Không cần Hàn Thạc giải thích, khi hắn vừa dứt lời,mấy con Huyền Ma ở xa xa cách đó mười mấy ngàn thước, đột nhiên phân ramột bộ phận, trong hư không như ẩn như hiện, mau lẹ hướng về phía bênnày bay xẹt qua. Chỉ trong nháy mắt đã tới, chia nhau đánh về phía đoànngười Hàn Thạc.

Chỉ trong nháy mắt, đoàn người Đường Na đã lâm vào tình cảnh luốngcuống tay chân. Phương thức sinh mạng của Huyền Ma cực kỳ đặc thù,không có thực thể, nếu chỉ dùng những phương thức công kích vật lí, thìxem ra toàn bộ đều không có hiệu quả với chúng. Đám Đường Na cũng khôngrõ đặc tính Huyền Ma, ai nấy đều khổ sở ngăn cản, có vài con Huyền Machợt lóe lên rồi biến mất, lập tức tiến vào thân thể họ, công kíchhuyết nhục hoặc linh hồn họ.

- A! Cái này... Cái này rốt cuộc là cái gì! - Một con Huyền Ma chui vàotrong cơ thể Lệ Vi, nàng kinh hoảng thất thố thét lên, cực kỳ sợ hãi.

Đến cả Đường Na vốn luôn luôn trấn định thong dong, cũng hoảng loạn vôcùng, thử dùng các loại sức mạnh chống đỡ sự xâm nhập của Huyền Ma.

Trong đám người, chỉ có Hàn Thạc là trấn định nhất. Không ai hiểu rõđặc tính Huyền Ma hơn hắn, cũng hiểu rất rõ ưu thế và nhược điểm củachúng, nếu vận dụng một vài ma môn bí kĩ, hắn thậm chí có thể bày trậnluyện hóa mấy con Huyền Ma này, để đám Linh Ma mà hắn luyện chế ra thônphệ sức mạnh của những con Huyền Ma này.

Nhưng lúc này hắn không có cách nào phóng tay làm được, nhưng so với những người khác thì Hàn Thạc thoải mái hơn nhiều.

Huyền Ma không giống Linh Ma có thể tiến hóa, lại sợ nhiệt độ, dưới mộtvài phương thức công kích linh hồn đặc thù cũng sẽ bị đả kích trí mạng.

Thực lực Hàn Thạc mặc dù không bằng bọn người Đường Na, nhưng lại hiểurõ đặc tính Huyền Ma, vừa âm thầm lợi dụng Huyền Băng Ma Diễm quyết,nâng nhiệt độ thân thể lên cao, một mặt dùng thần thức hình thànhphương pháp công kích đặc biệt, dùng linh hồn dao động đả kích conHuyền Ma đó, ứng phó rất thoải mái.

Hàn Thạc cũng không nói ra những ưu điểm và khuyết điểm của Huyền Macho những người bên cạnh, vì hắn không biết tương lai những người nàycó thành địch nhân hay không. Còn Linh Ma mà hắn luyện chế ra cũng cónhững đặc tính như thế này. Do đó hắn không hề lộ ra chút phân hào nàovề đặc tính của Huyền Ma.

Thấy Lệ Vi sợ hãi la hét, xem ra có vẻ bất lực trước Huyền Ma, Hàn Thạccũng chẳng thèm quan tâm, trong lòng ngược lại âm thầm khoái chí.

Kỳ thật, chỉ cần Lệ Vi thiện dùng Vong Linh ma pháp, dùng phương thứccông kích linh hồn đánh vào Huyền Ma, việc bảo vệ bản thân mình cũngkhông phải việc khó. Đáng tiếc nàng chẳng biết gì về loại Huyền Ma đãtrải qua biến dị ở nơi Huyền Âm này, sử dụng mọi phương thức công kíchđều chỉ tốn công vô ích, chỉ có thể cố vận chuyển thần lực, ngăn cản sựxâm nhập của Huyền Ma.

"A... a..." - Hàn Thạc giả vờ hô to gọi nhỏ, trộm đẩy một con Linh Ma bay về phía nơi có Huyền Âm khí đậm đặc nhất.

Vì Linh Ma không có đủ năng lượng, cấp bậc tuy khá cao nhưng thực lựcthì không mạnh. Nhưng hình thái sinh mạng của Linh Ma và Huyền Ma cũnghơi tương tự, những con Huyền Ma này có thể cảm giác được Hàn Thạc vừathả ra Linh Ma, nhưng xem nó là đồng loại, không quản đến con Linh Manày.

Vừa giả vờ giả vịt gào thét om sòm, Hàn Thạc vừa thao túng con Linh Ma bay rất nhanh về phía mà mình vẫn vô cùng quan tâm.

Trong chốc lát, hai mắt Hàn Thạc chợt lóe ra ánh sáng kinh dị. Nguyênnhân là vì hắn quá khiếp sợ. Thân thể hắn lắc lư một chút, thiếu chútnữa bị con Huyền Ma nhân cơ hội công nhập vào linh hồn.

Qua con Linh Ma, hắn hoảng sợ phát hiện ra vị trí Huyền Âm đó căn bảnkhông phải là do thiên nhiên hình thành, mà là một Cửu Địa Huyền Âm TụLinh trận cực lớn!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 653 :

Gián Đoạn

Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận là một loại kỳ trận tụ tậpHuyền Âm khí, đến cả trong trí nhớ Hàn Thạc cũng chỉ có vài nét vềphương diện này, nhưng không nói rõ về phương pháp bố trí.

Nhất là Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận rõ ràng là đoạt tạo hóa thiênđịa, cưỡng chế thay đổi một vài cảnh vật tự nhiên mới bố trí thành, quảthực làm hắn trừng mắt cấm khẩu.

"Ở đại lục Kì Áo chẳng lẽ còn có người thứ hai tu ma à?"

Trong lòng Hàn Thạc kinh hãi khó hiểu, lập tức nhớ tới Sở Thương Lan,thầm nghĩ chắc không phải là lão cũng chưa chết, trong lúc linh hồnxuyên qua lần đó cũng phủ xuống đại lục này?

Nghĩ lại một chút, Hàn Thạc phủ quyết phán đoán này. Nhìn quy mô và mứcđộ huyền ảo của cự hình Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận này, căn bảnkhông phải một cường giả cảnh giới Cửu Biến có thể bố trí được. Còntheo Hàn Thạc được biết, lúc trước Sở Thương Lan còn chưa chết cũng chỉtới cảnh giới Cửu Biến thôi. Sâu trong ký ức hắn, cũng không có phươngpháp bố trí trận pháp này.

Về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, những gì đến từ ký ức của Sở ThươngLan chỉ đơn giản miêu tả một vài tình huống, mặt khác cũng nói rằngloại trận pháp huyền ảo cưỡng chế thay đổi cả quy tắc thiên địa này chỉcó người tu ma sau khi phi thăng mới có thể bố trí ra được.

"Rốt cuộc việc này là như thế nào?"

Trong lòng Hàn Thạc tràn đầy kinh ngạc khó tin, dâng lên những cơn sóngcuồn cuộn, thần thức không ngừng vặn vẹo, không ngừng đẩy lui con HuyềnMa cứ bám vào mình như bóng với hình, lặng lẽ suy nghĩ đủ hướng.

Con Linh Ma loay hoay phía trước Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận khổng lồ, nhưng vẫn không dám vào sâu.

Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận chẳng những có thể mạnh mẽ thay đổi quytắc thiên địa, còn đủ loại tác dụng thần kỳ khác. Hàn Thạc từ trong trínhớ của Sở Thương Lan cũng đã biết một chút về việc này. Hắn đã rất vấtvả mới luyện chế được con Linh Ma đó, nếu không thận trọng mà bị trậnpháp hủy diệt mất thì Hàn Thạc quả là dở khóc dở mếu.

Linh Ma bồi hồi phía trước Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, lặng lẽ quansát những biến hóa của đại trận trong truyền thuyết. Hàn Thạc vẫn vôcùng cẩn thận ngăn cản con Huyền Ma đang vây công hắn.

"A..." - Lệ Vi đột nhiên hô ầm lên, thanh âm sợ hãi vô cùng.

Hàn Thạc giật bắn cả người, ngưng thần nhìn lại. Hắn phát hiện ra Lệ Vithần sắc cực kỳ hoảng sợ, trong mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn bất lực.

Thần thức tràn ra, Hàn Thạc nhìn sơ qua liền phát hiện một con Huyền Mavây công đã xuyên qua phòng ngự thân thể của nàng, tiến hành xâm thựclinh hồn.

"Ngốc!" - Hàn Thạc chửi thầm, thầm nghĩ rõ ràng một Hạ vị thần tu luyệnnguyên tố Tử Vong, nhưng lại không biết lợi dụng phương thức công kíchsở trường nhất về linh hồn, đáng đời ngươi.

Lệ Vi có lẽ chưa bao giờ trải qua loại sự việc như thế này, vừa cảm ứngđược thấy Huyền Ma không ngờ đã tiến vào thân thể nàng, đang hoảng loạnlập tức lại càng làm cho nàng đại loạn, căn bản không biết phải làm nhưthế nào, mất đi vẻ giảo hoạt và linh động ngày thường.

- Tiểu thư, dùng phương thức công kích linh hồn! - Trong lúc Lệ Vi bànghoàng thét lên, Khảo Bá Đặc đứng cách đó không xa đột nhiên hô lớn lên.

Khảo Bá Đặc và Lệ Vi thực lực gần như nhau, nhưng kinh nghiệm lâm trậncủa hắn nhất định nhiều hơn Lệ Vi. Đối mặt với loại nguy cơ này, KhảoBá Đặc rốt cục đến lúc mấu chốt cũng tìm được một phương pháp ngăn cảnHuyền Ma, lập tức nói cho nàng.

Trong thời khắc mấu chốt, Lệ Vi vừa nghe tới tiếng hô của Khảo Bá Đặcnhư bắt được phao cứu mạng, không hề nghĩ ngợi gì lập tức dựa theonhững lời của hắn, toàn lực dùng phương thức linh hồn của sức mạnh TửVong mà công kích Huyền Ma.

Như vậy, con Huyền Ma vừa mới chui vào người Lệ Vi lập tức bị nàng bứcra khỏi thân thể. Lệ Vi vừa thấy kết quả như vậy, quá mừng rỡ liên tiếpxuất ra những linh hồn công kích, bắn liên tục vào con Huyền Ma đó.

Chỉ cần tìm được phương pháp ứng phó chính xác, mặc dù không thể hoàntoàn trừ khử con Huyền Ma ở trạng thái lờ mờ này, nhưng việc tự bảo vệmình thì cũng không phải vấn đề lớn. Con Huyền Ma đó bị Lệ Vi linh hồncông kích, cũng không cách nào có thể tiến vào thân thể nàng nữa, chỉcó thể không ngừng bay vòng vòng bên cạnh nàng, tổ chức các phương thứctiến công khác.

Mặc dù miệng cũng hô to gọi nhỏ, nhưng Hàn Thạc lại là người ứng phónhẹ nhàng nhất trong số mấy người. Vận dụng ma công điều chỉnh nhiệt độthân thể, thần thức diệu dụng trói buộc con Huyền Ma đó, hắn xem racũng chẳng hề mất bao nhiêu công sức mà cũng hóa giải toàn bộ công kíchcủa con Huyền Ma.

Đường Na tu luyện sức mạnh Hắc Ám, cũng không mất nhiều khí lực lắm,chỉ bao phủ mình trong tuyệt đối hắc ám, khí tức tất cả trên người đềuẩn kín trong màn đêm đen. Một con Huyền Ma bay vào trong bóng tối,nhưng lại khó có thể cảm ứng chính xác được vị trí của nàng.

Bị công kích loạn xạ, hai huynh đệ Ba Đốn Ba Văn giống như Lệ Vi cũngvô cùng hoảng sợ. Trước khi mấy con Huyền Ma tấn công linh hồn họ, sứcmạnh Hủy Diệt pháp tắc đã bốc ra dày đặc khắp thân thể, có lẽ sức mạnhhủy diệt tất cả đó quá mạnh, làm cho con Huyền Ma cảm nhận được nguycơ, cũng không dám ở trong cơ thể họ lưu trú quá lâu.

Kể cả Hàn Thạc, nhóm sáu người cùng thi triển kì công. Từ việc bị hếtcon Huyền Ma này đến con khác công kích, dần dần đứng vững trận cước,ngăn trở công kích của chúng.

Cách đó không xa, đoàn người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm nghe tiếng kêu của Lệ Vi bên này, nên đã phát hiện ra tung tích của họ.

Cừu nhân vừa gặp lại đã vằn mắt lên. Hai người Khải Tát và Ai Lí KhắcSâm ở xa xa vì đã tới cảnh giới Trung vị thần, nên việc ngăn cản mấycon Huyền Ma này cũng có vẻ khá dễ dàng. Nhất là, hơn mười con Huyền Malúc nãy công kích họ, bây giờ phân ra một bộ phận tới bên Hàn Thạc, haingười lại càng thêm dễ dàng hơn.

Hàn Thạc hủy diệt Băng Tuyết thần điện, cũng đại chiến với linh hồn phủxuống của Ai Lí Khắc Sâm, hơn nữa làm linh hồn hắn bị thương. Cừu hậnnày Ai Lí Khắc Sâm làm sao quên được, vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, lậptức lao tới ngay.

Mấy ngày nay thông qua Quang Minh giáo hội, Khải Tát cũng biết nhữnghành động ác ôn mà Hàn Thạc gây nên cho giáo hội này. Khi hắn biết HànThạc giết sạch cả Giáo Hoàng cùng hai Bán thần của Quang Minh giáo hộitrên đại lục này, trong lòng cũng thề phải giết cho được Hàn Thạc.

Bởi vậy, khi Ai Lí Khắc Sâm lao về phía bên đó, Khải Tát một mặt muốnbáo thù, mặt khác e Ai Lí Khắc Sâm có gì sơ suất, cũng vội vàng theophía sau.

- Hôm nay ta xem ngươi có còn may mắn nữa không! - Ai Lí Khắc Sâm vừa lao tới, vừa cất giọng đe dọa lạnh lẽo.

Lời này vừa nói ra, mấy thanh niên đang khổ sở ngăn cản Huyền Ma toànbộ đều chấn động. Mãi đến lúc này, do chính miệng Ai Lí Khắc Sâm chứngthực, họ mới biết được những gì lúc trước Hàn Thạc nói không phải làbịa chuyện.

Nguyên trước họ toàn bộ đều cho rằng Hàn Thạc nói khoác, dù sao một Hạvị thần thoát ra khỏi một kết giới của một Trung vị thần thì quá khótin. Họ không tin cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng bây giờ Ai LíKhắc Sâm chính miệng chứng thực như vậy, họ không thể không tin. Nhưvậy, sự khiếp sợ trong lòng họ càng lớn hơn.

Vừa thấy Ai Lí Khắc Sâm thù sâu như biển lao tới, trong lòng Hàn Thạcchỉ biết cười khổ. Ai Lí Khắc Sâm này chính là một Trung vị thần, hắnbiết nếu mình và gã này đại chiến thì nhất định mình chẳng hề có chúthi vọng nào chiếm được phần thắng, nên bắt đầu nghĩ phương pháp ứng phó.

- Ai Lí Khắc Sâm, có ta ở đây, ngươi động vào được hắn sao? - Độtnhiên, Đường Na trong trong bóng đêm tuyệt đối chợt cất giọng ôn nhucười. Một khoảng hắc ám bao phủ toàn bộ khu vực bên này, nguyên tố HắcÁm đậm đặc tràn ngập khắp các ngõ ngách.

Thần chi lĩnh vực Hắc Ám hệ bày ra Tuyệt đối hắc ám. Trong loại bóngtối tuyệt đối này, ngoại trừ người làm phép ra, bất luận kẻ nào cũngkhông thể thấy được gì, linh hồn lực cảm ứng cũng sẽ giảm xuống tới mứctối thiểu, chịu ảnh hưởng của Hắc Ám. Đối mặt với các loại công kích sẽmất đi tiên cơ, cực kỳ bị động. Hai người Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tátvừa nghe thanh âm Đường Na vang lên, toàn bộ thần sắc đều chấn động.

- Không ngờ là ngươi!

Ai Lí Khắc Sâm sắc mặt trầm xuống, đột nhiên nói:

- Đừng tưởng rằng với sự giúp đỡ của thần khí cường đại thì ta sẽ sợngươi. Ta và Khải Tát liên thủ, ngươi cũng chẳng chiếm được tiện nghiđâu!

- Hả?

Đường Na duyên dáng cười khanh khách, thong dong nói:

- Vậy, vào thử xem!

Đường Na vừa nói như vậy, Ai Lí Khắc Sâm ngược lại không dám xâm nhập,cả người khựng lại giữa đường. Khải Tát tới bên cạnh Ai Lí Khắc Sâm,thần sắc phức tạp nhìn khoảng hắc ám tuyệt đối phía trước, trầm tư mộtchút, rồi mở miệng khuyên Ai Lí Khắc Sâm:

- Chính sự quan trọng hơn. Tới thời khắc mấu chốt chúng ta sẽ liều mạng với ả cũng không muộn!

Khải Tát vừa nói như vậy, Ai Lí Khắc Sâm trầm mặc một chút, hừ hừ vàitiếng, không còn mạo hiểm xông lên nữa, ngược lại quay đầu bỏ đi, khônghề dừng lại một chút nào!

Hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm về tới bên cạnh bốn người kia, hợplực tiếp tục chống đỡ với sự công kích của Huyền Ma, không gây hấn vớibên này nữa. Sau khi hai người Khải Tát biến mất, Đường Na triệt bỏlĩnh vực tuyệt đối Hắc Ám. Không gian bên cạnh bọn người Hàn Thạc lạikhôi phục như bình thường.

- Cám ơn! - Hàn Thạc chân thành nói với Đường Na.

- Đều là người mình. Không cần khách khí! - Đường Na cười, thần sắc dễ dàng.

Chỉ là một Đường Na, không ngờ lại làm cho hai Trung vị thần Ai Lí KhắcSâm và Khải Tát đều cố kỵ không dám mạo hiểm. Từ điểm này Hàn Thạc cóthể khẳng định thực lực của nàng hẳn là có thể hơn cả Khải Tát và Ai LíKhắc Sâm! Phán đoán này làm hắn cả kinh, trong khi nhìn Đường Na cũngcó thêm vài phần kính ý!

- Họ sở dĩ không lập tức động thủ, là vì nãy giờ phải ứng phó với nhữngsinh vật quỷ dị này đã hao phí rất nhiều thần lực của họ. Chúng ta vừamới tới, không bị tổn thương gì. Vì tình thế này nên họ mới cẩn thậnnhư vậy, không dám mạo hiểm làm việc! - Đường Na nhìn nhìn bọn ngườiKhải Tát, nhẹ giọng giải thích.

Hàn Thạc không nói thêm gì nữa, khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

Đường Na nhìn bọn người Khải Tát trầm tư không nói gì. Một lát sau, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn Hàn Thạc ngạc nhiên, nói:

- Làm sao ngươi thoải mái như vậy?

Hàn Thạc sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng ngay. Vừa rồi hắn hữu kinh vôhiểm, nhưng sự công kích của con Huyền Ma lại thủy chung không hề đìnhchỉ. Vài Hạ vị thần bên Đường Na mặc dù không kinh hiểm như vậy, nhưngcũng không lúc nào dám phân tâm, ai nấy mặt ủ mày chau. Bên Khải Tátcũng bị tình huống này, ngoại trừ Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm ra, mấy Hạvị thần khác ai nấy đều khổ sở không nói hết, có vẻ gần như suy sụp rồi.

Trong cảnh này, ngoại trừ ba Trung vị thần Đường Na và Khải Tát, Ai LíKhắc Sâm ra, cũng chỉ có Hàn Thạc thần sắc hầu như bình thường, tựa hồkhông để ý tới sự công kích của những dị vật kia, còn có thể thong dongđối thoại với nàng nữa. Mà Hàn Thạc lại chỉ là một Hạ vị thần rất yếu,chẳng trách hiện tượng này làm cho Đường Na một lần nữa kinh hãi.

"Thật là một nữ nhân tinh tế."

Hàn Thạc cười khổ thầm nói, vội vàng giải thích:

- Con quái vật công kích ta chắc là yếu hơn mấy con công kích các ngươi!

Đường Na ngạc nhiên, nhíu mày cảm ứng con Huyền Ma đang tấn công Hàn Thạc, đột nhiên trong lòng cả kinh.

Khi những con Huyền Ma vừa tới đây, linh hồn Đường Na đã cẩn thận cảmngộ một chút, phát hiện ra năng lượng của mấy con Huyền Ma công kích họđều tương đương. Năng lượng trên người con Huyền Ma vây công Hàn Thạcngược lại còn mạnh hơn những con khác một chút. Đường Na có thể khẳngđịnh cảm giác của mình nhất định không hề lầm lẫn. Nhưng sau khi chơiđùa với Hàn Thạc, Đường Na một lần nữa cảm ngộ lại, đột nhiên phát hiệnra trong số những con Huyền Ma vây công họ, năng lượng của con ở bêncạnh Hàn Thạc biến thành con yếu nhất.

Phát hiện bí mật này làm sự nghi hoặc trong lòng Đường Na càng lớn hơn,bao nhiêu là Huyền Ma công kích họ, đến cả nàng cũng khổ sở ngăn cản,nhưng không hề làm yếu bớt sức mạnh của những con sinh vật thần bí này,tại sao năng lượng của con vây công Hàn Thạc lại giảm đi nhiều như vậy?

Nghĩ như vậy, Đường Na một lần nữa cẩn thận quan sát Hàn Thạc một chút.Nàng phát hiện ra hắn lúc này tuy thái độ kinh hoảng thất thố, nhưng vẻmặt thì vẫn cười cười. Liên lạc với biểu hiện của Hàn Thạc vừa rồi, bâygiờ lại tiếp tục suy nghĩ, kiểu gì thì Đường Na cũng không tin hắn lạisợ dị vật này!

Nhìn Hàn Thạc cố hết sức giả vờ, Đường Na trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, suy nghĩ một chút, trong lòng lại cả kinh.

"Chẳng lẽ hắn đánh bị thương dị vật này? Không có khả năng, nhất địnhlà ta vừa mới ảo giác. Người này chỉ là một Hạ vị thần mà thôi, đến cảta nhất thời cũng đã không tìm thấy biện pháp có thể làm giảm sức mạnhcủa những sinh vật quái dị này. Làm sao hắn có thể làm được? Nhưng...nhưng sao ta lại có ảo giác này? Chắc chắn là không phải, nhiều năm quata không bao giờ phạm phải loại sai lầm này!"

Trong lòng Đường Na dâng lên những cơn sóng, ánh mắt nhìn về phía HànThạc tràn đầy nghi hoặc. Nàng cảm giác được trên người hắn dường nhưche giấu một bí mật rất lớn, nhưng lại không biết bí mật đó rốt cuộc làcái gì.

Chỉ có một điểm nàng có thể khẳng định, Hàn Thạc không muốn nói chongười khác về bí mật của hắn. Lắc lắc đầu, Đường Na tựa hồ muốn thôngqua động tác này để ném hết những ý nghĩ phức tạp trong lòng ra ngoài.

- Ủa, chuyện gì thế... chạy... chúng làm sao đột nhiên chạy đi rồi! - Lệ Vi hô lên.

Những sinh vật quỉ dị theo đuổi họ giống như không chết thì không tha,trong nháy mắt bỗng bay đi mất, biến thành những cái bóng xám mờ bay raxa, trong chớp mắt không thấy tung tích nữa.

"Thời gian đã tới, Huyền Ma phải trở về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận rồi." - Hàn Thạc thầm nhủ.

Đoàn người Khải Tát rõ ràng cũng thở phào một hơi. Một mỹ phụ rên rỉ:

- Khốn khiếp thật, rốt cục cũng đi rồi!

Lỗ tai Hàn Thạc giật giật như nghe được những lời nói chuyện của họ.Thông qua phán đoán từ những lời của mỹ phụ này, hắn biết họ trước đâyhẳn đã gặp phải tình huống này rồi. Thầm nghĩ ngợi một chút, Hàn Thạccăn cứ vào những hiểu biết của mình về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận,dần dần cũng đoán ra vài tình huống về Huyền Ma.

- Thần lực họ tiêu hao lớn hơn chúng ta rất nhiều, lúc này chính là cơhội tốt ngàn năm khó gặp. Họ không động thì chúng ta chủ động công kích!

Đường Na hô lớn, đột nhiên hạ lệnh:

- Động thủ, ta sẽ ngăn chặn Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm, các ngươi tự tìm lấy mục tiêu đi. Giết!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 654 :

Hai ma trận

Hàn Thạc thật ra không ngờ Đường Na có thể khí phách đếnthế, ngay sau khi Huyền Ma vừa mới rời đi đã hạ lệnh như vậy, nhưngngẫm lại, hắn phát hiện ra đây đích xác là một thời cơ rất tốt.

Điều kiện tiên quyết là một mình Đường Na có thể ngăn chặn được haingười Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát. Trung vị thần và Hạ vị thần căn bảnkhông cùng một cấp bậc. Hai người kia chỉ cần có một người ra tay, chắcchắn họ không thể trốn đâu được.

Ngoại trừ ba Trung vị thần ra, đám Hạ vị thần còn lại của song phươngcó thực lực không chênh lệch lớn. Một khi khai chiến, vì bên này bịHuyền Ma quấy nhiễu rất ngắn, hao tổn ít thần lực, rõ ràng chiếm chúttiện nghi. Đường Na lựa chọn lúc này để ra tay là vô cùng sáng suốt!

Khi nàng vừa ra lệnh, nàng một mình dẫn đầu, cả một khoảng Hắc Ám chekín như một tấm màn, dần dần bao phủ cả bên kia. Khải Tát và Ai Lí KhắcSâm nhìn thấy thế, mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng phải dứt khoátnghênh chiến.

Trong đó Ai Lí Khắc Sâm lùi lại vài bước, để Khải Tát nghênh đón, cũngkhông thấy Khải Tát có động tác gì, cả người hắn đột nhiên biến thànhmột nguồn sáng phóng ra ánh sáng mạnh chói mắt, thân thể bắn ra nhữngQuang nguyên tố mãnh liệt, sẵn sàng nghênh đón Đường Na.

- Lên! - Ba Đốn quát trầm một tiếng, trong tay hiện ra một thanh chiếnchùy tỏa ánh sáng màu đen, cây chùy đó chẳng biết dùng vật liệu gìluyện ra, trông có vẻ rất nặng.

Bọn người Lệ Vi cũng không ai nhàn rỗi, ai nấy trong tay đều có vũ khí.Trong tay nàng là một cây cung tên rất tinh xảo. Ba Văn trầm mặc ít nóitay không, trên người lại có một bộ khải giáp. Khảo Bá Đặc tay phải cầmmột cây cốt thứ trắng hếu, trên cốt thứ có khắc đầy các loại bùa rấtquái dị.

Đoàn người Ba Đốn Ba Văn, toàn bộ đều chạy trước Hàn Thạc, ai nấy có vẻrất hưng phấn, tựa hồ đang nghĩ mình đang đi thực tập ở trong trường.

Khi Đường Na đối phó hai người Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát sẽ làm chobên Ai Lí Khắc Sâm chỉ còn lại có bốn Hạ vị thần. Còn bên Đường Na, nếukhông tính Hàn Thạc thì Ba Đốn, Ba Văn, Lệ Vi, Khảo Bá Đặc vừa vặn cũnglà bốn người. Sau khi được lệnh của Đường Na, họ cứ lấy một chống lạimột.

Hàn Thạc không hề lỗ mãng lao vào chém giết với những người này, cho dùLệ Vi bộp chộp cũng đã là Hạ vị thần có thực lực hậu kỳ, những ngườikhác cũng đều là loại cảnh giới này. Trong tình huống này, một khi hắntham chiến thì chỉ tự tìm khổ mà thôi.

Do đó, khi đám Ba Đốn Ba Văn ai nấy đều bay về phía đối phương, HànThạc lại đứng sừng sững bất động, lạnh lùng quan sát cuộc chiến đấu củahọ.

Đối với biểu hiện của Hàn Thạc, chẳng những Đường Na không có dị nghịgì, mà cả Ba Đốn Ba Văn cũng đều không nói gì. Trong lòng họ, Hàn Thạcchỉ là một tên cầu bơ cầu bất mới vào thần cấp, nếu tham dự vào thì chỉcó đường chết mà thôi. Hắn thức thời đứng tại chỗ cũng là việc bìnhthường.

Cứ như vậy, Hàn Thạc thản nhiên đứng lại tại chỗ, vừa đánh giá cuộcchiến giữa các vị Thần, vừa lợi dụng Linh Ma tiếp tục quan sát tìnhhuống Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.

Trước lúc các vị Thần ở vị diện khác giao chiến, mười mấy con Huyền Matới tấp bay vào Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận trong nháy mắt đã biếnmất không thấy tung tích.

Chốc lát, cả khu vực đã thiên hôn địa ám, cát bay đá chạy, Thần chi lĩnh vực đè ép vào nhau, tiếng ầm ầm không dứt.

Những người này từ vị diện khác tới, cũng là vì nơi bí mật này. Đối vớiHàn Thạc mà nói, bất luận là địch hay là bạn, toàn bộ đều là ngoạinhân. Hắn chỉ hận không thấy cả đám này chết sạch tại đây mới tốt.

Người duy nhất mà Hàn Thạc coi vừa mắt chính là Đường Na. Ít nhất nàng cũng có thái độ khá tốt khi đối đãi với hắn.

Hàn Thạc tập trung đại bộ phận sự chú ý vào người Đường Na. Bên trongThần chi lĩnh vực Hắc Ám hệ của nàng, cường quang mà Khải Tát tạo rachỉ có thể bao trùm diện tích có hạn. Trong diện tích đó, hai ngườiKhải Tát và Ai Lí Khắc Sâm hết sức dựa vào nhau, ngưng trọng ứng phóvới những công kích đến từ Đường Na.

Trong tay Đường Na như nắm giữ một món thần khí bất phàm, với sự giúpđỡ của sức mạnh từ món thần khí kỳ diệu này, sức mạnh Hắc Ám hệ củaĐường Na được tăng lên rất nhiều. Đều là Trung vị thần, Hàn Thạc đoánra cảnh giới của Đường Na có lẽ cao hơn hai người Khải Tát và Ai LíKhắc Sâm một bậc, bằng không không có khả năng một mình ứng phó với haingười kia lại vẫn còn rất thong thả như vậy.

Tỉnh táo nhìn chăm chú vào mọi người xung quanh, Hàn Thạc vừa tiếp tụcdùng Linh Ma quan sát những biến hóa của Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận,vừa âm thầm nghĩ phương pháp đối phó với đoàn người Khải Tát.

Cho dù không có cừu hận của Hắc Long tộc Hàn Thạc cũng không thể buôngtha cho đoàn người Khải Tát. Trên đại lục này, hắn đã xem như đắc tộivới toàn bộ Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện. Hắn lại từngđánh bị thương linh hồn của Ai Lí Khắc Sâm. Trong lòng Hàn Thạc cũnghiểu mình với họ phải có một bên chết. Hắn thì đương nhiên không muốnchết, do đó hắn nhất định phải làm cho Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm chếttrước.

Mang theo ý nghĩ này, Hàn Thạc cấp tốc nghĩ xem phương pháp gì có thểlàm thịt hai người này, nhưng lại phát hiện ra muốn giết chết hai ngườiKhải Tát và Ai Lí Khắc Sâm, chỉ dựa vào sức mạnh của mình thì còn thuaxa.

Đột nhiên, trong lòng Hàn Thạc chấn động, xuyên thấu qua Linh Ma đanglảng vảng xung quanh Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, hắn phát hiện raxung quanh trận pháp này còn mấy cái trận pháp khác có sức mạnh tà ácvà lực sát thương bất phàm. Mấy ma trận đó nguyên trước kia tựa hồ bịmột sức mạnh nào đó kiềm chế, chỉ sau khi mười mấy con Huyền Ma trở vềCửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, mới dần dần hiển lộ ra.

Hai ma trận trong đó Hàn Thạc biết tác dụng của chúng, hơn nữa hiểuđược biết cách làm sao tránh cho mình không lâm vào giữa công kích củanó.

Một cái là Ngũ Phương Độc Vân chướng, một cái là Âm Phong Hắc Sátcương, đều là ma trận có lực sát thương rất lớn. Hắn biết khá rõ về haima trận này, tự tin nếu mình tiến vào đó có thể tự bảo vệ. Hai trậnpháp uy lực bất phàm, nếu là người bố trí ra Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linhtrận tạo thành, có thể hiểu được lực sát thương không hề kém.

Thầm nghĩ ngợi, Hàn Thạc vẫn tiếp tục tìm một phương pháp có thể giết sạch đám người Ai Lí Khắc Sâm.

Hắn vẫn chưa nghĩ ra phương pháp, bên trong thần thức lại cảm ứng đượcmột nguy cơ không ổn. Tâm thần chấn động, Hàn Thạc lập tức không suynghĩ gì nhiều, bắt đầu tụ tập tinh thần cảm thụ phân tích nơi phát ranguy cơ này.

Giật mình cả kinh, hắn ngẩng đầu nhìn lại phía sau, hắn đột nhiên pháthiện ra lại có một đoàn người đang lao tới phía này. Phát hiện này làmHàn Thạc kinh hãi thất sắc, hắn không ngờ một chỗ như vậy, ngoại trừđoàn người mình và Khải Tát Ai Lí Khắc Sâm ra còn có người khác cũngbiết. Hắc Long tộc đã chết, hẳn là không ai có thể biết nơi này mớiđúng.

- Đường Na, lại có người đến đây! - Hàn Thạc đột nhiên hô lớn.

Đường Na trong bóng tối tuyệt đối đang bức cho hai người Ai Lí Khắc Sâmvà Khải Tát không có lực hoàn thủ lực, vừa nghe tiếng kinh hô của HànThạc cũng đột nhiên cả kinh.

Đường Na có vẻ rất tin Hàn Thạc, lập tức lui về phía sau, trong khi thoái lui cũng kéo bọn người Lệ Vi về.

Đoàn người đang giao thủ nhanh chóng tách ra. Có lẽ vì thời gian giaochiến thật sự quá ngắn, song phương đều không ai tử vong, chỉ có Ba Đốnbị đối phương gây ra vết thương nhẹ.

- Chuyện gì thế? - Ba Đốn sau khi bị thương tỏ vẻ đằng đằng sát khí.Khi theo Đường Na chạy ngược về phía Hàn Thạc, cố nén tức giận tronglòng hỏi.

- Lại có người đến nữa! - Hàn Thạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói.

- Sao ta không cảm giác được!

Ba Đốn trừng mắt liếc nhìn Hàn Thạc, đùng đùng tức giận nói:

- Ta bị thương, chính là thời khắc mấu chốt để ta phản kích, ngươi đừng nói bậy nói bạ!

- Ba Đốn câm mồm!

Đường Na sắc mặt ngưng trọng, quát Ba Đốn rồi cau mày trầm ngâm mộtchút, tựa hồ tĩnh tâm cảm giác tình huống ở xa xa, rồi đột nhiên haimắt nàng lóe lên, kinh ngạc nói:

- Hắn nói đúng, có người đến đây!

Không biết người đến là địch hay bạn, Đường Na tỉnh táo ngăn chặn xúcđộng của bọn người Ba Đốn, lặng lẽ nhìn lại con đường phía sau.

Bên kia đoàn người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm trong lúc này cũng đã cảmgiác được dị thường, ai nấy vô cùng cẩn thận nhìn về phía một phươnghướng, trong lòng thấp thỏm không yên.

Vị diện truyền tống trận do viễn cổ Cự Long nắm giữ đã bị Hàn Thạc hủyđi. Theo đạo lý, người của phía bên kia hẳn là không có khả năng đếnđây. Vì biết việc này, họ cho rằng người tới đây rất có có thể là ngườicủa Đường Na, dù sao Hàn Thạc cũng nắm vị diện truyền tống trận còn lại.

Đường Na cũng thấp thỏm. Bây giờ thực lực song phương chênh lệch khônglớn, bên nàng thậm chí còn có thể chiếm chút thượng phong, nếu ngườiđến là địch nhân thì có thể phá vỡ cân bằng, làm cho bên nàng lâm vàothế bất lợi. Là thủ lĩnh một phe, Đường Na biết bên mình không hề cửngười khác tới khi chưa có tin tức của mình. Do đó nàng cũng cảm thấyrất kinh ngạc, thậm chí bắt đầu hoài nghi những lời Hàn Thạc nói lúctrước là đã hủy vị diện truyền tống trận bên kia rồi.

- Tiểu tử, ngươi nói ngươi hủy vị diện truyền tống trận của họ, chắckhông gạt người đó chứ? - Ba Đốn không như Đường Na, chẳng có hảo cảmgì với Hàn Thạc, trong lòng vừa nghi hoặc là lập tức hỏi ngay.

Hàn Thạc lạnh lùng liếc Ba Đốn, mặt âm trầm không nói một lời.

- Hừ, nếu ngươi nói dối mà làm bên ta thua lần này, ngươi sẽ biết hậu quả! - Ba Đốn thấy Hàn Thạc hầm hầm, tức giận gầm gừ.

Đường Na không nói gì thêm, tập trung sự chú ý quan sát người tới từphía sau. Hai nhân ảnh từ mơ hồ dần dần rõ ràng. Đi trước là một lãonhân mà Hàn Thạc rất quen thuộc, đó là Khải Lợi lúc trước từng sóng vaitác chiến với hắn ở đế quốc Tạp Tây, đến từ Tự Nhiên giáo hội.

Bên cạnh Khải Lợi là một trung niên khí chất ôn hòa, nụ cười tự nhiên.Trung niên này thần sắc thoải mái, lại còn mỉm cười nói gì với KhảiLợi. Khải Lợi thoạt nhìn có thể làm cha của vị trung niên này, lại cóvẻ vô cùng cung kính, thái độ cực kỳ tôn kính với người trung niên kia.

Đường Na từ khi tới đại lục Kì Áo đến giờ vẫn có biểu hiện rất thongdong, đột nhiên cau mày, nhìn vị trung niên đó như lâm đại địch.

Hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm vừa nhìn thấy vị trung niên đóxuất hiện, thần sắc phức tạp cổ quái, liếc mắt nhìn nhau, cười khổkhông dứt.

- Chào, Khải Tát, Ai Lí Khắc Sâm, có phải các ngươi không muốn cho tatới hả. Đến cả truyền tống trận cũng đã hủy mất. Làm hại ta thiên tânvạn khổ, đi qua không biết bao nhiêu vị diện, cuối cùng không thể khôngtiến hành đi xuyên qua các vị diện mới tới được nơi này! - Vị trungniên đó nhìn Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm cười mà như không, nói vẻ ônhòa.

Hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm đứng xa xa hành lễ, nói gì đó một hồi, gượng cười.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 655 :

Đi Theo Ta!

- Ủa, tiểu tử ngươi sao cũng tới đây? - Khải Lợi từng códuyên gặp mặt Hàn Thạc từ trước, tới lúc này rốt cục phát hiện ra sựtồn tại của hắn, thốt lên.

Lúc trước ở đế quốc Tạp Tây, Hàn Thạc và Khải Lợi liên thủ, đánh choBăng Tuyết thần điện thiệt hại nặng. Mặc dù hắn không có thâm giao gìvới Khải Lợi, nhưng dù sao cũng sóng vai tác chiến, nói như thế nàocũng có chút giao tình.

- Ngươi có thể tới được, tại sao ta lại không thể chứ? - Hàn Thạc cũng cười khổ.

Từ khi Khải Lợi cùng trung niên đó xuất hiện, bên Đường Na có vẻ nhưlâm đại địch, Hàn Thạc chẳng nghĩ gì nhiều cũng biết trung niên đó làđịch, không phải bạn, trận doanh song phương khác nhau, cũng vì vậy màhắn và Khải Lợi rất có có thể sẽ phải đối đầu nhau.

Hàn Thạc cũng có ấn tượng khá tối với Khải Lợi. Tự Nhiên giáo hội cũnglà đồng minh thân hữu nhất của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, mặc kệ xét vềphương diện nào, hắn cũng không muốn đấu với Khải Lợi. Nhưng xem thầnsắc Đường Na, Hàn Thạc biết mình không có lựa chọn, trong lòng cũng hơibất lực.

Khải Lợi bùi ngùi thở dài, rồi cũng hiểu tình thế trước mắt, hắn tựa hồcũng không muônd đối địch với Hàn Thạc, rồi cũng có cảm giác bất lựcgiống như họ Hàn.

- Ở chỗ này làm gì, các ngươi ngàn dặm lặn lội tới đây, hẳn sẽ khôngphải đến xem phong cảnh đó chứ? - Tên trung nhiên đến với Khải Lợi mắtthấy vì sự xuất hiện của hắn mà những người ở đây đều trở nên đề phòng,không ai có cử động gì, nhìn mọi người, cười hỏi.

- Không ngờ gặp được Áo Nhĩ Đức đại nhân ở đây, thật sự việc này càngngày càng thú vị! - Đường Na đột nhiên thả lỏng, khẽ cười nói.

- Mục đích chủ yếu nhất của ta khi tới đây là hy vọng có thể tìm đượcdi cốt của tổ bối. Đương nhiên, cũng sẽ tranh thủ ngó qua địa phươngthần kỳ này, dù sao tổ bối của ta cũng tựa hồ vì nơi này mà chết! - Gãtrung niên tên là Áo Nhĩ Đức cười khẽ gật đầu chào Đường Na, giải thích.

Áo Nhĩ Đức vừa nói như vậy, trong lòng Hàn Thạc chợt động, đột nhiênsinh ra một ý nghĩ: "Cái Cây Sinh Mạng ở hoang đảo trên hải vực mênhmông chính là tổ bối mà Áo Nhĩ Đức muốn tìm?"

Từ ngay khi Áo Nhĩ Đức xuất hiện, Hàn Thạc tu luyện lực lượng nguyên tốTử Vong đã cảm giác không thoải mái. Tựa như Thần tu luyện lực lượngnguyên tố Hắc Ám hệ, cũng rất mẫn cảm với Thần tu luyện lực lượngnguyên tố Quang Minh hệ vậy. Hóa thân ngoại thân tu luyện nguyên tố TửVong cũng có cảm giác rất đặc biệt khi gặp phải Thần tu luyện Sinh Mạngpháp tắc.

Dưới đáy hoang đảo, cái cây Cây Sinh Mạng rõ ràng là do một vị Thần tuluyện Sinh Mạng tắc rất mạnh sau khi tử vong biến hóa thành. Khi vừanghe Áo Nhĩ Đức nói như vậy, Hàn Thạc lập tức liên tưởng tới việc này,đoán ra di cốt mà hắn an táng có lẽ chính là người mà Áo Nhĩ Đức muốntìm.

Nhưng Hàn Thạc chỉ biết giấu kín trong lòng, tuyệt không nói ra tronglúc này. Vì khu vực đó và vị trí của Tử Vong Mộ Địa quá gần. Một khi ÁoNhĩ Đức biết được vị trí đó, rất có có thể sẽ biết được vị trí của TửVong Mộ Địa.

Hắn tu luyện Sinh Mạng pháp tắc nên rất mẫn cảm với lực lượng nguyên tốTử Vong. Hàn Thạc là một nhân vật rất cẩn thận, tự nhiên sẽ không nóithêm gì nữa. Áo Nhĩ Đức vừa xác định rõ ràng như vậy, chẳng những làmcho đoàn người Đường Na, mà thậm chí đến cả bọn người Ai Lí Khắc SâmKhải Tát cũng tựa hồ không tin.

- Áo Nhĩ Đức đại nhân, nếu ngài không ngại, chúng ta có thể cùng nhauđi tìm kiếm! - Khải Tát ở bên cạnh mời, mặt nở một nụ cười rạng rỡ nhưánh mặt trời.

- Vậy thật tốt quá khà khà. Ta đang lo vì không rõ tình huống ở nơinày! - Áo Nhĩ Đức vui vẻ đồng ý, đi thẳng tới chỗ bọn người Khải Tát.

Ngay khi hắn sắp tiếp cận đám người Hàn Thạc, Hàn Thạc phát hiện raĐường Na rất căng thẳng thận trọng nhìn chằm chằm vào đối phương, giốngnhư tùy thời chuẩn bị ứng phó với Áo Nhĩ Đức.

Áo Nhĩ Đức đi tới trước mặt Đường Na, dừng cước bộ lại một chút, cười khà khà rồi nói:

- Đường Na tiểu thư đừng khẩn trương như vậy. Ta chỉ đến xem tình huốngthôi. Chỉ cần các ngươi không định hủy đi tất cả sinh mạng đại lục này,ta sẽ không làm khó dễ gì các ngươi!

- Nếu thật là như thế thì quả là tốt nhất! - Đường Na vẫn vô cùng cẩn thận đề phòng, giả vờ tỏ ra dễ dàng.

- Chúng ta tu luyện Sinh Mạng pháp tắc, đều rất quan tâm đến mạng sốngcủa con người. Không đến lúc bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không đưa ngườivào chỗ chết đâu! Khà khà, lần trước sở dĩ phải giao chiến với nhữngngười này, cũng vì họ muốn hủy diệt tất cả sinh mạng trên đại lục này,tổ bối của ta mới phải bất đắc dĩ ra tay thôi. Chỉ cần các ngươi lầnnày không có ý nghĩ này, ta nghĩ chuyến đi của chúng ta lần này cả haibên đều rất thoải mái thôi! - Áo Nhĩ Đức cười tủm tỉm nói, thái độ hắnmặc dù rất ôn hòa, nhưng ngữ khí lại đầy thâm ý.

Đường Na không nhiều lời, chỉ im lặng khẽ gật đầu, cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.

- Hay lắm, ngươi là Bố Lai Ân à? - Áo Nhĩ Đức đột nhiên liếc nhìn Hàn thạc, vẻ mặt xem ra rất có hứng thú.

Trong lòng Hàn Thạc cả kinh, không rõ Áo Nhĩ Đức làm sao biết được mình, nghi hoặc nhìn đối phương, rồi khẽ gật đầu.

- Ta nghe Khải Lợi nói một vài sự tình về ngươi. Khà khà, ngươi rất đặcbiệt, là một tiểu tử rất khá, chỉ là ngươi lựa chọn tu luyện lực lượngnguyên tố Tử Vong, nên cũng hơi đáng tiếc! - Áo Nhĩ Đức nhìn chăm chúHàn Thạc thật sâu vài lần, cười nói.

Hàn Thạc ngạc nhiên, không rõ Áo Nhĩ Đức có ý gì, hắn không dám tự cho mình là thông minh nên cũng không trả lời.

Mấy người Đường Na và Ba Đốn Ba Văn, nhìn Áo Nhĩ Đức vẻ đặc biệt kinhngạc, lại kỳ quái nhìn Hàn Thạc, không rõ Áo Nhĩ Đức này sao lại cóhứng thú với một tiểu nhân vật như họ Hàn.

- Cứ như vậy đi!

Áo Nhĩ Đức không tỏ vẻ gì hơn nữa, chỉ khẽ gật đầu chào Hàn Thạc, rồi cười cười đi về phía đoàn người Khải Tát.

Khải Lợi đi phía sau hắn, lúc này liếc mắt nhìn Hàn Thạc, cười khổ lắc lắc đầu, thở dài rồi theo Áo Nhĩ Đức rời đi.

Bên kia, Ai Lí Khắc Sâm thấy Áo Nhĩ Đức đi tới, sắc mặt không vui vẻgì, hừ khẽ một tiếng, nhưng cũng không dám mở miệng nói ra sự bất mãncủa mình.

Trên đại lục Kì Áo, Băng Tuyết thần điện và Tự Nhiên giáo hội vì tranhđoạt tài nguyên tín đồ này đã có một thời gian rất dài minh tranh ámđấu, song phương ai nấy đều hậm hực, nên sự nghi kỵ cũng lan tới cảnhững vị Thần quản lý này, bây giờ gặp mặt tiếp xúc với nhau cũng khôngvui vẻ gì.

- Đi thôi, chúng ta tiếp tục vào bên trong!

Khải Tát kêu khẽ một tiếng, sau đó nhìn Đường Na phía xa xa, ân cần nói:

- Áo Nhĩ Đức đại nhân, nếu ngươi không ngại, nên để ngươi dẫn đường cho chúng ta được không?

- Không được, ta chỉ đi với các ngươi xem một chút thôi, khà khà, cácngươi không cần để ý tới ta đâu! - Áo Nhĩ Đức cự tuyệt đề nghị của KhảiTát, cười hà hà nói.

- Vậy được rồi, chúng ta đi!

Khải Tát cũng không miễn cưỡng, chủ động dẫn đường phía trước, âm thầmđưa mắt cho Ai Lí Khắc Sâm đang mặt mũi hầm hầm, ám chỉ bảo hắn đừnglàm bậy mà hỏng đại sự.

Đoàn người của họ như đột nhiên quên mất sự tồn tại của đám Đường Na vàHàn Thạc, đi thẳng về phía Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.

Hàn Thạc đứng bên cạnh Đường Na, cũng nhìn ra được khi Áo Nhĩ Đức cựtuyệt đề nghị của Khải Tát. Đường Na rõ ràng thở phào một hơi. Khi bọnngười Khải Tát đi được một đoạn, nàng trịnh trọng phân phó cho nhữngngười trẻ tuổi phía sau:

- Lần này không cần ta nói, các ngươi cũng biết cố hết sức đừng trêuchọc vào tên gia hỏa Áo Nhĩ Đức đó. Hắn đã nói rõ ràng như vậy, chỉ cầnhắn không đối địch với chúng ta, chúng ta cũng không cần phải xen vàoviệc của hắn!

Đường Na rõ ràng rất cố kỵ Áo Nhĩ Đức này. Khi vừa nói như vậy, một đámthanh niên cao ngạo vô cùng cũng đều tỏ vẻ đồng ý, xem ra đều biết lailịch của Áo Nhĩ Đức.

- Áo Nhĩ Đức này có phải là rất khó đối phó không? - Trong đám người,chỉ có Hàn Thạc là chẳng hay biết gì về Áo Nhĩ Đức, nên không khỏi tòmò hỏi.

Khẽ gật đầu cười gượng, Đường Na giải thích:

- Áo Nhĩ Đức nổi danh là thích quản chuyện người khác, mà thực lực hắncũng rất bất phàm. Ở Chúng Thần đại lục của chúng ta, Áo Nhĩ Đức là mộttên Trung vị thần quái dị nhất. Bình thường thì hắn sẽ không cảm thấyhứng thú với bất kỳ việc gì cả, nhưng một khi đã cảm thấy hứng thú rồi,hắn sẽ cuốn lấy không tha, không đạt được mục đích là không dừng tay,làm cho người ta rất đau đầu!

"Chúng Thần đại lục!" - Đây là lần đầu tiên Hàn Thạc nghe Đường Na nói ra lai lịch của họ, trong lòng giật mình cả kinh.

Hàn Thạc thông qua các loại kênh thông tin cũng đã nghe nói qua vài thứvề Chúng Thần đại lục. Bối Hi Ma Tư và cái tên trong Chén Thánh đềukhông ngừng nhắc tới về Chúng Thần đại lục.

Căn cứ vào những gì Hàn Thạc biết, Chúng Thần đại lục hẳn là vị diệncao cấp nhất trong số các vị diện. Trong truyền thuyết Chúng Thần đạilục chính là vị diện mà Chí Cao Thần Sáng Thế ở, nơi đó lực lượngnguyên tố các hệ đậm đặc hơn so với bất kỳ vị diện nào khác, vô cùngthích hợp cho Thần cảm ngộ lực lượng pháp tắc nguyên tố, ở chỗ này họtu luyện rất thoải mái.

Ở Chúng Thần đại lục, có rất nhiều năng lượng quáng thạch, có những vịThần cực mạnh, những gia tộc cổ xưa nhất. Chúng Thần đại lục theotruyền thuyết thì rộng lớn khôn cùng, truyền lưu vô số những sự việcthần bí, chính là trung tâm của các vị diện, nơi các vị thần ở.

Tóm lại, dựa theo cách nói của Bối Hi Ma Tư và người trong Chén Thánh,Chúng Thần đại lục chính là nơi phát nguyên của các vị Thần, cũng lànơi tụ tập của các vị thần ở nhiều vị diện. Các chủ thần mọi hệ cơ hồđều ở Chúng Thần đại lục cả.

Trong Chúng Thần đại lục có đủ các loại thế lực, nhất là một vài thếlực cường đại, đương nhiên cũng có mười hai đại Chủ Thần của các hệ.Rất nhiều gia tộc xa xưa đều thuộc về phe của một trong mười hai đạiChủ Thần này. Chúng Thần đại lục có rất nhiều gia tộc xa xưa, chẳngnhững chinh chiến không ngừng trên Chúng Thần đại lục, mà việc tranhđoạt những vị diện cũng chưa bao giờ đình chỉ.

Trong vũ trụ rộng lớn này, có chín phần mười các vị diện từ cấp thấp,cấp trung, cấp cao, cơ hồ đều được những gia tộc cổ xưa và mười hai đạiChủ thần ở Chúng Thần đại lục này nắm giữ trong tay.

Nghe rất nhiều truyền thuyết về Chúng Thần đại lục, Hàn Thạc biết nó cónghĩa là gì. Bây giờ nghe Đường Na chứng thực là họ đến từ Chúng Thầnđại lục, hắn mới thực sự hiểu được những thanh niên Ba Đốn Lệ Vi vì saolại có thái độ cao cao tại thượng khi đi lại đại lục Kì Áo.

"Chúng Thần đại lục, chờ ta xử lý xong mọi việc ở đại lục Kì Áo, nhấtđịnh tự mình đến xem Chúng Thần đại lục rốt cuộc làm sao." - Hàn Thạcthầm tự nhủ.

- Đi thôi, chúng ta cũng theo sau! - Trong khi Hàn Thạc ngầm hạ quyết tâm, Đường Na phân phó.

Bọn người Khải Tát và Áo Nhĩ Đức phía trước đã không còn thấy tung tíchnữa, đoàn người Đường Na và Hàn Thạc vội vàng theo sau, trên đường đirốt cuộc cũng không gặp phải cái gì dị thường nữa. Dựa theo những vịtrí mà con Linh Ma đã dò xét, đám người Hàn Thạc và Đường Na cuối cùngcũng tới được Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận nơi Huyền Âm khí vô cùngdày đặc.

Vừa tới chỗ này, cảm thụ Huyền Âm khí chung quanh cực kỳ đậm đặc, HànThạc tham lam hít mấy hơi thở, cảm thụ Huyền Âm khí tiến vào ngực bụng,từ từ thấm vào gân mạch xương cốt trong cơ thể, trải qua Ma Anh hấp thuchuyển hóa thành sức mạnh như những sợi tơ yếu ớt lan truyền khắp cơthể, tạo thành cảm giác rất tuyệt vời.

Đưa mắt ra xa, Hàn Thạc phát hiện ra phía trước có những dãy núi đồ sộ,bị người ta dùng đại pháp lực di chuyển đến đây, rồi hình thành Cửu ĐịaHuyền Âm Tụ Linh trận xảo đoạt thiên công cực kỳ thần kỳ ở đây, sự kinhngạc trong lòng không gì diễn tả nổi.

Chính thức tới nơi này, nhìn cảnh chung quanh với vẻ khó tin, Hàn Thạckhông biết làm sao có thể biểu đạt được sự bội phục của mình đối vớingười bố trí Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận này. Một công trình to lớnvĩ đại như vậy, không chỉ là dời núi lấp biển, mà trong đó phải thayđổi vô số những pháp tắc thiên địa, người nọ có thể hoàn thành một côngviệc như vậy, thực lực của hắn phải nói là vô cùng kinh khủng, đến HànThạc cũng không dám tưởng tượng.

- Quá thần kỳ, hình như đây là do người làm ra, rốt cuộc là ai có khíphách này, ai có tráng cử này? - Bên kia Áo Nhĩ Đức cũng tràn đầy vẻkinh dị, trầm trồ.

- Chẳng lẽ là một Chủ Thần ngẫu nhiên tới vị diện này, bỏ chút thần lựctạo một công trình lớn như vậy? - Khải Tát cũng cực kỳ khiếp sợ, thìthào tự nói.

- Không có khả năng, tất cả nơi này tuyệt không phải lực lượng nguyêntố hoặc là lực lượng pháp tắc của một hệ mà có thể hoàn thành được! Trừphi có vài Chủ Thần liên thủ có lẽ mới có tạo thành một kỳ quan nhưvậy! - Ai Lí Khắc Sâm trầm giọng nói.

Hắn nói thế, tất cả mọi người đều lắc đầu cười khổ. Ai cũng hiểu đượcChủ Thần tuyệt sẽ không rảnh rỗi như vậy, vài đại hệ Chủ Thần đều cónghi kỵ, cũng không có khả năng liên thủ. Song tất cả những gì ở nơinày đều ẩn chứa những dấu vết của thiên nhiên, việc này làm họ nghĩ vỡđầu cũng không biết việc này như thế nào.

- Quá ... quá kinh dị! - Đường Na nhìn những dãy núi đồ sộ, những quả núilớn như được người ta dùng để tạo thành một đồ án quái dị, không nhịnđược bật thốt lên.

Theo ánh mắt nàng, Hàn Thạc phát hiện ra dãy núi đó cong cong, giốngnhư dùng một loại ma công thay đổi mà tạo thành. Dựa vào một vài dấuvết, hắn có loại cảm giác quen quen, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn lạikhông biết việc này là như thế nào.

Cảnh tượng nơi này vượt xa sự tưởng tượng của Hàn Thạc. Nhìn những quảnúi khổng lồ được dùng làm mắt trận, những đường xé rách đại địa hìnhthành Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận khổng lồ, hắn không thể nói gì hơn.

- Ta nghĩ, chỉ có vào khu sâu nhất mới có thể biết rõ nơi này thực sựlà như thế nào! - Trầm trồ mãi, Áo Nhĩ Đức đột nhiên hưng phấn hẳn lên.

Lời này vừa nói ra, chẳng những Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát, đến cả đámngười Đường Na bên này cũng đều xuất hiện vẻ do dự. Trước khi tới đây,họ từ những ghi chép của một vài tổ bối nói, mơ hồ biết được một vàihung hiểm ở nơi này, vừa nghe Áo Nhĩ Đức nói muốn vào, ai nấy đều bắtđầu lo lắng cho an nguy của mình.

Khi chưa tới nơi này, họ đã bị mười mấy Huyền Ma hành hạ khổ sở, chỉcần động não ngẫm lại, cũng biết khu vực thần bí này nhất định sẽ cóhung hiểm lớn nhất, nên cả đám đều không dám mạo hiểm đi vào.

- Các ngươi sợ cái gì, mục đích các ngươi tới đây không phải là muốn đivào sao? Tại sao tới đây rồi, ai nấy ngược lại đều do dự cả thế! - ÁoNhĩ Đức cười nhạo.

- Đi thôi!

Hàn Thạc đột nhiên mở miệng, là người đầu tiên xâm nhập vào bên trong, vừa đi vào vừa quay đầu ra sau cười với Đường Na:

- Đi, đi theo ta, ta nghĩ không có vấn đề gì lớn đâu!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 656 :

Trái Ôm Phải Ấp

Bên ngoài Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận còn có ước chừngmười cái ma trận, Hàn Thạc chỉ biết hai trong số những ma trận này. Mộtcái là Ngũ Phương Độc Vân Chướng, một cái là Âm Phong Hắc Sát Cương.Hai ma trận này dựa vào nhau, hình thành một lối đi thông vào giữa CửuĐịa Huyền Âm Tụ Linh trận. Nơi Hàn Thạc đi vào chính là lộ khẩu do haima trận này tạo thành.

Hào khí của Hàn Thạc làm cho Áo Nhĩ Đức rất tán thưởng, liên tục khen được không thôi.

Đường Na vốn còn hơi do dự trong lòng, chưa chính thức quyết định muốnlập tức tiến vào hay không, nhưng khi nàng phát hiện ra Hàn Thạc đi vàotrong một lộ khẩu trước họ một bước, rốt cục hạ quyết tâm, hướng vềphía sau gật đầu cho đám người Ba Đốn Lệ Vi, bước nhanh theo sau.

Chính như lời Áo Nhĩ Đức, họ vượt xa xôi đến từ Chúng Thần đại lục, mụcđích chủ yếu cũng chỉ là vì muốn vào địa điểm thần bí đó tìm tòi hưthật, nhìn xem bên trong có cái gì thần kỳ. Nhất thời có thể do dự,nhưng cuối cùng vẫn phải mạo hiểm thôi.

Hàn Thạc đi trước một bước tiến vào Ngũ Phương Độc Vân Chướng, nhắm mắtthật sâu hít một hơi trọc khí khác hẳn bên ngoài, cảm thụ tính chất củađám mây độc ăn mòn, lặng lẽ nghĩ ngợi.

Đường Na mang theo mấy người Ba Đốn Ba Văn đi bên cạnh Hàn Thạc, đánhgiá hắn vài lần vẻ rất cổ quái, không hiểu họ Hàn đang nhắm mắt tự hỏilàm gì.

Trong lòng Đường Na đầy nghi hoặc, đưa tay ra hiệu tạm dừng xâm nhập, rồi nhẹ giọng hỏi:

- Bố Lai Ân, ngươi không sao chứ?

Hàn Thạc mở mắt, mỉm cười lắc lắc đầu, nhìn đám người Áo Nhĩ Đức, Khải Tát cách đó không xa cũng đang đứng lại, nói:

- Đi thôi!

Hắn vốn định nghĩ biện pháp chọc cho bọn người Khải Tát và Ai Lí KhắcSâm làm chúng cũng theo mình tiến vào Ngũ Phương Độc Vân Chướng này,nhưng vừa nghĩ lại, nếu muốn tiến vào Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận,kiểu gì cũng phải trải qua một vài ma trận, cho dù họ không theo mìnhvào Ngũ Phương Độc Vân Chướng, cũng sẽ trải qua những ma trận khác thôi.

Uy lực của các ma trận xung quanh Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận hẳn làchênh lệch nhau không lớn. Kiểu gì cũng không thể tránh khỏi, Hàn Thạccũng bất tất phải làm việc này. Nếu vậy chẳng phải vô tình kéo mấy tênkia đi cùng một đường với mình sao.

- Ừm. Cẩn thận một chút, nơi này rất cổ quái, ngàn vạn lần không được sơ ý ở đây! - Đường Na dặn dò.

Cho dù cẩn thận như thế nào, cũng khó có thể tránh được việc bị hãmtrong trận. Trong lòng Hàn Thạc hiểu rõ điểm này, nên cũng căn bảnkhông để ý đến những lời của Đường Na, chỉ cẩn thận đánh giá tình huốngchung quanh, căn cứ vào những hiểu biết của mình tìm kiếm phương phápra khỏi Ngũ Phương Độc Vân Chướng.

Đi được không đến mười bước, cảnh chung quanh đột nhiên phát sinh biếnhóa long trời lở đất. Những chướng khí độc hại đủ mọi màu sắc, trongnháy mắt từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo tới. Chướng khí độc hẳnlà được một phương pháp đặc thù luyện chế thành, mang theo tính hủ thựccực kỳ mãnh liệt. Chướng khí độc vừa xuất hiện, trong không khí truyềnđến những tiếng "Chi chi" quái dị.

- Cẩn thận, đừng để da đụng vào chướng khí độc này! - Hàn Thạc vội vàng nhắc nhở.

Nếu không có đám địch nhân Áo Nhĩ Đức, Khải Tát, Hàn Thạc có lẽ căn bảnkhông quản sinh tử của những người Ba Đốn. Song, trước mắt họ vẫn đượcxem như minh hữu cùng chống lại một địch nhân, bọn Ba Đốn bảo vệ đượcthêm một tính mạng thì trong các cuộc tranh đấu về sau, bên này có thểchiếm được chút thượng phong, cũng nhờ họ tác chiến với đám người KhảiTát bảo toàn an nguy cho mình.

Hàn Thạc thét lên như vậy, làm cho những người ở đây đều thét lên.Chướng khí đủ mọi màu sắc mang theo mùi vị của sự ăn mòn rất dữ dội. Ainấy như lâm đại địch, đều thi triển mọi thủ đoạn hình thành chung quanhthân thể những thứ phòng ngự khác nhau. Hai nàng Lệ Vi và Đường Na cùngBa Văn dường như có sự giúp đỡ của thần khí bao trùm toàn bộ thân thểmình, ngăn cản độc khí xâm nhập. Hai người Ba Đốn và Khảo Bá Đặc phátthần lực trong cơ thể ra ngoài, hình thành một tầng bảo vệ, để phòng hộcho bản thân mình không bị tổn thương.

Độc chướng khí đủ mọi màu sắc ầm ầm bay tới. Thần lực bảo vệ khắp ngườiBa Đốn, Khảo Bá Đặc vừa tiếp xúc với độc chướng đã bốc lên làn khóinhạt.

- Độc toan thật là lợi hại! - Ba Đốn chấn động, không nhịn được phải thét lên.

(độc toan: chất độc có tính ăn mòn)

- Ủa, mấy thứ này tà môn thật, đến cả phòng hộ thần khí của ta mà cũngbị ăn mòn. Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi nơi này! - Sau khi Ba Đốnhô lên, Lệ Vi cũng than thở.

Chướng khí này được luyện chế bằng thủ pháp đặc thù, vật gì cũng có thểăn mòn, thân thể càng khó phòng hộ, nếu không phải họ lợi dụng đủ loạithủ đoạn để che phủ cơ thể, da dẻ xương cốt đã bị ăn mòn rồi thối rữarồi, cuối cùng thành vũng những máu.

Hàn Thạc cũng như lâm đại địch, vội vàng xuất ra vòng tròn hộ thân. Mộtcái lồng mỏng như cánh ve hình thoi bao kín cả người hắn.

Dùng Ma Nguyên lực làm nguồn năng lượng cung cấp cho vòng tròn hộ thân,Hàn Thạc vững như thái sơn, không bị độc chướng khí đủ mọi màu sắc ănmòn một chút nào.

Trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, Hàn Thạc đột nhiên cũng hơi kỳ quái.Dựa theo ký ức Sở Thương Lan miêu tả về Ngũ Phương Độc Vân Chướng,chướng khí nơi này có thể ăn mòn mọi thứ. Gần như không hề có vật gìtránh khỏi nó. Vòng tròn hộ thân cũng không thể miễn dịch khỏi sự xâmthực của chướng khí độc này.

Song, khi vòng tròn hộ thân của hắn vừa xuất ra, chướng khí độc có nănglực hủ thực kinh khủng này lại không hề tiến hành xâm thực vòng tròn hộthân của hắn. Điều này làm cho Hàn Thạc cảm thấy rất kinh dị, khôngbiết việc này như thế nào.

Nghĩ ngợi một chút, Hàn Thạc đột nhiên nghĩ tới một khả năng có thể:người bố trí Ngũ Phương Độc Vân Chướng này trong khi luyện chế chướngkhí độc có phải đã bày ra một ngoại lệ nào đó, do đó mới cho phép vòngtròn hộ thân của mình hoàn toàn miễn dịch?

- Ủa... thân... thân thể hắn sao không bốc khói lên? - Lệ Vi một lần nữa kinh hô, chỉ vào Hàn Thạc với vẻ mặt quái dị.

Theo ánh mắt Lệ Vi, bọn người Đường Na, Ba Đốn đều có vẻ cổ quái, chungquanh thân thể họ hoặc có thần khí bảo vệ hoặc dùng thần lực mạnh mẽchống đỡ, nhưng đều khó thoát khỏi sự xâm thực của chướng khí độc,quanh thân những làn khói nhẹ bốc lên, ai nấy đều như chìm trong mộtmàn mờ ảo.

Ngược lại nhìn vào Hàn Thạc, thân thể bị một tầng màu đen nhàn nhạt baoquanh, không hề bị chướng khí độc xâm thực, trông khác hẳn mọi ngườixung quanh.

- Bố Lai Ân... ngươi... ngươi làm sao không bị độc khí xâm thực được? - Đường Na cũng rất kinh ngạc, mở miệng dò hỏi.

- Ậy, ta tu luyện một loại sức mạnh rất đặc thù, cũng không biết tạisao, không ngờ có thể tránh khỏi độc khí ăn mòn! - Hàn Thạc biết khôngđưa ra một lời giải thích thì những người này tuyệt đối sẽ không bỏqua, cười rất tự nhiên trả lời.

- Hà hà, thú vị thú vị!

Lệ Vi cười hì hì, rồi rất tự nhiên nói:

- Nơi ngươi còn có một chỗ trống, cho ta cũng vào đó đi, bảo bối của ta không thể bị đám chướng khí độc ghê tởm này hủy đi!

Vừa nói xong, Lệ Vi cũng mặc kệ Hàn Thạc có đồng ý hay không, nhanhnhảu đi về phía hắn, tới trước mặt Hàn Thạc, muốn chen vào trong mànbảo vệ.

- Không còn chỗ nữa đâu, xin lỗi nhé! - Hàn Thạc không thích Lệ Vi, khinàng vừa bay tới, tâm thần vừa động, vòng tròn hộ thân vốn rộng mở bấttri bất giác lại rút nhỏ đi rất nhiều.

- Vừa mới rõ ràng còn chỗ mà! - Lệ Vi biết Hàn Thạc cố ý, trừng mắt phẫn hận nhìn hắn.

- Rõ ràng không còn mà! - Hàn Thạc nói láo không chớp mắt, còn ra vẻ nghiêm trang nữa.

- Đừng láo nháo nữa, cần phải mau chóng rời nơi này mới là việc chính.Thời gian ở đây càng lâu càng không tốt cho chúng ta. Độc khí này thậtsự rất đáng sợ. - Đường Na nhíu mày quát lớn, rồi đi trước dẫn đường,tốc độ rất nhanh.

Tất cả mọi người biết Đường Na nói rất đúng, hai người Ba Đốn và KhảoBá Đặc không có thần khí phòng hộ thân thể, mỗi một khắc đều hao phíthần lực trong cơ thể, hận không được lập tức rời khỏi nơi đáng sợ này.Hai người họ cũng là người nhanh nhất đi theo phía sau Đường Na.

Mười phút sau...

Trán Đường Na đã đẫm mồ hôi, rõ ràng nóng ruột:

- Chuyện gì thế, tại sao vẫn chưa ra khỏi địa phương quỷ quái này? Tốcđộ chúng ta nhanh như vậy, cho dù lộ trình ngàn dặm cũng phải đi đếncuối rồi chứ, tại sao chúng ta vẫn còn ở nơi này?

Ngũ Phương Độc Vân Chướng bao hàm mây độc chướng khí, còn có vài bộphận Ngũ Phương Mê Ảo trận. Mây độc chướng khí chủ công, xâm thực nhữngsinh vật tiến vào đây, Ngũ Phương Mê Ảo trận là một ảo trận tinh diệu,làm cho người không rõ ảo trận khó có thể ly khai khỏi đây.

Lực xâm thực của mây độc chướng khí cực kỳ đáng sợ. Mỗi phút mỗi giâyđều tiêu hao rất nhiều sức mạnh của những vật tiến vào đây. Người nào ởđây một thời gian quá lâu, cho dù có thần khí thần lực mạnh đến đâu,cũng sẽ có một ngày hao hết, nếu không thể ra khỏi ảo trận trước, kếtquả cuối cùng sẽ là hóa thành một vũng máu!

Đường Na hiểu rất rõ điểm này, cho nên mới vội vã rời khỏi.

Song, mười phút đã qua mà không thể ra ngoài khu vực chỉ có ngàn thước,thì việc này quá không hợp lý! Điều này làm cho Đường Na biết việc nàykhông hề đơn giản. Đáng tiếc nàng lại không biết sự ảo diệu của trậnpháp nên vô cùng khẩn cấp. Loại biết rõ mình làm không đúng, nhưng lạibất lực không làm gì được, thêm nữa áp lực thời gian càng trôi quanhanh hơn không lúc nào không tồn tại càng làm cho Đường Na không thểbình tĩnh được.

- Bố Lai Ân, cầu ngươi đó, cầu ngươi cho ta vào đó đi! Thần khí của takhông thể bị xâm thực thêm nữa, bằng không, nó sẽ bị hủy thật đó! - LệVi cũng luống cuống, ngữ khí không còn nghênh ngang như ngày trước, khổsở cầu khẩn Hàn Thạc.

Hàn Thạc không hề động dung, giống như căn bản không nghe lời cầu khẩn của nàng ta.

- Bố Lai Ân, nếu có thể, vậy cho nàng vào đi. - Đường Na mặc dù tâmphiền ý loạn, nhưng nhờ có tu dưỡng rất tốt nên nàng vẫn không mất đilý trí, giúp Lệ Vi khẩn cầu Hàn Thạc.

Đường Na từ khi tới đại lục Kì Áo tới giờ luôn luôn đối xử với Hàn Thạcvới biểu hiện tôn kính và trọng thị, còn luôn nói chuyện với hắn. Nhântình này Hàn Thạc không thể không đáp, do đó sau khi Đường Na vừa nóinhư vậy, hắn rốt cục khẽ gật đầu, mở vòng tròn hộ thân rộng ra mộtchút, hơn nữa hai tay khoát ra một cái khe hở mỏng manh đủ để một ngườitiến vào.

Lệ Vi mừng rỡ vạn phần, lướt nhanh như gió qua khe hở do Hàn Thạc tạo thành, áp sát vào bên cạnh hắn mà đứng.

- Ủa, hình như còn có một chút không gian!

Đường Na bật kêu khẽ, nở nụ cười yếu ớt vẻ sung sướng, nói với Hàn Thạc:

- Bố Lai Ân, ta nghĩ có thêm một người nữa thì có vẻ cũng không thành vấn đề!

Hàn Thạc:

- ...

- Không giải thích thì coi như là đồng ý! Ta cám ơn trước! - Đường Nahé miệng cười, rồi theo sau Lệ Vi trở thành người thứ hai đi vào vòngtròn hộ thân của Hàn Thạc, cũng dựa sát vào hắn.

- Không được, rốt cuộc không còn chỗ nữa đâu!

Hàn Thạc vừa thấy ba người Ba Đốn, Ba Văn, Khảo Bá Đặc đều chiếu ánhmắt như tóe lửa nhìn về phía hắn, vừa vội vàng hết sức co vòng tròn hộthân lại, vừa lên giọng áp chế ý niệm trong đầu họ.

Hàn Thạc co vòng tròn hộ thân lại làm cho Lệ Vi rú lên, vội vàng dựavào Hàn Thạc chặt hơn. Đường Na vì muốn tránh thân thể không bị độc khíxâm nhập, cũng không thể không áp sát vào hắn.

Như vậy, tuy Hàn Thạc không cần nhúc nhích nhưng hai nữ nhân lại chủđộng đưa cả người dựa vào người hắn, làm hắn được hưởng trọn diễm phúctrong thiên hạ.

Còn bên ngoài vòng tròn hộ thân, nhóm ba người Ba Đốn, Ba Văn, Khảo BáĐặc không lúc nào không chịu độc khí xâm nhập, nhất là Ba Đốn và KhảoBá Đặc phải hao phí thần lực chống đỡ, mặt đỏ tới mang tai, có vẻ cựckỳ chật vật.

Hàn Thạc bên này được mỹ nữ chủ động dựa cả người vào, sợ không đủ sátvào người hắn, bên ngoài ba người Ba Đốn chật vật chống đỡ sự xâm thựccủa chướng khí độc, mỗi giây mỗi phút đều trải qua đau đớn.

Đãi ngộ hai bên xem ra chênh lệch quá lớn, thật là một bên thiên đường một chỗ địa ngục!

- Nơi này khá quỷ dị, tạm thời ta cũng không tìm thấy phương pháp rờiđi, độc khí xâm thực ở đây thì vẫn không hề đình chỉ, Ba Đốn, Ba Văn,Khảo Bá Đặc các ngươi ở đây có thể sẽ có chút phiền toái, hay là cácngươi dựa theo đường cũ ra ngoài trước, chờ chúng ta tìm được chỗ ra,sẽ gọi các ngươi tiến vào! - Đường Na có vẻ xin lỗi, nhưng cũng là nghĩcho ba người bọn họ, cũng không thể không nói như vậy.

Trên mặt ba người kia tràn đầy vẻ khổ sở, không cam lòng nhìn Hàn Thạchưởng phúc thiên hạ, cắn chặt răng đang muốn quay trở lại, đột nhiênnghe Hàn Thạc hét lớn:

- Không thể!

- Ngươi... tiểu tử đừng có quá đáng, có phải là chúng ta phải lưu lại ởnơi này cho độc khí hại chết thì ngươi mới vừa lòng không! - Ba Đốngiận dữ, nếu không phải Đường Na cũng ở bên trong, hắn hận không đượclao tới bắt Hàn Thạc ra ngoài cùng chịu khổ! Nhìn Hàn Thạc trái ôm phảiấp, hắn quả đã bốc lửa phừng phừng.

- Bố Lai Ân, họ ở đây chỉ có đường chết mà thôi! - Đường Na cũng kinhngạc, cố ngoái đầu lên, đôi môi đỏ mọng gần như dán sát vào tai HànThạc, hơi thở thơm tho nói.

- Nếu họ trở lại chắc chắn sẽ chết, chẳng lẽ các ngươi không phát hiệnra chúng ta vẫn chỉ quanh quẩn ở một khu vực thôi à! Theo ta thấy, chỉcần chính thức tiến vào đây căn bản không còn đường lui nữa. Ta dám camđoan, khi họ trở về cũng sẽ vĩnh viễn không tìm thấy điểm cuối! - HànThạc quát lạnh.

Hắn biết những người này căn bản không rõ chỗ kỳ dị của ma trận, cònnghĩ rằng thật sự một khi tình huống không ổn còn có thể quay đầu luilại.

- Hả, cái gì? Chúng ta vẫn chỉ đi loanh quanh đường cũ à! - Lệ Vi kêukhẽ bên tai Hàn Thạc, thanh âm nàng the thé cực cao, sợ hãi làm thânthể Hàn Thạc cũng phải rung lên theo, vòng tròn hộ thân cũng lay động.Lệ Vi và Đường Na vội vàng mỗi người nắm một cánh tay Hàn Thạc, dínhsát vào hắn, sợ phải rời khỏi phạm vi phòng hộ vòng tròn hộ thân củahắn.

- Dường như... hình như... đúng là như vậy! - Nghe Hàn Thạc nói như vậy,Đường Na với thực lực cực mạnh cẩn thận hồi ức một chút, đột nhiên lẩmbẩm.

- Vừa tiến vào là căn bản không còn đường quay đầu lại! Chúng ta chỉ cóthể đi ra ngoài, bằng không toàn bộ đều chết hết! - Hàn Thạc lãnh đạmnói.

Lời này vừa nói ra, đoàn người Ba Đốn vẫn còn ôm hy vọng rời đi, lúc này mặt ai nấy đều xám như tro tàn.

- Nếu các ngươi cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện những chướng khí độc đủmọi màu sắc tràn ngập nơi này di chuyển theo quy luật kỳ lạ. Ta nghĩchỉ cần tìm được quy luật chính xác, hẳn là có thể thoát khỏi nơi này!- Hàn Thạc thấy bọn họ ai nấy đều hiện lên vẻ tuyệt vọng, hoảng loạn dịthường, đột nhiên mỉm cười bắt đầu huênh hoang.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 657 :

Bố Lai Ân, hy vọng ngươi có thể tới gia tộc chúng ta làm khách

- Quy luật gì cơ, sao ta không phát hiện được? - Lệ Virất quái lạ, khó khăn quay đầu nhìn quanh, nhưng trong mắt nàng, ngoạitrừ chướng khí độc đủ mọi màu sắc tràn ngập bốn phương tám hướng, rốtcuộc không thấy có gì đặc thù cả.

- Nơi này chỉ có chướng khí đủ mọi màu sắc, căn bản không nhìn rõ sựvật, làm gì có quy luật gì chứ? - Đường Na thần tình kinh ngạc, thìthào tự nói.

- Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra sự lưu động của chướng khí nàykỳ thật cũng có quy luật sao? - Hàn Thạc mỉm cười, chỉ điểm.

Nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy, mọi người ngẩn ngơ, rồi tập trung toànbộ sự chú ý vào sự lưu động của chướng khí chung quanh, đánh giá biếnhóa của những chướng khí này.

Họ cẩn thận quan sát một lát, cũng phát hiện ra chướng khí đủ mọi màu sắc đó đang lưu động với một đặc điểm kỳ quái.

Chướng khí chia làm năm loại màu sắc đỏ, lam, lục, tím, đen. Năm loạichướng khí màu sắc khác nhau lại tương hỗ nhau, nhưng không hỗn hợp vớinhau. Khi lưu động chung quanh họ thì năm loại chướng khí này như rấtăn ý, mỗi một lần đều do một luồng trong đó đi tới, dừng lại một thờigian rồi tự động tản ra, sau đó một loại chướng khí khác lại tiếp tụcăn mòn.

- Ủa! Dường như thật sự có quy luật!

Lệ Vi rất hưng phấn, sau đó kỳ quái nhìn Hàn Thạc đang đứng gần trong gang tấc, hỏi:

- Chẳng lẽ phương pháp rời khỏi của chúng ta có liên quan tới qui luật của những chướng khí này?

- Ta nghĩ hẳn là có liên quan! - Hàn Thạc lạnh nhạt đáp lại.

Ngũ Phương Mê Ảo trận dựa rất nhiều vào chướng khí năm màu này. Chỉ cầnnhận ra chuẩn xác qui luật lưu động của những chướng khí này là có thểbiết được phương pháp thoát khỏi đây.

- Tốt lắm, chúng ta hãy cẩn thận quan sát một chút! - Đường Na thật ra rất tín nhiệm Hàn Thạc, vội vàng quát khẽ.

Lời này vừa nói ra, mọi người bị đình trệ khá lâu trong Ngũ Phương ĐộcVân Chướng, ai nấy đều tập trung tinh thần quan sát quy luật của chướngkhí năm màu, hy vọng có thể tìm ra phương pháp rời khỏi nơi này.

Đáng tiếc quan sát một hồi, họ đích xác hoặc nhiều hoặc ít cũng tìm ramột vài quy luật lưu động của chúng, nhưng khổ nỗi lại chẳng hề biết gìvề Ngũ Phương Mê Ảo trận, nên mặc dù biết được qui luật lưu động củachướng khí năm màu, cũng không tìm thấy phương pháp.

- Ta... Ta không chịu được nữa rồi! - Sắc mặt Ba Đốn đỏ bừng, thần lực tiêu hao quá nhiều làm trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi.

Người hầu của Lệ Vi là Khảo Bá Đặc mặc dù không nói một tiếng nào,nhưng gương mặt hoàn toàn tương phản với Ba Đốn, nó tái nhợt, thoạtnhìn cũng như dầu khô đèn tắt rồi.

- Lệ Vi, chúng ta ra ngoài, tặng vị trí này cho Khảo Bá Đặc và Ba Đốn!- Vào thời khắc mấu chốt, Đường Na quyết đoán ra lệnh cho Lệ Vi. Rồinghiêm chỉnh nhìn Hàn Thạc, nói:

- Bố Lai Ân, trong lúc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực!

Hít sâu một hơi, Hàn Thạc đột nhiên mỉm cười nói:

- Các ngươi không cần đi ra ngoài!

- Tại sao. Khảo Bá Đặc đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Cho dù thần khíbị hư hao, ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết được. Ta phải rakhỏi đây, ngươi đừng ngăn ta! - Lệ Vi thấy sắc mặt Khảo Bá Đặc càngngày càng tái nhợt, vội la lên.

Khảo Bá Đặc ở xa xa nghe Lệ Vi nói vậy, trong đôi mắt vô thần ẩn hiệnvẻ cảm kích, mắt thấy Lệ Vi la hét muốn ra ngoài, hắn khẩn cấp nói lớn:

- Tiểu thư bất tất lo cho lão nô. Tính mạng lão nô là để bảo toàn cho tiểu thư, chứ không phải để cho tiểu thư hy sinh cho ta!

- Nói cái gì, sao chết được, tất cả phải sống cho ta! - Đường Na quát lớn.

- Ta nói không cần đi ra ngoài là không cần đi ra ngoài!

Hàn Thạc thấy trong thời khắc này không ngờ Lệ Vi lại hảo tâm như vậy,thầm nghĩ nữ nhân này dù gì cũng không phải quá tệ. Mắt thấy ánh mắtmọi người một lần nữa nhìn chằm chằm vào mình, hắn tự tin nói:

- Ta đã tìm được quy luật, các ngươi đi theo ta, ta đưa các ngươi ra ngoài!

- Ngươi... Ngươi dám khẳng định? - Trong thời khắc tuyệt vọng này, Ba Đốn nghe Hàn Thạc nói thế, kinh hỉ hét lớn lên.

- Hẳn là không có vấn đề gì!

Hàn Thạc khẽ gật đầu, phân phó:

- Xếp hàng phía sau ta, ta đi mau thì các ngươi mau, ta đi chậm thì cácngươi cũng chậm, đừng có sai lệch một bước nào. Nếu không theo sát ta,không ra ngoài được thì chớ có trách ta!

- Bố Lai Ân... Ngươi... Ngươi cho rằng trước khi thần lực của họ haohết sẽ đưa chúng ta đi ra khỏi nơi này à? - Đường Na cũng không hoàntoàn yên tâm, trước khi hắn hành động, hỏi kỹ lại một chút.

- Tin ta đi! - Hàn Thạc huênh hoang như một thằng lưu manh điển hình.

Trong thời khắc này, tất cả mọi người không có ai có biện pháp gì hayhơn, mắt thấy Hàn Thạc tự tin như vậy, với ý nghĩ đang ôm ngựa chếtbỗng hóa thành ngựa sống, mọi sự coi như đã thống nhất, đều đến bêncạnh Hàn Thạc.

Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Hàn Thạc cũng không nói nhiều, hai mắtlóe ra hào quang, cẩn thận quan sát lưu động của chướng khí, rồi độtnhiên, khi một luồng chướng khí màu đỏ tiêu tán, một luồng chướng khímàu tím sắp xuất hiện, Hàn Thạc đột nhiên động thân, di động mau lẹ vềphía bên trái năm bước. Phía sau hắn, bọn người Ba Đốn vô cùng cẩn thậnlàm theo hành động của Hàn Thạc. Vừa thấy hắn động thân, lập tức làmtheo y như hắn.

Khi họ bước đủ năm bước, đột nhiên phát hiện ra chướng khí màu đỏ tưởngđã tiêu tan từ nãy bây giờ thần kỳ xuất hiện bên cạnh họ, vẫn xâm thựchọ.

Yên lặng hơn mười giây, khi luồng chướng khí màu đỏ một lần nữa sắptiêu tán, Hàn Thạc lại bắt đầu đột nhiên hành động. Lần này tốc độ thậtchậm, bước từng bước về phía bên phải. Sau khi bước được mười bước,cảnh sắc chợt biến đổi, bọn người Hàn Thạc lại đến nơi chướng khí màuđỏ đó tụ tập.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã phát hiện ra Hàn Thạc luôn đi theochướng khí màu đỏ đó, trong lòng dần dần tín nhiệm hắn hơn vài phần.Trước đây, chướng khí này phiêu hốt không chừng, tuyệt sẽ không xuấthiện một lần nữa bên cạnh họ. Họ tới tới lui lui không biết bao nhiêulần, thế mà chưa bao giờ có thể tiếp cận một luồng chướng khí ăn mònnào mãi.

- Ngươi thật sự có chút bản lĩnh! - Lệ Vi vẫn dựa sát vào Hàn Thạc, đột nhiên ghé vào tai hắn, nhẹ nhàng nói.

Hàn Thạc không bị ảnh hưởng một chút nào, tỉnh táo quan sát biến hóaphía trước. Phía sau hắn, bọn người Ba Đốn ai nấy nín thở ngưng thần,đợi bước kế tiếp của Hàn Thạc.

- Nghe ta ra lệnh, đợi lát nữa, mọi người lui về phía sau! - Hàn Thạc đột nhiên tỉnh táo hét lên.

Đoàn người Ba Đốn nghe Hàn Thạc nói thế đều hiện lên vẻ kinh dị. Khôngbiết tại sao đang đi tới ngon lành, tên kia đột nhiên hạ lệnh bảo họlui về phía sau. Nhưng tới lúc này rồi thì họ đều đem mọi hy vọng kýthác vào người Hàn Thạc, ai nấy đều trầm mặc không nói, nhưng ánh mắtkiên định, xem như chịu sự phân phó của hắn.

Đợi hơn mười giây, Hàn Thạc đột nhiên quát:

- Mau lui lại, tám bước!

Bọn người Ba Đốn không dám chần chờ một chút nào, vội vàng dựa theo sựphân phó của Hàn Thạc, vội vàng thối lui tám bước. Chờ họ dừng lại,bỗng phát hiện ra luồng chướng khí màu đỏ đó lại tiếp tục xâm thực bênngười họ.

- Hắc, thần kỳ quá! - Ba Đốn hoan hô, tới giờ thì hắn đã không hề nghingờ gì Hàn Thạc nữa rồi, biết tên kia đích xác nắm chắc qui luật củachướng khí nơi này.

Đường Na tựa sát vào Hàn Thạc, cũng không nhịn được nắm chặt khuỷu tayhắn. Trong khi Hàn Thạc nghi hoặc cúi đầu nhìn lại, nàng thủ thỉ hỏi:

- Ngươi tìm được quy luật thật đấy à!

Tiếng kinh hô này không phải nghi vấn, mà là khẳng định. Xem ra nàng cũng đã hoàn toàn tin Hàn Thạc.

Hàn Thạc vẫn không trả lời, một lần nữa đi tiếp lên ba bước, thoạt nhìnchỉ tiến tiến lui lui, giống như hoàn toàn vô dụng, nhưng chướng khímàu đỏ vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi họ.

Cuối cùng Hàn Thạc đi sang bên phải lùi năm bước. Cảnh sắc chung quanhđột nhiên biến hóa, rốt cuộc không có lấy một chút chướng khí nào cả.Đưa mắt nhìn quanh, họ phát hiện ra mình thật đã đi ra phía sau khu vựcchướng khí thần bí rồi.

"Bộp bộp!"

Ba người Ba Đốn theo sát phía sau cũng thoát ra khỏi Ngũ Phương Độc Vân Chướng.

Ba người kinh ngạc một chút, rồi mừng hú lên. Khảo Bá Đặc và Ba Văn vẫntrầm mặc không nói gì, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ may mắn vì đại nạnkhông chết. Ba Đốn cười ha ha một trận, rồi nhìn về phía Hàn Thạc, mấpmáy mấy lần mới nói được:

- Này, trước đây ta có mạo phạm, mong rằng ngươi đừng để ý. Ừm.. lần này... Cám ơn ngươi!

Một đệ tử thế gia tâm cao khí ngạo như vậy mà có thể trước mặt bọnngười Đường Na, thấp giọng cúi đầu trước Hàn Thạc, có thể nói rằngnhững gì hắn vừa trải qua đích xác đã có chút trưởng thành.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc thần sắc vẫn như thường, không kể công không tự ngạo, nói khẽ:

- Khách khí rồi, tất cả mọi người đều cùng chiến tuyến, một người tổnthất là mọi người tổn thất, một người vinh là mọi người vinh hiển, phảitrợ giúp lẫn nhau chứ!

Thấy Hàn Thạc không hề mượn cớ mình xuống nước mà nói vài câu xúc phạmhắn, Ba Đốn tuy miệng không nói gì, nhưng trong lòng thì lại cảm kíchhơn nữa. Hắn đã không còn ánh mắt coi rẻ và bất thiện nhìn Hàn Thạc nhưlúc đầu nữa, bây giờ chỉ còn sự cảm kích vô cùng, đột nhiên hắn pháthiện ra những gì Đường Na nói rất chính xác: Hàn Thạc có rất nhiều chỗđáng cho họ học tập.

Tỷ như gặp phải hiểm cảnh này, hắn thủy chung không hoảng hốt. Thậm chíso với Đường Na thì Hàn Thạc còn có vẻ trấn định hơn. Hơn nữa đều luônlặng lẽ tìm phương pháp rời khỏi, chưa từng bỏ cuộc! Loại tâm chí vànghị lực này tuyệt đối chỉ khi gặp phải những nguy cơ sinh tử mới dầndần bồi dưỡng được. Chỉ với điểm này thì Ba Đốn cũng đã phục rồi.

Như vậy xem ra Ba Đốn phát hiện mặc dù thực lực Hàn Thạc không phải làđặc biệt cường hãn, nhưng một vài phẩm chất trên người Hàn Thạc nhấtđịnh sẽ làm cho hắn tương lai trở thành một nhân vật không tầm thường.Ba Đốn có thể tới nơi này, cũng không phải là một kẻ bất tài, khi hắnhiểu rõ hơn về Hàn Thạc, thái độ đối đãi với Hàn Thạc lập tức xảy rabiến hóa rất lớn.

- Hà hà, lần này may mà có ngươi, bằng không ta và Ba Văn chỉ sợ đã khóthoát kiếp này. Đại ân không nói nhiều, sau khi xong nhiệm vụ lần này,Bố Lai Ân, hy vọng ngươi có thể tới gia tộc chúng ta làm khách, haihuynh đệ chúng ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi rất nhiều! - Thái độ Ba Đốnđối với Hàn Thạc biến hóa cực nhanh, làm cho ai nấy đều kinh ngạc. BaVăn trầm mặc ít nói càng như lọt vào trong sương mù, không rõ huynhtrưởng hắn làm sao đột nhiên nói như vậy.

Đường Na cũng âm thầm gật đầu, liếc mắt kinh ngạc nhìn Ba Đốn, thầm nghĩ người này cũng không phải một kẻ bất tài.

Nghe Ba Đốn nói như vậy, Hàn Thạc nhìn Ba Đốn thật lâu, thấy vẻ mặt hắnchân thành, trong lòng Hàn Thạc cũng nghĩ ngợi một chút, rồi đại kháiđoán được ý nghĩ của Ba Đốn, vì vậy cười hắc hắc nói:

- Thế nào cũng có dịp thôi!

- Còn có gia tộc chúng ta nữa. Bố Lai Ân, ngươi cũng đã cứu chúng ta,ta đại diện cho gia tộc, cũng mời ngươi tới làm khách! - Lệ Vi cười hìhì đưa ra lời mời.

Hàn Thạc ngạc nhiên, đột nhiên phát hiện ra mình tựa hồ thành một mónhàng đắt giá. Hai kẻ này ngay từ đầu rõ ràng ghét mình như hủi, thoángcái trở nên nhiệt tình như vậy, làm hắn nhất thời có chút không thíchứng. Thấy ánh mắt Lệ Vi vẫn còn nhìn mình chằm chằm, hắn lại tiếp tụccười nói:

- Hắc hắc, thế nào cũng có dịp, thế nào cũng có dịp thôi!

- Bố Lai Ân, ngươi có thể diện thật! Hai vị Lệ Vi và Ba Đốn trước giờvẫn có tiếng ngạo mạn, không ngờ lại cùng mời ngươi, ha ha! - Đường Nacười khanh khách, chọc ghẹo Hàn Thạc.

Nhún vai, Hàn Thạc tỏ vẻ rất thoải mái, khóe miệng nở nụ cười nhạt:

- Được rồi được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, sau này còn gặp phải nhiều thứ rắc rối hơn!

Ra khỏi Ngũ Phương Độc Vân Chướng, phía dưới còn có một Âm Phong HắcSát Cương. Bây giờ họ đang ở nơi giao tiếp giữa hai ma trận, tạm thờikhông bị trận pháp ảnh hưởng. Trải qua một phen ma luyện lần trước, mọingười hoặc nhiều hoặc ít đều tiêu hao thần lực. Bây giờ không thể xemnhẹ được.

- Bố Lai Ân nói đúng, tất cả mọi người đừng nói chuyện nữa, khôi phụctrong chốc lát đi. - Đường Na lập tức đồng ý với những lời của HànThạc, khẩn cấp nói.

Tất cả mọi người đều biết phía trước còn có khốn cảnh, cũng không cònnói thêm gì nữa, đều dùng những lực lượng nguyên tố trong thiên địalặng lẽ khôi phục sức mạnh vừa mất đi.

Chỉ có Hàn Thạc thần sắc vẫn thong dong, vì chướng khí độc căn bảnkhông xâm thực vào vòng tròn hộ thân của hắn. Ma Nguyên lực của HànThạc hao tổn cực ít, không cần tĩnh tâm khôi phục như họ, chỉ lặng lẽquan sát hai người Ba Đốn và Ba Văn.

Hai người Ba Đốn và Ba Văn đều tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, hơn nữa cóthực lực Hạ vị thần hậu kỳ. Hàn Thạc biết rất ít về Hủy Diệt pháp tắc,nên không bỏ qua bất kỳ một cơ hội đề cao thực lực cho mình. Tri thứccủa mình đối với Hủy Diệt pháp tắc quá kém, bây giờ có một cơ hội quansát, tự nhiên phải nắm bắt ngay.

Thần chi lĩnh vực hai người Ba Đốn và Ba Văn vừa triển khai, bên trongnó đã tràn đầy khí tức hủy diệt. Thần chi lĩnh vực của họ làm khônggian vặn vẹo, những hòn đá không khí không gian chung quanh đều chịuảnh hưởng của Hủy Diệt pháp tắc, đều như bị phá hủy. Dưới tác dụng củaHủy Diệt pháp tắc, thần lực trong cơ thể hai người đều khôi phục từngchút một.

Cũng tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, trong cơ thể Hàn Thạc có một hóa thânngoại thân Hủy Diệt hệ, lúc này cẩn thận cảm ngộ sự vận chuyển Thần chilĩnh vực bên trong hai người Ba Đốn Ba Văn, lặng lẽ nhớ kỹ, định ngàynào đó sẽ thử nghiệm.

Trong khi Hàn Thạc âm thầm quan sát Ba Đốn và Ba Văn, thân thể Đường Nachìm trong một khoảng Hắc Ám đã khôi phục bình thường. Vừa thấy ĐườngNa khôi phục, Hàn Thạc vội vàng thu hồi tầm mắt mình khỏi hai người BaĐốn Ba Văn.

Những việc thế này là tối kỵ. Hàn Thạc cũng không muốn để Đường Na pháthiện ra cử động vô lễ của hắn. Bất luận kẻ nào cũng sẽ không nguyện ýđể người khác nhìn ngó khi tu luyện, nguyên nhân sẽ làm cho nhược điểmvề sức mạnh của mình bại lộ, rất có thể sẽ bị người ta nắm được, làmmình lâm vào cảnh bất lợi.

Thần sắc Hàn Thạc vẫn như thường, mỉm cười với Đường Na, đang chuẩn bịnói gì đó, thì đột nhiên nghe xa xa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi rợntóc gáy. Thanh âm thê lương dị thường, như là một người đang giãy chết.

Hàn Thạc cau mày, rồi lại có chút hả hê:

- Xem ra những người kia gặp phải phiền toái rồi. Nghe thanh âm, tựa hồcó người đã gặp bất hạnh rồi. Đối với chúng ta mà nói, thật sự đây làđại hạnh!

- Ngươi mới là đại hạnh của chúng ta. Không có ngươi, mới đây chúng tađã gặp phải bất hạnh rồi! - Đường Na nhìn chăm chú Hàn Thạc, duyên dángcười khanh khách. Xem ra vì đối phương đã tử vong một người mà Đường Nathấy rất thoải mái.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 658 :

Miễn Dịch Với Ma Trận

Bên ngoài Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận có bố trí rấtnhiều ma trận phức tạp. Với ánh mắt của Hàn Thạc, những ma trận này đềucó uy lực không kém. Bên này gặp phải một Ngũ Phương Độc Vân Chướng đãkhiến cho đoàn người Đường Na khổ không chịu nổi. Xem ra những ngườibên kia cũng gặp phải một ma trận có lực sát thương rất lớn.

Một tiếng gào thê lương vang lên, nhiễu loạn tâm trí những người đangkhôi phục. Ba Đốn, Ba Văn giật mình tỉnh lại, mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Giống như muốn cho họ nhiều bất ngờ hơn nữa, lại một tiếng thét vanglên chói tai từ xa xa vút lên. Tiếng thét này là tiếng nữ, mọi ngườilập tức biết ngay thiếu phụ trẻ tuổi của đối phương hẳn cũng đã gặp nạnrồi.

- Thật là đáng sợ, đã chết hai người rồi! - Lệ Vi giật mình kinh hoảng,nhìn Âm Phong Hắc Sát Cương phía trước, thần tình khổ sở.

Đường Na nhìn có vẻ hả hê. Thấy ánh mắt sợ hãi của Lệ Vi nhìn về phíatrước, nụ cười cũng nàng dần dần biến mất, sắc mặt trở nên ngưng trọng.Chợt thấy Đường Na nhíu mày trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng:

- Các ngươi đã nghe thấy hai tiếng gào vừa rồi. Tiếng kêu thảm thiết đócó nghĩa là gì thì ta nghĩ các ngươi đã hiểu rồi. Tất cả mọi người đãtrải qua hiểm cảnh lần trước, hẳn là hiểu được địa phương thần bí nàyhung hiểm như thế nào, có thể khẳng định cánh cửa kế tiếp càng khó khănhơn.

Tất cả mọi người đều lẳng lặng nghe Đường Na nói. Nàng hít sâu một hơi, tiếp:

- Nói không chừng ở cửa ải kế tiếp, trong chúng ta sẽ có một ai đó chếtgiống như họ. Nếu các ngươi muốn lui bước, bây giờ nói ngay vẫn cònchưa muộn. Ừm, lâm trận lùi bước mặc dù không hay ho gì, nhưng ít nhấtcũng dễ chịu hơn chết một chút. Với thế lực gia tộc các ngươi, hẳn làcó thể đảm đương được. Các ngươi nghĩ kỹ một chút đi!

Đường Na vừa nói như vậy, ba thanh niên toàn bộ đều trầm mặc không nóigì, vẻ do dự không quyết, tựa hồ rất khó có thể quyết định.

Khảo Bá Đặc và Hàn Thạc thì không cần suy nghĩ gì. Khảo Bá Đặc khôngquan tâm đến sống chết của bản thân, miễn là được theo sát bảo vệ choLệ Vi, không cần lựa chọn cái gì. Hàn Thạc quyết tâm muốn vào xem thử,muốn biết bên trong rốt cuộc có gì, tự nhiên sẽ không lâm trận lùi bước.

Mặt khác, Hàn Thạc còn hiểu khá rõ về Âm Phong Hắc Sát Cương, hắn tin có thể ứng phó được, do đó chẳng hề lo lắng gì.

- Không trải qua hiểm cảnh, khó có thể tự mình đột phá. Ta muốn xôngvào một lần nữa! - Ba Đốn đưa ra quyết định đầu tiên, thần sắc rất kiênđịnh.

- Đến cả tên nhát gan Ba Đốn mà cũng dám vào, ta sợ cái gì! - Lệ Vi cắn răng, thái độ cũng kiên quyết.

Ba Văn chỉ biết dựa vào Ba Đốn. Ba Đốn đã quyết định thì hắn luôn luônđồng ý. Lần này cũng không ngoại lệ. Khảo Bá Đặc coi sinh tử của Lệ Viquan trọng hơn bất kỳ thứ gì, tự nhiên phải theo sát nàng rồi. Mặc dùkhông nói lời nào, Đường Na cũng hiểu được điểm này.

- Tốt lắm. Các ngươi nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa. Lát nữa chúng tasẽ đi vào. Lần này các ngươi mà chết, ta sẽ ghi lại sự dũng cảm của cácngươi cho gia tộc các ngươi biết. Gia tộc các ngươi cũng sẽ vinh dự vìcác ngươi! - Đường Na gật đầu khen ngợi.

Không nhiều lời trong không khí khẩn trương, bốn người Ba Đốn một lần nữa tranh thủ thời gian khôi phục thần lực của mình.

- Bố Lai Ân. Ta đột nhiên rất tò mò về ngươi. Trước kia khi ngươi ởtrên đại lục này nhất định đã trải qua rất nhiều lần chết đi sống lạiphải không? - Đường Na đột nhiên cười khẽ, nhìn Hàn Thạc vẻ hứng thú,tựa hồ muốn xem rõ xem hắn rốt cuộc là một người như thế nào.

Hàn Thạc sửng sốt, giả vờ ngẫm nghĩ một lát, rồi mỉm cười gật đầu:

- Có thể nói như thế. Vị diện cấp thấp cũng không an ổn gì. Ngươi muốncó được bất kỳ cái gì đều phải đấu tranh mới đạt được. Đối diện với tửvong là chuyện như cơm bữa!

- Chẳng trách.

Đường Na đồng ý với lời giải thích của Hàn Thạc. Vừa nói sau chợt chuyển đề tài, đột nhiên nói:

- Ngươi rốt cuộc tu luyện sức mạnh gì thế? Tại sao cổ quái như vậy? Tađã đi qua rất nhiều đại lục nhưng chưa bao giờ phát hiện ra thứ sứcmạnh cùng loại!

Trầm mặc một chút, Hàn Thạc mỉm cười, nói khẽ:

- Mấy thứ lực lượng linh tinh không đáng kể ấy mà, ngươi không biếtcũng bình thường thôi, hà hà, thật ra không có gì đặc biệt, ngươi khôngcần tò mò như vậy.

Về phương thức và tác dụng việc tu luyện ma công, Hàn Thạc không muốnnói nhiều. Đường Na cũng nhìn thấy, nên chỉ do dự một chút rồi mỉm cườikhẽ gật đầu, rốt cục không bám theo hỏi nữa.

- Ta thật ra cũng thấy hứng thú về Chúng Thần đại lục. Ngươi có thể nói với ta vài việc về nó được không!

Trong khi mọi người tu luyện, Hàn Thạc và Đường Na cũng nhàn rỗi. Hắntrước giờ vẫn rất tò mò về Chúng Thần đại lục, nên nhân có Đường Na ởđây, hắn cũng tranh thủ hỏi một vài tình huống ở đó.

Bối Hi Ma Tư và người trong Chén Thánh cũng miêu tả sơ sơ về Chúng Thầnđại lục, nhưng hai người đều xa cách nhiều năm, nên chỉ nói cho HànThạc về những việc xảy ra rất lâu rồi, khẳng định bây giờ có nhiều thứthay đổi rồi. Chúng Thần đại lục là mục tiêu kế tiếp của Hàn Thạc, hắnmuốn trước khi đi tới đó phải hiểu về nó càng nhiều càng tốt.

- Nói mấy câu cũng rất khó nói rõ tình huống. Ngươi tới đi rồi sẽ hiểuđược nó. Nó là trung tâm của các đại vị diện. Mười hai đại Chủ Thần cơhồ đều tiềm tu trên Chúng Thần đại lục. Từ phương diện này ngươi hẳn cóthể thấy được những đặc thù của Chúng Thần đại lục? - Đường Na cười nói.

Hờ hững khẽ gật đầu, Hàn Thạc không tiếp tục hỏi nữa, nhưng lòng quyết tâm tới Chúng Thần đại lục càng thêm kiên định.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chốc lát, sau khi Đường Na gọi dậy,bọn người Ba Đốn đều tỉnh táo lại khỏi trạng thái khôi phục thần lực.

- Cũng đến lúc rồi, ta không thể cho các ngươi nhiều thời gian quá,bằng không khi chúng ta tới mục tiêu, có thể tất cả đều sẽ bị Khải Tátnhanh chân giành trước rồi! - Đường Na hít sâu một hơi, thấy tất cả mọingười đều hiểu được lời nàng, bèn dẫn đầu đi vào trước.

- Mọi người cẩn thận một chút, tốt nhất ngay từ đầu phải phòng bị. -Hàn Thạc ngay khi họ vừa khôi phục, cẩn thận hồi ức những gì trong trínhớ của Sở Thương Lan miêu tả về Âm Phong Hắc Sát Cương, nên phải nóitrước để đề tỉnh họ.

Gặp cảnh lúc trước, họ cũng không dám coi thường tiểu thần Hàn Thạc ởvị diện cấp thấp này nữa. Dưới sự nhắc nhở của hắn, ai nấy đều như lâmđại địch, còn chưa chính thức tiến vào đều đã phòng hộ toàn thân.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc rất hài lòng về sự cẩn thận của họ. Bản thân mìnhcũng xuất vòng tròn hộ thân ra, đi ngay sau Đường Na, là người thứ haibước vào Âm Phong Hắc Sát Cương.

Vừa vào, âm phong cương phong (âm phong: gió lạnh, cương phong: giómạnh ) rít lên ù ù như quất vào da thịt. Đưa mắt nhìn quanh, những tầngmây xám đục áp sát đỉnh đầu họ, không thể nhìn rõ ràng tình huống chungquanh.

Âm phong cương phong lúc thì mang theo sức mạnh bẻ gãy nghiền nát mọivật rất đáng sợ, lúc thì như một thanh đao nhọn đâm vào người. Hàn Thạcngưng thần nhìn chung quanh, nhưng căn bản không nhìn thấy cái bóng củaĐường Na.

Đứng tại chỗ một khắc, hắn không hề phát hiện ra tung tích của đoànngười Ba Đốn. Điều này làm cho hắn hiểu ra Âm Phong Hắc Sát Cương ngaytừ đầu đã vận chuyển. Mỗi một người khi bước vào đều đã kích hoạt trậnpháp trong đó. Cảnh chung quanh đại biến, căn bản không thể tìm đượctung tích người khác.

Hàn Thạc cũng không khẩn trương, bởi vì hắn vừa tiến vào đã phát hiệnra những luồng âm phong vù vù, cương phong kinh khủng khi vừa đến gầnhắn lại thần kỳ vòng qua, không hề công kích gì hắn.

Tình huống giống hệt trong Ngũ Phương Độc Vân Chướng!

Tâm tình ngạc nhiên vui mừng, Hàn Thạc đánh giá một vài tình huốngchung quanh, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng luồng cương phong và âm phongnày không chỗ nào không có, nhưng chỉ cần gặp phải cương tráo do MaNguyên lực của hắn ngưng kết là đột nhiên biến hướng, thổi nghiêng sangbên cạnh.

Như vậy ở bên trong Âm Phong Hắc Sát Cương này, Hàn Thạc cũng có thể bình yên vô sự. Bất tất phải lo lắng về công kích.

"Có phải vì mình cũng tu luyện ma công không, cho nên mới miễn dịch vớitất cả trận pháp ở nơi này?" - Hàn Thạc đột nhiên sinh ra ý nghĩ nhưvậy, lập tức cảm thấy ma trận nơi này sở dĩ không tiến hành bắn pháhắn, nhất định có quan hệ với việc hắn tu luyện ma công.

Mang theo ý nghĩ này, Hàn Thạc thử xuất hai hóa thân ngoại thân ra, rồi đẩy nó ra khỏi vòng tròn hộ thân.

Thoáng chốc, âm phong và cương phong kinh khủng đã điên cuồng hướng vềphía hai hóa thân ngoại thân xoắn vào. Lực đạo này tràn ngập khí tứctàn bạo âm hàn, lực gió tựa hồ có thể xuyên thấu qua thân thể, làm chohai hóa thân ngoại thân của Hàn Thạc khổ sở không chịu nổi.

Trong lòng lập tức sáng ra, tâm niệm vừa động, sức mạnh hủy diệt bêntrong hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ thu liễm lại, biến hóa thành hìnhthái Lục Ma Phong, hơn nữa còn lưu chuyển vài phần Ma Nguyên lực đến từcơ thể Hàn Thạc. Biến hóa kỳ dị một lần nữa lại phát sinh. Tất cả âmphong cương phong thoáng cái toàn bộ đã thay đổi phương hướng, chỉ thổiphớt qua Lục Ma Phong.

Còn hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ do Khô Lâu pháp trượng biến hóathành, trong cơ thể nó chỉ tồn tại có thần lực Tử Vong, nên không ngừnggặp phải âm phong cương phong hành hạ, tình thế rất không ổn.

Quả nhiên, Hàn Thạc hiểu ngay, hai hóa thân ngoại thân và linh hồn hắnliên kết với nhau, không bị hoàn cảnh biến hóa chung quanh ảnh hưởng,chẳng mấy chốc là trở về bản thể Hàn Thạc.

Sau khi thử, Hàn Thạc càng tin việc hắn tu luyện ma công là hoàn toànmiễn dịch với công kích của những ma trận nơi này, đến cả hóa thânngoại thân Hủy Diệt hệ do ma khí biến hóa thành, cũng vì bên trong cómột tiểu bộ phận Ma Nguyên lực, nên cũng không bị ảnh hưởng bởi ma trận.

Dựa theo những gì Hàn Thạc hiểu về Ngũ Phương Độc Vân Chướng và ÂmPhong Hắc Sát Cương, hắn đánh giá hai ma trận này căn bản không phải vìngười tiến vào đó là người tu ma hay tu đạo mà không công kích. Như vậyxem ra, chỉ có một khả năng - Người bố trí ma trận kinh khủng này đã cốtình thay đổi ma trận, làm nó không công kích người tu luyện Ma Nguyênlực!

Không cần suy nghĩ nhiều, Hàn Thạc hiểu ra tiền bối bố trí tất cả nhữngthứ ở đây nhất định đến cùng chỗ với hắn. Giữa vũ trụ này, người này cólẽ cũng biết không có bất kỳ ai biết phương thức tu luyện ma công, nênbày trận ở đây, ngăn cản tất cả những người tu luyện sức mạnh khác tiếnvào, nhưng lại chỉ cần là người tu luyện ma công là mở rộng cửa đónchào.

"Tại sao hắn phải làm như vậy, có thâm ý gì?" - Trong lòng Hàn Thạc cảm thấy rất nghi hoặc, lòng hiếu kỳ càng ngày càng mạnh.

Nghĩ ngợi đủ đường, Hàn Thạc vẫn không rõ, cuối cùng tạm thời bỏ quatất cả những ý nghĩ rối loạn này, cứ tới đâu hay tới đó mới là tốt nhất.

Thần thức vừa động, Hàn Thạc cảm giác được vị trí của năm người ĐườngNa. Ở đây, thần thức hắn nhờ tu luyện ma công nên cũng không bị ảnhhưởng. Tầm mắt và hai linh hồn tu luyện sức mạnh Hủy Diệt pháp tắc vànguyên tố Tử Vong toàn bộ đều không thể thăm dò xung quanh, không thấyrõ tình huống thật sự. Chỉ có thần thức là hoàn toàn không bị trở ngạigì, có thể cảm ứng được mọi việc chung quanh.

Thần thức khuếch tán ra, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra nhóm năm ngườiĐường Na linh hồn ai nấy đều kích động vô cùng, có vẻ cực không ổn.

Là ảo cảnh!

Hàn Thạc lập tức phán đoán ra ngay. Âm Phong Hắc Sát Cương chẳng nhữngcó âm phong cương phong hành hạ, mà ở trong đó một thời gian đủ lâu, sẽlâm vào rất nhiều ảo cảnh kinh khủng. Trong ảo cảnh, ai nấy đều gặpphải những sự tình đau lòng nhất cuộc đời mình, hơn nữa ảo cảnh sẽ làmcho sự đau đớn này ảnh hưởng tới họ gấp bội, phá hủy từ tâm hồn tới tâmchí họ.

Trong trạng thái ảo cảnh, chỉ cần họ không thận trọng một chút là cóthể vĩnh viễn chìm đắm vào đó. Trong ảo cảnh, lúc họ gặp phải nhữngviệc rất đáng sợ, họ còn phải đối mặt với những luồng âm phong cươngphong kinh khủng. Bị tấn công cả hai đầu, cường giả có thực lực đến đâucũng sẽ bị hành hạ trở thành một người điên, cho đến lúc tử vong mớithôi!

Âm Phong Hắc Sát Cương và Ngũ Phương Độc Vân Chướng khác hẳn nhau.Không cần tìm bất kỳ quy luật nào để đi ra ngoài, vì bất luận kẻ nào màtiến vào đó một khắc, đều lập tức đối mặt với sự hành hạ của âm phongvà cương phong, đồng thời đối diện với cảnh đau lòng nhất trong tâm hồnmình. Trong quá trình này, khi không thể thoát khỏi những tình cảm từđáy lòng mình, căn bản khó có thể di động được một bước, tự nhiên cũngkhông cần bố trí trận pháp để mê hoặc nữa.

Thần thức chậm rãi khuếch tán, Hàn Thạc chẳng mấy chốc đã phát hiện rahai người Lệ Vi và Ba Đốn đang trong tình huống hung hiểm nhất. Haingười không biết đang trải qua sự tình đáng sợ gì đó mà linh hồn hỗnloạn không chịu nổi, giống như mỗi khắc đều có thể hoàn toàn sụp đổ.

Thời gian gấp gáp, Hàn Thạc biết nếu hắn không ra tay, hai người đó chắc chắn sẽ là những người đầu tiên phải chết.

Lúc trước Lệ Vi và Ba Đốn này xin lỗi hắn rồi, nên Hàn Thạc cũng khôngcòn cừu hận họ nữa. Thêm nữa hắn biết nhìn vào đại cục, nếu Lệ Vi và BaĐốn còn sống, hắn có lẽ cũng có nhiều khả năng sống hơn, cho nên mớibất kể hiềm khích từ trước, lập tức hành động.

Khi đến bên cạnh Lệ Vi, hắn phát hiện ra Lệ Vi đang rên rỉ kêu gọi ai đó, giống như một con mẹ điên, trông vô cùng khổ sở!

Hàn Thạc không rõ Lệ Vi đang trải qua việc gì, lập tức chế trụ nàngngay. Lệ Vi đang trong trạng thái tâm trí rối loạn, căn bản không biếttình huống chung quanh, lao vào hắn mà cào cấu như điên, xem ra nhấtthời rất khó khôi phục.

Mắt thấy tình huống này vẫn cứ tiếp tục dằng dai, Hàn Thạc cũng khôngkhách khí, thừa dịp nàng lúc này không thể tiến công hữu hiệu, vỗ gáycho nàng ngất đi. Vươn tay quàng lấy eo Lệ Vi, Hàn Thạc dùng thần thứccảm ứng, nhanh chóng tới bên cạnh Ba Đốn, chỉ thấy Ba Đốn thần tình sợhãi, thở hổn hển như muốn liều mạng công kích cái gì đó.

Có kinh nghiệm từ Lệ Vi, Hàn Thạc cũng không khách khí, vừa tới là đánhngất Ba Đốn luôn, một tay túm lấy vai hắn, chẳng mấy chốc đưa hai ngườira khỏi Âm Phong Hắc Sát Cương. Theo thứ tự, Hàn Thạc trở vào Âm PhongHắc Sát Cương, đánh ngất Ba Văn đang ôm đầu khóc lóc và Khảo Bá Đặcđang chạy trốn điên cuồng, đưa bọn họ ra khỏi Âm Phong Hắc Sát Cương.

Lại một lần tiến vào, Hàn Thạc đi đến Đường Na là người cuối cùng. Cólẽ vì có thực lực cao nhất, nên Đường Na mặc dù cũng tâm thần hoảngloạn, nhưng lại không thê thảm như mấy người kia. Khi Hàn Thạc đến gầnĐường Na, chỉ thấy nàng vẻ mặt bi ai, tuyệt vọng kêu khẽ:

- Đừng đi... xin chàng... đừng đi!

Khi Hàn Thạc đi đến bên cạnh Đường Na, đang chuẩn bị ra tay đập ngấtnàng thì Đường Na dường như cảm giác được cái gì đó, đột nhiên ôm cổHàn Thạc, đôi môi đỏ chót nóng bừng như lửa lao lên, dưới tình huốnghắn còn chưa kịp phản ứng gì, điên cuồng hôn hít hắn.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 659 :

Ta Chỉ Huy

Không kịp phòng bị, Hàn Thạc lập tức cảm thấy miệng đầyhương thơm, Đường Na nhiệt tình bây giờ như một người hoàn toàn khácvới thường ngày nghiêm túc.

Nhớ tới lúc trước Đường Na tuyệt vọng kêu lên, Hàn Thạc cũng hiểu nànglâm vào ảo cảnh, không khống chế được tâm trí, tưởng hắn là một ngườikhác nên mới có hành động như vậy.

Không để Đường Na tiếp tục hôn hít thắm thiết nữa, hắn biết rõ nếu đểnàng tiếp tục hôn hắn, linh hồn của Đường Na sẽ càng ngày càng không ổnđịnh, nếu tiếp tục như vậy, nàng cũng có thể gặp phải nguy hiểm.

Sự ảnh hưởng của ảo cảnh đối với con người không có quan hệ nhiều vớithực lực, đây là những kỷ niệm đau đớn nhất mà người ta không muốn đốimặt trong cụôc đời, hơn nữa sự việc này lại cứ đọng lại trong lòngngười đó càng lúc càng sâu. Một khi ngươi không thể vượt qua được ámảnh trong lòng mình, sẽ càng lún càng sâu, cuối cùng không thể kềm chếđược.

Xem biểu hiện của Đường Na hẳn là bị một cảm tình khắc cốt ghi tâm nàođó gây rối loạn tâm trí, ảo cảnh vừa nổi lên, nàng đã tưởng lầm HànThạc là nam nhân mà mình muốn quên đi, nên mới có cảnh hoang đường này.

Sau khi kinh ngạc một chút, Hàn Thạc nhanh chóng có phản ứng. Vẫn bảotrì tư thế cho Đường Na hôn thắm thiết, bàn tay hắn đột ngột vung lênđánh vào ót Đường Na, nàng cũng ngất xỉu đi.

Vươn tay ôm eo Đường Na, cả người nàng nhẹ nhàng êm ái, Hàn Thạc cũngkhông suy nghĩ nhiều, nhận đúng phương hướng, mang theo nàng ra khỏitrận pháp.

Vừa ra khỏi trận pháp, Hàn Thạc đã thấy bọn người Lệ Vi, Ba Đốn trợn tròn mắt nhìn hắn, trong ánh mắt có vẻ hơi mờ mịt.

Mặc dù Hàn Thạc lần lượt đánh xỉu từng người, nhưng hắn không dùng MaNguyên lực, mà mấy người này đều có thực lực Hạ vị thần, chỉ cần khikhông chịu ảnh hưởng của trận pháp, tự nhiên sẽ tỉnh lại rất nhanh. Họvừa tỉnh dậy, trong mắt còn có chút mờ mịt, nhất thời tựa hồ còn chưaphân biệt đâu là ảo cảnh, đâu là sự thật.

Nhưng khi họ thấy Hàn Thạc nắm eo Đường Na từ trận pháp kinh khủng đira, ánh mắt mờ mịt dần dần khôi phục vẻ tỉnh táo. Lệ Vi sửng sốt mộtchút, đột nhiên mở miệng:

- Bố Lai Ân, lần này lại là ngươi cứu chúng ta à?

Cảnh Hàn Thạc mang theo Đường Na đi ra khỏi trận pháp đã nói lên tình huống thật sự, do đó Lệ Vi mới hỏi như vậy.

- Ừm, lúc trước các ngươi bị ảo cảnh ảnh hưởng, ta thấy tình huống không ổn nên đánh xỉu tất cả các ngươi rồi dẫn ra ngoài!

Họ đã thấy rồi, Hàn Thạc cũng không cần phải giấu giếm làm gì, đangchuẩn bị bỏ Đường Na ra, chợt nghe nàng hô "ủa", rồi từ từ tỉnh dậy.

Đường Na vừa thấy mình bị Hàn Thạc ôm eo, đầu tiên là kinh hô, trongđầu suy nghĩ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nhận rõ tình huống, lập tứclên tiếng:

- Bố Lai Ân, là ngươi đã cứu ta à?

Hàn Thạc thấy Đường Na đã tỉnh, mỉm cười, bỏ nàng xuống, nói vẻ xin lỗi:

- Ngươi vừa mới bị lâm vào ảo cảnh nên bị mê hoặc, ta thấy tâm tình ngươi rất không ổn định, do đó mới đánh ngất ngươi đi.

- Tốt thôi! Cám ơn ngươi! - Đường Na ngọt ngào cười, rồi đột nhiênkhuôn mặt kiều diễm đỏ ửng lên, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, mắt lóng lánhchớp chớp nhìn vào Hàn Thạc, khóe môi mấp máy vài lần.

"E hèm!"

Hàn Thạc dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Đường Na lập tức hiểu được cáigì, vội vàng lấy ống tay áo xoa xoa khóe miệng, cúi đầu nhìn lại, pháthiện ra trên ống tay áo quả nhiên có vài vệt màu hồng, xem ra cùng loạivới son mà Đường Na bôi trên môi.

- A... các ngươi... các ngươi? - Lệ Vi trợn mắt, phát hiện ra Hàn Thạcvà Đường Na thần sắc quái dị, bịt miệng kinh hô, thần tình khó tin.

Một tiếng kêu khẽ của Lệ Vi làm mấy người khác cũng phải suy nghĩ, cũngđều hiểu rõ việc gì xảy ra, ai nấy thần sắc cổ quái. Ba Văn sắc mặtcàng âm trầm hơn, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc lại có thêm vài phầnđịch ý.

- Cái này... cái... này... không phải như các ngươi tưởng tượng đâu! - Đường Na đỏ mặt, vội vàng giải thích.

Hàn Thạc cũng có chút xấu hổ, thấy ánh mắt mọi người đều toàn bộ ngưngtụ trên người mình, hắn một lần nữa ho nhẹ một chút, giả vờ tự nhiênnói:

- Đường Na tiểu thư vừa mới rơi vào ảo cảnh, bị lạc lối nên nhìn lầm talà một người khác. Ta vội vã cứu nàng, cũng không ngờ tới tâm trí nànglầm lẫn, nên mới làm như vậy...

- Đừng nói nữa!

Đường Na ngắt lời Hàn Thạc vẻ bối rối, con mắt sáng quắc liếc mắt nhìn bọn người Ba Đốn, cười "híc híc", rồi cười mắng:

- Mấy tiểu quỷ các ngươi, ai nấy đều có tâm tư dơ bẩn vậy sao?

"A..."

Lệ Vi hô to vẻ ủy khuất, thấp giọng lầm bầm:

- Chúng ta đâu có nói gì đâu!

- Được rồi được rồi!

Đường Na không tức giận chỉ trừng nhìn Lệ Vi, rồi nói với Hàn Thạc vẻ xin lỗi:

- Tóm lại cám ơn ngươi, lúc trước nếu có gì mạo phạm, ngươi cũng đừng để bụng

- Không không! - Hàn Thạc trả lời vẻ nghiêm trang, thầm nghĩ "bị ngươiép hôn, ta có thể nói gì bây giờ. Chẳng lẽ nói ta phải hôn trả lại à?"

- Lần này lại nhờ có Bố Lai Ân. Xem ra hắn thật sự vẫn là phúc tinh củachúng ta! Bên kia Ba Đốn lại bắt đầu cảm thán, ánh mắt nhìn về phía HànThạc càng cuồng nhiệt, nếu không phải Hàn Thạc biết hắn hoàn toàn bìnhthường về giới tính, nhất định sẽ cảm thấy nổi da gà.

- Thật là một người thần bí, không ngờ lại cứu chúng ta một lần nữa! - Lệ Vi nhìn chăm chú Hàn Thạc thật sâu, lẩm bẩm.

Một lần cứu giúp thì còn có thể nói là may mắn, hai lần thì không thểlà việc bất ngờ nữa. Sau khi nghe Lệ Vi nói một câu đầy thâm ý, ánh mắtbọn người Đường Na nhìn về phía Hàn Thạc lại có phần đặc biệt hơn.

Hàn Thạc vẫn thong thả, không kể công, không tự ngạo, chỉ mỉm cườikhông nói gì. Hắn biết những người này cực kỳ tò mò về hắn, cảm thấy kỳquái tại sao hắn có thể hai ba phen giải cứu họ ở cái nơi thần bí hunghiểm này, cảm thấy kỳ quái tại sao mình chỉ là một tiểu thần ở vị diệncấp thấp mà có thể có hành động thần kỳ như vậy.

- Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? - Đường Na nhìn về phía trước, thì thào tự hỏi.

Trước mặt họ không còn có những ma trận nữa, chỉ vòng qua mấy tòa núilà tới được Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận khổng lồ rồi. Nhìn những dãynúi đồ sộ phía trước, cảm thụ Huyền Âm khí vô cùng đậm đặc, Hàn Thạcnhư thấy trước mắt từ xa xưa đã có một tiền bối ma môn pháp lực thônghuyền, dùng sức mạnh dời non lấp biển thay đổi cả thiên địa pháp tắc.

Hàn Thạc bất giác thất thần, óc hiện lên những tràng cảnh oai hùng, trong đầu tràn ngập sự kính nể người đó.

- Bố Lai Ân, ngươi nói xem tiếp theo chúng ta có nên đi vào không? -Đường Na thấy Hàn Thạc không đáp, hô khẽ, chỉ đích danh hắn mà hỏi.

Hàn Thạc sửng sốt, rồi ngạc nhiên nhìn Đường Na, cười khổ nói:

- Tại sao lại hỏi ta? Ngươi là thủ lĩnh của chúng ta, ngươi nói nên làm như thế nào thì làm thế ấy!

Hàn Thạc vừa nói như vậy, Đường Na cũng hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ "cũngđúng, thế nào mà ta lại hỏi hắn chứ, ta mới là người phát lệnh mà!"

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Na đột nhiên phát hiện vì hai lần Hàn Thạc ratay cứu giúp, làm cho nàng trong lúc bất tri bất giác đã thay đổi ấntượng đối với hắn. Thực lực Hàn Thạc mặc dù không mạnh, nhưng khôngbiết tại sao nàng lại coi hắn trở thành một người có thể trợ giúp chonàng, một người hoàn toàn đồng vai phải lứa có thể giúp nàng một tay.

- Ngươi làm vài việc kinh người, hơn nữa óc quan sát của ngươi rấtmạnh. Đường Na đại tỷ hỏi ý kiến ngươi cũng là bình thường mà! - Lệ Vikhông hề cảm thấy có gì không ổn, có thể đến cả nàng cũng không hề pháthiện ra thái độ của mình đối đãi với Hàn Thạc cũng bất tri bất giác xảyra biến hóa long trời lở đất rồi.

- Ngươi nói ý kiến của ngươi ra đi, ta nghĩ bây giờ không có người nàodám không coi trọng ý kiến của ngươi cả! - Đường Na ngọt ngào cười,nhìn Hàn Thạc vẻ kỳ vọng.

Hàn Thạc nhìn bốn phía, phát hiện ra quả nhiên đúng như lời Đường Na,đoàn người ai nấy đều kỳ vọng nhìn mình. Đến cả Ba Văn lúc trước đầyđịch ý với hắn cũng đang đợi nghe ý kiến của hắn, không ai cảm thấy cógì không ổn cả. Hắc, bọn người kia thay đổi thật rồi! Trong lòng HànThạc cười khẽ, sắc mặt nghiêm chỉnh, trầm giọng nói:

- Đã tới nơi này rồi, ta nghĩ mọi người sẽ không lùi bước. Tình huốngphía trước như thế nào thì chẳng ai biết được. Ta nghĩ chỉ khi chúng tatiến vào mới có thể hiểu được tất cả những gì phát sinh ở đây, cácngươi nghĩ có phải không?

Bản thân Hàn Thạc chẳng sợ bất kỳ hung hiểm nào ở đây, căn bản không hềlo lắng có thể gặp phải hung hiểm lớn hơn, do đó có vẻ rất tỉnh táo,không vì hung hiểm mà ảnh hưởng tới tâm trí.

Mọi người đều gật đầu, Đường Na đồng ý nói:

- Đã như thế, chúng ta cứ mạnh dạn mà vào, lúc đó sẽ biết rõ những tình huống xảy ra ở đây.

Mọi người đều đồng ý. Đang chuẩn bị tiến vào, Hàn Thạc đột nhiên đưatay ra hiệu tạm thời không nên cử động, rồi quay đầu về phía ma trậncách đó không xa, thần tình rất thận trọng.

Bọn người Đường Na vừa thấy Hàn Thạc ra hiệu, toàn bộ tạm thời dừng lại, nhìn theo ánh mắt hắn về phương hướng ma trận kia.

Một tiếng thở phì phò vang lên từ phương hướng đó. Dưới cái nhìn chămchú của họ, một nhóm bốn người vô cùng chật vật từ trong đi ra.

Áo Nhĩ Đức, Khải Lợi, Khải Tát, Ai Lí Khắc Sâm, trên người họ đều chichít vết thương. Những vết thương này hoặc là sâu có thể thấy xương,hoặc đen thui một khoảng, hoặc thối chảy mủ, không biết đã trải qua cáigì. Trên mặt họ còn lộ vẻ sợ hãi lạnh mình. Cả người mồ hôi đầm đìa,toàn bộ thở hổn hển, tựa hồ đến cả bước đi vài bước cũng rất khó khăn,xem ra thần lực tiêu hao gần hết.

- Ủa! Là bọn hắn! - Lệ Vi hô khẽ, ánh mắt nhìn về phía Đường Na hỏi ý kiến.

Đoàn người Ba Đốn Ba Văn ai nấy cũng cực kỳ kích động, quay đầu khôngngừng thúc giục Đường Na, hy vọng thủ lĩnh hạ lệnh công kích nhữngngười này.

Ai cũng thấy bốn người Khải Tát toàn bộ bị trọng thương, mỗi một ngườiđều hao gần hết thần lực. Dưới loại tình huống này, nếu bọn người ĐườngNa toàn lực công kích, rất có thể sẽ giết chết được bốn người kia.

Ánh mắt Đường Na cũng lóe ra, có chút do dự không quyết, vô tình nàngđưa ánh mắt nhìn Hàn Thạc. Nàng phát hiện hắn thần sắc ngưng trọng, lắcđầu nhìn lại nàng vẻ rất kiên định.

- Đừng! - Đường Na trầm mặc vài giây, dưới cái nhìn chăm chú của bọn người Lệ Vi, Ba Đốn khẽ quát.

Bọn người Lệ Vi vẻ mặt thất vọng nhưng không hề mở miệng phản bác, màhướng ánh mắt nghi hoặc về phía Hàn Thạc. Họ cũng nhìn thấy Đường Na vìsự ra hiệu của Hàn Thạc nên mới bỏ đi quyết định lập tức công kích.

- Cái tên gọi là Áo Nhĩ Đức đó cũng không suy yếu như bề ngoài đâu!Đường Na tiểu thư trong lúc này có thể có cơ hội giết chết hai ngườiKhải Tát và Ai Lí Khắc Sâm, nhưng toàn bộ chúng ta cộng lại cũng khôngphải là đối thủ của Áo Nhĩ Đức. Do đó, tốt nhất là đừng coi thường vọngđộng! - Hàn Thạc thấp giọng giải thích.

Về phần Khải Lợi của Tự Nhiên giáo hội, coi như Hàn Thạc không hề coivào mắt. Trước kia khi hắn từng sóng vai tác chiến với Khải Lợi, hắn đãbiết Khải Lợi chỉ có thực lực Bán thần. Sau khi thực lực đột nhiên tăngmạnh, Khải Lợi cảnh giới chỉ là Bán thần rốt cuộc không được Hàn Thạccoi trọng nữa. Có thể khẳng định Khải Lợi có thể vẫn còn sống tới đâynhất định đều là nhờ sự che chở của Áo Nhĩ Đức. Nếu không, có đến bốnHạ vị thần đi cùng Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát đều hoàn toàn vắng mặt,thì Khải Lợi chỉ là một Bán thần không thể có khả năng còn sống đến bâygiờ.

Áo Nhĩ Đức có thể bảo vệ được Khải Lợi còn sống tới đây, hơn nữa mìnhcòn thừa lực, loại thực lực này làm Hàn Thạc rất cố kỵ. Dưới tình huốngmình không tuyệt đối nắm chắc, sẽ không mạo hiểm ra tay.

- Các ngươi, làm sao các ngươi không có ai bị thương vong thế? - KhảiTát thở hỗn hển, ngẩng đầu nhìn lên, thần tình khiếp sợ nhìn chằm chằmvào bọn người Đường Na hỏi.

Trong lúc vô tình, ánh mắt của đoàn người Đường Na đều rơi vào ngườiHàn Thạc. Thấy được tình hình những người đối diện, họ càng ngày càngthấy may mắn là bên mình có Hàn Thạc. Không cần suy nghĩ nhiều, họ vừatrải qua những hiểm cảnh vừa rồi, đều hiểu được nếu bên này không cóhắn, tao ngộ của họ nói không chừng còn thảm hơn bọn người Khải Tátnhiều.

Bốn người bên kia toàn bộ đều những những nhân vật có lực cảm ứng cựckỳ nhạy cảm, lập tức phát hiện ra tiêu điểm trong mắt họ, ai nấy thầnsắc vô cùng quái lạ, ai cũng khó hiểu, không biết họ không bị tổnthương thì quan hệ gì với Hàn Thạc, một Hạ vị thần tiểu tốt.

- Chúng ta đi, không cần phải xen vào họ! - Hàn Thạc hô khẽ, đưa mắtcho Đường Na. Hắn nhìn ra được sau khi đi ra khỏi ma trận, những ngườiđó đều đang cố hết sức khôi phục.

Đường Na sực nghĩ ra, lập tức hiểu ý Hàn Thạc vội vàng đưa mắt cho bọnngười Ba Đốn, đi theo sau Hàn Thạc hướng về phía Cửu Địa Huyền Âm TụLinh trận.

Quả không ngoài dự liệu, vừa thấy đoàn người Đường Na tiến vào, bốnngười Áo Nhĩ Đức và Khải Tát đều không dám tiếp tục nghỉ ngơi nữa, dướisự dẫn dắt của Áo Nhĩ Đức cũng lảo đảo đi theo sau.

Vừa lúc nãy, những người này thấy bọn người Đường Na bất động nên vẫnmuốn tranh thủ khôi phục thần lực. Càng để lâu cho những người này khôiphục càng nhiều thần lực, đám người Đường Na bên này sẽ chịu nhiều hunghiểm hơn. Song khi Đường Na đi vào bên trong, những người này sợ tất cảnhững gì ở nơi đây sẽ bị bọn người Đường Na tìm thấy trước, tự nhiênkhông dám dừng lại, như vậy họ không thể khôi phục được thần lực. Đốivới đám người Đường Na cũng coi như có thêm vài phần sống hơn.

"Ủa!" - Vừa tiến vào Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, Hàn Thạc đột nhiên kêu khẽ một tiếng.

- Chuyện gì thế? - Đường Na cả kinh, lập tức truy vấn.

- Không có gì!

Hàn Thạc vội vàng đáp lời, sắc mặt quái dị, quay đầu lại ngưng trọng nói:

- Tất cả phải đi theo ta, không được đi lạc đâu đó!

Bọn người Đường Na không nói thêm gì nữa, toàn bộ đều căng thẳng đitheo phía sau Hàn Thạc. Đột nhiên cảnh sắc biến đổi, họ phát hiện ramình đi tới một rừng đá xa lạ. Sau lưng họ là đám người Áo Nhĩ Đức vừavào trong, ai nấy thần tình kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào phương hướnghọ vừa mới đứng, nói chuyện với nhau tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

- Họ không nhìn thấy chúng ta, mọi người chuẩn bị một chút, đây hẳn làthời cơ giết chúng tốt nhất! - Dưới sự nghi hoặc của bọn người ĐườngNa, Hàn Thạc đột nhiên quát khẽ đầy quyết đoán.

Đám người Đường Na ngạc nhiên, ai nấy đều đánh giá Hàn Thạc vẻ quái dị,thầm nghĩ "làm sao ngươi biết được những người đó sẽ không nhìn tới nơinày? Làm sao ngươi biết được đây mới là thời cơ giết chết địch nhân tốtnhất của phe mình?"

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 660 :

Nói Thật Chứ Ta Rất Không Thích Giết Người Phóng Hỏa!

Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận có thể tụ tập Huyền Âmkhí, trừ việc này ra, chỉ cần ở trong trận thoáng thay đổi một chútcũng có thể hình thành một ma trận có lực sát thương thật lớn. Người bốtrí ra trận pháp này xem ra không muốn cho người thường tiến vào trong.Nhưng khi Hàn Thạc chính thức bước vào, mới phát hiện ra ở trung tâmCửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận từng bước đều tràn ngập nguy cơ trí mạng.

Khu vực nơi bọn người Hàn Thạc và Đường Na đứng là một góc chết củatrận pháp, có thể dùng để tị nạn. Nhưng góc chết này nếu là người khônghiểu bố cục của Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, quyết không có khả năngphát hiện ra được. Đương nhiên cũng không có khả năng tiến đến. Khi HànThạc vừa vào, mỗi một bước đều nghiên cứu rất kỹ, suy đi tính lại rấtnhiều lần mới có thể tìm được chỗ này.

Đoàn người Hàn Thạc đột ngột biến mất làm bốn người Áo Nhĩ Đức ai nấythần sắc kinh dị, nhìn về phương hướng họ vừa biến mất không dám mạohiểm xâm nhập một bước nào.

Có một phen gặp phải thống khổ lúc trước, họ chính thức hiểu được địaphương này đáng sợ như thế nào. Bốn Hạ vị thần chết sạch, họ cũng phảigiãy dụa kịch liệt mới thoát khỏi tử vong, nhờ đó mới gian nan đi tớiđược nơi này. Họ hiểu mỗi một bước đều có thể gặp phải hung hiểm lớnhơn nữa. Ngay khi nhóm bốn người thấy Hàn Thạc biến mất, họ cho rằngđương nhiên nhóm người kia đã gặp nạn rồi.

- Bố Lai Ân, họ không thể thấy chúng ta thật à! Việc này là như thế nào? - Lệ Vi có vẻ rất ngạc nhiên vui mừng, hô khẽ.

Mấy người Đường Na cũng nhìn Hàn Thạc chăm chăm vẻ nghi hoặc, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

- Nơi này cũng có quy luật, các ngươi không chú ý tình huống chungquanh, tự nhiên không thể phát hiện ra ở đây không chỗ nào không có quyluật cả! - Hàn Thạc mắt nhìn chằm chằm vào bọn người Áo Nhĩ Đức, thuậnmiệng nói.

- Có quy luật gì cơ? Mấy quả núi thôi mà, ta nhìn không thấy có gì đặcbiệt so với những địa phương khác! - Lệ Vi lầm bầm, có vẻ không tin lắm.

Cũng không quay đầu lại, Hàn Thạc cười nhạt, chỉ vào phương hướng Áo Nhĩ Đức, giải thích:

- Ngươi chú ý một chút sẽ phát hiện nơi đó có một màn sương nhạt bayvòng quanh, màn sương đó bay vòng quanh mấy quả núi này rất có quyluật, còn có...

Hàn Thạc hiểu rất rõ về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, tiện tay chỉ một cái là chỉ tới điểm mấu chốt.

- Quái lạ! Thật thế!

Lệ Vi dựa theo Hàn Thạc chỉ điểm, giật mình cả kinh, phát hiện ra nhữnglời hắn nói rất chính xác, những cảnh vật biến ảo hoàn toàn đúng nhưnhững gì hắn nói. Nhờ đó ánh mắt Lệ Vi bây giờ nhìn Hàn Thạc không khỏicó thêm vài phần sùng bái. Nàng tràn ngập kính ý nói:

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Không ngờ đến cả nhữngbiến hóa rất nhỏ xung quanh như vậy mà cũng có thể quan sát một cách rõràng!

Chẳng những Lệ Vi, kể cả đám người Đường Na đều kinh hãi thất sắc, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc ngập tràn kính ý.

Những quy luật như lời Hàn Thạc vừa rồi nói người bình thường rất khócó thể nhận thấy được. Cho dù một vài nhân vật biến thái vô cùng mẫncảm với hoàn cảnh chung quanh, phỏng chừng cũng khó có thể nhận ra mộtcách rõ ràng như vậy. Đến cả một vài bố cục cây cối quái dị cũng có thểgây ra sự khác biệt. Hàn Thạc lại nói ra tùy ý như vậy, quả là một côngkích rất lớn đối với những qui tắc trước nay họ biết.

"Rốt cuộc người này là như thế nào? Lại có thể nhận thấy tất cả biến hóa mỗi giây mỗi phút rõ như lòng bàn tay?"

- Quy luật này có liên quan gì tới địa phương này không? Tại sao họkhông nhìn thấy chúng ta? - Đường Na càng tiếp xúc nhiều với Hàn Thạc,càng cảm thấy hắn khó có thể nắm bắt. Nàng cố ghi tạc những qui luậtcủa cảnh vật chung quanh, nhưng lại vẫn không rõ việc này có liên quangì tới việc họ đứng tại chỗ này?

- Nói về địa điểm này thì có điều rất thâm ảo. Kể cả thiên thời, địalợi, thiên khí. Còn có một vài đặc tính vạn vật... - Hàn Thạc nghiễmnhiên thành bộ dạng lưu manh chuyên nghiệp, dùng một vài từ đao to búalớn, một vài tri thức vật lý hóa học mà hắn biết ở thế giới trước, nóilinh tinh một hồi cho đám Đường Na lúc này như lọt vào trong sương mù,thái độ rất chăm chú.

Đường Na chăm chú nghe Hàn Thạc giải thích, còn có đoàn người Ba Đốn,Lệ Vi thì ai nấy thần tình nghi hoặc, càng chú ý nghe càng không hiểu.Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy vô cùng nghi hoặc.

"Các ngươi nghe mà hiểu được mới lạ. Chính ta còn không biết mình nóicái gì!" - Hàn Thạc cảm thấy buồn cười, càng thêm nghiêm trang giảithích kỹ lưỡng thêm cho họ, thỉnh thoảng còn pha thêm vào đó vài thuậtngữ chuyên môn của thế giới cũ, thái độ rất thành khẩn và chăm chú giảithích cho Đường Na.

Bọn người Đường Na mắt to mắt nhỏ, toàn bộ nhìn Hàn Thạc ngây ngốc, không ai dám nói gì.

Nếu Hàn Thạc không có biểu hiện thần kỳ như vậy, nếu hắn không phảithật sự đã đưa họ tới khu vực thần kỳ này, nếu vừa rồi hắn không miêutả quy luật chung quanh một cách chính xác, họ nhất định sẽ cảm thấyHàn Thạc chỉ nói khoác loác - Trên thực tế, Hàn Thạc cũng đích thậtđang nói linh tinh!

Song chính là vì có quá nhiều việc lạ toàn bộ đều được chứng thực,những gì Hàn Thạc gây ra cũng tựa hồ hoàn toàn phù hợp với quy luật nàođó, do đó họ nghe hắn 'giảng giải' về vấn đề thâm ảo dị thường này, ainấy đều không cho rằng Hàn Thạc nói linh tinh, ngược lại cố tỏ ra thôngminh, cảm thấy nếu mình không hiểu những gì hắn nói thì trí tuệ củamình quá yếu.

Họ nghe xong một lúc lâu, thật sự là chẳng hiểu chút nào, Hàn Thạc thấyai nấy đều chăm chú cực lực cố nghĩ cố hiểu, đến cả Đường Na cũng độtnhiên cảm thấy trí tuệ mình tựa hồ quá kém, hoài nghi đầu óc mình cóphải thật sự là có chuyện không.

"Gặp phải cao nhân rồi!"

Ba Đốn và Lệ Vi liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn Hàn Thạc đầy vẻ kính nể, quyết tâm lôi kéo hắn càng thêm mãnh liệt.

- Ta nói như vậy, các ngươi hiểu chưa? - Hàn Thạc nhìn mấy người vẻ chăm chú, rồi dò hỏi.

- Cũng có, hiểu được vài điểm, nhưng không hiểu hết! - Ánh mắt Lệ Vinhìn Hàn Thạc có vẻ hơi bối rối, để tỏ ra mình không đến nỗi đặc biệtngu ngốc, nên vội vàng gật đầu.

Ba Đốn nghe Lệ Vi vừa nói như vậy, lại thấy Hàn Thạc nhìn mình với ánhmắt kỳ vọng, cũng sợ Hàn Thạc cho hắn là ngu ngốc, nên cũng vờ vĩnh khẽgật đầu, ra vẻ trầm tư, tựa hồ cũng ngộ ra điều gì.

Trong lòng Hàn Thạc muốn cười phá lên, ánh mắt càng thêm kỳ vọng, lại nhìn về phía Đường Na.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, vẻ mặt Đường Na hơi quái dị, đánhgiá Lệ Vi và Ba Đốn một chút, thấy hai người bọn họ đã có chút lĩnhngộ, trong lòng đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu, ý nghĩ xoay chuyển cấptốc, "trong lúc này nếu thừa nhận mình chẳng biết gì, vậy chẳng phảinói là mình ngu hơn Lệ Vi và Ba Đốn sao", vừa nghĩ như vậy, Đường Nacũng ngọt ngào cười, khẽ gật đầu rụt rè, nói:

- Mặc dù có chút thâm ảo, nhưng cũng có thể hiểu được một chút!

"E hèm... hèm..."

Hàn Thạc liên tục ho khan để kìm tiếng cười của mình. Xem ba tên này ainấy tự cho mình là thông minh, hắn đột nhiên cảm thấy ba người đến từChúng Thần đại lục này cũng khó thoát khỏi một vài thói quen của conngười thế tục, đặc biệt hư vinh và tự cao, ngược lại còn nghiêm trọnghơn người thường một chút.

- Hai người các ngươi thì sao? - Cố nén cười, Hàn Thạc lại nhìn về phía Ba Văn và Khảo Bá Đặc.

Hai tên này liếc mắt nhìn nhau, thần tình xấu hổ, rồi liên tục lắc đầu,tỏ vẻ mình không rõ, bộ dạng rất xấu hổ, rồi lại không dám nhìn 'ánhmắt chân thành' của Hàn Thạc.

- Các ngươi quá ngốc! - Lệ Vi mở miệng khinh bỉ, Ba Đốn cũng khẽ gật đầu đồng ý, âm thầm may mắn là mình thông minh.

"A ha ha..." - Hàn Thạc rốt cuộc không chịu được, mở miệng cười vang.

- Bố Lai Ân, ngươi cười cái gì? Ngươi không cười nhạo họ đó chứ? -Đường Na nghĩ rằng Hàn Thạc cười nhạo Ba Văn và Khảo Bá Đặc liền caumày, lên tiếng quát lớn.

- Không... Ta không có ý cười họ!

Mắt thấy hai người Ba Văn và Khảo Bá Đặc xem ra lúc này càng xấu hổ thêm, Hàn Thạc vội vàng giải thích:

- Ta chỉ cảm thấy chúng ta có thể thấy được Áo Nhĩ Đức. Còn Áo Nhĩ Đứcthì không nhìn được chúng ta, cảnh này rất buồn cười mà thôi. Ha ha, bộcác ngươi không thấy thế à?

Hàn Thạc vừa nói như vậy, mọi người cũng phụ họa cười ha hà, ai cũng tán thành.

Lắc lắc đầu dở khóc dở cười, Hàn Thạc thầm nghĩ người thành thật quảnhiên có hại, thật thà như bọn người Ba Văn ngược lại thành loại nhânvật trí tuệ thấp. Bọn người này quả nhiên rất thú vị!

- Được rồi được rồi, nói đi nói lại, chúng ta bây giờ phải đối phó vớihọ. Bởi vì chúng ta biến mất, mấy tên gia hỏa này ai nấy đều vô cùngcẩn thận, đều không dám xâm nhập một bước. Xem ra đã bị sự kỳ dị ở nơinày dọa vỡ tim rồi! - Đường Na ngăn Lệ Vi và Ba Đốn cười nhạo, hỏi HànThạc.

- Rất đơn giản, cứ ở chỗ này phát động công kích từ xa vào người họ làđược. Ta có thể cam đoan, họ tuyệt đối không biết công kích đến từ nơinào, cũng không cách nào phát hiện ra tung tích của chúng ta! - HànThạc ổn định tâm cảnh một chút, giải thích cho họ.

- Chỉ đơn giản như vậy à? - Đường Na hỏi lại.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi! - Hàn Thạc trả lời khẳng định.

- Được. Chúng ta còn chờ gì nữa, hắc hắc, loại cơ hội tập kích này cũngkhông có nhiều lắm đâu! - Đường Na yêu kiều cười rộ lên, có vẻ rất vuivẻ, phân công mọi người chuẩn bị tấn công.

Đoàn người Ba Đốn Lệ Vi ai nấy đều đem những thủ đoạn công kích mìnhđắc ý nhất ra, đứng trong vùng rừng đá này, hướng về phía bốn thân hìnhmờ mịt của đám Áo Nhĩ Đức xa xa mà ra tay.

Đường Na hai tay xòe ra, vô tận khí Hắc Ám che kín tầm mắt, đánh thẳngvào Khải Tát. Lệ Vi và Khảo Bá Đặc thi triển lực lượng nguyên tố TửVong, một Vong Hồn Qua Toàn, một Linh Hồn Phong Bạo phóng ra. Hai huynhđệ Ba Đốn và Ba Văn hội tụ sức mạnh Hủy Diệt thành từng lưỡi dao sắcbén bắn nhanh ra ngoài.

Chỉ có Hàn Thạc vẫn không nhúc nhích, lạnh nhạt nhìn công kích của năm người, căn bản không có ý ra tay.

- Không hay! - Khải Tát ở bên ngoài thấy chấn động, hắn đã cảm ứng đượccông kích mãnh liệt đang đến, vội vàng bắt đầu động thủ ngăn cản nhữngtập kích không biết đến từ nơi nào.

Ai Lí Khắc Sâm không nói nhiều lời, tay trái hoa một vòng trong hưkhông, một tấm màn băng trong suốt hình thành bên người hắn, lấp lánhánh sáng tuyệt đẹp, thân ảnh hắn được bao kín bên trong, trông có vẻcực kỳ mộng ảo.

- Ngươi không nên cử động! - Áo Nhĩ Đức không hoảng hốt, chỉ quay đầulại nói với Khải Lợi một câu như vậy, cũng không thấy hắn có động tácgì, công kích từ sức mạnh Hủy Diệt của hai huynh đệ Ba Đốn Ba Văn đánhvề phía này toàn bộ bị ngăn trở, không thể đi tới một bước.

Trên đường đi, Khải Lợi hẳn là được Áo Nhĩ Đức bảo vệ thành thói quen.Hắn cũng tuyệt đối tin tưởng Áo Nhĩ Đức, nên không có lấy một chút khẩntrương nào, an tĩnh tránh phía sau Áo Nhĩ Đức, bản thân mình không xuấtra bất kỳ sức mạnh nào.

- Ba Đốn Ba Văn, không cần ra tay với Áo Nhĩ Đức, công kích của cácngươi không có lực sát thương với hắn! - Đường Na thấy Áo Nhĩ Đức nhẹnhàng hóa giải công kích của hai người Ba Đốn Ba Văn, vội vàng quát khẽ.

Ba Đốn, Ba Văn đồng ý ngay, cũng như mấy người Đường Na, Lệ Vi, tới tấpcông kích vào hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm, không còn quản tớiÁo Nhĩ Đức nữa.

Năm người Đường Na toàn bộ đều đã hành động, các loại phương thức côngkích làm Hàn Thạc hoa cả mắt, tới tấp từ trên tay họ phóng thích ra,nhất nhất lướt qua không gian không hề có chướng ngại phía trước, bắnvề phía Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm.

Phương thức ra tay của những người này quả là ngạc nhiên cổ quái, hoặclà dùng binh khí, hoặc là dùng thần lực trong cơ thể, hoặc là mượn lựclượng nguyên tố trong thiên địa, sau đó thêm sức mạnh của mình vào đó.Đường Na thì dùng lực lượng đặc thù trong Thần chi lĩnh vực, dùng mộtloại phương thức mà Hàn Thạc không thể giải thích được liên tục côngkích ra.

Công kích như vậy trong chốc lát, Hàn Thạc phát hiện ra Khải Tát và AiLí Khắc Sâm mặc dù thần lực cũng đã bị tiêu hao, nhưng vì nguyên nhânchính là họ là Trung vị thần, công kích của bốn Hạ vị thần bắn về phíahọ cũng không thể thu được hiệu quả gì thiết thực.

Chỉ có công kích của Đường Na mới làm cho Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tátnhư lâm đại địch, chống đỡ rất gian nan. Bọn người Ba Đốn cũng hiểuđược sức mạnh của mình không thể tạo thành đả kích trí mạng cho KhảiTát và Ai Lí Khắc Sâm, nên chỉ hướng công kích của mình đi theo saucông kích của Đường Na, đợi Đường Na xé rách phòng tuyến của họ, mớithừa dịp thế tiến vào. Cái này mới thực sự trở thành phiền toái choKhải Tát và Ai Lí Khắc Sâm.

Sau một phen bắn phá điên cuồng, hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm đã thở hổn hển, cơ hồ chật vật muốn bỏ chạy.

Từ đầu tới cuối, Áo Nhĩ Đức vẫn không ra tay giúp hai người Khải Tát vàAi Lí Khắc Sâm chống đỡ, chỉ nhíu mày ngưng thần đánh giá chung quanh,tựa hồ muốn biết rõ những đòn tấn công này tới từ nơi nào.

Nhân vật bố trí ra cự hình Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận bố trí này caohơn Áo Nhĩ Đức không biết bao nhiêu cấp bậc, lại đến từ một vũ trụ cóphương pháp tu luyện hoàn toàn khác hẳn, cũng không phải là thứ mà ÁoNhĩ Đức có thể hiểu được. Mặc dù hắn ngưng thần không ngừng quan sát,nhưng chỉ tốn công vô ích mà thôi.

- Hô hô, mẹ nó, hai tên này ương ngạnh thật đó! - Sau một phen côngkích, thần lực Ba Đốn đã hao phí không ít, thở phì phò, thấp giọngmắng.

- Ủa, Bố Lai Ân, sao ngươi không động thủ? - Ba Đốn vừa thở, vừa độtnhiên chú ý tới Hàn Thạc đang lạnh lùng nhìn chăm chú về phía trước, mởmiệng dò hỏi. Nghe hắn vừa hỏi như vậy, mọi người cũng đều quay lạinhìn Hàn Thạc.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hàn Thạc không hề xấu hổ, cười hắc hắc nói:

- Thực lực ta thấp kém, ta không muốn bêu xấu!

Tới lúc này, cho dù Hàn Thạc nói mình không đủ sức trói gà, họ cũngtuyệt đối không dám coi thường hắn. Nghe Hàn Thạc nói thế, không aitrách cứ gì. Ba Đốn còn chủ động nói cho hắn:

- Ngươi không cần ra tay, chỉ cần ngươi bảo trì cái đầu tỉnh táo làđược rồi. Có cái đầu thông minh của ngươi ở chỗ này, chúng ta có thể đỡđược rất nhiều khí lực.

Mọi người hoàn toàn đồng ý!

- Bố Lai Ân, ngươi chỉ cần quan sát chung quanh tất cả cho tốt, như vậylà đủ rồi. Chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi về phương diện này rấtnhiều, những hành động giết người thô thiển như thế này thì cứ để chochúng ta làm là được rồi! - Ba Đốn nói tiếp.

- Vậy là tốt nhất, nói thật chứ ta không thích giết người phóng hỏa!

Hàn Thạc cười hắc hắc, chỉ chỉ vào phương hướng hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm, nhắc nhở:

- Các ngươi chỉ cần công kích một người Ai Lí Khắc Sâm là được. Áo NhĩĐức và Khải Tát còn có chút giao tình, nói không chừng cuối cùng sẽ trợgiúp Khải Tát. Nhưng hắn và Ai Lí Khắc Sâm nhất định không có giao tìnhgì, khẳng định sẽ không quản sự chết sống của gã này đâu. Mặt khác, vàothời khắc mấu chốt này, Khải Tát chỉ biết lo cho mình, cũng sẽ khôngnguyện ý liều chết cho Ai Lí Khắc Sâm. Cứ tập trung vào một người Ai LíKhắc Sâm mà tấn công, ta nghĩ sẽ nhanh hơn một chút!

Mọi người ngạc nhiên, rồi quá mừng, lập tức chuẩn bị theo lời Hàn Thạc, trước tiên hạ độc thủ với Ai Lí Khắc Sâm.

- Còn nói mình không thích giết người phóng hỏa, ta thấy ngươi xấu hơnbất kỳ người nào khác! - Lệ Vi cười hì hì, nguýt Hàn Thạc.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 661:

Tiếng gọi thần bí với thần thức

Hàn Thạc thản nhiên như không, không công nhận cũngkhông phủ nhận đánh giá của Lệ Vi, chỉ cẩn thận quan sát đoàn người AiLí Khắc Sâm.

Như đề nghị của hắn, công kích của mấy người Đường Na toàn bộ đều nhắmvào Ai Lí Khắc Sâm. Trong chốc lát, những luồng hào quang đan vào nhau,thần lực lao tới, đều tập trung cả vào tên kia.

Đúng như lời Hàn Thạc, Áo Nhĩ Đức không quan tâm tới Ai Lí Khắc Sâm,vẫn quan sát những biến hóa của ma trận, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích.

Khải Tát vừa thấy mình không còn bị công kích, bèn thở phào một hơi,tận dụng thời gian khôi phục thần lực, căn bản không quản Ai Lí KhắcSâm bên cạnh đang lâm vào nguy hiểm tử vong.

Ai nấy cũng vì tư lợi, nhất là loại quan hệ được thiết lập trên cơ sởích lợi, lại càng không có khả năng có loại chia sẻ hoạn nạn.

Công kích vốn chia ra cho hai người Áo Nhĩ Đức Khải Tát, đột nhiên toànbộ tập trung vào một người Ai Lí Khắc Sâm, hắn phải chịu một áp lựctăng lên gấp nhiều lần. Trong lúc này, Ai Lí Khắc Sâm sớm đã mỏi mệtlắm rồi, thần lực hao tổn rất nhiều, nên càng lúc càng thảm, như nếntrước gió, lung lay muốn ngã, ánh sáng sinh mạng có thể tắt bất kỳ lúcnào.

- Cứ tiếp tục đi, ta thấy Ai Lí Khắc Sâm sắp không chịu được rồi! - BaĐốn cười quái dị vẻ hưng phấn. Mắt thấy Trung vị thần Ai Lí Khắc Sâmsắp bị họ liên thủ đánh cho gần chết, Ba Đốn chợt nảy ra một loại cảmgiác tự hào khó hiểu.

- Áo Nhĩ Đức đại nhân, Áo Nhĩ Đức đại nhân, giúp chúng ta đi.

Khải Tát tiếp tục khôi phục thần lực, thấy Ai Lí Khắc Sâm càng ngàycàng không chịu nổi, khẩn cấp cầu cứu Áo Nhĩ Đức. Như không nghe tớilời cầu cứu của Khải Tát, Áo Nhĩ Đức vẫn nhíu mày đánh giá bốn phía,căn bản không để ý đến lời Khải Tát.

Tự Nhiên giáo hội và Băng Tuyết thần điện đã có hục hặc với nhau ở đạilục Kì Áo rồi, hiển nhiên việc này cũng ảnh hưởng tới quan hệ giữanhững người cao cấp song phương. Áo Nhĩ Đức tuyệt không phải là mộtngười đại lượng có thể không kể đến hiềm thù từ trước mà ra tay cứugiúp người đối địch với mình.

Khải Tát thấy Áo Nhĩ Đức không có thái độ gì, trong lòng cũng cười khổ,biết hẳn là không hi vọng gì ở hắn cả. Cảm thụ thấy thần lực trong cơthể đã tiêu hao gần hết, lại nhìn những công kích cuồn cuộn như khôngbao giờ dứt chẳng biết từ chỗ nào bay tới, âm thầm cân nhắc một chút,Khải Tát cũng quyết định không làm gì cả.

Vì vậy, Khải Tát trơ mắt nhìn Ai Lí Khắc Sâm chịu đủ loại công kích,cũng giả vờ thần lực của mình bị hao phí rất nhiều, thở hổn hển cố khôiphục cho bản thân, không hề ra tay giúp Ai Lí Khắc Sâm ngăn cản côngkích.

- Các ngươi cứ ở đây đối phó với họ, ta đi trước xem tình huống. Đợimãi ở nơi này cũng không phải là một cách làm tốt. Ta xem thử có cáchnào tìm được đường xuống sâu dưới đất không! - Trong lúc này, Hàn Thạcđột nhiên mở miệng.

Đường Na sửng sốt, nhìn Hàn Thạc kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:

- Nếu bây giờ đi ra ngoài, ngươi không sợ Áo Nhĩ Đức phát hiện ra ngươi rồi giết chết ngươi trong nháy mắt à?

- Đừng lo, ta tự có phân tấc!

Hàn Thạc tự tin. Sau khi suy nghĩ một chút, lại dặn Đường Na:

- Ngươi cẩn thận một chút. Trước khi ta chưa về, tốt nhất đừng mạo hiểmrời khỏi nơi này. Chỉ cần các ngươi đợi ở đây, ta có thể cam đoan sự antoàn của các ngươi về căn bản sẽ không có vấn đề gì. Nếu các ngươi rakhỏi nơi này, ta không dám cam đoan đâu!

Đường Na kinh ngạc không nói gì, một lát sau, khẽ gật đầu vẻ trầm trọng.

- Bố Lai Ân, ngươi muốn đi đâu?

Lệ Vi kêu khẽ một tiếng, rồi tỏ vẻ hào hùng nói:

- Hay là ta và ngươi cùng đi? Ta có thể giúp ngươi được đó!

- Ngươi không giúp được ta đâu!

Hàn Thạc lập tức cự tuyệt. Trong khi Lệ Vi đang thất vọng, một lần nữa lại mở miệng:

- Nhưng nếu các ngươi có thể giết chết được mấy người Ai Lí Khắc Sâm thì coi như đã giúp ta rồi.

Nói xong, Hàn Thạc không còn ở lại nữa, khẽ gật đầu chào bọn Đường Navà Ba Đốn, nhoáng lên một cái đã từ khu rừng đá bay ra ngoài.

Trong khi đám người Đường Na toàn lực công kích Ai Lí Khắc Sâm, thầnthức Hàn Thạc lập tức triển khai, bao trùm ra xa dần, âm thầm thăm dòbí mật sâu trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. Thần thức vừa dần dầnkéo dài ra, hắn cảm nhận được tiếng gọi thần bí từ trung tâm của trậnpháp.

Tựa như ở trung tâm Cửu địa Huyền Âm Tụ Linh trận có vật gì đó kêu gọi khắp nơi, đợi hắn tiến đến.

Loại cảm giác này cực kỳ huyền diệu, làm Hàn Thạc ngay từ đầu còn cholà ảo giác. Nhưng khi hắn nín thở ngưng thần thử tinh tế cảm ngộ thìphát hiện ra tiếng gọi này trực tiếp nhằm vào thần thức hắn, hấp dẫntoàn bộ lực chú ý của thần thức hắn.

Tới lúc này, Hàn Thạc có thể khẳng định người bố trí Cửu Địa Huyền ÂmTụ Linh trận nhất định là một tiền bối Ma Môn pháp lực thông huyền. HànThạc không rõ rốt cuộc tại sao tiền bối kinh khủng này lại đi tới đạilục Kì Áo. Cái duy nhất hắn có thể khẳng định là, người này bố trí ratất cả nơi này chính là nhằm vào tất cả những cường giả không hiểuphương pháp tu luyện Ma Công ở vị diện khác.

Về phần hắn, cũng là người tu Ma Công, căn bản không chịu ảnh hưởng gìcủa nơi này. Việc này cũng có nghĩa là cho dù bọn người Đường Na Áo NhĩĐức một bước là gặp hung hiểm ở Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, nhưnghắn lại có thể không bị cản trở gì, không cần lo lắng đến nguy hiểm ởđây.

Có phán đoán như vậy, Hàn Thạc còn có gì phải lo lắng chứ?

Bọn người Đường Na và Lệ Vi Ba Đốn coi như minh hữu cùng nhóm với HànThạc, song vào thời khắc này, hắn là người tu luyện ma công sẽ khôngnguyện ý cho bất luận kẻ nào biết được bí mật của hắn, muốn chiếm trọntất cả những gì ở nơi này. Mang theo ý nghĩ này, Hàn Thạc dứt khỏi đámngười Đường Na, để cho họ ở trong thạch lâm dây dưa với đám Áo Nhĩ Đức,Ai Lí Khắc Sâm, còn mình thì tìm kiếm tất cả những thứ trong Cửu ĐịaHuyền Âm Tụ Linh trận.

Mới từ thạch lâm đi ra, Áo Nhĩ Đức thủy chung vẫn quan sát tất cả biếnhóa chung quanh, lập tức phát hiện ra tung tích Hàn Thạc. Hắn tu luyệnSinh Mạng pháp tắc, nên đối với sinh vật có mạng sống đều có cảm ứngsiêu phàm. Vì Hàn Thạc tu luyện ma công hình thành nên thần thức, dấuvết sinh mạng khác với người bình thường rất nhiều, do đó hắn vừa đitới, Áo Nhĩ Đức đã lập tức phát hiện ra ngay.

- Tiểu tử này vừa rồi ở đâu ấy nhỉ? - Áo Nhĩ Đức vừa thấy Hàn Thạc xuấthiện, trong lòng đột nhiên giật mình, vươn tay kéo Khải Lợi bay về phíaHàn Thạc.

Hàn Thạc cũng không sợ Áo Nhĩ Đức có thể phát hiện ra mình. Mắt thấy ÁoNhĩ Đức đi tới, Hàn Thạc không nhanh không chậm, thần sắc không thayđổi, tự nhiên đi vào trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.

Dưới cái nhìn chăm chú của Áo Nhĩ Đức, Hàn Thạc chẳng những thân ảnhcàng ngày càng xa, đến cả dấu vết sinh mạng cũng tựa hồ được kết giớivô hình che dấu, ngay trong tầm mắt và cảm ứng linh hồn của hắn, dầndần biến mất hẳn.

Áo Nhĩ Đức cực kỳ kinh ngạc, hắn tự tin với tốc độ của mình phải nhanhhơn tốc độ của Hàn Thạc rất nhiều, nhưng chẳng những không thể đuổitheo Hàn Thạc, ngược lại còn để tên kia nhanh chóng biến mất. Loại cảmgiác kỳ dị này làm Áo Nhĩ Đức nghĩ mãi không lý giải được, cảm thấy rấtbực mình.

Áo Nhĩ Đức tự nhiên không hiểu khi Hàn Thạc ly khai đã dựa theo một gócđặc biệt của ma trận. Ma trận đã sửa lại quy tắc không gian, làm khoảngcách giữa hắn và Hàn Thạc đột nhiên dài ra. Áo Nhĩ Đức không hiểu sự kỳdiệu của ma trận, mặc dù đuổi theo chí chết thì cũng chỉ càng đuổi càngxa thôi.

Đám Đường Na ở góc chết trong thạch lâm giữa Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linhtrận, ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên. Từ góc độ của họ, họ thấy mộthiện tượng kỳ dị - Hàn Thạc không nhanh không chậm, bước từng bước đisâu vào Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. Phía sau Áo Nhĩ Đức đuổi theorất nhanh. Áo Nhĩ Đức rõ ràng dốc hết toàn lực đuổi theo, nhưng khoảngcách giữa hai người thì dài ra vô hạn. Thoạt nhìn Áo Nhĩ Đức đuổi theo,ngược lại như là lùi lại phía sau, cảnh tượng cực kỳ quái dị.

- Không gian pháp tắc nơi này như bị cố tình vặn méo đi, thật sự...Thật sự là quá kỳ quái. Người bố trí tất cả nơi này rốt cuộc là ai, tạisao tựa hồ không chỗ nào giống chỗ nào cả! - Đường Na thần tình kinhhãi, thì thào lẩm bẩm.

- Bố Lai Ân chắc không bị sao chứ hả? - Lệ Vi bần thần, nàng nhìn HànThạc bước từng bước một không quay đầu lại hướng thẳng vào sâu trongCửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, rồi cảm thấy có gì đó không được thỏađáng lắm. Ngẫm nghĩ một lát, không biết phải nói gì.

- Tại sao... tại sao ta cảm thấy Bố Lai Ân và hoàn cảnh nơi này lại hợpnhau như vậy nhỉ? Giống như... Giống như chỗ này như là nhà của hắnvậy, không hề khẩn trương một chút nào, tựa hồ cái gì cũng rất thongthả? - Ba Đốn nghĩ ngợi trong chốc lát, vô tình biểu đạt hết ý nghĩtrong lòng mình ra.

Hắn vừa nói thế, Lệ Vi kinh hô một tiếng, hét lớn:

- Không sai, chính là loại cảm giác này! Ta cũng thấy như vậy. Biểuhiện của Bố Lai Ân ở đây tựa như trong nhà mình, hắn quen thuộc mọi thứở đây, chính là loại cảm giác này!

Ba Đốn và Lệ Vi vừa nói như vậy, Đường Na cũng ngạc nhiên, âm thầm nghĩngợi một chút, sự nghi hoặc trong lòng càng ngày càng lớn.

- Mặc kệ Bố Lai Ân, trước hết giết chết Ai Lí Khắc Sâm rồi nói sau! -Đường Na suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra, lòng phiền não hướng vềphía đám Ba Đốn Lệ Vi quát khẽ.

Mấy người không nói gì nữa, tập trung nhìn chằm chằm vào Ai Lí Khắc Sâm đang cố dấu mình, tiếp tục phát động oanh tạc loạn xạ.

Sâu trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, Hàn Thạc cước bộ thong thả,chuyên chú quan sát mọi việc xung quanh, thẳng đường đi tới một nơi vôcùng kỳ lạ.

Càng vào sâu, hắn càng lúc càng ngạc nhiên về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linhtrận. Tiếng gọi đến từ sâu trong trận pháp đối với thần thức hắn cũngcàng ngày càng thường xuyên.

Trên đường đi tới, nơi nơi đều là những ma trận hình thù kỳ lạ đủ loại.Hàn Thạc cơ hồ không biết những ma trận ở nơi này, rất nhiều loại vượtra khỏi tầm hiểu biết của hắn. Tự nhiên, uy lực kinh khủng của những matrận nơi này không hề có ý công kích Hàn Thạc, để hắn thẳng đường điđến mà không bị cản trở gì.

Nhưng tới giữa ma trận cổ quái này, Hàn Thạc phát hiện ra mười mấy bộxương sinh vật trắng hếu. Những sinh vật này có vài bộ là của conngười, cũng có vài bộ có hình thể ma thú rất to lớn, Hàn Thạc còn pháthiện ra hai bộ trong đó là của Hồn tộc.

Từ những dấu vết này, Hàn Thạc đoán ra năm ngàn năm trước, ở đây từngphát sinh một hồi đại chiến. Trận chiến ấy, có chủ nhân cũ của Khô Lâupháp trượng, có tiền bối Hồn tộc, cũng có Thần của Quang Minh giáo hội,và tổ bối của Áo Nhĩ Đức tu luyện Sinh Mạng pháp tắc tham dự.

Kết quả cuối cùng, tiền nhân Tự Nhiên giáo hội tu luyện Sinh Mạng pháptắc, Thần của Quang Minh giáo hội chiến thắng. Nhưng có thể khẳng địnhlà những người cùng chiến tuyến với họ đi tới nơi này hẳn cũng tổn thấtrất nhiều Thần trong ma trận này.

Thông qua những hiểu biết của Hàn Thạc về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trậnnày, thông qua những hiểu biết đại khái của hắn về những ma trận ở đây,Hàn Thạc đoán những người này mặc dù muốn tìm hiểu bí mật nơi này chỉsợ không có lấy một người nào có thể còn sống mà đi vào trung tâm CửuĐịa Huyền Âm Tụ Linh trận được.

Bởi vì, ma trận nơi này thật sự quá kinh khủng!

Tiếng gọi từ trung tâm Cửu địa Huyền Âm Tụ Linh trận càng ngày càng rõràng. Tiếng gọi này mãnh liệt vô cùng, từng tiếng gọi tràn ngập khắpthần thức Hàn Thạc, mang theo một loại sức mạnh đầu độc tà dị, khôngngừng hấp dẫn Hàn Thạc xâm nhập nhanh hơn.

Tiếng gọi đó càng lúc càng ảnh hưởng lớn lên Hàn Thạc, mạnh tới mức làmhắn nhất thời không thể ổn định tâm trí, không thể tiếp tục quan sáttất cả tình huống chung quanh.

Rốt cục, Hàn Thạc bỏ qua không tiếp tục quan sát chung quanh nữa, căncứ thần thức vào mách bảo, rất nhanh đi theo tiếng gọi từ trung tâmtruyền đến.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đi tới nơi tiếng gọi truyền đến - Trận nhãn củaCửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. (trận nhãn: mắt trận, cơ cấu quan trọngnhất của trân pháp)

Vị trí trận nhãn được che kín bởi những hoa văn dày đặc, khắc họa rấtnhiều những đồ án quái dị mà Hàn Thạc không rõ, những đường cong quanhco khúc khuỷu, như loại giáp cốt văn từ thế giới của Hàn Thạc khi xưa,có vẻ rất thần bí huyền ảo, làm hắn không rõ thâm ý.

Tiếng gọi đến thần thức Hàn Thạc đến từ phía dưới trận nhãn, không biết phát ra từ vật gì.

Trong lòng Hàn Thạc cũng hiểu, trận nhãn của cự hình Cửu Địa Huyền ÂmTụ Linh trận kinh khủng như vậy ngoại trừ những đồ án thần bí khó lườngvà phù văn quái lạ ra, còn phải có một bảo vật có thể chống đỡ cả nơinày. Một ma trận khổng lồ mà hắn chưa từng nghe qua như vậy, dựa theonhững gì hắn hiểu về ma trận, một bảo vật duy trì tất cả nơi này cũngnhất định quý giá vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Hàn Thạc đang chuẩn bị đi về phía trận nhãn, trận nhãn đột nhiên tựđộng tách ra một khe hở to bằng miệng giếng, mười mấy Huyền Ma biến mấtđã lâu, từ trong đó ùa ra.

Hàn Thạc chấn động, chẳng những không dám mạo nhiên xâm nhập, ngược lại cấp tốc lui lại mấy bước.

Hàn Thạc đoán mười mấy Huyền Ma đó hẳn chính là từ những linh hồn củamấy bộ xương lúc trước hắn thấy, vì chết ở nơi này nên biến hóa thành.Những linh hồn này có Thần hồn tới cảnh giới Thần, bên trong Cửu ĐịaHuyền Âm Tụ Linh trận thần bí khó lường, sau khi biến hóa thành HuyềnMa con nào con nấy cực kỳ kinh khủng.

Lúc trước Hàn Thạc cũng thấy được sự đáng sợ của đám Huyền Ma này, quantrọng nhất là đám Huyền Ma này không giống ma trận, hắn không thể miễndịch được. Mười mấy Huyền Ma đáng sợ vừa ra ngoài, Hàn Thạc tin mìnhcăn bản không chịu nổi được, nên đã có ý muốn rút lui.

Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, trong khi hắn lui về phía sau né tránh,mười mấy con Huyền Ma không hề lao tới, chỉ bay vòng quanh huyệt độngto bằng miệng giếng thôi.

Vừa thấy mười mấy con Huyền Ma không lao lên, trong lòng Hàn Thạc cũngtrấn định lại, đứng từ xa xa cẩn thận quan sát một chút, phát hiện ramười mấy con Huyền Ma này tựa hồ không hề có ý định tấn công hắn, nênlại từ từ đến gần nơi đó.

Đột nhiên, tiếng gọi từ trong cái động khẩu thoắt biến đổi, giống nhưmột mệnh lệnh gì đó, làm mười mấy Huyền Ma đang bay quanh huyệt động,con nào con nấy đều bay ra xa, chỉ loanh quanh trên đỉnh đầu, mở mộtcon đường như muốn mời Hàn Thạc đi tới.

Do dự một chút, hắn cau mày, lòng vẫn thấp thỏm đi vào gần cái động khẩu đó, không biết mình sẽ gặp phải cái gì.

Vừa đến gần, Hàn Thạc chưa kịp xem xét tình huống, một sức mạnh từ bêntrong động khẩu đột nhiên phóng ra, trong nháy mắt cuốn lấy thân thểhắn, trực tiếp hút hắn vào trong.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 662:

Vạn Ma Đỉnh

Trời đất xoay chuyển một hồi, Hàn Thạc choáng váng khó khăn cố đứng vững lại.

Hắn vừa nhìn lên đỉnh đầu, đột nhiên phát hiện ra mình như đang ở trongmột vật nào đó, trên đỉnh đầu tràn ngập những phù văn ngoằn ngoèo thâmảo. Những phù văn này lấp lánh huyết quang, như những vật sống đang vặnvẹo.

Dưới chân là mặt đất màu nâu, mặt đất này rất phẳng, có vẻ rất cứng rắn.

Huyền Âm khí vô cùng đậm đặc tràn ngập bốn phương tám hướng. Huyền Âmkhí nơi đây vượt quá tưởng tượng của Hàn Thạc rất nhiều, cứ vòng vòngchung quanh, như màn sương nhàn nhạt ngưng tụ mãi mà không tan, có thểtheo hơi thở và trực tiếp vào phổi. Hàn Thạc tin rằng nếu mình tu luyệnở chỗ này thì tốc độ tụ tập Ma Nguyên lực sẽ tăng tiến gấp trăm lần,thậm chí nhanh hơn!

Tràn đầy vẻ kinh ngạc quái lạ, Hàn Thạc không ngừng đánh giá tình huốngchung quanh, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên đỉnh đầu mình có khoảngtrời mênh mông, những bóng ma thật lớn bay vòng vòng trên nền trời.

Thần thức vừa động, Hàn Thạc hoảng sợ phát hiện những cái bóng bay vòngvòng ra trên đỉnh đầu mình ở một nơi rất xa đó chính là mười mấy HuyềnMa lúc trước xoay quanh ở ngoài động khẩu.

- Khi nào thì mấy con Huyền Ma trở nên lớn đến thế nhỉ? - Hàn Thạc vôcùng quái lạ, rồi sực nghĩ ra, thân thể khẽ chấn động, càng thêm cẩnthận dùng thần thức cảm ứng tình huống chung quanh.

- Quả nhiên, thân thể mình thu nhỏ lại, tựa hồ bị một vật nào đó hútvào trong. Không phải những con Huyền Ma này trở nên lớn lên, xem ra,hẳn là mình nhỏ đi mới đúng! - Thần thức cảm thụ biến hóa chung quanh,Hàn Thạc kinh hô.

Sau khi Hàn Thạc kinh hô, hắn đột nhiên phát hiện những phù hào khôngngừng lóng lánh huyết quang chung quanh đang chuyển động với một quỹtích thần bí rất nhanh, một sức mạnh hư vô mờ mịt chẳng biết từ nơi nàoxông ra.

Hàn Thạc còn chưa biết đang phát sinh việc gì, thì sức mạnh hư vô mờmịt đó đột nhiên truyền đến thần thức hắn một đoạn tin tức:

- Ta là Đỉnh Linh, hoan nghênh ngươi đã đến, chủ nhân mới!

Giật mình cả kinh, Hàn Thạc không hiểu gì cả, đáp lại như cái máy:

- Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào? Ai là người bố trí Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận?

- Ta là Đỉnh Linh trong Vạn Ma đỉnh. Ngươi đang ở bên trong Vạn Mađỉnh. Người bố trí tất cả những trận pháp ở nơi này là chủ nhân cũ củata, Ma tôn Cổ Thiên Tà! - Thanh âm tự xưng là Đỉnh Linh chầm chậm giảithích cho Hàn Thạc.

(wm: Đỉnh Linh: linh hồn trong cái đỉnh. Cái đỉnh như cái lư hương, rất lớn, có ba chân. Vạn ma đỉnh: cái đỉnh của vạn ma)

"Vạn Ma đỉnh? Ma tôn Cổ Thiên Tà? Chuyện gì thế?" - Hàn Thạc mờ mịt không rõ lắm, trong đầu rối loạn.

Nghĩ ngợi rất nhanh, hắn đột nhiên cả kinh:

- Ta là chủ nhân mới của Vạn Ma đỉnh hả? Chuyện gì thế? Chủ nhân cũ đâu?

- Chủ nhân cũ Ma tôn Cổ Thiên Tà và một cường giả của vũ trụ này đạichiến một hồi, lưỡng bại câu thương. Người nọ trọng thương ẩn trốn mất.Ma tôn vì thân thể phải xuyên qua vũ trụ tiêu hao quá nhiều, bị thươngnặng đến mức hủy diệt. Trước khi chết đã cố hết sức trốn vào vị diệnnày, trước khi thần thức hoàn toàn bị tiêu tán, đã bố trí ra tất cả nơinày.

- Trước khi thần thức Ma tôn hoàn toàn tiêu tan, ở vũ trụ này ngươi cólẽ là người duy nhất tu luyện ma công. Hơn nữa ngươi cũng là do ta mangđến đây. Do đó từ bây giờ trở đi, ngươi cũng là chủ nhân mới có thể ta!- Đỉnh Linh giải thích cho Hàn Thạc.

Hàn Thạc cực kỳ kinh hãi. Thiếu chút nữa muốn nhảy tưng tưng lên. Matôn Cổ Thiên Tà trước khi chết còn thừa lực để bố trí tất cả nơi này.Hắn rốt cuộc cường đại đến đâu đây? Tên Thần vũ trụ này đại chiến vớiMa tôn, hơn nữa chưa chết ở đây có phải còn mạnh hơn không?

Như hiểu được ý nghĩ của Hàn Thạc, Đỉnh Linh phẫn hận nói:

- Trước khi Ma tôn và tên gia hỏa đó đại chiến, ngài vừa mới xuyên quavũ trụ, hao phí quá nhiều sức mạnh, nên mới bị cảnh thần thức hoàn toàntiêu tán. Bằng không, người chết không nhất định là Ma tôn!

Nghe Đỉnh Linh giải thích như vậy, Hàn Thạc cũng hơi ngạc nhiên, rồi đột nhiên trong lòng run lên, vội vàng hỏi:

- Vừa rồi ngươi nói ngươi đưa ta tới đây. Ý gì đây?

- Nói chính xác, hẳn là Ma tôn và ta cùng đưa ngươi tới. Ma tôn đại nhân bố trí tất cả, ta chỉ chấp hành thôi!

Đỉnh Linh trầm mặc một chút, rồi giải thích thêm:

- Có ngàn vạn vị diện ở vũ trụ này, tại sao linh hồn ngươi chỉ phủxuống vị diện này mà thôi, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái sao?

- Nghe ngươi nói như vậy, cũng có vẻ có lý. - Hàn Thạc lặng lẽ một lát rồi nói.

- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, trên vị diện này có rất nhiều dấuvết Ma tôn lưu lại sao? Ngươi nghĩ rằng thật sự tự nhiên hình thành nênNgũ hành tuyệt địa sao? Trên đại lục này, nếu không phải là Ma tôn bốtrí trước khi chết, làm sao có được lắm Ngũ hành tuyệt địa thượng cổnhư vậy chứ! - Đỉnh Linh nói tiếp.

Hàn Thạc giật mình kinh hô:

- Té ra như thế, khó trách ta từng tới Thâm Uyên giới, nhưng lại chưatừng phát hiện ra bất kỳ một Ngũ hành tuyệt địa nào ở Thâm Uyên giớivốn còn rộng lớn hơn chỗ này rất nhiều!

- Ma tôn tự biết thời gian không nhiều lắm, vì sức mạnh trong cơ thểmỗi khắc đều trôi đi mất, thần thức cũng sắp tan đi, không thể dùng đạipháp lực để mang đến một truyền nhân tu luyện ma công từ một vũ trụkhác được, do đó chỉ có thể lợi dụng sức mạnh lưu lại, bố trí năm Ngũhành tuyệt địa khổng lồ. Bày ra một trận rất lớn, đợi một cơ hội thíchhợp, cũng chính là khi có một người nào đó có linh hồn biến đổi rấtlớn, lúc đó sẽ hình thành dao động mãnh liệt rất phù hợp với dao độngđể xuyên vào vị diện này, lợi dụng tất cả những thứ ở đây, giúp choluồng dao động đó đưa linh hồn tới đại lục này.

- Ma tôn bố trí xong tất cả những thứ này, thần thức dần dần tiêu tán,nhưng không còn cơ hội đợi được người kết thừa nữa, cuối cùng hoàn toàntiêu vong. Còn ta, Đỉnh Linh Vạn Ma đỉnh, kế thừa di nguyện của Ma tôn,một mạch đợi cơ hội, cũng không biết đợi bao nhiêu năm, linh hồn củangươi dưới sự biến đổi lớn, cộng hưởng với dao động do Ma tôn lưu lại.Ta bèn lợi dụng sức mạnh mà Ma tôn bố trí lưu lại ở chỗ này, mới có thểđưa linh hồn ngươi tới vũ trụ này, chuẩn xác phủ xuống vị diện này.

Hàn Thạc ngạc nhiên, sau những giải thích này hắn mới hiểu được hóa ralinh hồn mình xuyên toa cũng không phải là ngẫu nhiên. Tất cả nhữngviệc này đều là do Ma tôn Cổ Thiên Tà lưu lại, do Đỉnh Linh của Vạn Mađỉnh này thi thành.

- Linh hồn ngươi thật sự quá yếu ớt, để có thể mang ngươi từ vũ trụ đếnđây bình yên vô sự, hơn nữa bình an nhập vào một thân thể, sức mạnh ởđây đã tiêu hao đi rất nhiều. Ta thân là Đỉnh Linh của Vạn Ma đỉnh,cũng không thể không lâm vào trạng thái ngủ say, dùng Huyền Âm khíkhông ngừng hội tụ trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận mà khôi phục.

- Sau một thời gian, ta lâm vào trạng thái ngủ say nên cũng không biếtvị trí của ngươi nữa. Mãi đến thời gian gần đây, ta mới tỉnh lại, lậptức không ngừng gọi ngươi đến. Chỉ là ngươi cách ta xa quá, thêm nữa tacũng hơi suy yếu, ngươi vẫn không thể cảm nhận được tiếng gọi của ta,nên trì hoãn mãi mà không tới đây được.

- Khi ta đã chuẩn bị mạo hiểm bay ra khỏi Vạn Ma đỉnh, ngươi lại thầnkỳ tới thế giới dưới đất, hơn nữa một đường đi tới nơi này. Xem ra trờiđã định, ngươi nhất định là người được là Ma tôn tuyển, sớm muộn gìcũng tự mình đi tới. - Đỉnh Linh vui mừng nói.

Hàn Thạc nghe hắn nói thế, cảm thấy rất cổ quái. Hắn chưa bao giờ ngờtới ở sâu dưới đất lại có một cái Đỉnh Linh kỳ lạ như vậy, vẫn lặng lẽnhìn theo mình, hơn nữa vẫn luôn luôn đợi mình đến. Loại cảm giác nàylàm Hàn Thạc có chút cảm động.

- Tại sao Cổ Thiên Tà phải phí công như vậy, phải đem người từ vũ trụchúng ta tới đây? Nếu nói Cổ Thiên Tà nguyện ý, hoàn toàn có thể tìmđược truyền nhân ở vị diện này, tiếp quản tất cả nơi này mà? Ta nghĩlàm như vậy có thể tiết kiệm không biết bao nhiêu công phu? - Hàn Thạcvẫn cảm thấy khó hiểu.

- Đầu tiên, lúc trước ở vị diện này còn chưa có sinh vật trí tuệ cao!Quan trọng nhất là, Ma tôn cho rằng tất cả mọi người ở vũ trụ này đềulà ngoại nhân, truyền nhân của ngài chỉ có thể đến từ cố hương củangài, quyết không cho phép dị tộc vũ trụ nhận được tất cả truyền thừacủa mình! Do đó ngài không tiếc trả giá đắt, đem ngươi từ cố hương tới,cũng không muốn dễ dàng cho đám dị tộc này nhận được truyền thừa củangài! - Đỉnh Linh giải thích.

Hàn Thạc nghe Đỉnh Linh giải thích như vậy, im lặng gật đầu. Có nhữngngười ngày xưa vẫn rất chấp nhất về những qui củ cổ hủ. Hắn lúc này đãcó thể giải thích được ý nghĩ của Cổ Thiên Tà. Sau khi nói chuyện xong,Hàn Thạc biết những việc đã xảy ra đối với Cổ Thiên Tà có lẽ xảy ra từrất lâu rồi.

- Nói như vậy, ta là chủ nhân mới của ngươi! - Hàn Thạc trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi.

- Không sai, ngươi là người mà ta và Ma tôn cùng tuyển. Ngươi có thể kếthừa Ma tôn, hơn nữa còn sở hữu Vạn Ma đỉnh có thể chấn nhiếp vạn ma,cũng chính là ta! - Đỉnh Linh trả lời rất khẳng định.

Trong lòng mừng như điên, Hàn Thạc hỏi:

- Cổ Thiên Tà để lại cho ta cái gì? Mặt khác, Vạn Ma đỉnh này có diệu dụng gì thế?

- Ma tôn lưu lại cho ngươi toàn bộ cảm ngộ của ngài về ma công, chỉ cầnngươi đi theo con đường đó, tương lai sẽ trở thành một Ma tôn khác, cósức mạnh hủy thiên diệt địa. Nhưng con đường này rất dài và gian nan,ngươi cũng phải cẩn thận. Bản thân ta lúc còn ở vũ trụ cũ có thể chấnnhiếp vạn ma, buộc tất cả người tu ma phải thần phục. Nhưng ở vũ trụnày, lại không có tác dụng này nữa. Về phần ta làm được gì cho ngươi,ngươi chẳng mấy chốc có thể cảm nhận được thôi. - Đỉnh Linh truyền tấn.

- Cảm nhận được cái gì? - Hàn Thạc ngạc nhiên.

- Sức mạnh! - Đỉnh Linh trả lời.

Sau những tin tức của Đỉnh Linh, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra bêntrong Vạn Ma đỉnh, Huyền Âm khí khổng lồ đột nhiên xảy ra biến hóa.Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Huyền Âm khí ngưng tụ mà không tan độtnhiên rút lại, tựa hồ chịu sức ép của Vạn Ma đỉnh, dần dần biến hóathành năng lượng tinh thuần hơn.

- Ngươi quá yếu! Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận lần trước vì phải mangngươi đến đã tiêu hao rất nhiều Huyền Âm khí, mặc dù mấy năm nay HuyềnÂm khí cũng mới tụ tập không nhiều lắm, nhưng cũng cũng đủ cho ngươitiến thêm một bước rồi! Buông lỏng tâm linh của ngươi, nhận lấy luồngsức mạnh có khả năng thay đổi thân thể ngươi. Trừ việc này ra, ngươicòn được nhận một bộ phận lĩnh ngộ đến từ Ma tôn. Thần thức của ngươicòn quá yếu, không thể một lần nhận quá nhiều, sau này ta sẽ dần dầntruyền cho ngươi. - Đỉnh Linh đột nhiên hô một tiếng, thanh âm đều đềucứ vang mãi trong thần thức Hàn Thạc.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 663:

Cảnh Giới Thiên Ma

Một lượng Huyền Âm khí khổng lồ ngưng tụ bên trong VạnMa đỉnh, dưới tác dụng của Đỉnh Linh, Huyền Âm khí này từ miệng mũi HànThạc từ từ tràn vào trong cơ thể hắn.

Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận tụ tập Huyền Âm khí nhiều năm, vừa vàotrong cơ thể Hàn Thạc lập tức căn bản không cần hắn có ý niệm gì trongđầu, cứ thế chảy qua chân tay xương cốt gân mạch, rất nhanh đi vào MaAnh của hắn.

Theo lời Đỉnh Linh nói, Hàn Thạc buông lỏng suy nghĩ, thần thức trốngrỗng, tạm thời không nghĩ gì cả, tùy ý để Ma Anh trong cơ thể dựa theoquỹ tích ma công mà vận hành, tiêu hóa Huyền Âm khí với tốc độ rấtnhanh.

Từ lâu rồi, Hàn Thạc đã phát hiện ra khi mình không cố ý điều chỉnh, MaNguyên lực trong cơ thể ngược lại tăng trưởng nhanh hơn. Sau khi mởrộng tâm linh, tất cả hành vi của hắn đều hoàn toàn vô tình, không hềcó ý thức chủ động can thiệp.

Cũng nhờ vào loại trạng thái này, nên tất cả tiềm lực trong Ma Anh HànThạc đều được phóng thích. Đỉnh Linh lúc này là một nhân vật rất trọngyếu, có hắn tụ tập Huyền Âm khí, gia tốc quá trình ngưng kết của HuyềnÂm khí, thúc đẩy Huyền Âm khí vào Ma Anh của Hàn Thạc.

Thời gian thấm thoát, thần thức Hàn Thạc như trở về với trạng thái thainhi, trong tình huống hắn không biết gì nữa, Ma Anh trong cơ thể hắnkhông ngừng tụ tập Huyền Âm khí, một mặt bổ sung Ma Anh, mặt khác hòatan vào Ma Nguyên lực lan ra tứ chi thân thể, mỗi một tế bào, mỗi mộtđoạn xương cốt.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, thần thức Hàn Thạc liên tục biến độngkịch liệt, thân thể hắn dưới sự kích phát của Ma Nguyên lực không ngừngvang lên những tiếng "lạo xạo". Lại một lần nữa trải qua biến hóa thoátthai hoán cốt. Ma Anh trong cơ thể cũng dần dần lột xác, một Ma Anhgiống Hàn Thạc như đúc, không còn mơ hồ mà trở nên rõ ràng đến mức cóthể thấy được, giống đến từng lỗ chân lông.

Thân thể và Ma Anh lột xác vẫn chưa dừng lại. Thần thức Hàn Thạc độtnhiên run lên, một đoạn ý thức rắc rối vô cùng bỗng dũng mãnh tràn vàothần thức hắn.

Sau một khắc, Hàn Thạc từ trạng thái trống rỗng bỗng dưng tỉnh lại. Cảmgiác đau đớn do thân thể và Ma Anh lột xác lập tức tràn vào tâm linhhắn, thiếu chút nữa làm hắn nhịn không được bất chấp tất cả gào lênthảm thiết.

- Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết, trong khi đột biến, thế nào cũng phảitrải qua một vài đau đớn. Ngươi chẳng những phải tiếp tục chịu đượcloại thống khổ này, mà còn phải tinh tế cảm ngộ những kiến thức mà Matôn lưu lại cho ngươi trong thần thức, bằng không tâm cảnh ngươi sẽkhông đạt đến mức phù hợp với cảnh giới sức mạnh mới của thân thể,tương lai sẽ rất bất lợi đối với ngươi. - Đỉnh Linh truyền đạt một tintức cho Hàn Thạc.

Trong chốc lát, Hàn Thạc hiểu được tất cả những gì vừa phát sinh trênngười. Sau khi thần thức khôi phục, hắn cảm nhận được rất rõ ràng nhữngbiến hóa trên thân thể và Ma Anh, cảm nhận được Huyền Âm khí khổng lồvẫn đang cuồn cuộn tiến vào thân thể hắn, trải qua Ma Anh chuyển hóatrở thành Ma Nguyên lực, tưới tắm khắp thân thể hắn.

Huyền Âm khí khổng lồ trải qua chuyển hóa bồi đắp cho Ma Nguyên lực vôcùng thâm hậu. Chẳng những có thể giúp hắn lột xác thân thể và Ma Anh,cũng có thể giúp cho Hàn Thạc đột phá tới cảnh giới kế tiếp - Điều kiệntiên quyết là hắn phải có thực lực tự thân đạt tới cảnh giới đó.

Hàn Thạc phải dụng tâm nhận thức những cảm ngộ thần thức đến từ Ma tôn.Chỉ có dưới loại trạng thái này, đề cao cảnh giới tự thân của thân thểvà Ma Anh tới một bước nhất định, hắn mới có thể thu được sức mạnh lớnnhất. Nếu không, sức mạnh vừa đột nhiên rót vào mà khi không có đủ tâmcảnh chống đỡ, nói không chừng sẽ làm hắn bị hại nhiều hơn.

Hiểu được tất cả những thứ này, Hàn Thạc chủ động chặt đứt liên lạc vớiĐỉnh Linh, cũng không còn còn quản những dị biến trên thân thể và MaAnh. Tất cả tinh lực hắn toàn bộ đặt vào thần thức cảm ngộ, từ từ nhậnthức những kiến thức mới vừa đột nhiên xuất hiện trong thần thức mình.

Về phương diện nhận thức 'Ma', Ma tôn Cổ Thiên Tà cao thâm hơn SởThương Lan không biết bao nhiêu lần. Hai người cũng căn bản không phảicùng cấp bậc.

Những 'món đồ mới' tràn ngập thần thức Hàn Thạc, như những đám mây thayđổi liên tục, không có miêu tả cụ thể gì cả. Hàn Thạc phải dùng thầnthức để cảm thụ biến hóa của những đám mây đó. Trong đó tìm ra được cảmngộ về 'Ma' mà Ma tôn Cổ Thiên Tà lưu lại cho hắn.

Ngay từ đầu Hàn Thạc cũng không biết làm sao có thể tiến hành được việcnày. Thử lợi dụng sức mạnh thần thức, cố cảm ứng những gì chứa bêntrong đám mây này. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã biết làm như vậy khôngcó tác dụng gì. Hàn Thạc biết quá trình dị biến của thân thể và Ma Anhtuyệt không phải trong thời gian ngắn mà có thể chấm dứt được. Bởi vậy,Hàn Thạc cũng không vội. Cố tĩnh tâm, tập trung sự chú ý thử từng chútmột hiểu những gì có bên trong đám mây.

Không biết qua bao lâu, Hàn Thạc mở tâm linh, loại bỏ tất cả tạp niệm,đột nhiên lâm vào tình trạng kỳ dị cổ quái nào đó, tự nhiên sinh ra mộtliên lạc huyền bí với đám mây đang vặn vẹo đủ đường kia.

Rất nhiều tạp niệm rối loạn trong nháy mắt từ bên trong đám mây bắn rabốn phương tám hướng. Những tạp niệm này vừa vào trí não Hàn Thạc tựanhư những mũi kim châm rất bén nhọn, làm thần thức hắn như bị đánhmạnh, đau đớn không chịu nổi.

Khi thần thức còn đang đau đớn, cơn đau đến từ việc thân thể và Ma Anhbị xé rách để lột xác như tăng lên gấp mười lần, làm Hàn Thạc thiếuchút nữa ngất xỉu.

Cố nén cơn đau thấu tim gan, Hàn Thạc tập trung thần thức, hoảng sợphát hiện ra mớ tạp niệm từ bốn phương tám hướng bắn vào thần thức lạingưng tụ trong thần thức hắn, bắt đầu tụ tập lại rất có quy luật, theomột cách mà Hàn Thạc không tin được, thần thức lại có thể cảm ngộ 'vật'.

Đột nhiên, gương mặt Hàn Thạc vừa mới méo xẹo vì quá đau, trong chốclát bỗng an tĩnh vô cùng, như một tảng đá ngàn đời không thay đổi, thảnnhiên bảo trì tư thế ngồi xếp bằng, im lặng như người đã chết.

Trong quá trình này, thân thể Hàn Thạc vẫn tiếp tục bắn ra những hàoquang màu máu, quá trình thân thể và Ma Anh lột xác vẫn tiếp tục đượctiến hành.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Huyền Âm khí cực kỳ đậm đặc bên trongVạn Ma đỉnh dần dần nhạt đi, tốc độ tràn vào miệng mũi Hàn Thạc cũngchậm đi một chút. Qua một thời gian nữa, tất cả Huyền Âm khí bên trongVạn Ma đỉnh như bị một trận gió mạnh quét sạch không còn nữa, còn thânthể Hàn Thạc thì cũng đình chỉ không phát ra ánh sáng.

Qua một thời gian không ngắn chút nào, Hàn Thạc đã yên lặng không biếtbao lâu lúc này đột nhiên nhè nhẹ nhúc nhích những ngón tay một chút.Một lát sau, Hàn Thạc rung rung đôi mi, hai mắt từ từ mở ra, hắn đã trởlại từ cảnh giới kỳ diệu kia.

- Chúc mừng ngài, chủ nhân mới, ngài đã đột phá tới một cảnh giới mớirồi! - Thanh âm của Đỉnh Linh vang lên trong thần thức Hàn Thạc.

Đôi mắt tràn đầy vẻ mờ mịt, Hàn Thạc như vừa mới từ một cơn mộng dàithức dậy, nhất thời không rõ tình huống của bản thân. Sau khi thanh âmĐỉnh Linh vang lên, Hàn Thạc bắt đầu nhíu mày nghĩ ngợi, chậm rãi hồiức những gì vừa phát sinh trên người mình.

Dần dần, đôi mi Hàn Thạc dãn ra, như nắm được cái gì đó, rồi theo đầu mối đó tiếp tục trầm tư.

Một lát sau, hắn đột nhiên kêu khẽ một tiếng, từ tư thế ngồi xếp bằngđứng lên. Vặn người, nắm chặt nắm tay, cảm thụ biến hóa trên thân thể.

- Thân thể ngài lại một lần nữa thoát thai hoán cốt, Ma Anh của ngàicũng xảy ra lột xác, so với trước kia, ngài có tiến bộ rất lớn! - ĐỉnhLinh lại truyền tấn vào thần thức Hàn Thạc.

Không cần Đỉnh Linh giải thích, Hàn Thạc cũng có thể cảm nhận được biếnhóa đến từ Ma Anh và thân thể. Ma Nguyên lực lưu chuyển trong cơ thểgiống như xảy ra biến hóa về chất, như là hóa lỏng, cuồn cuộn khắp nơi,từ từ chảy đều khắp thân thể. Mỗi một tế bào, mỗi một khối xương cốttrong thân thể dường như đều chứa đầy sức mạnh vô cùng vô tận. Tâm thầnvừa động, sức mạnh này tựa hồ lập tức có thể tràn ra.

Ma Anh có vẻ không phát sinh biến hóa gì lớn. Nhưng Hàn Thạc quan sátkỹ hơn, mới phát hiện ra Ma Anh vốn từ mơ hồ đã trở nên vô cùng rõràng, chính thức giống như một đứa trẻ con sơ sinh!

Biến hóa của thân thể và Ma Anh làm Hàn Thạc nhất thời chưa thích ứngđược. So với trước kia nó có chút biến hóa. Trong thời gian ngắn hắncòn chưa thể hiểu được những biến hóa này, đang chậm rãi thử tập choquen thuộc những điều mới mẻ này.

- Chủ nhân, ngài đã tới cảnh giới Thiên Ma rồi. Phải tiếp tục tu luyệncảnh giới này như thế nào thì ta nghĩ ngài hẳn cũng đã biết rồi!

Hàn Thạc sửng sốt, rồi mờ mịt nói:

- Hử.

- Cẩn thận cảm ngộ những thứ Ma tôn lưu lại trong thần thức ngài, ngài sẽ từ từ hiểu được. - Đỉnh Linh nhắc nhở.

Tập trung sự chú ý, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra trong thần thứcđích xác có vài cảm ngộ mới mẻ. Sau đó một khắc, hắn đột nhiên nhớ tớimình vừa mới trải qua một loại trạng thái kỳ diệu, đối với một vài điềuở cảnh giới Cửu Biến xem ra đã có thể ngộ.

- Ta biết rồi, ha ha, ta không ngờ đã tới cảnh giới Thiên Ma rồi. SởThương Lan khổ sở nghiên cứu phương pháp để đột phá Cửu Biến tới cảnhgiới Thiên Ma, nhưng vẫn không thể đột phá được. Không ngờ ta đơn giảnlại nhảy lên bước này như vậy. Trong truyền thuyết, cảnh giới Thiên Mamới có thể phi thăng. Ta bây giờ hẳn là cũng tính là một vị thần tiên ởthế giới chúng ta? - Vừa có phản ứng, Hàn Thạc lập tức cười ha hả, rúlên mừng rỡ trong Vạn Ma đỉnh.

Hàn Thạc không thể không hưng phấn. Năm đó Sở Thương Lan hiếp bách hắn,sau đó giao chiến với một tên hòa thượng và một tên đạo sĩ chính là vìmuốn đột phá tự thân, đạt tới cảnh giới Thiên Ma phá không. Đáng tiếc,cuối cùng Sở Thương Lan thất bại trong gang tấc, ngược lại làm linh hồnhắn bay tới Kì Áo vị diện của vũ trụ này.

Trong cõi u minh, như sớm đã định mọi việc, lúc này hắn đạt tới cảnhgiới mà đến cả Sở Thương Lan cũng không có cơ hội tiếp cận được, cũngcó nghĩa là Hàn Thạc rốt cục đã mạnh hơn cả Sở Thương Lan. Đối với HànThạc thì ám ảnh này bây giờ xem như hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của SởThương Lan.

- Huyền Âm khí tụ tập trong Cửu địa Huyền Âm Tụ Linh trận mấy năm naybây giờ toàn bộ dùng hết cả vào người ngài rồi. Ta làm trận nhãn trấnthủ nơi này, tiếp dẫn ngài tới đây cũng đã tiêu hao một phần sức mạnh.Chỉ sợ nơi này không thể chống đỡ lâu nữa. - Đỉnh Linh đợi cho Hàn Thạcdần dần thoát khỏi sự hưng phấn, đột nhiên nói.

- Thế là sao? - Hàn Thạc cả kinh.

- Tất cả nơi này đều có thể hủy đi, mà cũng nên hủy đi. Bằng không sẽcó nhiều người thi nhau không ngừng tới đây điều tra tất cả những việcphát sinh ở nơi này. Ừm, lần này những người đến cùng ngài hẳn chỉ làđội đầu tiên, nếu không hủy nơi này đi, còn có thể có nhiều hơn ngườikhác tới điều tra. Ta chủ trì nơi này lâu như vậy rồi, sớm cũng biếtphương pháp làm việc của họ. - Đỉnh Linh lạnh lùng nói.

Nghe hắn nói thế, trong lòng Hàn Thạc cũng chột dạ, lập tức phản ứng ngay.

Không sai, Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận thần bí như vậy, hơn nữa nhiềunăm trước có rất nhiều cường giả ở những vị diện cao cấp vô cớ mất tíchở chỗ này. Những người có hứng thú với nơi này nhất định sẽ không giảm.Lần này bọn người Đường Na và Khải Tát hẳn chỉ là nhóm đầu tiên tớiđiều tra. Một khi đám Đường Na và Khải Tát không thu được tin tức gì,nhất định sẽ phái ra nhiều người tới hơn, mặc dù Hàn Thạc đã hủy vịdiện truyền tống trận trong Tử Vong Mộ Địa ở đại lục Kì Áo đi, họ cũngsẽ như Áo Nhĩ Đức, thông qua phương pháp khác tới đây.

Chỉ khi cả nơi này bị hủy, không để lại dấu vết gì có thể làm cho họkinh dị, họ mới có thể bỏ qua nơi này. Đại lục Kì Áo cũng có thể chínhthức vững vàng lại, không bị cường giả từ vị diện khác quấy nhiễu.

- Cũng may, ngài đến rồi, hơn nữa cũng liên lạc được với ta. Chỉ cần tacòn, ngài còn, cái gì cũng có thể làm lại. Nơi này cũng không cần tồntại nữa. Có ta ở đây, khi thực lực ngài đủ cường đại, ngài hoàn toàn cóthể dùng sức lực của mình bố trí cảnh vật ở đây tại chỗ khác.

Nhưng trước tiên, ngài phải ẩn dấu việc ngài tu luyện ma công. Têncường giả năm đó đại chiến với Ma tôn vô cùng cường đại. Một khi để hắnbiết được sự tồn tại của ngài, nhất định sẽ không khách khí gì mà khônggiết ngài. Đã lâu như vậy rồi, không biết tên đó đã khôi phục lại chưa.Nhưng cho dù hắn chưa khôi phục, muốn giết ngài cũng dễ như trở bàntay. Do đó từ bây giờ trở đi, ngài tốt nhất đừng cho ai biết ngài tuluyện ma công, để ngừa tên gia hỏa đó biết được. - Đỉnh Linh xem racũng rất cố kỵ tên cường giả đại chiến với Cổ Thiên Tà năm đó, vô cùngcẩn thận nhắc nhở Hàn Thạc.

Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc trịnh trọng gật đầu, nói:

- Biết rồi, từ bây giờ trở đi, ta tận lực không thi triển ma công trướcmặt người khác. Nhưng một khi ta thi triển ma công, nhất định sẽ khôngđể người thấy được còn sống!

- Ngài hiểu được là tốt rồi, mặt khác, thân thể ngài sau khi thoát thaihoán cốt, hoàn toàn có thể mượn sức mạnh của hai hóa thân ngoại thântrong cơ thể, ẩn dấu sự thật bản thể ngài tu luyện ma công. Bây giờngài có thể thử xem.

Hàn Thạc nghe hắn nói thế, trong lòng vô cùng kinh hỉ, dựa theo lờiĐỉnh Linh, thử dùng sức mạnh của hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ Khô Lâupháp trượng. Vừa xuất ra, hắn bỗng thốt lên:

- Không tệ, không có lấy một trở ngại nào!

Hàn Thạc cảm giác được sức mạnh của hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ KhôLâu pháp trượng có thể lưu động không bị cản trở gì trong cơ thể hắn.Trong chớp mắt, khí chất Hàn Thạc đại biến, bản thể cũng giống như trởthành hóa thân ngoại thân tu luyện Tử Vong hệ. Nhưng Hàn Thạc cũng biếtrõ, sức mạnh này toàn bộ đến từ Khô Lâu pháp trượng trong cơ thể, chỉcó điều do bản thể mượn sức mạnh của Khô Lâu pháp trượng mà thôi.

- Hai sức mạnh hóa thân ngoại thân ngài đã có thể sử dụng rồi, chỉ cầnngài không dùng ma công, căn bản không có ai có thể nhìn ra ngài tuluyện cái gì. Còn nữa, hóa thân ngoại thân do ma khí hình thành, bêntrong có quá nhiều linh hồn không thuần, còn mang theo chút ma khí nữa.Ta phải giúp ngài loại bỏ những sức mạnh này, bằng không nó sẽ làm ảnhhưởng tới lĩnh ngộ của hóa thân ngoại thân này đối với sức mạnh của thếgiới này! - Đỉnh Linh nói tiếp.

Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới Lục Ma Phong đã hấp thu một vài sức mạnh vàoan hồn, vừa nghe Đỉnh Linh nói như vậy, Hàn Thạc đột nhiên hiểu đượchóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ chậm chạp không thể tiến thêm bước nàovề Hủy Diệt pháp tắc, có thể đúng như Đỉnh Linh giải thích - Sức mạnhquá tạp, không đủ tinh thuần!

Nhưng sức mạnh và oan hồn này cũng là một loại lực lượng, nếu như bị Đỉnh Linh xóa đi, Hàn Thạc quả thật cũng thấy tiếc.

- Yên tâm đi, sức mạnh này có thể để ba con Linh Ma mà ngài luyện chếtiếp quản toàn bộ. Ta sẽ giúp ngài sắp xếp mọi việc, như vậy ba Linh Macủa ngài phát triển, hóa thân ngoại thân cũng có thể tu luyện mà khônggặp trở ngại về lĩnh ngộ sức mạnh, như vậy lại còn đáng mừng hơn. - Tựahồ biết Hàn Thạc đang nghĩ gì, Đỉnh Linh nói trước.

- Vậy thì tốt quá! - Hàn Thạc quá mừng, cười ha ha, đã hoàn toàn yênlòng, thầm nghĩ có một Đỉnh Linh như vậy, rất nhiều việc khó khăn củahắn đột nhiên trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 664:

Tự Mình Tiễn Các Ngươi Một Đoạn!

Đỉnh Linh có ý thức độc lập, là linh hồn trong Vạn Mađỉnh, hắn hiểu Vạn Ma đỉnh như lòng bàn tay nên mang đến rất nhiều trợgiúp cho Hàn Thạc.

Dưới sự phân phó của Đỉnh Linh, hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ trongcơ thể Hàn Thạc bay ra khỏi cơ thể, biến thành hình thái Lục Ma Phonglơ lửng trong Vạn Ma đỉnh. Ba con Linh Ma do Hàn Thạc luyện chế cũngbay ra, phiêu lãng trong cái đỉnh.

- Ngươi muốn làm như thế nào? - Sau khi đưa tất cả ra, Hàn Thạc mới hỏi Đỉnh Linh.

- Giúp ngài xóa sức mạnh ma khí và hồn lực bên trong, chuyển cho LinhMa. Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu. - Đỉnh Linh trả lời.

- Ta có phải làm gì không? - Hàn Thạc hỏi.

- Chỉ cần ra khỏi đỉnh này, cứ theo ta hướng dẫn, lấy máu nhỏ vào trongđỉnh, hoàn thành quá trình nhận chủ là xong. Chỉ cần nhận chủ xong, cóthể đến lượt ta sẽ chui vào thân thể ngài, chúng ta vẫn có thể lợi dụngloại phương thức này mà tùy thời nói chuyện! - Đỉnh Linh trả lời.

- Làm sao ta ly khai được? - Hàn Thạc đột nhiên sực nhớ ra, mình đangbị sức mạnh bên trong Vạn Ma đỉnh hút vào đây, lúc này không nhịn đượcbuột miệng hỏi.

- Bay đi ra ngoài, sức mạnh hút ngài vào đây đã biến mất rồi.

Hàn Thạc sửng sốt, thử một chút, đột nhiên phát hiện ra sức mạnh trênđỉnh đầu hắn đích xác đã biến mất rồi. Tâm thần vừa động, Hàn Thạc lậptức nhún chân bay ra ngoài, bỗng nhiên hắn phát giác Ma Nguyên lực đãchuyển sang chất lỏng trong cơ thể bỗng cuộn lên như nước vỡ đê, nângtốc độ bay nhanh đến mức Hàn Thạc nhất thời không thể thích ứng được.Lướt qua miệng đỉnh mênh mông, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra mìnhđang ở ngay trận nhãn của cự hình Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. Nhìnvề phía cái động khẩu vừa rồi, chỉ thấy phía dưới có một cái đỉnh lớnba chân cao một thước, màu xanh nhạt, trên đỉnh che kín những phù vănkỳ dị, lấp lánh màu xanh, trong đỉnh mờ mờ, không thấy rõ tình huốngbên trong.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, Vạn Ma đỉnh từ từ bốc lên khỏi cáiđộng khẩu này, dần dần bay tới trước mặt hắn, hơn nữa dần dần thu nhỏlại, cho đến lúc lớn bằng bàn tay, Hàn Thạc có thể nâng lên được.

- Lấy máu nhỏ vào trong đỉnh. Từ hôm nay trở đi, ngài chính là chủ nhânmới của Vạn Ma đỉnh! - Thanh âm của Đỉnh Linh lần này từ miệng chiếcđỉnh truyền đến.

Hàn Thạc nghe Đỉnh Linh nói như vậy, lập tức theo hướng dẫn của ĐỉnhLinh, cắt ngón giữa tay phải một vết rách, để máu bắn ra, rơi vào trongVạn Ma đỉnh.

- Đủ rồi! - Đỉnh Linh bên trong Vạn Ma đỉnh hét một tiếng.

Mấy giọt máu phun vào bên trong Vạn Ma đỉnh lập tức làm Vạn Ma đỉnh hàoquang đại thịnh. Những phù văn ngoài đỉnh toàn bộ như sống dậy, ngọngoậy như những con giun. Từ xa nhìn lại, những con giun này vẫn nhưnhững phù văn lúc trước, hình thành một đồ án dữ tợn đáng sợ, có vẻ vôcùng tà ác thần bí.

Từ mấy giọt máu của Hàn Thạc bắn ra bỗng xuất hiện một sự liên lạc huyền ảo giữa hắn và Đỉnh Linh.

Ánh mắt Hàn Thạc nhìn chăm chú vào Vạn Ma đỉnh lấp lánh, bảo trì tư thếnày vài giây, đột nhiên thần thức hắn một lần nữa thu được tin tức từĐỉnh Linh:

- Được rồi, từ bây giờ, ngài cũng là tân chủ nhân của ta!

Sau tin tức này, Vạn Ma đỉnh trong lòng bàn tay hắn xoay vòng, giữa mànkhí lục quang đùng đục, từ lòng bàn tay hắn bay vào thân thể. Thần thứcphát hiện trong người Hàn Thạc ra Vạn Ma đỉnh thu nhỏ lớn bằng bàn tay,như một bộ phận nội tạng của thân thể hắn, bám vào bụng dưới hắn.

- Chủ nhân, tất cả nơi này vì ta rời đi sẽ sụp đổ tiêu tan. Đây là việcmà Ma tôn đã sớm bố trí từ trước. Nơi này tương lai sẽ có một sự thayđổi long trời lở đất. Trước khi nó phát sinh, ngài cần phải sớm ly khainơi này, đỡ bị dư chấn của sự sụp đổ Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. -Đỉnh Linh nhắc nhở Hàn Thạc.

Hàn Thạc ngạc nhiên, sau khi nghe Đỉnh Linh nói như vậy, cẩn thận cảmnhận những biến hóa chung quanh, đột nhiên phát hiện ra đúng như ĐỉnhLinh vừa nói, tất cả nơi này đều tựa hồ đang từ từ biến hóa. Bên trongmấy dãy núi nguy nga phát ra những tiếng ầm ầm trầm đục. Đưa mắt nhìnquanh, hắn có cảm giác lung lay muốn ngã.

- Bao lâu mới hoàn toàn hủy diệt? Mặt khác, từ khi ta bắt đầu hấp thuHuyền Âm khí bên trong đỉnh cho đến bây giờ là bao lâu rồi? - Hàn Thạcvội vàng hỏi.

- Nơi này sẽ bị hủy trong vòng hai giờ, sẽ không lưu lại dấu vết gìnữa. Ma tôn đã bố trí tất cả, người của vũ trụ hẳn không ai có thể pháthiện ra bất kỳ thứ gì ở đây cả, ngài có thể yên tâm. Ngài ở bên trongđỉnh tổng cộng chín ngày. Sau chín chín lần tuần hoàn, bây giờ là chínngày sau! - Đỉnh Linh trả lời.

Hàn Thạc rất kinh ngạc. Hắn không phải kinh ngạc vì mình ở trong đỉnhquá lâu, ngược lại, hắn kinh ngạc vì thời gian ngắn ngủi quá. Căn cứvào kinh nghiệm của Hàn Thạc, mỗi một lần đột phá cảnh giới, càng vềsau thì thời gian phải càng dài. Khi ở cánh cửa đột phá, việc cường hóathân thể cũng phải mất mấy tháng, đột phá hoàn toàn còn dài hơn, hắnvốn tưởng rằng mình ở bên trong đỉnh hẳn là mấy năm thậm chí hơn mườinăm, không ngờ vẻn vẹn chỉ có vài ngày!

- Tình huống nơi này do Ma tôn tự mình bố trí, nên cũng khá là đặc thù.Còn nhờ ta thi hành một vài thủ pháp có tác dụng đặc thù, do đó thờigian này mới rút ngắn lại chín ngày, ngài đừng lấy làm lạ! - Trong khiHàn Thạc đang trầm mặc, Đỉnh Linh như hiểu được ý nghĩ của hắn, truyềntấn.

Đỉnh Linh vừa nói như vậy, Hàn Thạc mới giật mình hiểu ra. Cảnh vậtkinh khủng mà Ma tôn Cổ Thiên Tà bố trí, hơn nữa còn có Vạn Ma đỉnhchấn nhiếp vạn ma, có thể rút ngắn thời gian này trong vòng chín ngàythì cũng hợp lý thôi.

- Những người ở trong trận pháp này thì sao? Có phải là toàn bộ sẽ chết không? - Hàn Thạc sực nhớ ra, đột nhiên hỏi.

- Còn chưa đâu. Ngài muốn họ chết, họ có thể chết! Nếu ngài muốn họ sống, họ có thể sống! - Đỉnh Linh trả lời.

- Ý gì đây? - Hàn Thạc hỏi.

- Trước khi Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận còn chưa hoàn toàn bị hủy, tacòn có thể điều khiển tất cả nơi này. Khi ngài vào đỉnh, ta lợi dụngtrận pháp mà Ma tôn khi còn sống bố trí ra chia cách và cầm tù nhữngngười này, họ bị trận pháp cầm tù và thao túng. Chỉ cần ngài nguyện ý,ta có thể cho chúng tùy thời muốn chết lúc nào thì chết.

Đỉnh Linh trả lời vẻ bình thản. Ý hắn nói là có thể lợi dụng những matrận còn chưa bị hủy ở đây có thể hủy diệt đám Thần như Khải Tát và AiLí Khắc Sâm, kể cả Áo Nhĩ Đức rất nhanh chóng.

- Rất tốt, nhưng có những người ta muốn tự mình giết chết. Còn có vàingười nếu không chết thì sau này ta còn có thể lợi dụng được! - HànThạc phân phó.

- Không thành vấn đề! - Đỉnh Linh trả lời.

Mười mấy con Huyền Ma một mạch xoay chung quanh, khi Hàn Thạc chuẩn bịly khai, đột nhiên gầm lên bay về phía hắn, làm Hàn Thạc giật bắn cảngười. Nhưng chưa đợi hắn kịp phòng ngự, hắn lập tức cảm ứng được ĐỉnhLinh trong cơ thể hắn khẽ run lên, Hàn Thạc đã phát hiện ra Vạn Ma đỉnhlộ ra cái miệng đỉnh từ bụng dưới hắn, hút lấy mười mấy con Huyền Manày.

- Chủ nhân, ta có thể hút những linh hồn cường đại, trực tiếp hìnhthành ma đầu bên trong đỉnh. Vạn Ma đỉnh ngoại trừ có thể chấn nhiếpvạn ma ra, tên nó còn có nghĩa là bên trong đỉnh có thể dung nạp vạnma. Sức mạnh chủ yếu của ta cũng là do số lượng và độ mạnh yếu của mađầu bên trong quyết định.

- Trước khi Ma tôn chưa chiến đấu với cường giả của vũ trụ này, bêntrong đỉnh có ước chừng vạn ma đầu, trong đó có gần ngàn con mạnh nhưmười mấy con Huyền Ma này. Còn có hơn hai trăm con mạnh hơn những HuyềnMa này. Rất nhiều đối thủ của Ma tôn không cần đợi Ma tôn tự mình ratay, chỉ dựa vào gần vạn ma đầu trong cơ thể ta là trực tiếp giết chếtrồi!

- Nhưng sau khi đại chiến với người nọ, ta đã hao hết gần vạn ma đầu,cho nên mới suy yếu tới mức này. Đến cả mười mấy ma đầu này cũng làtrước khi thần thức Ma tôn hoàn toàn tiêu tán, gặp phải những tên tìmtòi bí mật nơi này mới bị thu thập.

Đỉnh Linh giải thích.

- Có phải là chỉ cần trước khi cường giả chết vây chặt linh hồn hắn, đểngươi có thể hút vào trong đỉnh là có thể trực tiếp luyện thành ma đầuà? Ma đầu mà ngươi hình thành bên trong đỉnh càng nhiều, có thực lựccàng mạnh, cũng có nghĩa là sức mạnh của ngươi càng lớn hơn? - Tronglòng Hàn Thạc cực kỳ khiếp sợ, vội vàng hỏi lại.

Trong Lục Ma Phong cũng có mấy vạn linh hồn. Nhưng những linh hồn nàynếu so với vạn con ma đầu bên trong Vạn Ma đỉnh thì quả thực tựa nhưcon kiến so với quả núi vạn trượng, căn bản không so được. Ma đầu hìnhthành trong Vạn Ma đỉnh, tỷ như những con Huyền Ma này, có thể làm chomột vị Thần khổ sở không chịu nổi. Còn Lục Ma Phong lúc trước tụ tập vôsố linh hồn hình thành ra hung hồn, cũng chỉ so được với mười mấy conHuyền Ma bên trong Vạn Ma đỉnh mà thôi.

Xem ra, Huyền Ma do Đỉnh Linh dùng linh hồn Thần hình thành vẫn chưaphải là ma đầu cường đại nhất trong Vạn Ma đỉnh. Dựa theo phương phápnày suy ra, Vạn Ma đỉnh lúc trước kinh khủng đến như thế nào? Điều nàythì Hàn Thạc quả thực không dám tưởng tượng.

- Đúng. Bên trong đỉnh càng nhiều ma đầu, thực lực của ma đầu càngmạnh, thì sức mạnh của ta cũng càng lớn, tác dụng cũng càng nhiều.Nhưng những linh hồn có thể hình thành ma đầu bên trong đỉnh thì kémnhất cũng phải được như linh hồn ngài dùng luyện chế Linh Ma. Những mađầu này thụôc loại cấp thấp nhất ở đây. Nếu sức mạnh linh hồn yếu hơnnữa, sẽ không thể hình thành ma đầu bên trong đỉnh, chỉ có thể làm makhí cho mấy con ma đầu thôn phệ.

Lời nói bên trong đỉnh đả kích Hàn Thạc không chút khách khí.

Hàn Thạc cười khổ. Không ngờ chỉ có linh hồn Bán thần mới có thể hìnhthành ma đầu bên trong đỉnh. Hơn nữa chỉ là ma đầu cấp thấp nhất. Nhưvậy xem ra, hắn lợi dụng linh hồn của đám Thú Nhân Tát Mãn luyện chếLinh Ma thì căn bản là chẳng ra gì.

- Ặc, Linh Ma ta luyện chế ra có thể tiến hóa có tính là lợi hại chưa? - Hàn Thạc hỏi Đỉnh Linh vẻ bi quan.

- Cơ sở và cấp bậc nguyên liệu mà ngài dùng để luyện chế Linh Ma quáthấp, Linh Ma sau khi thành hình sẽ không có không gian phát triển, vẫnkhông lợi hại bằng Huyền Ma ta luyện chế. Chờ ngài có thể thu thập đượclinh hồn cường đại, ta sẽ luyện chế Linh Ma cho ngài, ngài lúc đó sẽbiết khác nhau đến đâu! - Đỉnh Linh tiếp tục đả kích Hàn Thạc.

Trung vị thần, Hạ vị thần cho vào trong đỉnh chỉ luyện chế ra đượcHuyền Ma. Vậy muốn luyện chế ra Linh Ma cao cấp, phải cần linh hồn loạinào đây? Thượng vị thần hả?

Hàn Thạc quả thực không dám tưởng tượng!

Nghĩ lại những lời Đỉnh Linh lúc trước, nói là có khoảng hai trăm conma đầu mạnh hơn Huyền Ma ở đây, phỏng chừng cũng chính là Linh Ma! Điềunày có nghĩa là gì? Hai trăm linh hồn cường giả cỡ thượng vị Thần!? HànThạc không dám nói gì.

Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy ba Linh Ma mình luyện chế so với Vạn Mađỉnh thì quả thực tựa như tiểu hài tử so với ông nội. Đột nhiên, hắnkhông còn hứng thú với ba con Linh Ma tân tân khổ khổ mới luyện chếđược. Người so với người mà cách nhau xa đến thế ư? Hàn Thạc lắc đầucười khổ.

- Ngài là chủ nhân của ta, ma đầu bên trong đỉnh cũng đều do ngài chiphối. Ba con tiểu Linh Ma đó ta sẽ để lại bên trong đỉnh cũng được. Saunày khi ngài thu hoạch được sức mạnh linh hồn, có vài linh hồn yếu đuốikhông thể hình thành ma đầu thì để cho chúng hấp thu chút ma khí, ngàithấy thế nào? - Bên trong đỉnh hỏi ý kiến Hàn Thạc.

- Tùy ngươi. Đi thôi, chúng ta cần rời khỏi nơi này. Ta tới chỗ Ai LíKhắc Sâm, trước hết giết hắn chết rồi tính tiếp! - Hàn Thạc đột nhiêncảm thấy mọi việc trở nên vô vị, nghe Đỉnh Linh nói vài lời, rốt cụôckhông còn hứng thú gì với ba con Linh Ma nữa, thúc giục nó.

Đỉnh Linh chỉ vị trí mà Hàn Thạc phải đi cho hắn, rồi yên lặng không nói gì cả.

Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận chưa hoàn toàn bị hủy, tất cả chỗ này cònchịu sự chi phối của Đỉnh Linh, cũng có nghĩa là ở đây Hàn Thạc thànhchúa tể. Thông qua Đỉnh Linh, thần thức Hàn Thạc triển khai, đột nhiênphát hiện ra sau khi đạt thành liên lạc với Đỉnh Linh, phạm vi thầnthức được đề cao lên vài lần, chỉ trong nháy mắt đã thu được tất cảcảnh chung quanh vào lòng.

Trong chớp mắt, Hàn Thạc biết rõ tất cả biến cố chung quanh, phát hiệnra bọn người Đường Na, Lệ Vi vẫn ở nguyên trong góc chết. Cái duy nhấtbất đồng là phương pháp ly khai khỏi khu vực này đã biến hóa, họ khônghiểu sự huyền bí của trận pháp thì ai cũng bị vây khốn không thể thoátđược.

Hai người Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát đứng trong một khu vực bị ảo trậnvây khốn, xem ra vẫn đang kiệt lực đi loanh quanh trong một khu vựckhông lớn.

Hai người Áo Nhĩ Đức và Khải Lợi ở một chỗ khác. Áo Nhĩ Đức tựa hồkhông còn cố gắng tốn công vô ích nữa, nằm luôn tại chỗ, giống như đangngủ. Còn Khải Lợi sờ đông sờ tây một chút, vẫn cố tìm kiếm đường ra.

Thông qua miêu tả của Đỉnh Linh, Hàn Thạc biết thực lực Áo Nhĩ Đứccường đại nhất. Khu vực mà Đỉnh Linh vây khốn hắn là một tổ hợp matrận, cái này nối với cái kia. Trước khi Hàn Thạc tỉnh vài ngày, Áo NhĩĐức đã thử tất cả các phương pháp mà không thể đi ra khỏi tổ hợp matrận này, mấy ngày nay đã an tĩnh lại.

- Ta không biết ngài và họ có quan hệ gì, do đó không giết bất kỳ ai, chỉ vây khốn toàn bộ thôi. - Đỉnh Linh truyền tấn.

- Tốt lắm, có mấy người có giá trị lợi dụng cho ta, tạm thời khônggiết. Có hai tên ta muốn chúng lập tức chết ngay. Còn có hai tên ta tạmthời còn chưa quyết định xem có muốn giết chúng hay không! - Hàn Thạcvừa truyền tấn Đỉnh Linh, vừa đi về phía Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm.

Trước khi tìm được Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc đã có thể đi lại khắp nơikhông hề bị cản trở, bây giờ càng không có lấy một trở ngại nào cả.

Chẳng mấy chốc, hắn đi tới nơi hai người Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát rơivào ảo cảnh. Trong khi hai người kiệt lực tìm kiếm đường ra, thân ảnhHàn Thạc đột nhiên xuất hiện giữa màn sương mù mênh mang.

- Hai vị, vẫn còn muốn ra ngoài sao? - Hàn Thạc cười khẩy, nhìn Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát vẻ mặt tiều tụy tuyệt vọng.

Liên tiếp chín ngày luôn đi loanh quanh một chỗ, bất kỳ ai cũng phải tuỵệt vọng tiều tụy.

Sự xuất hiện của Hàn Thạc như một hy vọng. Hai tên chật vật không chịunổi, đột nhiên thần sắc chấn động, nhìn hắn vẻ ngạc nhiên, đồng thờihô:

- Sao ngươi tới được đây? Tới từ nơi nào?

- Từ ngoài tới, hắc hắc, nhìn hình dáng các ngươi quả thật thú vị. - Hàn Thạc vẫn thong thả, nói khinh khỉnh.

- Tiểu tử, mặc kệ ta có thể ra được hay không, ta cũng muốn trước hếtphải giết ngài? - Nghe Hàn Thạc chọc tức như vậy, Ai Lí Khắc Sâm âmtrầm nói.

- Tốt quá, ta tới đây cũng là muốn tự mình tiễn các ngươi một đoạnđường, vậy xem ai chết trước nhé! - Hàn Thạc cười ha ha. Vừa lúc lợidụng hai người này để thử cảnh giới Thiên Ma!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 665:

Liên Tục Giết Hai Thần

Mỗi một lần tăng một cảnh giới ma công, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều. Đột phá từ cảnh giới Cửu Biến tới Thiên Ma, Hàn Thạc tin bản thể mình nhất định hoàn toàn khác hẳn so với trước kia trên mọi phương diện.

Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm trước mắt lúc này đã kiệt lực trong ảo trận chín ngày rồi, chính là thời cơ tốt nhất để Hàn Thạc nhất cử tiêu diệt cả hai.

Hơn nữa với sự tồn tại của Đỉnh Linh, Hàn Thạc chẳng những có thể vận dụng mười mấy Huyền Ma bên trong Vạn Ma đỉnh trợ trận, còn có thể thông qua Đỉnh Linh sử dụng ma trận chưa hoàn toàn bị hủy đi ở đây. Bất luận từ phương diện nào thì bây giờ hắn cũng có thể giết chết Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm một cách không mấy khó khăn.

Hàn Thạc tuyệt đối tự tin, nhưng Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm lại không rõ hắn có nhiều quân bài tốt như vậy, đột nhiên nghe tên kia nói muốn tự mình tiễn họ một đoạn đường, hai người lập tức cảm thấy Hàn Thạc đã phát điên. Khơi khơi là một Hạ vị thần, thế mà đối mặt với hai Trung vị thần, cho dù ngu đến mấy cũng biết hẳn là phải chết, làm quái gì có chút phần thắng nào chứ?

"Ha ha..."

Ai Lí Khắc Sâm nhìn Hàn Thạc như nhìn người chết, thần tình rất khinh thường, khinh khỉnh nói:

- Tới đây, ta cứ đứng ở đây, ta xem ngươi giết ta như thế nào? Hắc, cho dù thần lực chúng ta tiêu hao rất nhiều, cũng không phải một Hạ vị thần như ngươi có thể muốn làm gì thì làm.

- Ai Lí Khắc Sâm, đừng giết chết hắn nhanh quá, trước khi hắn chết, hỏi cho rõ ràng hắn đến đây như thế nào! - Khải Tát vẫn nhắm mắt, không thèm nhìn Hàn Thạc, lẳng lặng khôi phục thần lực, mở miệng dặn dò Ai Lí Khắc Sâm rất tùy ý.

Hai người bị nhốt đã lâu, vẫn không tìm thấy phương pháp ra ngoài, đột nhiên Hàn Thạc mò đến, mang đến hy vọng tràn trề cho họ. Ai Lí Khắc Sâm có lẽ luôn luôn muốn giết Hàn Thạc ngay. Nhưng Khải Tát thì khác, chỉ nghĩ mau mau rời khỏi nơi quái quỉ này mà thôi.

Nghe Khải Tát nhắc như vậy, Ai Lí Khắc Sâm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không cần ngươi nhắc, ta biết phải làm như thế nào!

Khải Tát đang nhắm mắt khóe miệng nhếch lên cười gượng bất lực, lắc lắc đầu không nói thêm gì nữa.

Khải Tát biết Ai Lí Khắc Sâm vẫn còn hận chín ngày trước mình không hề giúp gì cho hắn khi bị vây công. Từ việc đó tình hữu nghị giữa hai người đã phát sinh vết nứt, sợ là khó có thể hàn gắn lại.

- À, ngươi tự tin như vậy à? - Hàn Thạc cười tủm tỉm đánh giá Ai Lí Khắc Sâm, thong thả nói.

Nếu không tìm được Vạn Ma đỉnh, cảnh giới chưa đột phá tới Thiên Ma, Hàn Thạc thấy Ai Lí Khắc Sâm chỉ có nước bỏ chạy thục mạng. Nhưng bây giờ thì khác hẳn ngày trước. Hàn Thạc dám đứng trước mặt hắn không sợ như vậy, đương nhiên phải nắm chắc.

Vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, Ai Lí Khắc Sâm sửng sốt, trong lòng cũng hơi nghi hoặc, không rõ tại sao tên kia dám đứng trước mặt hắn mà không bỏ trốn. Vừa nghĩ như vậy, hắn cũng không khỏi âm thầm đánh giá Hàn Thạc một chút.

Nhìn kỹ lại, Ai Lí Khắc Sâm phát hiện trên người Hàn Thạc có lực lượng nguyên tố Tử Vong, hơn nữa chỉ có sức mạnh của một Hạ vị thần Tử Vong hệ, căn bản không có chỗ nào thần kỳ cả. Lúc này Ai Lí Khắc Sâm mới thở phào một hơi, lạnh như băng liếc nhìn Hàn Thạc, nói:

- Đừng nói chuyện không đâu, nói cho ta biết ngươi làm sao vào đây được, có lẽ ta sẽ cho ngươi được chết dễ dàng hơn một chút!

Hàn Thạc phá lên cười lớn, bước từng bước một hướng về phía Ai Lí Khắc Sâm, cuồng vọng nói:

- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều đâu, ngươi có thể lập tức ra khỏi đây ấy mà!

Trong khi Ai Lí Khắc Sâm còn đang sửng sốt, Hàn Thạc lạnh mặt, nghiêm trang nói:

- Nhưng Thần hồn của ngươi sau khi chết sẽ theo ta ra ngoài!

Vừa nói xong, Hàn Thạc xòe tay chộp về phía Ai Lí Khắc Sâm, đâm thẳng vào ngực của hắn.

Trên mặt Ai Lí Khắc Sâm tràn đầy vẻ khinh thường, lạnh lùng nhìn bàn tay Hàn Thạc đang tấn công nhưng không hề có cử động gì. Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng trên tay Hàn Thạc ẩn chứa thần lực Tử Vong. Sức mạnh thần lực mạnh yếu ra sao thì hắn nắm rất rõ, hắn căn bản không lo lắng chút nào.

Ai Lí Khắc Sâm sừng sững bất động như một quả núi, một tầng băng cứng không biết từ bây giờ bao trùm khắp thân thể hắn. Thoạt nhìn hắn tựa như một bức tượng băng, không hề có cảm xúc gì, ngực lóe sáng lấp lánh, được bao phủ một cái áo giáp thiên nhiên hình thành bằng băng rất cứng. Ai Lí Khắc Sâm bên trong lớp băng dày thần tình vẫn ra vẻ rất khinh thường, vẻ mặt không bị băng ảnh hưởng chút nào, không rơi vào trạng thái cứng ngắc như xác ướp.

Trong lòng bình tĩnh không hề gợn sóng, mắt Hàn Thạc vẫn vững vàng nhìn chằm chằm vào Ai Lí Khắc Sâm, tay chộp về phía hắn. Chỉ trong chớp mắt, Thiên Ma Lợi Nhận đột nhiên lộ ra, đầu ngón tay lóe ra những ngọn gió sắc như dao, hướng về phía ngực Ai Lí Khắc Sâm đâm thẳng vào.

Đột nhiên Ai Lí Khắc Sâm cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bí ẩn từ lòng bàn tay Hàn Thạc. Loại sức mạnh này không thuộc loại mười hai đại hệ sức mạnh, làm cho hắn có cảm giác run sợ mãnh liệt.

- Ai Lí Khắc Sâm, cẩn thận! - Khải Tát nhắm mắt cố khôi phục thần lực, cũng cảm nhận được từ lòng bàn tay Hàn Thạc đột nhiên xuất ra một sức mạnh kỳ lạ, lúc này hét lớn cảnh báo.

Đáng tiếc, Hàn Thạc và Ai Lí Khắc Sâm đứng quá gần, thêm nữa Ai Lí Khắc Sâm chủ quan, để Thiên Ma Lợi Nhận của Hàn Thạc cắm thẳng vào ngực. Tiếng thét của Khải Tát vẫn muộn một bước.

"Rắc!"

Thân thể phủ áo giáp băng của Ai Lí Khắc Sâm bị Thiên Ma Lợi Nhận của Hàn Thạc cắm vào, đột nhiên vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Ai Lí Khắc Sâm chưa kịp tránh né, Thiên Ma Lợi Nhận của Hàn Thạc đã đâm vào lồng ngực hắn, rồi lòi ra sau lưng.

Cánh tay hoàn toàn cắm xuyên vào trong cơ thể Ai Lí Khắc Sâm, khoảng cách giữa Hàn Thạc và hắn lại quá gần. Nhìn ánh mắt hoảng sợ của Ai Lí Khắc Sâm, Hàn Thạc hắc hắc cười ác độc, vẻ rất đắc ý, nói vẻ âm hiểm:

- Mùi vị thế nào?

Vừa hỏi, cánh tay Hàn Thạc cũng xoáy mạnh, Thiên Ma Lợi Nhận lại chui ngược vào bụng Ai Lí Khắc Sâm, xoay tròn trong cơ thể hắn vài vòng. Trong tiếng xương cốt vỡ vụn rợn người, máu đỏ lòm nghê rợn từ cơ thể bị xuyên thủng của Ai Lí Khắc Sâm phun ra, như một ống dẫn nước bị vỡ, máu bắn khắp nơi tung tóe.

Ai Lí Khắc Sâm hoảng sợ, muốn tìm mọi cách thoát ra khỏi tình huống này, nhưng lại bị Hàn Thạc một tay chế trụ, không thể động đậy được.

- Dừng tay! - Khải Tát nhắm mắt khôi phục thần lực trong cơ thể, gầm lên một tiếng, một luồng ánh sáng mạnh phun ra từ miệng hắn, bắn thẳng về phía Hàn Thạc.

"Hắc hắc..."

Hàn Thạc cười âm hiểm, như sớm biết Khải Tát sẽ nhân cơ hội ra tay, lập tức kéo tên Ai Lí Khắc Sâm vừa bị chế trụ sang một bên, máu me từ thân thể Ai Lí Khắc Sâm bắn tung tóe, đột nhiên vứt mạnh tên này vào luồng ánh sáng vừa phun ra từ miệng Khải Tát.

"A..."

Ai Lí Khắc Sâm bị cường quang của Khải Tát đánh trúng gào lên thê thảm như quỷ khóc sói tru.

- Thấy không, hắn cũng muốn giết ngươi! - Hàn Thạc nhìn có vẻ hả hê. Một cánh tay cắm vào trong cơ thể Ai Lí Khắc Sâm, tay kia nâng cằm Ai Lí Khắc Sâm chưa hoàn toàn chết hẳn cho ngước lên, để cho hắn nhìn rõ Khải Tát.

Chẳng biết là do mất máu quá nhiều, hay là vì trọng thương không phân biệt được tình huống, Ai Lí Khắc Sâm bị một tay Hàn Thạc xỏ xuyên qua thân thể, lơ lửng giữa không trung, dùng đôi mắt tràn đầy oán độc nhìn Khải Tát đang bối rối vì lỡ đánh trúng đồng bọn.

Hàn Thạc biết con ngươi oán độc đó là nhằm vào hắn, nhưng hắn quay nhanh về phía Khải Tát. Mà Khải Tát thì có tật giật mình, vừa nhận thấy con mắt oán hận của Ai Lí Khắc Sâm, lòng thầm hoảng hốt, vội vàng giải thích:

- Ai Lí Khắc Sâm, đừng nghe hắn nói bậy, ta muốn giúp ngươi mà!

- Tên hỗn đản Khải Tát, ta liều mạng với ngươi! - Đột nhiên, Ai Lí Khắc Sâm bị Hàn Thạc giơ cao giữa trời, chợt bắn lên giương nanh múa vuốt, đánh thẳng về phía Khải Tát.

Khải Tát hoảng loạn dị thường, luống cuống tay chân lùi lại, không ngừng giải thích:

- Ta thật sự muốn giúp ngươi, Ai Lí Khắc Sâm... ngươi điên rồi à? Địch nhân của chúng ta ở phía sau ngươi ấy!

"Bang!"

Khải Tát chật vật tránh lui, vất vả lắm mới tránh được cú tấn công của Ai Lí Khắc Sâm. Đột nhiên phát giác sau lưng bị một cú tấn công toàn lực đánh tới, phun ra một ngụm máu, cước bộ lăng loạn, trong lòng hoảng sợ.

- Tên hỗn đản Khải Tát, mùi vị như thế nào? - Khi Khải Tát xoay người tránh né, Hàn Thạc cười khà khà, vẻ mặt rất đắc ý.

- Là... là ngươi?

Khải Tát đột nhiên nghe Hàn Thạc nói giọng của Ai Lí Khắc Sâm, hắn đột nhiên tỉnh ngộ ngay, lập tức quay đầu nhìn lại Ai Lí Khắc Sâm, phát hiện ra Ai Lí Khắc Sâm đã nằm rũ trên mặt đất, căn bản không có lấy một chút năng lực cử động nào nữa. Lúc này, hắn mới hiểu được Ai Lí Khắc Sâm vừa giương nanh múa vuốt lúc nãy đều là do Hàn Thạc âm thầm thao túng, những lời của hắn đương nhiên cũng là do Hàn Thạc nói ra.

- Đương nhiên là ta, Ai Lí Khắc Sâm đã tiêu rồi, làm gì còn có khí lực mà lắm mồm thế, ngươi thấy ngươi ngu chưa? - Hàn Thạc cười chọc tức Khải Tát, nhìn hắn vừa bị mình tập kích, đang ói ra từng ngụm từng ngụm máu, có vẻ rất thoải mái.

- Chủ nhân, sức mạnh linh hồn của tên gia hỏa này không kém, có thể hình thành ma đầu đó. - Lúc này Đỉnh Linh truyền tấn cho Hàn Thạc.

- Tốt lắm, phải làm như thế nào? - Hàn Thạc lập tức hỏi lại.

- Rất đơn giản, để ta ra ngoài, ta sẽ xử lý! - Đỉnh Linh trả lời.

Tâm thần vừa động, phía trên tiểu phúc của Hàn Thạc, Vạn Ma đỉnh chợt nhô ra, trong nháy mắt rơi xuống bên cạnh Ai Lí Khắc Sâm đang nằm trong vũng máu, bao kín hắn lại. Miệng của Vạn Ma đỉnh chúc xuống, áp vào đầu Ai Lí Khắc Sâm, ánh sáng xanh đục sáng lóe trên đỉnh, tất cả phù văn đều vặn vẹo.

Thân là chủ nhân Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc cảm nhận được rất rõ ràng Thần hồn Ai Lí Khắc Sâm đã bị Vạn Ma đỉnh hút vào trong đỉnh. Hào quang tối dần, Vạn Ma đỉnh lại trở về chỗ Hàn Thạc đứng, chui tọt vào trong cơ thể hắn.

Nhìn lại Ai Lí Khắc Sâm nằm trong vũng máu, Thần hồn đã mất, đôi mắt trắng nhờ nhờ, rốt cuộc không còn chút sức sống nào nữa.

- Ngươi... ngươi giết Ai Lí Khắc Sâm!? - Khải Tát khóe miệng ói máu không ngừng, thanh âm run lên, xem ra không dám tin sự thật vừa thấy.

Nhún vai, Hàn Thạc cười âm trầm, nói:

- Đừng kinh ngạc, ngươi sẽ đi vào chỗ đó làm bạn với Ai Lí Khắc Sâm nhanh thôi. Trong Vạn Ma đỉnh, sau này các ngươi vẫn có thể làm bạn, sẽ không tịch mịch đâu mà lo!

- Ngươi giết được ta sao? - Xem ra Khải Tát vẫn chưa nhận rõ tình thế, cảm thấy Hàn Thạc giết chết Ai Lí Khắc Sâm toàn nhờ vào sự tập kích, thêm nữa Ai Lí Khắc Sâm đã bị thương quá nặng.

Hàn Thạc cười sằng sặc, rồi không đáp lời Khải Tát nữa. Tâm thần vừa động, hai tay biến đổi liên tục, trong những ngón tay từng đạo ma quang bắn vào không gian chung quanh Khải Tát, lóe lên một chút trong không gian rồi biến mất.

Khải Tát ngay từ đầu còn cho là Hàn Thạc sẽ công kích hắn. Khi hắn phát hiện ra những luồng ma quang trong tay Hàn Thạc chỉ bắn ra vào không khí, hắn nhếch miệng cười hỏi:

- Sao, đến cả công kích cũng không làm được à?

Hàn Thạc không đáp, vẫn cười cười, từng đạo ma quang giữa các ngón tay vẫn không ngừng đánh vào không gian chung quanh Khải Tát, lóe sáng lên như pháo hoa.

- Cảm giác được chưa? - Đột nhiên, Hàn Thạc dừng loại công kích không có mục tiêu này, nhìn chằm chằm vào Khải Tát cười hắc hắc hỏi.

- Cái gì? - Khải Tát ngạc nhiên, có vẻ không hiểu.

- Không gian bắt đầu rung lên đó, ngu thế! - Hàn Thạc cười tươi như hoa, bước từng bước một về phía Khải Tát, Thiên Ma Lợi Nhận trên hai tay một lần nữa triển khai.

Nghe Hàn Thạc nhắc như vậy, Khải Tát đột nhiên sắc mặt đại biến, vì hắn phát hiện ra không gian xung quanh chợt truyền đến từng đợt rung động. Những rung động đó lúc yếu lúc mạnh, ảnh hưởng đến thân thể và Thần hồn hắn, làm cho hắn sinh ra một cảm giác cả người vô lực, lơ mơ buồn ngủ.

Không Gian biến là một loại phương thức công kích của cảnh giới Cửu Biến. Hàn Thạc vừa lĩnh ngộ cách vận dụng sức mạnh này trong Đỉnh Linh, vừa lúc đem Khải Tát ra thử nghiệm.

Khu vực không gian này sinh ra vặn vẹo mãnh liệt, như những vòng nước rung động nhộn nhạo, dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, hắn phát hiện ra thân thể Khải Tát cũng vặn vẹo theo. Máu tươi phun ra từ thất khiếu như rơi vào một vòng xoáy thật lớn, chịu công kích từ bốn phía.

Chẳng mấy chốc, trong Không Gian biến, Khải Tát vốn đã kiệt lực lại vừa bị Hàn Thạc tập kích vào hậu tâm, thân thể cũng vặn vẹo theo, há miệng phun máu như suối, máu tươi bắn ra khắp nơi như mưa phùn.

Vạn Ma đỉnh vừa mới vào cơ thể Hàn Thạc lại một lần nữa bay ra ngoài, lớn lên giữa không trung, trực tiếp bao kín Khải Tát lại. Lục quang lóe lên rồi biến mất, Thần hồn Khải Tát bị Vạn Ma đỉnh hút vào. Thân thể hắn mất đi sự chống đỡ của Thần hồn, dưới công kích của Không Gian biến hóa thành một vũng máu, xương cốt bị nghiền thành bụi, tan tành mây khói!

- Chủ nhân, chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm hai Huyền Ma rồi! - Vạn Ma đỉnh vừa vào trong cơ thể Hàn Thạc, Đỉnh Linh đã truyền tấn.

- Hay, hay lắm!

Hàn Thạc khen vài tiếng, sau đó nghĩ ngợi một chút, hỏi Đỉnh Linh:

- Theo ngươi thấy nếu ta không dùng thủ đoạn tập kích, chính diện đấu với hai tên này thì nắm được mấy phần thắng?

Mặc dù vừa thử sức mạnh của cảnh giới bây giờ, nhưng vì hai lần đều dùng phương thức tập kích là chủ yếu, thêm nữa Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát trước đây đã hao phí rất nhiều thần lực rồi, lực chú ý kém trước đây rất nhiều, do đó Hàn Thạc không thể từ trận vừa rồi mà hiểu được thực lực chính thức của bản thể.

Nhưng Hàn Thạc tin Đỉnh Linh hẳn có thể có một đáp án khách quan.

Quả nhiên, Đỉnh Linh trầm mặc một chút, tựa hồ cân nhắc rất cẩn thận, một lát sau mới trả lời:

- Chủ nhân, nếu hai người này ngay từ đầu không bị thương, cũng không chịu ảnh hưởng của ma trận mà rối loạn tâm trí, nếu phải đơn đả độc đấu, ngài với cảnh giới Thiên Ma, không cần mượn sức mạnh của hóa thân ngoại thân và ta, có thể dễ dàng giết chết bất kỳ tên nào.

- Nếu hai người liên thủ, ngài không dựa vào ngoại vật, muốn thủ thắng thì có chút khó khăn, nhưng nếu như lúc nãy giỏi dùng kế sách, cũng có hy vọng thủ thắng. Nếu ngài dựa vào sức mạnh của ta, để ta lợi dụng Huyền Ma ngăn chặn một tên, ngài muốn giết cả hai tên này thì không thành vấn đề!

- Tên cường giả mạnh nhất ở đây lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngài tạm thời không chiến thắng được hắn. Chỉ sau khi đã hoàn toàn quen thuộc với cảnh giới Thiên Ma, lúc đó ngài mới có khả năng thắng được hắn. Trước mắt nếu ngài dựa vào sự giúp đỡ và sức mạnh của ta, tối đa chỉ có thể chiếm được một chút thượng phong, muốn giết chết hắn thì rất khó. Nguyên nhân chính là vì ta bây giờ không có ma đầu cường đại để sử dụng, mà thực lực ngài cũng có hạn, không thể phát huy hết sức mạnh của ta. Bây giờ chúng ta muốn muốn giết chết hắn, thì cần phải dựa vào sự giúp đỡ của ma trận mà Ma tôn bố trí khi còn sống.

Hàn Thạc căn cứ vào quan sát, âm thầm đoán Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm hẳn là Trung vị thần sơ kì, Đường Na có lẽ mạnh hơn hai người Khải Tát một chút, hơn nữa Đường Na tựa hồ có một thần khí cường đại, nên mới có thể một mình đối phó với hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm mà vẫn có vẻ rất thong thả.

Tên đang nhắm mắt nghỉ ngơi mà Đỉnh Linh vừa nói chính là Áo Nhĩ Đức. Theo những gì Hàn Thạc biết, Áo Nhĩ Đức hẳn là có thực lực Trung vị thần mạt kì. Căn cứ vào lời Đỉnh Linh, Hàn Thạc đưa ra một kết luận, bản thể cảnh giới Thiên Ma, không mượn sức mạnh, đại khái có thực lực tương đương với Đường Na, cũng là Trung vị thần trung kỳ.

Theo như ý của Đỉnh Linh, cảnh giới Thiên Ma khi hoàn toàn thành thục có thể chiến thắng Áo Nhĩ Đức Trung vị thần mạt kì. Sau khi Hàn Thạc biết thực lực chính thức của mình, trong lòng kinh hỉ vô cùng!

Ngắn ngủi chín ngày, ma công của hắn đã tiến rất nhanh, không ngờ có thực lực như thế, Hàn Thạc muốn không hưng phấn cũng không được!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 666:

Lĩnh ngộ sức mạnh Hủy Diệt

Sau khi Đỉnh Linh thu lấy Thần hồn của hai người Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát, Hàn Thạc vẫn chưa rảnh rỗi, hắn cần phải nhanh chóng làm theo cách cũ, vơ vét sạch vật phẩm của hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm để lại.

Từ khi thực lực tăng lên, Hàn Thạc đã lâu không phát tài nhờ người chết, chủ yếu vì đối thủ của hắn không đáng để Hàn Thạc làm như vậy. Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm là hai Trung vị thần, đương nhiên khác hẳn. Hắn tin trên người hai người này nhất định có những vật phẩm rất quí.

Trong đống máu thịt bầy nhầy, Hàn Thạc lôi hai cái không gian giới chỉ ra, tiện tay lấy sạch.

Căn cứ theo lời Đỉnh Linh, Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận sẽ bị hủy trong một thời gian ngắn. Trong khi trận pháp hủy toàn bộ nơi này, chỗ này sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất. Nếu không muốn chịu ảnh hưởng dư chấn ở đây, Hàn Thạc phải rời đi càng sớm càng tốt.

Bọn người Đường Na và Ba Đốn sẽ là kim chỉ nam cho hắn tới gặp những nhân vật trọng yếu ở Chúng Thần đại lục, do đó Hàn Thạc đương nhiên không thể để họ chết ở đây được. Bằng không, hắn chẳng quen biết ai ở Chúng Thần đại lục, tương lai nhất định sẽ vô cùng gian nan.

Theo sự hướng dẫn của Đỉnh Linh, Hàn Thạc bay nhanh tới khu vực cầm tù bọn người Đường Na. Trên đường đi, âm thầm nghĩ xem có muốn nhân cơ hội này mà giết chết Áo Nhĩ Đức hay không.

Hắn cũng hiểu, nếu không thể lợi dụng ma trận giết chết Áo Nhĩ Đức, một khi tên này thoát khỏi ma trận, nếu sau này muốn giết chết hắn thì quả là rất khó. Nhưng giữa Áo Nhĩ Đức và hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì. Mà Khải Lợi của Tự Nhiên giáo hội coi như có chút giao tình với mình nữa. Tự Nhiên giáo hội còn là minh hữu kiên định nhất của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, thêm nữa từ khi Áo Nhĩ Đức tới đây tới giờ không hề biểu hiện địch ý với hắn, tất cả những điều này làm cho Hàn Thạc do dự không quyết được.

Có Đỉnh Linh thao túng ma trận ở đây, muốn giết chết Áo Nhĩ Đức cũng không khó khăn gì mấy. Cái Hàn Thạc lo lắng chính là sau khi Áo Nhĩ Đức chết.

Có thể khẳng định, một khi Áo Nhĩ Đức chết, thì phương thế lực của Quang Minh giáo hội và Tự Nhiên giáo hội sẽ không ai biết về những sự tình xảy ra ở Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận này. Những người đó nếu không thu được tin tức ở đây, nhất định sẽ cử người tới đại lục Kì Áo, đến lúc đó không biết lại xảy ra những việc gì nữa.

- Người này có thể tạm thời không giết. Dùng miệng hắn làm cho những người bên kia biết tất cả nơi này đã bị hủy, chặt đứt tâm tư tiếp tục tìm kiếm của chúng, như vậy sẽ không có người đến đây nữa. - Đỉnh Linh làm như biết Hàn Thạc đang nghĩ cái gì, cũng góp vào một câu.

Trầm tư một chút, Hàn Thạc lẳng lặng gật đầu. Hắn cho rằng trước mắt chưa phải thời cơ giết chết Áo Nhĩ Đức. Nếu Áo Nhĩ Đức còn sống thì có giá trị hơn nhiều.

Hàn Thạc quyết định tha cho hắn!

Trong khi hắn lặng lẽ suy nghĩ, căn cứ vào hướng dẫn của Đỉnh Linh, Hàn Thạc đã đi tới khu rừng đá mà đám người Đường Na và Ba Đốn vẫn đợi.

Sau khi Hàn Thạc ly khai, góc khuất này bị Đỉnh Linh phong bế hoàn toàn. Những người ở đây không ai có thể ra khỏi thạch lâm, buộc phải ở nguyên tại chỗ này chín ngày.

Khi Hàn Thạc từ giữa những tầng sương mù xuất hiện ra, đoàn người Đường Na bị bẫy ở đây chín ngày cảm thấy trong lòng vô cùng kích động. Ai nấy mắt tỏa sáng, Lệ Vi kinh hô lên, hưng phấn hô to.

- Bố Lai Ân, ngươi... ngươi rốt cục cũng tới! Ngươi có biết, từ sau khi ngươi đi, chúng ta đã bị vây ở đây. Theo phương pháp của ngươi cũng không đi ra ngoài được. Trời ạ, ta sắp phát điên lên rồi! - Lệ Vi vừa thấy Hàn Thạc đã cao giọng trách móc.

- Đi thôi, ta mang các ngươi ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây, chỗ này bỗng xảy ra biến hóa. Ta cũng bị giam vài ngày. Mãi sau mới nhận rõ được quy luật rồi thoát ra! - Hàn Thạc vội vã nói, vẻ mặt như vẫn còn hãi hùng, dường như cũng vừa thoát hiểm.

Nhờ Đỉnh Linh đã mở hết phong tỏa ở nơi này, lại được Hàn Thạc dẫn đường, đoàn người Đường Na khẩn cấp chạy ra ngoài.

- Bố Lai Ân, ngươi cũng bị bẫy vài ngày à? - Vừa từ khốn cảnh thoát ra, Đường Na lập tức hỏi Hàn Thạc.

- Ừm, không biết nơi này làm sao ấy, rất nhiều quy luật đều thay đổi lộn tùng phèo cả. Ta vốn nhìn mọi thứ rất rõ ràng, thoáng cái toàn bộ đại biến, làm cho ta mất một thời gian rất dài mới hiểu rõ được một vài quy luật.

Hàn Thạc giải thích với vẻ ưu phiền. Nhìn mấy quả núi nguy nga tạo thành Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, Hàn Thạc chính sắc nói với Đường Na:

- Ngươi nhìn mấy quả núi kìa, như lung lay muốn đổ ấy. Chúng ta tạm thời đừng mạo hiểm tiến vào nữa, trước hết cứ chờ xem tình thế rõ ràng rồi tính tiếp, ngươi thấy thế nào?

Căn cứ vào đề nghị của Hàn Thạc, mấy người Đường Na đều hết nhìn đông tới nhìn tây, rõ ràng phát hiện ra những tòa núi nguy nga này tựa hồ đang lay động, sâu dưới lòng đất cũng truyền ra những tiếng ì ầm trầm đục.

Đường Na biến sắc, cả kinh nói:

- Nhìn tình thế thì nơi này dường như sắp sụp đổ rồi!

- Không hay, chúng ta rời đi nhanh lên, địa phương này quá cổ quái, lúc bình thường khắp nơi đã rất hung hiểm, bây giờ còn sắp sụp đổ, chẳng phải là còn ghê gớm hơn sao! - Ba Đốn sợ thật, cả người rùng mình nói.

- Đường Na đại tỷ, chúng ta trước hết tránh xa một chút đi. - Lệ Vi cũng sợ, tự nhiên lui về phía sau.

Đường Na nhìn lên mấy tòa núi xa xa, suy nghĩ một chút, dậm mạnh chân, quát:

- Đi... tạm lánh mũi nhọn!

Đường Na trải qua những hiểm cảnh bên trong, cũng hiểu được nơi nơi đều là nguy hiểm chết người, đến cả Hàn Thạc cũng nói là không thể hiểu được tình huống, nàng biết không có sự giúp đỡ của hắn thì đoàn người họ căn bản không thể bảo toàn, cho nên dứt khoát hạ lệnh lui lại.

- Trong khi lui lại, trước khi tất cả nơi này bị hủy đi, rất nhiều hiểm cảnh đã tựa hồ không còn phát sinh diệu dụng nữa. Các ngươi đi theo ta, ta cam đoan các ngươi bình an vô sự.

Vừa nghe những tiếng trầm trầm vang lên trong tầng sâu nhất thế giới dưới đất, căn cứ vào miêu tả của Đỉnh Linh, Hàn Thạc biết Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận đã đến bờ hoàn toàn hủy diệt rồi, vội giục mọi người nhanh chóng thoát đi.

Đoàn người Đường Na không dị nghị gì, toàn bộ đi theo phía sau Hàn Thạc, nhanh chóng chạy theo một hướng nhất định. Nhờ sự tồn tại của Đỉnh Linh, những ma trận mà Hàn Thạc đi qua toàn bộ mất tác dụng, tùy ý để hắn mang theo một đám người mà không hề bị cản trở gì, một đường xuyên qua vô số ma trận.

Cùng lúc đó, Đỉnh Linh âm thầm thao túng ma trận, triệt bỏ tổ hợp ma trận vẫn vây khốn Áo Nhĩ Đức.

Áo Nhĩ Đức nghe thấy tiếng ầm ì vang tới, đang hết nhìn đông tới nhìn tây vẻ lo lắng, rốt cuộc không bảo trì được tâm cảnh lúc trước nữa. Lúc trước Áo Nhĩ Đức sở dĩ có thể nhắm mắt vững vàng khôi phục thần lực là vì hắn hiểu được những trận pháp cổ quái nơi này chỉ vây khốn hắn, cũng không thể uy hiếp tới tính mạng hắn, cho nên mới có thể an tâm nghỉ ngơi.

Song tiếng vọng ầm ầm đến từ bốn phương tám hướng, cộng với mặt đất rung lên bần bật dưới chân làm cho Áo Nhĩ Đức có loại cảm giác trời đất sắp hủy diệt, thực sự thấy luống cuống, rốt cuộc không bảo trì được tâm cảnh vững vàng nữa, vội vàng tìm kiếm đường ra.

Bên cạnh hắn, Khải Lợi thần tình tuyệt vọng, không còn cố gắng tốn công vô ích nữa, im lặng đợi cái chết trùm xuống.

Đột nhiên, Áo Nhĩ Đức phát hiện ra một luồng ánh sáng chói lọi, sực nghĩ ra việc gì, linh hồn hắn lập tức tản ra tìm tòi, lập tức phát hiện ra một con đường ra sáng sủa. Áo Nhĩ Đức mừng quá, không suy nghĩ nhiều, vươn tay chụp lấy Khải Lợi bên cạnh, vừa nắm được là hắn liền xông ra ngoài ngay.

Vừa ra khỏi tổ hợp ma trận, Áo Nhĩ Đức ngẩng đầu nhìn lên, bỗng phát hiện ra những quả núi chung quanh hình thành một bố cục kỳ lạ, bây giờ đang nổ ầm ầm, những tảng đá đủ kích cỡ thi nhau rơi xuống. Mặt đất như một con quái thú vừa bị đánh thức từ giấc ngủ say, trở nên tàn bạo dã man dị thường, cả vùng đất đai rộng lớn xé ra những vết nứt khổng lồ, nuốt chửng mọi vật chung quanh

Áo Nhĩ Đức thầm nghĩ "không ổn", lúc này cũng không có thời gian để ý tới những diễn biến kỳ dị ở nơi này, kéo Khải Lợi bay về phía đám người Hàn Thạc vừa thoát đi. Áo Nhĩ Đức và Khải Lợi rời đi muộn một chút nên những khối đá thật lớn dày đặc rơi xuống như mưa, tới tấp bay về phía hai người họ. Những tảng đá khổng lồ này đã được Ma tôn Cổ Thiên Tà động tay chân vào, nên tốc độ rơi xuống vừa nhanh vừa mạnh. Áo Nhĩ Đức trên đường cố hết sức ứng phó, có vẻ rất khốn khổ.

"Ầm ầm!"

Vài tảng đá thật lớn bay tới với một quĩ tích mà Áo Nhĩ Đức không cách nào nắm được nện vào người hắn. Những tảng đá lớn đó như mang theo sức mạnh kỳ dị, mỗi đòn đánh trúng làm tên Trung vị thần Áo Nhĩ Đức gần như không chịu nổi, thân thể chấn động, cước bộ lảo đảo, trọng tâm không ổn, thiếu chút nữa đánh rơi cả Khải Lợi.

- Áo Nhĩ Đức đại nhân, ngài đi trước đi đừng lo cho ta! - Khải Lợi từ đầu tới cuối đều được Áo Nhĩ Đức bảo vệ, trong lòng rất cảm động, thầm nghĩ hắn là người phụng mạng Tự Nhiên nữ thần tôn quí ở một vị diện cao cấp, không ngờ lại quan tâm tới mình như vậy, quả không dễ dàng. Vào thời khắc mấu chốt này, Khải Lợi thấy Áo Nhĩ Đức đã chống đỡ có chút gian nan, không khỏi có ý nghĩ hi sinh cho hắn.

- Ta có thể bảo vệ ngươi sống sót tiến đến, cũng có thể đưa ngươi còn sống ra ngoài! Ngươi sùng bái nữ thần, nên ngươi chắc chắn sẽ sống sót!

Áo Nhĩ Đức cắn răng lắc đầu, nhổ ra một ngụm máu, khi hắn phát hiện không thể tránh né những tảng đá rơi xuống một cách kỳ quái đó, nên buộc phải liều, không còn đề phòng cẩn thận nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài.

Hắn không thể không làm như vậy! Bởi vì trong lúc này, ngọn núi bên người hắn đã nghiêng nghiêng, lung lay sắp sập, mỗi một khắc đều có thể sụp đổ. Đến cả những tảng đá rơi xuống mà cũng đã làm cho Áo Nhĩ Đức khổ không chịu nổi rồi, một khi cả ngọn núi sụp đổ xuống mình, hắn tin mình chỉ có chết mà thôi.

Thẳng một đường chạy điên cuồng, Áo Nhĩ Đức lại bị những tảng đá đánh trúng thêm vài lần nữa, Thần thể bị thương nặng, làm cho hắn cả người mỏi mệt, khốn đốn đến cực điểm.

Áo Nhĩ Đức chưa bao giờ nghĩ tới ở một vị diện cấp thấp như đại lục Kì Áo này, những tảng đá bình thường lại có thể tạo thành tổn thương nặng nề cho thân thể hắn, trong lòng khổ sở phi thường, rốt cục hiểu được tại sao tổ bối hắn lại bị mất tích ở địa phương thần bí này.

Lảo đảo như say rượu, cuối cùng Áo Nhĩ Đức cũng mang theo Khải Lợi ra khỏi Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận đang bị hủy diệt. Khi hắn xuất hiện trước mắt đám người Hàn Thạc và Đường Na, hình dáng Áo Nhĩ Đức thảm không nói sao cho hết, thân thể lảo đảo muốn ngã.

Bọn người Ba Đốn và Lệ Vi ai nấy vẻ mặt chấn động, bộ dạng muốn lao lên, cảm thấy đây là thời cơ giết chết Áo Nhĩ Đức tốt nhất.

- Ngươi không có việc gì chứ? - Chưa đợi Ba Đốn và Lệ Vi hành động, Hàn Thạc đột nhiên tiến lên một bước, hỏi Áo Nhĩ Đức vẻ rất thân thiện. Lưng Hàn Thạc quay về phía Lệ Vi và Ba Đốn, hai tay ra hiệu liên tục về phía sau lưng.

Thấy Áo Nhĩ Đức rõ ràng bị trọng thương, Đường Na đang do dự xem có muốn ra tay không, lại phát hiện ra Hàn Thạc lưng quay về phía họ nhưng hai tay thì liên tục ra hiệu, vội vàng đưa ánh mắt bảo hai người Lệ Vi và Ba Đốn dừng lại, hơn nữa còn dẫn bọn người Lệ Vi chủ động lui ra sau vài bước, kéo xa khoảng cách với Áo Nhĩ Đức, như cho Áo Nhĩ Đức thấy phe mình không có ác ý.

Áo Nhĩ Đức thân thụ trọng thương, đang chuẩn bị liều chết đánh một trận, vừa thấy Hàn Thạc đột nhiên bước ra, nhân mã Đường Na lại lui lại, tâm lý khẩn trương đột nhiên buông lỏng một chút, thần lực cuối cùng âm thầm chuẩn bị liều chết cũng hạ xuống, lập tức khôi phục thần lực trong cơ thể rất nhanh. Áo Nhĩ Đức không sợ bất kỳ ai ở nơi này, nhưng vừa bị đủ loại ma trận cổ quái hành hạ, nên hắn cũng rất sợ hoàn cảnh chỗ này. Vết thương trên người hắn cũng đến từ những thứ ở đây, hắn lúc này với thân thể cực kỳ suy yếu cũng không nắm chắc có thể đấu được với bọn người Đường Na, trong lòng cũng có chút khẩn trương.

- Chúng ta không có ác ý, ngươi đừng lo! - Thông qua quan sát của Đỉnh Linh, Hàn Thạc biết Áo Nhĩ Đức tâm cảnh không ổn. Dù sao đi nữa, Hàn Thạc cũng phải đảm bảo Áo Nhĩ Đức còn sống mang theo tin tức nơi này đã hoàn toàn bị hủy diệt truyền ra ngoài, tự nhiên không muốn hắn chết lúc này.

- Không có ác ý là tốt, ta sợ thật đấy. - Áo Nhĩ Đức mỉm cười, nhìn Hàn Thạc vẻ băn khoăn, lòng thầm kỳ quái, không rõ Hàn Thạc tại sao lại đột nhiên cản trở đám Đường Na.

"Không hiểu hắn xuất phát từ ý đồ gì, chẳng lẽ nói hắn nhìn thấy mình còn có chút thực lực sao? Không có khả năng! Vậy, hắn muốn cứu mình? Vậy càng không có khả năng!" - Áo Nhĩ Đức tràn đầy sự nghi hoặc.

"Ầm ầm ầm..."

Tiếng nổ trời long đất lở kinh khủng vang lên từ phía sau Áo Nhĩ Đức.

Mọi người vừa rồi đều tập trung sự chú ý vào nhau, bây giờ vội vàng quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện ra trong một thời gian ngắn ngủi, vài quả núi đột nhiên toàn bộ sụp đổ, mặt đất xé rách bốc lên những đám bụi ngút trời, cả khu vực không ngừng vọng lại những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.

Dưới cái nhìn chăm chú của họ, những âm thanh sụp đổ từ xa xa vẫn truyền tới, bụi đất ngút trời, cát bay đá chạy, núi non sụp đổ, mặt đất xé rách, tất cả đều bị hủy diệt!

Đột nhiên, hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ của Hàn Thạc đang trong Vạn Ma đỉnh thông qua thị giác của bản thể Hàn Thạc quan sát, như lĩnh ngộ được cái gì đó, lập tức yên tĩnh hoàn toàn trong Vạn Ma đỉnh.

Trong lòng Hàn Thạc chợt động, thần thức lập tức liên lạc với Đỉnh Linh, phát hiện ra hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ do Lục Ma Phong hình thành, toàn bộ sức mạnh ma công và hồn lực bên trong đã được Đỉnh Linh thanh trừ sạch sẽ, lúc này bên trong hóa thân ngoại thân đó chỉ còn lại có thần lực Hủy Diệt hệ thuần túy nhất.

Khi hóa thân ngoại thân lĩnh ngộ được cái gì đó, Hàn Thạc lập tức hiểu ngay nhờ bản thể hắn tình cờ thấy tất cả cảnh hủy diệt trước mắt, nên hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc tựa hồ có lĩnh ngộ nào đó.

Từ sau khi hình thành hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc này, trước giờ chưa bao giờ vì sự biến hóa của hoàn cảnh mà đột nhiên có loại lĩnh ngộ kỳ lạ này. Sau khi hắn phát hiện ra biến hóa này, trong lòng mừng rỡ, biết quan điểm của Đỉnh Linh quả nhiên rất đúng. Sau khi trừ tạp chất, hóa thân ngoại thân này mới có thể lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc.

Hàn Thạc rất mừng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận đang bị hủy diệt, không dám buông lỏng chút nào.

Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận là do Ma tôn Cổ Thiên Tà tự mình bố trí, đưa những ma trận xảo đoạt thiên công từ vũ trụ của hắn đến. Sau khi hoàn thành sứ mạng của nó, trước khi bị hủy diệt cũng mang lại cho Hàn Thạc chỗ tốt cuối cùng.

Chăm chú nhìn toàn bộ cảnh tượng phía trước, hắn đột nhiên cảm thấy việc hủy diệt Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận đó dường như cũng có nghĩa là người kế thừa mới được sinh ra!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 667:

Chẳng Còn Vết Tích

Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận dưới cái nhìn chăm chú của nhóm Hàn Thạc cuối cùng đã hoàn toàn hủy diệt.

Sau khi đám bụi lắng xuống, rốt cuộc chẳng thấy gì từ nơi đó nữa cả. Hàn Thạc đứng nguyên tại chỗ vẫn không hề nhúc nhích, lẳng lặng xem cảnh phát sinh phía trước.

- Theo ta thấy, nơi đó đã trở nên như thế này rồi thì hẳn là chẳng có gì nguy hiểm nữa đâu! - Sau một lúc trầm mặc, Hàn Thạc đột nhiên nói.

Kinh nghiệm một phen mưa gió, đoàn người Đường Na rất tin tưởng vào Hàn Thạc. Hắn vừa nói nơi đó không còn gì nguy hiểm nữa, bọn người Đường Na suy nghĩ một chút, rồi bay về phía tro tàn của Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.

Hàn Thạc vẫn không nhúc nhích. Lệ Vi đi được vài bước, đột nhiên quay đầu nhìn hắn vẻ nghi hoặc:

- Sao ngươi không đi?

- Ta cảm thấy nơi đó hẳn là chẳng có gì hay ho để mà xem nữa, hơn nữa có các ngươi tới thăm dò rồi, ta cũng không lãng phí thời gian nữa. - Hàn Thạc cười cười, vẻ mặt bất cần.

Lệ Vi cau mày, suy nghĩ một chút, khẽ cười hì hì rồi nói:

- À, có Đường Na đại tỷ tới đó rồi, ta cũng không cần phải tới xem gì nữa.

Nói xong, Lệ Vi lại lộn trở lại, đứng bên cạnh Hàn Thạc, đánh giá hắn vẻ hứng thú, ánh mắt lóe lên những tia tò mò.

Hàn Thạc không thèm quản Lệ Vi, mà đưa mắt nhìn về phía Áo Nhĩ Đức bên cạnh. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Áo Nhĩ Đức cười rạng rỡ, nói sang sảng:

- Lúc nãy phải đa tạ ngươi, bằng không nói không chừng ta phải thua trong tay bọn họ không biết chừng!

Đến đây, Áo Nhĩ Đức đã khôi phục vài phần thần lực, gương mặt tái nhợt đã hồng lên. Hàn Thạc hiểu hắn đã lấy lại tự tin, nên mới có thể có thái độ dễ dàng như vậy. Người tu luyện Sinh Mạng pháp tắc có năng lực khôi phục mạnh hơn những người tu luyện sức mạnh hệ khác nhiều, điểm này Hàn Thạc hiểu rất rõ.

Mộc Giáp thi lợi dụng sức mạnh trên Cây Sinh Mạng mà có thể đề cao việc khôi phục thân thể bị thương nặng của hắn lên gấp mười lần, làm Hàn Thạc hiểu rõ ràng về điểm này. Áo Nhĩ Đức có thể trong một thời gian ngắn ngủi tụ lại thần lực cũng là việc mà hắn đã đoán trước.

- Ngươi khách khí rồi. Ta nghĩ vừa rồi nếu họ đồng loạt ra tay, nói không chừng tất cả mọi người đều tiêu đời cả! - Hàn Thạc cũng không kể công, mỉm cười nói.

- Tiểu tử này rất khá. - Áo Nhĩ Đức nghe Hàn Thạc nói thế, nhìn chăm chú thật sâu hắn, lúc này khẽ gật đầu, trầm giọng đánh giá. Thoạt nhìn rất hâm mộ Hàn Thạc.

- Quá khen quá khen!

Hàn Thạc cười cười trả lời khách sáo, với sự giúp đỡ từ sức mạnh của Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc không còn sợ Áo Nhĩ Đức nữa. Có chỗ dựa, ngữ khí nói chuyện cũng hùng hồn hơn.

- Có thể giúp ta trông nom Khải Lợi được không? Nghe nói các ngươi có chút giao tình mà? - Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Áo Nhĩ Đức ngươi đột nhiên chỉ chỉ Khải Lợi, cười cười chờ ý Hàn Thạc.

Hàn Thạc ngạc nhiên, không rõ Áo Nhĩ Đức vì sao lại nói như vậy. Bên cạnh hắn còn có một Lệ Vi vẫn chưa rời đi, Áo Nhĩ Đức lại yên tâm giao Khải Lợi cho hắn? Mặc kệ ra sao đi nữa, mình cũng là đồng bọn với Đường Na, cũng không có khả năng kết giao quá sâu với hắn, vậy thì tại sao hắn làm như vậy? Thử mình à?

Những suy nghĩ liên tiếp nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Hàn Thạc, dưới cái nhìn chăm chú của Áo Nhĩ Đức liền cười thản nhiên, sảng khoái nói:

- Không thành vấn đề!

Khải Lợi chỉ là một Bán thần, loại thực lực này thì Hàn Thạc không thèm để ý. Bọn người Lệ Vi cũng sẽ không để ý. Đối với họ thì Khải Lợi chỉ là một tiểu nhân vật, chết sống của hắn căn bản không ảnh hưởng tới đại cục. Hàn Thạc cũng không thấy bọn người Lệ Vi có hứng thú giết Khải Lợi để làm gì.

- Vậy cảm ơn ngươi! - Áo Nhĩ Đức cười cười, khẽ gật đầu với Khải Lợi, rồi đột nhiên bay lên, hướng về phía Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.

Đoàn người Đường Na rất tò mò về khu vực đó, Áo Nhĩ Đức tự nhiên cũng tò mò theo. Chưa biết rõ tình huống nơi đó, hắn nhất định không bỏ ý đồ.

Áo Nhĩ Đức nhanh chóng rời đi. Lệ Vi đứng cạnh Hàn Thạc có vẻ hơi nghĩ ngợi, nhìn sang Hàn Thạc rồi lại nhìn sang Khải Lợi, nhưng không hề nói thêm gì nữa, càng không ra tay với Khải Lợi.

- Chào, lâu rồi không gặp! - Hàn Thạc chủ động nhẹ giọng nói chuyện với Khải Lợi, thái độ rất ôn hòa, giống như căn bản không biết bây giờ tình thế hoàn toàn khác hẳn.

Khải Lợi không có tâm cảnh thoải mái như Hàn Thạc, từ khi hắn phát hiện Hàn Thạc đi chung với đám người Thiên Tai giáo hội và Đường Na, mỗi lần nhìn thấy Hàn Thạc đều có chút không được tự nhiên. Bây giờ sự việc lại xảy ra như thế này, hắn có vẻ xấu hổ, không biết phải trả lời ra sao.

Mắt thấy Khải Lợi bối rối, trong lòng Hàn Thạc khẽ thở dài, lắc lắc đầu không tiếp tục nói thêm gì với y nữa. Hắn hiểu Khải Lợi rất khó mà giống như trước được.

Không nói thêm nữa, Hàn Thạc hờ hững nhìn về phía trước, lâm vào trạng thái trầm tư. Bên trong Vạn Ma đỉnh trong cơ thể, hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc lúc này đem tất cả những gì bản thể vừa mới chứng kiến lần lượt hiện lại trong đầu. Cảnh mọi vật mặt đất xé rách, bị hủy diệt tan tành, làm hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc lĩnh ngộ được một vài thâm ý của Hủy Diệt pháp tắc, rơi vào trạng thái vô cùng yên lặng.

Ma tôn Cổ Thiên Tà bố trí tất cả nơi này, thủ đoạn phá hủy tất cả những thứ ở đây với thanh thế kinh người, xem ra cũng phù hợp với quy tắc thiên địa.

Hóa thân ngoại thân vừa loại bỏ những tạp chất trong cơ thể, lại tương thông với thần thức Hàn Thạc, từ cảnh hủy thiên diệt địa đó đột nhiên lĩnh ngộ được một vài chân lý hủy diệt, cảnh kinh khủng vừa rồi lần lượt hiện lên trong đầu hắn, thử lợi dụng thần lực bên trong thân thể để mô phỏng tình huống hủy diệt của những dãy núi vừa rồi.

Thần thức Hàn Thạc diệu dụng bất tận, tuy không thể đem những diệu dụng đó cho hai linh hồn khác sử dụng, nhưng nhờ có linh hồn tương thông, hai linh hồn khác lại có thể nhận được những chỗ tốt của diệu dụng thần thức.

Bản thể Hàn Thạc chứng kiến cảnh Cửu địa Huyền Âm Tụ Linh trận hủy diệt, dùng năng lực phân giải cường đại của thần thức biến quá trình hủy diệt thành từng bước thật chậm. Từng cảnh núi non sụp xé rách, đá tảng vỡ vụn, hiện lên từng chút một, sau đó truyền quá trình này lại cho hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc.

Thần hồn hóa thân ngoại thân tiếp thu tất cả những cảnh này, xây dựng lại tất cả những cảnh đó trong Thần hồn, thần lực thân thể dựa theo quỹ tích này mà chậm rãi lưu động, hoàn toàn mở ra, cảm thụ những biến hóa của quá trình hủy diệt, dần dần hắn cảm thấy mình đã lĩnh ngộ được những tác dụng kỳ dị của Hủy Diệt pháp tắc.

Hàn Thạc tam hồn cộng sinh, ba linh hồn hoàn toàn độc lập. Khi hóa thân ngoại thân ở trong Vạn Ma đỉnh yên lặng thể ngộ Hủy Diệt pháp tắc, Bản thể Hàn Thạc vẫn có thể nói chuyện được với Áo Nhĩ Đức.

Khi hóa thân ngoại thân vẫn tiếp tục thể ngộ, Hàn Thạc một mặt nhìn Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận phía trước đã thành một bãi hoang phế, mặt khác thỉnh thoáng tán gẫu vài câu với Lệ Vi.

Lệ Vi lúc đầu coi thường Hàn Thạc, tới bây giờ thì đã chuyển sang coi trọng. Thái độ chuyển biến cực nhanh, làm hắn có chút không ứng phó kịp.

Những vấn đề Lệ Vi hỏi Hàn Thạc đại bộ phận đều là những việc mà hắn không muốn trả lời. Hàn Thạc thật sự rất khó ứng phó, nên chỉ nói linh tinh một chút. Lệ Vi lúc này đã coi Hàn Thạc là một cao nhân, coi tất cả những lời nói linh tinh của hắn trở thành ngôn ngữ cao thâm, mỗi lần Hàn Thạc phun ra một câu nhảm nhí lại nghĩ ngợi hồi lâu, làm hắn dở khóc dở cười.

Khải Lợi nhắm mắt không nói một lời, như đang ngủ lơ mơ. Gần như hắn muốn sử dụng phương thức này để giữ khoảng cách với Hàn Thạc.

Dưới loại trạng thái này thời gian trôi qua cực nhanh, nên cũng không thấy quá lâu. Áo Nhĩ Đức rời đi sau cùng, nhưng ngược lại quay về trước một bước.

Hàn Thạc đang nói chuỵên nhát gừng với Lệ Vi, bây giờ chuyển sự tập trung sang Áo Nhĩ Đức. Chỉ nhìn thoáng qua, Hàn Thạc đã biết Áo Nhĩ Đức rất thất vọng, khẳng định hắn chẳng phát hiện được cái gì có giá trị ở đó cả.

Sau khi Áo Nhĩ Đức tới, khẽ gật đầu với Hàn Thạc, rồi nói một tiếng 'cảm ơn', sau đó nói với Khải Lợi:

- Chúng ta đi thôi.

Khải Lợi vẫn cảm thấy xấu hổ khi ở gần Hàn Thạc, nghe Áo Nhĩ Đức vừa nói như vậy liền như được đại xá, lập tức mở mắt đi theo hắn, hai người nhanh chóng bay ra ngoài, không dừng lại chút nào.

- Cứ như vậy... như vậy mà bỏ đi à? - Lệ Vi ngạc nhiên, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

- Không đi thì sao, hắn vừa mới tới đó thăm dò, cuối cùng chẳng phát hiện được cái gì. Ở lại đây để làm gì chứ? - Hàn Thạc lạnh nhạt nói. Hắn hiểu rõ hậu chiêu mà Ma tôn Cổ Thiên Tà lưu lại, nhất định phá hủy tất cả dấu vết. Cho dù có người tới quan sát cũng không thể phát hiện bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.

Từ bây giờ trở đi, những gì xảy ra ở đây đối với những người này, tương lai sẽ là một bài toán vĩnh viễn không có lời giải. Theo thời gian, những vị Thần này không thể phát hiện ra tình huống đặc thù nào, vậy sẽ dần dần quên đi nơi này, thậm chí vì không tìm được lời giải, sẽ coi những gì phát sinh ở đây trở thành một trò bịp bợm.

- Chúng ta đều biết nơi này đặc thù như thế nào, hắn cam tâm như vậy sao? - Lệ Vi vẫn khó hiểu, vẻ mặt cổ quái.

Hàn Thạc mỉm cười không đáp, hắn tin chẳng ai phát hiện ra cái gì đặc thù ở chỗ này nữa, có điều kiện tiên quyết này, chẳng mấy chốc tất cả mọi người sẽ quên dần việc ở đây.

Chẳng mấy chốc, mấy người Đường Na và Ba Đốn ai nấy vẻ mặt thất vọng quay trở về.

- Quá quỷ dị, nơi đó ngoại trừ những dãy núi sụp đổ và mặt đất bị xé rách, rốt cuộc không tìm thấy có gì kỳ dị cả, rốt cuộc việc này là như thế nào?! - Trên đường đi Ba Đốn lầm bầm tự hỏi, vò đầu bứt tai suy nghĩ mãi, nhưng lại không tìm thấy đầu mối ở đâu cả.

- Bố Lai Ân, ngươi biết tình huống ở đây ra sao không? Tại sao tất cả đều biến hóa như vậy, không tìm thấy bất kỳ dấu vết kỳ lạ nào nữa? - Đường Na lòng tràn đầy nghi hoặc, sau khi trở về, thần tình trầm trọng hỏi Hàn Thạc.

Lắc lắc đầu, Hàn Thạc cũng tỏ vẻ kỳ quái, cũng ra vẻ nghĩ mãi không ra cái gì, thở dài nói:

- Ta cũng không rõ lắm. Theo những gì ta thấy, những điều kỳ dị ở nơi này đều là do tự nhiên hình thành, nên khi những kỳ quan tự nhiên này hoàn toàn bị hủy đi, những kỳ quái phát sinh ở đây cũng sẽ không tồn tại nữa!

- Không có khả năng!

Lệ Vi hét lớn:

- Nơi này rõ ràng có dấu vết con người, căn bản không giống thiên nhiên hình thành, đến cả bọn ta cũng có thể nhìn ra!

Hàn Thạc biết Đường Na cũng sẽ không tin, nhưng tất cả nơi này đã bị hủy rồi, Hàn Thạc một cũng chẳng lấy gì làm lo lắng, chỉ nhún vai, một lần nữa lắc đầu:

- Ta không rõ nữa!

- Thôi được, ta thấy ta không thể tìm được vật gì hay ho ở đây nữa. Đi thôi, rời khỏi nơi này rồi tính tiếp. - Đường Na lắc lắc đầu, trong lòng tính toán phải báo cáo cho cấp trên như thế nào. Vừa nghĩ tới đây, thầm cười khổ không thôi, nhưng chỉ biết thở dài.

Cơ hồ bị nhốt cứng ở thế giới dưới đất, trong quá trình đó đoàn người Đường Na cuối cùng chẳng phát hiện ra gì, lòng tràn đầy nghi hoặc, ai nấy ủ rũ theo Hàn Thạc dẫn đường lên lại mặt đất.

- Đường Na đại tỷ, tiếp theo ta nên làm cái gì bây giờ? - Vừa ra khỏi thế giới dưới đất, Lệ Vi lập tức dò hỏi.

- Phải làm sao bây giờ hả? Đương nhiên là nhanh chóng hồi báo lại tình huống nơi này lên cấp trên rồi! - Đường Na than nhẹ, nói vẻ bất lực.

- Trở về luôn, hay dùng tế đàn? - Ba Đốn suy tư một chút, hỏi Đường Na.

Nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, Đường Na nói:

- Trước tiên tới Thiên Tai giáo hội báo những việc ở đây lại. Hai tên Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm nãy giờ không ra khỏi đó, hẳn là chết sạch rồi. Như vậy xem ra bên chúng ta coi như cũng có chút công lao, thêm nữa truyền tống trận bên chúng bị hủy, tính đi tính lại trận này hẳn là chúng ta thắng.

- Mặc dù lần này mọi việc xảy ra có chút quái dị, nhưng không có Bố Lai Ân, ta nghĩ mấy người chúng ta chỉ sợ khó có thể còn sống mà rời khỏi khỏi thế giới ngầm! - Ba Đốn đột nhiên cười nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất tề gật đầu. Đường Na mỉm cười nhìn Hàn Thạc không nói gì, nghiêm túc nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ bẩm báo lên trên về công lao của ngươi, nếu không có gì ngoài dự liệu, vị diện này hẳn sẽ giao cho ngươi chưởng quản!

- Nếu Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện một lần nữa phủ xuống thì sao? - Hàn Thạc chỉ lo về điểm này thôi.

- Nếu cấp trên nói giao cho ngươi, nhất định sẽ giao thiệp thỏa thuận với mấy phương thế lực kia. Nếu không có tình huống đặc thù, những việc thế này sẽ không xảy ra đâu. Kỳ thật ngươi cũng không cần quá lo, vị diện này vì lúc trước có điều quỷ dị, nhưng bây giờ địa phương kỳ lạ đó đã bị hủy đi rồi, một vị diện cấp thấp như thế này thì chẳng có phương thế lực nào thật sự để ý đâu! - Đường Na mỉm cười trấn an Hàn Thạc.

Nghe nàng nói như vậy, Hàn Thạc giật mình tỉnh ngộ. Dân cư đại lục Kì Áo không nhiều lắm, tín ngưỡng lực cũng có hạn, loại vị diện cấp thấp này giữa vũ trụ mênh mông có vô số vị diện cao hơn không đếm hết này, những thế lực lớn này căn bản không chẳng rảnh rỗi đâu mà lãng phí thời gian ở vị diện bé tí này.

- Như vậy thì tốt quá!

Hàn Thạc rốt cục yên lòng, dừng một chút, cười nói:

- Ta không theo các ngươi tới Thiên Tai giáo hội nữa. Ở vị diện này ta còn có rất nhiều việc phải xử lý!

- Bố Lai Ân, có việc này ta không biết có nên nói hay không! - Đột nhiên, Đường Na nhìn Hàn Thạc thật sâu, nghiêm chỉnh nói.

Hàn Thạc sửng sốt, rồi cười hà hà hỏi:

- Việc gì?

- Đại lục Kì Áo chỉ là một vị diện cấp thấp, đối với ngươi thì hơi nhỏ một chút. Với tài năng như ngươi phải nên tung hoành ở vị diện cấp cao. Cũng chỉ có những vị diện này ngươi mới có thể nhanh chóng nổi lên, tụ tập nhiều sức mạnh hơn. Nếu ngươi ở đây quá lâu, ta cho rằng không quá phù hợp với ngươi lắm đâu! - Đường Na nghiêm trang nói.

Hàn Thạc mỉm cười, chân thành cảm tạ:

- Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta biết ý của ngươi rồi. Được đi chung với các ngươi, cũng giúp ta mở rộng tầm mắt hơn một chút. Chờ ta xử lý xong mọi việc ở đây, nói không chừng ta sẽ đi tới Chúng Thần đại lục các ngươi. Đến lúc đó, mong rằng ngươi có thể giúp ta một tay!

- Hắc hắc, không thành vấn đề, ngươi rất khá. Ở Chúng Thần đại lục cũng ít có loại người tâm chí kiên định, làm việc quyết đoán tỉnh táo như ngươi. Ta tin rằng ngươi mà tới Chúng Thần đại lục nhất định có thể chiếm cứ một thế lực, đến lúc đó ngươi sẽ cảm thấy cường giả trên đại lục Kì Áo thật sự chẳng thấm vào đâu! - Đường Na vui vẻ đáp ứng.

- Bố Lai Ân, khi tới Chúng Thần đại lục hãy tới gia tộc chúng ta tìm ta, huynh đệ chúng ta rất hoan nghênh ngươi! - Ba Đốn lập tức mời.

- Còn có ta nữa, ta cũng mời ngươi, ngươi mà đến Chúng Thần đại lục thì nhất định phải nhớ đó nha! - Lệ Vi cũng cười nói.

- Yên tâm đi, sẽ tới mà! - Hàn Thạc mỉm cười hứa.

Khi đoàn người Đường Na đi về phía Thiên Tai giáo hội, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, rồi bay về phía Nhật Diệu cốc.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 668:

Đại Lục Này Thuộc Về Ngươi Rồi!

Sau khi nói chuyện với Đường Na, Hàn Thạc quyết tâm muốnđi. Ở đại lục Kì Áo, cái duy nhất làm hắn không nỡ rời xa chính là vàihồng nhan tri kỷ mà thôi.

Mấy nàng Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích ở đại lục Kì Áo cũng được tính là nhữngnhân vật xuất sắc, đáng tiếc trong mắt Hàn Thạc vẫn còn xa mới đạt yêucầu của hắn để có thể cùng nhau rời khỏi đây.

Theo lời đám Đường Na, trên Chúng Thần đại lục có vô số các vị Thần,nắm trong tay vô số vị diện trên vũ trụ này. Đến cả Ba Đốn, Lệ Vi đã cóthực lực Hạ vị thần mạt kì mà chẳng hơn được ai ở Chúng Thần đại lục.Mấy nàng Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích mà tới đó chỉ sợ không đảm bảo được antoàn.

Thực lực Hàn Thạc đã tới cảnh giới này, nhãn giới hắn cũng cao lên.Trên đại lục Kì Áo đã không còn thấy ai có thể uy hiếp được hắn nữa.Hàn Thạc lại không muốn giống như viễn cổ Cự Long, vĩnh viễn lặng lẽthủ hộ cho đại lục Kì Áo, tự nhiên sẽ muốn tới vị diện cao hơn để pháttriển.

Trong lòng tuy đã xác định nhưng hắn không biết phải làm sao mở miệngnói chuyện này với đám Phỉ Bích, trong lúc bất tri bất giác hắn đã tớiNhật Diệu cốc.

Đoàn người Khiết Bích Nhi và Huyết Linh vẫn đợi hắn ở Nhật Diệu cốc,Hàn Thạc đến làm các nàng cực kỳ hưng phấn, ồn ào yêu cầu hắn đưa cácnàng đi du ngoạn.

Nhìn nhóm Khiết Bích Nhi có vẻ rất hứng thú, trong lòng Hàn Thạc cũngthấy khổ sở. Khiết Bích Nhi và Huyết Linh đã theo hắn vượt qua vị diệntới đại lục Kì Áo, hắn vẫn để các nàng lưu tại đây, bây giờ mình lạiquyết định đi tới vị diện cao hơn cũng không thể mang theo đám KhiếtBích Nhi được. Hắn cũng thấy vô cùng khó xử, quả có rất nhiều việc độtnhiên trở nên quá phiền toái.

"Chỉ khi ta có chỗ đứng vững chắc ở Chúng Thần đại lục mới có thể đưacác nàng tới đó được, lúc này ta phải kiên định." - Nhìn nhóm KhiếtBích Nhi đang cười nói hớn hở, Hàn Thạc thầm tự nhủ.

Ở lại Nhật Diệu cốc vài ngày, mấy ngày nay Hàn Thạc chăm sóc ba côKhiết Bích Nhi và Hải Mạn Na, hơn nữa cẩn thận chỉ dạy cho Huyết Linhtu luyện Huyết Thần Kinh.

Vài ngày này, hắn dẫn nhóm Khiết Bích Nhi đi xung quanh Nhật Diệu cốc,tới vài thị trấn quanh thành Ngõa Luân mua cho ba cô rất nhiều trangsức các nàng thích.

Mấy ngày nay là những ngày hạnh phúc nhất của ba cô Khiết Bích Nhi. HànThạc ôn văn nho nhã, thỏa mãn tất cả ý nguyện của các nàng, làm cácnàng mỗi ngày đều trải qua những cảm giác mới lạ tuyệt vời.

Những ngày vui sướng luôn ngắn ngủi. Sau khi Hàn Thạc cố hết sức làmcho đám Khiết Bích Nhi hiểu tất cả về đại lục Kì Áo, đến ngày cuối cùngrốt cục cũng đem ý nghĩ của mình nói cho họ.

Biết Hàn Thạc rất muốn rời đại lục này, ba cô Khiết Bích Nhi ai nấy đềukinh hoảng, còn nghĩ là mình làm gì đó để hắn buồn. Sau khi được HànThạc giải thích, các nàng mới hiểu được ý hắn.

Trầm mặc một lát, Khiết Bích Nhi thần tình u oán, nhìn Hàn Thạc hỏi:

- Sau khi chàng đi rồi có còn trở về nữa không?

- Đương nhiên, một khi ta có chỗ đứng ở đó rồi, nhất định sẽ về đón mọi người!

Hàn Thạc cam đoan, nói xong còn dịu dàng an ủi:

- Yên tâm đi, nếu không phải vì đại lục đó quá nguy hiểm, ta sẽ không để các nàng tạm thời ở tại chỗ này mà.

Vị diện truyền tống trận ở đại lục Kì Áo đang ở trong tay Hàn Thạc, chỉcần hắn muốn, việc qua lại giữa các truyền tống cũng không có gì khókhăn.

- Tốt lắm, chúng ta ở đây chờ chàng! - Khiết Bích Nhi được cam đoan HànThạc như vậy, cuối cùng cũng buồn bã đáp ứng. Hai nàng Hải Mạn Na thấyKhiết Bích Nhi đã nói như vậy, cũng chỉ có nước gật đầu.

Sau khi ở lại Nhật Diệu cốc an ủi Khiết Bích Nhi một thời gian, HànThạc một mình tới gặp Đặc Lan Khắc Tư nói vài lời, rồi rời khỏi NhậtDiệu cốc.

Đi tới thành Áo Sâm của đế quốc, Hàn Thạc tìm đến ba cô Ngải Mễ Lệ, cũng nói những lời như với Khiết Bích Nhi.

Nghe Hàn Thạc lại muốn rời đại lục Kì Áo, ba cô cũng có biểu hiện giốngnhư Khiết Bích Nhi. Không có biện pháp, Hàn Thạc lại phải dùng lời ngonngọt để khuyên bảo, nói mình một khi có chỗ đứng ở Chúng Thần đại lụcsẽ dùng truyền tống trận ở đại lục Kì Áo đưa các nàng cùng đi.

Sau khi nói ngon ngọt một lát, trong tiếng khóc như mưa gió của ba cô,Hàn Thạc cũng xem như đã qua cửa này, trong lòng cũng sụt sịt cảmthương.

Ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, ba cô Ngải Mễ Lệ là người phát ngôn của HànThạc. Có vài việc Hàn Thạc không cần tìm Lao Luân Tư, chỉ nhờ ba côNgải Mễ Lệ nói lại cũng thế thôi.

Hàn Thạc ở lại vài ngày trong thành Áo Sâm, thuận tiện tìm Lỵ Toa nóichuyện, cũng khuyên nhủ vài câu, rồi thuyết phục nàng dịu lại.

Tranh thủ vài ngày này, Hàn Thạc giảng giải về những kinh nghiệm lĩnhngộ của mình về việc thành thần cho nhóm Ngải Mễ Lệ, mỗi một bước đềugiảng giải rất kỹ lưỡng, hy vọng các nàng có thể tiến bộ nhanh hơn.

Trước khi Hàn Thạc chuẩn bị rời khỏi thành Áo Sâm tới thành Bố Lôi ĐặcNhĩ, ngoài dự liệu của hắn, hắn gặp lại Áo Nhĩ Đức mà vài ngày trướccòn giáp mặt nhau ở tầng ba thế giới dưới đất.

- Làm sao ngươi biết được ta ở chỗ này? - Hàn Thạc vừa thấy Áo Nhĩ Đứctrong lòng có chút kinh ngạc. Vài ngày không gặp, Áo Nhĩ Đức đã khôiphục rất nhiều. Thoạt nhìn tinh thần sáng láng, không còn chật vật nhưlúc ở thế giới dưới đất nữa.

- Ta vừa lúc tới đây, từ trường sinh mạng của ngươi quá mạnh, ngươi lạikhông cố ý che dấu, người bình thường không thể phát hiện ra sự tồn tạicủa ngươi, nhưng ta mà tới gần ngươi tự nhiên sẽ nhận ra ngươi ngay! -Áo Nhĩ Đức cười cười nhìn Hàn Thạc, nói.

Áo Nhĩ Đức tu luyện Sinh Mạng pháp tắc nên Hàn Thạc biết hắn nói thật.Trong phạm vi nhất định, Áo Nhĩ Đức đích xác có thể cảm nhận được sinhmạng từ trường cường đại. Nhất là ở vị diện này, người chính thức thànhthần cũng chỉ có Hàn Thạc mà thôi. Nếu tính cả đám người Đường Na từChúng Thần đại lục phủ xuống, giữa một đám sinh mạng nhược tiểu, mộtngười có từ trường sinh mạng cường đại dị thường thì nổi lên rất rõràng, Áo Nhĩ Đức có thể cảm nhận được hắn cũng không có gì kỳ quái.

- Ngươi một mình tới tìm ta là có việc gì thế? - Hàn Thạc cau mày, phân vân không rõ ý đồ của Áo Nhĩ Đức.

- Chúc mừng ngươi, đại lục này thuộc về ngươi rồi! - Áo Nhĩ Đức mỉm cười, nói một câu làm Hàn Thạc cả kinh.

Đầu óc chuyển động, trong lòng Hàn Thạc cũng hiểu ra, cười nói:

- Có phải là cấp trên đã đạt thành hiệp nghị gì đó rồi không?

- Thông minh!

Áo Nhĩ Đức hâm mộ tán dương Hàn Thạc một câu, giải thích:

- Địa phương đó đã bị hủy đi, đại lục này không có gì hấp dẫn nữa. Lầnnày chúng ta đến đây nhưng không thiệt hại bất kỳ ai, xem như ta giúpngươi một lần. Bằng không Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điệnsẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.

- Tại sao? - Hàn Thạc hỏi.

- Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc có hiệp nghị với chúng ta. Trong lãnh thổ họ,giáo hội chúng ta có thể tùy ý phát triển tín đồ. Dựa theo tình thế bâygiờ, việc đế quốc Lan Tư Lạc Đặc thành quốc gia cường đại nhất đại lụcchỉ là vấn đề thời gian, chúng ta cũng muốn bảo vệ ích lợi cho mình.

Áo Nhĩ Đức mỉm cười, nhìn Hàn Thạc giải thích:

- Nói vậy ngươi chẳng mấy chốc có thể nhận được tin rồi, nhưng chúng tađã gặp mặt, ta cũng nói trước với ngươi về tình huống. Ừm, dựa theohiệp nghị, ngươi không được tiếp tục sát hại tín đồ của Băng Tuyết thầnđiện và Quang Minh giáo hội nữa. Họ cũng sẽ không tiếp tục phát triểntín đồ, những tín đồ có sẵn sau khi chết một cách tự nhiên, thế lực củagiáo hội này sẽ không tồn tại ở đây nữa. Thêm một vài năm nữa, đại lụcnày sẽ không còn có tín đồ hai giáo hội kia nữa. Những sinh mạng mớisinh ra thì Tự Nhiên giáo hội chúng ta và một phương các ngươi sẽ cốgắng tranh thủ tín đồ.

Áo Nhĩ Đức vừa nói như vậy, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, hiểu được BăngTuyết thần điện và Quang Minh giáo hội, chỉ muốn bảo toàn những sinhmạng giáo đồ bây giờ, còn những giáo đồ này sớm muộn gì cũng sẽ chết.Theo thời gian trôi qua, thế lực của họ cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏiđại lục Kì Áo. Như vậy xem ra đại lục kia coi như bỏ qua vị diện nàyrồi.

Tự Nhiên giáo hội lần này hẳn là đóng vai trò một nhân vật giải hòa, đólà vì trên đại lục này họ có thể thu được một vài chỗ tốt. Mặc dù đạilục Kì Áo cấp bậc rất thấp, vẫn không lọt vào mắt họ.

- Như vậy cũng tốt, còn có gì phải đặc biệt chú ý nữa không? - Hàn Thạc trầm mặc một chút, hỏi thêm.

- Còn một điểm, hy vọng đế quốc Lan Tư Lạc Đặc khi chinh phạt thiên hạthì cố hết sức giết ít người thôi! Quang Minh giáo hội và Băng Tuyếtthần điện không còn nhúng tay vào phân tranh đại lục, đế quốc Lan TưLạc Đặc có Tự Nhiên giáo hội chúng ta và các ngươi ủng hộ, việc thốngnhất đại lục này chính là xu thế tất nhiên. Nhưng chúng ta không muốnthấy đại lục này máu chảy thành sông, có thể tránh được giết chóc làtốt nhất. - Áo Nhĩ Đức lắc đầu thở dài, nói với Hàn Thạc.

Hàn Thạc khẽ gật đầu, xem như đáp ứng, rồi nhìn Áo Nhĩ Đức, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi đặc biệt tới tìm ta không phải chỉ để nói cho ta biết việc này chứ?

- Nghe Khải Lợi nói ngươi tu luyện một loại sức mạnh thần kỳ, hắn vẫnkhen ngươi không dứt, không biết ta có kiến thức được không. - Áo NhĩĐức nhìn chăm chú Hàn Thạc, đột nhiên tùy ý hỏi.

Giật mình cả kinh, Hàn Thạc thầm nghĩ Áo Nhĩ Đức chắc sẽ không thể pháthiện ra cái gì. Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mìnhtựa hồ đâu có lộ ra sơ hở gì chứ. Những suy nghĩ liên tiếp lóe lêntrong đầu hắn, thần sắc Hàn Thạc vẫn không thay đổi, lắc đầu nói:

- Trước kia đích xác trong lúc vô ý tu luyện thành một loại vũ thuật,nhưng sau khi ta thành thần, đã quên sạch vũ thuật kia rồi. Mười hai hệđại sức mạnh mới là con đường lớn quang đãng. Nếu ta còn dám phân tâm,sau này sẽ không đạt được cái gì cả, do đó rất xin lỗi!

Nghe Hàn Thạc nói thế, Áo Nhĩ Đức sửng sốt, tỉ mỉ đánh giá Hàn Thạc,hơn nữa âm thầm lợi dụng linh hồn bí mật thăm dò trên người hắn.

Thần thức Hàn Thạc rất đặc thù, trong cơ thể còn có Đỉnh Linh tươngtrợ, Áo Nhĩ Đức tự cho rằng mình cảnh giới cao thâm, Hàn Thạc không thểphát hiện ra hắn đang âm thầm thăm dò, nên bị Hàn Thạc ra tay trước.Linh hồn hắn mỗi một lần dò xét, Hàn Thạc đều nắm chắc như trong lòngbàn tay.

Có Đỉnh Linh trợ giúp, thêm nữa bản thể đột phá tới cảnh giới Thiên Ma,có thể tùy ý sử dụng hai sức mạnh hóa thân ngoại thân, linh hồn Áo NhĩĐức quan sát từ trường sinh mạng của Hàn Thạc một lúc lâu, đều bị ĐỉnhLinh che mắt, trên người hắn không tìm thấy có gì đặc thù.

- Như vậy à, vậy quên đi! - Sau khi nhìn một lát, Áo Nhĩ Đức không phát hiện ra gì cả, lúc này mới âm thầm bỏ qua.

- À, đúng rồi, phía dưới một hòn đảo ở hải vực sâu thẳm ở đại lục nàytừng có người gặp qua một hài cốt thần kỳ, nói không chừng ngươi sẽ cóhứng thú đó! - Hàn Thạc suy nghĩ một chút, đột nhiên lên tiếng. TựNhiên giáo hội và Thiên Tai giáo hội đã không còn đối địch, Hàn Thạccũng không sợ hắn phát hiện ra Tử Vong Mộ Địa nữa, nên muốn lưu lạichút nhân tình cho Áo Nhĩ Đức, tương lai nói không chừng sẽ có thuhoạch.

- Địa phương đó có gì đặc thù? - Áo Nhĩ Đức thuận miệng hỏi một câu.

- Khu vực có hài cốt đó thực vật sinh trưởng rất tốt đến mức thần kỳ.Nghe nói có người trọng thương mà chìm xuống nước, chẳng những khôngchết, mà có thể cứu trị được những vết thương khó chữa ở lục phủ ngũtạng, thương thế không ngờ toàn bộ phục hồi, ngươi nói có kỳ quáikhông? - Hàn Thạc cười hỏi.

- Hòn đảo đó ở đâu? - Áo Nhĩ Đức cả người run lên, nóng ruột như lửa đốt hỏi.

Hàn Thạc cười cười nói rõ về vị trí đó, thấy Áo Nhĩ Đức khẩn cấp vội vàng rời đi, hắn khẩn cấp hỏi:

- Nếu tìm được thứ ngươi muốn tìm, nhớ là ngươi thiếu ta một nhân tình, tương lai phải trả lại cho ta đó!

- Nếu ngươi không gạt ta, nhân tình này ngày sau ta nhất định trả lạicho ngươi! - Áo Nhĩ Đức không quay đầu lại, nhưng vẫn ném lại cho HànThạc một lời hứa.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 669:

Các Ngươi Cũng Thấy Rồi Đó!

Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.

Trước khi rời đi, Hàn Thạc còn phải đến đây dặn dò sắp xếp. Cũng maybọn người Kiệt Khắc ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng sớm quen việc hắnthường thần bí biến mất, đối với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thật sự hắn cũngkhông còn gì phải lo.

Sau khi Hàn Thạc dặn dò nhất nhất mọi việc, lại khuyên bảo Hải Luân mộthồi, theo đúng những lời đã nói với đám Khiết Bích Nhi Ngải Mễ Lệ, cũnghứa hẹn với Hải Luân, xem như trấn an xong nàng.

Nguyên Tô Phỉ của đế quốc Tạp Tây và cả gia tộc đã dời tới thành Bố LôiĐặc Nhĩ. Từ vài người quen, Hàn Thạc biết phụ thân Tô Phỉ cố ý gán ghéphắn và nàng. Bây giờ vài nữ nhân đã làm hắn cảm thấy đau đầu nhức óc,sau khi đột phá khỏi cảnh giới Túng Dục, Hàn Thạc cũng không muốn tiếptục trêu chọc nữ nhân nữa, do đó tận lực cố tránh Tô Phỉ.

Cát Nhĩ Bá Đặc cũng đang ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Hắc Long sau khi khôiphục đã đề cao thực lực lên một bậc nhưng Hàn Thạc cũng không cho CátNhĩ Bá Đặc đi theo.

Cát Nhĩ Bá Đặc còn chưa biết về thảm án Hắc Long tộc. Hàn Thạc biếtchuyện này căn bản không thể gạt được hắn, nên trước khi đi cũng gọiCát Nhĩ Bá Đặc ra, đem những tao ngộ mà Hắc Long tộc gặp phải nói choCát Nhĩ Bá Đặc.

Biết được thân nhân duy nhất, ông nội Cát Nhĩ Cách Tư cũng tử vong, Cát Nhĩ Bá Đặc nhịn không được khóc ầm lên.

Nhìn thấy Cát Nhĩ Bá Đặc rú lên đau đớn, Hàn Thạc cũng không có cáchnào khác, đến cả việc an ủi cũng nói không nên lời. Hắc Long tộc mộtmạch thủ hộ lối đi thông vào tầng thứ ba thế giới dưới đất. Cái chếtcủa họ cũng có chút quan hệ với hắn, Hàn Thạc cũng có chút tự trách,cảm thấy mình không cẩn thận nên mới tạo thành thảm án Hắc Long tộc.

Lòng Hàn Thạc có hơi áy náy, tuy đã tự tay giết chết hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm nhưng vẫn không thể vui vẻ được.

Sau khi Cát Nhĩ Bá Đặc biết được Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm chính lànguồn gốc tai họa, và hai tên này đều bị Hàn Thạc hoặc trực tiếp hoặcgián tiếp giết chết, đột nhiên cảm thấy rất vô lực, không còn mục tiêubáo thù, oán hận không chỗ nào có thể phát tiết được.

Cát Nhĩ Bá Đặc biết được tất cả bí mật Tử Vong Mộ Địa, việc rời đi củaHàn Thạc ngược lại hắn cảm thấy rất dễ dàng chấp nhận, hoặc vì cái chếtcủa ông nội Cát Nhĩ Bá Đặc, nên cũng xóa nhòa việc Hàn Thạc rời đi,không như đám Ngải Mễ Lệ Nhất cứ như sinh ly tử biệt. Hàn Thạc thấy CátNhĩ Bá Đặc trong thời gian ngắn không thể thoát khỏi tình trạng đauthương này, nên cũng dành cho Hắc Long chút thời gian, dùng lời an ủihắn vài câu, rồi một mình rời đi.

Sau khi xử lý những sự tình lộn xộn này, Hàn Thạc tới tổng bộ Thiên Tai giáo hội.

Có thân phận nguyên lão, Hàn Thạc lần này không cần xuyên qua hoangmạc, dùng ma pháp truyền tống trận tới thẳng Thiên Tai giáo hội.

Vài ngày trước, thành viên Thiên Tai giáo hội ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặcđã báo cho hắn một tin tức, nói Hàn Thạc phải nhanh chóng đi tổng bộThiên Tai giáo hội một chuyến.

Hàn Thạc cũng hiểu, nhất định là đám Đường Na muốn gặp hắn, muốn hắn tới đó để dặn dò một vài việc ở đại lục này.

Đi tới Thiên Tai giáo hội, hắn được Giáo Hoàng của Thiên Tai giáo hộiđón tiếp rất nhanh, rồi đưa tới thần điện bí mật gặp bọn người ĐườngNa. Việc những cường giả ở vị diện khác phủ xuống đại lục Kì Áo, ởThiên Tai giáo hội chỉ có lão mập Giáo Hoàng và một vài nguyên lão biếtmà thôi, những tín đồ bình thường không biết chút nào.

Khi Hàn Thạc đi tới thần điện bí mật này, hắn rất bất ngờ nhìn thấy Cơ Long Lạc từng có thù oán với hắn từ trước.

Thân là tín đồ lâu năm nhất của Thiên Tai giáo hội ở đại lục Kì Áo, CơLong Lạc cũng biết thân phận bọn người Đường Na, đáng tiếc hắn tựa hồkhông rõ quan hệ giữa mấy người Đường Na và Hàn Thạc như thế nào. KhiHàn Thạc vừa vào thần điện, Cơ Long Lạc từng bị Hàn Thạc hạ nhục, hơnnữa ra tay trừng phạt rất nặng, tựa hồ cảm thấy an nguy của mình đã tìmđược chỗ bảo đảm, lập tức đứng ra tố cáo Hàn Thạc

- Các vị Thần sứ (đại diện của Thần) đại nhân, tên gia hỏa này gọi làBố Lai Ân, căn bản không phải là một tín đồ sùng bái. Những năm gầnđây, chỉ vì trong lúc vô ý lượm được thần khí Khô Lâu pháp trượng nênthực lực đột nhiên tăng mạnh, trong mắt hắn không có ai cả, không coinhững trưởng bối chúng ta vào mắt, không còn coi chuẩn tắc giáo hội ragì! - Cơ Long Lạc vừa thấy Hàn Thạc đi vào, lập tức đứng lên, đại nghĩalẫm liệt chỉ trích Hàn Thạc.

Những việc xảy ra giữa Hàn Thạc và Đường Na, đến cả Giáo Hoàng củaThiên Tai giáo hội cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết là Hàn Thạc đảmnhiệm việc dẫn đường, cũng không rõ Đường Na và những Thần ở vị diệncao cấp này có giao tình với Hàn Thạc ra sao. Thấy Cơ Long Lạc đứng lênbẻ cong sự thật, tố cáo mọi việc Hàn Thạc từ đầu tới đuôi, lão mập GiáoHoàng cũng có chút lo lắng, không biết bọn người Đường Na có tin CơLong Lạc nói không.

Thiên Tai giáo hội đích thật là giáo hội rất coi trọng về bối phận, CơLong Lạc hiểu rất rõ điểm này. Trước mặt Đường Na cảm thấy mình làngười có quyền lên tiếng nhất. Hắn cũng biết rõ ràng thực lực của mìnhthua xa Hàn Thạc, cơ hội ngàn năm có một này, hắn phải nắm thật chặt,nhất định phải cho Hàn Thạc chịu lửa giận của đám người Đường Na trướckhi họ rời đi.

Vài nguyên lão khác ai nấy đều câm như thóc, không dám nói gì. Chỉ liếc trộm, ánh mắt phức tạp.

- Khô Lâu pháp trượng... Hì hì... đó là thần khí mà ông nội của ta nămđó từng dùng đó! - Lệ Vi khẽ cười một tiếng, liếc liếc Hàn Thạc.

Hóa ra chủ nhân của Khô Lâu pháp trượng lại là ông nội nàng. Hàn Thạccảm thấy ngạc nhiên, cái nhìn đối với Lệ Vi cũng có thêm vài phần thânthiện.

- Thần sứ đại nhân, hắn ở Thiên Tai giáo hội chỉ biết rối loạn quy củ,gây bất lợi cho việc phát triển giáo hội. Cái đáng hận là thực lực hắncao siêu, trong giáo hội không ai có thể chế phục được, ta cũng bịtrọng thương trong tay hắn. May mắn là mấy vị Thần sứ đại nhân đến đây,bằng không còn không biết tên này còn gây chuyện gì nữa! - Cơ Long Lạcphẫn hận nhìn Hàn Thạc, vẻ mặt rất đại nghĩa, người không biết còn thậtsự cho hắn vì Thiên Tai giáo hội mà bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.

- Bố Lai Ân, ngươi nói như thế nào? - Đường Na ngọt ngào cười, thú vị hỏi Hàn Thạc.

Hàn Thạc và bọn người Đường Na trải qua sinh tử, hơn nữa vài lần cứu họtừ những nơi bị bẫy ra ngoài, quan hệ thân mật, căn bản không phải làtên Cơ Long Lạc có thể tưởng tượng ra được.

Dưới cái nhìn chăm chú thú vị của Đường Na, Hàn Thạc phì cười, rồi cười hì hì trả lời:

- Đúng, ta đúng là hung dữ ngạo mạn đó, ai không làm ta thoải mái, tasẽ giết chết hắn! Ta còn ghê gớm hơn cả hắn nói ấy chứ, các ngươi cũngthấy rồi đó!

Từ miệng Áo Nhĩ Đức, Hàn Thạc đã biết quyết định của cấp trên. Cả đạilục Kì Áo đều được cấp cho hắn. Điều này cũng có nghĩa là từ hôm naytrở đi, trên đại lục này nếu bất luận kẻ nào mà Hàn Thạc muốn giết thìcứ giết, đây là quyền của một chủ nhân chính thức. Ngoài ra còn có quanhệ giữa hắn với bọn người Đường Na, vậy thì hắn sợ gì chứ?

Người khác không biết vốn liếng của Hàn Thạc dày như vậy, thấy hắntrước mặt vài Thần sứ, không ngờ nói ra những lời đại nghịch bất đạonhư vậy, đến cả lão mập Giáo Hoàng luôn luôn rất có hảo cảm với HànThạc cũng trợn tròn mắt, chớp chớp mắt nhìn hắn, không rõ Hàn Thạc luônluôn cẩn thận, tại sao ở vào thời điểm mấu chốt này lại phạm phải mộtlầm lẫn lớn như vậy.

Một vài nguyên lão khác ai nấy đều ngây ngốc nhìn Hàn Thạc, ánh mắtnhìn hắn như nhìn người đã chết, thầm nghĩ cho dù ngươi thực lực cườnghãn ở đại lục Kì Áo đến đâu, nhưng đối mặt với những thần sứ phủ xuốngnày, ngươi khác gì một đứa trẻ. Gặp phải người ở vị diện khác này,ngươi dám kiêu ngạo như vậy không phải là muốn chết ngay lập tức thì làcái gì?

- Thấy chưa? Thần sứ đại nhân, tên này đứng trước mặt các ngài còn dámhung dữ ngạo mạn như thế, thật ngông cuồng mà! Có một người như vậy ởđại lục Kì Áo, giáo hội chúng ta sao có thể phát triển được? - Cơ LongLạc nghe Hàn Thạc nói thế, trong lòng quá mừng, hưng phấn chỉ vào hắngào lên.

- Ta không làm được, ngươi được chắc? Hắc hắc, ngươi ở Thiên Tai giáohội nhiều năm, Thiên Tai giáo hội vẫn bị Quang Minh giáo hội áp chếkhông ngẩng đầu lên được, chỉ có thể ẩn núp trong bóng đêm qua ngày,ngươi cảm thấy ngươi ngon hơn ta à? - Hàn Thạc thong thả, cười tủm tỉmnhìn Cơ Long Lạc, nói đều đều.

- Câm mồm! Ta... Ta có thể chịu khuất thân, nếu không phải nhờ quyếtđịnh của ta, giáo hội căn bản không thể bảo toàn đến ngày nay! - CơLong Lạc bị Hàn Thạc một câu nói trúng vào điểm yếu, mặt đỏ tới mangtai, gào lên cưỡng từ đoạt lý.

- Lão già kia, ngươi bảo ai câm mồm?! - Hàn Thạc sắc mặt lạnh đi, nói lạnh như băng.

- Tiểu tạp chủng, trước mặt mấy vị Thần sứ mà ngươi dám kiêu ngạo như vậy sao! - Cơ Long Lạc giận dữ đáp lại.

Không nói nhảm, Hàn Thạc đột nhiên bắn về phía Cơ Long Lạc, tay tráilóe ra như chớp, chế trụ cổ Cơ Long Lạc, nhấc bổng cả người hắn lên.Thiên Ma Lợi Nhận từ ngón giữa tay phải Hàn Thạc lóe ra, lưỡi dao sắcbén bất lưu tình cắm thẳng vào miệng Cơ Long Lạc, dùng sức khuấy vàiphát. Môi Cơ Long Lạc bị xé rách, lưỡi và răng trộn lẫn với máu phun ranhư suối, thần tình sợ hãi gào lên thê thảm.

Cơ Long Lạc không nói gì được nữa, hắn bị treo giữa không trung đạp đạphai chân, cực kỳ sợ hãi, nhìn đám Đường Na và Lệ Vi vẻ cầu xin, đợi họhạ sát thủ với Hàn Thạc.

Hàn Thạc ngay trước mặt đám người Đường Na dùng thủ đoạn huyết tinh nhưthế đối phó với Cơ Long Lạc chỉ vì một lời không hợp, làm tất cả mọingười cảm thấy hắn đã điên rồi. Vài nguyên lão có ấn tượng với Hàn Thạckhông tệ, lòng thầm thở dài, cúi đầu vẻ không đành lòng nhìn hắn gặpphải tao ngộ thê thảm.

Một giây, hai giây, ba giây...

Năm giây đã qua, những người cúi đầu này không hề nghe động tĩnh gì cả, chỉ nghe tiếng kêu thảm của Cơ Long Lạc.

Trong lòng nghi hoặc, họ không nhịn được ngẩng đầu lên, thấy trên mặtCơ Long Lạc máu thịt bầy nhầy, gương mặt bị lưỡi đao cày nát, cơ hồnhìn không ra nguyên dạng nữa.

Trong điện Thần, vài vị thần thức đến từ vị diện khác ai nấy thần sắcbình thường, nhìn Hàn Thạc cười tủm tỉm, không có ý gì là muốn động thủcả.

Cơ Long Lạc từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng, chớp chớp mắt nhìn nhómĐường Na, hai tay hai chân khua loạn lên, tựa hồ muốn nói cái gì đó.Chẳng mấy chốc, những cú quẫy đạp tay chân của Cơ Long Lạc cũng từ từchậm lại, vô lực dần, giống với tâm tình của hắn.

Những nguyên lão muốn thấy Hàn Thạc bị trừng phạt hoặc những người lolắng cho hắn, toàn bộ đều trợn tròn mắt. Họ không còn nhìn Cơ Long Lạc,mà toàn bộ tập trung sự chú ý vào bọn người Đường Na, giống như muốn cốhiểu được việc này là như thế nào.

Dần dần, từ ánh mắt các Thần sứ kia nhìn về phía Hàn Thạc, họ cũng hiểu được một vài việc.

Trong mắt mấy người Đường Na, họ phát hiện ra vẻ hâm mộ, phát hiện ra vẻ cười cợt, phát hiện ra tình bằng hữu...

- Bố Lai Ân, đủ rồi đó, giết tên gia hỏa không có mắt này đi, đừng đểmáu chảy tèm lem như vậy! - Thấy Hàn Thạc tựa hồ muốn hành hạ Cơ LongLạc tại đây, Đường Na rốt cục cười cười cản hắn lại.

Vừa nghe như vậy đám nguyên lão đều kinh hãi thất sắc, ánh mắt nhìn Hàn Thạc tràn đầy vẻ sợ hãi và kính sợ không thể che dấu!

- Cũng được thôi! - Hàn Thạc không còn hành hạ thần kinh những người ởđây nữa, vung tay vỗ nhẹ vào đầu Cơ Long Lạc, chỉ nghe một tiếng "bộp",đầu Cơ Long Lạc như quả dưa hấu chín rục đột nhiên rơi xuống đất, nổtung ra.

Dưới sự run sợ của những nguyên lão ở đây, Đường Na thản nhiên nói:

- Từ hôm nay trở đi, đại lục Kì Áo thuộc về Bố Lai Ân. Tất cả mọi thứđều tùy hắn quản lý. Các ngươi phải phục tòng ý của hắn, người nào viphạm, hắn có quyền xử trí. Các ngươi hiểu chưa?

- Hiểu, hiểu rồi... - Những nguyên lão thần tình sợ hãi, vội vàng đáp.

- Được rồi, lui ra, chúng ta muốn nói chuyện một mình! - Đường Na khẽ gật đầu vẻ hài lòng, thuận miệng ra lệnh.

Trong mắt bọn người Đường Na, đám nguyên lão này thực lực thấp kém,cũng như những con kiến có thể tiện tay bóp chết. Họ căn bản không cóquyền nói chuyện với mình.

Sau khi nghe Đường Na ra lệnh, đến cả lão mập Giáo Hoàng cũng lạnh mình, vội vàng rời đi.

- Giáo Hoàng, ngươi bất tất lo lắng, tất cả Thiên Tai giáo hội trên đạilục Kì Áo vẫn do ngươi nắm. Hơn nữa ngươi chẳng mấy chốc sẽ phát hiệnra chức quyền của ngươi sẽ càng lúc càng lớn! - Hàn Thạc nhướng mày,hướng về phía Giáo Hoàng Thiên Tai giáo hội nói.

- Ta biết nên làm như thế nào! - Tới bây giờ, Giáo Hoàng Thiên Tai giáohội đã hiểu rõ tình thế, hướng về phía Đường Na và Hàn Thạc cung kínhvái một lễ, rồi vô cùng cẩn thận lui xuống.

- Người này coi như hiểu biết, xem ra ngươi có thể bớt chút khí lực đó! - Sau khi Giáo Hoàng rời đi, Đường Na bình luận một câu.

- Có thể ngồi trên vị trí này, không có nhãn lực thì không có khả nănglàm được! - Hàn Thạc cười nói. Hắn không lo lão mập Giáo Hoàng sẽ cótâm tư gì khác. Một mặt là vì lão mập biết thực lực của hắn, mặt kháclão mập cũng từ thái độ bọn người Đường Na hẳn cũng đoán được đây là ýkiến của cấp trên, như vậy hắn tuyệt không dám có ý nghĩ làm loạn gì cả.

Hàn Thạc sở dĩ trấn an hắn là vì cần nhờ hắn quản lý Thiên Tai giáo hộicho tốt, hắn sợ lão mập trở nên tiêu cực, không chịu tiếp tục nỗ lựctoàn tâm toàn ý với Thiên Tai giáo hội.

- Được rồi, ta nói với ngươi về tình thế trước mắt cái đã. Cũng có mộtchút ước định! - Đường Na mở miệng, thuật lại những gì mà Áo Nhĩ Đức đãnói với hắn. Xem ra cũng không có gì khác.

- Chúc mừng ngươi, Bố Lai Ân, hì hì... Khô Lâu pháp trượng vốn của ôngnội ta, lại do ngươi tìm được. Khi ngươi tới Chúng Thần đại lục cũngnên tới thăm gia tộc chúng ta. À, đúng rồi, ngươi tìm được Khô Lâu pháptrượng, vậy chắc là ngươi biết lão tích dịch chứ? Hắn cũng đang ở giatộc chúng ta đó! - Lệ Vi cười.

- Biết, vài hôm nữa, ta nhất định tới thăm nhà ngươi! - Hàn Thạc vừa nghe Tích Dịch Tổ Vương Đạt Gia Tây ở đó, lập tức hứa ngay.

- Bố Lai Ân, chúng ta lập tức phải lên đường, ngươi có muốn đi với chúng ta không? - Đường Na hỏi.

- Ta còn phải tu luyện, một thời gian nữa ta sẽ đi Chúng Thần đại lục.Đến lúc đó sẽ tìm các ngươi. - Hàn Thạc suy nghĩ một chút, cảm thấytrước khi mình rời đi, cũng cần phải ổn định cảnh giới cái đã. Mặt kháccũng tu luyện vài dạng Ma bảo Ma quyết, để khi cần có cái mà dùng, dođó uyển chuyển cảm ơn và cự tuyệt đề nghị của Đường Na.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 670:

Thủy Linh Ngọc

Hải vực vô tận, trên một hòn đảo nhỏ bé hoang vu.

Hàn Thạc ngồi trên một quả núi trọc như một tảng đá, bên cạnh hắn cónhững vết nứt trên mặt đất hiện lên dày đặc, có rất nhiều những hố lớnnhỏ sâu không thấy đáy, vài cây cột đá thật lớn lơ lửng trên khôngtrung, không ngừng xoay tròn.

Hắn nhắm mắt lặng yên, thân mình không phát ra một tiếng động nhưng cạnh hắn lại không ngừng có những tiếng ì ầm truyền đến.

Hồi lâu sau, Hàn Thạc đột nhiên mở mắt, hai mắt lóe sáng như muốn nhìn thấu cả màn đêm.

Khi hắn vừa mở mắt, tiếng ì ầm chung quanh hắn chợt đình chỉ, mấy câycột đá lơ lửng trong không trung cũng ngừng sự xoay tròn quỷ dị.

Một cái lưới lớn bỗng hiện ra giữa các cột đá, cực nhanh rơi xuống, phiêu dật bay vào tay Hàn Thạc.

Giao Long Độc Vân Võng do gân của những con rồng năm đó chết trên tayhắn ở Long cốc, cộng với những chướng khí độc hại nhất vùng Nam Cương,cộng với tơ mềm nhất hải vực vô tận, kết hợp với chín dạng nguyên liệuhiếm có luyện chế thành.

Giao Long Độc Vân Võng một khi thi triển, độc chướng khí sẽ từ bêntrong long cân (gân rồng) tràn ra, hình thành một màn mây độc. Mây độctrong chướng khí này giống như chướng khí trong Ngũ Phương Độc VânChướng, có tính ăn mòn mãnh liệt. Hàn Thạc nhờ vào sự chỉ điểm của ĐỉnhLinh, thu thập khắp nơi mới có được những vật liệu này.

Một khi có người bị Giao Long Độc Vân Võng vây khốn, độc chướng khí đósẽ bắt đầu phát tác. Tấm lưới lớn đan bằng long cân do Hàn Thạc tự tayluyện chế có tính đàn hồi rất tốt, không có thần binh lợi khí và thựclực vượt xa hắn thì căn bản khó có thể thoát khỏi tấm lưới này, sẽkhông ngừng bị mây độc xâm thực.

Sau khi đám Đường Na rời đại lục Kì Áo, thấm thoắt đã qua nửa năm.Trong nửa năm này, Hàn Thạc một mặt vừa ổn định cảnh giới Thiên Ma, mộtmặt liên lạc với Đỉnh Linh, dùng những thiên tài địa bảo có sẵn trongtay luyện chế ra vài dạng ma khí.

Giao Long Độc Vân Võng chỉ là một trong số đó!

Ngoại trừ Giao Long Độc Vân Võng, Hàn Thạc còn luyện chế ra Lục Lân Savà Huyễn Mạc Phiên. Lục Lân Sa thu thập lửa lân tinh trên ngàn thi thểcon người, trộn với vài loại máu hiếm mà luyện chế thành. Ai bị Lục LânSa dính vào, lập tức bị hỏa độc công tâm, rất khó dập tắt. Huyễn MạcPhiên nhờ Đỉnh Linh chỉ điểm đã trở thành một lá cờ lớn phụ trợ. Trênmặt có một ảo trận dày đặc, một khi bao kín người nào, nếu không hiểudiệu dụng của ảo trận sẽ bị vây chặt bên trong Huyễn Mạc Phiên, khôngdễ gì thoát ra.

Ba ma khí này hao phí của Hàn Thạc rất nhiều nguyên liệu, mất hết batháng, cộng thêm sự giúp đỡ của Đỉnh Linh mới thành công luyện chế rađược.

Nửa năm nháy mắt đã trôi qua. Trong nửa năm này, trong khi Hàn Thạcluyện chế ba dạng ma khí, hóa thân ngoại thân Hủy Diệt pháp tắc vẫn chỉlo thể ngộ. Trong thời gian lĩnh ngộ này đã đạt tới cảnh giới Hạ vịthần trung kỳ, giống như hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ.

Hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc có tín ngưỡng lực ở ThâmUyên giới để sử dụng. Thêm nữa hóa thân ngoại thân này từng giết mườimấy vạn Thú Nhân thu lấy sức mạnh hủy diệt. Thần lực cũng không yếuchút nào. Sở dĩ không thể tiến bộ được là vì tạp chất quá nhiều, nênkhông thể lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc.

Hóa thân ngoại thân được Đỉnh Linh thanh trừ tạp chất, rồi lúc trướchắn còn thăm dò bọn người Ba Đốn khôi phục thần lực, cũng nắm được mộtvài phương pháp vận dụng Hủy Diệt pháp tắc. Hơn nữa nhờ vào lần cảm ngộCửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận hủy diệt, cuối cùng đã đột phá.

Cái duy nhất làm Hàn Thạc chưa hài lòng là hắn chưa thể chính thức lĩnhngộ cảnh giới Thiên Ma. Dựa theo lời Đỉnh Linh, người tu ma phát triểntrong chém giết. Bằng vào việc khổ tu mà muốn tiến một bước cũng khôngdễ dàng. Hơn nữa thời gian nửa năm qua, đối với người tu ma chỉ là mộtlóng tay mà thôi. Hàn Thạc không thể phát triển trong thời gian nửa nămvừa rồi cũng là những gì hắn đã đoán trước.

Trong khoảng thời gian này, thông qua tai mắt của Thiên Tai giáo hội,Hàn Thạc biết đại lục Kì Áo đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Những người ở Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện đột nhiêntoàn bộ vô cùng thật thà, thay nhau rút khỏi vũ đài tranh bá, ẩn núpvào những nơi bí mật nào đó.

Không được sự ủng hộ của Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện,đế quốc Áo Đăng đế quốc Tạp Tây cường đại nhất đại lục khi đối mặt vớikhí thế công kích cuồn cuộn như nước lũ của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc ĐếQuốc và đế quốc An Kiệt Lạp, kể cả liên minh thương hội Ba Đặc chỉ cóthể từng bước lui lại, việc thất bại chỉ là việc sớm muộn thôi.

Thế cục đại lục tất cả đều tiến hành theo đúng dự tính của Hàn Thạc.Lão Mập Giáo Tông của Thiên Tai giáo hội cũng nhận rõ tình thế. Thực sựthần phục Hàn Thạc, trợ giúp hắn hoàn thiện tất cả những việc trên đạilục, làm hắn rất vui.

Mấy nữ nhân của Hàn Thạc có lẽ cũng đã quen với việc biến mất thần bícủa hắn, lần này có sự cam đoan của Hàn Thạc, biết rõ mục đích của hắn,mặc dù rất nhớ nhưng tâm tình cũng coi như ổn định.

Mắt thấy tình thế đại lục Kì Áo đi vào quỹ đạo ổn định, Hàn Thạc coinhư đã chính thức yên lòng, ba ma bảo đã luyện chế xong, lập tức tớivùng sâu nhất trong hải vực vô tận.

Chìm vào nơi sâu nhất ở đáy biển, dựa theo chỉ điểm của Đỉnh Linh, HànThạc bay đến nơi rất nhiều cá mập, xuyên qua những vòng nước xoáy ghêgớm, đi tới Thủy tuyệt, nơi có Thủy nguyên lực vô cùng đậm đặc.

Căn cứ kiến giải của Đỉnh Linh, Ma tôn Cổ Thiên Tà vì muốn bố trí CửuĐịa Huyền Âm Tụ Linh trận, để phát huy trận pháp tới trình độ diệu dụnglớn nhất đã cải biến qui tắc thiên địa ở đại lục Kì Áo, dựa theo địahình đặc thù mà lập ra năm tuyệt địa lớn nhất.

Ngũ hành tuyệt địa vây kín tầng Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận ở sâunhất thế giới dưới đất vào giữa. Sự tồn tại của chúng là đảm bảo choCửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận tụ tập Huyền Âm khí nhanh hơn.

Ngũ Hành tuyệt địa với sức mạnh kinh khủng của nó tụ tập ngũ hànhnguyên lực ở đại lục Kì Áo với một tốc độ kinh người, hình thành ra nămdạng chí bảo. Trong đó Hỏa Liên hoa ở Hỏa Tuyệt chi địa, Kim Cô bảng ởKim Tuyệt, Thổ Linh châu ở Thổ tuyệt chi địa, Lục Cơ mộc ở Mộc tuyệt,tất cả đều được Hàn Thạc nhất nhất tìm được rồi.

Còn sót lại có Thủy Linh Ngọc ở Thủy tuyệt là chưa được hắn thu thập.

Trong Thiên Thi Ngũ Hành đại trận, khi Ngũ hành giáp thi có chí bảo hệcủa mình mới có thể phát huy sức mạnh trận pháp với trình độ lớn nhấtđược. Thủy tuyệt cuối cùng trên đại lục Kì Áo này cũng nhờ Đỉnh Linhbiết được vị trí xác thực, dưới sự chỉ dẫn của hắn thì Hàn Thạc mới dễdàng tới được nơi này.

Đỉnh Linh biết Hàn Thạc luyện chế Ngũ hành giáp thi, hơn nữa sau khichứng kiến sức mạnh Ngũ hành giáp thi xem ra rất tán thưởng về ý tưởngđột phá của vị chủ nhân mới. Trong Ngũ hành giáp thi thì ngoại trừ KimGiáp thi ra, bốn tên khác đều đã thi nhau hấp luyện sức mạnh của Thần,thu lấy Thần hồn của họ. Theo Hàn Thạc, việc hấp thu Thần lực của bốnngười này làm chúng đã đến rất gần mức thành Thần, có thể tùy thời độtphá thành thần.

Đỉnh Linh thấy Hàn Thạc thử lợi dụng Ngũ hành giáp thi dung hợp sứcmạnh của hai vũ trụ cũng rất ngạc nhiên. Hắn cũng rất hứng thú muốnbiết Ngũ hành giáp thi dùng ma công luyện chế ra, bây giờ lại hấp thulực lượng của Thần thế giới này, sau khi thành thần thì tương lai cóthể phát triển tới bước gì.

- Nơi này chính là nơi dựng dục Thủy Linh Ngọc trong Thủy tuyệt, Ma tônlàm ra những nơi này quả thật cũng không ngờ thời gian chờ đợi lại lâunhư vậy, lại càng không ngờ đã sinh ra Ngũ Hành chí bảo! - Sau khi ĐỉnhLinh dẫn Hàn Thạc đi tới nơi này, hắn cũng hơi cảm khái nói.

Hàn Thạc nhìn bốn phía, phát hiện ra mình như rơi vào một cung điệnbằng thủy tinh trong suốt như ngọc, trước mắt toàn bộ đều là những giọtnước đang lưu chuyển không ngừng. Những giọt nước này không hề tách rakhỏi nước biển ở đây, chuyển động không ngừng không có quy luật gì.

Giữa những giọt nước này, hắn có thể cảm nhận được Thủy nguyên lực cựckỳ đậm đặc. Xa xa quanh thân, những vòng xoáy nước hình thành tầng tầngchướng ngại như muốn hoàn toàn phong tỏa nơi này, nếu không có ĐỉnhLinh dẫn đường, ở sâu dưới đáy biển vô tận này Hàn Thạc nhất định khócó thể tìm được nơi này.

- Thủy Linh Ngọc ở đâu? - Hàn Thạc hết nhìn đông tới nhìn tây có vẻ rấtngạc nhiên, rồi quay sang hỏi Đỉnh Linh. Hắn căn bản không cảm thụ đượcsự tồn tại của Thủy Linh Ngọc.

- Nó là một trong những giọt nước đang loạn chuyển ở đây, ngài không tuluyện sức mạnh này, căn bản không cảm thụ được vị trí của Thủy LinhNgọc đâu! - Đỉnh Linh trả lời.

Hàn Thạc sửng sốt, khẽ gật đầu rồi triệu hoán Thủy Giáp thi ra.

- Phụ thân... Đây... Đây là nơi nào? Đẹp quá, thoải mái quá! - Thủy Giáp thi vừa hiện ra, lập tức kêu lên sợ hãi.

- Chỗ này có một thứ trọng yếu đối với ngươi, ngươi thử tìm nó đi! Hắchắc, mấy người khác đã có, chỉ có ngươi còn chưa có thôi. Lần này cầnphải nắm cơ hội cho tốt đó! - Hàn Thạc cười nói.

- Ngài hầu như không thể tìm được Thủy Linh Ngọc, nhưng đối với hắn thìchẳng hề có lấy một điểm khó khăn nào! - Đỉnh Linh đột nhiên xen vào.

Sự thật đích xác như thế. Hàn Thạc còn đang nghĩ Thủy Giáp thi có thểphải hao phí một thời gian, không ngờ Thủy Giáp thi mới từ Vong Linhgiới tới đây, những giọt nước chuyển động không ngừng một cách tán loạnđó đột nhiên toàn bộ bất động, chỉ có một giọt nước vẫn chuyển động rấtnhanh, hơn nữa hướng thẳng về phía Thủy Giáp thi bay vèo tới.

- Tốt quá, cám ơn phụ thân, cám ơn phụ thân! - Thủy Giáp thi mừng rỡ,hắn đứng tại chỗ hoàn toàn bất động, giọt nước đó lại bắn thẳng về phíahắn. Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, nó chìm vào trong cơ thể ThủyGiáp thi hoàn toàn biến mất.

Khi Thủy Linh Ngọc bay vào trong cơ thể Thủy Giáp thi, trong chốc lát,Thủy Giáp thi giống như một vòng xoáy khổng lồ, sinh ra sức hút mãnhliệt, những giọt nước chứa đầy Thủy nguyên lực quanh thân vừa mới hoàntoàn bất động lúc nãy đột nhiên toàn bộ lại lao xao, rồi lao vào trongcơ thể hắn nhanh như chớp.

- Sau khi thu lấy Thủy Linh Ngọc, hắn nhờ vào sự giúp đỡ của Thủy LinhNgọc có thể hút hết những giọt nước chứa đầy Thủy nguyên lực ở đây. -Đỉnh Linh giải thích cho Hàn Thạc.

- Cám ơn phụ thân, sức mạnh tinh khiết tuyệt diệt quá! - Thủy Giáp thi mừng rỡ hoan hô không ngừng.

Đợi trong chốc lát, chỗ này cũng không còn thấy giọt nước tồn tại nữa,những vòng xoáy nước trên người Thủy Giáp thi cũng đã biến mất khôngthấy nữa.

Đến đây, Ngũ Hành chí bảo ở đại lục Kì Áo toàn bộ đã bị Hàn Thạc đoạtlấy. Mỗi một Ngũ hành giáp thi đều có bổn mạng pháp khí của mình, làmcơ sở cho sự cường đại của Thiên Thi Ngũ Hành đại trận về sau.

- Trở về cảm thụ vũ khí mới này cho tốt! - Hàn Thạc cười truyền tấn cho Thủy Giáp thi, rồi đưa hắn về Vong Linh giới.

"Đi thôi, Thủy Linh Ngọc cũng đã thu hồi, đại lục Kì Áo này cũng đãđược xử lý xong, đã đến lúc rời đi rồi!" - Hàn Thạc thầm nói.

Hàn Thạc không dừng lại ở Thủy tuyệt nữa, bay thẳng về phía Hồ Lô đảo,tiến vào giữa Tử Vong Mộ Địa. Bên trong cự hình vị diện truyền tốngtrận, hắn nhét vào rất nhiều ma tinh thạch, đứng lên trên đó rồi dựatheo tọa tiêu mà nhóm Đường Na lưu lại, khởi động cự hình vị diện truyền tống trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vujvuj