[Huyen Ao]Dai Ma Vuong 691-710

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 691: Năm Đại Gia Tộc

Hàn Thạc theo Đường Na đi vào gia tộc Lai Phất Tư. Saumột lúc xuyên qua nhiều kết giới tháp năng lượng, Đường Na dẫn hắn tớimột tòa nhà cao lớn.

Dưới những ngọn đèn ma pháp chiếu rọi sáng rực, đi tới một đại sảnhrộng lớn, Đường Na ra hiệu cho Hàn Thạc tùy ý ngồi xuống, sau đó mớicười hỏi hắn về những việc trên đường đi.

Hàn Thạc kể sơ lược những gì mình gặp phải từ lúc tới truyền tống sơncốc cho Đường Na nghe. Nàng nghe hắn nói rất chăm chú, rồi cảm thán vẻlo lắng: - Xem ra ta sắp xếp không chu toàn, không đoán trước ngươi lại gặp phảiLiệp Thần giả, hơn nữa còn liên tục gặp vài lần. May quá, nếu không nhờcó Hắc Thiên đại nhân vừa lúc tìm đến Bố La Tư Đặc, nói không chừngngươi đã thảm rồi!

- Nghe nói Hắc Thiên là một trong số thất đại Thần Vệ trưởng của Ám Ảnhthành. Khi hắn xuống sơn cốc, ta có thể cảm ứng được khí tức kinh khủngtrên người hắn. Người này rốt cuộc có thực lực gì? - Hàn Thạc cau mày,hắn cảm thấy rất tò mò về Hắc Thiên tuy không nhìn thấy được diện mụcthật. Từng dụng tâm quan sát dấu vết quá trình đại chiến giữa Hắc Thiênvà Bố La Tư Đặc, cũng định nhờ Đường Na xác nhận nhận định của mình vềthực lực hai người kia.

- Đúng, Hắc Thiên đại nhân là một trong thất đại Thần Vệ trưởng Ám Ảnhthành, thực lực xếp hạng ba, có thực lực Thượng vị thần trung kỳ, trongÁm Ảnh thành là một cường giả nổi danh vô cùng! Đường Na giải thích: - Thất đại Thần Vệ trưởng đến từ năm đại gia tộc của Ám Ảnh thành. Thúcthúc ta Ngải Phất Lí cũng là một trong thất đại Thần Vệ trưởng, nhưngthúc thúc ta chỉ xếp hạng năm, chỉ có thực lực Thượng vị thần sơ kì!

- Ám Ảnh thành ngoại trừ gia tộc Lai Phất Tư các ngươi ra, còn có bốnđại gia tộc khác, thực lực của nhà nào mạnh hơn? - Nghe Đường Na giớithiệu về thực lực Ám Ảnh thành, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy hứng thú,vội vàng hỏi. Tới nơi xa lạ, đầu tiên cũng hẳn nên làm quen với hoàncảnh chung quanh, hiểu được người nào nguy hiểm nhất, người nào tạmthời không nên đắc tội, điểm ấy hắn đã có kinh nghiệm rồi.

Đường Na nghe Hàn Thạc nói thế, mỉm cười. Lập tức giải thích cho Hàn Thạc về phân bố các thế lực trong Ám Ảnh thành.

Theo Đường Na nói, Hàn Thạc chẳng mấy chốc đã hiểu rõ tình huống. TrongÁm Ảnh thành, ngoại trừ gia tộc Lai Phất Tư của Đường Na, còn có giatộc Tái Nhân Đặc, gia tộc Kim Sâm, gia tộc Cơ Tát và gia tộc Bố Lặc.Trong đó gia tộc Tái Nhân Đặc mạnh nhất, tộc trưởng gia tộc Tái NhânĐặc Đặc Lôi Tây cũng là thành chủ Ám Ảnh thành. Ba người đứng đầu trongÁm Ảnh thành thất đại Thần Vệ trưởng đều đến từ gia tộc Tái Nhân Đặc,Hắc Thiên cũng là người của gia tộc Tái Nhân Đặc. Có thể nói, thế lựclớn nhất mạnh nhất ở cả Ám Ảnh thành chính là gia tộc Tái Nhân Đặc.

Tính cả gia tộc Lai Phất Tư, thế lực bốn đại gia tộc còn lại rõ ràngkhông bằng gia tộc Tái Nhân Đặc. Thực lực bốn gia tộc không chênh lệchlớn. Thành viên gia tộc cũng có địa vị và thân phận khá cao ở Ám Ảnhthành, trong tay cũng có Thần Vệ cho gia tộc mình, hơn nữa khống chếrất nhiều cửa hàng và tu luyện tràng trong Ám Ảnh thành.

Gia tộc Tái Nhân Đặc nắm độc quyền rất lớn trong Ám Ảnh thành. Không cóthế lực và gia tộc nào có thể uy hiếp tới địa vị của gia tộc này ở đây.Bốn đại gia tộc luôn luôn để gia tộc Tái Nhân Đặc đứng đầu, trước giờluôn luôn đi theo sau Tái Nhân Đặc. Đối với gia tộc Tái Nhân Đặc, bốnđại gia tộc đều rất cung kính, nhưng giữa bốn đại gia tộc thì minhtranh ám đấu, tranh đoạt lôi kéo cường giả đến từ các địa phương khácgia nhập vào gia tộc, tranh đoạt các khu năng lượng quáng thạch và mộtvài kim loại hiếm.

Tóm lại, vì muốn cho gia tộc mình mạnh lên, tất cả các gia tộc khôngtiếc sức luôn luôn muốn đề cao mình, kể cả những nhân tài và các loạitài nguyên hiếm có. Họ không dám tranh chấp gì với gia tộc Tái NhânĐặc, nhưng sẽ không sợ các gia tộc khác.

Sau khi giản lược mô tả tình thế của Ám Ảnh thành cho Hàn Thạc, ĐườngNa thấy hắn trầm tư không nói gì, cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa,chỉ kiên nhẫn đợi Hàn Thạc tiêu hóa xong những lời nàng vừa nói.

Một lát sau, Hàn Thạc mới mỉm cười khẽ gật đầu rồi nói với Đường Na: - Không ngờ ở Ám Ảnh thành cường đại nhất không phải là gia tộc LaiPhất Tư. Hà hà, ta còn cho rằng gia tộc các ngươi mới là lợi hại nhấtchứ!

- Chúng ta thật ra vẫn luôn luôn cố gắng. Đáng tiếc gia tộc Lai Phất Tưcó thời gian phát triển quá ngắn, thua xa gia tộc Tái Nhân Đặc có trênvạn năm lịch sử. Ở Chúng Thần đại lục, những gia tộc tồn tại lâu đờinày bình thường đều có cường giả Thượng vị thần mạt kì. Thậm chí còn cóvài người, gia tộc như vậy mới đáng được gọi là gia tộc nhất lưu. Cònnhư gia tộc Lai Phất Tư chúng ta, tối đa cũng cũng chỉ đáng được xem lànhị lưu gia tộc thôi! Đường Na cười tự giễu, sau đó nhìn Hàn Thạc cười dài, hỏi: - Nghe ta nói như vậy, ngươi rất thất vọng phải không?

- Thất vọng cái gì? - Hàn Thạc sửng sốt.

- Thất vọng vì gia tộc chúng ta không phải thế lực cường đại nhất. Nóinhư vậy có thể sẽ hạn chế sự phát triển của ngươi sau này? - Đường Nacười nói.

- Không có quan hệ gì với ta cả. Hàn Thạc nhún vai, cười nói: - Ta không hề có ý định thần phục gia tộc các ngươi. Ta tới Chúng Thầnđại lục tạm thời không muốn trở thành Thần Vệ cho bất kỳ gia tộc nào.Do đó ta đâu có gì thất vọng.

- Bố Lai Ân, ta muốn nói rõ cho ngươi biết về tình thế Chúng Thần đại lục! Đường Na mỉm cười, nói tiếp: - Ở Chúng Thần đại lục, trừ phi thực lực Thượng vị thần, bằng khôngcũng nên dựa vào một gia tộc cường đại. Ở tam đại Thần Vực Hắc Ám, TửVong, Hủy Diệt của chúng ta, liên minh của chúng ta hình thành ThiênTai giáo hội. Ngoại trừ tam đại chủ thần địa vị cao cả, những đạinguyên lão bên trong giáo hội đều là một vài tộc trưởng gia tộc xa xưa,thành viên hạch tâm trong giáo hội cũng là tinh anh từ những đại giatộc tuyển vào. Điều này nói rõ, muốn chính thức tiến vào trong giáo hộicơ hồ là việc không có khả năng, loại người giống như ngươi vừa vàoChúng Thần đại lục, nếu trên người không có thân phận của một gia tộc,rất nhiều việc sẽ rất vướng tay vướng chân.

Đường Na vừa nói như vậy, Hàn Thạc khẽ gật đầu cười khổ rồi nói: - Ta hiểu ý của ngươi. Nhưng tạm thời ta còn chưa chuẩn bị kỹ lưỡng vềviệc sẽ phát triển như thế nào ở Chúng Thần đại lục, ta cũng chỉ muốnhiểu thêm một chút tình thế ở đại lục này, du lịch khắp nơi tăng cườngthực lực của mình!

- Thôi, không nói chuyện này nữa, hôm nay ngươi đến Ám Ảnh thành, tađưa ngươi đi chơi chung quanh một vòng, chờ ngươi thay đổi chủ ý, giatộc Lai Phất Tư chúng ta tùy thời hoan nghênh! - Đường Na nghe Hàn Thạcnói thế, cũng không miễn cưỡng hắn lập tức đáp ứng việc gia nhập giatộc Lai Phất Tư của nàng.

- Cũng tốt, ta đang muốn nhìn qua Ám Ảnh thành. - Hàn Thạc cười đứng dậy.

- Đến đây, ta trước hết đưa ngươi đi chơi quanh gia tộc chúng ta. Trongkhoảng thời gian này ngươi tạm thời ở chỗ này nhé. Chờ khi ngươi có chỗđi tốt hơn, có thể rời gia tộc chúng ta.

Đường Na đứng dậy, mang theo Hàn Thạc đi ra tới chỗ cao nhất của tòanhà, sau đó chỉ vào một tòa vật kiến trúc ngao ngút trời, giới thiệucho Hàn Thạc.

Nào là tu luyện tràng, nào là dã luyện thất, còn có một vài nơi và nhânvật đặc thù cũng được Đường Na miêu tả qua một lần. Thần thức Hàn Thạcdiệu dụng vô cùng, nàng vừa giới thiệu một lần là hắn là nhớ kỹ toàn bộ.

- Tiểu muội, ngươi đi với ai thế? - Đột nhiên, từ một tòa cao lâu vòivọi đối diện vọng đến một tiếng hô hùng hậu, một thân ảnh hùng vĩ đậpvào mắt Hàn Thạc. Hắn trông hao hao giống Đường Na, thoạt nhìn giốngnhư một người ba mươi tuổi ở Kỳ Áo đại lục, nhưng sau khi đã biết tuổithọ của những vị Thần ở Chúng Thần đại lục, Hàn Thạc biết người nọ chắcchắn hơn xa tuổi này, người nọ tu luyện sức mạnh Hủy Diệt, đại khái cóthực lực Trung vị thần mạt kì.

- Đại ca, đây là một bằng hữu của ta. Lần trước muội có nói với huynhrồi đó, hắn tên là Bố Lai Ân, đến từ một vị diện tên là Kỳ Áo đại lục.- Còn cách khoảng cách trăm thước, Đường Na đã giới thiệu Hàn Thạc chongười nọ.

- À, muội cũng lo chuẩn bị một chút cho tốt. Chúng ta chẳng mấy chốc nữa sẽ phải đi tới Thần Vực Thời Không rồi.

Đại ca Đường Na là Đế Uy hờ hững khẽ gật đầu, cũng không nhìn Hàn Thạc, chỉ trởlại phòng của mình trên lầu.

- Đó là anh ruột của ta Đế Uy. Hắn vẫn là người như thế, cũng khôngthích nói chuyện với người khác, ngươi đừng để ý! - Đường Na giải thíchcho Hàn Thạc.

Hàn Thạc mỉm cười gật đầu rồi không nói thêm gì nữa. Người ở Chúng Thầnđại lục vốn đều có cảm giác mình ưu việt hơn những người đến từ vị diệnkhác, điểm này thì hắn đã hiểu rõ khi gặp biểu hiện ban đầu của đámngười Ba Đốn và Lệ Vi ở Kỳ Áo đại lục. Đế Uy có phản ứng lạnh lùng nàycũng là bình thường thôi. Nếu hắn nghe nói Hàn Thạc đến từ vị diện cấpthấp mà nhiệt tình vồn vã thì Hàn Thạc mới cảm thấy kỳ quái.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi ra ngoài đi chơi. Lần trước ta không thấy ngươicó thần khí gì lợi hại cả. Ngươi vừa đến Chúng Thần đại lục đã đi tớigia tộc Lai Phất Tư chúng ta, vậy nể mặt ta nhé, ta rất muốn được bàytỏ mà! - Đường Na nói vẻ rất thành khẩn, dắt Hàn Thạc ra ngoài.

Gia tộc Lai Phất Tư lớn như vậy, tự nhiên không phải chỉ có một đạimôn. Lần này Đường Na đưa ly khai Hàn Thạc từ một cánh cửa khác. Vừa rakhỏi cửa là bước vào một khu vực rất phồn hoa, chung quanh đều nhữngcửa hàng, bán những thứ gì đó cho Thần, mới nhìn qua mà Hàn Thạc hoa cảmắt.

- Kỳ thật ta không cần thần khí gì, ngược lại thần khí trong tay tanhiều quá nên muốn bán bớt đi một chút! - Đi tới những cửa hàng bán đủloại hàng hóa trên con đường này, Hàn Thạc mỉm cười quay sang nói vớiĐường Na.

- Cái gì? Đường Na sửng sốt, rồi cười dài: - Lúc ta rời Kỳ Áo đại lục chỉ để lại cho ngươi mười mấy tử tinh tệ. Sốtử tinh tệ này cũng đủ để ngươi tìm đến ta. Nhưng muốn mua thần khíthích hợp thì còn thiếu nhiều. Cho dù ngươi mua bất kỳ thần khí gì thìcũng nhất định là bị người ta lừa rồi, tuyệt đối không là loại hàng tốtđâu.

- Vậy ngươi nhìn xem những thần khí này, xem có phải hàng tốt không nhé?

Hàn Thạc đưa cho Đường Na một cái không gian giới chỉ. Những thứ trânquý như Thần tinh và một vài thần khí hữu dụng với hắn đều bị hắn thuvào một không gian giới chỉ khác rồi. Giới chỉ đưa cho Đường Na cũngchỉ là những thần khí thần vật mà hắn lấy được từ lúc ở Thâm Uyên giớitới nay. Trong đó có những vật lấy được từ Thâm Uyên, cũng có thứ lấytrên người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm tầng ba thế giới dưới đất, cũngcó thứ hắn lấy được khi thu hoạch Thần hồn ở trong sơn cốc của liênminh Liệp Thần giả.

Phong ấn không gian giới chỉ đã được Hàn Thạc giải trừ rồi, Đường Navừa cầm lấy không gian giới chỉ là lập tức biết tất cả bên trong.

Đường Na nhìn Hàn Thạc chăm chăm vẻ vô cùng cổ quái. Đến khi nàng xemqua những vật trong không gian giới chỉ, lúc này cười khổ nói: - Ta nghĩ chúng ta đích thật nên đi bán thần khí! Bố Lai Ân, ta thật sựkhông hiểu ngươi lấy được những thứ này từ đâu, thật là nhìn không rangươi còn là một người có tiền nữa!

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 692: Thu Được Chút Tiền Tài

Đường Na dẫn Hàn Thạc đi tới một cửa hàng bán thần khílớn nhất trên con đường này. Cửa hàng này chia làm năm tầng, tầng trệtchỉ bán một vài khí vật cho đám Bán thần và Cơ Thần, trên tầng thứ haibán thần khí cho Hạ vị thần, tầng thứ ba bán thần khí cho Trung vị thầnsử dụng, tầng thứ tư dùng để buôn bán một vài thần khí đặc thù, tầngthứ năm là nơi chủ nhân cửa hàng dùng để nghỉ ngơi.

Chỉ có mấy cửa hàng lớn nhất ở Chúng Thần đại lục mới bán Thượng vịthần khí, con đường này không thấy có những cửa hàng thần khí loại này.

Đi theo Đường Na vào cửa hàng này, hai người đi thẳng từ tầng thứ nhấtđến tầng thứ ba, nhìn những khải giáp, pháp trượng và các loại thần khíthần thạch đến hoa cả mắt này, Hàn Thạc không thể không nói người trênChúng Thần đại lục có thuật luyện khí vượt xa tất cả đại sư ở Kỳ Áo đạilục.

Tất cả khí vật nơi này chẳng những đều có công năng đặc thù, toàn bộcòn được chế tác tinh mĩ vô cùng. Một bộ khải giáp thường thường cũngcó những hoa văn tinh xảo thần bí hoặc kết giới phong ấn đồ án, còn mộtvài pháp trận nữa. Các thần khí cũng đều thiết kế rất đẹp lại có bảothạch có tác dụng đặc thù.

Nếu so những vũ khí do Tinh Linh chế tác trên Kỳ Áo đại lục với bất kỳkhí cụ gì được bày ở đây, bất luận về công hiệu thực tế, hay về trìnhđộ tinh xảo đều thấp hơn một vài bậc.

Thị vệ trong cửa hàng đều nhận ra Đường Na. Khi Đường Na vừa vào, ainấy đều gật đầu cúi người chào, rối rít chào hỏi 'Đường Na tiểu thư'không ngừng.

- Đừng xem, chúng ta lên thẳng tầng thứ tư, đợi lát nữa ngươi quay lạiđây xem cũng không muộn mà. - Đường Na thấy Hàn Thạc rất hứng thú vớitất cả mọi thứ, dường như hắn muốn mua tất cả chỗ này, không khỏi cườicười thúc giục.

- Không thể không nói những khí vật này được chế tác vô cùng tinh xảo,so với những thứ mà Tinh Linh làm ở đại lục chúng ta còn đẹp hơn nhiềulắm! - Hàn Thạc dời mắt khỏi một vương miện lam bảo thạch tinh xảo,ngẩng đầu lên nhìn Đường Na tán dương.

- Trên Chúng Thần đại lục cũng có bộ tộc Tinh Linh như ngươi nói, nhưngtrình độ nghệ thuật luyện kim của họ thua xa bộ tộc Thần luyện, bìnhthường họ chỉ là thủ hạ cho tộc nhân của Thần luyện, nghệ thuật luyệnkim của bộ tộc Tinh Linh trên đại lục các ngươi phỏng chừng cũng đượctruyền thừa từ những Tinh linh trên Chúng Thần đại lục, tự nhiên khôngthể so được với bộ tộc Thần luyện rồi! - Đường Na cười giải thích.

Trên Chúng Thần đại lục có rất nhiều chủng tộc, trong đó bộ tộc Thầnluyện là một chủng tộc vô cùng cố chấp chỉ theo đuổi nghệ thuật, khôngkhác gì với những vị Thần không ngừng theo đuổi sức mạnh, họ theo đuổitrên phương diện mĩ học đã đạt tới mức điên cuồng và biến thái. Khí cụtrên cả Chúng Thần đại lục thường thường sau khi được luyện thô đềuphải trải qua sự hoàn thiện của họ, khiến cho những khí cụ này trở nênvô cùng hoàn mỹ, cái nào cũng tinh xảo tới mức làm cho người ta vừathấy là thích ngay.

Hai người vừa nói vừa đi tới tầng thứ tư. Trong tầng này có một lão đầuđang nhắm mắt dưỡng thần, mặc một bộ trường bào đầy những hoa văn phứctạp, có vẻ rất quái dị. Lão vừa thấy Đường Na đi tới, đôi mắt đang nheonheo đột nhiên sáng ngời, cười hà hà nói: - Hóa ra là Đường Na tiểu thư nhà Lai Phất Tư đại giá quang lâm. Sao? Tính chế tạo một vài thần khí đặc biệt gì hả?

Đường Na lắc lắc đầu, nghiêng người cho Hàn Thạc đi vào, rồi cười duyên nói: - Đa Ma Cát gia gia, lần này ông hiểu lầm rồi. Hôm nay ta không tới đây để xài tiền, mà muốn ngươi mua một vài thần khí thừa.

Lão đầu tên là Đa Ma Cát chỉ có thực lực Cơ Thần Tử Vong hệ, hắn đemđại bộ phận tinh lực vào việc luyện thần khí, nên về phương diện này cóánh mắt rất độc đáo.

- Khà khà, tiểu Đường Na nói đùa rồi, Lai Phất Tư gia tộc các ngươigiàu có vô cùng, cần gì phải nghĩ đến việc bán bớt thần khí cho chúngta. Tiểu Đường Na cũng không thiếu chút tiền còm này mà. Thấy Đường Naxưng hô với mình là gia gia, Đa Ma Cát có vẻ rất vui, cũng không tiếptục gọi Đường Na là tiểu thư nữa.

- Đương nhiên không phải là ta rồi, là một bằng hữu ta vừa đưa tới.Trong tay hắn có vài thứ thần khí vĩnh viễn không dùng đến, giữ lạicũng mệt, còn không bằng đổi ra tiền để sử dụng! - Đường Na cười ngọtngào, ngồi vào chiếc ghế gỗ dẻ trước mặt Đa Ma Cát, rồi ngoắc Hàn Thạc.

- Vị bằng hữu này có gì cần bán thế? Đa Ma Cát kinh ngạc đánh giá Hàn Thạc, rồi khẽ gật đầu cười, nói thêm: - Yên tâm đi, nể mặt tiểu Đường Na, ta khẳng định sẽ không ép ngươi, cóvật gì thì toàn bộ đem ra đi, ta sẽ cho ngươi một cái giá, ngươi thấythích hợp thì coi như giao dịch xong.

- Không thành vấn đề! - Hàn Thạc sảng khoái lấy ra cái không gian giớichỉ, móc ra toàn bộ những thứ bên trong, nhất nhất đặt trước mặt Đa MaCát, trong đó có kiếm có khải giáp còn có một vài thứ linh tinh khácnữa.

Đa Ma Cát nhìn qua hai mươi mấy dạng vật phẩm trên bàn, đợi cho HànThạc bày ra tất cả mọi thứ, mới lẩm bẩm tính toán gì đó, đến khi Đa MaCát thấy ba món thần khí của Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát, mắt lão mớihơi sáng lên.

- Ba món này là của Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm à? Trong khi Đa Ma Cát cẩn thận lẩm nhẩm tính toán ba món đồ đó, Đường Nacũng đã phát hiện ra dị thường, nhìn Hàn Thạc vẻ kinh dị, hỏi: - Sao nó lại lọt vào tay ngươi chứ?

- Hai người đó chết ở một chỗ rất cổ quái, vừa lúc ta bị lạc đường nênphát hiện ra, do đó tùy tiện lượm luôn ba món đó! - Hàn Thạc có vẻ rấttùy ý, nói qua loa cho qua chuyện.

- Vận khí ngươi quả là tốt!

Đường Na nhìn Hàn Thạc chăm chăm cười dài, rồi lại nhìn hắn một lần nữa: - Sao cái gì tốt thì ngươi đều gặp được cả thế? Nàng nhớ lại tình huống lúc trước, càng nghĩ càng nghi hoặc. Lúc trướchắn rõ ràng nói là mình cũng bị vây khốn, thật vất vả mới ra được,nhưng sao lại thu được thần khí của Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm chứ?

- Ai biết được? Ha ha... Nhún vai, vẻ mặt Hàn Thạc làm như chẳng có gì khác lạ cả.

- Hừm, vài món Trung vị thần khí này coi như cũng đáng giá, mấy thứ khác thì không đáng bao nhiêu! Một lát sau, Đa Ma Cát đã xem qua toàn bộ đống thần khí bày ở đây, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thạc và Đường Na, nói: - Tổng cộng ba trăm hắc tinh tệ, ngươi cảm thấy có được không?

Miệng nói với Hàn Thạc, nhưng Đa Ma Cát chỉ liếc mắt nhìn hắn, cuốicùng lại nhìn chăm chú vào Đường Na. Rất rõ ràng, đối với Đa Ma Cát thìĐường Na của gia tộc Lai Phất Tư mới là nhân vật chính thức làm cho lãotrọng thị, về phần Hàn Thạc thì chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.

- Bố Lai Ân, ngươi thấy thế nào? - Đường Na cười khẽ nhìn Hàn Thạc.

- Không thành vấn đề. - Có Đường Na tại đây, Hàn Thạc tin rằng Đa MaCát sẽ không lừa hắn, hơn nữa dựa theo những gì Hàn Thạc hiểu, ba trămhắc tinh tệ cũng là một cái giá khá tốt rồi, do đó đáp ứng rất sảngkhoái.

Đa Ma Cát còn đơn giản hơn Hàn Thạc, đến cả những thần khí trên bàncũng chẳng thèm thu hồi, mà trực tiếp gọi người lấy ba trăm hắc tinh tệgiao cho Hàn Thạc. Lần giao dịch này xem như đã hoàn thành rồi.

Trên Chúng Thần đại lục một tử tinh tệ tương đương trăm lam tinh tệ,một hắc tinh tệ tương đương trăm tử tinh tệ. Lúc trước hắn vừa tớiChúng Thần đại lục, làm thần bài cũng chỉ cần năm mươi lam tinh tệthôi. Cho dù phải thuê một cái trường huấn luyện cũng chỉ mất vài tửtinh tệ, đi vào Ám Ảnh thành một tử tinh tệ là đủ rồi.

Như vậy tính ra, ba trăm hắc tinh tệ coi như là một khoản tiền rất khá,chỉ cần Hàn Thạc không tiêu phí bậy bạ, không bỏ tiền mua những thầnkhí hoặc quyển trục cao cấp, ba trăm hắc tinh tệ cũng đủ cho hắn sửdụng rất lâu.

- Đúng, ngươi cũng được xem là một người khá giả rồi. Một tháng thuếthu của một pháo đài bên ngoài Ám Ảnh thành của Lai Phất Tư gia tộcchúng ta cũng năm trăm hắc tinh tệ thôi. Người vừa tới Chúng Thần đạilục mà có thể trong thời gian ngắn như vậy mà thu được tới ba trăm hắctinh tệ, cũng chỉ có vài vị mãnh long quá giang như Trung vị thần đỉnhvà Thượng vị thần thôi. Nhưng ngươi chỉ là một Hạ vị thần mà lại có sốnày cũng đủ để tự ngạo rồi! - Đường Na cảm thán.

Nàng vốn còn muốn dùng tinh tệ để ước thúc lôi kéo Hàn Thạc gia nhậpgia tộc Lai Phất Tư, không ngờ hắn có biện pháp kiếm tiền như vậy, mớiđến Chúng Thần đại lục đã tìm được một khoản tiền kha khá, xem ra việcdùng tinh tệ để lôi kéo Hàn Thạc chỉ sợ không dễ dàng gì.

- Nếu so với loại nhà giàu như ngươi, chút tiền còm của ta đã là cái gì! - Hàn Thạc khiêm nhường.

- Đa Ma Cát gia gia, ta không quấy rầy ông nữa, chúng ta xuống dướichơi đây, nếu có gì thích hợp, đống tinh tệ này nói không chừng sẽ trảlại cho đó! - Đường Na đứng dậy.

- Ha ha, ta còn phải phân loại đống vũ khí này một chút, không đi cùngngươi được. Hừm, thấy có gì hay, ta bớt cho ngươi hai mươi phần trăm,đi đi!

Hàn Thạc đi xuống tầng ba. Hắn chọn mấy chục nguyên tố tinh thể bảnnguyên mà hắn đã sớm ngắm nghía từ trước, trông y hệt những thứ mà lúctrước Hàn Thạc tìm được trong tay Tộc Vương sáu sừng Hồn tộc ở hẻm núiTháp Lạp Gia. Đây đều là những thứ mà Bán thần phải đạt tới tới nguyêntố chi hồn trước khi trở thành Cơ Thần. Ở Kỳ Áo đại lục chính là tinhthể bản nguyên trân quí vô cùng, ở cửa hàng này chỉ cần năm tử tinh tệlà mua được, cái này làm Hàn Thạc muốn phát cuồng vì sướng.

- Tinh thể bản nguyên này là những thứ ngưng kết ở trong những mỏ quặngnăng lượng trên Chúng Thần đại lục, cũng chẳng có gì đặc biệt trân quý,hơn nữa chỉ hữu dụng khi Bán thần cần hình thành nguyên tố chi hồn đểtrở thành Cơ Thần, ngươi sớm đã qua cảnh giới này rồi, mua nhiều nhưvậy làm gì? - Đường Na kinh ngạc hỏi Hàn Thạc.

- Ta đương nhiên không cần, nhưng ở Kỳ Áo đại lục ta còn rất nhiều bằnghữu. Đối với họ thì tinh thể bản nguyên này là một thứ bảo bối có thểgiúp họ một bước lên trời đó! Chà, Chúng Thần đại lục vì dư thừa nguyêntố, có rất nhiều vật phẩm thần kỳ mà trên Kỳ Áo đại lục của ta khôngcó, khó trách các ngươi nói Kỳ Áo đại lục chỉ là vị diện cấp thấp! -Hàn Thạc cảm thán nói.

- Trên đại lục đó có phải là có tiểu tình nhân của ngươi không, nhìncái vẻ mơ màng của ngươi thì hình như không quên được, ha ha! - ĐườngNa cười nói.

Đường Na vừa nói như vậy, Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới mấy nàng Ngải MễLệ Phạm Ny, cũng không biết các nàng bây giờ sống như thế nào, tronglòng hắn cũng có chút hoài niệm, nên không đáp lời Đường Na.

Vừa thấy Hàn Thạc trở nên như vậy, Đường Na biết ngay mình đoán trúng.Thấy Hàn Thạc có vẻ buồn bã nhớ nhung, không đáp lại mình, trong lòngnàng lại có hơi không thoải mái, điều này làm cho Đường Na giật mìnhkinh hãi, lập tức âm thầm mắng bản thân mình.

"Ta sao thế, ta không nên có tâm tình này. Lần trước việc xảy ra trongảo cảnh ta cũng nên quên đi. Sao lại đột nhiên nhớ tới chứ?" - Đường Nasắc mặt cổ quái, nghĩ lung tung một chút.

Lời tác giả: bàn phím có ba phím bị liệt rồi. Hai ngày vừa qua khổ sởquá, không chịu được nữa. Mẹ nó, đây là lần hỏng bàn phím thứ hai trongnăm nay rồi đó. Chiều nay phải mua một cái mới. Đối với những ngườiđánh máy như chúng ta, việc phím bị liệt quả là một sự đau khổ.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 693:

Mời Thi Đấu

Dịch: workman

Biên tập: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Trong cửa hàng, Hàn Thạc bỏ ra một vài tinh tệ mua rất nhiều những vật phẩm thích hợp cho người mới nhập môn sử dụng. Những thứ này ở Kỳ Áo đại lục tuyệt đối là những thần khí khó gặp. Bên trong cửa hàng này để bảng giá rất rõ ràng, hơn nữa giá cũng không quá đắt.

Chỉ mất năm viên hắc tinh tệ, Hàn Thạc đã mua đủ thứ khí tài từ cửa hàng này, nhưng hắn không hề mua bất kỳ thần khí gì cho mình. Sau đó cùng Đường Na rời cửa hàng.

Hai người Hàn Thạc bỏ đi không bao lâu, trong phòng Đa Ma Cát, một trung niên nhỏ gầy tóc tím đã đi đến,

- Đa Ma Cát tiên sinh, lai lịch những thần khí tiểu tử này bán cũng không biết có vấn đề gì không, muốn điều tra không vậy? - Trung niên tóc tím hỏi.

Cả người Đa Ma Cát ngồi lút vào cái ghế dựa, dương dương liếc mắt nhìn người nọ, nói vẻ không vui:

- Tiểu tử này là do tiểu thư Đường Na của gia tộc Lai Phất Tư đưa tới, nếu có vấn đề gì chúng ta cũng chẳng gánh vác được. Chủ nhân từng phân phó, chúng ta vạn vạn không thể đắc tội với người của năm đại gia tộc. Kiệt Khắc Sâm, ngươi chẳng lẽ đến cả lời của chủ nhân nói cũng dám cãi lại sao?

- Đương nhiên không dám! - Kiệt Khắc Sâm cúi đầu một chút, trong mắt hơi lóe ra vẻ tức giận, thầm nghĩ "đều là luyện sư trong cửa hàng, tại sao ngươi lại cao hơn ta một bậc chứ."

- Nhưng nếu những thần khí này có vấn đề về lai lịch, một khi chúng ta xử lý không tốt, vạn nhất bị truy cứu, trách nhiệm sẽ thuộc về ai đây?

- Chỉ một vài thần khí cấp thấp, làm gì có vấn đề chứ?

Đa Ma Cát thần tình khinh thường, tỏ ra không kiên nhẫn nói với Kiệt Khắc Sâm:

- Trong đó chỉ có ba thần khí của Trung vị thần là có giá trị, cũng đều đến từ Quang hệ và Thủy hệ, ta nhìn tới nhìn lui không biết có vấn đề gì được đây. Được rồi, vụ giao dịch này để tên ta, nếu có chuyện gì ta hoàn toàn chịu trách nhiệm, như vậy ngươi hài lòng rồi chứ?

- Ngươi đã nói vậy thì ta đương nhiên không có ý kiến gì. Được rồi, không quấy rầy ngươi nữa, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta đi quanh một vòng!

Kiệt Khắc Sâm cười hắc hắc, đi luôn khỏi phòng Đa Ma Cát, xuống lầu ba. Hắn tìm vài thị vệ, thấp giọng phân phó:

- Điều tra lai lịch những thần khí này, cẩn thận một chút, một khi có gì không ổn lập tức báo cho ta biết!

- Biết rồi, Kiệt Khắc Sâm tiên sinh, chúng ta biết phải làm như thế nào. - Mấy tên thị vệ này đều thụôc phe Kiệt Khắc Sâm, lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Hàn Thạc và Đường Na không biết ân oán giữa những người trong cửa hàng này, bây giờ kéo hắn vào vòng rắc rối. Lúc này hắn còn đi theo Đường Na tiếp tục dạo chơi khắp các con đường, dưới sự giới thiệu của nàng, Hàn Thạc hiểu rõ hơn về tình huống ở Ám Ảnh thành.

Lúc hai người trở lại gia tộc Lai Phất Tư, ánh mắt hai thị vệ trước cửa nhìn về phía Hàn Thạc đầy vẻ kinh dị, tựa hồ cảm thấy Đường Na đi cùng Hàn Thạc dạo chơi là một đại sự vô cùng lạ lẫm.

- Tiểu thư, thiếu gia Đế Uy vừa mới dặn chúng ta một câu, nói cô sau khi trở về tới ngay chỗ nhị lão gia một lát. - Một thị vệ cung kính truyền lời cho Đường Na.

- Biết rồi.

Đường Na mỉm cười trả lời, dẫn Hàn Thạc đi vào nhà Lai Phất Tư, chỉ chỉ về căn lầu rất cao ở phía xa xa, nói với hắn:

- Thúc thúc nhất định là muốn nói chuyện với ta về việc đi Thời không Thần Vực sáng sớm ngày mai, ta xin phép tới đó một lát. Ngươi vào bên trong nghỉ ngơi nhé. Không cần khách khí đâu. À, phía sau là tu luyện tràng, ở đó có vài thành viên gia tộc, còn có Thần Vệ và các khách khứa, có đôi khi trao đổi học tập với nhau ở đó. Nếu ngươi cảm thấy chán có thể đến đó xem.

- Được. - Hàn Thạc cũng cảm thấy hứng thú với tu luyện tràng của gia tộc Lai Phất Tư, đợi sau khi Đường Na rời khỏi liền đi thẳng tới tu luyện tràng lớn nhất.

Đã có thể vào được gia tộc Lai Phất Tư thì bản thân sẽ không phải là ngoại nhân. Trong tu luyện tràng có một vài người đang luận bàn về sức mạnh, mọi người ở gia tộc Lai Phất Tư đều công khai, nên Hàn Thạc không gặp phải trở ngại gì, rất dễ dàng đi tới đó.

Vừa tiến vào trong tu luyện tràng, Hàn Thạc trước tiên thấy bốn tháp kết giới, vây quanh một cái sân hình tứ giác rộng khoảng hai ngàn mét vuông, bốn tháp kết giới này tạo thành gia cố cho bốn góc của tu luyện tràng này, phòng ngừa thần lực bên trong quá mạnh sẽ làm nó sụp đổ.

Trọng lực ở Chúng Thần đại lục cao hơn Kỳ Áo đại lục rất nhiều, trong tu luyện tràng này lại còn gia tăng trọng lực nhiều hơn cả bên ngoài, Hàn Thạc vừa vào lập tức cảm giác được mỗi bước chân đều trở nên rất gian nan.

Trong tu luyện tràng rộng hai ngàn thước vuông, chung quanh có rất nhiều người, vài nhân ảnh đang giao thủ rất kịch liệt trong đó, thần quang lóng lánh, Thần chi lĩnh vực đan xen hỗn loạn.

Quần áo đại đa số người ở đây đều có đồ án mặt trời đen, những người này hẳn là người của gia tộc Lai Phất Tư, cũng có mấy người giống như Hàn Thạc, mặc đồ án hoặc tiêu chí cổ quái gì đó, chỉ trỏ vào những người giao thủ thấp giọng đàm luận rầm rì.

Hàn Thạc đến đây không khiến cho bất kỳ người nào chú ý. Họ hoặc tụm năm tụm ba thành từng nhóm nói chuyện với nhau, hoặc là ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt suy tư gì đó, tựa hồ vừa lĩnh ngộ được cái gì đó trong khi giao chiến, cũng không có ai tới quấy rầy họ.

Chú ý quan sát một chút, Hàn Thạc phát hiện ra bên trong có năm Trung vị thần, mười mấy người còn lại và hắn đều là Hạ vị thần, họ cũng không phải toàn bộ tu luyện tam đại hệ sức mạnh Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt, còn có mấy người tu luyện sức mạnh Lôi Điện, Phong, Đại Địa.

Bên trong trường có một Trung vị thần tu luyện sức mạnh lôi điện là thần dũng nhất. Người này tuổi còn trẻ đã có thực lực Trung vị thần trung kỳ, chung quanh thân thể hắn bao kín những quang điện như những con rắn nhỏ, đứng vững như bàn thạch chống đỡ công kích của hai Trung vị thần đồng cấp bậc khác, không rơi vào thế hạ phong chút nào, thường thường mỗi một quyền đánh ra đều mang theo những tiếng sấm sét.

- Đằng Phi thiếu gia thật sự là thần dũng, không hổ là thiên tài của Lôi Vương gia tộc, Bạo Lôi thần lực quá cường đại!

- Đúng rồi, thiếu gia Khải Kỳ và Tể Khoa nhà mình cũng không thể công phá được bức tường lôi điện của hắn, mà còn phải không ngừng cẩn thận đề phòng, thật sự đáng sợ!

-...

Một vài Hạ vị thần bên cạnh ai nấy thấp giọng bàn tán, mặt tràn đầy vẻ kính sợ.

Ba Trung vị thần ở trung ương trường đấu tranh đấu càng ngày càng kịch liệt. Vài Hạ vị thần đang giao thủ ở những khu vực chung quanh dưới từ trường lôi điện mãnh liệt không thể không bỏ cụôc giao chiến của mình, sau đó ai nấy toàn bộ đều dừng tay, quay sang quan sát cuộc chiến đấu kịch liệt giữa ba người ở trung tâm.

Ở nơi có trường trọng lực lớn như vậy, Đằng Phi giống như một con giao long đầy người lôi điện, dường như không hề bị trường trọng lực làm ảnh hưởng chút nào, bay nhảy bên trong trường, quang điện rải rác trên người càng ngày càng sáng, những tiếng sấm bên trong tu luyện tràng cũng càng ngày càng dày đặc. Khải Kỳ là con thứ hai của Ngải Phất Lí, thúc thúc Đường Na gia tộc Lai Phất Tư và tên Thần Vệ tên là Tể Khoa, bị Đằng Phi đánh trúng không ngừng lui về phía sau.

"Bang Bang Bang!"

Ba tiếng sấm sét nổ tung mang theo những tia điện quang sáng chói, Khải Kỳ và Tể Khoa đều bị đánh lùi liên tục mấy bước.

- Lợi hại, Đằng Phi, Bạo Lôi thần lực của ngươi quả nhiên rất cương mãnh, đồng dạng là Trung vị thần trung kỳ, hai chúng ta không ngờ lại không ngăn cản được! - Sau khi ổn định thân thể, Khải Kỳ kêu lên sợ hãi.

Lôi điện như những con rắn nhỏ trên người Đằng Phi từng chút một được rút vào. Đằng Phi đứng sừng sững giữa sân như một cây cột chống trời, nói với Khải Kỳ:

- Bạo Lôi thần lực có thể mạnh mẽ phát lực nổ ra trong nháy mắt như vậy rất liều mạng. Nhưng khi thi đấu sinh tử, các ngươi khẳng định sẽ không liều mạng như vậy, ai thắng ai thua cũng khó nói lắm.

- Đằng Phi thiếu gia khách khí rồi, nếu một đối một, ta khẳng định chỉ có nước lui lại ba xá mà thôi. - Tể Khoa là Thần Vệ trong gia tộc Lai Phất Tư cũng hít mạnh một hơi nói theo Khải Kỳ, chứng tỏ là một Thần Vệ rất thức thời.

- Đằng Phi, thời gian này ngươi làm khách trong chúng ta, cần phải chỉ đạo tiểu muội ta nhiều hơn mới được, nó rất sùng bái ngươi đó!

Khải Kỳ cười ha ha, chỉ chỉ vào Y Phù đứng cách đó không xa, chỉ có thực lực Trung vị thần sơ kì. Y Phù là con gái Ngải Phất Lí, trông cũng có nét hơi giống với Đường Na, nhưng thiếu khí chất hào phóng như Đường tỷ mình, mà lại có vẻ thanh lệ hơn. Lúc này nàng hơi đỏ mặt, hơi thẹn thùng trộm nhìn Đằng Phi, rõ ràng rất chú ý tới hắn.

- Khà khà, điều đó đương nhiên. - Đằng Phi nói vẻ ôn hòa, nhưng chỉ tùy ý liếc sơ Y Phù, thoạt nhìn có vẻ cho có lệ, tựa hồ không có hứng thú gì với nàng.

- Được rồi được rồi, chúng ta nghỉ tạm một chút, xem những người khác giao thủ. - Khải Kỳ cười ha ha, kéo Đằng Phi tới chỗ Y Phù nghỉ tạm.

- Ủa, vị bằng hữu này rất mới, ngươi cũng là người của gia tộc à? - Tể Khoa hướng về phía Hàn Thạc hỏi. Hắn quen tất cả những người ở nơi này, vừa thấy Hàn Thạc là người lạ, không khỏi kinh ngạc hỏi một câu.

Tể Khoa vừa nói như vậy, mọi người bên trong tu luyện tràng cũng đều thấy Hàn Thạc là người lạ, đều lộ ra vẻ mặt chú ý.

- Không phải, ta là bằng hữu của Đường Na, nghe thấy có tiếng người ở đây nên vừa lúc đến xem! - Hàn Thạc mỉm cười, trả lời lễ độ.

- À, hóa ra là bằng hữu của tiểu thư Đường Na, ha ha, bằng hữu tu luyện sức mạnh tử vong, nếu có hứng thú thì có thể tìm đối thủ thích hợp để luận bàn, chỉ có trong chiến đấu chính thức mới có được lĩnh ngộ, như vậy sẽ rất có lợi với ngươi! - Tể Khoa rất thân mật, cười hà hà nói với Hàn Thạc.

- Không được, ta chỉ đến xem, khà khà, thực lực ta kém lắm, không bêu xấu đâu! - Hàn Thạc uyển chuyển cự tuyệt.

- Này, bằng hữu cũng là Hạ vị thần, hừm, lại có thực lực mạt kì, vừa lúc đánh với ta một lần, đừng làm mất hứng chứ! - Một thanh niên đầu trọc đứng ở đây hướng về phía Hàn Thạc vẫy tay, hắn trông hơi giống Đa Lạc Lôi Tư, chỉ khác về chiều cao, cũng không có được sự lạnh lùng như Đa Lạc Lôi Tư.

- Bằng hữu tiểu thư Đường Na nhất định là bất phàm, bằng hữu đừng có khiêm tốn nữa, xuống đây đấu với Đa Lạc Hưu Tư đi mà, không có vấn đề gì đâu. - Đằng Phi đang uống trà với Khải Kỳ ở khu nghỉ ngơi, vừa nghe Hàn Thạc là bằng hữu của Đường Na, mắt chợt sáng lên, vừa cười vừa khuyên.

- Đằng Phi thiếu gia đã nói như vậy, bằng hữu cũng đừng cự tuyệt, nể mặt chúng ta một chút nhé, đấu một lần đi! - Bên kia Khải Kỳ hơi cau mày, rồi giở giọng khuyên bảo. Xem ra hắn rất thân thiện với tên Đằng Phi kia.

- Được rồi, mọi người tùy tiện đấu một chút cũng được, đừng cho là thật nhé. - Hàn Thạc thấy từ chối cũng không hay, mỉm cười khẽ gật đầu, bước về phía Đa Lạc Hưu Tư, nghĩ thầm với thân phận bằng hữu của Đường Na, chắc những người này cũng không làm quá đáng.

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 694: Vạch Rõ Giới Tuyến

Đa Lạc Hưu Tư tu luyện sức mạnh Hắc Ám, thực lực Hạ vịthần mạt kì. Hắn thấy Hàn Thạc đồng ý, thần sắc đang cười hì hà độtnhiên biến đổi, một luồng khí tức giết người u ám lập tức xuất hiệntrên người hắn.

Hàn Thạc bước từng bước một đến giữa tu luyện tràng, bản thể chỉ điềukhiển sức mạnh từ hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnh Tử Vong trongcơ thể, chẳng mấy chốc trên người hắn toát ra một loại khí tức Tử Vongkhông hề có sinh mạng.

Sức mạnh Tử Vong và sức mạnh Hắc Ám nổi tiếng tà dị, cũng không phảiđặc biệt sở trường tác chiến cận thân. Hàn Thạc và Đa Lạc Hưu Tư cũngkhông có ý đánh cận chiến. Đa Lạc Hưu Tư ra tay trước, thân thể nhè nhẹchớp lên, năm cái bóng u ám tách ra, năm cái bóng đều là đen đen mơ hồ,trên đó có thần lực hắc ám dày đặc.

Năm cái bóng vừa ra, lập tức toàn bộ đều hướng về phía Hàn Thạc vọttới. Trong tu luyện tràng lúc này xuất hiện càng lúc càng nhiều nhữngbóng đen mơ hồ, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Người tu luyện sức mạnh Hắc Ám có sở trường nhất là ẩn giấu thân thể vàkhí tức. Họ thường thường khi tác chiến dùng những ảo ảnh làm đốiphương mơ hồ, chân thân của mình giấu trong bóng tối, hoặc hóa thânthành một u ảnh, thừa dịp đối phương không phân rõ thật giả dùng mộtkích chiến thắng đối phương.

Đa Lạc Hưu Tư xem ra cũng hiểu cách dùng loại kỹ xảo này rất rõ. Từngcái bóng u ám mơ hồ vòng quanh Hàn Thạc không ngừng, rồi từng chút mộttới gần hắn.

Hàn Thạc đứng thẳng một chỗ không hề nhúc nhích, hai mắt bình tĩnh nhìnnhững cái bóng không ngừng mơ hồ thoáng hiện ra trước mắt, không bị ảoảnh này làm suy chuyển chút nào, đợi cho rất nhiều u ảnh càng ngày cànggần, hắn mới bày ra tam đại kết giới chủ bài của Tử Vong hệ chung quanhmình, rõ ràng chuẩn bị thủ thế phản công.

Đa Lạc Hưu Tư ảo hóa ra càng ngày càng nhiều u ảnh, trong tu luyệntràng bay nhanh vùn vụt, tốc độ những cái bóng này càng lúc càng nhanhhơn, lúc này đã có gần trăm u ảnh toàn bộ đều lao về phía Hàn Thạc, từbốn phương tám hướng tấn công dồn dập.

Hàn Thạc vẫn bảo trì tư thế bất động như trước, lạnh lùng nhìn chăm chúvào từng đạo hư ảnh, đợi cho u ảnh thứ nhất sắp đánh vào người hắn, hắnnhư là một con độc xà ẩn dật rất lâu chờ cơ hội, đột nhiên bắn ra, haitay xuất ra mười mấy ảo ảnh bao phủ tầng tầng khí xanh lục, một quyềnầm ầm đánh vào một cái ảo ảnh vẫn còn đang bay tới.

"Bang!"

Một quyền của Hàn Thạc đấm vào giữa ngực Đa Lạc Hưu Tư, tất cả u ảnhdưới một quyền này trong nháy mắt đều bặt tăm, vì chỉ là luận bàn, nênmột quyền của Hàn Thạc cũng không mang theo quá nhiều sức mạnh, vừa vặnđủ làm cho thân thể Đa Lạc Hưu Tư dừng lại, làm hắn không còn lực tiếptục huyễn hóa ra u ảnh nữa, nhưng không đánh bị thương hắn.

- Ủa!

- Làm sao có thể như vậy được chứ? Cùng cảnh giới, làm sao hắn có thể chuẩn xác tìm được chân thân của Đa Lạc Hưu Tư nhỉ!

- Khó tin. Nhiều u ảnh như vậy mà không thể mê hoặc được thị giác hắn. Quá thần kỳ!

-...

Những người quan vọng chung quanh tu luyện tràng ai nấy đều xì xầm bàn tán, đều cảm thấy sợ hãi và kinh ngạc về Hàn Thạc.

Bình thường, người đồng cấp bậc khi đối chiến, lúc người tu luyện sứcmạnh Hắc Ám ảo hóa ra những u ảnh thì đối phương rất khó có thể nắmđược. Giữa những ảo ảnh này có thể xen vào thần lực Hắc Ám, có thể làmcho địch nhân bị thương tổn. Đối mặt với sự tập kích của hàng trăm ảoảnh này, nếu không tìm được chân thân thì đều phải bày ra sự phòng ngựrất chặt chẽ.

Hàn Thạc cũng có cảnh giới Hạ vị thần mạt kì giống như Đa Lạc Hưu Tư,theo đạo lý thì Hàn Thạc không có khả năng phát hiện ra chân thân củahắn. Nhưng vẫn này lại diễn ra ngay trước mắt mọi người, do đó họ mớikinh ngạc như vậy.

Đa Lạc Hưu Tư thần tình tỏ vẻ ngạc nhiên, cúi đầu nhìn nắm đấm của HànThạc ấn vào ngực mình, tựa hồ không thể chấp nhận sự thật này, vì HànThạc không để nhiều thần lực Tử Vong trong một quyền này, Đa Lạc Hưu Tưkhông hề bị thương chút nào, chỉ thấy hắn sửng sốt trong chốc lát,trong mắt xuất hiện sắc thái không cam lòng.

Hoàn toàn bất ngờ, từ ngực Đa Lạc Hưu Tư đột nhiên bộc phát ra thần lựcHắc Ám, thoáng cái đã cuồn cuộn tràn vào nắm tay của Hàn Thạc. Làm choHàn Thạc đột nhiên rên lên một tiếng.

Trong lòng cảm thấy giận dữ, bình thường, một quyền của Hàn Thạc đãđánh trúng ngực Đa Lạc Hưu Tư, đã xem như Hàn Thạc chiến thắng rồi. Lúcnày nếu Đa Lạc Hưu Tư có phong độ thì hẳn là phải thừa nhận thất bạicủa mình, chứ không phải nhân cơ hội tấn công.

Cũng may Hàn Thạc ma thể cứng rắn vô cùng, nếu không khi đối mặt vớithần lực bất ngờ của Đa Lạc Hưu Tư, chắc chắn sẽ tạo thành vết thươngkhông nhẹ.

Hừ lạnh một tiếng, sức mạnh Tử Vong trong cơ thể Hàn Thạc đột nhiên bộcphát ra, ngạnh kháng với thần lực hắc ám của Đa Lạc Hưu Tư, áp chếkhông tiến được nửa bước vào ma thể hắn. Tâm thần vừa động, Ma Nguyênlực tràn ra một chút, Thiên Ma Lợi Nhận từ móng tay Hàn Thạc xuất ra,những mũi nhọn dày đặc lóng lánh hàn quang bức người.

"Vèo!"

Tay trái Hàn Thạc múa lên một đồ án phức tạp. Đa Lạc Hưu Tư cảm thấyhoa mắt, còn chưa kịp nhìn rõ ràng động tác của Hàn Thạc thì đột nhiêncảm thấy cổ lạnh toát, cúi đầu nhìn lại, Đa Lạc Hưu Tư phát hiện ra nămmũi nhọn băng giá đã gác vào động mạch cổ hắn, chỉ cần hắn động đậy mộtchút, nhất định có thể bị cắt vỡ.

Đa Lạc Hưu Tư còn đang chuẩn bị nhân cơ hội phản kích Hàn Thạc, lập tứcphát hiện ra ánh mắt đối phương hờ hững nhìn chằm chằm vào hắn, một đôimắt băng hàn lãnh khốc chẳng khác gì mũi đao kề cổ hắn. Đa Lạc Hưu Tướn lạnh trong lòng, có thể cảm thấy tùy thời bị Hàn Thạc xé tan, hắnlập tức giơ cao hai tay, hô to: - Ta thua, bằng hữu quả nhiên lợi hại!

- Vị bằng hữu này, Đa Lạc Hưu Tư vừa rồi đã bị ngươi đánh trúng mộtquyền, tại sao còn không buông tha, làm như vậy có phải là quá phận mộtchút không?! - Thanh âm Khải Kỳ ở xa xa chợt trầm xuống, từ bên kiachầm chậm đi tới, thoạt nhìn rất không vui.

- Ta quá phận hử? Khóe miệng Hàn Thạc nở nụ cười lạnh, bảo trì tư thế cầm đao trong taykhông hề thay đổi, quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Khải Kỳ, nói: - Ngươi cũng có thực lực Trung vị thần, chỉ cần ngươi vừa rồi chăm chúxem rõ, nhất định có thể phát hiện ra tiểu xảo của Đa Lạc Hưu Tư. Hắnkhông tuân thủ quy tắc trước, ngươi cũng không đề cập tới, ngược lạinói ta quá phận là sao? Hắc hắc, gia tộc Lai Phất Tư các ngươi đãikhách như thế này à?

- Trước hết buông tay ra, có hiểu lầm gì thì chúng ta có thể nói chuyệnthoải mái sau! - Khải Kỳ thấy Hàn Thạc tỏ vẻ lãnh khốc, còn nghĩ rằnghắn khi giận dữ thật sự có thể sẽ hạ sát thủ, vội vàng uyển chuyểnkhuyên giải.

- Này, bằng hữu không cần phải làm như vậy, chỉ là luận bàn mà thôi, hàtất nghiêm trọng thế! - Tể Khoa vừa thấy tình thế không ổn, cũng lậptức đi tới, lên tiếng hòa giải.

- Các ngươi khẩn trương cái gì, ta vốn cũng không có ý gì khác, chỉ làmuốn nói rõ tình huống với các ngươi thôi! - Hàn Thạc cười lạnh, quayđầu lại nhìn chằm chằm vào Đa Lạc Hưu Tư đang giơ cao hai tay, một mặtâm thầm phòng bị hắn, một mặt chậm rãi rút Thiên Ma Lợi Nhận lại.

Đợi cho Thiên Ma Lợi Nhận hoàn toàn rút khỏi cổ mình, Đa Lạc Hưu Tư độtnhiên lui mạnh về phía sau vài bước, vẻ mặt biến đổi, hậm hực nói: - Ngươi dám dùng lợi khí chĩa vào người ta à?!

- Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với đại tỷ. Tới gia tộc Lai Phất Tưchúng ta làm gì? - Khi an nguy của Đa Lạc Hưu Tư không còn bị Hàn Thạcuy hiếp nữa, sắc mặt Khải Kỳ cũng lập tức âm trầm, nhìn hắn chăm chămhỏi.

- Hắn chỉ là một Hạ vị thần thôi, phỏng chừng cũng là thông qua đại tỷmuốn thần phục gia tộc chúng ta, thế mà dám động thủ với Đa Lạc Hưu Tưnhư vậy, thật sự là đáng giận mà! - Y Phù dung mạo thanh lệ, cũng đứnglên, thần tình ác cảm nhìn Hàn Thạc.

- Thế nào? Hàn Thạc liếc xéo, liếc qua vẻ mặt những người ở đây, vẻ khinh thường nhìn Y Phù trào phúng nói: - Có phải là nếu ta nói không phải bằng hữu của Đường Na, ngươi sẽ độngthủ giáo huấn ta một chút phải không? Hắc, cũng là một gia tộc, nếu sovới Đường Na, các ngươi quả nhiên không cùng cấp bậc!

- Ngươi? Ngươi nói cái gì? Y Phù giận dữ, chỉ vào Hàn Thạc lạnh lùng nói: - Có gan ngươi nói lại một lần xem!

- Hắc, nếu ngươi muốn tự mình mang nhục, ta cũng không ngại đâu! Hàn Thạc sao lại sợ nàng chứ, cười lạnh trịnh trọng lập lại câu nói kiamột lần nữa, đợi cho Y Phù gầm lên như sấm chuẩn bị động thủ với hắn,hắn đột nhiên chỉ sang Đằng Phi bên cạnh Y Phù, cười hì hì: - Y Phù tiểu thư, bộ dáng này của ngươi không có phong phạm của tiểuthư tôn quí trong đại gia tộc, chẳng lẽ ngươi không thấy được vẻ khinhthường trên mặt Đằng Phi thiếu gia à?

Hàn Thạc vừa nói như vậy, Y Phù cảm thấy chấn động, lúc này mới nhớ tớibên cạnh còn có một Đằng Phi. Trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng liếcnhìn Đằng Phi vừa bị Hàn Thạc nói trúng tâm đen.

- Không, ta không có ý nghĩ đó! Đằng Phi vừa thấy Y Phù nhìn về phía mình, lập tức cười gượng giải thích, rồi nói với Hàn Thạc: - Bằng hữu, ngươi đừng nói lung tung chứ, ta đâu có đắc tội với ngươi!

- Tể Khoa, phiền ngươi bắt tên gia hỏa khả nghi này. Đợi lát nữa ta tựmình hỏi đại tỷ một chút, xem tiểu tử này rốt cuộc tới gia tộc chúng talàm gì!

Khải Kỳ thấy Hàn Thạc chỉ dùng vài lời là hóa giải thế công của Y Phù,hơn nữa còn xảo diệu tạo mâu thuẫn nhỏ giữa Y Phù và Đằng Phi, lập tứccảm thấy không thể để Hàn Thạc tùy ý hồ đồ nữa.

- Việc này, việc này... - Tể Khoa rất khó xử. Hắn không dám đắc tội vớibằng hữu của Đường Na. Song Khải Kỳ đã nói thế thì hắn lại không biếtphải làm sao cự tuyệt được, điều này làm cho hắn thấy rất khó xử.

- Ta giúp Khải Kỳ thiếu gia bắt hắn! - Một thị vệ có thực lực Trung vịthần sơ kì tu luyện sức mạnh Hủy Diệt tựa hồ muốn lấy lòng Khải Kỳ, hétlớn một tiếng liền lao về phía Hàn Thạc, xem ra chuẩn bị dùng thế lôiđình vạn quân bắt hắn.

Chỉ là một cường giả Trung vị thần sơ kì, bằng vào sức mạnh của hai hóathân ngoại thân, Hàn Thạc rất khó có thể chống lại được. Vừa thấy mìnhbị ép tới nước này, trong lòng hắn lạnh đi, bắt đầu do dự xem có nênvận dụng ma công không.

Trong lúc này, Hàn Thạc đột nhiên đã nhận ra khí tức của Đường Na, lậptức ý thức được nàng đã đến rồi. Lạ thay, Hàn Thạc phát hiện ra ĐườngNa không lập tức ra tay giúp hắn, tựa hồ có một vài tâm tư khác. Hắnsực nghĩ lập tức hiểu ra Đường Na nhất định hoài nghi thực lực của hắn,chuẩn bị nhân cơ hội này xem thực lực chính thức của mình thực sự nhưthế nào.

Vốn Hàn Thạc định vận dụng ma công ra tay, đột nhiên thay đổi chủ ý,đứng tại chỗ đợi tên thị vệ tới gần, chỉ dùng sức mạnh Tử Vong của hóathân ngoại thân chống đỡ. Mặc dù tên thị vệ này không biết Hàn Thạc vàĐường Na có quan hệ thân mật đến đâu, nhưng vì có quan hệ với Đường Na,nên hắn cũng không dám chính thức làm gì Hàn Thạc, chỉ căn cứ vào sựphân phó của Khải Kỳ, lao tới bắt hắn thôi.

Dưới tình huống Hàn Thạc cố ý ẩn giấu thực lực, chỉ trong vài giây ngắnngủi, đối mặt với một Trung vị thần, Hàn Thạc đã bị hắn làm cho 'khôngthể động đậy'.

Đến khi tên thị vệ đó thật đang chuẩn bị bắt Hàn Thạc, Đường Na vẫn ẩnở một nơi bí mật xem tình hình rốt cục cũng ra tay. Một ảo ảnh độtnhiên đáp xuống tu luyện tràng, chỉ nghe một tiếng "Bang", thân ảnh tênthị vệ bị đánh bay ra xa.

Đường Na xuất hiện trước mặt Hàn Thạc, gương mặt đẹp như vẽ bạo nộ,trừng mắt nhìn tên thị vệ ngồi phệt trên mặt đất không ngừng thở hổnhển, hừ lạnh nói: - Lớn gan nhỉ, đến cả bằng hữu của ta cũng dám động thủ, ai cho ngươi lá gan này thế?

Vừa thấy Đường Na xuất hiện, tên thị vệ đột nhiên ngẩn ngơ, vô tình hướng ánh mắt về phía Khải Kỳ.

Khải Kỳ vừa thấy Đường Na tức giận đùng đùng đến giải vây cho Hàn Thạc,lập tức ý thức được hắn đã hiểu lầm quan hệ giữa Hàn Thạc và Đường Na.Khải Kỳ cực kỳ vô tránh nhiệm tránh xa tầm mắt tên thị vệ đã xuất đầucho hắn, cười hà hà nói: - Đại tỷ, sao tỷ đến đây, họ chỉ là giỡn chơi với bằng hữu tỷ thôi, tỷ làm gì mà giận thế?

Đường Na rõ ràng có thân phận rất cao trong gia tộc Lai Phất Tư, nàngvừa ra khiến rất nhiều thị vệ vốn chuẩn bị khai đao với Hàn Thạc đều bỏđi ý niệm trong đầu, còn sợ làm cho Đường Na nhìn ra tâm tư của họ.

- Bố Lai Ân là bằng hữu ta rất vất vả mới mời tới được. Ta nghĩ hắn hẳncũng đã nói với các ngươi rồi, không ngờ các ngươi dám bắt hắn, có phảilà căn bản không coi ta vào đâu phải không? - Đường Na tức giận hầmhầm, trừng mắt nhìn từng người một trong tu luyện tràng.

- Không liên quan tới ta, cô đừng trừng mắt nhìn ta như vậy được không?- Đằng Phi vẻ mặt khổ sở, nhấc tay giải thích. Ánh mắt hắn nhìn về phíaĐường Na không che dấu được sự say đắm, khẩn cấp cho nàng thấy sự trongsạch của mình.

- Ngươi cũng chẳng hay ho gì, chỉ biết đứng ngoài nhìn! Đường Na mắng Đằng Phi một câu, quay đầu lại nói lời xin lỗi với Hàn Thạc: - Bố Lai Ân, xấu hổ, ta không ngờ lại xảy ra những việc thế này.

- Ta sớm đã thấy ngạo khí của đệ tử đại gia tộc, không có gì ngạc nhiên! Hàn Thạc nhún vai, mỉm cười nói với Đường Na: - Thôi, ta ra ngoài ở cũng được, ta cũng không quen ở chỗ gia tộc Lai Phất Tư các ngươi!

- Hả? Đường Na hoảng hốt, nàng đã thấy sự thần kỳ và thần bí của Hàn Thạc,nhất tâm muốn lôi kéo hắn gia nhập vào gia tộc Lai Phất Tư. Bây giờnghe Hàn Thạc nói thế, vội vàng khẩn cầu: - Đừng như vậy, Bố Lai Ân, ta cam đoan với ngươi những việc như hôm naysau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa đâu! Ngươi mới đến chỗ này, tacòn chưa kịp tiếp đón ngươi mà, sao có thể lập tức bỏ đi như vậy!

- Xin lỗi, ta không quen nhìn mặt những người này, lưu lại đây sẽ làmảnh hưởng tới tâm tình tu luyện của ta! Đi, trong tay ta cũng có đủ hắctinh tệ, cho dù không rời khỏi Ám Ảnh thành cũng có thể sống khá thoảimái, sau này nói không chừng còn nhiều cơ hội gặp mặt nhau, ngươi cũngđừng giữ ta lại! - Hàn Thạc quyết tâm vạch rõ giới tuyến với gia tộcLai Phất Tư, nghiêm trang nói với Đường Na.

- Chỉ là một Hạ vị thần thôi, thứ này đầy trong Ám Ảnh thành, có gì đặcbiệt hơn người chứ! - Y Phù bên kia thấy Đường Na khổ sở giữ lại, cònHàn Thạc lại chẳng hề động lòng, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

- Câm mồm! Đường Na trong lòng đang phiền muộn, hướng về phía Y Phù quát: - Chẳng biết gì cả, chỉ biết gây phiền toái cho gia tộc, ta mặc kệ ngươi, ngươi còn không biết điều?

- Tỷ tỷ, tỷ... Tỷ vì tên xú tiểu tử này mà làm dữ với ta như vậy! Tỷ...Tỷ... - Y Phù nghe Đường Na quát như vậy, thần tình ủy khuất, nước mắtrơm rớm.

- Ta đã biết đường rồi, Đường Na đại tỷ cũng không cần tiễn! - Trongkhi Đường Na quát Y Phù, Hàn Thạc đã đi ra khỏi tu luyện tràng, quayđầu lại chào Đường Na một câu, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọingười

- Đợi tương lai hắn lộ mũi nhọn trong Ám Ảnh thành, các ngươi sẽ biếthôm nay đã làm một việc sai lầm tới đâu, chà, các ngươi thật là! -Đường Na hậm hực vì xôi hỏng bỏng không, nhìn bọn người Khải Kỳ thởdài, đi ra ngoài đuổi theo Hàn Thạc. Sau khi ra khỏi tu luyện tràngnàng lại phát hiện ra Hàn Thạc chỉ trong một thời gian rất ngắn ngủi đãhoàn toàn bặt tăm.

Đường Na biết, có việc ngày hôm nay Hàn Thạc sẽ tuyệt đối không gianhập vào gia tộc Lai Phất Tư, trong lòng nàng tràn đầy hối tiếc, biếtgia tộc Lai Phất Tư lại bỏ qua một nhân tài. Nhưng nàng không biết,chính vì mâu thuẫn hôm nay, thiếu chút nữa cả gia tộc Lai Phất Tư đãgặp tai ương diệt tộc!

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 695: Thiên Ma Bất Diệt Thể

Hàn Thạc nhanh chóng rời gia tộc Lai Phất Tư, tới mộtkhu phố khác bỏ ra năm tử tinh tệ thuê một tu luyện tràng. Tu luyệntràng này diện tích chỉ có năm trăm thước vuông, hai tháp kết giới hìnhthành phòng ngự kết giới.

Đóng cửa tu luyện tràng lại, hai hóa thân ngoại thân Hàn Thạc từ trongVạn Ma đỉnh bay ra, hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnh Tử Vong tiếptục hấp luyện sức mạnh Tử Vong trong quặng Thần tinh kia, hóa thânngoại thân tu luyện sức mạnh Hủy Diệt cố ngưng kết pháp châu Hủy Diệt,bên trong kết giới chậm rãi tìm tòi phương pháp vận dụng và phối hợpgiữa pháp châu Hủy Diệt và Thần chi lĩnh vực.

Lần trước trong tu luyện tràng Phàm Nhĩ Tạp pháo đài, Hàn Thạc từng chúý quan sát viên cầu vàng lợt của Bố La Tư Đặc phóng thích ra pháp châuHủy Diệt. Pháp châu Hủy Diệt bay quanh kết giới tu luyện tràng, hắn đãdốc sức lợi dụng thần thức ghi nhớ một chút.

Bây giờ Hàn Thạc một lần nữa thí nghiệm phương pháp vận dụng pháp châuHủy Diệt, cũng không cần phải mò mẫm nữa. Nhờ vào sự giúp đỡ từ nhữngký ức cường đại của thần thức, hắn dựa theo quĩ tích vận dụng pháp châuHủy Diệt lúc trước, làm chúng bay vòng quanh trong Thần chi lĩnh vựccủa mình.

Hàn Thạc tĩnh tâm bên trong tu luyện tràng quên cả thời gian, hết lầnnày tới lần khác thí nghiệm quỹ tích bay lượn của pháp châu Hủy Diệt.Dần dần, hắn phát hiện ra dựa theo ký ức trong thần thức, khi hắn thửdùng phương pháp này, pháp châu Hủy Diệt trở nên càng ngày càng linhhoạt, còn quỹ tích vận hành của chúng tựa hồ cũng ngầm hợp vào nền tảngHủy Diệt pháp tắc rất nhiều.

Bản thể Hàn Thạc và hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ cũng không hề nhànrỗi. Trong lúc bất tri bất giác toàn bộ quặng Thần tinh sức mạnh TửVong do Kim Giáp thi và Thổ Giáp Thi tìm được đã bị hóa thân ngoại thâncủa Hàn Thạc hấp luyện sạch sẽ. Hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnhTử Vong của Hàn Thạc vì từng hấp thu Thần hồn rất thuần túy của mộtTrung vị thần không còn ý thức, nên đối với sự lĩnh ngộ sức mạnh TửVong cũng đạt tới sự tiến bộ rất nhanh.

Sau khi toàn bộ Thần tinh được hắn hấp thu, Hàn Thạc mơ hồ cảm thấythần lực trong cơ thể một lần nữa đạt tới bước sắp đột phá. Điều nàycũng có nghĩa là chỉ cần có đủ thần lực, hóa thân ngoại thân tu luyệnsức mạnh Tử Vong của Hàn Thạc rất có thể trong thời gian ngắn sẽ độtphá tới cảnh giới Trung vị thần.

Từ Hạ vị thần tới Trung vị thần là một bước rất lớn, một khi lướt quacảnh giới Hạ vị thần, cũng có nghĩa là Hàn Thạc sẽ có thân phận rất caoở Chúng Thần đại lục. Tỷ như Ám Ảnh thành này, Hạ vị thần giống như HànThạc thì có rất nhiều, nhưng số lượng Trung vị thần đã giảm đi rấtnhiều, cơ hồ mỗi một Trung vị thần đều được các gia tộc mời mọc, thườngthường có thể có địa vị rất khá ở Ám Ảnh thành.

Bản thể cũng không hề nhàn rỗi. Trong khi hai hóa thân ngoại thân khôngngừng tu luyện đề cao thực lực, Bản thể Hàn Thạc không ngừng tham khảoĐỉnh Linh tìm hiểu một vài ma công kỹ xảo, bắt đầu tu luyện bí pháp màcảnh giới Thiên Ma mới có thể lĩnh ngộ được, có tên là Thiên Ma BấtDiệt Thể. Thiên Ma Bất Diệt Thể là một bí pháp để cường hóa, có nănglực gia tăng trình độ phòng ngự vật lí lớn nhất.

Dựa theo lời Ma tôn Cổ Thiên Tà lưu lại, Thiên Ma Bất Diệt Thể có thểtrong nháy mắt cho phép Ma Nguyên lực tràn ngập vào mỗi một tế bào vàxương cốt trong cơ thể, cường hóa lực phòng ngự gấp trăm lần, trongthân thể hình thành phòng ngự tương tự như cương tráo (cái lồng cứng),một khi bị người ta công kích, cơ thể tự nhiên sẽ hình thành Thiên MaBất Diệt Thể, làm cho công kích của địch nhân căn bản không phát huyđược công hiệu gì.

Theo sự tăng trưởng Ma Nguyên lực của người tu ma, lực phòng ngự củaThiên Ma Bất Diệt Thể cũng sẽ càng ngày càng mạnh, sau này chẳng nhữngđao thương bất nhập nước lửa không xâm, còn có lực phản kích đáng sợ,một khi bị công kích, Thiên Ma Bất Diệt Thể sẽ tự động tập hợp sức mạnhtrong cơ thể, trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh kinh khủng, làm chođối phương bị thương nặng.

Có thể nói một khi Thiên Ma Bất Diệt Thể đại thành, căn bản không cầnlo lắng tới việc bị người ta tập kích. Bất kỳ loại tập kích nào khi gặpngười tu luyện Thiên Ma Bất Diệt Thể, đều coi như tự mua dây buộc mình.

Nghe nói năm đó khi Ma tôn Cổ Thiên Tà luyện chế ma khí, từng bị ba cừugia tìm tới. Ba người thấy hắn đang luyện chế ma khí, lập tức hợp lựcra tay tiến công hắn. Nhưng dưới lực phòng ngự kinh khủng từ Thiên MaBất Diệt Thể của Ma tôn Cổ Thiên Tà, hắn chỉ ói ra một ngụm máu nhỏ,còn ba tên tập kích bị Thiên Ma Bất Diệt Thể phản kích đến nỗi chết haingười tại đương trường, còn một người trọng thương sợ hãi hồn phi pháchtán, lúc này lết ra ngoài cố chạy thoát, còn chưa ra khỏi ma vực của CổThiên Tà thì đã chết.

Hàn Thạc có vốn liếng rất dày. Hắn trải qua bao nhiêu năm rèn luyện vàchịu đựng. Một khi tìm được phương pháp tu luyện Thiên Ma Bất Diệt Thể,Hàn Thạc lập tức tu luyện đến quên ăn quên ngủ. Trong lúc gặp phải cáigì không giải thích được lập tức hỏi Đỉnh Linh ngay. Đỉnh Linh không hổlà vạn ma chí bảo, hắn được sự đào tạo của Cổ Thiên Tà nên có những lýgiải về 'Ma' cao thâm hơn Hàn Thạc rất nhiều. Rất nhiều vấn đề Hàn Thạckhông hiểu mà hắn có thể nói lại rất rõ ràng.

Dưới sự trợ giúp của Đỉnh Linh, Hàn Thạc không ngừng tu luyện Thiên MaBất Diệt Thể. Thiên Ma Bất Diệt Thể là một quá trình phá rồi sau lạilập. Trong quá trình tu luyện thường thường làm cho huyết mạch Hàn Thạcbị xé rách, ngũ tạng nát nhừ. Đã quen với phương thức rèn luyện ma côngcùng loại, khi đối mặt với loại đau đớn phi nhân tính này, Hàn Thạc vẫndứt khoát kiên trì. Một lần lại một lần lặp đi lặp lại.

Bên trong tu luyện tràng gần như không có khái niệm thời gian. Tỉnh dậyđầu tiên là hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnh Tử Vong của Hàn Thạc.Sau khi toàn bộ sức mạnh Tử Vong ẩn chứa trong Thần tinh được hắn hấpthu hết, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ này có muốn tiến thêm một bướcnữa cũng rất khó.

Ngẩng đầu nhìn cái lịch treo trên đỉnh tu luyện tràng, Hàn Thạc biếtngay trong lúc bất tri bất giác nửa năm đã trôi qua rồi. Nửa năm nàyhắn chỉ hoàn thành hấp thu Thần tinh. Hai thân thể khác vẫn còn đang tuluyện say mê.

Lại qua ba tháng, hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnh Hủy Diệt cũngđình chỉ thử nghiệm đối với Hủy Diệt pháp tắc, những phương pháp màthần thức cường đại ghi nhớ lại được Hàn Thạc nhất nhất thí nghiệm, đãnắm giữ được một bộ phận phương pháp vận dụng pháp châu Hủy Diệt. Bâygiờ Thần hồn Hàn Thạc vừa động, năm pháp châu Hủy Diệt dựa theo HủyDiệt pháp tắc có thể bay vòng quanh hắn không ngừng, chỉ cần Hàn Thạchòa nó cùng với tâm tư mình, pháp châu Hủy Diệt này sẽ dựa theo nhữngquỹ tích đặc thù công kích bất kỳ ngõ ngách nào.

Nhờ Hàn Thạc hiểu được kỹ xảo vận dụng pháp châu Hủy Diệt, sự lĩnh ngộcủa hắn về sức mạnh Hủy Diệt pháp tắc cũng được đề cao một bước. Hóathân ngoại thân này cũng đã tới bên bờ đột phá, Hàn Thạc tin rằng chỉcần một lần đốn ngộ nữa là hắn có thể tiến thêm một bước, đạt tới cảnhgiới Hạ vị thần mạt kì.

Lại thêm hai tháng qua, bản thể tu luyện Thiên Ma Bất Diệt Thể cũngdừng lại. Dưới sự tu luyện điên cuồng không ngừng và tự hành hạ biếnthái, Thiên Ma Bất Diệt Thể xem như có chút thành tựu, một khi Hàn Thạctâm cơ vừa động, Thiên Ma Bất Diệt Thể đã có thể ngưng kết lên, MaNguyên lực sẽ trong nháy mắt tràn ngập khắp ngõ ngách trong cơ thể.

Nhưng để đạt tới cảnh giới khi gặp phải công kích là tự nhiên bộc phátthì Hàn Thạc còn một khoảng cách kha khá nữa mới đạt tới. Về phần cảnhgiới đại thành, nghĩa là Thiên Ma Bất Diệt Thể tự động bộc phát lựcphản kích, thì trước mắt hắn càng cách rất xa, chỉ có thể từng bướcchậm rãi mà tiến thôi.

Ba thân thể đã tạm thời tu luyện tới cực hạn rồi, nếu như muốn tiến mộtbước nữa thì không phải chỉ dựa vào việc tu luyện mà có thể đột pháđược, tới lúc này Hàn Thạc biết mình cũng không cần phải ở trong tuluyện tràng nữa, hai hóa thân ngoại thân lại một lần trốn vào trong Bảnthể Hàn Thạc. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch sẽ, HànThạc đi ra khỏi tu luyện tràng.

Vì đã ở trong tu luyện tràng gần một năm trời, số tử tinh tệ của HànThạc nộp lúc trước đã hết, hắn không thể không đưa thêm sáu tử tinh tệnữa. Sau khi Hàn Thạc nộp tử tinh tệ còn thiếu cho lão đầu, nhân cơ hộidò hỏi: - Xung quanh đây có cửa hàng quyển trục nào lớn nhất không?

- Đi về phía bắc, không bao lâu ngươi có thể thấy một cửa hàng quyểntrục tên là cửa hàng Thần Tứ. Bên trong hẳn là có thứ mà ngươi cần! -Sau khi thu sáu tử tinh tệ, lão đầu trở nên rất nhiệt tình chỉ đườngcho Hàn Thạc.

Cảm ơn một tiếng, Hàn Thạc từ tu luyện tràng đi tới cửa hàng quyển trụcThần Tứ. Đại khái hai mươi phút sau, hắn đã tiến vào trong cửa hàng đó

Hàn Thạc cần một vài cảm ngộ hữu dụng về Hủy Diệt pháp tắc, do đó hắn mới tới nơi này.

So sánh với cửa hàng quyển trục của tên Liệp Thần giả Lạp Đức Mạn ởPhàm Nhĩ Tạp pháo đài, cửa hàng Thần Tứ này vượt quá sự tưởng tượng củaHàn Thạc rất nhiều. Cửa hàng này mặc dù chỉ có một tầng, nhưng lại phânchia làm rất nhiều khu vực, ngoại trừ sức mạnh Sinh Mạng và sức mạnhQuang hệ ra, mười hệ sức mạnh khác mỗi hệ đều có một khu cho mình. Còncó một khu vực khác, bên trong có đủ thứ quyển trục nói về các loạikinh nghiệm về sức mạnh khác, có quyển trục về tu luyện đấu khí, quyểntrục tu luyện sức mạnh sợ hãi, thậm chí còn có quyển trục chuyên tu sứcmạnh dâm dục, làm Hàn Thạc rất ngạc nhiên.

Khi Hàn Thạc đi tới khu bán quyển trục Hủy Diệt, hắn phát hiện ra khuvực lớn này lại chia làm ba khu vực. Một khu lĩnh ngộ về pháp tắc HủyDiệt. Một khu bán quyển trục về phương pháp công kích sức mạnh HủyDiệt, còn có một khu bán những quyển trục phương pháp vận dụng thần khíHủy Diệt.

Ba khu vực, mỗi một khu đều có nhân viên chuyên môn đứng đợi. Họ phụtrách việc bán và giải thích gần trăm loại quyển trục, toàn bộ đều đượchuấn luyện chuyên nghiệp. Ai nấy nụ cười đầy mặt, làm cho người ta cócảm giác như bước vào vườn xuân.

Tới nơi này, Hàn Thạc không thể không nói đây mới là một cửa hàng lớnchính thức. Cửa hàng của Lạp Đức Mạn so với chỗ này quả thực như conlạch nhỏ so với dòng sông. Đi thẳng vào khu bán lĩnh ngộ tiến giai HủyDiệt pháp tắc, Hàn Thạc cúi đầu liếc qua đã cả kinh, chỉ thấy nhữngquyển trục này đều để giá bằng hắc tinh tệ, đắt đến nỗi làm Hàn Thạchơi choáng.

Quyển trục rẻ nhất giá ba hắc tinh tệ, đắt nhất là quyển trục của mộtTrung vị thần cung cấp, có giá chín ngàn hắc tinh tệ, vượt xa số tàisản trước mắt của Hàn Thạc.

- Mỗi một quyển trục ở cửa hàng chúng tôi đều đã trải qua kiểm nghiệmchuyên môn, hẳn sẽ làm ngươi cảm thấy rất có giá trị, cảnh giới tiến bộmới là thực lực cơ bản, đắt một chút cũng là bình thường thôi. Người bán hàng trẻ tuổi sáng sủa nói với Hàn Thạc có vẻ rất hòa khí, rồi dò hỏi: - Xin hỏi ngươi gặp khó khăn ở chỗ nào, ta có thể chọn lựa quyển trục thích hợp cho ngươi!

Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc sửng sốt, rồi đáp: - Ta đang ở cảnh giới Hạ vị thần trung kỳ, mơ hồ có cảm giác đột phátới mạt kì, đáng tiếc vẫn không thể nắm chắc được chỗ mấu chốt, takhông biết ta còn thiếu ở đâu, do đó muốn xem nơi này có bán quyển trụcgì có thể giúp ta được không.

- Quyển trục này! Trên đó ghi lại cảm ngộ của một người đột phá tới Hạvị thần mạt kì, giá bốn mươi bảy hắc tinh tệ, ta nghĩ hẳn là có trợgiúp với ngươi đó! - Người bán hàng cúi đầu lẩm nhẩm tính toán gì đó,một lát sau mới ngẩng đầu, lấy từ dưới quầy ra một quyển trục, nói vớiHàn Thạc vẻ tự tin.

"Thật chuyên nghiệp!" Trong lòng Hàn Thạc rất ngạc nhiên, xem ra cũng có vài phần tín nhiệmcửa hàng này. Không có do dự, hắn lấy ra bốn mươi bảy hắc tinh tệ, đưacho người bán hàng, nói: - Được, bán cho ta đi!

- Trước khi bán, dựa theo quy củ ta phải nhắc nhở ngươi một câu, quyểntrục nơi này chỉ là những thể ngộ về thành công của tiền nhân, nhưngmỗi một người có đường tu luyện không nhất định giống nhau, nói khôngchừng kinh nghiệm thành công của tiền nhân cũng không thích hợp vớingươi. Quyển trục này có thể sẽ làm cho ngươi có thêm một vài thể ngộ,nhưng không thể cam đoan ngươi nhất định có thể dựa vào quyển trục nàyđể đột phá cảnh giới trước mắt! - Hắn mỉm cười, giải thích với Hàn Thạc.

- Ừ, hiểu rồi, đưa cho ta đi. - Hàn Thạc đương nhiên biết quyển trụckhông có khả năng hữu dụng trăm phần trăm, căn bản không cần hắn nóithêm gì nữa.

- Xin đưa thần bài của ngươi cho ta, nơi này chúng ta có quy củ, tất cảquyển trục khi bán đều phải ghi lại người mua! - Tên bán hàng nói vẻthành khẩn.

Đưa thần bài và bốn mươi bảy hắc tinh tệ cho hắn, rồi như những vụ muabán bình thường, Hàn Thạc cũng được giao quyển trục kia. Không nhịnđược mở ra quét qua nội dung trong quyển trục, trên mặt Hàn Thạc trànđầy nét cười khổ. Chủ nhân quyển trục này căn bản không am hiểu cáchbiểu đạt, một vài nội dung bên trong trình bày làm hắn như lọt vàotrong sương mù, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn nói linh tinh gì đó,xem ra là những suy nghĩ của hắn lúc trước.

Cái duy nhất hữu dụng là nó nói đến cừu hận. Hắn nói cừu hận làm chohắn sinh ra sự xúc động muốn hủy diệt tất cả. Dưới cừu hận mãnh liệthắn chỉ có ý nghĩ muốn hủy diệt địch nhân hoàn toàn, ngay khi hắn giếtchết địch nhân khắc cốt ghi tâm này, hắn cũng đột nhiên đột phá.

- Chúng ta đã nói trước rồi, cho dù ngươi không thể tìm được cái ngươicần, chúng ta cũng không có khả năng trả lại tiền đâu! - Người bán hàngthấy Hàn Thạc cười khổ, lập tức hiểu ra hắn không thể có lĩnh ngộ gì,vội vàng nhắc nhở Hàn Thạc.

- Thôi, ta sớm biết mỗi người khi tu luyện đều có thể ngộ khác nhau,nếu quyển trục Thần mà hữu dụng, cũng sẽ không có nhiều người đình trệở một cảnh giới mãi! - Hàn Thạc thở dài bất lực, không còn hy vọng vàoquyển trục Thần nữa, quay đầu rời khỏi nơi này.

"Cừu hận... cừu hận sẽ sinh ra xúc động muốn hủy diệt tất cả... cừu hận...cừu hận..." - Đi ra khỏi cửa hàng quyển trục, Hàn Thạc thầm nghĩ ngợi,cảm thấy điểm này trên quyển trục thật ra cho hắn một điểm khởi đầu.

Song cừu nhân khắc cốt ghi tâm sớm đã bị Hàn Thạc giết chết rồi, trướcmắt hắn căn bản không có địch nhân đại cừu, cho dù muốn thử cũng khôngthể nào hạ thủ được.

Đột nhiên Hàn Thạc cau mày, ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Trong chốc lát, một đội Thần Vệ Ám Ảnh thành hùng hùng hổ hổ chạy tới, hướng thẳng về phía Hàn Thạc.

- Ngươi gọi là Bố Lai Ân à? - Người đầu lĩnh chính là thanh niên tócxanh mà Hàn Thạc từng gặp ở sơn cốc Liệp Thần giả, hắn vừa thấy HànThạc lập tức hét lớn.

- Không sai, việc gì thế? - Hàn Thạc sửng sốt, nhìn hắn vẻ tò mò.

- Mình làm gì thì phải biết chứ, ngươi theo chúng ta một chuyến! Thấy Hàn Thạc thừa nhận, thanh niên tóc xanh tức giận đùng đùng quát: - Tên gia hỏa vô sỉ, đến cả chiến lợi phẩm của chúng ta cũng dám cướp, lần này để xem ngươi có nôn hết ra cho ta không!

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 696: Thiên tài sửu nữ

Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc lập tức hiểu được việc nàynhư thế nào rồi. Thấy thanh niên tóc xanh hùng hổ giận giữ, Hàn Thạccười khổ, nhưng chết cũng không thừa nhận: - Ngươi đang nói gì thế, ta không hiểu gì cả?

- Xú tiểu tử, những thứ trên người đám người chết đó toàn bộ đều bịngươi tước đoạt, ngươi có gan làm sao không có can đảm thừa nhận hả!

- Không phải ta làm, ta thừa nhận cái gì.

- Lần trước ngươi bán mấy thứ thần khí ở cửa hàng, rõ ràng đến từ nhữngngười chết trong sơn cốc, những người trong cửa hàng đó báo lại cho ta,tiểu tử còn mạnh miệng nữa không.

Hắn vừa nói thế, Hàn Thạc cũng im lặng hẳn. Hắn không ngờ tới Đường Nara mặt mà mớ thần khí này còn có thể gặp rắc rối như vậy, điều này làmcho hắn hơi bất ngờ. Mắt thấy không thể chối nữa, Hàn Thạc nhướng mày,trầm tư nói: - Các ngươi muốn thế nào?

Việc này cũng không phải đại sự gì, Hàn Thạc không nhận thì họ làm gì được hắn chứ.

- Cái gì mà muốn thế nào? Những đồ vật này tổng cộng bán được ba trămhắc tinh tệ, ngươi tới chỗ chúng ta nói cho rõ ràng, rồi dựa theo quytắc phạt ngươi một ít tinh tệ, chuyện này như thế là xong. - Thấy HànThạc nhận, thanh niên tóc xanh cười hắc hắc nói.

Có khoảng mười Thần Vệ chung quanh Hàn Thạc. Đám Thần Vệ này toàn bộđều là thủ hạ trực hệ của Hắc Thiên, một trong bảy đại Thần Vệ trưởng ởÁm Ảnh thành, đều có thực lực Trung vị thần. Hắc Thiên lại là người củagia tộc Tái Nhân Đặc, đại gia tộc lớn nhất Ám Ảnh thành. Hàn Thạc biếtmình vừa mới tới đây nên tạm thời còn chưa có vốn liếng gì, chỉ có nướcđi theo thanh niên tóc xanh, đi tới chỗ đám Thần Vệ của Hắc Thiên.

Loại chuyện nhỏ này đương nhiên không phiền tới Hắc Thiên. Tới vănphòng của Thần Vệ, tên thanh niên tóc xanh đưa Hàn Thạc tới một điệnphủ tràn ngập những quyển sách quyển trục, do một người trung niên đầubạc vẻ mặt nghiêm túc thẩm vấn Hàn Thạc một phen, sau khi hắn đem hếtmọi việc miêu tả lại một lần, trung niên đó nói: - Dựa theo quy củ, ngươi phải nộp hai phần ba số tinh tệ cho họ, cũng có nghĩa là hai trăm hắc tinh tệ.

- Trong mớ thần khí ta bán có ba thần khí của Trung vị thần là củariêng ta, cũng không phải thu được trên người những người kia, ba Trungvị thần khí đó giá trị hai trăm năm mươi hắc tinh tệ. Đó mới là mónlớn, hy vọng ngươi tính rõ điểm này. - Nghe lão nói thế, Hàn Thạc lúcnày lập tức kháng nghị.

- Giáp Đốn tiên sinh, đừng nghe hắn nói bậy, tiểu tử này chỉ là một Hạvị thần vừa mới đi tới Chúng Thần đại lục, không có khả năng có baTrung vị thần khí đâu. Những thần khí vừa bán toàn bộ đều là do hắn lấytrộm từ trong sơn cốc ra, việc này chắc chắn là như vậy rồi! - Thanhniên tóc xanh cười lạnh nói. Ba trăm hắc tinh tệ đối với họ cũng là mộtkhoản tiền khá, họ làm sao nguyện ý để cho một tên vô quyền vô thế nhưHàn Thạc cầm đi được.

Rất rõ ràng, Giáp Đốn thiên vị thanh niên tóc xanh, vừa nghe vậy lập tức khẽ gật đầu, nói: - An Ni Tháp nói có đạo lý lắm. Bình thường ngươi không có khả năng cóđược ba thần khí của Trung vị thần. Do đó nhất định cũng là lấy từtrong sơn cốc ra, được rồi, lấy ra hai trăm hắc tinh tệ rồi ngươi cóthể đi, không cần giảo biện nữa!

- Các ngươi cố ý ép ta! Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta cần các ngươi xử lý công bình. Lúc bán những thần khí này, ta vàtiểu thư Đường Na gia tộc Lai Phất Tư cùng bán, các ngươi có thể hỏi cụthể tình huống, xem có phải ta nói thật không!

- Đường Na tiểu thư của gia tộc Lai Phất Tư hả? Lão già tên là Giáp Đốn sửng sốt, rồi nghi hoặc nhìn An Ni Tháp, nói: - Đường Na tiểu thư cũng ở đó à?

- Không... Không rõ lắm. - An Ni Tháp cũng hơi do dự. Hắn chỉ lấy đượcvài tin tức từ thị vệ của cửa hàng, cũng không dò xét kỹ. Bây giờ vừanghe còn có Đường Na của gia tộc Lai Phất Tư tham dự, lập tức ý thứcđược Hàn Thạc có thể không dễ dàng đối phó như vậy.

Ở Ám Ảnh thành, gia tộc Tái Nhân Đặc đương nhiên là một gia tộc lớn, AnNi Tháp và Giáp Đốn mặc dù miễn cưỡng coi như là người của gia tộc TáiNhân Đặc, nhưng địa vị thì kém xa những thành viên gia tộc chính thứcnày. Họ chỉ là Thần Vệ thủ hạ của Hắc Thiên thôi. Hắc Thiên cũng phảinể mặt gia tộc Lai Phất Tư một chút, họ tự nhiên cũng phải cố kỵ mộtchút.

- Được, chuyện này ta sẽ điều tra rõ rồi nói lại. - Thấy Hàn Thạc nhắctới Đường Na, Giáp Đốn lại thấy An Ni Tháp do do dự dự, suy nghĩ mộtchút, lão không dám giữ Hàn Thạc nữa, cũng chuẩn bị tìm hiểu rõ mọiviệc rồi tính tiếp.

Tới lúc này Hàn Thạc mới thực sự hiểu được những lời Đường Na nói. Trừphi thực lực cường đại như Thượng vị thần, bằng không ở Chúng Thần đạilục nếu ngươi vô quyền vô thế, sau lưng không có chỗ dựa của một đạigia tộc, rất nhiều việc sẽ gặp phải khá nhiều phiền toái. Từ chuyện nàyđã thể thấy được lực uy hiếp của đại gia tộc. Nếu không có Đường Na,chỉ dựa vào mình Hàn Thạc chắc chắn sẽ thiệt thòi nhiều.

- Ngươi trước hết ở lại đây, chúng ta sẽ điều tra tình huống rất nhanhthôi. - An Ni Tháp hậm hực chuẩn bị rời đi, trong lòng cảm thấy cực kỳbuồn bực. Vốn vẫn cho Hàn Thạc chỉ là một tiểu nhân vật không đủ nhétkẽ răng, không ngờ hắn lại quen với Đường Na, hiển nhiên việc này làmrối loạn kế sách của hắn.

"Bang!" Không đợi An Ni Tháp đi ra khỏi đại điện, thân thể hắn đột nhiên dội ngược trở về, nện thẳng vào bên cạnh Hàn Thạc.

- Kẻ nào thế? Dám ở văn phòng Thần Vệ chúng ta gây sự, muốn chết phảikhông? - Giáp Đốn giận dữ, hắn đập mạnh vào án, trong góc điện thoángcái đã lao ra hai mươi mấy tên Thần Vệ, toàn bộ đều có thực lực Trungvị thần.

- Ta tìm chết hử, đám ngốc các ngươi ra giết ta đi! - Một tiếng nữ nghecòn trẻ tuổi the thé vang lên, thanh âm vừa dứt, một nữ nhân tóc màutím hơi rối đã đi đến. Khuôn mặt nàng như một hình tứ diện bất quy tắc,cái mũi nhỏ, môi dày, mắt tam giác, da hơi xanh xanh, bất luận nhìn từgóc độ nào thì cũng rất khó coi, thậm chí còn rất dễ sợ.

Nhưng chỉ cần không nhìn gương mặt nàng, mà chỉ tập trung sự chú ý vàovóc người nàng, sẽ phát hiện ra vóc người mềm mại của nàng rất có nét,uốn lượn hữu hình, tuyệt đối phải là tuyệt thế mỹ nữ mới có được vócngười đó. Đáng tiếc vóc người ma quỷ của nàng lại đi với một bộ mặtquái đản, quả là rất phí phạm.

Cô gái này rất xấu, song thực lực cực kỳ kinh người. Nàng vừa tiến vàotrong điện, không hề cố ý phóng thích bất kỳ sức mạnh gì mà đã tạo choHàn Thạc một loại lực áp bách cực kỳ rõ ràng, chỉ có Thượng vị thần mớicó được khí tức ghê gớm như vậy. Thần thức Hàn Thạc âm thầm buông ramột chút, thử thăm dò thực lực nữ nhân này, nhưng thần thức hắn chưakịp đến gần người nàng, cặp mắt tam giác của nàng đột nhiên lóe lênnhìn Hàn Thạc, làm hắn giật mình cả kinh, lập tức lại thu hồi thần thứcvề.

- Hà, là tiểu thư Tạp Mai Lệ Tháp... Cô... Cô tới đây làm gì thế! -Giáp Đốn vừa mới còn giận dữ gào thét, vừa thấy thiếu nữ xấu xí đó tiếnđến, lập tức mềm giọng, cười khổ cung kính hành lễ.

An Ni Tháp bị nàng thoáng cái đánh bay cũng rên rỉ ngồi dậy, vội vàng quỳ xuống, nói: - Xin lỗi tiểu thư, ta không biết cô đến đây.

Tạp Mai Lệ Tháp! Hàn Thạc vừa nghe Giáp Đốn xưng hô, cẩn thận đánh giáthiếu nữ xấu xí một chút, lập tức thấy ở trên vai trái nơi khải giápmàu tím của nàng có một cái đồ án nhỏ, đó là đồ án ba hắc động hình tamgiác, hắc động có sức mạnh hấp thu tất cả.

Đó là đồ án của gia tộc Tái Nhân Đặc, đại gia tộc lớn nhất Ám Ảnh thànhmới có. Nó cũng giống như đồ án mặt trời đen của gia tộc Lai Phất Tư,chỉ có một đại gia tộc mới có biểu tượng này. Nhìn thấy đồ án ba hắcđộng, Hàn Thạc cũng lập tức hiểu thiếu nữ quả nhiên là thiếu nữ thiêntài của gia tộc Tái Nhân Đặc, tên là Tạp Mai Lệ Tháp.

Nghe nói Tạp Mai Lệ Tháp lúc trước bị một quái bệnh, càng về sau càngxấu xí đi, trị như thế nào cũng không hết. Nhưng Tạp Mai Lệ Tháp mặc dùcàng ngày càng xấu, nhưng về mặt tu luyện sức mạnh Hủy Diệt thì lại cóbiểu hiện thiên phú kinh người, trong vòng ba trăm năm ngắn ngủi đã tuluyện tới Thượng vị thần, trở thành một truyền thuyết kinh người ở ÁmẢnh thành.

Có lẽ vì nàng có tướng mạo xấu xí, tính tình Tạp Mai Lệ Tháp cực kỳ cổquái, rất khó có thể ở chung. Nhưng vì thực lực nàng cường hãn, phụthân nàng lại là tộc trưởng gia tộc Tái Nhân Đặc, bản thân nàng lạiđược gia tộc Tái Nhân Đặc coi trọng, do đó trong Ám Ảnh thành tuy nhiềucao thủ, nhưng không ai dám trêu chọc nàng, trở thành một nhân vật cựckỳ đặc thù ở Ám Ảnh thành.

- Hắc Thiên đâu, ta tìm hắn có chuyện! - Đôi mắt tam giác của Tạp Mai Lệ Tháp trừng trừng nhìn những người này, hỏi vẻ sốt ruột.

- Đại nhân còn ở chung quanh đuổi giết một trong những thủ lĩnh củaLiệp Thần giả Bố La Tư Đặc, tạm thời vắng mặt ở văn phòng. - Giáp Đốntrả lời vô cùng cẩn thận.

- Khốn khiếp thật, mỗi lần ta tìm hắn thì hắn đều vắng mặt, nhất định là trốn ta! Tạp Mai Lệ Tháp mắng to, đang chuẩn bị cất bước rời đi, đột nhiên liếc xéo Hàn thạc, nói vẻ buồn cười: - Vừa rồi là ngươi lợi dụng linh hồn quan sát ta hử? Ngươi chỉ có thựclực Hạ vị thần, nhưng sức mạnh linh hồn khá là kỳ quái, lại có thểthoát khỏi sự truy bắt linh hồn của ta, ngươi tên là gì, ở đây làm gì?

Hàn Thạc cả kinh, không ngờ Tạp Mai Lệ Tháp lợi hại như vậy, chỉ trongnháy mắt đã nhận ra hắn dùng thần thức thăm dò, thầm nghĩ xem ra Thầnhồn của Thượng vị thần quả nhiên cường đại, sau này nhất định phải cẩnthận chú ý, không thể mạo hiểm làm như vậy nữa.

- Hắn tên là Bố Lai Ân, đi tới đây làm việc với chúng ta, sự tình lànhư thế này... - Không đợi Hàn Thạc mở miệng, Giáp Đốn đem sự tình nóitoàn bộ cho Tạp Mai Lệ Tháp nghe.

- Bố Lai Ân... Bố Lai Ân... tên này hơi quen tai, gần đây có phải là cóai đó nhắc tới với ta rồi... À... Đường Na, ngươi biết Đường Na! Ta nhớra rồi, là Đường Na từng nói với ta! Tạp Mai Lệ Tháp kêu khẽ, đưa cặp mắt tam giác của nàng bắt đầu quan sát Hàn Thạc một cách quái dị, làm cho hắn dựng cả tóc gáy.

- Ngươi theo ta đi tới đây, ta muốn mời ngươi giúp ta làm chút việc. -Một lát sau Tạp Mai Lệ Tháp tựa hồ nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên,đột nhiên nói.

- A? Làm gì? - Hàn Thạc giật mình hỏi lại.

- Ngươi không cần biết, đến lúc đó ngươi sẽ biết! - Tạp Mai Lệ Tháp nóilà làm ngay, vươn tay kéo Hàn Thạc theo nàng đi ra ngoài, dường như đãquên mất nàng cũng là một nữ nhân trẻ tuổi.

- Tiểu thư, người này còn có chút phiền toái! - Giáp Đốn thấy Tạp Mai Lệ Tháp phải đi, vội vàng cười khổ nói.

- Không phải chỉ là chút phiền toái ngươi vừa nói sao, vì một vài chiếnlợi phẩm mà so đo cái gì, các ngươi xoá chuyện này cho ta, được không?- Tạp Mai Lệ Tháp cũng không thèm nhìn Giáp Đốn, kéo Hàn Thạc đi rangoài.

- Ặc, không... không thành vấn đề! Giáp Đốn vội vàng trả lời, đợi cho Tạp Mai Lệ Tháp đi khỏi, hắn nhìn An Ni Tháp, nói: - Cứ như vậy đi, đừng truy cứu nữa!

An Ni Tháp cười khổ, khẽ gật đầu nói: - Chỉ có thể như vậy thôi, ta thật là xui xẻo!

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 697: Tiểu Tử Quả Nhiên Có Chút Môn Đạo

Tạp Mai Lệ Tháp dắt Hàn Thạc đi thẳng ra khỏi văn phòngcủa Thần Vệ, vừa ra ngoài, hắn lập tức thấy trên bầu trời đang có mộtcon phi bức (dơi bay) thật lớn đang lơ lửng, trên đó lờ mờ thấy có mộtnhóm hơn mười người đang đứng, họ mặt trang phục của Thần Vệ gia tộcTái Nhân Đặc, toàn bộ có thực lực Trung vị thần.

Không nói không rằng, Tạp Mai Lệ Tháp mang Hàn Thạc bay thẳng lên conphi bức trên bầu trời. Hai người vừa lên phi bức, Tạp Mai Lệ Tháp lậptức ra lệnh cho đám Thần Vệ của gia tộc Tái Nhân Đặc đang cung kính chờđợi: - Nạp đủ năng lượng tinh thạch, xuất phát thôi!

Phi bức là một loại phương tiện giao thông thường dùng ở Chúng Thần đạilục. Nó là công cụ phi hành khổng lồ, được người ta dùng luyện kimthuật để chế tạo, dùng năng lượng tinh thạch làm nguyên liệu bay. Conphi bức này dài trăm thước, trên đó có vô số những ghế ngồi mềm, nhữngThần Vệ của gia tộc Tái Nhân Đặc đều đang ngồi trên nó.

- Tiểu thư, tiểu tử này là ai? - Một mụ mập độc nhãn không có lông mày, đánh giá Hàn Thạc vẻ quái dị.

- Hắc Thiên không có ở văn phòng Thần Vệ, nghe nói đang đuổi giết Bố LaTư Đặc, hai thủ hạ hắn sở trường việc truy tung khẳng định cũng bị hắnmang đi theo rồi. Tạp Mai Lệ Tháp thở hổn hển, mắt tam giác liếc nhìn Hàn Thạc, nói: - Người này tên là Bố Lai Ân, đến từ một vị diện cấp thấp, lần trước tanghe Đường Na nói hắn rất giỏi về quan sát, có lực phán đoán cực kỳnhạy cảm và hành động nhanh chóng, Đường Na không phải loại người ănkhông nói có, cô ấy nói là có thể tin được. Đã không thể mượn người củaHắc Thiên, vậy ta mượn tiểu tử này xài đỡ, hy vọng những gì Đường Nađánh giá về hắn đều là thật.

- Việc này, việc này... - Mụ mập độc nhãn sửng sốt, lo lắng muốn khuyên bảo Tạp Mai Lệ Tháp đừng dùng Hàn Thạc.

- Cái gì mà cái này cái kia, có hắn hay không có hắn thì có gì khácnhau chứ, ngươi nghĩ rằng chúng ta không thể tìm được mấy tên trộm lẻnvào khu vực Ám Ảnh thành chúng ta à? - Tạp Mai Lệ Tháp không nhịn được,trừng mắt nhìn mụ mập.

Nàng có uy thế rất lớn trong gia tộc Tái Nhân Đặc, mụ mập mặc dù bựcmình nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ thở dài vài tiếng, hoàinghi quan sát Hàn Thạc.

- Nghỉ ngơi một chút, ta cần ngươi giúp ta tìm kiếm vài người, tới chỗđó ta tự nhiên sẽ thông báo cho ngươi. Yên tâm đi, ta và Đường Na còncó vài phần giao tình, sẽ không bắt ngươi làm gì quá đáng đâu. - TạpMai Lệ Tháp phẩy tay, một mình tới hàng ghế đầu của phi bức, tới mộtcái ghế dành riêng cho nàng rồi im lặng ngồi xuống.

Hàn Thạc ngạc nhiên, nhìn hơn mười Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc thầnsắc lãnh lệ bên cạnh, lại nhìn sang mụ mập vẻ hậm hực, rồi không nóithêm gì nữa, ngồi xuống một cái ghế trên phi bức.

Diện tích Chúng Thần đại lục vô bờ khôn cùng, một quả núi nho nhỏ đềubằng với lãnh thổ đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Ở đây cho dù là một Thượng vịthần, Thần hồn cũng không có khả năng bao trùm quá xa, nhất là khi cóngười còn cố ý tiềm ẩn khí tức, lúc đó thì càng khó tra ra được.

"Đoàn người Tạp Mai Lệ Tháp hẳn là đang truy tìm người nào đó. Nàng cầnmột nhân tài phải hiểu được cách lợi dụng địa hình và một vài mánh khóelặt vặt khác để phán đoán những tình huống đặc thù, cho nên mới tới vănphòng Thần Vệ tìm Hắc Thiên mượn người, đáng tiếc Hắc Thiên vắng mặt.Vì vậy mới lấy ngựa chết biến thành ngựa sống kéo mình vào vụ này." -Hàn Thạc suy nghĩ một chút, cũng hiểu rõ hơn đường đi nước bước.

Trên phi bức, ai nấy đều trầm mặc tu luyện. Hàn Thạc vốn quen cô đơn vàtịch mịch cũng không lấy làm lạ, chỉ âm thầm quan sát trạng thái tuluyện của đám cao thủ thực lực Trung vị thần này, tìm kiếm những chỗ đểmình có thể học tập.

Thời gian trôi nhanh. Nửa tháng đảo mắt đã qua. Hôm nay Hàn Thạc độtnhiên phát hiện ra tốc độ phi bức đột nhiên giảm xuống, hắn cúi đầunhìn xuống, phát hiện ra phi bức bay tới một dãy núi có chướng khí đủmọi màu sắc bao phủ khắp các ngõ ngách. Lớp chướng khí này có pha chútmùi hôi hôi chua chua, hẳn là có mang theo độc tố.

Phi bức dần dần dừng lại trên dãy núi. Tạp Mai Lệ Tháp một mạch trầmmặc tu luyện lúc này rốt cục cũng đứng lên ở ghế trước phi bức, nàngcúi đầu nhìn lớp chướng khí trên từng tấc đất ở dãy núi, hô khẽ: - Được rồi, rốt cục tới dãy Chướng Vân rồi, mọi người chuẩn bị mộtchút, lập tức toàn bộ xuống dưới, căn cứ vào tin tức thì những tên giahỏa này ở trong dãy Chướng Vân, cẩn thận một chút cho ta. Dãy ChướngVân này có chướng khí kỳ lạ rất phiền phức đó, chẳng những có đủ cácloại độc tính, còn có thể làm cho sức quan sát Thần hồn các ngươi giảmxuống.

- Yên tâm đi tiểu thư, họ sớm có chuẩn bị rồi! - Mụ mập mỉm cười, lấyra một bình thuốc nhỏ rất xinh, dốc ra một chút thuốc nước bôi vàongười mình. Loại thuốc nước này hình thành một tầng bao phủ nhàn nhạt,trùm kín cả thân thể mập mạp của mụ.

Những Thần Vệ trên phi bức cũng làm theo như vậy, trên người mỗi ngườiđều hình thành một lớp phủ rất mỏng dưới tác dụng của thuốc nước, chỉcó Tạp Mai Lệ Tháp không làm như vậy, trên người nàng tự nhiên hìnhthành một trường lực Hủy Diệt mà mắt thường khó gặp, tạo thành nhữngdao động liên tục ngăn cản bất kỳ loại khí nào gần người.

- Cho Bố Lai Ân một bình, nếu không hắn còn chưa đi được vài bước đã bịchướng khí độc này kéo ngã gục rồi. - Trước khi Tạp Mai Lệ Tháp bayxuống dãy Chướng Vân, người còn ở giữa không trung mới nhớ tới HànThạc, thuận miệng dặn.

Đợi cho thân ảnh màu tím của Tạp Mai Lệ Tháp chìm vào lớp chướng khíphía dưới, mụ mập hậm hực nhưng vẫn ném cho Hàn Thạc một bình thuốc,nói: - Bôi thuốc đều khắp người là được, một bình thuốc này trị giá mười hắc tinh tệ, thật là tiện nghi cho ngươi mà.

- Đa tạ. - Hàn Thạc mỉm cười, đưa tay ra, bình thuốc đang bay tới đã bịhắn hút vào tay, dốc bình ra ít thuốc nước bôi vào người trong chốclát, trên người hắn cũng có một lớp phủ rất nhạt, hình thành một loạikết giới đặc thù phủ kín thân thể hắn.

Cho dù không cần dùng Thiên Ma Bất Diệt Thể, Hàn Thạc vẫn không sợchướng khí độc ở chỗ này xâm nhập. Ma thể tu luyện tới bước này, hắnchỉ cần tâm thần vừa động là những lỗ chân lông toàn thân đều có thểphong bế, chướng khí đừng hòng xâm nhập vào. Cho dù Hàn Thạc hít thở,cũng có thể lợi dụng những lỗ chân lông này tống chướng khí độc rangoài cơ thể, sở dĩ dùng bình thuốc chỉ là không muốn khiến cho mụ mậpchú ý thôi.

- Ta không biết tiểu thư làm sao lại mang một Hạ vị thần như ngươi tới,tóm lại chúng ta sẽ không quản việc chết sống của ngươi đâu, một khigặp phải nguy hiểm gì, ngươi tốt nhất chạy xa được bao nhiêu thì chạy,đừng nghĩ chúng ta sẽ giúp cho ngươi! - Mụ mập bất mãn lầm bầm, rồi làngười thứ hai nhảy xuống dãy Chướng Vân. Mụ này tu luyện sức mạnh HắcÁm, có thực lực Trung vị thần mạt kì, nên coi thường Hàn Thạc chỉ làmột Hạ vị thần nho nhỏ cũng là việc đương nhiên thôi.

Những Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc khác đều theo Tạp Mai Lệ Tháp và mụmập tới tấp nhảy vào dãy Chướng Vân. Chẳng mấy chốc, phi bức dưới sựđiều khiển của một Thần Vệ cũng dần dần thu nhỏ lại.

Hàn Thạc khẽ cười, xem ra rất hứng thú với tình huống dãy Chướng Vânphía dưới. Trước khi tên Thần Vệ thu hồi phi bức cũng nhảy xuống, xuốngtới phía dưới Hàn Thạc phát hiện ra nhóm Thần Vệ này đang căng thẳng đitheo sau Tạp Mai Lệ Tháp, ai nấy thần sắc thận trọng, vô cùng cẩn thậnđánh giá tình huống chung quanh.

Vì ở đây không chỗ nào không có chướng khí, tầm nhìn ở chỗ này rất cóhạn, cho dù tầm mắt có tốt hơn cũng chỉ có thể nhìn rõ ràng cảnh tượngchung quanh trăm thước. Nếu nhìn xa một chút cũng rất khó thấy rõ. HànThạc tu luyện ma công nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể nhìn thấy rõràng sự vật trong vòng ba trăm thước chung quanh, xa hơn một chút làtrở nên mơ hồ.

- Tiểu tử, bây giờ đã đến lúc cần dùng tới ngươi rồi, ngươi có thể tìmđược dấu vết những tên gia hỏa này không? - Mụ mập lạnh lùng liếc nhìnHàn Thạc, có vẻ không tin hắn một chút nào.

Hàn Thạc hờ hững lắc lắc đầu, nói: - Chung quanh không có bất kỳ dấu vết nhân loại nào đã đi qua. Đượcrồi, các ngươi rốt cuộc tìm người nào, những người này tu luyện sứcmạnh gì, có đặc thù gì? Ta cần phải biết những tình huống mới nói được. Hàn Thạc cũng không nhìn mụ mập, mà hỏi thủ lĩnh đoàn người Tạp Mai Lệ Tháp.

- Là vài người đến từ Thần Vực sinh mạng. Họ là tử địch của chúng ta,dựa theo quy tắc bất thành văn, bất kỳ người nào tu luyện sức mạnh SinhMạng và sức mạnh Quang hệ, một khi đi tới Thần Vực Hắc Ám chúng ta chỉcần bị phát hiện là phải giết không tha. Họ dám đến khu vực của Ám Ảnhthành chúng ta, nhất định có những bí mật không thể nói ra, chúng taphải biết rõ mục đích của họ, rồi giết sạch đám người này, bằng khôngnếu bị những Thần Vực Hắc Ám khác biết được, nhất định sẽ cười nhạo ÁmẢnh thành chúng ta vô năng! - Tạp Mai Lệ Tháp gằn giọng giải thích choHàn Thạc.

Song phương chính là tử địch. Không có nguyên nhân đặc thù đối phươngnhất định không dám mạo hiểm tiến vào Thần Vực Hắc Ám. Cũng khó tráchTạp Mai Lệ Tháp kéo đàn kéo lũ đuổi giết những người tu luyện Sinh Mạngpháp tắc này.

Biết được lai lịch đối phương, trong lòng Hàn Thạc coi như cũng có mộtchút căn cứ. Người tu luyện sức mạnh Sinh Mạng có liên lạc kỳ diệu vớitự nhiên, một khi tiến vào nơi có những cây cổ thụ và đại lượng thựcvật, họ trở thành đám người rất khó tìm ra, cũng không trách Tạp Mai LệTháp muốn mượn người của Hắc Thiên.

Người tu luyện sức mạnh Sinh Mạng, chẳng những giỏi về việc dựa vào tựnhiên ẩn giấu khí tức của mình, mà còn không phá hỏng bất kỳ hoàn cảnhtự nhiên nào. Như vậy, họ sẽ lưu lại rất ít tung tích bên trong dãy núinày, dãy núi này lại bị chướng khí bao trùm, cho dù là Hàn Thạc muốntìm kiếm được vị trí của họ, cũng không phải một việc dễ dàng gì.

Trước khi nhảy xuống, vì sợ Tạp Mai Lệ Tháp phát hiện, Hàn Thạc đãthông qua Đỉnh Linh phóng thích mười con ma đầu xuống trước rồi. Lúcnày đám ma đầu đang không ngừng hướng mở rộng ra bốn phương tám hướng,quan sát cẩn thật từng chỗ dị thường trong dãy Chướng Vân.

Đột nhiên, một ma đầu bên phải phía trước cách Hàn Thạc ba mươi dặmphát hiện ra vài dấu vết ma thú quyết đấu. Chỗ đó có vài đoạn cây cốibị xé rách, rồi được người ra dùng sức mạnh nào đó gắn lại, rất rõràng, đó là do tác dụng của nhân loại. Người đó còn nguyện ý lãng phíthời gian để hàn gắn lại những thực vật, ngoại trừ người tu luyện SinhMạng pháp tắc, còn có thể có ai nữa chứ?

- Theo ta đi. Hàn Thạc quát khẽ, quay đầu bay về phía phương hướng đó. Mới đi ra bamươi thước, Hàn Thạc lập tức ngừng lại, quay đầu lại nhìn đám Thần Vệai nấy sắc mặt mờ mịt, lại nhìn nhìn cô gái xấu xí Tạp Mai Lệ Tháp sắcmặt đầy nghi hoặc, cười nói: - Sao, không tin ta à?

- Hứ... chẳng lẽ ngươi thật sự có phát hiện gì? Không có khả năng, cho dùhai vị thủ hạ của Hắc Thiên cũng không có khả năng dễ dàng phát hiện radấu vết người tu luyện sức mạnh Sinh Mạng trong sơn mạch này, ngươi làmsao có thể làm được chứ? - Đôi mắt tam giác của Tạp Mai Lệ Tháp hàoquang lấp lánh, kêu khẽ vẻ hơi hoài nghi.

- Tiểu thư, tiểu tử này nhất định là cố tình làm ra vẻ thần bí, hắn chỉlà một Hạ vị thần nho nhỏ, làm sao có thể được phát hiện ra tung tíchhọ nhanh như vậy? - Mụ mập hiển nhiên càng không tin Hàn Thạc.

- Nếu việc truy tung có liên quan tới cảnh giới, Tạp Mai Lệ Tháp tiểuthư chắc sẽ không mời ta đến đây, ngươi đừng tự tác thông minh đượckhông? - Hàn Thạc thản nhiên cười, căn bản không vứt coi mụ mập vào đâu.

- Xú tiểu tử.. ngươi... Ngươi dám nói với ta như vậy à! Ngươi tin tađộng một ngón tay là có thể cho ngươi vĩnh viễn biến mất không?! - Mụmập giận dữ.

- Câm mồm, Tạp Lâm Na! Tạp Mai Lệ Tháp quát lớn vẻ không vui, sau đó cau hàng lông mi thưa thớt của nàng, hỏi Hàn Thạc vẻ hoài nghi: - Ngươi tìm được dấu vết thật à?

- Cũng cách khoảng ba mươi dặm, đi một chuyến cũng không mất bao nhiêuthời gian, ngươi không tin thì đến xem. - Hàn Thạc nhún vai, không nóithêm gì nữa, đi trước hướng về phía dấu vết lạ thường.

Đợi cho Hàn Thạc sắp biến mất trước mắt họ, Tạp Mai Lệ Tháp mới khẽ hô một câu: - Đi, đuổi theo xem, ta nghĩ người này không có can đảm lừa gạt ta đâu!Nếu hắn dám làm như vậy thật, cho dù là bằng hữu của Đường Na, ta cũngsẽ cho hắn biết lễ độ!

Nàng vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều theo sau Hàn Thạc, mụ mậpTạp Lâm Na hậm hực nhìn theo hình bóng Hàn Thạc chăm chăm, không biếtphát tiết như thế nào.

Chẳng mấy chốc, họ theo sau Hàn Thạc đi tới khu vực đó. Lúc này hắnđang ở chỗ đó giả vờ giả vịt quan sát cái gì đó. Đợi cho Tạp Mai LệTháp đi tới bên cạnh hắn, làm vẻ mặt thong dong đứng lên, chỉ chỉ vàomấy cây cổ thụ được người ta gắn lại, nói: - Ngoại trừ người tu luyện sức mạnh Sinh Mạng, ta nghĩ không ra còn cóai lại lưu ý tới những cây đại thụ này như vậy, các ngươi thấy thế nào?

Tạp Mai Lệ Tháp chỉ liếc mắt nhìn cây đại thụ này, là lập tức hô lên: - Quả nhiên có dấu vết của sức mạnh Sinh Mạng, không sai, những tên kia khẳng định đã tới nơi này!

Sự thật xảy ra trước mặt, vốn mụ mập Tạp Lâm Na định cho Hàn Thạc bẽmặt, cũng kêu khẽ, lại quay sang nhìn hắn, ánh mắt lúc này hoàn toànbất đồng. Trước mặt Tạp Mai Lệ Tháp, mụ do dự trong chốc lát, rồi nóivẻ hối lỗi: - Xin lỗi, đích thật là ta nhìn lầm, xem ra ngươi thật sự không phải là một gánh nặng!

Nữ nhân này có một nói một, vô cùng thẳng thắn, mặc dù trước giờ khôngnể mặt người khác, nhưng khi phát hiện mình sai lầm lại dũng cảm thừanhận ngay, điểm này quả rất khó làm được. Hàn Thạc chú ý quan sát mộtchút, phát hiện ra Tạp Lâm Na tựa hồ đích xác thật tâm xin lỗi, hắnbiết mụ mập này nhân phẩm không kém, thầm khẽ gật đầu, nói: - Thôi, ta sẽ không để bụng đâu.

Đám Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc đi theo Tạp Mai Lệ Tháp cùng đến, cũngtới tấp tặc lưỡi lấy làm kỳ, lại nhìn Hàn Thạc, ánh mắt có thêm vàiphần tôn kính.

- Tiểu tử ngươi quả nhiên có chút môn đạo, ha ha, ta biết Đường Nakhẳng định sẽ không nói bậy mà! Tốt lắm, lần này nếu có thể tìm đượcmấy tên gia hỏa này rồi giết chết, ta sẽ cho ngươi một chút ích lợi,mọi người ở Ám Ảnh thành đều biết ta hào sảng nhất! - Tạp Mai Lệ Tháprất cao hứng, tán dương Hàn Thạc.

- Được, trước khi tìm được những người đó, chúng ta tạm thời nghe lờingươi! Ừm, bây giờ chúng ta đi như thế nào? - Tạp Mai Lệ Tháp hỏi tiếp.

Hàn Thạc sửng sốt, trong lòng cười khổ không thôi. Trước mắt thông quađám ma đầu, hắn cũng vẻn vẹn chỉ tìm được đầu mối này, căn bản khôngbiết những người kia rốt cuộc ở địa phương nào. Gặp phải sự tín nhiệmvô bờ của Tạp Mai Lệ Tháp, Hàn Thạc ngược lại không biết phải làm gì cho đúng.

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 698: Thần thạch trời ban

Đối mặt với ánh mắt tín nhiệm của những người này, Hàn Thạc do dự một chút, rồi quyết định nói thật: - Người tu luyện Sinh Mạng pháp tắc có ưu thế khi ẩn mình vào trong tựnhiên, ta cũng chỉ phát hiện một khu vực có dị thường như vậy thôi,tiếp theo chúng ta cũng chỉ có thể tìm tòi, xem thử có tìm được dấu vếtnào khác không.

- Như vậy hà, tốt lắm, chúng ta cứ từ nơi này đi về phía trước, điềutra khắp dãy Chướng Vân. - Tạp Mai Lệ Tháp hiểu được người tu luyệnSinh Mạng pháp tắc đích xác rất khó đối phó, thêm nữa Hàn Thạc đã chứngminh được năng lực của mình, nàng cũng biết là hắn không vô năng, lậptức đồng ý với ý kiến của Hàn Thạc.

Đoàn người đi sâu vào dãy Chướng Vân, tiếp tục xâm nhập. Những con mađầu do Hàn Thạc thả ra lấy khu vực này làm trung tâm, tiếp tục khôngngừng mở rộng ra chung quanh, quan sát cẩn thận từng viên đá ngọn cỏ đểxem có tình huống gì khác không.

Một mạch xâm nhập khoảng trăm dặm vào dãy Chướng Vân, trên đường gặpkhá nhiều ma thú rất cường đại, nhưng dưới đám Thần Vệ gia tộc Tái NhânĐặc này, đám ma thú cường đại đều cố tránh xa, không dám trêu chọc nhómthần có thực lực kinh khủng, hơn nữa rõ ràng không hiền lành gì này.

Ma đầu được khuếch tán ra, sau khi rời khỏi đây một mực bay vòng quanhdãy Chướng Vân, song cũng rốt cuộc cũng không điều tra được đầu dây mốinhợ của những người đó, xem ra đã đến trung tâm dãy Chướng Vân rồi,chướng khí càng ngày càng đậm, Tạp Mai Lệ Tháp lại bắt đầu trở nên tâmtình rối loạn.

- Vẫn không có gì phát hiện gì à? - Mụ mập Tạp Lâm Na lại bắt đầu hỏiHàn Thạc. Mụ cũng dần dần mất đi sự kiên nhẫn, mắt thấy tung tích nhữngngười đó vẫn không có lấy một chút đầu mối nào, rõ ràng có chút sốtrụôt.

- Dãy Chướng Vân quá lớn, không có khả năng mau chóng tìm được đầu mốigì đâu. - Hàn Thạc cau mày. Ma đầu không tìm được tung tích của nhữngngười đó, hắn cũng rất bất lực, nhưng thật cũng không có biện pháp gìkhác.

- Tiểu thư, hay là chúng ta phân tán ra, như vậy diện tích truy tìm cóthể lớn hơn nữa. - Tạp Lâm Na do dự trong chốc lát, bắt đầu xin ý kiếnTạp Mai Lệ Tháp.

- Không được, phân tán ra thì khả năng tìm được tung tích chúng sẽ tănglên, nhưng một khi gặp phải chúng, tính nguy hiểm sẽ rất cao, nói khôngchừng người mình còn chưa kịp truyền tin tức này lại đã bị những tên đógiết chết rồi. Tạp Mai Lệ Tháp dứt khoát phủ quyết, thở dài bất lực một chút, nói tiếp: - Tiếp tục đi, nói không chừng chúng ta chẳng mấy chốc sẽ có đầu mối đó.

Tạp Lâm Na không còn kỳ kèo nữa, chỉ thở dài một chút, sau đó đoànngười đi theo phía sau Hàn Thạc lại bắt đầu đi khắp dãy Chướng Vân.

Bất tri bất giác, thời gian lại qua năm ngày nữa. Hàn Thạc mặc dù chưađi hết cả dãy Chướng Vân, nhưng dựa vào những con ma đầu, mọi khu vựctrong dãy Chướng Vân đã được lướt qua một lần, nhưng vẫn không pháthiện dấu vết gì của tu luyện sức mạnh Sinh Mạng, ma đầu chỉ nhìn thấymột vài ma thú lang thang đây đó, cũng có một vài món thiên tài địa bảohiếm thấy.

Dần dần, chẳng những là Tạp Lâm Na sốt ruột, đến cả Hàn Thạc cũng đãcảm thấy nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Thậm chíhắn bắt đầu hoài nghi tin tức của Tạp Mai Lệ Tháp có đáng tin không,còn hoài nghi những người đó sớm đã rời khỏi dãy Chướng Vân rồi. TạpMai Lệ Tháp càng không có kiên nhẫn nữa, trên đường đi cảm thấy rất bựcbội, thỉnh thoảng đánh vào những cây cổ thụ trên những ngọn núi chungquanh, khiến cho đám ma đầu của Hàn Thạc càng khó có thể quan sát thấutriệt mọi nơi được.

- Có lẽ những người đó không có ở đây thật. Đi thôi, chúng ta rời nơinày. - Lại thêm một ngày nữa, Tạp Mai Lệ Tháp rốt cuộc không còn chútkiên nhẫn nào nữa, chính thức hạ lệnh rời khỏi. Nàng vừa nói như vậy,tất cả mọi người đều thở phào một hơi, vì đã sớm không muốn tiếp tụclàm việc vô ích trong dãy Chướng Vân nữa rồi.

Tạp Mai Lệ Tháp vừa hạ lệnh, tất cả mọi người đều không ai có dị nghị, chuẩn bị rời dãy Chướng Vân.

- Chờ một chút! - Hàn Thạc trầm mặc hồi lâu, trong khi mọi người muốn bay lên trời dùng phi bức trở về, hắn đột nhiên mở miệng.

- Sao thế? Cặp mắt tam giác của Tạp Mai Lệ Tháp trợn lên, nghi hoặc nhìn về phía Hàn Thạc, hỏi: - Mười ngày rồi mà không phát hiện gì thêm, chẳng lẽ trước khi đi lại có phát hiện gì sao?

- Trên núi phía trước có một nơi có rất nhiều cây cối tươi tốt. Nơi đócó một huyệt động không nhỏ, bên trong có rất nhiều ma thú đi tới khôngngừng. Lúc trước ta không để ý, bây giờ ngẫm lại thì trong sơn động đókhông biết có cái gì quái dị không?

Dựa vào một con ma đầu, lúc này Hàn Thạc phát hiện ra rất nhiều ma thúdần dần bỏ chạy ra khỏi sơn động, lập tức động tâm. Nhìn đám ma thú bỏchạy như ma đuổi, gần như bị người nào đó lùa ra ngoài.

- À, nghe ngươi nói như vậy, ta cũng nhớ ra những thực vật trên dãyChướng Vân thường mọc rất thưa, thật ra quả núi đó có chút kỳ lạ, thựcvật trên đó rất tươi tốt, có phải là ngươi nói về cái đó không? - Mụmập độc nhãn Tạp Lâm Na, nhân cơ hội cũng xen vào vẻ kinh ngạc.

- Đúng, chính là ngọn núi đó! Hàn Thạc nói vẻ hoài nghi: - Trên núi thực vật tươi tốt như vậy, việc này khá đặc biệt, mặt khác,những con ma thú trong sơn động hình như là bị đuổi chạy ra, bên trongcũng có vẻ có chút kỳ quái. Cả dãy Chướng Vân bị chúng ta dạo nát rồi,thế mà rốt cuộc không tìm được dấu vết gì, những người đó không biếtchừng đang trốn trong sơn động đó thì sao?

Hàn Thạc vừa nói như vậy, vốn Tạp Mai Lệ Tháp vừa ra lệnh rời đi lại dấy lên chút hy vọng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: - Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Đi thôi, chúng ta đến đó xem tìnhhuống, nói không chừng tìm được vài thứ hay ho trong trong sơn động.

Dưới sự phân phó của Tạp Mai Lệ Tháp, đoàn người rầm rầm rộ rộ quay lạingọn núi mà họ đã qua, đi tới miệng huyệt động, mọi người rõ ràng thấymột vài ma thú hình thù kỳ lạ đang lục tục từ trong sơn động đi ra, cóvài con còn có vẻ kinh hoảng, nhìn thấy Tạp Mai Lệ Tháp dẫn nhân mã tớivội gầm lên rồi chạy tán loạn.

Những con ma thú trên Chúng Thần đại lục cường đại hơn ma thú trên KỳÁo đại lục, song trí lực của chúng lại tựa hồ không phát triển mấy,cũng không biết vì nguyên nhân gì, con nào con nấy mặc dù sớm đã vượtqua cấp năm thậm chí cấp sáu cấp bảy, nhưng Hàn Thạc không hề thấy connào có thể hóa thành nhân loại cả.

Trong chớp mắt, những con ma thú này đua nhau chạy tứ tán. Một con mađầu của Hàn Thạc cũng nhân cơ hội đó chui vào trong huyệt động. Sau khitiến vào huyệt động, con ma đầu đó chẳng mấy chốc đã phát hiện ra vẫncòn vài con ma thú lục tục từ bên sâu trong động bỏ chạy ra, bên tronghuyệt động có rất nhiều ngã rẽ nhỏ, không biết đi thông tới nơi nào.

- Đi thôi, vào xem, chỗ này có vẻ rất kỳ quái. - Tạp Mai Lệ Tháp đi vàotrong huyệt động. Đoàn người phía sau kể cả Hàn Thạc cũng theo vào.

Trong huyệt động cực kỳ rộng lớn. Đi vào không bao lâu họ thấy vài ngãrẽ. Không biết trong này có bao nhiêu động đá, Tạp Mai Lệ Tháp cảm thấybên trong hẳn là không có gì hung hiểm, nên lúc này dưới sự đề nghị củaTạp Lâm Na, rốt cục đồng ý cho mọi người tách ra điều tra, một khi pháthiện dị thường lập tức hô lớn lên.

Đối mặt với hai ngã rẽ, Tạp Lâm Na tự mình dẫn đầu một đội Thần Vệ đivào một ngã. Hàn Thạc đương nhiên đi theo Tạp Mai Lệ Tháp. Về sau, lạicó vài ngã rẽ nữa xuất hiện trước mặt đoàn người. Dưới sự ra hiệu củaTạp Mai Lệ Tháp, lại có mấy người tách ra khỏi đội ngũ.

Những ngã rẽ không ngừng xuất hiện. Đám Thần Vệ bên người Hàn Thạc cũngdần dần giảm bớt, sau đó chỉ còn có Hàn Thạc và Tạp Mai Lệ Tháp và haiThần Vệ. Lúc này, cuối cùng họ không tiếp tục gặp phải ngã rẽ nào nữa.

Những con ma đầu trước đây còn phiêu đãng ngoài dãy Chướng Vân, bây giờcũng lục tục tiến vào bên trong huyệt động. Chúng bay vòng quanh rấtnhiều những đường đi lối lại đan xen phức tạp bên trong huyệt động, vàicon đi theo Tạp Lâm Na, vài con đi theo những Thần Vệ khác, hai conkhác một mực dò đường phía trước Hàn Thạc.

Những con ma thú gặp được trên đường vừa thấy người đến gần tới tấpcông kích điên cuồng, nhưng dưới tay của những tên Thần Vệ này thìchúng căn bản không có cơ hội nào. Con nào con nấy bị giết ngay ở tronghuyệt động. Đột nhiên, dựa vào một ma đầu dò đường phía trước, Hàn Thạcphát hiện ra huyệt động phía trước xuất hiện một động dung nham thậtlớn. Nham thạch ở đây nóng bỏng chảy cả sắt thép, nhiệt độ cao kinhngười. Nham thạch này lại nhiều vô số như nước lũ. Vừa sôi sùng sục vừabốc lên màn khói nhẹ nhàn nhạt, nhiệt độ cao đến phát sợ.

Ma đầu tính thích âm hàn, gặp phải nhiệt độ cao như thế này cũng khó màchịu nổi, nên chúng không dám mạo hiểm xâm nhập. Nhưng thông qua quansát của ma đầu, Hàn Thạc phát hiện ra động dung nham phía trước tựa hồcó một vài khí tức kỳ lạ, hình như là có một màn hàn khí mang hìnhngười ngay ở giữa động dung nham nóng bỏng này.

Trong đoàn người đi theo Tạp Mai Lệ Tháp tiến đến dãy Chướng Vân, cũngkhông có ai tu luyện sức mạnh Thủy hệ. Do đó người tạo ra hàn khí trongđộng dung nham đó tuyệt không phải là người bên mình. Hàn Thạc lập tứcphán đoán có chuyện, lệnh cho con ma đầu đó tạm thời lui về phía sauvài bước. Hắn vội vàng nói với Tạp Mai Lệ Tháp: - Phía trước hẳn là có một động dung nham, nơi đó nhiệt độ cực cao.Nhưng sâu trong đó tựa hồ lại có khí tức lạnh lẽo, có lẽ đến từ Thần tuluyện sức mạnh Thủy hệ, ta có thể khẳng định phía trước nhất định cóchuyện! Muốn triệu tập đám Thần Vệ tới đây tìm tòi hư thật không?

- A? Thật hả?! Tạp Mai Lệ Tháp kinh ngạc hoan hô, trên gương mặt xấu xí lộ ra vẻ vui sướng, khẩn cấp nói: - Đi, chúng ta mau vào đó xem tình huống, không cần thông báo mấy ngườikia đâu, chúng không có lấy một ai có thực lực mạnh hơn ta, cho dù đếnđây cũng không thể giúp gì được cho chúng ta.

Vừa nghe nàng vừa nói như vậy, Hàn Thạc nghĩ lại cũng đúng, nên khôngtiếp tục khuyên nhủ gì nữa, lập tức đuổi theo Tạp Mai Lệ Tháp và haiThần Vệ rất nhanh, lao về phía động dung nham.

Có mục đích chuẩn xác, họ chẳng mấy chốc đã tới nơi con ma đầu kia. TạpMai Lệ Tháp vừa tới nơi, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: - Quả nhiên, Bố Lai Ân, ngươi nói đúng lắm. Bên trong đích thật là cótên tu luyện sức mạnh Thủy hệ! Gần đây Băng Tuyết nữ thần cùng Tự Nhiênnữ thần và Quang Minh thần gần gũi nhau, đội ngũ của chúng mà có ngườitu luyện sức mạnh Thủy hệ cũng là bình thường thôi. Bố Lai Ân, ngươibây giờ có thể tạm thời lùi lại, ta đi vào giết chết chúng nó!

Trong mắt Tạp Mai Lệ Tháp, thực lực của Hàn Thạc rất thấp kém, một tênHạ vị thần dưới tình huống này thì đến cả làm tốt thí cũng không làmđược. Cô gái xấu xí Tạp Mai Lệ Tháp trong lúc này mà còn quan tâm đếnchết sống của hắn làm cho Hàn Thạc sinh ra chút cảm động. Hắn cũngkhông miễn cưỡng, khẽ gật đầu, nói: - Ta hiểu rồi!

Vừa nói xong, Hàn Thạc không tiến mà lùi lại, ra vẻ đã muốn đi ra ngoài.

Tạp Mai Lệ Tháp truy kích lâu như vậy, bây giờ rốt cục phát hiện ratung tích địch nhân, trong lúc nóng lòng lập tức phóng nhanh vào hướngđộng dung nham. Nàng có thực lực Thượng vị thần, quanh thân tự nhiênhình thành một trường hủy diệt, cách ly toàn bộ động dung nham này.

Hai Thần Vệ đi theo Tạp Mai Lệ Tháp đến đây cũng rất tận chức cùng theovào, thay nhau hình thành Thần chi lĩnh vực, lợi dụng thần lực quanhthân ngăn cản dung nham nguy hiểm trong động, rồi nhanh chóng biến mấttrong mắt Hàn Thạc.

Đợi cho ba người toàn bộ chìm vào động dung nham, Hàn Thạc bình tĩnhđưa Kim Giáp thi ra, đào một thông đạo đi thẳng vào trong động dungnham, từ một góc khác đi sâu vào trong động dung nham. Ma thể Hàn Thạcthủy hỏa không xâm phạm được, chắc chắn không bị nhiệt độ dung nham rấtcao trong động gây ra ảnh hưởng gì. Xuyên qua đường nhỏ do Kim Giáp thilàm ra, hắn có thể điều tra những tình huống sâu trong động dung nham.

Ghé mắt nhìn vào, Hàn Thạc phát hiện ra trong động dung nham đang tiếnhành cuộc chiến đấu kịch liệt. Hai Thần Vệ vừa mới nhảy vào trong đó đãbị người ta giết chết rồi, thi thể cách lỗ nhỏ của Hàn Thạc không xa,còn cô gái xấu xí Tạp Mai Lệ Tháp lúc này đang đối mặt với hai cườnggiả vây công. Mặc dù nàng tiến công điên cuồng, nhưng Hàn Thạc xem rađã dần dần có chút không chịu nổi rồi.

Hai người vây công Tạp Mai Lệ Tháp, một người là lão đầu tinh thần sángláng, trong tay nắm một cây khô mộc pháp trượng. Hắn tu luyện sức mạnhSinh Mạng, cây khô mộc pháp trượng đó không ngừng phóng thích ra nhữngsợi dây tơ xanh lục, như là những sợi rễ mềm dẻo vây bọc lấy Tạp Mai LệTháp.

Một người khác là một đại mỹ nữ lạnh lùng diễm lệ. Vóc người nàng caodong dỏng, thần tình băng hàn, cả người như là một mỏm núi băng giá vạnnăm không tan, mũi nhọn, hai tay trắng nõn nà không ngừng bắn ra thầnquang lạnh buốt, đến cả nhiệt độ rất cao trong động dung nham cũng toànbộ bị nàng ta làm giảm xuống đáng kể.

Hai người này đều có thực lực Thượng vị thần, còn Tạp Mai Lệ Tháp cũngvẻn vẹn chỉ là một Thượng vị thần sơ kì, cho dù hai người đó có cùngthực lực với nàng, sự thất bại của nàng cũng chỉ là việc sớm muộn màthôi. Huống chi, chung quanh hai người đó còn có sáu Trung vị thần thựclực bất phàm, chúng xếp thành vị trí sao sáu cánh, xem ra đang chuẩn bịdùng một ma pháp trận nào đó trợ giúp cho hai Thượng vị thần. Tạp MaiLệ Tháp như điên như cuồng, tướng mạo dữ tợn đáng sợ, vừa ứng phó vớicông kích lôi đình của hai người, vừa không ngừng phóng nhanh hướng vềphía một khối nham thạch thật lớn, tựa hồ muốn hủy diệt khối nham thạchnày đi.

Theo ánh mắt Tạp Mai Lệ Tháp, Hàn Thạc phát hiện ra đó là một khối nhamthạch màu xanh lam, trên đó lấp lánh ánh sáng ngọc, như là một viênthần tinh chói mắt, hơn nữa ánh sáng màu xanh trên tảng đó đó lại dichuyển theo quy luật nhất định, không ngừng tản mát ra hào quang mêngười, mĩ lệ vô cùng!

- Thần thạch trời ban! - Hàn Thạc khẽ hô lên một tiếng, khó có thể chedấu vẻ kinh hãi, nhìn nham thạch màu xanh lam mĩ lệ, rốt cục biết tạisao lão đầu tu luyện Sinh Mạng pháp tắc không ngại ngàn dặm, mạo hiểmnguy hiểm sinh mạng đi tới Thần Vực Hắc Ám.

Cũng hiểu được tại sao Tạp Mai Lệ Tháp lại bất chấp tất cả phải diệt được nham thạch mĩ lệ đó.

Bởi vì những điểm sáng lấp lánh như một bầu trời đầy sao trên tảng đáđẹp mắt đó chính là quĩ tích lưu động tự nhiên của Sinh Mạng pháp tắc,bất kỳ ai tu luyện Sinh Mạng pháp tắc có thể thông qua sự lĩnh ngộ quỹtích này mà hiểu sâu về chân lý của pháp tắc này!

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 699: Ta sẽ bảo hộ ngươi!

Hàn Thạc đã đi tới Chúng Thần đại lục được một thờigian, tự nhiên cũng nghe nói về thuyết pháp Thần thạch trời ban. Có vàiđịa phương hình thành loại nham thạch kỳ diệu này. Trên đó thườngthường ẩn chứa những ý nghĩa thâm ảo một cách tự nhiên của mọi hệ sứcmạnh. Mỗi một vị Thần theo đuổi sức mạnh ý nghĩa thâm ảo đều có thểthông qua sự lĩnh ngộ về nó của những sức mạnh trên Thần thạch để tạothành đột phá cho mình.

Thần thạch trời ban so với Thần tinh các loại hệ còn thưa thớt hơnnhiều. Mức độ trân quý đương nhiên cũng không thể đánh đồng được. Thầntinh có thể làm tăng trưởng thần lực. Còn Thần thạch trời ban còn cóthể làm cho người tu luyện thể ngộ được chân lý của sức mạnh mà tăngtiến. Hơn nữa rất thích ứng với những người đồng hệ, nên luôn luôn làmcho người ta phải đỏ mắt vì ham muốn.

Khối Thần thạch trời ban màu xanh lam lóng lánh tỏa ra những ánh sángmàu xanh nhạt mờ ảo, thêm nữa còn có những điểm sáng lập lòe lưu độngrất đẹp mắt. Thoạt nhìn Thần thạch trời ban này giống như một bầu trờiđầy sao tỏa sáng mênh mông thần bí, một vì sao chói mắt trong đó diđộng chầm chậm theo một quỹ tích kỳ diệu nào đó, làm cho người ta nhưlạc vào một loại mộng cảnh huyền ảo.

Một vị Thần tu luyện Sinh Mạng pháp tắc chỉ cần nhìn chăm chú vào khốiThần thạch trời ban này mà tu luyện, lĩnh ngộ những quỹ tích di độngcủa những vì sao lấp lánh này cho tốt, chắc chắn thu được lợi ích thậtlớn về sự lĩnh ngộ Sinh Mạng pháp tắc. Người tu luyện sức mạnh SinhMạng mạo hiểm nguy hiểm sinh mạng trải qua ngàn dặm đi tới nơi này,đương nhiên cũng là vì một khối Thần thạch trời ban thật lớn này.

Thần thạch trời ban có thể chia làm hai loại. Một loại có thể di động.Còn có một loại sinh ra theo địa thế đặc thù. Bình thường khi rời khỏinơi sinh ra nó, loại Thần thạch trời ban này sẽ lập tức mất đi tác dụngkỳ diệu của mình. Còn hòn đá trong động dung nham này hiển nhiên làloại thứ hai, thuộc loại không thể di động. Bằng không những người nàysớm đã lấy đi khối nham thạch lớn này, tuyệt không còn lưu lại đây.

Tạp Mai Lệ Tháp vừa thấy Thần thạch trời ban này, tự nhiên muốn bấtchấp tất cả hủy diệt nó đi. Nếu không tùy ý cho tên tu luyện sức mạnhSinh Mạng thể ngộ, thực lực tên đó khẳng định sẽ càng ngày càng mạnh.

Cụôc chiến đấu trong động dung nham đã tới thời khắc mấu chốt. Dưới sựra tay toàn lực của hai Thượng vị thần, cô gái xấu xí Tạp Mai Lệ Thápthiên tài của Ám Ảnh thành này đã rơi vào hạ phong. Chẳng những khó cóthể tiếp cận với khối Thần thạch kia nửa bước, còn không thể không liêntục thoái lui, hơn nữa trên người đã bị thương.

"Nữ nhân ngốc. Nhân cơ hội này chạy đi mới là vương đạo. Còn sống rakhỏi dãy Chướng Vân này, trở về Ám Ảnh thành đem theo nhiều Thượng vịthần tới hủy diệt chỗ này chẳng phải là tốt nhất à!" - Hàn Thạc thấyTạp Mai Lệ Tháp cố gắng hủy diệt Thần thạch trời ban dưới sự giáp côngcủa hai Thượng vị thần đồng cấp, trong lòng thầm mắng.

Chẳng mấy chốc, sáu Trung vị thần toàn bộ tu luyện sức mạnh Sinh Mạngđã tạo thành kết giới hình dạng lục mang tinh trận (trận pháp sao sáucánh), bịt kín đường lui duy nhất của Tạp Mai Lệ Tháp, phòng ngừa nàngthoát khỏi động dung nham.

- Địch Tư Tạp tiên sinh. Ngươi còn do dự gì nữa!? Nếu không hạ sát thủ,một khi nữ nhân điên này mà thoát được, ngươi rốt cuộc đừng mơ an tâm ởlại đây lĩnh ngộ sức mạnh Sinh Mạng. Hơn nữa chúng ta phỏng chừng cũngrất khó có thể ra khỏi Thần Vực Hắc Ám! - Mỹ nữ lạnh lùng diễm lệ, máitóc dài màu trắng bay phần phật, băng giá la lên.

Lão đầu vẫn nương tay vừa nghe như vậy, rốt cục tỉnh lại không còn dodự nữa, có lẽ vì sự hấp dẫn của Thần thạch trời ban là thật sự quá lớn,đến cả người tu luyện sức mạnh Sinh Mạng luôn luôn không đẩy người vàochỗ chết lúc này cũng không thể không chính thức hạ sát thủ, khai triểntoàn lực.

Lúc này, Tạp Mai Lệ Tháp sớm đã mỏi mệt vô cùng, tình thế lại càng nguycơ hơn. Dưới sự vây bọc của từng đạo dây tơ màu xanh lục mờ ảo từ nhánhcây của ông già này, mỹ nữ đầu bạc lãnh khốc lần lượt đẩy ra những tiasáng băng hàn bắn vào cơ thể Tạp Mai Lệ Tháp, không chỉ phá sự phòngngự từ Hủy Diệt thần lực của Tạp Mai Lệ Tháp mà còn làm cước bộ nàngbắt đầu loạng choạng.

Sáu Trung vị thần kết thành kết giới, vững vàng thủ chặt cửa vào duynhất. Động dung nham này chẳng những chắc chắn vô cùng, muốn phá vỡkhông biết những tầng nham thạch dày này để thoát đi thì cơ hồ không cókhả năng. Tạp Mai Lệ Tháp chẳng mấy chốc lâm vào nguy cơ chính thức.Tới bây giờ chẳng những khó có thể hủy Thần thạch kia, mà muốn còn sốngrời khỏi đây cũng là một vấn đề.

Đến lúc này thì Hàn Thạc mới phát hiện ra trong mắt Tạp Mai Lệ Tháphiện ra sự hối hận và vẻ mặt lo lắng. Đáng tiếc nữ nhân điên cuồng nàytỉnh táo lại đã quá muộn.

Mắt thấy Tạp Mai Lệ Tháp sắp táng thân dưới tay hai Thượng vị thần, HànThạc do dự một chút, rồi quyết định ra tay cứu giúp. Quyết tâm mộtchút, hắn lập tức lợi dụng sức mạnh của Kim Giáp thi, âm thầm hìnhthành vài huyệt động trong cái động dung nham này. Những huyệt động nàychỉ phủ một lớp đá rất mỏng, rất dễ phá vỡ. Kim Giáp thi có thiên phúthần thông về phương diện này, đến cả hai Thượng vị thần cũng khó cóthể cảm ứng được tiểu động tác của hắn. Chẳng mấy chốc, hắn đã giúp HànThạc an bài xong

Hàn Thạc thông qua những thông đạo do Kim Giáp thi đào ra trong độngdung nham, không ngừng bay chung quanh, cố gắng kiếm được một vị tríthích hợp để đột nhiên ra tay kéo Tạp Mai Lệ Tháp vào.

"Ha ha!"

Mỹ nữ đầu bạc vươn tay chĩa ra cây băng kiếm, xảo quyệt đâm vào bụng Tạp Mai Lệ Tháp.

Tạp Mai Lệ Tháp rú lên một tiếng chói tai, thân thể không tự chủ đượcbắn về phía mội cái động được Kim Giáp thi vừa đào ra. Hàn Thạc mừngquá, vội vàng bay tới khu vực đó.

"Ầm", tầng đá mỏng trực tiếp bị thân thể nàng phá tan. Lúc này Hàn Thạccũng vừa tới nơi, vươn tay bắt được mớ quần áo sau lưng của Tạp Mai LệTháp, toàn lực bỏ chạy vào trong tầng đá sâu thẳm.

Cùng lúc đó, Kim Giáp thi phối hợp ăn ý với Hàn Thạc, lợi dụng bản năngthiên phú rất nhanh khép lại nham động phía sau Hàn Thạc. Lúc trước vàinham động bị Kim Giáp thi động tay động chân làm ra, bây giờ lại bắtđầu chầm chậm di động liền lại một cách thần kỳ.

Trong động dung nham, hai Thượng vị thần hiển nhiên sửng sốt một chút,không hiểu tại sao động dung nham này lại đột nhiên không chịu nổi mộtkích như vậy. Đợi khi chúng có phản ứng, đột nhiên phát hiện ra độngkhẩu vừa bị vỡ tan lúc nãy lại tự động khép lại. Đầu bạc mỹ nữ đó kêusợ hãi: - Mau đuổi theo!

"Ầm ầm... ầm ầm..."

Mụ ra tay rất nhanh, oanh kích nham động mà Kim Giáp thi đang khép lại,song tầng đá trong động dung nham này đích xác cứng kinh người, dướithần lực oanh kích của mụ, mặc dù động dung nham truyền ra những tiếngầm ầm ghê rợn, nhưng tầng nham thạch lại không hề vỡ vụn. Xem ra dướisự thiêu đốt liên tục của nhiệt độ rất cao, nham thạch đã sinh ra nhữngbiến hóa vô cùng kỳ diệu.

- Có thể nói, nữ nhân này khẳng định không phải một mình tới đây. Chúngta chỉ cần giết chết toàn bộ những người này, như vậy chúng ta mới cóthể ngăn cản người khác phát hiện ra khối Thần thạch trời ban này! - Mỹnữ lãnh khốc tu luyện sức mạnh Thủy hệ quả nhiên là một Thượng vị thầntỉnh táo hơn nữa rất ác độc. Mụ thấy không thể phá được nham thạch, lậptức quyết đoán thay đổi chủ ý.

Sự đã đến nước này, Địch Tư Tạp cũng không thể không dựa theo ý của mụ, hắn gật đầu nói: - Một mình ta lưu tại đây trông chừng Thần thạch kia, sự tình bên ngoài làm phiền ngươi rồi!

Mỹ nữ đầu bạc hờ hững gật đầu. Quay sang phân phó cho sáu tên Trung vị thần tu luyện Sinh Mạng pháp tắc: - Đi theo ta. Các ngươi chỉ cần phụ trách cản trở những người chạy trốn là được. Việc giết người giao cho ta!

Mụ cũng biết để những người tu luyện Sinh Mạng pháp tắc này giết người thì quả có chút khó khăn.

Nữ nhân đầu bạc mĩ lệ tâm ngoan thủ lạt này vừa dẫn sáu Trung vị thầnrời khỏi động dung nham, lập tức đại khai sát giới. Mọi người phân tánra truy tìm tung tích của Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc vừa mới tới,toàn bộ đều là Trung vị thần. Hơn nữa còn không ở cùng nhau. Đối mặtvới sự sát phạt rất quyết đoán của nữ nhân Thượng vị thần này, căn bảnkhông có lấy một ai có thể địch nổi, trong lòng quả núi này không ngừngvang lên những tiếng rú thê thảm.

Thiên tài xấu xí Tạp Mai Lệ Tháp được Hàn Thạc đỡ tay. Vừa rồi bị dínhvài vết thương nhẹ, cuối cùng lại bị mỹ nữ đầu bạc một kiếm đâm thẳngvào bụng, nên thương thế càng thêm nghiêm trọng. Vào thời điểm mấu chốtnày lại lâm vào trạng thái thiêm thiếp, căn bản không thể giúp cho HànThạc cái gì.

Mắt thấy mọi Thần Vệ bên trong núi đều bị giết, Hàn Thạc cũng không làmgì được hơn. Dựa vào sức mạnh của Kim Giáp thi, hắn không ngừng đi theonhững thông đạo vừa mới được đào, hướng về phía ngoài quả núi.

Khi sắp ra ngoài núi, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra mụ mập độc nhãnTạp Lâm Na vừa thoát ra. Mụ này hiển nhiên hiểu được bên trong núi đangphát sinh cái gì. Bất chấp tất cả muốn chạy ra ngoài quả núi này. Đángtiếc những thông đạo bên trong rất ngoằn ngoèo, dưới sự nóng lòng mụcăn bản không tìm ra đường về, chỉ chạy loanh quanh trong một phạm vinhỏ.

Dựa theo thăm dò từ những ma đầu của Hàn Thạc, Hàn Thạc tin rằng mộtkhi nữ nhân tu luyện sức mạnh Thủy hệ giết sạch đám Thần Vệ gia tộc TáiNhân Đặc này, Tạp Lâm Na chắc chắn khó thoát chết!

"Mẹ nó, đem theo một người hay theo hai người thì cũng mệt như nhauthôi! Trong lòng Hàn Thạc do dự một chút, rồi cũng quyết định giúp chomụ mập Tạp Lâm Na." Lệnh cho Kim Giáp thi cách đó không xa phá ra một thông đạo, rồi Hàn Thạc đột nhiên chui ra, quát to: - Theo ta!

Tạp Lâm Na đột nhiên thấy Hàn Thạc từ một vách tường đá chui ra giậtbắn cả người, trong lúc vô tình chuẩn bị công kích hắn. Khi sắp ra taymới phát hiện ra không phải là địch nhân. Trong lúc này Tạp Lâm Na tâmhoảng ý loạn, vừa thấy có người dẫn đường bèn không chút nghĩ ngợi chuivào ngay.

Tạp Lâm Na vừa tiến vào huyệt động, Hàn Thạc vội vàng tiếp tục lao nhưđiên về phía trước. Tạp Lâm Na không chút nghĩ ngợi, không nói một câugì, cắm cúi đi theo phía sau. Kim Giáp thi ẩn thân trong vách đá, cũngnhân cơ hội này bịt kín lại lối đi mà Tạp Lâm Na vừa vào.

Ma đầu lúc trước thả ra không ngừng thăm dò mọi tình huống bên tronglòng núi, thêm nữa lại có Kim Giáp thi là vương giả bên trong ngọn núinày, Hàn Thạc chẳng mấy chốc đã lợi dụng con đường vừa mới mở ra ngoàingọn núi này, mang theo Tạp Mai Lệ Tháp đang thiêm thiếp, tiếp tục bắtđầu đại kế đào mạng của mình, hướng thẳng về phía trước lao đi.

Phía sau, Tạp Lâm Na cắm cúi đi theo Hàn Thạc, vừa đi vào lòng núi tốităm, mụ lập tức phát hiện ra Tạp Mai Lệ Tháp trong tay Hàn Thạc, kinhhãi thất thanh nói: - Tiểu thư làm sao vậy, tiểu thư làm sao vậy? Trong thanh âm mụ mang theo sự quan tâm rất thực tình, có vẻ rất lo lắng.

Là một Trung vị thần, tốc độ Tạp Lâm Na tự nhiên chẳng chậm hơn HànThạc bao nhiêu. Đợi mụ tiếp tục chạy tới gần hơn, Hàn Thạc bày vẽ linhtinh về những sự tình Tạp Lâm Na vừa trải qua miêu tả một lần, rồi quátkhẽ: - Tạm thời bây giờ không phải lúc nói, ngươi ôm Tạp Mai Lệ Tháp, chúngta phải nhanh chóng rời khỏi dãy Chướng Vân. Chỗ này có hai Thượng vịthần thực lực phi phàm, còn có Thần thạch trời ban. Chúng ta chỉ cóthoát chỗ này mời cao thủ tới mới có thể nắm chắc phần thắng.

Tiếp nhận Tạp Mai Lệ Tháp từ tay Hàn Thạc, mụ mập độc nhãn cũng biếttình thế khẩn cấp, bay nhanh hướng về phía bầu trời trên dãy ChướngVân. Muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa Tạp Mai Lệ Tháp rời khỏi quả núinguy hiểm này.

- Xuống đây! Hàn Thạc hét lớn. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tạp Lâm Na, hắn vội vàng giải thích: - Dãy Chướng Vân là chướng ngại thiên nhiên. Chỗ này chướng khí khắpnơi, hơn nữa chướng khí kỳ lạ còn có tác dụng làm trở ngại Thần hồnthăm dò. Chúng ta chỉ có chạy trong dãy Chướng Vân này rồi từ từ rangoài mới là an toàn nhất. Một khi ngươi bay lên trời, thoát ly khỏi sựbao phủ của chướng vân, chúng ta sẽ mất đi chướng ngại thiên nhiên này,lập tức bị phát hiện truy giết sát ngay!

Tạp Lâm Na chỉ vì quá bối rối về tình huống của Tạp Mai Lệ Tháp nên mớisơ ý như vậy, bây giờ vừa nghe Hàn Thạc giải thích, lập tức hiểu đượcphương pháp của hắn mới là tốt nhất. Mụ vội vàng lao người xuống dưới,rồi thoáng nhìn Hàn Thạc vẻ cảm kích, rồi bay về phía ngoài dãy ChướngVân.

Lúc này dựa vào tầm mắt của ma đầu, Hàn Thạc phát hiện ra mỹ nữ đầu bạcdẫn sáu Trung vị thần tu luyện Sinh Mạng pháp tắc, hai tay đầy máu từtrong núi vọt ra. Thần hồn mụ quét qua, hết nhìn đông tới nhìn tây vẻnghi hoặc, cuối cùng đuổi tới bên Hàn Thạc và Tạp Lâm Na, tốc độ cựcnhanh, rõ ràng nhanh hơn hẳn Tạp Lâm Na.

- Mụ đuổi đến nơi rồi! Hàn Thạc biến sắc, vội vàng nói với Tạp Lâm Na đang hoảng hốt: - Đi theo ta. Ngàn vạn lần không được phá hỏng bất kỳ cỏ cây gì, nếu không sẽ bị mụ tìm được tung tích chúng ta!

Mỹ nữ đầu bạc chính vì phát hiện ra dấu vết do Tạp Lâm Na lúc trước vộivàng mà để lại, mới có thể phán đoán ra chính xác phương vị. Hàn Thạcsợ Tạp Lâm Na một lần nữa trong lúc hoảng loạn mà thiếu cẩn thận, vộivàng nhắc nhở.

- Ngươi giữ tiểu thư, dẫn nàng rời khỏi đây bình an nhé. Ta sẽ nghĩ biện pháp dẫn truy binh đi ra xa!

Tạp Lâm Na liên tiếp lầm lẫn, tựa hồ ý thức được mình cũng không thểđưa Tạp Mai Lệ Tháp còn sống ra khỏi dãy Chướng Vân. Mụ thấy Hàn Thạcdưới tình huống này lại bình tĩnh đến đáng sợ, cảm thấy để mụ dẫn truybinh ra xa, thì tỷ lệ Tạp Mai Lệ Tháp còn sống mới có thể lớn nhất. Dođó căn bản không hỏi ý kiến của Hàn Thạc, đưa Tạp Mai Lệ Tháp ấn vàotay Hàn Thạc, còn mình thì cố ý lưu lại một vài tung tích. chạy về phíamột phương hướng khác. Hàn Thạc thậm chí chưa kịp ngăn cản mụ làmchuyện điên rồ này, thân ảnh mập mạp của mụ đã biến mất không thấy nữa.Nhìn hình bóng mụ dứt khoát đi xa, trong lòng Hàn Thạc nhất thời sinhra vài phần kính ý. Biết nữ nhân này mặc dù đối xử với người khác lạnhlùng hơi bất lưu tình một chút, nhưng khi đến lúc mấu chốt quả thật cóthể tín nhiệm được.

Mụ vừa đi như vậy, Hàn Thạc biết mụ rất có thể dữ nhiều lành ít. Nhưngđây là quyết định của mụ nên Hàn Thạc cũng không cản trở. Vào thời khắcmấu chốt này cũng không tiếp tục cảm khái nữa, hắn sai một con ma đầuđi theo mụ, còn mình thì đi ngược lại với hướng của mụ.

Có mụ liều chết dẫn dụ, Hàn Thạc quả nhiên phát hiện ra nữ nhân bănggiá đó hướng về phía mụ đuổi tới, dãy Chướng Vân không đâu không cóchướng khí, tầm nhìn cực thấp, lực cảm ứng Thần hồn cũng bị ảnh hưởngnhiều. Vừa rời khỏi Hàn Thạc, Tạp Lâm Na dự tính làm vật hy sinh ngượclại trở nên tỉnh táo lạ thường, rốt cuộc không phạm một sai lầm ngớngẩn nào nữa, dựa vào tình thế đặc thù của dãy Chướng Vân, thủy chungbảo trì một khoảng cách thích hợp với truy binh.

Ba ngày sau, khoảng cách giữa hai người chia nhau hai đường càng lúccàng lớn. Còn Hàn Thạc cũng đã tới phía ngoài dãy Chướng Vân. Ma đầutrong dãy Chướng Vân không thể duy trì liên lạc với Đỉnh Linh ở khoảngcách quá xa, do đó Hàn Thạc không thể không thu con ma đầu đi theo sauTạp Lâm Na trở về. Từ nay hắn sẽ không biết sinh tử của Tạp Lâm Na nữa.

Đi ra khỏi dãy Chướng Vân không lâu lắm, phía trước Hàn Thạc xuất hiệnmột con sông lớn rất rộng. Không hề do dự, Hàn Thạc mang cô gái xấu xíTạp Mai Lệ Tháp vẫn còn thiêm thiếp đi tới. Sau khi thăm dò không cóai, Hàn Thạc dùng Ma Nguyên lực phát ra Ma Động Cửu Thiên thuật. Tốc độđược đề cao đến mức tận cùng. Mất một thời gian khá lâu mới qua đượccon sông lớn này, đi tới một cái đầm lầy.

"A... à..."

Mãi đến lúc này, Tạp Mai Lệ Tháp thiêm thiếp mấy ngày rồi bây giờ mới dần dần tỉnh lại.

Cặp mắt lờ mờ mấy hôm bây giờ dần dần khôi phục. Thần hồn Tạp Mai LệTháp đã từ từ được điều chỉnh. Còn Hàn Thạc lúc này cũng nhân cơ hộiđặt Tạp Mai Lệ Tháp lên một cái gò nhô lên giữa đầm lầy, bảo trì khoảngcách vài bước với Tạp Mai Lệ Tháp, đợi cho nàng hoàn toàn tỉnh hẳn.

Tạp Mai Lệ Tháp sở dĩ thiêm thiếp như vậy đều là vì sức mạnh Sinh Mạngcủa Địch Tư Tạp làm ảnh hưởng tới Thần hồn của nàng, hình thành tróibuộc sinh mạng năng lượng của nàng, hơn nữa Thần thể lại bị thương nặngtừ mụ mỹ nữ lãnh khốc diễm lệ, do đó đến lúc này mới tỉnh lại được.

- Đây... Đây là nơi nào? Tại sao chỉ có một mình ngươi. Những người kiađâu? - Rốt cục Tạp Mai Lệ Tháp cũng chầm chậm mở đôi mắt tam giác. Nàngliếc mắt thấy Hàn Thạc đứng cách đó không xa, nhíu mày hỏi vẻ rất suyyếu.

Hàn Thạc khẽ thở dài một tiếng, nói: - Họ hẳn là toàn bộ đã chết rồi. Đến cả Tạp Lâm Na chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít. Ai...

Thở dài một chút. Hàn Thạc đem mọi việc phát sinh ở dãy Chướng Vân thuật lại cho Tạp Mai Lệ Tháp một lần.

Nàng chăm chú nghe Hàn Thạc nói về mọi việc xảy ra, vẻ mặt vẫn thảnnhiên, nhưng hắn lại phát hiện từ con mắt tam giác của nàng sự bithương và thương tâm.

- Đã chết rồi. Đã chết rồi à... đến cả Tạp Lâm Na cũng đã chết rồi...là lầm lẫn của ta. Là ta không ngờ tới sẽ có hai Thượng vị thần. Nếukhông phải ta làm việc lỗ mãng thì họ đã không chết... - Lát sau, conmắt tam giác của Tạp Mai Lệ Tháp ngập nước mắt, thì thào tự trách mình.

Cô gái xấu xí này quả hơi khó nhìn, nhưng khi Hàn Thạc nhìn thấy nàngthật sự thương tâm vì những người đã chết vì nàng, hắn cảm thấy nàngthật sự là một thủ lĩnh không tệ. Lúc này Hàn Thạc cảm thấy mình hẳnphải nên làm cái gì đó. Suy nghĩ một chút, hắn trầm giọng nói: - Không phải lầm lẫn của ngươi. Ngươi đừng nên tự trách mình. Trước mắtcũng không phải là lúc ngươi tự trách. Chúng ta bây giờ phải mau chóngtrở lại Ám Ảnh thành, tập hợp cao thủ trong thành tới dãy Chướng Vândiệt những người này đi, hủy diệt Thần thạch trời ban trong ngọn núinày!

- Không sai. Ta muốn cho chúng nợ máu trả bằng máu. Những tên này đừngmơ sống sót rời khỏi dãy Chướng Vân! - Tạp Mai Lệ Tháp phẫn nộ gầm lên,thoáng cái đã đứng lên, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Ám Ảnhthành. Nhưng khi nàng vừa đứng lên, đột nhiên kêu lên một tiếng đauđớn, nhận ra bụng đã được băng bó những vết thương.

- Là ngươi giúp ta băng bó hả? Trong lòng núi cũng là ngươi mang ta rangoài à? - Tạp Mai Lệ Tháp vô tình nhìn xuống bụng, đôi mắt tam giácngắm Hàn Thạc vài giây, hỏi vẻ nghi ngờ.

- Ừ, ngươi bây giờ bị trọng thương, tốt nhất đừng vọng động thần lực.Ta sẽ dẫn ngươi mau chóng quay lại Ám Ảnh thành! - Hàn Thạc khẽ gật đầu.

Thấy Hàn Thạc thừa nhận, Tạp Mai Lệ Tháp dò xét Hàn Thạc trong chốc lát vẻ quái dị, lát sau dứt khoát cam đoan nói: - Chuyện này cho qua đi. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bảo hộ ngươi trong ÁmẢnh thành. Vô luận ngươi trêu vào ai ở đó, ta cũng sẽ trợ giúp ngươi!Cho dù ngươi và Đường Na gây thành mâu thuẫn, ta cũng sẽ giúp ngươi!

- Vậy ta cảm ơn trước! - Hàn Thạc cười cười, bước tới vươn tay nắm cánhtay Tạp Mai Lệ Tháp, toàn lực mang nàng đi về hướng Ám Ảnh thành.

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 700: Ta Thấy Ngươi Thuận Mắt Nhất!

Tạp Mai Lệ Tháp thân bị trọng thương, trên đường điđương nhiên là do Hàn Thạc chiếu cố. Nhờ hắn dùng những thuốc men domình tự luyện chế, vết thương nàng ta khép lại với tốc độ rất nhanh,đến cả băng hàn khí trong cơ thể cũng bị đan dược từ từ hòa tan vàiphần.

Tạp Mai Lệ Tháp thấy Hàn Thạc không phải là một thấy thuốc, nhưng lạicó thể luyện chế ra những thuốc men còn thần kỳ hơn cả những thầythuốc, thầm nghĩ mình quả nhiên nhặt được bảo bối, nàng là người bịtrọng thương nên có thể thấy được rõ nhất sự thần kỳ của những vị thuốctừ Hàn Thạc. Trên đường đi nàng cứ bám riết lấy hắn liên tục hỏi về vấnđề này.

Loại thuốc này cũng không thuộc về phạm trù ma công nên Hàn Thạc cũngkhông sợ địch nhân cường đại của Ma tôn Cổ Thiên Tà thông qua điểm nàymà tìm được hắn, do đó hắn tha hồ mà khoác loác làm Tạp Mai Lệ Tháp nhưlọt vào trong sương mù, nói là một lão dược sư lâu năm ở Kỳ Áo đại lụctruyền thụ cho hắn, khiến cho Tạp Mai Lệ Tháp cũng tin là thật, liềnnói hóa ra vị diện cấp thấp cũng có kỳ nhân.

Dãy Chướng Vân cách Ám Ảnh thành rất xa, Hàn Thạc mang Tạp Mai Lệ Thápbay nửa tháng, trong khoảng thời gian này hai người đi chung rất vuivẻ. Hàn Thạc cũng kể vài chuyện thú vị ở Kỳ Áo đại lục cho Tạp Mai LệTháp nghe, rồi thỉnh thoảng thêm vào một vài kiến thức ở trên địa cầu,cô nàng nghe thế tặc lưỡi lấy làm kỳ, tâm tình buồn rầu do những thủ hạvừa chết cũng dần dần chuyển biến tốt hơn.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Hàn Thạc biết Tạp Mai Lệ Tháp vì tướngmạo xấu xí, thêm nữa tính tình nóng nảy nên cơ hồ không có bằng hữunào, thỉnh thoảng có một hai bằng hữu cũng là nữ, tỷ như Đường Na cũnglà một trong số đó. Còn bằng hữu là nam nhân thì cơ hồ không có lấy mộtngười nào, ai nấy nhìn thấy nàng là tránh xa, hoặc là đặt nàng trởthành chủ nhân mà thờ phụng, làm nàng cảm thấy rất vô vị.

Nàng hiểu được tướng mạo mình cực xấu, do đó đem toàn bộ tinh lực vàoviệc tu luyện. Lâu ngày tính cách nàng trở nên nóng nảy, rất dễ cuồngbạo, tính cách càng ngày càng quái dị, thêm nữa thực lực và thân phậnnàng lại rất cao, càng làm cho không có bao nhiêu người dám trêu chọcnàng, nàng dần dần biến thành một dị nhân ở Ám Ảnh thành - Một ác nữkhông ai dám trêu chọc.

Nhưng trong khoảng thời gian này, nàng bị thương nên lại thân cận vớimình, Hàn Thạc mới phát hiện ra bản tính Tạp Mai Lệ Tháp kỳ thật khôngtệ, vì ai nấy đều đối đãi với nàng như vậy, nên làm cho nàng trở nêncàng lúc càng cổ quái.

Trước khi trở lại Ám Ảnh thành, trong quá trình hai người gần nhau mườimấy ngày ngắn ngủi, ngược lại đã trở thành đôi bạn tốt. Hàn Thạc trịliệu thương thế trên người nàng, nhân cơ hội thỉnh thoảng thỉnh giáonàng một vài vấn đề về sức mạnh Hủy Diệt. Tạp Mai Lệ Tháp cũng khôngbiết Hàn Thạc tu luyện cả sức mạnh Hủy Diệt, mặc dù hơi lạ không hiểuvì sao hắn lại hỏi nàng về phương diện này, nhưng vẫn giảng giải choHàn Thạc những gì mà nàng đã thể ngộ khi tu luyện.

Tạp Mai Lệ Tháp đích xác cực xấu, nhưng ở Ám Ảnh thành ai cũng biếtnàng là thiên tài về tu luyện sức mạnh Hủy Diệt. Điểm này thì Hàn Thạccũng có hiểu được rất sâu. Ngắn ngủi thời gian mười mấy ngày, với nhữnggiảng giải về sức mạnh Hủy Diệt của một Thượng vị thần, Hàn Thạc có mộthiểu biết sâu hơn rất nhiều đối với sức mạnh Hủy Diệt, trước kia rấtnhiều thứ mơ hồ không rõ, đột nhiên sáng sủa ra nhiều.

Hóa thân ngoại thân vẫn đình trệ không thể thoát ra khỏi cảnh giới Hạvị thần trung kỳ, cũng nhờ vào sự trao đổi hàng ngày với Tạp Mai LệTháp, đột nhiên lĩnh ngộ được, lập tức ở trong Vạn Ma đỉnh lâm vàotrạng thái yên lặng chờ đột phá.

Hai người phát giác ra thời gian qua rất nhanh. Trong lúc bất tri bấtgiác, mười bảy ngày đã qua, Hàn Thạc và Tạp Mai Lệ Tháp đã về tới ÁmẢnh thành.

Có ác nữ Tạp Mai Lệ Tháp của Ám Ảnh thành này, trên đường đi Hàn Thạccơ hồ không gặp phải trở ngại gì, cùng nàng đi thẳng tới trung tâmthành nơi đóng đô của gia tộc Tái Nhân Đặc.

Gia tộc Tái Nhân Đặc ở trung ương Ám Ảnh thành, cũng là phủ thành chủÁm Ảnh thành, là một gia tộc cổ xưa nhất ở đây. Nhà Tái Nhân Đặc lớnmạnh hơn nhiều gia tộc Lai Phất Tư. Khi đám Thần Vệ gia tộc Tái NhânĐặc nhìn thấy Hàn Thạc đỡ Tạp Mai Lệ Tháp tiến vào, lập tức đã tạo nênsóng gió ở gia tộc này.

Thoáng cái cả gia tộc Tái Nhân Đặc tựa hồ đều bận rộn, những Thần Vệ vànhững trưởng bối của gia tộc ai nấy thần sắc khẩn cấp vây kín lấy TạpMai Lệ Tháp, đều hỏi han loạn xạ vẻ rất lo lắng.

Ở gia tộc Tái Nhân Đặc, Tạp Mai Lệ Tháp mặc dù tướng mạo xấu xí mộtchút, song vì thực lực nàng cao siêu nên địa vị trong gia tộc rất cao.Nàng lại còn là con gái thành chủ, nên lại càng được coi trọng tronggia tộc. Bây giờ thấy nàng bị trọng thương, cả gia tộc Tái Nhân Đặc đềucuống quít, ai nấy ùa vào hỏi han ồn ào như cái chợ.

Mãi đến khi tộc trưởng gia tộc Hoa Lai Sĩ Tái Nhân Đặc hiện đang là thành chủ Ám Ảnh thành tới nơi, tất cả mới yên lặng lại.

Hoa Lai Sĩ chính là phụ thân của Tạp Mai Lệ Tháp, là một cường giả tuluyện sức mạnh Hắc Ám có thực lực Thượng vị thần mạt kì, trên người lãocó uy thế không giận tự uy. Lão có một mái tóc đen bù xù, hai mắt màuxám đen ẩn hiện thần quang lấp lánh, lão cao quá hai thước, hình thểbưu hãn, vừa tới chỗ này giống như một quả núi cao vòi vọi với khí thếbức người.

- Chuyện gì thế? - Vừa đi tới, Hoa Lai Sĩ vươn tay đỡ lấy Tạp Mai Lệ Tháp, trầm giọng quát.

- Bên trong dãy Chướng Vân có một khối Thần thạch trời ban. Việc nàytình báo chúng ta cũng không biết, khi con mang người tới đó, phát hiệnra có hai Thượng vị thần... - Tạp Mai Lệ Tháp thấy phụ thân vừa tới, đemsự tình vừa trải qua nói lại cho Hoa Lai Sĩ biết.

Đợi Tạp Mai Lệ Tháp nói xong, Hoa Lai Sĩ có vẻ ngưng trọng, nói: - Con ở nhà dưỡng thương, sự tình còn lại không cần phải xen vào, ta sẽ phái người xử lý!

- Không, con muốn tới đó, con muốn nhìn thấy những tên đó chết trướcmặt chúng ta! - Tạp Mai Lệ Tháp lạnh lùng nói, xem ra cái chết củanhững người này làm nàng rất tự trách.

- Ta nói con ở nhà dưỡng thương thì cứ dưỡng thương cho ta, thương thế không ổn, con không thể đi được! Hoa Lai Sĩ cự tuyệt rất dứt khoát, quay đầu lại phân phó cho một trung niên ôn hòa: - Lão Nhị, xem thương thế nó cho ta!

- Biết rồi, đại ca. Đệ đệ Hoa Lai Sĩ tên là An Đức Liệt khẽ gật đầu, mỉm cười nói: - Yên tâm đi, ta sẽ đảm bảo thương thế của nó khôi phục với tốc độ nhanh nhất, đại ca ngươi không cần lo.

- Ừ. Hoa Lai Sĩ nghe em ruột mình nói như vậy lập tức yên lòng, đang chuẩnbị rời đi xử lý chuyện này, đột nhiên thấy Hàn Thạc đang đứng ở bêncạnh hết nhìn đông tới nhìn tây vẻ nhàm chán, lão khẽ sửng sốt, thoángnghĩ một chút, rồi nói vẻ thân thiện :

- Ngươi gọi là Bố Lai Ân à?

- Dạ, ta là Bố Lai Ân. - Vừa thấy Hoa Lai Sĩ, người có quyền thế lớnnhất Ám Ảnh thành đột nhiên mở miệng hỏi mình, Hàn Thạc cũng hơi sửngsốt, nhưng không có biểu hiện gì hoảng loạn, khẽ gật đầu vẻ rất trấnđịnh, không cứng cũng không mềm.

Vẻ trấn định của Hàn Thạc tự nhiên làm Hoa Lai Sĩ có chút kinh dị, trong lòng âm thầm khẽ gật đầu, sau đó lại mỉm cười nói: - Cám ơn ngươi đã cứu Tạp Mai Lệ Tháp, ngươi cầm lấy huy chương này,ngày sau nếu gặp phải khó khăn gì, có thể cầm huy chương này tới giatộc Tái Nhân Đặc chúng ta xin giúp đỡ.

- Ồ. Cám ơn. - Hàn Thạc cũng không khách khí, thuận miệng cám ơn rồinhận lấy huy chương do Hoa Lai Sĩ đưa cho. Huy chương có màu xanh đen,trên đó có tiêu chí đồ án của gia tộc Tái Nhân Đặc, cầm rất nặng, cũngkhông biết dùng vật liệu gì chế thành, thoạt nhìn rất tinh xảo.

- Được rồi, ta có chuyện đi trước. Tiểu nữ không có bằng hữu gì, ngươisau này nếu rảnh có thể tới nhà Tái Nhân Đặc, ta nghĩ nó sẽ rất hoannghênh ngươi đó. - Cười cười vẻ hữu hảo, Hoa Lai Sĩ dẫn một đội Thần Vệâm trầm rời đi nhanh chóng, lập tức biến mất khỏi tầm mắt Hàn Thạc.

Là một nam nhân quyền thế lớn nhất Ám Ảnh thành, Hoa Lai Sĩ nổi tiếngtâm ngoan thủ lạt, khi đối xử với địch nhân thường thường đều là đuổitận giết tuyệt không hề bỏ qua, những gia tộc bị hắn tiêu diệt nếukhông phải một trăm chắc cũng phải vài chục. Hắn có thể vươn lên được ởgia tộc Tái Nhân Đặc có thể nói là đạp lên xác người khác, tuyệt khôngphải hạng người từ thiện gì.

Nhưng khi đối đãi với bằng hữu thì Hoa Lai Sĩ lại rất khảng khái khônghề keo kiệt, chỉ cần là minh hữu và không có xung đột ích lợi với hắn,hắn sẽ có biểu hiện rất thân thiện. Việc này giải thích tại sao lãochấp chưởng Ám Ảnh thành nhiều năm, thành này trước giờ vẫn luôn luônvững vàng.

Sau khi Hoa Lai Sĩ biến mất trước mắt Hàn Thạc, An Đức Liệt mỉm cườikhông ngừng khuyên bảo Tạp Mai Lệ Tháp. Nàng cũng biết phụ thân mìnhmặc dù bình thường rất sủng ái mình, nhưng một khi lão đưa ra quyếtđịnh gì, không có bất luận kẻ nào có thể sửa đổi được. Mắt thấy phụthân đã đi, nàng ồn ào cự nự vài câu rồi cũng chỉ biết nhận mạng. Lúcnày An Đức Liệt bắt đầu an bài một vài thầy thuốc tới khám cho Tạp MaiLệ Tháp.

- Không cần mời thầy thuốc gì, Bố Lai Ân đã giúp cháu ổn định thươngthế rồi. Chỉ cần cháu lợi dụng Thần tinh điều dưỡng một thời gian,trong vòng một năm cũng sẽ khôi phục như lúc ban đầu! - Tạp Mai Lệ Thápsốt ruột hét lên, ra hiệu cho An Đức Liệt không cần lãng phí thời gian.

Nghe Tạp Mai Lệ Tháp la hét cần Thần tinh để điều dưỡng một thời gian,Hàn Thạc âm thầm cười khổ không thôi. Thầm nghĩ đại gia tộc quả nhiênkhông hổ là đại gia tộc. Đến cả Thần tinh trân quý như vậy mà cũng cóthể dùng để điều dưỡng thương thế.

Hắn cũng không biết đó là vì Tạp Mai Lệ Tháp chính là một nhân vật đặcthù của gia tộc Tái Nhân Đặc, một thiên tài có thể trong một thời gianngắn như vậy mà tu luyện tới Thượng vị thần, cho dù có xấu xí như ácquỷ cũng sẽ được đãi ngộ trọng thị nhất. Đổi là đệ tử gia tộc khác,chắc không có được đãi ngộ tốt như nàng ta, đừng nói dùng Thần tinhkhôi phục thương thế, đến cả cơ hội dùng Thần tinh để gia tăng thần lựccũng phỏng chừng không có. Chênh lệch này là sự thật. An Đức Liệt hiểnnhiên không tín nhiệm Hàn Thạc, nghe Tạp Mai Lệ Tháp vừa nói như vậycũng ngọt nhạt khuyên nhủ: - Nên mời thấy thuốc chứ, bằng hữu của cháu dù sao không phải là thấythuốc chuyên nghiệp, có một số việc không có khả năng làm được đâu.

- Nhị thúc người thật phiền toái. Cháu và Bố Lai Ân cùng nhau trở về, cháu hiểu hắn hơn người nhiều. Tạp Mai Lệ Tháp không nhịn được kéo bụng ra để cho An Đức Liệt nhìn vết thương của mình, nói: - Người xem, nhờ có thuốc của Bố Lai Ân, vết thương của cháu hơn mườingày qua đã toàn bộ khép lại! Người nói một thầy thuốc bình thường cóthể làm được như vậy không?

Thần có thực lực càng mạnh, thân thể một khi bị thương, thời gian vếtthương khép lại cũng sẽ càng chậm. Thời gian khôi phục thương thế cũngcàng dài. Tạp Mai Lệ Tháp là một Thượng vị thần, loại vết thương xuyênthủng Thần thể như thế này cho dù có sự trị liệu của thầy thuốc, ítnhất cũng phải một tháng mới có thể khôi phục. Còn Hàn Thạc chỉ dùngthuốc mình luyện chế, nhưng lại làm thời gian khôi phục rút ngắn mộtnửa.

- Ủa! An Đức Liệt không phải người không có kiến thức, chỉ cần liếc mắt nhìnvết thương ở tiểu phúc của Tạp Mai Lệ Tháp lập tức hô lên, nhìn HànThạc có chút không dám tin, dò xét hắn trong chốc lát, rồi hỏi: - Này, Bố Lai Ân, ngươi tên là Bố Lai Ân à? Vết thương của Tạp Mai Lệ Tháp là do ngươi băng bó sao?

- Nhị thúc nói nhiều quá, mau cho cháu vài khối Thần tinh đi mà, bâygiờ cháu phải nhanh chóng khôi phục thương thế trong cơ thể! - Thấy AnĐức Liệt vẫn còn bán tín bán nghi, Tạp Mai Lệ Tháp không nhịn được thúcgiục. An Đức Liệt đánh giá Hàn Thạc vài lần vẻ quái dị, rồi không cònhỏi han hắn gì nữa, gật đầu rời đi.

Hàn Thạc phát hiện ra trong khi Tạp Mai Lệ Tháp nhờ An Đức Liệt đemThần tinh cho nàng, một vài đệ tử gia tộc Tái Nhân Đặc chung quanh ainấy đều lộ ra thần sắc hâm mộ, xem ra họ không phải là thiên tài nênkhông được hưởng thụ chế độ đãi ngộ như Tạp Mai Lệ Tháp.

- Bố Lai Ân, ngươi trước hết ở lại nhà chúng ta gia một thời gian, chờthương thế ta khôi phục tốt hơn sẽ cảm ơn ngươi nhiều hơn. - Tạp Mai LệTháp mời.

- Thôi, ta không quen ở gia tộc các ngươi, nhưng ta sẽ ở lại Ám Ảnhthành một thời gian, chờ thương thế ngươi khôi phục, ta sẽ tới gặpngươi. - Ở đây có vài đại gia tộc xa xưa, luôn có những phiền toái nhưvậy. Trước mắt Hàn Thạc sợ nhất là phiền toái, do đó không muốn chọcvào nó.

- Xú tiểu tử, không cần chờ thương thế ta hoàn toàn khôi phục, cách mộthai tháng phải đến thăm ta, cho dù chỉ nói chuyện chơi với ta cũng tốtmà. Ta không có bạn tâm đầu ý hợp trong Ám Ảnh thành, cho dù cũng cóvài bằng hữu, nhưng họ đến chơi với ta cũng tựa hồ có vài mục đích, tathấy ngươi thuận mắt nhất. Nhớ nhé, nếu ngươi không thường xuyên đếnthăm ta, chỉ cần ngươi còn ở Ám Ảnh thành, ta cũng sẽ tìm được ngươiđó! - Mắt thấy Hàn Thạc quyết tâm muốn đi, Tạp Mai Lệ Tháp cũng khôngngăn trở, nhưng con mắt tam giác lại trừng trừng uy hiếp hắn.

Cười khổ khẽ gật đầu, Hàn Thạc xem như hứa với nàng, đợi khi nhìn thấyTạp Mai Lệ Tháp cười hắc hắc vẻ hài lòng, mới đi ra khỏi gia tộc TáiNhân Đặc.

Tạp Mai Lệ Tháp mặc dù xấu xí, nhưng khi Hàn Thạc gần nàng, hắn lạiphát hiện nàng không có tâm cơ gì với mình. Nàng đối đãi với mình hoàntoàn thuộc về tình bằng hữu, không có lấy một điểm tư tâm gì khác, điềunày làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái.

Đường Na và Hàn Thạc coi như bằng hữu. Quan hệ giữa hai người coi nhưlà rất hợp, nhưng Hàn Thạc lại biết Đường Na muốn hắn ở lại, thực chấtlà muốn lôi kéo hắn vào gia tộc Lai Phất Tư. Nàng nhiệt tình như vậycũng chỉ muốn lung lạc hắn, thật ra nàng vì giá trị rất lớn của mình,chứ không phải giống như Tạp Mai Lệ Tháp không hề có mục đích gì.

Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Thạc khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩchẳng trách Tạp Mai Lệ Tháp nói cho dù nàng không có nhiều bằng hữu,nhưng cũng không phải toàn bộ đều không có mục đích thân cận với nàng.Nàng là ai? Nàng là thiên tài của gia tộc Tái Nhân Đặc, là con gái màthành chủ Ám Ảnh thành Hoa Lai Sĩ coi trọng nhất, người ta thân cận vớinàng, dù gì cũng không có khả năng không có tư tâm.

Tỷ như, Đường Na...

Trong lòng nghĩ lung tung...

Dưới sự phân phó của Tạp Mai Lệ Tháp, không có người nào của gia tộcTái Nhân Đặc dám ngăn trở Hàn Thạc đi ra. Đến khi hắn lại đi đến ngã tưđường lớn nhất ở Ám Ảnh thành, nghĩ xem mình tiếp theo nên làm cái gì,đột nhiên cảm ứng được tin tức Tiểu Khô Lâu truyền đến.

Lâu rồi Hàn Thạc không nghe Tiểu Khô Lâu truyền tấn, trong lòng cảmthấy rất ấm áp, tìm thuê một tu luyện tràng rất bình thường. Hắn triệuhoán ra Tiểu Khô Lâu, chuẩn bị hỏi xem nó truyền tấn làm gì.

- Phụ thân, Vong Linh giới đã hoàn toàn bị chúng con thu phục. Ở đại lục này khí tức Tử Vong rất đậm đặc, chúng con thương lượng một chút,cảm thấy nên phát triển trên đây! - Khi Tiểu Khô Lâu đến trước mặt HànThạc, hắn mở miệng nói tiếng như trẻ con, làm Hàn Thạc giật mình hế thồn.

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 701: Buông Tay

Nhóm sáu người Tiểu Khô Lâu, Kim Giáp thi, Mộc Giáp thi,Thủy Giáp thi, Hỏa Giáp thi, Thổ Giáp thi xếp hàng ngang trong kết giớiđặc thù, sáu sinh mạng mới có trí tuệ, ai nấy tràn ngập kỳ vọng nhìnHàn Thạc, đợi ý kiến của hắn.

Trong sáu người, Tiểu Khô Lâu đã là một Hạ vị thần tu luyện sức mạnh TửVong, hơn nữa đạt tới cảnh giới Hạ vị thần trung kỳ. Bốn người Mộc Giápthi, Hỏa Giáp thi, Thổ Giáp thi, Thủy Giáp thi trong khoảng thời giannày vì đều có kỳ ngộ, cũng thay nhau thành Hạ vị thần các loại hệ, MộcGiáp thi thu được năng lượng Cây Sinh Mạng, cũng giống với Tiểu Khô Lâuđạt tới cảnh giới Hạ vị thần trung kỳ.

Ngoại trừ Kim Giáp thi ra, thực lực năm người đều được đề cao kinhngười, hơn nữa ngoại trừ hấp thu sức mạnh của những vị Thần xong phátsinh ra những biến hóa, mỗi một người trong số đó còn có thiên phú củahệ mình, trời sinh đã hiểu được cách vận dụng sức mạnh kim mộc thủy hỏathổ, với loại thiên phú này mà tu luyện sức mạnh áo nghĩa (áo nghĩa: ýnghĩa thâm ảo) của các loại hệ, Hàn Thạc không dám tưởng tượng họ tươnglai sẽ biến thành loại người nào.

Lực lượng nguyên tố các loại hệ trên Chúng Thần đại lục toàn bộ đều rấtnồng đậm, nơi này đích xác rất thích hợp cho họ tu luyện, song ChúngThần đại lục rất nhiều phái hệ, rất nhiều địa phương đầy tranh đấu nguyhiểm. Sáu người này mặc dù có trí tuệ, nhưng Hàn Thạc lại vẫn lo lắng,huống chi họ cũng không thể toàn bộ ở chung với hắn, bằng không thì đốivới cả bản thân họ lẫn Hàn Thạc, cả hai bên đều rất thích được ở vớinhau.

Hàn Thạc cũng hơi khó xử, do dự không quyết, không biết rốt cuộc phải làm sao mới quyết định được vấn đề đi ở của sáu người.

- Phụ thân, chúng con nghĩ ra rồi, chúng con sẽ một mình hướng ra ngoàimà hành động. Người yên tâm đi, ở Vong Linh giới một thời gian dài nhưvậy, chúng con biết cần làm gì để ứng phó với nguy hiểm. Chúng con cũnghiểu một vài tình huống ở đại lục này rồi, người cứ để cho chúng con lykhai đi. - Thời gian Tiểu Khô Lâu đi theo Hàn Thạc là dài nhất, cũng làngười tiến hóa nhanh nhất trong đoàn người này, hắn thấy Hàn Thạc có vẻkhó xử, mở miệng đề nghị.

- Làm sao như vậy được, nơi này không thể so với Vong Linh giới được,trên Chúng Thần đại lục có rất nhiều cường giả thực lực rất mạnh, mộtngười một mình hành động rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm không thểtưởng tượng được. Ta sao có thể yên tâm được chứ! - Hàn Thạc đau đầu vôcùng. Hắn đã bỏ rất nhiều cảm tình vào sáu sinh mạng mới này, chỉ cầnnghĩ tới việc họ có thể gặp phải hung hiểm, thì thà để họ vĩnh viễn ởlại Vong Linh giới còn hơn.

- Phụ thân, chỉ gặp phải nguy hiểm chúng con mới có thể phát triển chứ.Yên tâm đi phụ thân, chúng con đều có bản năng thiên phú, chỉ cần sinhsống ở chỗ thích hợp, gặp phải nguy hiểm gì chúng con cũng có thể đàothoát mà. Phụ thân, Vong Linh giới chỉ có khí Tử Vong là nhiều, căn bảnkhông thích hợp cho năm người chúng con phát triển, chúng con muốn trởnên cường đại hơn nữa, không muốn dựa mãi vào sức mạnh của phụ thân,chúng con cũng đã lớn cả rồi! - Thổ Giáp thi hàm hậu vuốt đầu, ưỡnngực, lớn tiếng nói.

Trong mắt Hàn Thạc, sáu tên gia hỏa này đều là hài tử còn chưa trưởngthành, mặc dù hắn biết chúng dựa vào bản năng thiên phú, ở một vài địaphương đặc thù đích xác rất an toàn, nhưng cũng không dám buông tay đểcho họ đi.

- Phụ thân, chúng con biết một vài tình thế đại lục này, sau khi đikhỏi, chúng con cũng sẽ tách ra đi tới những Thâm Uyên khác. Tiểu Thủysẽ đi Thần Vực của Thủy thần, tiểu Mộc sẽ đi Thần Vực Sinh Mạng. Ở địaphương này toàn là người đều tu luyện cùng một loại sức mạnh áo nghĩa,chỉ cần chúng con không làm loạn gây chuyện thị phi, hẳn là sẽ khônggặp phải nguy hiểm gì. Chỉ khi tiếp xúc với những sinh mạng cường đạinày, chúng con mới có thể tiến hóa nhanh hơn và biến thành mạnh mẽ hơn.- Tiểu Khô Lâu nhìn Hàn Thạc, tiếp tục thử thuyết phục hắn.

Mấy người khác cũng mồm năm miệng mười, họ tựa hồ đã thương lượng vớinhau rất kỹ nên làm như thế nào ở Vong Linh giới rồi, ai nấy đều đưa ralý do, ai nấy cũng đưa ra những phương pháp ứng phó địch nhân. Nhữnglời liên tục từ miệng những người này nhiều điều quả rất ngây thơ,nhưng cũng có vài thứ thật sự rất chính xác. Xem ra chúng cũng khôngphải nhất thời xúc động.

Hàn Thạc nghe sáu tiểu tử trần tình thảo luận mà cười khổ, đột nhiên cóloại cảm giác nhi tử đã lớn lên muốn tự mình làm chủ. Loại cảm giác nàylàm hắn có chút vui mừng, nhưng cũng hơi bồi hồi, trong lòng có vẻ bứtrứt không vui lên được.

Song Hàn Thạc biết sáu người này nói cũng đích xác có chút đạo lý. Dựatheo ý kiến của họ, Vong Linh giới đã bị họ chiếm rồi, ở đó rốt cuộckhông có người hoặc vật có thể uy hiếp tới họ. Tựa như Hàn Thạc lúctrước cũng đi tới Chúng Thần đại lục, ở một thế giới không có đối thủlà một việc đau khổ rất bất lực. Nhất là khi ngươi biết còn có một thếgiới khác rộng lớn vô tận hơn nữa!

Nghĩ ngợi đủ đường, dưới sự cầu khẩn của sáu tiểu tử kia, lý trí rốtcục chiến thắng tình cảm. Hàn Thạc cuối cùng khẽ gật đầu bất lực, nói: - Được rồi, ta đồng ý cho các người đi tới Thần Vực khác phát triển, cólẽ việc này đích thật là những kỳ ngộ thích hợp nhất với các ngươi,nhưng các ngươi nhất định phải đáp ứng ta một việc!

- Chúng con hứa! - Sáu tiểu tử kia đồng thanh nói.

- Vô luận làm sao cũng phải giữ được tính mạng mình! Hàn Thạc trịnh trọng nói, dặn đi dặn lại: - Chỉ có sống sót, các ngươi mới có thể không ngừng tiếp tục cường đại, ngàn vạn lần nhớ kỹ điểm này cho ta!

- Biết rồi phụ thân, chúng con sẽ tự bảo vệ mình! - Tiểu Khô Lâu gật đầu, năm tiểu tử khác cũng tới tấp gật đầu.

- Còn nữa, chúng con cần phải bảo trì liên lạc, Ừm, cách năm mươi nămphải tập trung tới Không Linh thành ở Thần Vực Thời Không một lần, vôluận tình huống gì cũng phải mỗi năm mươi năm sau, cùng tới chủ thànhThần Vực thời không một lần cho ta, thời gian tính từ hôm nay trở đi,hiểu chưa? - Hàn Thạc dặn dò.

Nghe nói có thể một mình tự phát triển, sáu tiểu tử kia cùng đều tỏ vẻ đã hiểu, lập tức đồng ý cả.

Thấy họ hứng thú nhảy tưng lên, trong lòng Hàn Thạc cảm thấy bất lực,hiểu được họ đã lớn rồi, không muốn bị một Vong Linh giới nho nhỏ tróibuộc, việc này cũng là sự tình không có biện pháp.

Một thời gian sau, Hàn Thạc nửa bước cũng không rời khỏi tu luyện tràngmình mướn, luôn luôn ở cùng với sáu tiểu tử, giúp chúng biết về nhữnghiểm ác ở Chúng Thần đại lục. Sau khi giảng giải rất nhiều tình thế vàcon người cho sáu tiểu tử nghe, nói cho chúng biết về những việc cầnchú ý, loại người nào không thể tin, bằng vào kinh nghiệm của mình, HànThạc đem tất cả thể ngộ của mình nói ra hết không giấu lại chút nào,cũng mặc kệ chúng có lĩnh ngộ được không.

Hai tháng sau, đến khi Hàn Thạc phát hiện ra mình thật sự chẳng còn gìcó thể nói nữa, thấy sáu tiểu tử đã thụôc lòng những gì hắn dạy, mớibất lực ra một bãi hoang ngoài Ám Ảnh thành, triệu hoán toàn bộ sáutiểu tử này ra.

- Nhớ kỹ, nhất định phải còn sống cho ta! - Trước khi chia tay, HànThạc dặn dò ngàn vạn lần, đến cả hắn cũng cảm thấy mình càng ngày cànggiống như một Lão thái gia già cả.

Nghe Hàn Thạc liên tục nói hai tháng trời, sáu tiểu tử vừa nghe HànThạc có xu thế không muốn buông tay, ai nấy khổ sở, nhìn hắn vẻ đầythương hại, chỉ cầu Hàn Thạc đừng tiếp tục giảng nữa.

- Tóm lại. Nhớ kỹ những lời ta, không được bỏ qua điểm nào, tự bảo vệ mình, đừng gây chuyện thị phi cho ta... Sau khi Hàn Thạc nói đến khô cả lưỡi, rốt cục cũng ngừng lại, phất phất tay, nói vẻ cô đơn: - Hãy đi đi, đừng nấn ná nữa, lão tử không tiễn các ngươi!

- Phụ thân, tương lai người nhất định sẽ tự hào vì chúng con! - Sáutiểu tử này ai nấy đều cam đoan, cũng có chút thương cảm, nhưng tronggiọng nói xem ra là rất vui vì được Hàn Thạc giải thoát. Sau khi sáutiểu tử cáo biệt Hàn Thạc, vội vội vàng vàng biến mất trước mặt hắn,tựa hồ sợ Hàn Thạc tiếp tục nói nữa.

Mắt thấy họ hóa thành những điểm nhỏ biến mất khỏi tầm mắt mình, HànThạc bùi ngùi thở dài, hắn biết sáu tiểu tử lần này ly khai không đơngiản như trở lại Vong Linh giới, sau này hắn rốt cuộc đừng mơ bằng vàomột vong linh ma pháp mà gọi sáu người tới bên cạnh mình nữa. Song hắncũng không biết sáu tiểu tử vừa rời đi đó, tương lai không lâu nữa mangđến bao nhiêu chấn động khổng lồ ở Chúng Thần đại lục. Rất nhiều tinhphong huyết vũ ở Chúng Thần đại lục lại đều là do sáu tiểu tử này tạora, nhiều năm sau, khi sáu tiểu tử đó đã thành một phương bá chủ, hắnmới ý thức được lần chia lìa hôm nay có nghĩa như thế nào ở Chúng Thầnđại lục...

Khi trở lại Ám Ảnh thành, Hàn Thạc vẫn chưa thoát khỏi trạng thái côđơn. Hắn vừa đem thần bài và một viên tử tinh tệ để vào thành, tên ThầnVệ thần thái ngạo mạn cầm thần bài của Hàn Thạc kiểm tra một chút, độtnhiên có sắc thái hơi quái dị.

- Ngươi là Bố Lai Ân hử? - Tên Thần Vệ ngạo mạn đột nhiên khách khí một chút, hỏi Hàn Thạc rất hòa khí.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc hỏi vẻ khó hiểu: - Sao cơ?

Lần trước Hàn Thạc và Tạp Mai Lệ Tháp cũng không đi từ đại môn này tiến vào Ám Ảnh thành, nên Thần Vệ cũng không biết Hàn Thạc.

- Ách... cái này.... Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư tìm ngươi, nếu ngươi làBố Lai Ân, vậy tốt nhất nhanh chóng đi gặp Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư đi!

Thần Vệ hai tay nâng thần bài của Hàn Thạc trả lại, trả lại viên tử tinh tệ cùng với thần bài. Hắn không dám thu tiền!

Nghe hắn nói thế, sắc mặt Hàn Thạc có vẻ khổ sở, lúc này mới nhớ tớiTạp Mai Lệ Tháp có nói với hắn, bảo hắn cách một thời gian phải gặpnàng, xem ra thời hạn hai tháng cũng đã tới rồi. Lúc này, Hàn Thạc cũngý thức được Tạp Mai Lệ Tháp thần thông quảng đại đến như thế nào ở ÁmẢnh thành, một lần ra lệnh, đến cả Thần Vệ canh cửa ở đây mà không ngờcũng nhận được tin.

- Biết rồi. - Hàn Thạc vẻ mặt đau khổ khẽ gật đầu, tiện tay lấy thần bài và tử tinh tệ, đi vào trong thành.

- Này này, tiểu tử đó tại sao không cần nộp một viên tử tinh tệ? Hắncũng không phải là người của gia tộc Tái Nhân Đặc mà? - Mấy người xếphạng phía sau Hàn Thạc, cũng tới tấp phàn nàn.

- Câm mồm! Chúng ta làm việc không cần các ngươi dạy, còn dám nói nhảm,tất cả không cho vào thành! - Tên Thần Vệ rất hòa khí với Hàn Thạc, lúcnày sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, quát to.

Mấy người vừa phàn nàn vừa thấy hắn đột nhiên giận dữ, ai nấy cúi đầukhông dám nhiều lời. Ở Ám Ảnh thành, gia tộc Tái Nhân Đặc chính làvương quyền, họ là người ngoài nhưng cũng đã nghe qua sự đáng sợ củagia tộc này, vừa thấy tên Thần Vệ quát lớn, đều đồng loạt ngậm miệng.

Thấy những người này bị đối xử như vậy, tâm tình Hàn Thạc cũng hứngkhởi lên một chút, thầm nghĩ cảm giác có đặc quyền đích xác không tệ.

Lần trước từng có kinh nghiệm được Tạp Mai Lệ Tháp dẫn tới gia tộc TáiNhân Đặc, những tên thị vệ trước cửa đã nhận ra Hàn Thạc, thêm nữa TạpMai Lệ Tháp sớm có dặn dò, Hàn Thạc được những Thần Vệ cung kính dẫnđường, đi thẳng tới nơi nàng tu luyện.

- Xú tiểu tử, mau lên đây, lâu thế rồi mới tới thăm ta! - Còn chưa đợiHàn Thạc đi vào, từ một bình đài cao năm mươi thước chợt vang lên thanhâm Tạp Mai Lệ Tháp.

Bên trong gia tộc Tái Nhân Đặc cũng có những kết giới phòng ngự, thựclực không đến cảnh giới Trung vị thần căn bản không thể vượt qua sứcmạnh của kết giới mà bay lên, Hàn Thạc mặc dù có thể dựa vào ma côngbay tới bên cạnh Tạp Mai Lệ Tháp, nhưng như vậy sẽ bại lộ thực lựcmình, do đó hắn thật thà bò lên từng tầng một.

- Ủa, Tạp Lâm Na đại tỷ cũng về rồi à! - Vừa thấy mụ mập độc nhãn TạpLâm Na, Hàn Thạc cũng mở miệng vấn an. Mụ còn sống xuất hiện ở đây, hắnthật sự rất ngạc nhiên.

- Chào Bố Lai Ân, lần trước nhờ có ngươi, bằng không ta và tiểu thưphỏng chừng đã khó có thể ra khỏi được lòng núi! Ta còn chưa cảm ơnngươi nữa, lần này ngươi đã đến đây, ta sẽ nói lời cảm ơn ngươi! - TạpLâm Na nói xong đứng lên, vái hắn theo một lễ tiết rất trang trọng ởChúng Thần đại lục.

- Bất tất khách khí, đó là việc ta nên làm, chúng ta vốn là đồng độimà! - Hàn Thạc cười cười vẻ đầy hòa khí, vội vàng đi về phía mụ mập,rồi đáp lại lễ nghi của mụ.

- Được rồi được rồi, Tạp Lâm Na, ngươi đi làm việc ta giao cho ngươiđi. - Tạp Mai Lệ Tháp phất phất tay, ra hiệu cho Tạp Lâm Na có thể luira ngoài. Tạp Mụ mập mỉm cười, lại hướng về phía Hàn Thạc khom ngườivái một lễ rồi mới ra khỏi chỗ này.

Đợi cho Tạp Lâm Na đi ra, Tạp Mai Lệ Tháp mới hậm hực nói: - Khốn khiếp, mấy tên gia hỏa đó căn bản biến mất bặt tăm, khi chúng tatới chỗ đó, chỉ còn lại có một khối Thần thạch trời ban bị hủy, tứcchết đi được!

Không cần Tạp Mai Lệ Tháp nhiều lời, Hàn Thạc cũng sớm đã đoán đượcviệc sẽ là như vậy. Khi Hàn Thạc dẫn Tạp Mai Lệ Tháp chạy ra ngoài, lúcđó tình huống ở dãy Chướng Vân đã bại lộ rồi, những người ngoài xâmnhập Thần Vực Hắc Ám ngoại trừ chạy càng nhanh càng tốt, căn bản khôngcòn có con đường thứ hai có thể đi, nếu chúng còn lưu lại đó chờ chếtmới là lạ.

- Chạy thoát thì chạy thoát, dù sao ngươi cũng đã nhớ kỹ những người đóhình dáng như thế nào rồi, chỉ cần dụng tâm điều tra tiếp, sớm muộn gìcũng có thể phát hiện ra hành tung của chúng. Sau này khi ngươi cườngđại hơn nữa, tự mình tới Thần Vực Sinh Mạng và Thần Vực Thủy hệ giếtchết chúng, còn sợ không báo được thù này à! - Hàn Thạc cười an ủi.

- Nói chuyện với ngươi thật thống khoái! Không sai, ta sắp tra ra thânphận những người đó rồi. Hừ, chờ thương thế ta khỏi hẳn, một khi để tabiết vị trí của chúng, ta sẽ cho chúng nợ máu trả bằng máu! - Tạp MaiLệ Tháp hậm hực nói.

Hàn Thạc thầm nghĩ ngươi ngàn vạn lần đừng có phát điên mà mò tới ThầnVực Sinh Mạng và Thần Vực Thủy hệ, ở hai chỗ đó một khi tung tích củangươi bị phát hiện, đến lúc đó vận mệnh của ngươi như thế nào thì cũngkhó nói lắm. Không chừng ngươi còn chết nhanh hơn ấy chứ. Tuy tronglòng nghĩ như vậy, nhưng miệng Hàn Thạc thì không dám nói như vậy vớinàng.

- Được rồi, trong khoảng thời gian này ngươi trốn ở đâu đó, sao khôngchịu tới gặp ta? - Đôi mắt tam giác của Tạp Mai Lệ Tháp liếc xéo, bắtđầu quay sang hỏi chuyện Hàn Thạc.

- Lần trước được ngươi dạy rất nhiều kiến thức về sức mạnh Hủy Diệt, tathừa dịp lĩnh ngộ nên mới không đến thăm ngươi. - Hàn Thạc giải thích.

Tạp Mai Lệ Tháp không khỏi tức giận lườm Hàn Thạc một cái, lầm bầm nói: - Ngươi rõ ràng tu luyện sức mạnh Tử Vong, nhất định phải hỏi ta vấn đềvề sức mạnh Hủy Diệt, còn bảo là lĩnh ngộ cái gì, ngươi không tu luyệnchính nghiệp, làm sao có thể có thành tựu lớn về sức mạnh Tử Vong chứ!

Hàn Thạc cười cười không giải thích gì, Tạp Mai Lệ Tháp tựa hồ cũngchẳng thèm để ý đến Hàn Thạc thực lực cao thấp như thế nào, nói oangoang: - Thôi đi, ngươi lần này đã đến thăm ta, ta cần phải giới thiệu một vụ làm ăn cho ngươi.

- Cái gì mà mua bán? - Hàn Thạc ngạc nhiên.

- Lần trước ngươi cho ta uống loại thuốc đó, quả là thần kỳ vô cùng! Tavà nhị thúc ta có bàn với nhau, nhị thúc ta rất hứng thú với loại thuốccủa ngươi, đệ tử gia tộc chúng ta ở Ám Ảnh thành từ nhỏ đều được pháitới các địa phương chấp hành nhiệm vụ, việc bị thương là một việc khôngthể tránh được, nếu có thuốc của ngươi, có thể gia tăng cơ hội sốngsót, ta và nhị thúc thương nghị rồi, chính thức mời ngươi làm dược tềsư chính cho gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta! - Tạp Mai Lệ Tháp cười nói.

- Không có hứng thú, ta không muốn chịu ước thúc của bất kỳ đại gia tộcnào, cho dù là gia tộc Tái Nhân Đặc các ngươi cũng thế! - Hàn Thạc nhúnvai, cự tuyệt cơ hội bao nhiêu người mơ tưởng này.

- Hắc, ta biết ngươi sẽ cự tuyệt mà! Tạp Mai Lệ Tháp cười ha hả cao hứng: - Thế mới đúng, gia nhập vào một đại gia tộc phải chịu rất nhiều quy củchán chết, nhất định là có vài người ngu trà trộn trong đó nữa! Ừm, kỳthật ý ta là để nhị thúc mua thuốc của ngươi, còn ngươi cũng có thể mởmột cái cửa hàng bán loại này ở Ám Ảnh thành, do ta tuyên truyền chongươi, nhất định có thể kiếm lời. Trong Ám Ảnh thành chỉ cần ngươi cótiền có thế, rồi có thêm vài công lao, ngươi có thể trở thành một tiểugia tộc, rồi có ta bảo hộ thì không ai dám bắt nạt ngươi, hà tất theođuôi để chịu mùi hôi hám của người khác!

Xem ra Tạp Mai Lệ Tháp đã sớm nghĩ hộ cho Hàn Thạc rồi, nàng cũng thậtsự muốn báo đáp ân cứu mạng của Hàn Thạc đối với nàng và Tạp Lâm Na,nên nghĩ rất cẩn thận cho mọi đường đi nước bước cho hắn.

Nghe Tạp Mai Lệ Tháp nói như vậy, mắt Hàn Thạc sáng lên, quả có chútđộng tâm. Việc luyện chế đan dược của Hàn Thạc cũng không sợ bị ngườikhác tìm ra thân phận, cũng sẽ không bại lộ thực lực chính thức củamình, lại có thể kiếm được tiền. Dựa theo lời Tạp Mai Lệ Tháp, hắn còncó cơ hội thành một gia tộc nữa chứ, việc này đối với Hàn Thạc mà nóithì đích thật là một cơ hội hấp dẫn.

Hàn Thạc hứa với mấy nàng Ngải Mễ Lệ, một khi có chỗ đứng ở Chúng Thầnđại lục sẽ đem các nàng tới. Ở Kỳ Áo đại lục Hàn Thạc cũng có không ítbằng hữu, sau biết việc tu luyện và ưu thế tu luyện ở Chúng Thần đạilục, hắn càng muốn không ngừng đề cao thực lực của những người nhà vàđám hảo hữu này.

Nếu Hàn Thạc chính thức có thể có chỗ đứng ở Ám Ảnh thành, thu đượcnhiều tiền bạc và uy thế để có tư cách trở thành một gia tộc, dựa vàothực lực và địa vị của gia tộc Tái Nhân Đặc ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạctin rằng hắn có thể rất an toàn. Như vậy nhóm Ngải Mễ Lệ có thể tiếnvào Chúng Thần đại lục được rồi.

Tạp Mai Lệ Tháp thấy Hàn Thạc trong mắt hào quang lấp lánh, biết hắn đãđộng tâm rồi. Tạp Mai Lệ Tháp lúc nào cũng có tâm tư báo đáp Hàn Thạc,thừa dịp này bèn nói vào: - Ngươi yên tâm được rồi, ngươi có thuốc rất thần kỳ, ở Ám Ảnh thànhnhất định sẽ có vị trí rất tốt! Chỉ cần ngươi làm ra được nhiều tiền,rồi có được một vài công lao, ta sẽ khẩn cầu phụ thân cho ngươi tư cáchthành lập gia tộc, đến lúc đó ngươi có thể tiếp nhận các bằng hữu củangươi, rồi dùng tiền bạc trong tay chiêu mộ cao thủ gia nhập thêm nữa.Bốn đại gia tộc kia đều là bước từng bước một như vậy đó, họ có thể,ngươi cũng có thể!

Hàn Thạc đã sớm động tâm, nghe Tạp Mai Lệ Tháp cổ vũ như vậy, rốt cục hạ quyết tâm, gật đầu trầm giọng: - Được, ta ở Ám Ảnh thành làm lớn một cú!

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 702: Thiên Cơ Dược Tề

Trong nội đường của gia tộc Tái Nhân Đặc, hai người Tạp Mai Lệ Tháp và An Đức Liệt đang thảo luận không ngừng. Hàn Thạc ngồi đối diện với hai người, diện mỉm cười nghe cụôc đối thoại của họ.

- Nhị thúc, viên thuốc này một viên ít nhất một trăm hắc tinh tệ, công hiệu của chúng rất thần kỳ! - Tạp Mai Lệ Tháp trầm giọng nói.

- Nha đầu này, có biết một trăm viên hắc tinh tệ có nghĩa như thế nào không, sao lại không biết tiết kiệm cho gia tộc như vậy? - An Đức Liệt cười khổ, lắc lắc đầu vẻ đau đầu.

- Cháu nói giá trị một trăm hắc tinh tệ là nhất định như vậy, chẳng lẽ nhị thúc không tin cháu? - Tạp Mai Lệ Tháp nói vẻ không vui.

- Ít nhất cũng phải chờ ta thấy viên thuốc này có giá trị đúng như vậy không rồi nói tiếp đi, ta biết cháu và Bố Lai Ân có quan hệ không tệ, nhưng cháu cũng phải công tư rõ ràng chứ! - An Đức Liệt than thở, thầm nghĩ ngươi không chủ trì gia vụ, làm sao biết được người quản lý một đại gia tộc phiền não như thế nào chứ, nếu viên thuốc này không đáng giá đó, người đầu tiên phụ thân ngươi giáo huấn khẳng định là ta, mà không phải là ngươi.

- Bố Lai Ân, cho nhị thúc một viên viên thuốc đi, để ông ấy tìm người mà thử xem. - Tạp Mai Lệ Tháp oang oang phân phó.

Hàn Thạc biết Tạp Mai Lệ Tháp làm như vậy toàn là vì trợ giúp mình, trong lòng cảm thấy có chút cảm động, tiện tay lấy ra một viên đan dược đưa cho An Đức Liệt, cũng đem phương pháp sử dụng nói rõ ràng.

- Bố Lai Ân, ngươi yên tâm đi, chỉ cần viên thuốc thật có giá trị như vậy, có nha đầu này trợ giúp ngươi, chúng ta tự nhiên sẽ không ép giá. Chờ ta thử qua, chúng ta sẽ nói thêm về việc hợp tác. - An Đức Liệt nể mặt Tạp Mai Lệ Tháp nên đối đãi với Hàn Thạc rất có hòa khí.

- Hẳn là như vậy rồi. - Hàn Thạc mỉm cười gật đầu.

An Đức Liệt cầm thuốc của Hàn Thạc rời đi, hẳn là thử xem hiệu quả của đan dược này. Hàn Thạc rất tự tin về Hồi Nguyên đan mà mình luyện chế, chẳng hề lo lắng tí nào.

- Được rồi, sau này ngươi hẳn là phải có một cửa hàng của mình, chỉ có như vậy mới có thể buôn bán lớn được. Tạp Mai Lệ Tháp cau mày, nghĩ ngợi một chút rồi nói: - Nhưng ngươi chỉ có không đến ba trăm hắc tinh tệ, ở Ám Ảnh thành muốn mua một cửa hàng thì còn thiếu quá nhiều, nếu thuê thì lại rất phiền toái. Hay là như vậy đi, ta giúp ngươi mua một nhà cửa hàng, chờ ngươi có tiền trả lại cho ta là được rồi.

Ở Ám Ảnh thành Hàn Thạc xem như không có nhà, hắn vẫn luôn thuê dùng tu luyện tràng rèn luyện. Hắn hiểu được Ám Ảnh thành tấc đất tấc vàng, một cửa hàng nho nhỏ cũng phải hơn một ngàn hắc tinh tệ mới có thể mua được. Trong tay hắn hắc tinh tệ còn thiếu rất nhiều để có thể mở một cửa hàng.

Song Hàn Thạc lại không muốn nợ ân tình của Tạp Mai Lệ Tháp quá nhiều. Suy nghĩ một chút, hắn lấy từ trong không gian giới chỉ ra một viên Thần tinh Lôi hệ, đưa cho Tạp Mai Lệ Tháp rồi nói: - Ngươi xem khối Thần tinh này giá bao nhiêu tinh tệ?

Tạp Mai Lệ Tháp là người biết người biết của, lúc này kêu khẽ một tiếng, kinh ngạc hỏi: - Sao trong tay ngươi lại có Thần tinh?

- Lần trước trong sơn cốc ta vô ý lấy được từ trên người một người, nó giá trị bao nhiêu tinh tệ? - Hàn Thạc thuận miệng bịa chuyện.

- Thần tinh là đồ tốt lắm. Ừm khối Thần tinh này ít nhất giá trị năm ngàn hắc tinh tệ. Không ngờ vận khí tiểu tử ngươi lại tốt như vậy! Tạp Mai Lệ Tháp cầm lấy khối Thần tinh trong tay Hàn Thạc, liếc liếc nhìn hắn rồi nói: - Đi, ta biết ngươi có ý gì. Ta sẽ dùng khối Thần tinh này của ngươi mua cho ngươi một cửa hàng. Yên tâm đi, do ta ra mặt, việc gì cũng có thể làm được dễ dàng.

Tạp Mai Lệ Tháp một khi thật lòng trợ giúp Hàn Thạc, nàng làm việc đích xác vô cùng nhanh chóng. Hàn Thạc đi theo Tạp Mai Lệ Tháp, thấy nàng dùng ba ngày cùng khối Thần tinh đổi cho hắn một cửa hàng cách gia tộc Tái Nhân Đặc không xa lắm, cửa hàng đó cao hơn mười thước, tổng cộng có ba tầng, ở Ám Ảnh thành cũng chỉ xem như một cửa hàng nhỏ. Nhưng giá của nó hẳn không phải là năm ngàn hắc tinh tệ. Tạp Mai Lệ Tháp có thể chỉ dùng một khối Thần tinh Lôi hệ mà lấy được cửa hàng này, quả là phải nhờ vào thân phận ác nữ của mình.

Do nàng ra mặt, Hàn Thạc đích xác đỡ mệt rất nhiều, tất cả thủ tục đều được Tạp Mai Lệ Tháp làm giúp hắn, năm ngày sau, hắn đã chính thức tiếp nhận cửa hàng này. Chỉ có điều những quầy trên cửa hàng này hoàn toàn trống rỗng, chưa có thương phẩm gì.

Hàn Thạc cũng chẳng vội. Cửa hàng này tuy không lớn, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ hài lòng, bất luận nói như thế nào thì ở Chúng Thần đại lục hắn cũng coi như là có nhà của mình rồi, sau này hắn cũng không cần tiếp tục tạm cư ở những nơi tu luyện tràng khắp Ám Ảnh thành.

Cửa hàng ba tầng này, hai tầng phía dưới Hàn Thạc tạm thời để không, tầng trên cùng hắn sửa thành một tu luyện tràng nhỏ, mặc dù chỉ có hai trăm thước vuông nhưng đối với Hàn Thạc thì chỗ này cũng đủ để hắn tung hoành rồi. Vạn sự khởi đầu nan, Hàn Thạc cũng phải làm đủ các bước cần thiết, hắn đầu tiên là mua một vài tháp kết giới bày khắp ba tầng. Nhờ Tạp Mai Lệ Tháp trợ giúp kết thành hai kết giới, phòng ngừa những rung động quá lớn do hắn tu luyện trên tầng thứ ba này. Kết giới do Tạp Mai Lệ Tháp Thượng vị thần hỗ trợ, Hàn Thạc cũng đỡ được rất nhiều công sức.

Sau khi làm xong kết giới tầng thứ ba, tu luyện tràng này cũng xem như chính thức có thể sử dụng rồi. Sau đó Hàn Thạc tự mình bố trí tầng thứ hai, bày biện rất nhiều những tủ kệ, bên trong có rất nhiều dược tài (tài liệu làm thuốc) mà hắn đã thu thập được khi đi tới Chúng Thần đại lục, ngoài ra Hàn Thạc còn bày một bộ chai lọ phức tạp mà các luyện dược sư bình thường sử dụng, ngụy trang thành một bộ luyện chế thuốc như những nhà thuốc khác.

Tầng thứ hai chỉ bố trí một vài kết giới ngăn cách người bên ngoài quan sát, Hàn Thạc tự mình vẫn có thể hoàn thành được, cũng không nhờ Tạp Mai Lệ Tháp hỗ trợ.

Sử dụng những nguyên liệu mà mình thu thập khi tới Chúng Thần đại lục tới giờ, Hàn Thạc không thông qua phương pháp mà những luyện dược sư sử dụng, mà sử dụng một vài tài liệu hi hữu luyện chế ra một cái lò luyện đơn chuyên môn để luyện dược - Cửu Văn đỉnh, nó có công cụ chuyên môn nên luyện chế thành đan dược sẽ nhanh hơn nhiều, ngắn ngủi nửa tháng nó đã giúp Hàn Thạc luyện chế ra ba trăm viên Hồi Nguyên đan đơn giản nhất.

Chúng Thần đại lục là vị diện có linh khí dày đặc nhất vũ trụ này, dược tài ở chỗ này có linh khí thật mạnh, Hàn Thạc tin rằng ba trăm viên Hồi Nguyên đan này sẽ có công dụng rất lớn.

Sau khi Hàn Thạc vừa luyện chế ra ba trăm viên Hồi Nguyên đan, hắn lại bỏ ra năm ngày, sử dụng những dược tài còn thừa luyện chế ra vài loại đan dược khác, tỷ như Niết đan thích hợp nhất cho đám hài đồng vừa sinh ra sử dụng, còn có Tuyền Cơ đan có tác dụng ổn định tâm ma, làm cho tâm tình con người trống rỗng, có thể làm mình rất ổn định tâm cảnh, làm việc cảm ngộ sức mạnh chân đế tăng lên nhiều.

Đợi cho Hàn Thạc dùng hết những dược thảo, trong tay hắn đã có ba trăm viên Hồi Nguyên đan, hai trăm viên các loại thuốc đủ loại công dụng khác nhau. Phân biệt được hắn sử dụng những bình thuốc vô cùng đẹp mắt đủ mọi màu sắc để đựng. Lúc này, Hàn Thạc mới rảnh rỗi bố trí lại tầng thứ nhất cửa hàng này, đem những bình dược tề công dụng bất đồng này nhất nhất bày đầy ở tầng dưới.

Trước khi Hàn Thạc luyện chế đan dược, hắn đã nói trước với Tạp Mai Lệ Tháp là không cho người nào quấy rầy mình, do đó trong khoảng thời gian này Tạp Mai Lệ Tháp không tìm đến hắn.

Đợi cho những đan dược này được hắn bày khắp tầng một cửa hàng, hơn nữa còn mở cánh cửa vẫn đóng chặt lâu nay, hai ngày sau Tạp Mai Lệ Tháp dẫn An Đức Liệt cùng nhau đi tới gõ cửa bái phỏng.

So với sự việc lạnh lùng và lễ tiết khách khí lần trước, lần này An Đức Liệt tới đây nhiệt tình hơn nhiều, hắn chưa vào cửa hàng, đã ngẩng đầu lên nhìn bảng tên cửa hàng Hàn Thạc rồi cười ha ha nói: - Thiên Cơ Dược Tề, ha ha, tên này mặc dù hơi cổ quái, nhưng tương lai nhất định sẽ rất nổi danh.

Hàn Thạc đang ở tầng một bày biện các bình dược tề dựa theo công dụng bất đồng, vừa nghe giọng cười ha ha của An Đức Liệt, trong lòng cũng hiểu ngay lão đã khẳng định công hiệu của viên Hồi Nguyên đan mà hắn lần trước cho lão.

Quả nhiên, không đợi Hàn Thạc đứng dậy ra nghênh đón, An Đức Liệt và Tạp Mai Lệ Tháp đã đi đến, An Đức Liệt không nói loanh quanh, vào thẳng vào vấn đề: - Tiểu tử, thuốc do ngươi luyện chế ra chúng ta đã thử qua rồi, không tệ chút nào, rất tốt, một trăm hắc tinh tệ một bình là giá rất hợp lý!

- Bố Lai Ân, chúng ta lần này tới đây chính là muốn mua thuốc này. Hà hà, chính là thứ này này, Hồi Nguyên dược tề! Tạp Mai Lệ Tháp chỉ chỉ vào một bình màu tím đựng đầy những viên thuốc, nói với Hàn Thạc: - Đưa hết ra đây đi, ba trăm bình ta lấy hết, nhị thúc, đưa cho hắn ba vạn hắc tinh tệ đi!

An Đức Liệt mỉm cười, đang chuẩn bị lấy ra hắc tinh tệ thanh toán, Hàn Thạc nhìn Tạp Mai Lệ Tháp cười khổ nói: - Tổng cộng có ba trăm bình, các ngươi toàn bộ lấy hết, ta còn có gì để bán nữa, như vậy đi, các ngươi lấy hai trăm bình trước nhé.

Nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy, An Đức Liệt hơi sửng sốt, rồi cười ha ha nói vẻ hòa khí: - Cũng tốt. Dù sao cửa hàng của ngươi vẫn còn ở đây, chờ ngươi luyện chế ra thuốc mới, chúng ta tới lấy thêm là được.

- Như vậy là tốt nhất. - Hàn Thạc mỉm cười lấy ra hai trăm bình Hồi Nguyên đan, đưa cho An Đức Liệt đồng thời cũng thu được hai vạn hắc tinh tệ.

Hai vạn hắc tinh tệ! Ở Chúng Thần đại lục phải nói không còn là món tiền nhỏ nữa, bình thường một Trung vị thần gia nhập một đại gia tộc, làm mười năm tối đa cũng chỉ có thể thu được ba ngàn hắc tinh tệ, chỉ có đại gia tộc như Tái Nhân Đặc mới có thể trả cho một Trung vị thần năm ngàn hắc tinh tệ cho mười năm.

Nguyên liệu để luyện chế Hồi Nguyên đan đều là do Hàn Thạc thu hoạch từ những dãy núi chung quanh, việc luyện chế cũng chỉ mất mười ngày nửa tháng, thế mà bán cho An Đức Liệt lại lập tức thu được hai vạn hắc tinh tệ. Hai vạn hắc tinh tệ cũng đủ để Hàn Thạc mua được một tu luyện tràng kha khá ở Ám Ảnh thành rồi!

Sau khi bồi hồi thu về hai vạn hắc tinh tệ, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy tốc độ kiếm tiền nhờ vào đan dược quả nhiên cực nhanh, dựa theo xu thế này, không bao lâu nữa hắn có thể tích lũy tới một số tiền bằng với một tiểu gia tộc rồi. Lần này đột nhiên thu được một số tiền rất lớn, thoáng cái làm cho Hàn Thạc mơ tưởng bay bổng.

- Này, Xú tiểu tử! Tạp Mai Lệ Tháp vỗ vào vai Hàn Thạc một cái, làm hắn giật mình tỉnh ra, nói oang oang: - Hai vạn hắc tinh tệ mà ngươi đã sướng đến thế rồi, ngươi đó, tương lai còn phải làm những việc buôn bán lớn hơn nhiều, sao lại có thể thỏa mãn với chừng này chứ!

Cười bẽn lẽn, Hàn Thạc nói: - Ha ha, thời gian ta tới Chúng Thần đại lục quá ngắn, nên hiểu được tầm quan trọng của tinh tệ. Số tiền ta có lớn nhất cũng chỉ có ba trăm hắc tinh tệ, bây giờ trong tay thoáng cái có hai vạn hắc tinh tệ, tự nhiên phải thất thần rồi, đâu có gì kỳ quái chứ!

- Bố Lai Ân, viên thuốc của ngươi rất tốt. Tại Ám Ảnh thành, đệ tử những đại gia tộc đều được phái tới các địa phương khác để ma luyện, việc bị thương là khó tránh khỏi, hơn nữa còn có thể bị thương nhiều lần, nếu loại thuốc này của ngươi có thể cung ứng liên tục thì việc phát tài là việc sớm muộn mà thôi, không cần lo trước lo sau. Ừm, sau này gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta sẽ mỗi ngày đều tới chỗ này mua vài viên thuốc để cung cấp cho nhu cầu của mình, ngươi có thể cung cấp đủ không! - An Đức Liệt cười to nói.

- Có tinh tệ là ta rất vui! - Hàn Thạc cũng cười, suy nghĩ một chút, lấy từ trong không gian giới chỉ ra ba viên dược hoàn màu đỏ óng, viên dược hoàn vừa lấy ra, mùi thơm ngát bay ra bốn phía.

- Thơm quá, đây là thuốc gì, có công dụng gì? - Tạp Mai Lệ Tháp hô lên.

- Cho ngươi đó! Hàn Thạc đưa cho Tạp Mai Lệ Tháp, nghiêm túc nói: - Đây là loại thuốc trừ độc ta đặc biệt luyện chế cho ngươi, bởi vì ngươi sau khi sinh quái bệnh, trong cơ thể luôn có chút độc tố. Khi ngươi tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, những độc tố này tự nhiên không gây tác dụng gì lên Thần thể của ngươi, nhưng loại độc tố này vẫn ở lại trong cơ thể ngươi, cho nên mới làm cho da của ngươi biến thành nhám như vậy, hic... nhan sắc cũng không đẹp lắm, ta nghĩ viên thuốc này hẳn là sẽ giúp ích cho ngươi đó, ngươi có thể thử xem.

- Hả, cái gì?! Tạp Mai Lệ Tháp thất thần cầm lấy viên thuốc thơm ngát say lòng người này, lẩm bẩm nói: - Đã qua bao nhiêu năm như vậy, còn... Còn có thể hữu dụng à...

Tính cách quái dị của Tạp Mai Lệ Tháp có một nguyên nhân rất lớn là vì sự xấu xí của tướng mạo, từ phương diện này đó có thể thấy được nàng cũng không phải không để ý đến tướng mạo mình. Tạp Mai Lệ Tháp cũng là một nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân, căn bản không ai có thể chính thức không để ý đến phương diện này.

- Ta cũng không biết có thật hữu dụng không, tóm lại... Ngươi uống thử đi, nếu hữu dụng thật thì ta có thể luyện chế nhiều hơn cho ngươi.

Độc tố trong cơ thể Tạp Mai Lệ Tháp đã tích tụ một thời gian quá dài, sớm đã thành một bộ phận Thần thể nàng, việc nàng tu luyện Hủy Diệt pháp tắc đến cảnh giới Thượng vị thần, thần lực bên trong Thần thể rất kinh người, nên Hàn Thạc cũng không mười phần nắm chắc được.

- Nếu Tạp Mai Lệ Tháp có chuyển biến tốt, cửa hàng này của ngươi tương lai sẽ trở thành một cửa hàng lớn nhất Ám Ảnh thành, ta cam đoan với ngươi đó! - Bên kia An Đức Liệt cũng trịnh trọng hứa hẹn khi nghe chuyện lạ của Hàn Thạc. Vấn đề gây khốn khổ cho Tạp Mai Lệ Tháp bao nhiêu năm nay, gia tộc Tái Nhân Đặc không phải không cố gắng, nhưng mời rất nhiều dược tề sư chế đủ loại thuốc mà cũng không có hiệu quả. Tất cả mọi người nói là thần lực trong Thần thể Tạp Mai Lệ Tháp quá mạnh, các loại thuốc căn bản không thể có tác dụng gì, trừ phi nàng bỏ qua một thân sức mạnh kinh khủng, bằng không ai cũng vô kế khả thi cả.

Tạp Mai Lệ Tháp biết rõ tầm quan trọng của thực lực, sao có thể bỏ qua một thân sức mạnh kinh khủng chứ? Do đó, cho tới nay, tâm bệnh của nàng thủy chung không thể giải trừ, theo thời gian trôi qua, nàng cũng hoàn toàn bỏ qua luôn, sớm đã chấp nhận, không còn ảo tưởng gì nữa.

- Bố... Bố Lai Ân... Có thể hữu hiệu thật chứ? - Thanh âm Tạp Mai Lệ Tháp run rẩy, khó có thể áp chế được hi vọng dấy lên trong lòng.

- Ta không dám cam đoan trăm phần trăm, nhưng hiệu quả thì khẳng định sẽ có!

Hàn Thạc trầm giọng nói, đan dược không có khả năng biến Tạp Mai Lệ Tháp từ xấu xí thành mỹ nữ, nhưng nếu độc tố trong cơ thể thật sự được bài trừ, Tạp Mai Lệ Tháp ít nhất sẽ không dữ tợn đáng sợ giống như bây giờ, ít nhất cũng làm cho nam nhân phải ngoái nhìn một chút.

- Ủa, nơi này sao lại có một cửa hàng mới thế, Thiên Cơ Dược Tề... Cái tên kỳ quái quá! Đằng Phi, có hứng thú xem không? - Một thanh âm quen thuộc vang lên bên ngoài, trong chốc lát Khải Kỳ và Đằng Phi của gia tộc Lai Phất Tư, ngoài ra còn có muội muội hắn là Y Phù cũng đi tới.

An Đức Liệt và Tạp Mai Lệ Tháp lưng quay về họ, họ chỉ nhìn thấy Hàn Thạc đứng giữa cửa hàng, lúc này hừ lạnh, nói: - Oan gia ngõ hẹp! Rồi bước nhanh vào.

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 703: Đánh Thành Đầu Heo

Hàn Thạc cũng không ngờ lại tình cờ như vậy. Thiên CơDược Tề vừa khai trương không bao lâu, ngoại trừ hai người Tạp Mai LệTháp và An Đức Liệt ra, nhóm khách nhân đầu tiên tới đây không ngờ lạilà mấy người này, quả thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ba người Khải Kỳ, Đằng Phi, Y Phù ào tới, cũng không nhìn An Đức Liệtvà Tạp Mai Lệ Tháp đang đứng quay về phía họ, cảm thấy hai người nàycũng chỉ là khách nhân tầm thường của cửa hàng dược tề này thôi nêncũng không lưu ý gì nhiều.

Hàn Thạc thấy ba người này đi tới, sực nghĩ ra, cười hắc hắc nói: - Ba vị, bổn điếm tạm thời không bán thương phẩm gì đâu, mời trở về đi!

- Cửa hàng đã mở cửa, sao lại không có đạo lý làm ăn như vậy! Đằng Phi cười nhẹ nói, rồi cũng không rời đi như Hàn Thạc vừa nói, mà đi thẳng đến.

- Xú tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng có giao tình với Đường Na đại tỷthì ngươi được coi là khó lường. Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươikhông gia nhập vào gia tộc Lai Phất Tư chúng ta, Đường Na đại tỷ cũngkhông giúp được ngươi! - Khải Kỳ bình sinh ngạo mạn, tự nhiên cũngkhông coi cảnh cáo của Hàn Thạc vào lòng, bước nhanh đến.

Trên mặt An Đức Liệt đang đứng đối diện với Hàn Thạc lộ ra vài phầnkhông vui, nhưng cũng không quay đầu lại, còn Tạp Mai Lệ Tháp thì hậmhực, lưng quay về ba người nọ hừ lạnh một tiếng, nói: - Không có gia giáo gì cả, người ta nói cửa hàng không bán, còn vào đây làm cái gì?

- Ngươi là ai? Việc của gia tộc Lai Phất Tư chúng ta, ngươi cũng dámquản sao! - Thiếu nữ thanh lệ Y Phù không lúc nào quên đem thanh danhgia tộc ra hù dọa.

Đáng tiếc là nàng không đoán được là người đang quay lưng về phía mìnhchính là ác nữ của gia tộc Tái Nhân Đặc trong Ám Ảnh thành. Ở Ám Ảnhthành, Tạp Mai Lệ Tháp mới là ôn thần không ai dám trêu chọc, Y Phùđụng phải một người căn bản không cùng một cấp bậc.

- Tiểu ny tử, ngươi nói cái gì? Gia tộc Lai Phất Tư của ngươi rất khólường hả? Ám Ảnh thành lúc nào đã trở thành địa bàn của gia tộc LaiPhất Tư các ngươi thế? - Tạp Mai Lệ Tháp quay đầu lại, đôi mắt tam giácâm lãnh quét tới quét lui trên người Y Phù, sức mạnh kinh khủng trênngười mơ hồ tràn ra, làm cho người ta có cảm giác chấn động mãnh liệt.

Tạp Mai Lệ Tháp vốn là một nữ nhân dữ tợn xấu xí, ở Ám Ảnh thành chínhlà một dấu hiệu đặc trưng, khi nàng vừa quay đầu trừng mắt hung ác nhìnY Phù, khí thế đáng sợ trên người thoáng cái tản ra, cộng thêm với dungmạo đáng sợ của nàng, Y Phù bị dọa kêu ầm lên: - Quỷ!

Đối với Tạp Mai Lệ Tháp, không có câu nào có lực sát thương lớn hơn so với câu này!

Vốn Tạp Mai Lệ Tháp thầm nghĩ muốn chấn nhiếp Y Phù một chút, đột nhiênnghe cô nàng mở miệng gào lên một câu cực độ xúc phạm như vậy, chỗ đautrong lòng nàng quả thực như bị ngàn đao đâm chém.

Một cái bóng chợt lóe lên, không thấy Tạp Mai Lệ Tháp ra tay như thếnào, cái cổ trắng nõn của Y Phù vừa hét lên một tiếng "Quỷ" đã bị TạpMai Lệ Tháp chế trụ. Cả người nàng bị Tạp Mai Lệ Tháp nhấc bổng lêntrời, cặp mắt tam giác nhìn chằm chằm vào Y Phù, Tạp Mai Lệ Tháp nóilạnh giá như băng: - Ngươi vừa mới nói cái gì. Ngươi nói lại một lần cho ta thử xem nào?

Y Phù hai tay vẫy vùng, thần tình không dấu nổi sự sợ hãi, cổ nàng bịTạp Mai Lệ Tháp chế trụ, cho dù muốn nói cũng khó có thể nói ra. Đếnlúc này, Y Phù mới lạnh mình biết được nữ nhân mình đối diện là ai. Vừanghĩ đến khí thế trên người Tạp Mai Lệ Tháp, trong lòng càng sợ hãi hơnnữa.

Ca ca Y Phù là Khải Kỳ mồ hôi đầm đìa, mắt thấy muội muội lúc nào cũngcó thể bị Tạp Mai Lệ Tháp giết chết, vội vàng quì xuống lễ bái, khổ sởcầu khẩn: - Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư, tiểu muội không hiểu sự, xin Tạp Mai LệTháp tiểu thư đại nhân đại lượng có thể tha cho tiểu muội một lần. Giatộc Lai Phất Tư chúng tôi bao năm trung thành như vậy, trợ giúp gia tộcTái Nhân Đặc xử lý chính vụ khắp nơi trong Ám Ảnh thành, xin Tạp Mai LệTháp tiểu thư nể mặt gia tộc Lai Phất Tư chúng tôi mà đừng chấp nhất!

Đằng Phi cùng đi tới với hai người, sớm đã hiểu được nữ nhân hung thầnác sát đối diện này là ai, trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Nhưng hắnkhông phải là người của Ám Ảnh thành, có nói cũng không có phân lượnggì. Chỉ biết đưa vẻ mặt kinh dị đánh giá Tạp Mai Lệ Tháp, không dám mởmiệng nói.

- E hèm... An Đức Liệt quay đầu, ho nhẹ một tiếng. Đầu tiên là nhíu mày nhìn KhảiKỳ mồ hôi đầm đìa, rồi quay sang khuyên Tạp Mai Lệ Tháp đang vô cùnggiận dữ: - Gia tộc Lai Phất Tư mấy năm nay đích xác làm việc không tệ. Tiểu cônương này xuất ngôn mạo phạm mặc dù không đúng, nhưng giáo huấn mộtchút là được rồi, đừng gây chết người!

- Ta biết mình trông xấu xí, nhưng bao nhiêu năm nay chưa bao giờ có aidám đứng trước mặt ta dùng những lời này xúc phạm tới ta như vậy, khôngnghĩ hôm nay lại gặp phải một tên không sợ chết, hắc hắc... tốt lắm tốtlắm, nói ta giống quỷ, tốt lắm, ta khiến cho ngươi càng giống quỷ hơn!- Tạp Mai Lệ Tháp cười nanh ác, không biết khi nào trong tay lại xuấthiện một thanh tiểu đao, cười lạnh muốn hủy dung Y Phù.

Đến lúc này Hàn Thạc mới thấy rõ ràng sự dữ dằn ngạo mạn của Tạp Mai LệTháp. Trước đây hắn nghe nói những việc về nàng thì vẫn còn hơi khôngtin, bởi vì khi hắn và Tạp Mai Lệ Tháp đi với nhau, hắn chỉ thấy nàngcũng khá tốt tính, bây giờ vừa thấy Tạp Mai Lệ Tháp không chút nghĩngợi, đến cả Y Phù của gia tộc Lai Phất Tư cũng dám hủy dung, mới hiểuđược tại sao ai nấy trong Ám Ảnh thành đều e ngại ác nữ này.

Thầm thở dài một tiếng, Hàn Thạc biết mình không thể không ra mặt, mặckệ Y Phù này như thế nào, chỉ riêng nể mặt Đường Na, mình cũng khôngthể ngồi yên không lý đến. Nếu không, giao tình giữa mình và Đường Narất có thể sẽ sinh ra một vết nứt không thể hàn gắn được.

Cả người nhoáng lên, Hàn Thạc xuất hiện bên cạnh Tạp Mai Lệ Tháp, khôngchờ cho tiểu đao Tạp Mai Lệ Tháp khía vào da thịt mềm mại của Y Phù,hắn đã vung tay không chút khách khí tát lia lịa vào gương mặt của YPhù.

"Chát chát chát... chát chát chát..."

Chỉ nghe những tiếng tát tai rất có tiết tấu nhịp điệu, Y Phù đã bị hắnđánh thành đầu heo, cặp má sưng phồng lên làm cho người ta vừa nhìn đãphải phá lên cười lớn.

- Ngươi nhìn nó xem, giống như mặt heo không? - Hàn Thạc vừa đánh xong,mỉm cười quay sang nói với Tạp Mai Lệ Tháp đang cầm tiểu đao ngạc nhiênđứng bên cạnh.

Mắt thấy một mỹ nữ thanh lệ sau một trận hành hạ của Hàn Thạc biếnthành một con heo nái, Tạp Mai Lệ Tháp đang tức giận đến không thể ápchế được bây giờ đã tiêu đi không ít, không nhịn được cười hắc hắc quáidị: - Đúng thế, tuyệt đối là một con heo nái không thể giả được! Bố Lai Ân,ngươi đúng là có chút thủ đoạn, hai bên đều sưng y như nhau, hắc hắc...

Y Phù đang vô cùng sợ hãi, bị Hàn Thạc liên tiếp đánh cho choáng vángđầu óc, căn bản thiếp đi không biết đang xảy ra chuyện gì, hai mắt mờmịt.

- Được rồi được rồi, đừng vì chuyện này mà giận nữa. Ta đuổi chúng đilà được rồi! - Hàn Thạc vừa cười nói với Tạp Mai Lệ Tháp, vừa gỡ Y Phùra khỏi tay nàng. Tạp Mai Lệ Tháp thấy Hàn Thạc làm việc như vậy, tâmtình cũng dễ chịu nhiều, nên cũng không còn muốn vung đao hủy dung YPhù nữa, thấy Hàn Thạc đỡ lấy Y Phù, không suy nghĩ nhiều buông tay rangay.

Trong lòng thở phào một hơi, Hàn Thạc đỡ lấy Y Phù bị đánh cho choángváng đầu óc khỏi tay Tạp Mai Lệ Tháp, rồi đưa Y Phù cho Khải Kỳ đangđứng ngơ ngác, quay về hắn nháy mắt một cái, làm vẻ giận dữ nói: - Bổn điếm còn chưa chính thức khai trương, các vị, thứ không tiễn xa!

Khải Kỳ bị Hàn Thạc quát một tiếng làm giật bắn cả người, vội vàng đưatay đỡ lấy Y Phù đang lảo đảo, liếc nhìn Hàn Thạc vẻ quái dị, cũngkhông quay đầu lại lôi Y Phù đi ra khỏi quán. Đằng Phi ngẩn người, cườicười với Hàn Thạc một chút, rồi đi theo Khải Kỳ ra ngoài.

Ba người vừa đi ra khỏi Thiên Cơ Dược Tề không lâu, Y Phù tựa hồ rốtcục đã không còn choáng váng nữa, lúc này khóc rống lên the thé. Nàngdường như phát hiện ra mình giống như đầu heo, nên khóc lóc gào la thêthảm, trong miệng không biết nói cái gì. Hàn Thạc ngưng thần lắng nghemột chút, mới nghe được giống như nói nàng muốn giết hắn, lòng thầmcười lạnh, thầm nghĩ quả nhiên là một nữ nhân không đầu óc, đến cả lãotử cứu ngươi mà cũng không biết.

Đợi cho ba người đi xa, An Đức Liệt đưa ánh mắt tán thưởng nhìn HànThạc, một nhân vật hô phong hoán vũ ở Ám Ảnh thành như hắn, đương nhiênlà nhìn ra ý nghĩa của việc Hàn Thạc đánh Y Phù. Gia tộc Lai Phất Tưcũng là một đại gia tộc của Ám Ảnh thành, nếu chỉ vì chuyện này mà TạpMai Lệ Tháp hủy dung Y Phù, việc này đích xác cũng có vẻ gia tộc TáiNhân Đặc quá ư là ép người, Hàn Thạc đột nhiên ra tay xem như gián tiếpgiúp hắn một chút, làm hắn càng hảo cảm với Hàn Thạc hơn, thầm nghĩtiểu tử này mặc dù thực lực không cao, nhưng về việc đối nhân xử thếthì quả là đáng khen.

- Đáng đời con nha đầu xui xẻo, nếu ngươi không đánh nó thành đầu heo,ta trái lại muốn cho nó biến luôn thành ác quỷ! - Biết Y Phù đã đi xa,nhưng Tạp Mai Lệ Tháp vẫn còn hậm hực.

- Được rồi được rồi, việc của hai vị nên làm hôm nay cũng đã xong xuôirồi. Ha hà. Ngươi cũng phải về thử xem công hiệu của thuốc, ta khônglưu ngươi lại nữa đâu! - Hàn Thạc nói với Tạp Mai Lệ Tháp vẻ rất tùy ý,vừa nói vừa cười tủm tỉm.

Tạp Mai Lệ Tháp vẫn đang tò mò về công hiệu của thuốc Hàn Thạc đưa, nghe hắn nói thế, lập tức gật đầu nói: - Ta lập tức trở về thử xem!

Vừa nói xong, Tạp Mai Lệ Tháp hưng phấn cảm ơn Hàn Thạc rồi đi về phíagia tộc Tái Nhân Đặc, cũng không quản nhị thúc An Đức Liệt của nàng nữa.

An Đức Liệt hiểu rất rõ tâm tính cô cháu gái mình, nên không để ý nhữngviệc thế này, đợi cho Tạp Mai Lệ Tháp hưng phấn đi ra khỏi Thiên CơDược Tề của Hàn Thạc, An Đức Liệt mới quay đầu lại nhìn hắn cười hà hà,khẽ gật đầu nói: - Tiểu tử, ta thật muốn cám ơn ngươi lúc nãy, nếu ngươi không cơ tríứng biến, tiểu cô nương đó chắc sẽ bị Tạp Mai Lệ Tháp hủy dung thật đó.Nếu xảy ra việc như thế, gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta mặc dù không sợ,nhưng tóm lại cũng có chút phiền toái, không thể tránh khỏi tội danhkhi dễ gia tộc Lai Phất Tư.

- Khi ta vừa mới đi tới Chúng Thần đại lục, Đường Na tiểu thư của giatộc Lai Phất Tư rất chiếu cố ta, mặc dù mấy người đó có thể có chútthành kiến với ta, nhưng nể mặt Đường Na, ta không thể thấy chết màkhông cứu được. Ngươi không cần cảm ơn ta, ta chỉ là làm theo lương tâmmình thôi! - Hàn Thạc nói rất thành khẩn, hắn ra tay lần này là vìmình, căn bản không nghĩ gì cho An Đức Liệt và gia tộc Tái Nhân Đặc cả.

Song Hàn Thạc vừa nói như vậy, An Đức Liệt lại tán thưởng hắn hơn, nói liên tục: - Tốt lắm, tri ân báo đáp là một tính tốt, ngươi có thể nhớ được điểmnày là rất hiếm có rồi! Lần này Tạp Mai Lệ Tháp đích xác không nhìn lầmngười. Yên tâm đi, ta sẽ nói lại với tộc trưởng gia tộc Lai Phất Tư,Khải Kỳ tiểu tử cũng không phải người ngu, hẳn biết ngươi có ý tốt,chắc không tìm ngươi gây phiền toái gì đâu.

- Hy vọng là như thế!

Trước khi Y Phù đi, mở miệng vừa khóc vừa đe dọa muốn giết mình, mìnhmặc dù xem như cứu nàng một lần, nếu nàng không rõ thị phi, chỉ nhớmình đánh nàng thành đầu heo, vậy cũng không biết chừng sau này sẽ gặpphải phiền toái gì nữa!

- Được rồi, mặc kệ nói như thế nào, hôm nay ta cũng cảm ơn ngươi. Ừm,ta đi trước, ngươi bận việc mà. - An Đức Liệt cười nói, phất phất tayđi khỏi Thiên Cơ Dược Tề.

Sau khi An Đức Liệt và Tạp Mai Lệ Tháp rời đi, lục tục có không ítngười đi tới tham quan, nhưng vì Thiên Cơ Dược Tề không có danh khí gì,công hiệu thuốc của Hàn Thạc xem ra hơi khoác loác, thêm nữa giá thuốcquá đắt, do đó có rất nhiều người lui tới nhưng không ai nguyện ý bỏ ranhiều hắc tinh tệ như vậy mua cho dù là một viên Hồi Nguyên đan đơngiản nhất.

Hàn Thạc cũng không vội. Hắn tin chỉ cần Tạp Mai Lệ Tháp làm tuyêntruyền, thêm nữa với sự trợ giúp của An Đức Liệt, những viên thuốc dohắn tinh tâm luyện chế sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tỏa sáng, hơnnữa hắn cũng khẳng định ngày đó hẳn là sẽ không quá xa.

Để cảm tạ trợ giúp của Tạp Mai Lệ Tháp, Hàn Thạc luyện chế vài viênthuốc trừ độc trong cơ thể cho nàng. Đan dược này có thể cải thiện hiệntrạng Tạp Mai Lệ Tháp, làm cho da thịt xấu xí khó coi phát sinh một vàithay đổi, với trình độ ảnh hưởng của Tạp Mai Lệ Tháp tại Ám Ảnh thành,cái tên Thiên Cơ Dược Tề sớm muộn gì cũng sẽ được người ta biết.

Những vị Thần lui tới đây thường chỉ đi một vòng quanh cửa hàng HànThạc, rồi vì cái giá đưa ra mà hết hồn bỏ đi, một vài người có thể cótiền mua, nhưng vì không biết công hiệu như thế nào cũng không muốn bỏtiền oan. Bởi vậy liên tiếp năm ngày, mặc dù có rất nhiều người đến xemnhưng lại không có lấy một người nào bỏ tiền ra mua.

Trong đại sảnh tầng một, Hàn Thạc đang ngồi dưỡng thần, âm thầm quansát nhất cử nhất động của những người này, lúc thì giải thích cho kháchhàng một chút, ngày tháng trôi qua rất tiêu diêu tự tại.

Hôm nay Thiên Cơ Dược Tề nghênh đón một nữ nhân mĩ lệ, một mái tóc dàixám, đôi mắt sáng lấp lánh, mũi rất thẳng, đôi môi đỏ mọng, cặp chândài thẳng tắp với những đường cong động lòng người, trên người có mộtkhí chất đạm nhã thoát tục. Nàng mặc một bộ y phục chiến đấu màu thiênthanh nhạt bó sát người, bộ quần áo chiến đấu đó tôn hẳn vóc dáng độnglòng người của nàng lên một bậc.

Hàn Thạc đã ở Ám Ảnh thành một thời gian, gặp qua rất nhiều nữ nhân,nhưng mỹ nữ đẹp được như nàng thì chẳng được mấy người, trong ấn tượngcủa hắn cũng chỉ có Đường Na mới so được với nàng. Nhìn một mỹ nữ tớiThiên Cơ Dược Tề như vậy, Hàn Thạc cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng khôngcó biểu hiện gì đặc biệt nhiệt tình, vẫn ngồi lỳ ở cái ghế của mình,thản nhiên đánh giá mỹ nữ tiến đến.

Mỹ nữ đi vào, nhóm thanh niên làm hộ hoa sứ giả cũng lục tục vào theo,những người này bám theo mỹ nữ này như những vì sao quanh mặt trăng,trên người những người này cũng đều mặc y phục chiến đấu, dường như vừamới từ một tu luyện tràng bước ra.

- Cơ Nhã tiểu thư, sao cô lại đến một cửa hàng nhỏ như vậy. Ta thấy đâylà một tên gia hỏa khoác loác, mỗi một viên thuốc cũng dám bán đắt đếnnhư vậy. Thật không biết hắn căn cứ vào đâu nữa! - Một thanh niên tócbạch kim, tướng mạo anh tuấn vóc người dong dỏng có vẻ nổi bật hẳn giữađám hộ hoa sứ giả, vừa tiến vào nhìn qua giá của những vị thuốc này,lúc này mới cười lạnh trào phúng.

Mỹ nữ tên là Cơ Nhã cũng không để ý tới những gì thanh niên tóc bạchkim vừa nói, đôi mắt mĩ lệ liếc qua lại, rồi nhìn vào người Hàn Thạcđang ngồi rất thản nhiên, nhè nhẹ cười ưu nhã, hỏi vẻ hứng thú: - Xin hỏi, ngươi là chủ nhân Thiên Cơ Dược Tề à?

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc cũng chẳng thèm đứng dậy nghênh đón, tùy ý trả lời: - Không sai, dược tề này đã ghi rất rõ giá rồi, công dụng cũng ghi rõtrên đó cả rồi đó, ta không rảnh giải thích nhiều, các vị xin tự tiện.Có hứng thú thì bỏ tiền ra mua, không tin thì lặng lẽ đi ra là được,cám ơn đã hợp tác!

Mấy hôm đầu Hàn Thạc còn hơi nhiệt tình một chút, nhưng gặp mấy ngườitới xem mà cuối cùng không ai nguyện ý bỏ tiền, tới bây giờ thì hắncũng chẳng thèm nhiều lời, quyết định đợi hiệu quả từ Tạp Mai Lệ Tháptuyên truyền.

Song thái độ hờ hững ngạo mạn của Hàn Thạc khi lọt vào mắt những ngườinày lại có vẻ khá là quái dị, bất kỳ một chủ nhân cửa hàng nào cũngmuốn bán hàng của cửa hàng mình thật nhanh, một khi nhìn thấy có kháchđều nhiệt tình giảng giải. Hàn Thạc ngược lại, thái độ có vẻ không hềđể ý, quả thực không coi họ vào mắt.

- Ngươi... Ngươi mở cửa hàng này hả? - Mỹ nữ tên là Cơ Nhã hiển nhiênkhông tưởng tượng được lại có loại chủ nhân cửa hàng như Hàn Thạc, càngkhông ngờ tới lại có thể không khách khí với mình như vậy, lúc này kêukhẽ một tiếng, quái dị dò xét hắn.

"Chỉ có cảnh giới Hạ vị thần, thực lực thấp kém, trên người cũng khôngcó dấu hiệu đại gia tộc, mình trước giờ lại chưa hề gặp hắn, nhất địnhlà người ngoài, hắn rốt cuộc có phải là muốn buôn bán không nhỉ..." - CơNhã vừa nhìn Hàn Thạc vừa lặng lẽ thầm nghĩ. - Này, tiểu tử này rốt cuộc có buôn bán không đó? Ám Ảnh thành tuy rộngnhưng có một điếm chủ kiêu ngạo như ngươi thì quả thật hiếm thấy, ngươilà người mới tới Ám Ảnh thành à? Đến cả Cơ Nhã tiểu thư cũng khôngbiết! Chẳng lẽ ngươi không nghe về gia tộc Kim Sâm à? - Tên hộ hoa sứgiả tóc trắng nhìn thái độ ngạo mạn của Hàn Thạc không kìm được giậndữ, hét lên vẻ rất bất bình.

Gia tộc Kim Sâm là một trong năm đại gia tộc ,chẳng trách, hóa ra lànàng... nghe thanh niên tóc trắng vừa nói như vậy, trong lòng Hàn Thạcchợt động, lập tức nhớ tới thân phận của Cơ Nhã.

Nàng là con gái của tộc trưởng gia tộc Kim Sâm, tu luyện đấu khí nằmngoài mười hai hệ đại sức mạnh, có thực lực Trung vị thần mạt kì, cũnglà một thanh niên rất có tiếng tăm ở Ám Ảnh thành.

Cơ Nhã sở dĩ nổi danh một mặt là vì mỹ mạo của nàng, mặt khác cũng vìnàng không theo yêu cầu của gia tộc mà tu luyện tam đại sức mạnh TửVong, Hủy Diệt, Hắc Ám, ngược lại tu luyện sức mạnh ngoài luồng ở ChúngThần đại lục là đấu khí, nhưng lại có thành tựu rất tốt về việc tuluyện đấu khí, xem ra còn vượt qua rất nhiều bạn cùng trang lứa.

Nàng tu luyện sức mạnh đấu khí tới cảnh giới Trung vị thần mạt kì, sovới Đường Na đạt tới cảnh giới Trung vị thần trung kỳ còn cao hơn mộtbậc, mà nàng lại còn trẻ hơn Đường Na, làm cho người ta vô cùng ngạcnhiên. Trong Ám Ảnh thành, Cơ Nhã chính là thiên tài chỉ dưới Tạp MaiLệ Tháp, còn nàng lại nhỏ hơn Tạp Mai Lệ Tháp, tiền đồ vẫn chưa ai cóthể nhìn ra.

- Ta đương nhiên nghe qua gia tộc Kim Sâm, nhưng cửa hàng ta có loạiquy củ này, trên đó có ghi giá và công hiệu rất rõ ràng, ta không phảigiải thích gì thêm. Ừm, các ngươi muốn mua thì mua, không mua thì biến,đừng làm ảnh hưởng việc làm ăn của ta. - Hàn Thạc vẫn giữ nguyên tháiđộ dửng dưng, nói với giọng đều đều.

- Ngươi... Ngươi dám nói với ta như vậy à, ngươi tin ta hủy cửa hàngcủa ngươi không? - Tên thanh niên tóc bạch kim sao có thể yếu thế khiđứng trước mặt Cơ Nhã chứ. Hắn thấy Hàn Thạc tựa hồ là người vừa tới,căn bản không để Hàn Thạc vào mắt, đột nhiên giận dữ nói.

Hàn Thạc nheo nheo mắt thách thức hắn, nói vẻ âm lãnh: - Ngươi thử xem?

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 704: Cơn Lốc Thuốc Men

- Tiểu tử muốn chết! - Thanh niên tóc vàng bị Hàn Thạc đả kích như vậy không chịu được, lúc này chuẩn bị động thủ phá cửa hàng.

- Ai Mông! Cơ Nhã yêu kiều kêu lên một tiếng, nói: - Nơi này rất gần gia tộc Tái Nhân Đặc, ngươi không phải muốn gây sự đó chứ?

Thanh niên tóc vàng này vừa nghe Cơ Nhã quát khẽ, ngẩn người một chút, hồ nghi dò xét Hàn Thạc, nói: - Gần gia tộc Tái Nhân Đặc cũng không nhất định toàn bộ đều là sảnnghiệp của họ, tiểu tử này rõ ràng là người mới, chẳng lẽ ta sợ hắn à?

Cơ Nhã không cho là như vậy, nàng thấy Hàn Thạc tư thái chẳng hề sợ hãichút nào nên cảm thấy hắn không đơn giản như vậy. Thấy Ai Mông khôngnghe mình khuyên, Cơ Nhã vội vàng vạch rõ ranh giới, nói: - Tùy ngươi, nhưng xảy ra việc gì là ta mặc kệ đó!

- Yên tâm đi, có việc gì được chứ? Ha ha, chỉ bằng tiểu tử này ta chẳngcoi hắn vào đâu? - Ai Mông điên cuồng đưa tay chộp vào cái tủ gần mìnhnhất, xem ra đã quyết định rồi.

- Dừng tay! - Đột nhiên có một tiếng quát từ ngoài truyền đến, trongnháy mắt, thanh niên tóc xanh An Ni Tháp lần trước từng bắt giam HànThạc dẫn một đội Thần Vệ thủ hạ của Hắc Thiên cùng tiến vào Thiên CơDược Tề.

An Ni Tháp vừa vào, đầu tiên là chào Hàn Thạc một tiếng, rồi lạnh lùng nhìn chăm chú Ai Mông, hỏi: - Ai Mông thiếu gia chuẩn bị làm cái gì thế?

Ai Mông thiếu chút nữa đã hủy cái quầy thuốc, không ngờ tới thời khắcmấu chốt lại đột nhiên lòi đâu ra ba tên Thần Vệ, ngẩn người cười nói: - Không có gì, chỉ là đến xem hàng một chút mà!

- Ám Ảnh thành có quy củ của Ám Ảnh thành, cho dù là các đại gia tộccũng không thể ỷ thế khinh người, hy vọng các ngươi có phân tấc mộtchút, đừng bảo chúng ta làm khó! - An Ni Tháp nhìn Ai Mông vẻ khôngvui, nói rất nghiêm chỉnh.

- Sao lại như vậy chứ? - Ai Mông tươi cười, liên tục nói mình chỉ đến xem thương phẩm, không có ý gì khác.

- Hy vọng là như thế! An Ni Tháp khẽ gật đầu, rồi quay sang mỉm cười với Hàn Thạc nói: - Chúng ta ở cách đây không xa, nếu cửa hàng này có việc gì không ổn, chỉ cần gọi một tiếng là được.

Nói xong, An Ni Tháp lạnh lùng quét mắt nhìn Ai Mông, rồi cúi người chào Cơ Nhã, dẫn đội Thần Vệ đi ra khỏi Thiên Cơ Dược Tề.

An Ni Tháp là một tiểu đội trưởng tiểu đội ba Thần Vệ, thủ hạ HắcThiên, coi như là người của gia tộc Tái Nhân Đặc. Hắn đã biết quan hệtốt giữa Hàn Thạc và Tạp Mai Lệ Tháp, hắn càng sợ Hàn Thạc hận hắn vềviệc trước kia, nên trước đây hắn đã tới thăm hỏi. Hàn Thạc luôn nóikhông có gì, nhưng An Ni Tháp còn có chút bất an. Gần đây, hắn vẫn tựmình chủ trương dẫn một đội Thần Vệ trông nom nơi này.

Hàn Thạc sớm biết rằng An Ni Tháp ở xung quanh, cũng hiểu được An NiTháp đang cố ý muốn lấy lòng mình, cho nên mới không sợ Ai Mông uy hiếpchút nào. Quả nhiên tới thời khắc mấu chốt, An Ni Tháp đích xác đã chạytới rất 'tình cờ'.

- Coi như tiểu tử ngươi vận khí tốt, nhưng ngươi sẽ không có vận tốtmãi như vậy đâu! - Đợi cho An Ni Tháp rời khỏi, Ai Mông mới hậm hực nói.

- Không mua đồ thì biến cho ta, đừng có ở đây gây trở ngại! - Hàn Thạccũng chẳng khách khí với hắn. Lại một lần nữa lạnh lùng hạ lệnh trụckhách.

Ai Mông biết hôm nay đừng mơ làm gì được Hàn Thạc, trừng mắt nhìn hắnvài lần rồi thoái lui khỏi Thiên Cơ Dược Tề, mấy bằng hữu hắn cùng đitới cũng theo ra.

Nhưng Cơ Nhã không hề rời đi, ngược lại nhìn Hàn Thạc vẻ rất hứng thú.Nàng có óc quan sát hơn Ai Mông nhiều. Từ biểu hiện của An Ni Tháp vàsự tỉnh táo của Hàn Thạc, nàng mơ hồ cảm thấy Hàn Thạc không đơn giản.Vốn nàng cũng chỉ tùy ý tiến vào đây chơi, tới lúc này vì sự nghi hoặctrong lòng, do đó nàng chợt sinh ra một ý nghĩ.

Tùy ý dạo quanh tầng thứ nhất trong chốc lát, Cơ Nhã chỉ chỉ vào mộtcái bình Tuyền Cơ đan giá năm trăm hắc tinh tệ, mỉm cười nói với HànThạc: - Cho ta một bình loại dược tề này!

- Cơ Nhã tiểu thư... Cô... Cô sao lại tin người đó chứ? Năm trăm hắctinh tệ đó, sao hắn không làm ăn cướp đi chứ! - Vài thanh niên còn chưara khỏi Thiên Cơ Dược Tề, vừa thấy Cơ Nhã làm như vậy lúc này đều nhaonhao khuyên bảo.

Hàn Thạc nhìn Cơ Nhã vẻ kinh ngạc, rốt cục đứng lên khỏi ghế, đi đếnbên cạnh nàng. Hắn mở kết giới trên quầy, lấy ra một bình thuốc TuyềnCơ đan rồi bình tĩnh đưa cho Cơ Nhã, nói: - Phương pháp phục dụng dược tề được ghi trên bình, sử dụng trong khingươi thể ngộ sức mạnh chân lý mới có thể thu được hiệu quả lớn nhất.

- Đây là năm trăm hắc tinh tệ, xin nhận lấy! Cơ Nhã cười khẽ rồi tiếp nhận bình thuốc trong tay Hàn Thạc, hơn nữacòn đặt năm trăm hắc tinh tệ trên mặt quầy, sau đó đưa đôi mắt sáng nhưsao nhìn Hàn Thạc, mỉm cười nói: - Ta sẽ nhớ, cám ơn!

Nói xong, Cơ Nhã cười ngọt ngào cầm lấy bình thuốc trắng tinh như mộtvật phẩm trang trí yểu điệu đi ra ngoài. Trước khi nàng chuẩn bị rờiđi, còn quay đầu lại nhìn Hàn Thạc, nói:

- Nếu không có hiệu quả, ta sẽ trở lại tìm ngươi tính sổ, cho dù ngươilà người của gia tộc Tái Nhân Đặc, nếu dám lừa gạt ta, ta cũng sẽ khôngbuông tha cho ngươi đâu.

Hàn Thạc nhún vai, vẻ mặt bất cần, thầm nghĩ Thiên Cơ Dược Tề lại có thêm một người tuyên truyền nữa rồi.

Vài ngày sau, Thiên Cơ Dược Tề vẫn không làm ăn gì. Hàn Thạc dứt khoátđóng cửa lại, lên thẳng tầng thứ ba tu luyện các loại áo nghĩa (nhắclại: áo nghĩa là ý nghĩa thâm ảo) sức mạnh, thầm nghĩ dù sao đợi choTạp Mai Lệ Tháp sau khi uống thuốc vào thu được lợi ích sẽ nhất địnhtới hỗ trợ mình, tới khi đó thì không phải lo không ai đến mua.

Từ dãy Chướng Vân đến giờ thời gian đã qua gần nửa năm rồi. Hóa thânngoại thân một mạch ở trong Vạn Ma đỉnh thể ngộ sức mạnh Hủy Diệt áonghĩa rốt cục tiến thêm một bước, tới cảnh giới Hạ vị thần mạt kì. Lầntrước Hủy Diệt hệ đoạt được Thần tinh, cuối cùng cũng phát huy tác dụngvốn có của nó, được Hàn Thạc hấp thu sạch.

Trong khi Hàn Thạc bế quan tu luyện, Thiên Cơ Dược Tề đóng cửa hoàntoàn, nhưng hắn lại không biết ở Ám Ảnh thành có một cơn lốc mang tênThiên Cơ Dược Tề đã nổi lên.

Gia tộc Lai Phất Tư...

Đường Na mấy hôm trước chuẩn bị đi tới Thần Vực Thời Không một thờigian dài, hôm nay rốt cục từ một pháo đài dưới quyền của gia tộc LaiPhất Tư quay về. Nàng vừa mới trở lại gia tộc Lai Phất Tư, chỉ thấymuội muội nàng là Y Phù lúc này không thành hình người vừa khóc vừa kểlể, gương mặt sưng húp của Y Phù vẫn chưa hoàn toàn hết.

- Đường Na tỷ tỷ, ta... Ta bị người ta đánh! - Y Phù vừa thấy Đường Natrở về, lúc trước đã bình tĩnh lại nhiều, bây giờ lập tức khóc lên.Đường Na bình thường tuy rất nghiêm khắc với các anh chị em nàng, nhưngbọn họ cũng hiểu được Đường Na rất thương yêu mình. Y Phù không tìmđược chỗ trút nỗi ấm ức bây giờ đã tìm được nơi đột phá ở Đường Na.

- Chuyện gì thế, bị ai đánh. Sao phụ thân muội không làm chủ cho muội? - Đường Na vừa thấy bộ dạng Y Phù vội vàng hỏi thăm.

- Phụ thân không cho phép ta trả thù, các ca ca cũng không làm chủ chota... Ta... Ta bị người đánh thê thảm như vậy! - Y Phù khóc lóc dầm dề.

- Rốt cuộc là ai? Ở Ám Ảnh thành chúng ta mà dám động thủ đánh ngườinhư vậy thì quả không nhiều lắm? Chẳng lẽ là... mấy người gia tộc TáiNhân Đặc? Đường Na nhíu mày, phẫn hận nói: - Gia tộc Tái Nhân Đặc cũng không thể kiêu ngạo như vậy, ta và Tạp MaiLệ Tháp cũng có chút giao tình, muội nói cho ta biết là ai. Ta bảo TạpMai Lệ Tháp ra mặt giáo huấn hắn!

- Là... là bằng hữu mà tỷ tỷ lần trước mang đến... dường như... dườngnhư tên là Bố Lai Ân... - Y Phù thần tình ủy khuất, nhẹ giọng nức nởnói.

- Hử, cái gì? Đường Na lắp bắp kinh hãi, hô khẽ: - Làm sao có thể như vậy chứ? Dù gì cũng phải nể mặt ta, Bố Lai Ân cũngkhông nên đánh muội thành hình dáng này chứ, muội không lầm chứ?

Nghe Y Phù vừa nói như vậy, Đường Na mơ hồ cảm thấy có cái gì đó khôngđúng, nàng hiểu Hàn Thạc, không cho rằng hắn sẽ làm những việc thế này.

- Thật mà, thật là hắn! Y Phù thét lên: - Ca ca ta cũng ở đó, huynh ấy có thể làm chứng, còn có Đằng Phi!

- Ta đến hỏi hỏi ca ca muội!

Đường Na lòng đầy nghi hoặc, chẳng mấy chốc đã tìm được Khải Kỳ và ĐằngPhi đang tỉ thí với nhau ở tu luyện tràng. Khải Kỳ cũng oán thù HànThạc, lần trước mặc dù hắn cảm thấy Hàn Thạc có thể là có ý tốt, nhưnghắn cũng không thích Hàn Thạc, muốn phá hỏng quan hệ giữa Hàn Thạc vàĐường Na, vừa thấy Đường Na tìm hắn hỏi chuyện, liền bẻ cong sự thậtnói lại cho Đường Na.

Vốn Y Phù được Hàn Thạc ra tay cứu giúp, vào miệng Khải Kỳ lại biếnthành Hàn Thạc dựa thế Tạp Mai Lệ Tháp, nhân dịp khi dễ Y Phù. Hắnkhông dám động tới Tạp Mai Lệ Tháp, do đó đem toàn bộ trách nhiệm đổlên trên người Hàn Thạc, trong miệng Khải Kỳ thì Hàn Thạc biến thànhngười vong ân phụ nghĩa, hèn hạ tiểu nhân, tội không thể tha.

- Đằng Phi, sự tình có phải là như vậy không? - Đường Na biết tâm tínhem gái mình nên vẫn còn hơi không tìn, nhưng khi hỏi chuyện Đằng Phithật kỹ, nàng nghĩ rằng Đằng Phi vốn không có quan hệ gì, hẳn là sẽthuật lại mọi việc thật công bằng.

Đáng tiếc Đằng Phi có ý cho Hàn Thạc trở thành đối thủ cạnh tranh muốnchinh phục Đường Na, thêm nữa lại có quan hệ tốt với Khải Kỳ, tự nhiênphải giúp Khải Kỳ rồi. Khi được Đường Na hỏi, Đằng Phi không nói thêmgì, chỉ khẽ gật đầu vẻ khẳng định.

Mắt thấy Đằng Phi cũng khẳng định, Đường Na xem như đại khái tin rồi, có vẻ tức giận, nhẹ giọng nói: - Không ngờ hắn lại là người như thế! Vì một việc nhỏ ở tu luyện tràng,hắn lại hạ độc thủ như vậy với Y Phù, mặc kệ nói như thế nào, Y Phùcũng là muội muội ta, hắn cũng phải nể mặt mình chứ... Vừa lẩm bẩm, Đường Na vừa chậm rãi đi ra khỏi tu luyện tràng.

Thấy trên mặt Đường Na hiện lên vẻ tức giận, Khải Kỳ đưa mắt trao đổivới Đằng Phi đầy thâm ý, khi hai người tâm tình thoải mái hơn, tronglúc giao chiến lực chiến đấu đã tựa hồ đề cao không ít.

Một nơi khác, gia tộc Kim Sâm...

Cơ Nhã trong mật thất giữa khuê phòng cẩn thận thể ngộ sức mạnh đấu khícủa nàng, đột nhiên tỉnh táo khỏi trạng thái tĩnh ngộ. Trong tay nàngvung lên một thanh trường kiếm màu bạc, khắp phòng lấp lánh ánh sáng,giống như mấy ngàn ngôi sao lấp lánh, đẹp đến nỗi làm người ta không mởmắt ra được.

Quang hoa vừa qua, thần tình Cơ Nhã tươi tỉnh, thu thanh trường kiếmlại, đôi mắt sáng đột nhiên ngưng tụ vào bình thuốc để trong góc mậtthất, bàn tay trắng muốt vươn ra. Bình thuốc ghi chữ Tuyền Cơ đan rơivào lòng bàn tay Cơ Nhã, đôi mắt sáng của nàng có vẻ kinh hỉ dị thường,lẩm bẩm nói: - Tuyền Cơ đan thật sự là một loại thuốc thần kỳ, giúp ta đề cao độngưng tụ đấu khí một tầng, năm trăm hắc tinh tệ, quá đáng tiền!

Chẳng mấy chốc, Cơ Nhã đã ra khỏi mật thất, chạy ào đến một đình viện u tĩnh, vừa vào đã hô lớn: - Mẫu thân, cho con mười vạn hắc tinh tệ, con có việc khẩn cấp!

Mỹ phụ mĩ lệ giống với Cơ Nhã, chỉ là có vài phần phong vận thành thụctên là Bối Ti kinh ngạc nhìn Cơ Nhã đang vội vàng lao vào, nhíu màykhiển trách: - Bình thường ta dạy con như thế nào, gia tộc Kim Sâm chúng ta là đạigia tộc ở Ám Ảnh thành, một vài lễ nghi cơ bản mà con cũng không nhớ...

- Biết rồi mẫu thân, mau đưa cho con mười vạn hắc tinh tệ đi, con thật sự có việc gấp mà! - Cơ Nhã làm nũng lắc lắc tay mẹ.

- Mười vạn hắc tinh tệ không phải là một số tiền nhỏ, con phải nhớ mìnhvẫn còn ở gia tộc đó, nha đầu này, ngày thường cho con đâu có ít tiền,con rốt cuộc muốn làm gì, nói rõ cho ta trước đi nào. - Bối Ti vuốt tócCơ Nhã, nói vẻ dịu dàng.

- Là như thế này, bên trong thành vừa mới mở một cửa hàng, tên là ThiênCơ Dược Tề... - Cơ Nhã biết nếu không giải thích rõ ràng, mẫu thân nàngkhẳng định sẽ không buông tay.

Lát sau...

Bối Ti kinh hô một tiếng, hỏi: - Có thần kỳ thật như con nói không?

- Đương nhiên, mẫu thân, người còn không tin con gái sao? Con tự mìnhdùng rồi nên rất rõ ràng về sự trợ giúp mà thuốc này mang đến cho mình,thật đó, năm trăm hắc tinh tệ quả thực quá rẻ mà! Thừa dịp những giatộc khác còn chưa tín nhiệm nhà thuốc đó, chúng ta phải mau chóng muacho nhiều, nó không chỉ có giá trị về tinh tệ đâu... - Cơ Nhã vội vàngnói.

- Đi, ta với con cùng nhau đến xem, cũng may ta bây giờ cũng rảnh! -Nghe Cơ Nhã vừa nói như vậy, Bối Ti hiểu được nếu Cơ Nhã nói không sai,đây sẽ là cơ hội để đề cao thực lực của cả gia tộc, lập tức cảm thấyrất quan trọng, lập tức lấy một chút tinh tệ, rồi cùng Cơ Nhã cùng rờigia tộc Kim Sâm.

Gia tộc Tái Nhân Đặc, ngày hôm nay Tạp Mai Lệ Tháp đã ra khỏi tu luyện tràng.

- Ủa, tiểu thư, mặt tiểu thư, mặt cô... - Mụ mập Tạp Lâm Na vừa thấyTạp Mai Lệ Tháp, đột nhiên hô lên kinh ngạc, chỉ vào mặt Tạp Mai LệTháp vẻ khó tin.

Tạp Mai Lệ Tháp vốn nhan sắc quái dị, lớp da đầy những hầm hố, rõ ràngbây giờ trắng nõn mịn màng hơn nhiều, cánh tay cũng vậy, loại biến hóanày làm cho nàng thoạt nhìn thoáng cái đã mất đi vài phần dữ tợn hungác, mặc dù vẫn còn xấu, nhưng so với trước kia thì lại có vẻ dễ nhìnhơn nhiều.

- Ta biết, ta biết... - Tạp Mai Lệ Tháp lập đi lập lại những lời này,đi vài bước lại lấy ra một cái kính soi, ngửa đầu cười rộ lên, càng lúccàng đắc ý.

- Tiểu thư Tạp Mai Lệ Tháp, cô... Cô thay đổi nhiều quá. - Trên đường những Thần Vệ và thị nữ đều kêu khẽ.

- Ủa, nha đầu này, sao dường như không giống trước kia. Ủa, dường nhưtrắng ra, ha ha! Cháu làm sao lại trắng ra như vậy, điều này sao có thểchứ? - Vài cô dì gặp được trên đường cũng kêu khẽ.

- Ha ha... ha ha... ta không phải nằm mơ, ta quả nhiên không phải nằmmơ... - Tạp Mai Lệ Tháp kêu lên không ngừng, chạy thẳng ra ngoài giatộc Tái Nhân Đặc.

An Đức Liệt đang xử lý một núi việc trong sự tình gia tộc bị tiếng kêugào của Tạp Mai Lệ Tháp hấp dẫn, ngẩng đầu lên, cả người hắn chấn động,đầy kinh hãi nói: - Lại... lại có thể hữu hiệu thật!

An Đức Liệt lúc này buông chính vụ của mình, chạy như bay về phía Tạp Mai Lệ Tháp.

Hàn Thạc đang tu luyện, đột nhiên nghe bên ngoài có những tiếng kêu xìxào, thần thức triển khai, hắn đột nhiên phát hiện ra bên ngoài ThiênCơ Dược Tề thoáng cái có hơn gần trăm người, những người này đều hòhét: - Mở cửa, mở cửa nhanh, chúng ta muốn mua thần dược!

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 705: Lộn Xộn Trước Cửa

Đột nhiên có một đám người tới gây huyên náo làm Hàn Thạc kinh hãi, chẳng mấy chốc, hắn ý thức được chuyện gì đang xảy ra, mặt mày hớn hở cao hứng ra khỏi tu luyện tràng, mở cửa Thiên Cơ Dược Tề.

Trước cửa Thiên Cơ Dược Tề có rất nhiều nhân vật mà Hàn Thạc đã biết, tỷ như Tạp Mai Lệ Tháp lớp da đã trắng trẻo hơn một chút đứng cạnh An Đức Liệt sắc mặt tươi tỉnh, tỷ như Cơ Nhã tới đây mua một bình Tuyền Cơ đan, còn có Đường Na và vài thanh niên gia tộc Lai Phất Tư.

Nhưng đại đa số thì Hàn Thạc không biết, những người này ai nấy quần áo hoa lệ, có già có trẻ, đang đứng rì rầm nói chuyện với bọn người Tạp Mai Lệ Tháp An Đức Liệt, đứng mãi trước cửa Thiên Cơ Dược Tề mà xì xào. Vài người vừa thấy là biết những vị Thần thân phận không cao, ai nấy đều la hét: - Mở cửa... mở cửa nhanh!

- Khốn khiếp, sao thoáng cái đã có nhiều người như vậy chứ! - Cơ Nhã lẫn trong đám người, thấp giọng oán giận.

- Chúng ta không muốn tin tức lộ ra ngoài, nhưng nha đầu Tạp Mai Lệ Tháp lại chọc vào mắt người ta, tướng mạo nàng thì cả Ám Ảnh thành ai mà chẳng biết, lớp da nàng đột nhiên thay đổi quả thực chính là quảng cáo tự nhiên chói sáng nhất cho Thiên Cơ Dược Tề, thêm nữa nàng thấy người là nói, ai mà không biết sự thay đổi của nàng đến từ cửa hàng Thiên Cơ Dược Tề này chứ! - Quý phụ Bối Ti bên cạnh Cơ Nhã trong lòng cũng có chút tiếc nuối, biết việc mình muốn độc bá Thiên Cơ Dược Tề sợ là khó có thể thực hiện được.

- Các vị, muốn làm cái gì thế? - Vừa mở đại môn, Hàn Thạc nhìn lướt qua đám người đứng trước cửa, biết rõ mà còn hỏi.

- Xú tiểu tử, ngươi xem ta này, xem ta có gì bất đồng không? - Tạp Mai Lệ Tháp nhảy lên đầu tiên, gạt vài người tới trước mặt Hàn Thạc, kêu lên vẻ hưng phấn. Những người bị Tạp Mai Lệ Tháp gạt ngang trong miệng rên một tiếng, đang chuẩn bị tìm người hỏi tội, nhưng vừa thấy gương mặt Tạp Mai Lệ Tháp thì ai nấy lập tức biết điều câm miệng lại.

- Có gì phải xem, ta sớm biết thuốc này rất hữu dụng mà. - Hàn Thạc mỉm cười.

- Bố Lai Ân, luyện chế thêm cho ta vài bình nhé, mau mau một chút đó! - Tạp Mai Lệ Tháp cười hắc hắc, nàng thật sự chẳng khách khí gì với Hàn Thạc, lập tức yêu cầu ngay.

- Hắc, đây còn năm bình nhỏ, ngươi có thể phục dụng tiếp, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi.

Hàn Thạc vô cùng cẩn thận lấy ra năm bình nhỏ, trước mặt những người ở đây đưa cho Tạp Mai Lệ Tháp, trong lòng rất hài lòng về việc nàng ta tuyên truyền cho hắn.

Tạp Mai Lệ Tháp cũng không khách khí gì với Hàn Thạc, cầm ngay năm bình nhỏ quí như trân bảo, vỗ vỗ vai Hàn Thạc, nói oang oang: - Bố Lai Ân, cám ơn ngươi. Tiểu tử ngươi làm cho người ta quá khó tin!

- Bố Lai Ân. Dược tề này giá bao nhiêu tinh tệ. Ngươi nói giá đi. Lát nữa ta trả cho ngươi. - An Đức Liệt lẫn trong đám người đột nhiên hét lên một tiếng. Giọng hắn không cao nhưng lại áp đảo những tiếng ồn ào ở đây, ai nấy đều có thể nghe rõ mồn một.

An Đức Liệt một mình đứng cách đó không xa, những người ở Ám Ảnh thành bên cạnh đều duy trì một khoảng cách nhất định với hắn. Khi An Đức Liệt mở miệng nói ra những lời này, những thanh âm đang ồn ào như cái chợ bỗng đột nhiên an tĩnh đi nhiều.

Ở Ám Ảnh thành, An Đức Liệt chưởng quản tài chính của gia tộc Tái Nhân Đặc, cũng gián tiếp khống chế kinh tế Ám Ảnh thành. Bất kỳ những vụ làm ăn nào của các đại gia tộc đều phải qua tay An Đức Liệt mới có thể triển khai được. Thêm nữa hắn lại có thực lực phi phàm, ở Ám Ảnh thành An Đức Liệt có địa vị cực cao.

Thân phận hắn cao như vậy, vừa mở miệng nói ra lập tức kẻ khác phải im lặng mà nghe, chỉ sợ nếu to tiếng át giọng hắn, không chừng lại trêu vào An Đức Liệt. Đối với những thương nhân muốn làm ăn ở Ám Ảnh thành, tầm quan trọng của hắn còn lớn hơn thành chủ Ám Ảnh thành Hoa Lai Sĩ nhiều.

- Có đi có lại. Ta và Tạp Mai Lệ Tháp là hảo hữu mà. Ta làm ra thuốc này cũng là cho một mình nàng. Xem như tặng luôn. Ngươi không cần tính toán gì với ta! - Hàn Thạc cười khẽ, cự tuyệt rất dứt khoát.

An Đức Liệt sửng sốt, nhưng cũng không miễn cưỡng Hàn Thạc thu tiền, chỉ mỉm cười khẽ gật đầu rồi nói: - Tốt lắm. Ừm tất cả thuốc trong cửa hàng ngươi có thể bán cho hết cho ta, ta sẽ dựa theo giá của ngươi ghi trên đó, vấn đề này chắc không có chuyện gì chứ?

- Làm sao làm như vậy được, chúng ta đã đợi lâu rồi, làm sao có thể toàn bộ bán cho ngươi!

- Cho dù là gia tộc Tái Nhân Đặc cũng không thể bá đạo như vậy, đây là mua bán hợp pháp, các ngươi không thể...

- Tách ra bán, hoặc là người tới trước mua trước, chúng ta đợi lâu như vậy, làm sao có thể tay không mà quay về chứ!

Những tiếng ồn ào như chợ vỡ lại vang lên, cơ hồ tất cả mọi người đều kháng nghị, xem ra lúc này mọi người có vẻ không sợ địa vị An Đức Liệt ở Ám Ảnh thành nữa. Xem ra thuốc của Hàn Thạc có sức hấp dẫn rất lớn, lớn đến nỗi làm gan của họ lớn lên không ít.

An Đức Liệt thật không ngờ tới mình vừa đề nghị lại gây ra sự nhao nhao phản đối của toàn trường, hắn hơi giật mình, rồi cười khổ nói: - Bố Lai Ân, ngươi hãy chờ xem.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc cố đè nén sự vui mừng trong lòng, nói: - Mọi người đã nể mặt ta như vậy, vẫn đợi đến bây giờ, vậy ta cuối cùng không thể để mọi người tay không ra về. Như vậy đi, ừm, bất luận thân phận cao quý, mỗi người được mua ba bình, như vậy có thể cam đoan mỗi người sẽ không ai không được hưởng thụ lợi ích từ thuốc của bổn cửa hàng!

- Được, được!

Những người biết mình thân phận không đủ tôn quý ai nấy đều gào lên. Bối Ti vốn còn dự tính dùng danh nghĩa gia tộc Kim Sâm để nói chuyện, bất lực thở dài một tiếng, nói với Cơ Nhã đang bất bình bên cạnh: - Không có biện pháp, xem ra không thể dựa theo gia tộc để phân phối rồi.

- Thật xui xẻo, chúng ta là người đầu tiên tới, thế mà tên hỗn đản đó lại nhất định không mở cửa, bằng không số thuốc này toàn bộ đều đã là của gia tộc Kim Sâm chúng ta rồi, đâu đến nỗi như thế này chứ! Cơ Nhã tức giận rên rỉ, rồi hối hận nói: - Sớm biết thế đã đem một đội Thần Vệ gia tộc đến đây, khi phân phối như vậy chúng ta cũng có thể chiếm được nhiều tiện nghi hơn một chút.

- Được rồi được rồi, đừng rên rỉ nữa. Bối Ti trấn an vài câu, nhẹ giọng nói: - Thật ra nhân tài là quan trọng nhất, chỉ cần hắn còn ở đây, sau này số thuốc này hẳn là sẽ được hắn tiếp tục luyện chế không ngừng, chúng ta cũng nên chú ý tới hắn.

- Không sai. - Cơ Nhã nghe vậy khẽ gật đầu, càng chú ý quan sát Hàn Thạc giữa đám người, đột nhiên cảm thấy hắn thoáng cái đã thuận mắt hơn rất nhiều. Vốn trước kia nàng đúng còn có chút ác cảm với Hàn Thạc, nghĩ rằng hắn ngạo mạn, tự đại. Bây giờ biết thuốc của Hàn Thạc thần kỳ như thế, lập tức tự nhủ kỳ nhân tự nhiên phải có tính tình quái lạ, thật là người có cá tính!

- Mỗi người... Mỗi người hạn mua được ba bình, xin nhìn kỹ công dụng và giá ghi rõ ràng trên bình thuốc, lựa chọn thuốc thích hợp nhất cho ngươi sử dụng! - Thanh âm Hàn Thạc rất ôn hòa, không ngừng vang lên khắp Thiên Cơ Dược Tề.

Những người bịt kín cả cửa Thiên Cơ Dược Tề thoáng cái đã ồ lên, đẩy nhau muốn lao về phía trước, hy vọng mình được vào nhà thuốc trước, sẽ tìm được thứ thuốc thích hợp nhất cho mình sử dụng, miễn cho việc mình đến sau bị người khác mua mất.

"Ầm ầm ầm..."

Thoáng cái những người thực lực không cao ai nấy bị ném bay ra ngoài. Mấy những lãnh đạo cao cấp của các đại gia tộc, thế mà khi đến trước mặt Hàn Thạc, toàn bộ đều khiêm nhường nhìn hắn, yêu cầu Hàn Thạc có thể bắt đầu rồi.

- Ách... Hàn Thạc sửng sốt, vốn định quát lớn vài câu, vừa thấy nụ cười đầy hòa khí trên mặt những cường giả đại gia tộc, hắn lại không biết phải nói cái gì, vội nghiêng người nhường lối cho những người này vào, thuận miệng nói một câu: - Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư, phiền ngươi sắp xếp bên ngoài cho ta, để họ đừng làm loạn!

- Yên tâm đi, ta sẽ đảm bảo cho ngươi. - Tạp Mai Lệ Tháp sau khi cất kỹ năm bình dược tề, trả lời rất sảng khoái.

- Chỉ là một thương nhân bán thuốc mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ. Nhìn tiểu tử bộ dạng tiểu nhân đắc ý kìa! - Đám người Khải Kỳ đột nhiên hừ lạnh.

Thần tình Đường Na vô cùng ngạc nhiên, trong lòng cũng cuộn sóng. Nhìn hai người Khải Kỳ và Y Phù bên cạnh, vốn nàng chuẩn bị tới đây hỏi tội, đột nhiên không biết phải làm như thế nào cho phải.

Những người đầu tiên vào Thiên Cơ Dược Tề mặc dù không phải là tộc trưởng các đại gia tộc, nhưng cũng đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở Ám Ảnh thành này, cũng cỡ như An Đức Liệt, ở gia tộc cũng có địa vị và uy vọng rất cao. Từ biểu hiện của họ, Đường Na tin họ nhất định sẽ nguyện ý muốn lập quan hệ tốt với Hàn Thạc mà không ngại đắc tội với gia tộc Lai Phất Tư của mình.

Hơn nữa trong đám người này còn có Tạp Mai Lệ Tháp, ác nữ nổi tiếng ở Ám Ảnh thành này đến cả tâm bệnh gây khốn khổ nhiều năm cho nàng ta mà cũng có thể được chữa khỏi, hơn nữa Đường Na cũng rất băn khoăn không biết khi thấy nàng đến hỏi tội Hàn Thạc thì Tạp Mai Lệ Tháp rốt cuộc sẽ giúp nàng hay là giúp hắn!

Quan trọng nhất là từ lời của những người bên cạnh, đặc biệt là sự tuyên truyền không mệt mỏi của Tạp Mai Lệ Tháp, nàng cho rằng cửa hàng thuốc của Hàn Thạc trở thành vô cùng trọng yếu đối với gia tộc Lai Phất Tư, một khi nàng gây chuỵên với Hàn Thạc, vậy gia tộc Lai Phất Tư rất có thể chẳng đạt được điều gì cả.

Nghĩ vậy, Đường Na quả thực vô cùng khổ sở, liếc mắt nhìn hai em bên cạnh, Đường Na thầm hận hai người không hiểu việc, chỉ tạo cho gia tộc phiền toái. Mang theo tâm tư này, lại nhìn gương mặt sưng húp của Y Phù, trong mắt nàng chẳng những không có vẻ đáng thương nữa, ngược lại càng có vẻ xấu xí hơn.

- Đại tỷ, tỷ phải làm chủ cho chúng ta? - Mắt thấy ánh mắt Đường Na không ngừng thay đổi, Y Phù vội vàng hét lên.

Trong lòng đã có chút ác cảm, Đường Na lạnh mặt trừng mắt nhìn Y Phù, nói: - Ngươi nhìn tình thế trước mắt đi, có thích hợp cho chúng ta hỏi tội không?

- Tại sao không thể? Y Phù vẫn chưa thấy rõ tình thế, nàng chỉ biết là muốn đi tới báo thù Hàn Thạc thôi.

- Khải Kỳ, ngươi nói hôm nay chúng ta có nên đến kiếm Bố Lai Ân gây chuyện không? - Đường Na thật sự quá thất vọng, không còn nhìn Y Phù nữa, mà quay sang hỏi Khải Kỳ bên cạnh.

Khải Kỳ cũng không ngu dốt như muội muội hắn, nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, thở dài bất lực, nói: - Hôm nay cho dù thế nào, nếu chúng ta hỏi tội hắn có thể sẽ đắc tội với những người đến đây mua thuốc, việc này tựa hồ... tựa hồ đích xác không thích hợp lắm...

- Còn ở đây làm gì nữa, trở về cho ta. Đường Na hậm hực việc gạo không thành cơm, mắng khẽ, quay đầu chuẩn bị ly khai, trong lòng cười khổ không thôi: "Bố Lai Ân ơi là Bố Lai Ân, ngươi thật biết giấu diếm, lúc này mới ngắn ngủi nửa năm, ngươi chẳng những đã cặp kè với gia tộc Tái Nhân Đặc không ai dám trêu chọc ở Ám Ảnh thành, còn làm ra thuốc thần kỳ như vậy... chà..."

- Đằng Phi, ngươi... Sao ngươi không đi? - Đột nhiên, Khải Kỳ nghi hoặc nhìn Đằng Phi vẫn bất động đứng sững bên cạnh mình, hỏi vẻ kỳ quái.

- Các ngươi về trước đi, ta sẽ mua vài bình thuốc để xem có phải có hiệu quả thật không! - Đằng Phi mỉm cười, nói vẻ ôn hòa.

Mặc dù Đằng Phi không ưa gì Hàn Thạc, nhưng hắn là đệ tử đại gia tộc, thời khắc nào cũng không quên cố gắng đề cao thực lực gia tộc mình, nếu thuốc trong cửa hàng Hàn Thạc thật sự có công hiệu như vậy, Đằng Phi nhất định bỏ qua hiềm khích của mình, dùng hết sức mua những thuốc men này về.

- Nếu các ngươi hiểu biết được như Đằng Phi, một nhân tài cũng sẽ không bỏ gia tộc Lai Phất Tư chúng ta như vậy, các ngươi ngẫm lại đi, nếu những thuốc này chỉ làm ra cho gia tộc chúng ta sử dụng, việc này sẽ tốt cho gia tộc Lai Phất Tư chúng ta đến bao nhiêu! - Đường Na thở dài một tiếng, thất vọng bước ra ngoài.

- Ngươi... Ngươi lại tin tên đó hả? - Y Phù trong lòng giận dữ, gào lên với Đằng Phi.

- Nhiều người tụ tập ở đây như vậy cũng là vì thuốc của hắn, nơi này có rất nhiều cao thủ đại gia tộc ở Ám Ảnh thành, ta tin ánh mắt của họ không có vấn đề đâu, mặc dù ta không thích tên kia, nhưng vì ích lợi gia tộc mình, ta không thể không lưu lại. Xin lỗi! - Đằng Phi không phải thích Y Phù, mà cũng như Đường Na coi thường Y Phù, đáy lòng hắn cũng xem thường nữ nhân không có đầu óc này.

- Ngươi.... ngươi lại nói như vậy... làm cho ta quá thất vọng! Ca ca, chúng ta đi! - Y Phù giận dỗi kéo tay Khải Kỳ vội vàng rời đi, bây giờ thì đến cả Đằng Phi nàng cũng hận nốt.

"Nữ nhân không có đầu óc! Nếu ngươi có một nửa trí tuệ của Đường Na, tiểu tử đó nói không chừng đã thành dược tề sư riêng cho gia tộc Lai Phất Tư rồi! Nữ nhân ngu ngốc, thật sự là hiếm thấy!" - Đợi cho Y Phù ly khai xong, khóe miệng Đằng Phi nhếch lên một nụ cười lạnh, rủa thầm.

Nói xong, Đằng Phi hứng thú nghênh ngang đi vào trong, trong lòng nghĩ xem mình có cần phải hết sức giữ quan hệ tốt với Hàn Thạc không, có lẽ nên sớm vạch giới hạn với anh em nhà Khải Kỳ và Y Phù, miễn cho chọc vào Hàn Thạc.

Những tiếng ồn ào vẫn vang lên, nhưng dưới sự khống chế của ác nữ Tạp Mai Lệ Tháp rốt cuộc không phát sinh hiện tượng lộn xộn.

Những người tiến vào Thiên Cơ Dược Tề ai nấy vừa mừng rỡ vừa tiếc nuối. Họ mừng rỡ vì mình mua được dược tề, tiếc nuối là vì chỉ được mua ba bình. Trước khi họ rời đi, ai nấy luôn dặn dò Hàn Thạc một khi có thuốc mới nhất định phải lưu lại cho mình nhiều một chút.

Hàn Thạc lễ phép vâng dạ, nhưng lại không cam đoan với bất luận kẻ nào, chỉ hưng phấn nhìn những bình thuốc ngày càng ít đi trên những quầy thuốc, còn tinh tệ trong tay mình lại càng ngày càng nặng thêm.

- Cơ Nhã tiểu thư, rất mừng khi cô không đến tìm ta hỏi tội! - Mắt thấy Cơ Nhã và một mỹ phụ xinh đẹp đang đi đến, Hàn Thạc quơ tay vét vào một mớ hắc tinh tệ to, cười tủm tỉm tiếp đón Cơ Nhã.

- Ngươi đó! Trên mặt kiều diễm của Cơ Nhã tràn ngập nụ cười, như sáng rực cả xung quanh, nói vẻ cầu khẩn: - Nói như thế nào ta là người thử thuốc của ngươi trước, có thể đặc biệt chiếu cố một chút không?

- Không thành vấn đề, cô chọn ba bình thuốc, ta bán cho cô giá thấp hơn hai mươi phần trăm, được không? - Hàn Thạc khẽ gật đầu, nghiêm trang nói.

- Hỗn đản! Cơ Nhã cười mắng một câu, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Hàn Thạc, nói: - Ngươi biết ta không phải có ý này! Ta không cần ngươi chiết khấu, ta tình nguyện tăng giá mua, chỉ cần ngươi bán hết số thuốc còn lại cho chúng ta, được chứ?

Hàn Thạc biết những đệ tử đại gia tộc này khẳng định không ai để ý đến tinh tệ, lúc nãy chỉ cố ý đùa nàng, bây giờ nghe nàng nói như vậy, lập tức nói vẻ rất nghiêm trang: - Việc này sao được chứ? Những vật này bán cho cô hết, ta còn làm ăn như thế nào đây. Trong mắt ta, mỗi người đều là ngang hàng, cho dù các ngươi thân phận cao quý cũng như nhau thôi!

- Đừng làm bộ đại nghĩa trước mặt chúng ta, nếu ai cũng ngang hàng, tại sao ngươi không thu tinh tệ thuốc của Tạp Mai Lệ Tháp? - Cơ Nhã vừa tức vừa buồn cười, hỏi lại không chút khách khí.

- Cái đó khác hẳn, Tạp Mai Lệ Tháp xem như bằng hữu của ta, thuốc đó là ta tặng mà! - Hàn Thạc cười hắc hắc nói.

- Chúng ta đây cũng là bằng hữu, những vật đó ngươi bán cho ta đi, ta nguyện ý bỏ nhiều tiền nữa! - Cơ Nhã tiếp tục thuyết phục Hàn Thạc.

- Này, người bên trong nhanh lên được không, chúng ta còn đang chờ đó! - Khi Cơ Nhã dây dưa với Hàn Thạc, vài người bên ngoài sốt ruột hét lên.

- Năm bình, các ngươi mỗi người có thể mua năm bình, không thể hơn được!

Hàn Thạc thấy Cơ Nhã không để yên cho mình, mắt thấy người bên ngoài càng ngày càng rốt ruột, không thể không giơ tay đầu hàng, cho Cơ Nhã hưởng ưu huệ.

- Được rồi, hôm nay như vậy đi, những thuốc mới luyện chế nhớ bán nhiều cho gia tộc Kim Sâm chúng ta, giá tiền không thành vấn đề! - Cơ Nhã thấy Hàn Thạc quyết định, biết có dây dưa có thể làm hắn phản cảm, lúc này mới cùng mẫu thân nàng chọn mười bình thuốc, tiện tay đưa một túi hắc tinh tệ to, cười nhẹ, kéo tay mẹ nàng rời đi.

- Ủa, năm ngàn hắc tinh tệ, đưa dư hai ngàn rồi! - Hàn Thạc đếm lại một chút, biết Cơ Nhã không quan tâm đến số hắc tinh tệ thừa này, cười cười rồi thu lấy không khách khí gì.

Lục tục có thêm mười người nữa vào, thuốc ở tầng một nhà thuốc này càng ngày càng ít, xem ra không bao lâu nữa là chẳng còn hàng để bán nữa.

- Chào, Bố Lai Ân, chúng ta lại gặp rồi! - Trong lúc này, Đằng Phi đi đến cười hà hà, vừa đi vừa chào hỏi rất thân mật.

Vừa thấy Đằng Phi tới, Hàn Thạc chợt nghiêm lại, nói với giọng đều đều: - Hóa ra là Đằng Phi thiếu gia, cũng tới cửa hàng ta mua thuốc à?

- Đương nhiên, ha ha, không ngờ Bố Lai Ân lại là một dược tề sư thần kỳ, lần trước ta quả thật không có mắt!

Đằng Phi căn bản không so đo với thái độ của Hàn Thạc đối với hắn, cười ha ha nói: - Ta chỉ là khách nhân của gia tộc Lai Phất Tư, sự tình lần trước là ngươi xung đột với anh em Khải Kỳ Y Phù, ngàn vạn lần không được đổ trên đầu ta, ta ngược lại rất hâm mộ ngươi mà...

- Chọn ba bình thuốc, ta không có thời gian nói chuyện. - Hàn Thạc chẳng để ý đến hắn, thúc giục vẻ sốt ruột.

- Đừng vô tình như vậy, hắc hắc, lần trước ta đích xác có chút không đúng, bây giờ ta chính thức xin lỗi ngươi...

Đằng Phi thật ra cũng tốt tính, không vì thái độ của Hàn Thạc mà sinh tức giận, không ngớt lải nhải nói với hắn.

Không thể không nói Đằng Phi cũng là một nhân tài, Hàn Thạc nghe trong chốc lát, cười khổ nói: - Lần trước ta không để bụng nữa, được rồi được rồi, ngươi mau chọn đồ đi, sau còn có rất nhiều người đang chờ nữa, đừng gây trở ngại việc làm ăn của ta!

- Tên hỗn đản bên trong, ngươi không nói ít được à? Ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ ném ngươi ra ngoài! - Tạp Mai Lệ Tháp lần trước gặp qua Đằng Phi và Y Phù đi cùng nhau nên có ấn tượng rất không tốt về hắn, đang đứng bên ngoài đột nhiên lạnh giọng uy hiếp.

- Đi ngay đây, đi ngay đây! - Đằng Phi cười vài tiếng, rõ ràng hơi sợ Tạp Mai Lệ Tháp, tùy ý chọn ba bình thuốc, lưu lại tám trăm hắc tinh tệ rồi tươi cười bước ra ngoài.

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 706: Phát Tài To Rồi!

Toàn bộ thuốc men Hàn Thạc luyện chế ra được tiêu thụ trong một ngày, tiền lời chín vạn sáu ngàn hắc tinh tệ làm hắn sướng lâng lâng, thầm nghĩ có hắc tinh tệ này thì hắn ít nhất không cần lo lắng gì cả trong vòng hơn mười năm.

Những người mua hàng còn dặn đi dặn lại, rồi lục tục rời Thiên Cơ Dược Tề. Tạp Mai Lệ Tháp thấy Hàn Thạc bán sạch tất cả thuốc men xong, cũng vội vàng trở lại gia tộc Tái Nhân Đặc, tiếp tục luyện hóa thuốc mà Hàn Thạc luyện riêng cho nàng.

Đợi cho tất cả mọi người ai nấy đều đi khỏi, Hàn Thạc mới nhớ tới Đường Na từng đi với vài thanh niên gia tộc Lai Phất Tư tới đây, hắn còn tưởng rằng nàng dẫn hai người Y Phù, Khải Kỳ tới để cảm tạ hắn, mà hoàn toàn không nghĩ là Đường Na tới đây chuẩn bị hỏi tội.

Đường Na không tiến vào Thiên Cơ Dược Tề làm cho hắn hơi nghi hoặc, vốn hắn còn luyện chế vài món thuốc riêng cho Đường Na đợi nàng tới lấy, không ngờ Đường Na lại lẳng lặng đi. Hàn Thạc cũng không suy gì nghĩ nhiều, cảm thấy nàng nhất định là cảm thấy chỗ này có nhiều người, chuẩn bị ngày khác sẽ trở lại.

Chín vạn sáu ngàn hắc tinh tệ, quả thật là một khoản tiền to!

Hàn Thạc đóng cửa Thiên Cơ Dược Tề, mang số hắc tinh tệ trong không gian giới chỉ ra đếm đi đếm lại, cười hỉ hả không ngừng, lẩm bẩm: - Chín vạn sáu ngàn hắc tinh tệ, cũng đủ mua một trang viên ở Ám Ảnh thành, hơn nữa còn rất tiện nghi nữa, sướng thật...

Tất cả dược tài thu lượm được từ khi tới Chúng Thần đại lục toàn bộ đều dùng vào đống thuốc men này rồi, mặc dù giúp cho Hàn Thạc đổi được chín vạn sáu ngàn hắc tinh tệ, nhưng nếu muốn tiếp tục làm tiền, hắn không thể không tiếp tục thu lượm nguyên liệu.

Tài liệu luyện đan chỉ có Hàn Thạc biết, không có biện pháp. Hắn phải tự mình làm thôi, lại treo bảng tạm thời đình chỉ bán hàng ở Thiên Cơ Dược Tề, rồi Hàn Thạc rời Ám Ảnh thành, đi tới vài dãy núi xung quanh.

Bốn phía Ám Ảnh thành toàn bộ đều là những vùng núi non chập chùng, bên trong sinh trưởng rất nhiều loại dược tài mà Hàn Thạc cần. Đã có kinh nghiệm trước kia, lần này hắn chỉ chọn những loại mình cần, lang thang trong vùng núi non hơn một tháng.

Những ma đầu bên trong Vạn Ma đỉnh được Hàn Thạc phóng ra, hắn lập tức có mười mấy con mắt, như vậy tốc độ thu thập dược tài sẽ được đề cao gấp mười lần. Ngắn ngủi hơn một tháng, Hàn Thạc lần lượt đi chung quanh mấy quả núi lớn, thu lượm dược tài đầy hai không gian giới chỉ, xem ra cũng đủ cho hắn luyện đan một năm.

Bởi vì ở rất gần Ám Ảnh thành, bên trong những quả núi chung quanh cơ hồ không có hung hiểm gì. Những thế lực địch quân hoặc Liệp Thần giả đều không dám lảng vảng ở vùng núi xung quanh. Hàn Thạc thu thập dược tài hơn một tháng, tổng cộng gặp được năm mươi bảy Thần Vệ Ám Ảnh thành, bọn họ đi thành những tiểu đội, thường xuyên tuần tra bên trong, phòng ngừa địch nhân xâm lấn.

Những Thần Vệ này rất nhiều người không biết Hàn Thạc, ngay từ đầu còn nghĩ là hắn rất khả nghi, nhưng khi Hàn Thạc đem huy chương mà Hoa Lai Sĩ thành chủ Ám Ảnh thành ban cho hắn ra, tất cả những Thần Vệ này đều vô cùng cung kính với hắn, chẳng những lập tức xin lỗi Hàn Thạc, thậm chí còn hồi báo những dị thường gần đây ở khu vực xung quanh hắn. Họ nghĩ rằng hắn là người của gia tộc Tái Nhân Đặc.

Một tháng đảo mắt đã trôi qua, đến khi Hàn Thạc trở lại Thiên Cơ Dược Tề, đột nhiên hắn trợn tròn mắt.

Hàn Thạc không sao ngờ được Thiên Cơ Dược Tề của hắn lại bị người ta phá nát. Vừa vào cửa hàng, hắn phát hiện ra tất cả những thứ ở tầng một tầng hai đều bị đập phá, những chai lọ luyện chế chuyên dụng mà Hàn Thạc mua sắm bây giờ toàn bộ trở thành những mảnh vụn, vung vãi cả sàn nhà.

Đến cả những tháp kết giới ở tu luyện tràng tầng thứ ba, những hòn đá năng lượng bên trong cũng đã bị người ta đập nát, từ tầng một đến tầng ba, cả Thiên Cơ Dược Tề đều tan hoang. Hàn Thạc càng nhìn càng tức giận trong lòng, không biết rốt cuộc là ai thừa dịp hắn vắng nhà mà làm loại việc vô sỉ như vậy.

Hàn Thạc âm trầm, từ tầng một đi lên tầng ba, lại từ tầng ba đi xuống tầng một, âm thầm nghĩ ngợi xem ai có thể làm những việc thế này nhất.

Hắn trước hết là nghĩ tới hai huynh muội Khải Kỳ và Y Phù của gia tộc Lai Phất Tư, hai người này là người hắn đắc tội đầu tiên khi đi tới Chúng Thần đại lục, tiếp theo tên thanh niên tóc vàng Ai Mông lần trước từng đi với Cơ Nhã đến đây. Lúc trước Ai Mông từng cố ý phá cửa hàng, nhưng lại được An Ni Tháp kịp thời xuất hiện mà phẫn hận ngừng lại, người này bị hiềm nghi lớn nhất.

Trừ những người này, Hàn Thạc không nghĩ ra còn có ai lại ra tay với cửa hàng của hắn. Thời gian hắn tới Ám Ảnh thành cũng không dài, tổng cộng cũng không đắc tội với quá nhiều người.

Hàn Thạc vừa về, chẳng mấy chốc An Ni Tháp đã biết. Hắn dẫn một đội Thần Vệ đến nơi, thấy Hàn Thạc ngồi trên ghế gãy, mặt âm trầm không nói một lời. An Ni Tháp cả kinh, vội vàng thể hiện vẻ mặt đau khổ nói giải thích cho Hàn Thạc: - Việc này phát sinh bảy ngày trước, hẳn là vào đêm khuya, ban đêm chúng ta đều trở về doanh trại do đó không biết tình huống, hôm sau khi đi tới thì cửa hàng đã thành hình dạng này rồi!

- Có đầu dây mối nhợ gì không? - Hàn Thạc ngồi trên cái ghế gãy hơi lúc lắc, lạnh mặt hỏi An Ni Tháp.

An Ni Tháp cười khổ lắc lắc đầu, nói: - Chúng ta tra xét vài ngày rồi, căn bản không phát hiện ra dấu vết người nào, không biết đây là ai đã hạ thủ. Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư còn chưa ra khỏi tu luyện tràng. An Đức Liệt đại nhân lên tiếng, nói là muốn giữ lại hiện trường chờ ngươi trở về, do đó chúng ta không dám dọn dẹp, một vài người muốn lấy lòng ngươi cũng không dám lộn xộn

Hàn Thạc tin nếu nơi này không được An Đức Liệt lên tiếng, chắc không ít quý nhân đại gia tộc không tiếc tiền nguyện ý mua lòng hắn, nhất định sẽ rất vui lòng mà sửa chữa lại toàn bộ nơi này, thậm chí còn hoa lệ hơn cả trước kia ấy chứ. Như vậy, khi hắn trở về chắc sẽ không thấy được tình huống trước mắt nữa.

- Có biết thân phận của Ai Mông lần trước tới cửa hàng ta không? - Trầm mặc một chút, Hàn Thạc nhìn An Ni Tháp, nhíu mày hỏi.

- Hắn là người của gia tộc Bố Lặc, nhưng tên kia cũng không phải họ hàng trực hệ của gia tộc đó. Tiểu tử này cũng không có địa vị gì lớn ở gia tộc Bố Lặc. Việc ngươi bên này vừa xuất hiện, ta cũng nghĩ tới tiểu tử đó trước tiên, cũng từng điều tra, nhưng thời gian đó hắn căn bản không có ở Ám Ảnh thành, hẳn là không phải hắn làm đâu. Mặt khác, lá gan tiểu tử đó cũng không lớn như ngươi tưởng tượng đâu, theo ta được biết, từ sau khi hắn biết ngươi có quan hệ với Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư, hắn không dám có bất kỳ chủ ý nào với cửa hàng của ngươi nữa. - An Ni Tháp phân tích cho Hàn Thạc.

Nghe hắn nói thế, trong lòng Hàn Thạc càng nghi hoặc hơn, dựa theo lời An Ni Tháp, Ai Mông không có lá gan này. Theo những quan sát của Hàn Thạc ngày đó về Ai Mông, tựa hồ đích xác là như thế, nếu không phải Ai Mông, vậy là ai đây?

- Được rồi, cám ơn. - Trầm tư trong chốc lát, Hàn Thạc đột nhiên quay sang cảm ơn An Ni Tháp.

- Không có gì... không có gì... An Ni Tháp cũng cười, chủ động đề nghị: - Muốn ta tìm người giúp ngươi sửa chữa cửa hàng một chút không, ta biết một vài người chuyên môn về phương diện này ở Ám Ảnh thành, ngươi thấy như thế nào?

- Vậy phiền ngươi rồi, ừm, đây là năm trăm hắc tinh tệ, nếu không đủ ngươi tới gặp ta lấy thêm. - Hàn Thạc nhìn không thấy manh mối gì trong cửa hàng bể tan tành, nhưng cửa hàng này vẫn phải tiếp tục khai trương. Hắn tiện tay đưa cho An Ni Tháp năm trăm hắc tinh tệ, chứng tỏ muốn nhờ hắn hỗ trợ về việc xây dựng lại nơi này.

- Yên tâm đi, ta sẽ làm thỏa đáng cho ngươi! - An Ni Tháp nhận tinh tệ của Hàn Thạc, rồi lập tức vỗ ngực cam đoan.

- Tốt lắm, nơi này giao cho ngươi, ta đi ra ngoài có chút việc. - Hàn Thạc tin An Ni Tháp sẽ làm tốt mọi việc ở đây, cười cười gật đầu chào hắn rồi rời Thiên Cơ Dược Tề.

Ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc tổng cộng đắc tội với mấy người, không phải Ai Mông thì Hàn Thạc lập tức nghĩ tới hai huynh muội Khải Kỳ và Y Phù. Vừa nghĩ tới hai người này, trong lòng hắn càng tức giận hơn, thầm nghĩ lần trước nếu không có ta mở miệng giải thích, Y Phù đã bị hủy dung rồi, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, lại còn dám âm thầm hạ thủ cửa hàng ta, tưởng là ta dễ bị ăn hiếp lắm hả?

Sau đó, Hàn Thạc đi tới gia tộc Lai Phất Tư.

Hai Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư nhận ra Hàn Thạc ngay. Mấy ngày nay danh khí của hắn ở Ám Ảnh thành được rất nhiều đệ tử gia tộc Lai Phất Tư đàm luận, hai người vừa thấy Hàn Thạc đến, lập tức nhận ra hắn ngay, thái độ trở nên rất thân thiện, đón tiếp hắn từ xa.

- Ha ha, không ngờ tiên sinh lại là một dược tề sư khó lường. Gần đây dược tề của tiên sinh bên trong thành bị người ta tranh nhau đến phát điên! - Tên Thần Vệ từng nhiệt tình giới thiệu cho Hàn Thạc về các đệ tử gia tộc Lai Phất Tư lúc trước, cười khà khà nói.

- Lần trước còn may mà được hai vị đại ca nhắc nhở, một bình dược tề nho nhỏ này cũng không đủ kính ý!

Hàn Thạc đương nhiên cũng nhớ tới hai Thần Vệ nhiệt tình này, tiện tay tặng ngay hai bình Hồi Nguyên đan.

- Đa tạ đa tạ. - Trên mặt hai Thần Vệ tràn đầy nụ cười tươi hơn hớn. Chúng cũng biết bình Hồi Nguyên đan trước mắt giá trị như thế nào ở Ám Ảnh thành. Một bình nho nhỏ này có giá tương đương với ba năm bổng lộc của họ. Không vui mới là lạ!

- Tiên sinh tìm Đường Na tiểu thư hả? Đáng tiếc, Đường Na tiểu thư đi Thần Vực Thời Không không lâu, trong vòng một năm khẳng định là không về đâu! - Tên Thần Vệ vô cùng cẩn thận nhận bình Hồi Nguyên đan của Hàn Thạc, rồi có chút tiếc nuối nói với hắn.

Hàn Thạc cũng không biết Đường Na khi hắn vừa rời Thiên Cơ Dược Tề đến vùng núi chung quanh thu thập dược tài từng nhiều lần đến Thiên Cơ Dược Tề tìm kiếm hắn, muốn hỏi rõ việc phát sinh với Y Phù lúc trước, thuận tiện lưu lại cảm tình với hắn, cũng chuẩn bị giúp gia tộc Lai Phất Tư mua số lượng thuốc men của hắn.

- Hả? Đường Na vắng nhà à...

Vừa nghe nói Đường Na vắng nhà, Hàn Thạc bắt đầu do dự xem có muốn tiến vào nhà Lai Phất Tư không, dù sao ở gia tộc Lai Phất Tư hắn cũng chỉ biết có Đường Na, nếu nàng vắng nhà, rất nhiều việc cũng khó nói.

- Chào... đây không phải là Bố Lai Ân sao, sao ngươi đến trước cửa mà không vào, vào đây một chút, đi vào rồi nói. - Thanh âm vồn vã không hợp thời từ xa vẳng đến, Đằng Phi trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Hàn Thạc, xem bộ rất quen với hắn, vừa đi tới đã lôi kéo Hàn Thạc vào trong gia tộc Lai Phất Tư.

Hàn Thạc cơ hồ bị Đằng Phi kéo xệch vào trong, lúc này có muốn rời đi thì có vẻ hay lắm, chỉ có nước cùng Đằng Phi đi vào.

- Đường Na và ca ca nàng đi Thần Vực Thời Không rồi, chắc phải một thời gian nữa mới về, mấy bữa trước ta và Đường Na còn đặc biệt tới tìm ngươi, đáng tiếc ngươi cũng không có ở Thiên Cơ Dược Tề... - Trên đường đi Đằng Phi vừa cười hà hà vừa nói cho Hàn Thạc biết một vài tình huống của Đường Na, rồi lôi hắn đi thẳng tới tu luyện tràng lần trước.

- Đường Na vắng nhà, ta nên sớm đi, ta tới đây chỉ để kiếm nàng thôi. Ở gia tộc Lai Phất Tư, ngoại trừ Đường Na ta không quen những người khác, hay là thôi vậy. - Hàn Thạc đột nhiên dừng lại, không để Đằng Phi tùy ý lôi kéo.

- Đã đến rồi, vậy nên nói chuyện với ta một chút, ta ở trong gia tộc Lai Phất Tư mấy ngày gần đây cũng càng ngày càng khó chịu. Hai huynh muội kia đích xác không phải người có thể nói chuyện được, ở chung với họ không thích chút nào!

Từ lần trước Đằng Phi không cùng đứng chung phe với Khải Kỳ và Y Phù, quan hệ giữa ba người không còn được tốt đẹp như trước. Trong lòng Đằng Phi cũng coi thường hai huynh muội Khải Kỳ, tự nhiên không cố gắng làm hòa hoãn quan hệ song phương, ngược lại dứt khoát vạch giới tuyến quan hệ giữa song phương, quyết định phải thiết lập quan hệ tốt với Đường Na và Hàn Thạc.

Đằng Phi đang lải nhải nói chuyện đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy Khải Kỳ vẻ mặt tức giận đùng đùng đang từ cửa tu luyện tràng nhìn hắn và Hàn Thạc. Y Phù trên mặt đầy mồ hôi, cũng oán hận trừng mắt nhìn hai người.

- Ngươi còn dám tới nhà chúng ta hả? - Y Phù vừa thấy Hàn Thạc, tức giận không có chỗ phát tiết, lúc này quát lạnh.

- Ta đến tìm Đường Na, mắc mớ gì tới ngươi! - Thấy thái độ Y Phù không nhìn được tốt xấu, làm Hàn Thạc càng thêm giận dữ. Đối với loại nữ nhân không có não này, hắn cũng chẳng thèm nể mặt.

- Ngươi... Lần trước ngươi đánh ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi, hôm nay lại tới nhà chúng ta càn rỡ, chẳng lẽ ngươi muốn chết phải không? - Y Phù vô cùng giận dữ.

- Ta không thèm so đo với nữ nhân không có đầu óc, xem ra gia tộc Lai Phất Tư này quả nhiên không hoan nghênh ta, ta nên sớm ra ngoài. - Phất phất tay, Hàn Thạc cũng mặc kệ Y Phù, cảm thấy nếu mình gây gổ với loại nữ nhân này thì rất không có ý tứ, huống chi nơi này lại là gia tộc Lai Phất Tư, nếu gây gổ ở đây thì mình chỉ có thiệt.

- Chỉ là một Hạ vị thần, nhờ vào việc luyện chế một vài loại thuốc men, khi nào đến phiên ngươi kiêu ngạo ở trong Ám Ảnh thành. Hừ, đáng đời cửa hàng bị người ta phá, đây là kết cục của ngươi, ha ha... - Khải Kỳ lạnh lùng nhìn Hàn Thạc nãy giờ, đột nhiên cười ha hả vẻ sảng khoái.

Hàn Thạc đang chuẩn bị quay đầu bước đi, vừa nghe Khải Kỳ nói như vậy, lập tức khựng người, lạnh lùng nhìn gã đang cười lớn, hỏi: - Có phải là ngươi làm không?

Khải Kỳ rùng mình, cười lạnh nói: - Mắc gì tới ngươi, ha ha... ngươi không cần biết có phải là ta làm không, tóm lại việc phá cửa hàng ngươi là rất đúng!

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc không nhiều lời, vẻ mặt âm trầm bỏ qua tiếng gọi của Đằng Phi, quay đầu bước đi trong tiếng cười của Khải Kỳ.

Màn đêm buông xuống, ba cửa hàng bán tinh thạch năng lượng trong danh mục của Ngải Phất Lí trong gia tộc Lai Phất Tư, thực chất chính là do hai huynh muội Khải Kỳ và Y Phù quản lý xảy ra vụ nổ lớn, tổng cộng bảy tên Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư bị thương, hàng hóa tinh thạch năng lượng trị giá ba vạn hắc tinh tệ hoàn toàn bị hủy diệt.

Sáng sớm ngày thứ hai, Khải Kỳ nghe nói về việc này vô cùng giận dữ, lửa giận bốc cao ba trượng, nhảy đông đổng gào lên: - Là hắn, nhất định là hắn. Ta phải tìm hắn tính sổ!

Vừa nói xong, Khải Kỳ dẫn một đội Thần Vệ trực thuộc mình không nói với phụ thân hắn Ngải Phất Lí một tiếng, nhằm thẳng về phía Thiên Cơ Dược Tề của Hàn Thạc.

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 707: Liều Mạng

Khải Kỳ dẫn một đội Thần Vệ đi tới Thiên Cơ Dược Tề, chỉ thấy bên trong đang xây dựng rất bận rộn.

An Ni Tháp đang triệu tập nhân thủ sửa sang lại cửa hàng, thấy Khải Kỳ như ăn phải hỏa dược vọt tới, lạnh lùng chắn trước cửa cản hắn lại, hỏi vẻ không vui: - Khải Kỳ thiếu gia, ngươi muốn làm gì?

- Người đâu, chủ nhân Thiên Cơ Dược Tề Bố Lai Ân đâu? Hắn ở đâu, bảo hắn ra đây cho ta? - Khải Kỳ đứng trước cửa, chõ miệng vào trong lớn tiếng gào lên.

- Xin lỗi, chủ nhân cửa hàng vắng nhà, ngươi có việc gì chờ hắn về nói sau. - An Ni Tháp vẫn bình tĩnh, cất giọng kêu to, đội ba Thần Vệ ở đó không xa chẳng mấy chốc chạy tới bày thành một hàng bên ngoài Thiên Cơ Dược Tề, lạnh lùng nhìn đoàn người Khải Kỳ, xem ra sớm đã có chuẩn bị.

Phụ thân Khải Kỳ, Ngải Phất Lí cũng là một trong những Thần Vệ trưởng ở Ám Ảnh thành, nhưng những Thần Vệ ở đây toàn bộ đến từ gia tộc Lai Phất Tư. Hai phương nhân mã đứng đối diện xem ra cũng tương đương, nhưng khí thế của bên An Ni Tháp rõ ràng mạnh hơn. Một mặt là vì Thần Vệ đội ba thuộc về gia tộc Tái Nhân Đặc, mặt khác vì thực lực của Hắc Thiên mạnh hơn Ngải Phất Lí, An Ni Tháp trước giờ vẫn canh chừng xung quanh Thiên Cơ Dược Tề cũng đã được Hắc Thiên chỉ đạo, do đó An Ni Tháp căn bản không sợ xung đột với Khải Kỳ.

Những Thần Vệ đội ba theo An Ni Tháp trong lòng phẫn nộ ngập trời, cung giương kiếm bạt, chậm rãi đến gần. Khải Kỳ dầu sao cũng thông minh hơn muội muội hắn Y Phù một chút, biết nếu lúc này hắn sinh ra xung đột với An Ni Tháp, hắn chỉ có thiệt thân, cuối cùng nếu cứ làm ồn lên thì hắn căn bản chẳng có lợi gì.

Cố đè nén cơn giận trong lòng, Khải Kỳ không thể không bỏ qua, lưu lại vài câu ác độc rồi dẫn Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư phẫn hận rời đi, sắc mặt âm trầm không ngừng nghĩ ngợi xem Hàn Thạc đang ở đâu.

- Thiếu gia, chẳng lẽ bỏ qua như vậy? - Một Thần Vệ giận dữ nói.

- Đương nhiên không đơn giản như vậy. Nhưng tiểu tử đó không biết trốn ở nơi nào, không tìm thấy chính chủ thì chúng ta căn bản không thể hạ thủ. Khải Kỳ hầm hầm tức giận, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thiên Cơ Dược Tề, nói: - Đi, tìm phụ thân ta.

Khải Kỳ hộc tốc chạy tới đội năm Thần Vệ Ám Ảnh thành.

Trong mật thất đội năm Thần Vệ, Ngải Phất Lí sắc mặt rất khó coi nghe Khải Kỳ báo lại sự tình một lần, càng nghe sắc mặt cành xanh rờn. Đợi khi hắn rốt cục nói xong, Ngải Phất Lí đứng phắt lên, giáng một cái tát vào mặt Khải Kỳ, đánh cho hắn loạng choạng lui ra sau vài bước.

Bưng gương mặt sưng đỏ, Khải Kỳ không dám nói gì, chỉ ủy khuất nhìn phụ thân hắn đang phẫn nộ.

- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tiểu tử đó tốt nhất đừng trêu vào, ngươi nhất định không nghe. Bây giờ sướng nhé, ba cửa hàng tổn thất nhiều tinh tệ như vậy, trách nhiệm này cuối cùng chắc đổ cả trên đầu ta, hai người các ngươi không thể học tập giống được như huynh muội Đường Na, bớt cho ta chút phiền toái được không? - Ngải Phất Lí đập vào cái bàn trước mặt ầm ầm, nhìn nhi tử mình cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, cảm thấy giận không chỗ phát tiết.

- Phụ thân, lần trước cha nói với chúng con, chúng con đâu có chủ động trêu chọc hắn. Lần này tất cả đều là hắn gây chuyện, con chỉ trêu hắn vài câu, ai biết tiểu tử đó ác ôn như vậy, trong một đêm lại hủy ba cửa hàng nhà chúng ta. Hắn rõ ràng là dựa vào sự che chở của gia tộc Tái Nhân Đặc, không coi chúng ta vào mắt! - Khải Kỳ bưng mặt sưng, thanh âm nghẹn ngào, xem ra vô cùng ủy khuất.

- Thiên Cơ Dược Tề của hắn rốt cuộc có phải là do ngươi tìm người hủy đi không? - Ngải Phất Lí nhướng mày, hừ lạnh.

- Không phải, không phải thật mà, con không dám trái lệnh phụ thân đâu! - Khải Kỳ liên tục cam đoan.

- Vậy ba cửa hàng của nhà chúng ta, ngươi khẳng định là bị tiểu tử đó hủy đi hả? - Ngải Phất Lí hỏi lại.

- Khẳng định là hắn, ở gia tộc chúng ta con chửi hắn vài câu, hắn không nói một lời, âm trầm bỏ đi. Khi màn đêm buông xuống ba cửa hàng năng lượng tinh thạhc nhà chúng ta xảy ra những việc thế, không phải hắn thì còn ai vào đây? - Khải Kỳ vẻ mặt căm hận, nói vẻ khẩn cấp.

Khẽ gật đầu, Ngải Phất Lí phất phất tay, phân phó: - Biến về nhà cho ta, coi kỹ muội muội hư hỏng của ngươi, trong thời gian này đừng chủ động rời khỏi gia tộc, chuyện này ta sẽ xử lý, không cho phép ngươi nhúng tay vào!

Dừng một chút, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Khải Kỳ, hắn lại phẫn nộ quát: - Nghe không?

Khải Kỳ bị quát giật bắn cả người, hắn rất ít khi thấy Ngải Phất Lí giận như vậy, vội vàng ủy khuất gật đầu, nhỏ giọng nói: - Biết rồi!

- Cút đi, ngay lập tức! - Nhìn hình dáng Khải Kỳ như vậy, Ngải Phất Lí càng ngày càng giận, gầm lên một tiếng. Khải Kỳ vội vàng bưng mặt, lập tức biến khỏi mật thất.

Đợi cho Khải Kỳ rời khỏi gian mật thất, Ngải Phất Lí vẫn giận Khải Kỳ, lại mở miệng chửi vài câu rồi mới tỉnh táo lại.

Lát sau, hắn đột nhiên mở miệng: - Số ba, tra chi tiết về tiểu tử đó cho ta, kiểm tra vụ nổ ba cửa hàng của nhà có phải là có liên quan tới hắn không!

- Rõ. - Trong bóng đêm sau lưng Ngải Phất Lí bỗng truyền đến tiếng trả lời rất nhẹ, một ảo ảnh vặn vẹo một chút rồi đột nhiên biến mất.

Tại tầng ba Thiên Cơ Dược Tề, Hàn Thạc nhìn An Ni Tháp đi lên hỏi: - Tiểu tử đó đi rồi à?

- Đi rồi, yên tâm đi, có chúng ta ở xung quanh đây che chở, không có nguy hiểm gì đâu.

An Ni Tháp đáp vẻ cung kính, dừng một chút, lập tức hỏi: - Tu luyện tràng tầng ba được sửa lại như vậy được chưa?

- Ừm, không tệ, hai ngày này làm phiền các ngươi nhiều, bất luận kẻ nào đến quấy rầy đều ngăn trở cho ta, ta cần chút thời gian luyện chế thuốc! - Hàn Thạc phân phó.

- Đại nhân yên tâm đi, chúng ta biết nên làm như thế nào! An Ni Tháp lập tức vỗ ngực cam đoan, rồi cười hắc hắc, một lần nữa mở miệng: - Hắc Thiên đại nhân chúng ta cũng rất hứng thú với dược tề của ngươi, hắn bảo ta mua mấy thứ thuốc của ngươi, giá thương lượng, xin thành toàn cho được không?

Hàn Thạc sớm biết An Ni Tháp một mực ở xung quanh, khẳng định là được lệnh của Hắc Thiên. Tên Hắc Thiên này đã sớm biểu đạt thiện ý như vậy, Hàn Thạc đương nhiên cũng có phân tấc, lúc này mỉm cười khẽ gật đầu, nói: - Ta đã có tính toán, phiền ngươi giúp ta cảm ơn Hắc Thiên đại nhân một tiếng.

- Ha ha, đa tạ đa tạ. An Ni Tháp nghe Hàn Thạc nói thế, biết việc Hắc Thiên phân phó khẳng định không có vấn đề gì, lúc này cười cười lui ra. Vừa ra ngoài đã lớn tiếng gào lên với đám người được bố trí canh gác ở tầng hai ba: - Cẩn thận một chút cho ta, bằng không đừng mơ có được một tinh tệ nào!

Hàn Thạc đang ở tu luyện tràng tầng ba lắc đầu cười cười, đối với loại hành động mà An Ni Tháp đang làm muốn lấy lòng hắn thì quả là ấu trí, nhưng ngẫm lại mấy hôm nay hắn đã vì mình mà bận rộn nên cũng không nói thêm gì nữa.

"Hai cửa hàng khác là ai làm nhỉ?" - Hàn Thạc nghĩ ngợi mông lung.

Trong ba cửa hàng năng lượng thạch của gia tộc Lai Phất Tư thì Hàn Thạc chỉ động thủ hủy đi một nhà nhỏ nhất, coi như trả thù việc Khải Kỳ phá hỏng Thiên Cơ Dược Tề của hắn. Việc này làm xong Hàn Thạc nghe nói sau khi hắn rời không lâu, hai cửa hàng khác cũng bị người ta dùng thủ pháp đồng dạng hủy đi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không rõ ai hạ thủ.

"Hẳn là địch nhân của gia tộc Lai Phất Tư", Hàn Thạc thầm nghĩ ngợi. Mặc dù chuyện này làm cho hắn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không chính thức để bụng. Vì thời gian gấp gáp, Hàn Thạc phải tranh thủ thời gian tập trung luyện chế thuốc men nên cũng không quản chuyện này nữa.

Trong cửa hàng Thần Trạch, mật thất ngầm dưới đất được che kín với kết giới.

Một lão giả đầu bạc, khuôn mặt lại mịn màng trắng như ngọc đang nhẹ giọng hỏi một người đang quì trước mặt hắn. Người nọ chỉ cao có một thước, mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn giống như là một người lùn, đôi mắt lóng lánh hào quang gian trá.

- Tư Đế Nhĩ Tư, sự tình ta bảo ngươi làm đến đâu rồi? - Lão giả đầu bạc nhẹ giọng hỏi.

- Chủ nhân yên tâm. Tất cả đều dựa theo kế hoạch mà làm, Ngải Phất Lí đã phái người đi thăm dò sự tình xảy ra đêm qua rồi. Ta nghĩ hắn nhất định sẽ phát hiện một vài chứng cớ, chứng minh chuyện này thật sự là do tiểu tử gọi là Bố Lai Ân làm! Ừm, muốn chúng ta tiếp tục ra tay, tạo thành đả kích một lần nữa cho Thiên Cơ Dược Tề không? - Tên lùn gọi là Tư Đế Nhĩ Tư trả lời vẻ cung kính.

- Bất tất, sự tình tới nước này, chúng ta có thể hoàn toàn đứng ngoài rồi! Ta hiểu Ngải Phất Lí, hắn sẽ không xem nhẹ mà động thủ, một khi động thủ tuyệt đối sẽ không cho ai còn sống. Người này trước đây đã nhẫn nại như vậy, ta nghĩ lần này nhất định sẽ không tiếp tục nhẫn nhục nữa đâu. Chúng ta cứ chờ xem đi, nói không chừng ngày mai Thiên Cơ Dược Tề và tiểu tử kia sẽ vô thanh vô tức biến mất khỏi Ám Ảnh thành, ha ha...

- Về thuốc men trên người tiểu tử đó... Chúng ta có... - Tư Đế Nhĩ Tư thử hỏi.

Lão giả lắc lắc đầu, cất giọng cười ôn hòa nhẹ giọng nói: - Bất tất phải lộ mặt ra. Ngải Phất Lí không ra tay thì thôi, một khi ra tay tiểu tử đó chẳng những sẽ vĩnh viễn biến mất, mà tất cả bí mật về thuốc men của hắn cũng nhất định sẽ bị hắn biết. Ha ha, gia tộc Lai Phất Tư không am hiểu về chế tác thuốc men, mặc dù Ngải Phất Lí tìm được ký ức này, nhưng nếu hắn muốn để gia tộc của hắn có lợi ích lớn nhất, sớm muộn gì cũng sẽ tìm chúng ta. Dù sao quan hệ giữa chúng ta và gia tộc Lai Phất Tư rất tốt, lại là nhà thuốc lớn nhất Ám Ảnh thành, hắn không tìm chúng ta, còn có thể tìm ai đây?

- Chủ nhân anh minh! - Tư Đế Nhĩ Tư không còn nói thêm gì nữa, nhiệt tình nịnh nọt.

Lão đầu tóc bạc phất phất tay, ra hiệu hắn đi ra. Đợi cho Tư Đế Nhĩ Tư rời đi, hắn cầm một cái xương khô trong tay, lẩm bẩm nói: - Nếu gia tộc Tái Nhân Đặc vì nguyên nhân này mà nổi giận với Ngải Phất Lí, cuối cùng gây ra tranh đấu giữa hai gia tộc, vậy thì quá tốt!

Lão ôn nhu vuốt cái xương khô trong tay, mặt đầy vẻ yêu mến, nói: - Khắc Lệ Ti, con của ta, con sẽ không chết oan đâu...

Hoàng hôn, Ngải Phất Lí ngồi ở đỉnh đội năm Thần Vệ, nheo mắt nhìn ánh nắng chiều bảy sắc lấp lánh, một tay cầm chén rượu, một tay cầm bình đang tự châm tự uống, thoạt nhìn như không có bất kỳ phiền muộn nào về việc cửa hàng bị nổ tung.

- Có thể sắp xảy ra chuyện rồi, mỗi một lần đại nhân uống rượu chắc chắc làm ra một vài việc điên cuồng! - Đám Thần Vệ đội năm phía dưới có thể mơ hồ thấy được Ngải Phất Lí đang làm gì trên đỉnh tháp cao tít tắp chìm trong mây mù, rụt cổ, thì thào nhỏ giọng nói.

- Không biết tên gia hỏa nào lại xui xẻo như vậy, đại nhân uống rượu thì thường thường sẽ chẳng nể tình bất kỳ kẻ nào, chúng ta gần đây phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được chọc cho đại nhân mất hứng, đỡ việc bị vạ lây. - Một Thần Vệ khác cũng nghĩ như vậy, thấp giọng lạnh mình nói.

Ánh nắng chiều tuy rất đẹp, nhưng theo màn đêm phủ xuống, chung quy cũng bị đêm tối hoàn toàn bao phủ. Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Ngải Phất Lí bên cạnh có hơn tám bình rỗng, ánh mắt hắn cũng hơi lờ mờ, như đang ngủ, nằm ngả người trên cái ghế nheo mắt nhìn bầu trời.

Không biết bao lâu sau, một thanh âm đột nhiên vang lên phía sau: - Đại nhân. Từ cửa hàng bị nổ tung tìm được vài bình thuốc của Thiên Cơ Dược Tề bán. Trên đó có dấu hiệu đặc thù, có thể khẳng định đích xác đến từ Thiên Cơ Dược Tề.

Ngải Phất Lí mơ mơ màng màng miễn cưỡng ngồi thẳng lên, thoạt nhìn tựa hồ say quá chưa tỉnh, thuận miệng "à" một tiếng, hỏi như chẳng có chuyện gì lạ: - Người đang ở đâu?

- Vẫn ở trong Thiên Cơ Dược Tề. - Người nọ trả lời trong bóng đêm.

Khẽ gật đầu, Ngải Phất Lí lưng quay về người nọ phất phất tay, hạ lệnh: - Đi tới gia tộc Lai Phất Tư cho ta, trông chừng hai đứa con hư hỏng đó, không có lệnh của ta không cho phép chúng rời gia tộc một bước!

- Rõ! - Bóng đen đáp dứt khoát rồi lui ra không một tiếng động.

Xoa xoa mắt, Ngải Phất Lí uống sạch chén rượu cuối cùng trước mặt, ngửa đầu nằm trên cái ghế rồi chìm vào giấc ngủ say. Đợi đến đêm khuya, người hắn rõ ràng vẫn còn nằm trong cái ghế, một ảo ảnh lại nhẹ nhàng từ trong cơ thể hắn bay ra ngoài, như là một u hồn hướng thẳng về phía Thiên Cơ Dược Tề.

Thiên Cơ Dược Tề tầng ba, Hàn Thạc tạm thời dùng tu luyện tràng làm phòng luyện đan, Cửu Văn đỉnh như là một luồng lửa bốc cao, không ngừng quay cuồng trước mặt hắn, từ miệng đỉnh tràn ra làn khói mùi thơm ngát, tràn ngập cả tu luyện tràng. Lòng bàn tay bốc ra luồng lửa đỏ ké, những tiếng vèo vèo rơi vào trong miệng đỉnh, mùi thuốc trong tu luyện tràng càng ngày càng đậm, Cửu Văn đỉnh cũng càng ngày càng nhanh, dần dần thành một ảo ảnh...

"Leng keng"

Đột nhiên từ trong Cửu Văn đỉnh đang liên tục xoay tròn truyền đến tiếng va chạm lanh canh. Hàn Thạc vui vẻ, biết một lô Hồi Nguyên đan sắp hoàn thành rồi.

Mấy hôm nay hắn chuyên tâm luyện chế thuốc men, đột nhiên phát hiện tâm cảnh càng ngày càng vững vàng. Trong quá trình chuyên tâm luyện chế thuốc men, Hàn Thạc phát hiện ra chẳng những vì Ma Nguyên lực tiêu hao rất lớn, mỗi lần khôi phục lại tăng tiến một chút, mà cảnh giới Thiên Ma tựa hồ cũng nhanh chóng ổn định hơn.

Khi Hàn Thạc phát hiện luyện chế thuốc men chẳng những sẽ không trở ngại tiến bộ ma công của hắn, ngược lại còn là một loại phương thức kỳ dị để đề cao, hắn càng nhiệt tình chăm chú vào việc luyện chế thuốc men. Còn Đỉnh Linh cũng nói cho Hàn Thạc một đáp án, nói rằng chỉ cần hắn trong đầu thanh minh, chuyên tâm làm một việc thì cảnh giới của hắn trước mắt đích xác sẽ có trợ giúp rất lớn.

"Leng keng..."

Mấy chục bình thuốc đột nhiên từ trong không gian giới chỉ Hàn Thạc bay ra, những bình thuốc tinh xảo này va chạm lẫn nhau, nên phát ra những thanh âm rất dễ nghe.

Những bình thuốc này bay về phía trên Cửu Văn đỉnh theo một thứ tự rất chuẩn, chỉ thấy ngón trỏ Hàn Thạc bung ra, một viên thuốc sáng rực từ đỉnh bay ra, chuẩn xác rơi vào trong cái bình thuốc mĩ lệ. Sau khi nhận đủ thuốc vào bình, sau đó cái bình lập tức rơi xuống bên cạnh hắn. Bên trong tu luyện tràng lúc trước tràn ngập mùi thuốc đậm đặc từ từ nhạt dần đi. Hàn Thạc đã vô cùng thuần thục, tất cả bình thuốc bay ra, từng viên từng viên thuốc theo ngón trỏ hắn bắn vào đó, sau đó cái bình rơi xuống bên cạnh hắn, trong chốc lát bên cạnh Hàn Thạc đã có hơn bốn mươi bình thuốc.

Đến khi bên cạnh Hàn Thạc tổng cộng có bốn mươi chín bình thuốc, Cửu Văn đỉnh vững vàng rơi xuống lòng bàn tay hắn, hơn nữa thu nhỏ lại từng chút một, đến khi nó biến bằng bàn tay rồi biến mất.

Tới lúc này, năm ngón tay Hàn Thạc lại bấm bấm, không gian giới chỉ tỏa sáng lên, bốn mươi chín bình thuốc bên cạnh hắn từng bình một biến mất.

Hít sâu một hơi, Hàn Thạc tĩnh tâm lại, bắt đầu khôi phục Ma Nguyên lực trong cơ thể vừa mất đi, đây cũng là phương pháp mà hắn tìm được để đề cao Ma Nguyên lực, do đó hắn làm rất cẩn thận.

Đột nhiên, Hàn Thạc đang tĩnh tâm khôi phục Ma Nguyên lực trong cơ thể có một cảm giác rợn da gà, loại cảm giác này tới đột ngột, làm cho hắn cả người dựng tóc gáy lên.

Thần thức Hàn Thạc lập tức thử cảm ứng, nhưng không thể phát hiện ra dị thường gì, hai con ma đầu nhanh chóng từ bên trong Vạn Ma đỉnh bay ra ngoài Thiên Cơ Dược Tề âm thầm thăm dò tất cả mọi thứ.

Nhóm Thần Vệ của An Ni Tháp ở một tòa nhà cách Thiên Cơ Dược Tề không xa, Hàn Thạc có thể thấy bên kia còn có những ngọn đèn ma pháp, biết rằng bọn người An Ni Tháp hẳn là còn hoạt động, trong lòng hắn hơi yên tâm một chút.

Ma đầu vẫn tiếp tục kéo ra xa hơn, nhưng không phát hiện gì dị thường, nhưng nguy cơ thân thể hắn cảm nhận vẫn không hề bớt đi.

Lại một lát sau, Đỉnh Linh đột nhiên lo lắng truyền tấn: - Có địch nhân, mặc dù thực lực cũng chẳng phải cao lắm, nhưng nếu so với ngươi bây giờ thì mạnh hơn nhiều lắm, hắn đến rồi!

Một u ảnh vô thanh vô tức xuất hiện, đồng thời khi Hàn Thạc cảm giác được u ảnh đến gần người mình thì đã không còn kịp rồi. Hắc ám chung quanh giống như biến thành thực chất, thoáng cái phủ kín thân thể Hàn Thạc. Hắn đột nhiên cảm thấy mình gần như không nhúc nhích được.

- Mau thi triển Thiên Ma Bất Diệt Thể! - Đỉnh Linh đột nhiên hét lớn trong thần thức Hàn Thạc.

Hàn Thạc kinh hãi thất sắc không kịp nghĩ ngợi, Thiên Ma Bất Diệt Thể gần đây mới luyện rất thuần thục thi triển ra. Sau một khắc, một luồng sức mạnh khó có thể kháng cự tràn vào thân thể Hàn Thạc, trong người hắn truyền đến những tiếng ầm ầm, những cơn đau nhức trong nháy mắt tràn ngập hệ thần kinh hắn.

Người thường dưới loại đau nhức này hẳn phải chết ngất rồi, nhưng Hàn Thạc lại càng thêm tỉnh táo.

Chỉ một kích, u ảnh tự tin cho rằng Hàn Thạc đã chết, không còn nóng nảy. Nương theo hắc ám, u ảnh đó dần dần đi tới trước mặt Hàn Thạc, thì thầm: - Đáng tiếc, vốn có thể làm việc cho gia tộc ta...

Hàn Thạc cảm ứng được khí tức người vừa mới tới, sau đó chỉ thấy u ảnh đó giơ một tay lên, chầm chậm ấn vào đầu hắn...

Ký ức hiệt thủ (túm lấy ký ức)!

Hàn Thạc lập tức hiểu được hắn muốn làm gì, thực lực u ảnh quá mạnh, vượt quá sức tưởng tượng của Hàn Thạc. Hắn căn bản không nắm chắc chút nào, cho dù dưới sự phòng ngự của Thiên Ma Bất Diệt Thể, Hàn Thạc cũng biết ma thể của mình đã bị thương rất nặng, người trước mắt căn bản không cùng một cấp bậc.

Mắt thấy một tay sắp ấn vào đầu mình, Hàn Thạc hạ quyết tâm, quyết định thật nhanh, lập tức thúc đẩy Ma Anh dùng hết bổn mạng tinh huyết, kinh mạch thân thể gãy đoạn, màn mây máu thoáng cái tràn ra từ trong cơ thể hắn, phủ kín cả người hắn.

- Ủa! - U ảnh kêu khẽ, khi hắn vừa hạ tay xuống lại đột nhiên không phát hiện ra tung tích Hàn Thạc. Hắn bắt đầu nóng nảy, bay vòng quanh các khu vực ở Thiên Cơ Dược Tề, nhưng không thể phát hiện một chút dấu vết nào, lập tức tìm kiếm tất cả khu vực quanh cửa hàng.

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 708: Âm Thầm Điều Tra

Đêm khuya, ngoài Ám Ảnh thành.

Ở giữa một đám cây ăn thịt người đột nhiên vang lên một tiếng "Bang" rồi xuất hiện một bóng đen, bóng đen nện ngay vào một gốc cây thực nhân hoa (hoa ăn thịt người) không ngừng lắc lư, làm gốc cây thực nhân hoa này bị gãy nát.

Trên người bóng đen đột nhiên xộc lên mùi máu tươi gai mũi tản ra khắp nơi, mùi máu tươi đó như là lực hấp dẫn mãnh liệt nhất, làm cho những bụi cây ăn thịt cả vùng này xôn xao hưng phấn.

Một cây Ba Tiêu Diệp đầy gai và cành nhọn cứng tiết ra chất lỏng có tính ăn mòn mãnh liệt, đột nhiên từ trạng thái yên tĩnh nhanh chóng sống dậy, toàn bộ hướng về phía bóng đen lao tới. Chỉ trong nháy mắt, bóng đen đã hoàn toàn biến mất, những cành lá dây leo dày đặc đã trùm lấy thành một hình người lờ mờ.

Trời đêm lạnh lẽo, thời gian trôi qua không một tiếng động...

Những thực vật ăn thịt người bao kín bóng đen này dùng hết sức giằng xé, càng lúc càng chặt, tựa hồ muốn cắt nhỏ sinh vật bên trong, nghiền nát, nuốt chửng...

"Rắc rắc..."

Thanh âm kỳ quái từ trong sinh vật hình người truyền đến, chỉ thấy một cành cây đang xiết chặt bỗng dần dần mềm ra, hơn nữa lại thối lui với tốc độ còn nhanh hơn.

"Rắc rắc..."

Dây leo và cành lá của những cây ăn thịt người lui lại, theo loại thanh âm này mà chia năm xẻ bảy, hóa thành những mảnh vụn rải rác khắp nơi.

Chân, chỉ cảm thấy mỗi khớp xương đều rất khó cử động, mí mắt cũng tựa hồ đột nhiên nặng hơn rất nhiều, đến cả việc duy trì động tác mở mắt cũng trở nên khó khăn vạn phần.

Vất vả ngồi xếp bằng, miễn cưỡng khôi phục một chút khí lực, tâm thần Hàn Thạc vừa động, hai hóa thân ngoại thân đồng thời bay ra khỏi cơ thể, một trái một phải chăm chú thận trọng nhìn tất cả chung quanh.

Không lập tức trở lại Ám Ảnh thành ngay, hai hóa thân ngoại thân dẫn bản thể vào vùng núi ngoài thành, tìm tới một huyệt động ngầm dưới đất rất bí mật rồi vô cùng cẩn thận xóa tất cả các dấu vết. Hai hóa thân ngoại thân ở bên ngoài huyệt động bố trí lại một chút. Cuối cùng hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnh Tử Vong lặng lẽ rời đi.

Vào lúc đêm khuya, Ám Ảnh thành không huyên náo như ban ngày, có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Nương vào tường thành gần chỗ gia tộc Lai Phất Tư, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ lặng lẽ phóng ra vài ma đầu. Bản thể không dám vào trong thành, không thể thông qua vài cửa thành, nếu muốn từ khu vực khác vào thành phải đối mặt với sự đả kích bất lưu tình của những tháp kết giới bao phủ chung quanh. Hàn Thạc cũng không tự tin bình yên né khỏi chúng được, nên chỉ có thể đứng ở ngoài thành.

Những con ma đầu ở trạng thái hư vô có thể lướt qua những công kích thực thể của tháp kết giới này. Hàn Thạc tiềm phục ở một nơi bí mật, thông qua mấy con ma đầu quan sát tình huống chung quanh.

Mục tiêu xác định là gia tộc Lai Phất Tư. Những con ma đầu lướt qua phòng ngự tháp kết giới, đi thẳng tới gia tộc này.

Kết giới bên trong gia tộc Lai Phất Tư càng thêm chặt chẽ, nhưng không thể ngăn cản ma đầu tiến vào. Vài con ma đầu bay vòng vòng, chẳng mấy chốc tìm được phòng của hai người Khải Kỳ và Y Phù. Hai ma đầu tiềm phục rất kỹ ở đó, âm thầm thăm dò nhất cử nhất động của hai người.

- Ca ca, tại sao phụ thân không cho chúng ta ra khỏi nhà? - Ở Chúng Thần đại lục, những vị Thần gần như không có nhu cầu ngủ. Bình thường vào đêm khuya, mọi người thường thường tĩnh tọa tu luyện. Còn lúc này, Y Phù hiển nhiên vẫn không hề làm vậy, đang rên rỉ phàn nàn với Khải Kỳ.

- Phụ thân quyết định tự nhiên có đạo lý của người, chúng ta chỉ cần nghe lời là được. Khải Kỳ có vẻ rất bình tĩnh, liếc mắt nhìn Y Phù, trịnh trọng nói: - Phụ thân lần này nổi giận thật rồi. Ta dám khẳng định, trong khoảng thời gian này chúng ta tốt nhất nghe lời cha, ngàn vạn lần không được gây ra bất kỳ sự tình gì, hiểu chưa?

- Nhưng... Nhưng tên hủy ba cửa hàng của chúng ta, chúng ta bị khi dễ tới mức này, chẳng lẽ không trả thù à? - Thanh âm Y Phù nhỏ đi một chút, nàng cũng rất ít khi thấy Khải Kỳ lại an phận như vậy, biết việc này khẳng định không đơn giản.

- Yên tâm đi, phụ thân nói sẽ xử lý! Khải Kỳ cười lạnh, nói: - Nghe Thần Vệ nói tối nay phụ thân uống không ít rượu, muội có biết phụ thân uống rượu có nghĩa là gì không?

Y Phù giật mình cả kinh, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, quá mừng hỏi: - Huynh nói... huynh nói là...?

Khẽ gật đầu, Khải Kỳ nói khẳng định: - Có người sắp chết rồi!

- Thật tốt quá, muội biết phụ thân sẽ không để chúng ta chịu thiệt mà, hắc... tiểu tử kia... chúng ta phỏng chừng sẽ không còn được gặp lại hắn nữa rồi... - Y Phù tâm tình thoáng cái đã tốt hơn rất nhiều, cười tươi roi rói.

Hai con ma đầu được bố trí ở bên cạnh Khải Kỳ và Y Phù thuận thế bay trở về, vô thanh vô tức bay tới bên Hàn Thạc đang phục bên ngoài tường thành rồi cùng thối lui.

Không cần tiếp tục điều tra nữa. Hàn Thạc trong lòng đã biết rõ ràng tối nay mình bị ai công kích rồi. Hơi rượu nồng nặc trên người nọ không thể giả được. Lần này nghe Khải Kỳ và Y Phù nói với nhau, hắn lập tức khẳng định thân phận người tập kích mình - Thần Vệ trưởng đội năm Thần Vệ, Ngải Phất Lí!

Hắn hiểu Ngải Phất Lí tối nay chuẩn bị trực tiếp giết chết mình, một khi mình chết, cho dù gia tộc Tái Nhân Đặc đoán ra là do hắn làm, chỉ sợ cũng sẽ không vì mình mà làm lớn với Ngải Phất Lí, dù sao Ngải Phất Lí cũng là Thần Vệ trưởng đội năm, đại biểu cho cả gia tộc Lai Phất Tư.

"Mình còn sống có lẽ còn có trọng lượng, nhưng mình mà chết thì căn bản không còn giá trị gì. Một người chết không thể luyện chế thuốc men, dù gì cũng không đáng giá để gia tộc Tái Nhân Đặc làm lớn, phỏng chừng cũng chỉ có Tạp Mai Lệ Tháp mới có thể giúp mình báo thù thôi." - Hàn Thạc tự giễu.

"Song, nếu Tạp Mai Lệ Tháp không biết địch nhân của mình là ai, làm sao có thể giúp mình báo thù đây?"

Những suy nghĩ liên tiếp xuất hiện như những luồng điện trong đầu Hàn Thạc. Ngải Phất Lí say rượu tung ra một kích lôi đình nhìn như là lỗ mãng, nhưng sau khi Hàn Thạc suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện ra người này quyết đoán tàn nhẫn đến như thế nào. Hắn làm nên việc này tuyệt không phải là lỗ mãng, nhất định là trải qua phân tích rất kỹ lưỡng, rồi giả vờ say rượu đến hạ thủ.

Một Thượng vị thần làm sao có thể bị say rượu được chứ?

Nghĩ thông suốt tất cả những việc này, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh đi, cũng không dám coi thường bất kỳ Thượng vị thần nào ở Ám Ảnh thành nữa. Chỉ một Ngải Phất Lí đã đáng sợ như vậy, nếu những Thần Vệ trưởng hoặc tộc trưởng các gia tộc còn mạnh và có địa vị cao hơn Ngải Phất Lí thì chẳng phải còn kinh khủng hơn nhiều sao?

Thời gian gần đây vì Hàn Thạc buôn bán thuốc rất thành công ở Ám Ảnh thành nên hơi ảo tưởng, bây giờ thoáng cái tỉnh táo lại, lập tức biết ngay vì gần đây thuận buồm xuôi gió nên hắn có chút coi thường những cường giả đầy rẫy khắp Ám Ảnh thành. Cũng vì hắn phỏng đoán sai lầm sự đáng sợ của Ngải Phất Lí và gia tộc Lai Phất Tư nên mới tạo thành kết quả thiếu chút nữa tối nay!

- Ủa! - Hàn Thạc kêu khẽ, ma đầu đang rút lui khỏi gia tộc Lai Phất Tư đột nhiên phát hiện ra một bóng ma khác bên ngoài căn nhà Khải Kỳ và Y, bóng ma này hoàn toàn dung hợp vào bóng tối, chỉ hơi nhúc nhích khẽ, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó...

- Rốt cuộc ở đâu nhỉ, khẳng định phải ở xung quanh, đồ đâu rồi... - Cái bóng được Ngải Phất Lí gọi là số ba hết nhìn đông tới nhìn tây trong bóng đêm, cố gắng tìm kẻ tiềm phục bí mật nào đó, nhưng không sao phát hiện được.

Sau tiếng kêu khẽ, Hàn Thạc nhanh chóng lệnh cho ma đầu lui về. Thông qua ma đầu, hắn phát hiện ra bóng ma núp trong bóng tối, lập tức khẳng định đó là một tên Trung vị thần thực lực cao siêu, hơn nữa cực kỳ sở trường về ẩn giấu tung tích.

Hàn Thạc đã đại khái đoán ra chân tướng sự tình, sợ ma đầu lưu ở đó sẽ bị phát hiện, do đó không còn tiết lộ hành tung nữa, lập tức lệnh cho ma đầu lặng lẽ lui về.

Màn đêm buông xuống, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ lại lặng lẽ quay về huyệt địa chỗ của bản thể, tạm thời không tính trở lại Ám Ảnh thành nữa. Đảo mắt hai tháng đã trôi qua.

Thiên Cơ Dược Tề dưới sự cố gắng của An Ni Tháp sớm đã được sửa sang như mới. Hôm nay những đại gia tộc lục tục kéo tới, không ngừng hỏi An Ni Tháp về tung tích Hàn Thạc, xem ra có nhu cấp thiết muốn mua thêm thuốc.

Những viên thuốc lần trước mua được từ Thiên Cơ Dược Tề có rất nhiều người đã thử qua diệu dụng của nó. Ai nấy đều tán thưởng không dứt lời, nơi nơi đều truyền bá cửa hàng Thiên Cơ Dược Tề thần kỳ, càng ngày càng nhiều nhà giàu có ở Ám Ảnh thành bắt đầu chú ý tới cửa hàng mới nổi này.

Sự tình phát sinh như vậy, An Ni Tháp không hề hay biết gì. Đối với việc Hàn Thạc biến mất thần bí hắn tự nhiên không thể cho mọi người một đáp án hài lòng. Thần Vệ trưởng đội ba Hắc Thiên đã đi tìm hắn vài lần, nhưng vì chính chủ vắng nhà, hắn đi đâu để mua thuốc đây?

Lại một tháng trôi qua, danh khí Thiên Cơ Dược Tề càng lúc càng lớn ở Ám Ảnh thành. Những đại gia tộc thấy Hàn Thạc lâu rồi không hiện thân, trong lòng bắt đầu nổi lên sự nghi ngờ, thậm chí có vài gia tộc bắt đầu vận dụng sức mạnh trong tay mình, đi tới những vùng núi chung quanh Ám Ảnh thành tìm tung tích Hàn Thạc.

Tạp Mai Lệ Tháp vừa ra khỏi trạng thái tĩnh tu, sắc mặt trở nên càng ngày càng bình thường, vốn nàng cực xấu, nhưng vì biến hóa của sắc mặt và lớp da, mặc dù còn xa mới đạt tới mức độ 'đẹp', nhưng cũng chỉ hơi xâu xấu một chút thôi.

Tạp Mai Lệ Tháp vội vàng muốn báo đáp Hàn Thạc, đáng tiếc hắn biến mất thần bí làm cho nàng thất vọng. Tạp Mai Lệ Tháp đầu tiên nghĩ là Hàn Thạc cần một thời gian hái thuốc, nhưng khi nghe An Ni Tháp nói là ngày đó khi Hàn Thạc trở lại đã thu thập được rất nhiều dược tài, vì vậy nàng cũng bắt đầu nóng nảy.

Tới tháng thứ tư, chẳng những Tạp Mai Lệ Tháp, tất cả những đệ tử đại gia tộc chuẩn bị mua thuốc của Hàn Thạc cơ hồ đều tin rằng hắn nhất định xảy ra chuyện. Những thông tin đủ kiểu được loan truyền về Thiên Cơ Dược Tề, rất nhiều người tin rằng Hàn Thạc có lẽ đã bị giết chết.

Tạp Mai Lệ Tháp lại không tin!

Sau khi trở về chung với Hàn Thạc từ dãy Chướng Vân, nàng từng nghe hắn nói là có công phu bảo vệ tính mạng thuộc loại nhất lưu. Dưới tình thế ác liệt ở dãy Chướng Vân như vậy, Hàn Thạc chỉ là một Hạ vị thần lại có thể sống sót chạy ra, hơn nữa còn dẫn theo nàng, làm cho nàng càng tin điều này hơn!

Tạp Mai Lệ Tháp thật sự nóng nảy, hạ lệnh cho Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc tới các địa phương tìm Hàn Thạc, chẳng những là ở Ám Ảnh thành, đến cả một vài thành trấn pháo đài trực thuộc Ám Ảnh thành cũng thu được lệnh của Tạp Mai Lệ Tháp. Một cuộc truy tìm Hàn Thạc đại qui mô dưới sự chỉ huy của nàng được tiến hành khắp nơi...

Mặt khác, nhân vật trọng yếu của gia tộc Tái Nhân Đặc như An Đức Liệt lại bắt đầu ra tay điều tra.

- Sao? - An Đức Liệt nheo mắt, đồng tử mắt trái hiện ra màu tím, lộ ra sát ý băng giá. Nếu Hàn Thạc lúc này ở đây, nhất định sẽ phát hiện An Đức Liệt bây giờ khác hẳn với sự hòa khí ngày thường, quả thực hoàn toàn là hai người khác nhau!

Một người mang mặt nạ màu trắng quì rạp trước mặt An Đức Liệt, người này chỉ có một đôi mắt trống rỗng, thoạt nhìn như là thi thể không có sinh mạng khí tức, làm cho người ta có một loại cảm giác ghê tởm.

- Đêm đó, Ngải Phất Lí đại nhân của gia tộc Lai Phất Tư từng uống rất nhiều rượu! - Thanh âm đều đều hờ hững từ người mặt nạ màu trắng nói ra nghe không có cảm tình gì.

- Nói tiếp! - Con mắt trái màu tím của An Đức Liệt đột nhiên nhắm lại, chỉ dùng mắt phải nhìn người nọ.

- Trước đó con trai của Ngải Phất Lí là Khải Kỳ từng đi tới đội năm, hai người ở trong mật thất nói chuyện trong chốc lát, sau đó Khải Kỳ quay lại gia tộc Lai Phất Tư, mãi cho tới hôm nay vẫn không hề rời nhà một bước! Thanh âm không có cảm tình nói đều đều, ngưng một chút rồi nói tiếp: - Nhưng có người chứng kiến Ngải Phất Lí đêm đó cũng chưa từng rời tòa nhà đội năm một bước, sau khi hắn uống rượu say ngủ thiếp đi, mãi đến hừng đông mới tỉnh!

- Nếu hắn không có ở đó thì tốt, hắn vẫn ở trên đỉnh tháp đội năm, hơn nữa có người thấy được, vậy nhất định là hắn rồi! Xem ra ta phải đi nói chuyện với hắn rồi! - An Đức Liệt đứng lên, đồng tử mắt trái mở ra lại biến thành màu xám như bình thường, khí chất cả người lão cũng biến hóa theo, lại trở thành An Đức Liệt cười hà hà vẻ mặt ôn hòa.

Trên Thiên Trảo tháp, An Đức Liệt đột nhiên xuất hiện giữa không khí, tự nhiên ngồi trên vị trí chỉ thuộc về Ngải Phất Lí, bình tĩnh nhìn bầu trời xanh ngắt, rồi nhè nhẹ ngồi xuống cái ghế.

Ngải Phất Lí đang ở phía dưới xử lý chính vụ, đột nhiên nhướng mày nói với người đối diện: - Tạm thời cứ vậy đi, các ngươi lui ra!

- Đại nhân, còn có chút chuyện, phải cần ngài...

- Lui ra! - Không đợi hắn nói xong, Ngải Phất Lí lạnh lùng quát khẽ.

Mấy người đều cả kinh, cũng không dám nhiều lời nữa, dạ dạ thưa thưa lui ra. Đợi cho mọi người ra khỏi gian phòng, Ngải Phất Lí mới thở phào một hơi.

Thân thể Ngải Phất Lí nhoáng lên, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt An Đức Liệt.

- An Đức Liệt đại nhân, không ngờ gặp ngài ở đây, có việc gì thế? - Trong tay Ngải Phất Lí lấy ra một bình rượu, vừa nói vừa rót tự nhiên. Khi vừa dứt lời, một cốc rượu sóng sánh màu hổ phách được hắn đưa cho An Đức Liệt,

- Rượu quả đến từ rừng rậm tây bắc của thần vực Sinh Mạng, nếm thử xem thế nào.

Cũng không khách khí, An Đức Liệt mỉm cười cầm chén rượu, nhè nhẹ mân mê rồi uống một ngụm, khà một tiếng:

- Ừm... không tệ không tệ... ngươi quả nhiên biết cách hưởng thụ!

Ngải Phất Lí mỉm cười, khiêm nhường không nói gì.

- Vậy... Bố Lai Ân sống hay chết? - Chén rượu vừa đổ hết vào miệng, An Đức Liệt nhè nhẹ xoay xoay chén rượu, không ngẩng lên mà vẫn nhìn cái chén rỗng, hỏi rất tự nhiên.

Nụ cười trên mặt Ngải Phất Lí cứng đờ, đang chuẩn bị rót cho mình một ly rượu đột nhiên ngừng lại, lát sau hắn lại tiếp tục động tác rót rượu, cười gượng có vẻ hơi khổ sở, lắc lắc đầu nói: - Ta không biết...

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 709: Hàn Thạc phản kích

An Đức Liệt ngẩng phắt đầu, hai mắt sắc như dao, nhìn thẳng vào Ngải Phất Lí hỏi: - Ngươi đừng nói là chuyện này không quan hệ với ngươi đó?

- Không sai, sự tình này đích thật là ta làm! Từ khi ngươi tới đây, ta không tính dấu nữa!

Ngải Phất Lí chậm rãi gật đầu, sớm biết rằng An Đức Liệt xuất hiện tại đây, tuyệt không phải tìm đến hắn để thưởng rượu đơn giản như vậy, hắn cũng không cho rằng với thế lực của gia tộc Tái Nhân Đặc nếu thật sự dụng tâm thăm dò mà không tìm ra manh mối gì.

- Ngươi nói là ngươi không biết, như vậy là ý gì đây? - Thấy Ngải Phất Lí thản nhiên thừa nhận, An Đức Liệt ngược lại hơi sửng sốt.

- Ta không biết tiểu tử đó rốt cuộc sống hay chết, bởi vì hắn đã thoát khỏi tay ta! - Ngải Phất Lí uống chén rượu, cười khổ.

- Hả... cái gì? Thanh âm An Đức Liệt hơi cao lên, nhìn chằm chằm vào Ngải Phất Lí: - Ngươi xác định ngươi không nói đùa chứ? Ngải Phất Lí ngươi thân là Thần Vệ trưởng đội năm, ta rất rõ thực lực ngươi như thế nào. Bố Lai Ân chỉ là một Hạ vị thần nho nhỏ, ngươi tự mình ra tay chỉ có thể bắt sống hắn hoặc giết chết hắn, làm sao còn có loại tình huống thứ ba?

Đối mặt với chất vấn của An Đức Liệt, nụ cười trên mặt Ngải Phất Lí càng thêm khổ sở, lắc lắc đầu, nói: - Tin hay không tùy ngươi, tiểu tử này thật sự đào tẩu ngay trong tay ta, cụ thể hắn dùng sức mạnh gì thì ta căn bản nhìn không ra, nhưng trước một đòn nghiêm trọng của ta, dựa theo đạo lý thì hắn tuyệt đối không thể sống được, nhưng ta lại không tìm thấy thi thể của hắn, do đó ta nói... ta không biết...

Trên mặt An Đức Liệt tỏ ra băn khoăn, nhìn chằm chằm vào vào Ngải Phất Lí, giống như muốn nhìn cho rõ xem hắn rốt cuộc có nói dối không. Lát sau An Đức Liệt khẽ cười một tiếng, nói: - Ta khó mà tin được hắn có thể chạy thoát từ trong tay ngươi, nhưng cho dù ngươi nói dối cũng sẽ không nói dối ngu ngốc như vậy, việc này quả là khó nói...

- Chỉ là một dược tề sư, chẳng lẽ An Đức Liệt đại nhân lại vì cái chết của hắn mà chính thức truy cứu sao? - Ngải Phất Lí cũng không lo lắng, nhún vai, tiếp tục tự rót tự uống.

- Nếu không phải hắn giúp cho Tạp Mai Lệ Tháp, cho dù ngươi giết một trăm người như hắn ta cũng sẽ không hỏi! An Đức Liệt hừ lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: - Nhưng... Người này lại có hy vọng trợ giúp Tạp Mai Lệ Tháp thay đổi tình huống trước mắt, không chỉ là dung mạo, mà còn tính tình cổ quái của nó! Là người của gia tộc Tái Nhân Đặc, ta tự nhiên phải đối đãi thận trọng. Lần trước ta và ngươi đã nói qua, cũng hy vọng ngươi có thể chuyện lớn hóa nhỏ, không ngờ ngươi chẳng nể mặt cả ta nữa. Ngải Phất Lí, có phải là gia tộc Lai Phất Tư đã cường đại tới mức có thể đối kháng với gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta không?

- Không dám! Ngải Phất Lí cúi đầu, trầm giọng nói: - Nếu không phải hắn hủy đi ba cửa hàng của ta, ta tuyệt sẽ không giở thủ đoạn quá khích như vậy. Sự tình lần trước ta đã phân phó rồi, mấy đứa vẫn không hề tìm tiểu tử gây chuyện. Xảy ra như vậy không thể hoàn toàn trách chúng ta!

An Đức Liệt nhìn chằm chằm vào Ngải Phất Lí lúc này đầu cúi thấp, cau mày, rồi nói đầy thâm ý: - Ta thấy ngươi tự mình ra tay không chỉ là vì cừu hận ba cửa hàng năng lượng? Ta biết, Bố Lai Ân là một luyện dược sư cực kỳ xuất sắc, nguyên nhân ngươi phải tự mình động thủ, ta nghĩ hẳn là vì mấy thứ trong đầu Bố Lai Ân. Mấy thứ này ngươi không muốn cho bất luận kẻ nào khác ngoài ngươi tìm được nên mới tự thân xuất mã như vậy phải không?

Lời này vừa nói ra, Ngải Phất Lí đột nhiên trầm mặc một chút, rốt cuộc không nói gì nữa.

Song phương đều quá hiểu nhau, tâm tính của nhau đã biết rõ như lòng bàn tay. Tựa như Ngải Phất Lí cũng biết An Đức Liệt đi tới đây là vì cái gì vậy. An Đức Liệt cũng hiểu được chỉ một Hạ vị thần thì Ngải Phất Lí chỉ cần khẽ gật đầu, thủ hạ hắn sẽ có người xử lý sạch sẽ cho hắn.

Làm Thần Vệ trưởng đội năm, Ngải Phất Lí tự mình ra tay đối phó với một Hạ vị thần, tuyệt không phải chỉ để giết chết đơn giản như vậy!

- Tính ra, sự đã đến nước này, ta cũng không truy cứu cách làm của ngươi lúc trước. An Đức Liệt nhìn chằm chằm vào Ngải Phất Lí trong chốc lát, rồi than, sau đó đồng tử mắt trái dần dần biến thành màu tím sậm, hắn thoáng cái biến thành một người băng giá vô tình, hoàn toàn khác hẳn vẻ bình hòa ngày thường. Đồng tử quỷ dị nhìn thẳng vào Ngải Phất Lí, An Đức Liệt nhẹ giọng nói: - Nếu Bố Lai Ân chết, chuyện này ta bỏ qua. Nhưng nếu hắn còn sống, nếu ngươi còn dám độc ác ra tay, ngươi đừng trách ta không nể mặt!

Ngải Phất Lí vừa thấy mắt trái An Đức Liệt biến thành màu tím sậm, tim hắn chợt nảy lên, lập tức hiểu được lần này lời cảnh cáo của An Đức Liệt không phải chuyện đùa, tuyệt không chỉ là lời khuyến nghị đơn giản như lần trước. Cân nhắc được mất một chút, Ngải Phất Lí khẽ gật đầu nói: - Ta hiểu rồi!

- Thế là tốt rồi. Yên tâm đi, cho dù Bố Lai Ân còn sống, việc này đối với gia tộc Lai Phất Tư các ngươi cũng không có gì uy hiếp. Hắn chỉ có thực lực như vậy, không đủ để thương tổn bất kỳ một thân nhân nào của ngươi. Ngươi cứ yên tâm!

An Đức Liệt nhè nhẹ ừm một tiếng, rồi đứng dậy trước mặt Ngải Phất Lí nói: - Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Ta về trước đây! Nói xong, An Đức Liệt bay bổng lên không biến mất.

Đợi cho An Đức Liệt biến mất, nét mặt Ngải Phất Lí lại cong lên một nụ cười, người nhoáng lên, sau một khắc, cả người đã hiện ra trong mật thất đội năm, truyền lệnh: - Số bốn, thông báo cho gia tộc một chút, lệnh cấm túc với hai đứa gia hỏa hư hỏng đó có thể triệt tiêu rồi!

- Tuân mệnh! - Trong bóng đêm lại là một giọng trả lời lạnh lùng, rồi cũng biến mất như cách của số ba.

Tại gia tộc Lai Phất Tư, hai huynh muội Khải Kỳ và Y Phù bị giữ trong gia tộc suốt ba tháng qua, vừa nghe có lệnh được tự do đều hoan hô nhiệt liệt. Bị giam một hơi ba tháng, việc ba tháng không thể rời gia tộc một bước đối với Khải Kỳ và Y Phù vốn có thói quen dạo chơi khắp chốn thì quả thực là như giết người vậy.

- Ca ca, tiểu tử đó đã mất tích ba tháng, xem ra đã tiêu đời rồi. Phụ thân đã nói chúng ta có thể ra khỏi nhà, nói lên rằng gia tộc Tái Nhân Đặc cũng đã giải quyết xong rồi. Hắc, ta biết, người nào dám đối nghịch với gia tộc Lai Phất Tư chúng ta, tuyệt đối sẽ không ai có kết cục tốt đẹp! - Y Phù tâm tình rất vui, cười nói với Khải Kỳ.

- Đi, từ hôm nay chúng ta không nói chuyện với bên ngoài về sự tình tiểu tử đó nữa, miễn cho vài người sinh ra nghi ngờ, như vậy sẽ mang đến cho phụ thân một vài phiền toái không cần thiết. Khải Kỳ quát Y Phù, sau đó thoải mái vặn eo, nói: - Đã lâu không ra khỏi nhà rồi, chúng ta đến Hải Thi Nhĩ pháo đài trực thuộc gia tộc chơi đi, mùa này ở đó có quả Hải Hoa cũng vừa chín, đã lâu không được ăn loại mĩ vị này rồi...

- Đúng, ở pháo đài Hải Thi Nhĩ phong cảnh mùa này là đẹp nhất, ha ha, chúng ta cùng tới đó chơi một thời gian đi. - Y Phù lập tức đồng ý.

Hai huynh muội vừa quyết định, lập tức chuẩn bị hành trang, dẫn theo một tiểu đội Thần Vệ gia tộc rời Ám Ảnh thành, bay thẳng tới pháo đài Hải Thi Nhĩ trực thụôc gia tộc Lai Phất Tư. Hàn Thạc ở bên trong huyệt động đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, vẻ mặt âm trầm, lẩm bẩm nói: - Rốt cục đã rời gia tộc Lai Phất Tư rồi... Ngải Phất Lí, ta tạm thời không thể giết chết ngươi, nhưng hai đứa con không biết thị phi của ngươi, ta rất vui lòng giúp ngươi diệt trừ chúng! Đến lúc đó, ngươi sẽ cảm tạ ta như thế nào đây... hắc hắc...

Ở trong huyệt động ngầm dưới đất suốt ba tháng trời, trải qua bảy ngày đau đớn, thương thế bản thể Hàn Thạc đã từ từ ổn định lại, lại mất hơn một tháng lợi dụng thuốc men để điều dưỡng, kinh mạch xương cốt trên thân thể hắn đã được cải tạo, trọng thương rốt cục đã khỏi hẳn.

Sau khi tới cảnh giới Thiên Ma, vì nguyên nhân tu luyện Thiên Ma Bất Diệt Thể, ma thể trở nên rất cứng rắn. Việc cải tạo càng thêm biến thái, cho nên mới có thể trong vòng ba tháng sau khi sử dụng Huyết độn mà thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Sau khi thương thế khôi phục, Hàn Thạc không vội vã rời huyệt động ngầm dưới đất, lần lượt né những Thần Vệ và đệ tử các đại gia tộc tới tìm kiếm, rồi lại tiếp tục tiềm phục, căn bản không dám lộ diện ở Ám Ảnh thành. Sau khi hắn biết đối thủ của mình là Ngải Phất Lí, nên không dám có ý nghĩ chính diện đối kháng với gia tộc Lai Phất Tư, hơn nữa hắn cũng lo một khi hành tung mình bại lộ, Ngải Phất Lí sẽ lập tức tìm đến đây cho hắn một kích trí mạng.

Có kinh nghiệm lần trước, tin rằng lần này Ngải Phất Lí một khi ra tay, mọi việc sẽ rất ổn thỏa, nói không chừng đến cả cơ hội hắn sử dụng Huyết Liệt Ma Độn quyết cũng chẳng có. Do đó Hàn Thạc vẫn ẩn nấp, lợi dụng những con ma đầu lặng lẽ quan sát tình huống gia tộc Lai Phất Tư, như là một con độc xà ẩn mình vào chỗ tối, đợi cơ hội báo thù tốt nhất.

Ngày hôm nay, Khải Kỳ và Y Phù rời đi lập tức bị Hàn Thạc biết ngay. Hắn biết sự kiên nhẫn của hắn đã tạo thành cơ hội rồi.

Lộ trình từ Ám Ảnh thành đi đến pháo đài Hải Thi Nhĩ đại khái mất bảy ngày. Hai người Khải Kỳ và Y Phù cưỡi phi bức, còn dẫn theo một đội Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư. Hàn Thạc biết lúc này tuyệt không phải thời cơ động thủ, vẫn lợi dụng ma đầu đi theo phi bức, còn mình cũng từ huyệt động ngầm dưới đất bước ra, âm thầm đi về phía lãnh địa pháo đài Hải Thi Nhĩ.

Dựa vào ma đầu bên trong Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc quan sát nhất cử nhất động chung quanh phương viên mười dặm, bất kỳ Thần Vệ nào tới thăm dò đều bị hắn dễ dàng tránh xa. Hắn ra khỏi dãy núi này không có lấy một trở ngại, đi thẳng về phía pháo đài Hải Thi Nhĩ.

Sáng sớm ngày thứ tám, Hàn Thạc xuất hiện ở một hải dương phía bắc pháo đài Hải Thi Nhĩ. Vùng biển này tên là 'Hải thần chi lệ' (nước mắt Hải thần), chính là nơi đẹp nhất xung quanh Ám Ảnh thành. Hàng năm vào mùa này, những thực vật sống sâu trong hải dương sẽ nở hoa rất đẹp, khắp nơi đầy rẫy những đóa hoa trông như lơ lửng giữa hải dương, theo những làn gió biển thổi bay tung rất nhiều cánh hoa, cả hải dương đều dường như có mùi thơm ngát mê người và bao phủ cảnh sắc tuyệt mĩ.

Giữa biển hoa có một loại mỏm đất nhỏ mọc đầy hoa còn có thể sinh trưởng một loại quả biển, mùi vị rất ngon, đối với người sành ăn thì đó là một loại thức ăn cực ngon có lực hấp dẫn rất lớn. Do đó hàng năm vào mùa này, 'Hải thần chi lệ' hấp dẫn rất nhiều thanh niên từ Ám Ảnh thành tới đây du ngoạn.

Lần này cũng không ngoại lệ, khi Hàn Thạc vừa đến vùng biển này, sau khi phân tán ma đầu khắp nơi, hắn phát hiện cả hải vực này có rất nhiều những hòn đảo nhỏ, trên đó có rất nhiều nam thanh nữ tú, còn hai người Khải Kỳ và Y Phù cũng đang ở trên một hòn đảo cây cối sum xuê rạng rỡ, rải rác những căn nhà nhỏ xinh xinh. Hải dương chung quanh hòn đảo nơi nơi đều bao phủ những hoa biển đủ mọi màu sắc đang nở rộ, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.

Pháo đài Hải Thi Nhĩ chính là lãnh địa của gia tộc Lai Phất Tư. Khải Kỳ và tiểu thư Y Phù là thiếu gia của gia tộc, đến đây đương nhiên có thể tìm được hòn đảo tốt nhất.

Liên tiếp ba ngày, hai người Khải Kỳ và Y Phù đều ở trên đảo, trên đảo có một đội Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư thủy chung không rời hòn đảo này, Hàn Thạc vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ.

Cho tới hôm nay, hai người Khải Kỳ và Y Phù đều an nhàn hưởng thụ mọi tiện nghi trên đảo, dự tính tới đảo bên cạnh và những khu đầy hải hoa du ngoạn một phen, tùy tiện hái một vài hải quả vừa chín tới. Nơi này là lãnh địa của gia tộc Lai Phất Tư, hai người chẳng hề đề phòng gì, nên không cho phép Thần Vệ theo mình.

- Ca ca, chúng ta tách ra, xem ai hái được nhiều quả hơn. - Y Phù tới chỗ này bỗng trở nên rất vui, sau khi Hàn Thạc 'chết đi', nàng đã quên mất những đau khổ mà hắn gây cho nàng, toàn tâm toàn ý chơi đùa với biển khơi.

- Được. - Khải Kỳ thuận miệng trả lời, nghĩ ngợi mình cũng nên hái thêm vài loại hải quả, khi trở lại Ám Ảnh thành sẽ đem thứ quả này để lấy lòng ai đó.

Một đông một tây, hai thiếu gia và tiểu thư gia tộc Lai Phất Tư chia nhau bay về hai phía khác nhau hái hải hoa.

Y Phù phiêu lãng bay vào biển hoa, không khỏi nhớ tới việc mình từng hâm mộ Đằng Phi. Vừa hồi ức tới Đằng Phi tiêu sái và ôn hòa, Y Phù cũng không nén nổi lòng mình kêu lên: - Tên gia hỏa khốn khiếp, lúc mấu chốt lại không dựa vào được, tại sao ta lại mến hắn như vậy!

Một người bỗng xuất hiện trong đầu Y Phù, tâm tình nàng đột nhiên trầm xuống, thấp giọng mắng: - Từ nhỏ đến lớn, không ai dám đánh vào mặt ta như vậy, ngươi cũng dám hả, tên khốn khiếp!

- Ủa... Y Phù lắc lắc đầu, nghi hoặc nhìn người trước mặt, lẩm bẩm: - Ta sao lại nhớ tới hắn, còn nữa, tại sao hắn không biến mất khỏi đầu óc ta?

- Y Phù Đại tiểu thư, cảm tạ ngươi còn nhớ tới ta. Hắc hắc... - Hàn Thạc đứng trước mặt Y Phù, dùng Huyễn Mạc Phiên bao phủ cả vùng biển chung quanh, lúc này mới nhìn Y Phù cười nói rất ôn hòa.

- Làm sao còn có thể nói được nhỉ? Ảo giác... ta xuất hiện ảo giác... xem ra gây thương tổn cho ta quá lớn rồi... khốn khiếp... Y Phù nhìn Hàn Thạc trước mặt, thì thào tự nói.

- Ừm. Tất cả đều là ảo giác, đợi lát nữa ngươi chết đi cũng sẽ không cảm giác được đau đớn! - Hàn Thạc cười lạnh lùng, khung cảnh chung quanh biến đổi, Huyễn Mạc Phiên gây ra những ảo cảnh bắt đầu phát tác.

Rất nhiều những vị Thần từng bị Y Phù xấu tính giết chết đột nhiên toàn bộ sống lại, trong tay họ kéo theo ruột gan mình, cả người thối nát, hoặc là tay gẫy chân đứt...

- Đừng đi tới... đừng đi tới... - Y Phù đột nhiên hét lên the thé, bị cảnh tượng kinh khủng xuất hiện chung quanh dọa cho lạnh mình, điên cuồng gào khóc...

- Ủa... giết người không ít há, hắc hắc, quả nhiên đáng chết! - Hàn Thạc cười khẩy lạnh lùng, cũng không vội vã lập tức lấy mạng Y Phù, lạnh lùng nhìn ả thê thảm kêu gào trong ảo cảnh, từ từ hành hạ ả!

Đến khi... Y Phù đã hoàn toàn sợ đến ngẩn người, không ngừng khóc cười, tâm trí đã hoàn toàn bị ảo cảnh đoạt đi, Hàn Thạc mới thực sự ra tay. Thiên Ma Lợi Nhận vung ra, đầu Y Phù bay lên, máu tươi phun ra khắp những đóa hải hoa, tạo thành một cảnh mĩ lệ yêu dị.

Thần hồn Y Phù thuận thế bị Hàn Thạc dùng Đỉnh Linh thu hồi, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một con ma đầu mới trong Vạn Ma đỉnh của hắn, vĩnh viễn bị Hàn Thạc khống chế.

- Thực lực không tệ, đáng tiếc không có kinh nghiệm thực tế, tâm chí quá kém, đến cả ảo cảnh Huyễn Mạc Phiên cũng không thể chống đỡ được, xem ra những đệ tử đại gia tộc này thực lực tuy cao, nhưng cũng chỉ là loại công tử bột... - Hàn Thạc thì thào tự nói rồi thu hồi Huyễn Mạc Phiên, thân thể ẩn vào đáy biển, vô thanh vô tức tiềm phục về phía Khải Kỳ.

Lần trước khi vào thế giới dưới đất ở Kỳ Áo đại lục, nhóm Đường Na, Ba Đốn cũng từng lâm vào ảo cảnh, tuy có thực lực cực kỳ đáng sợ nhưng tới tấp bị ảo cảnh ảnh hưởng. Từ đó Hàn Thạc cũng hiểu được những đệ tử của các đại gia tộc ở Chúng Thần đại lục có thể thực lực mạnh hơn hắn, nhưng kinh nghiệm thì thua xa, không thể vùng vẫy giữa sinh tử, thường thường không thể bồi dưỡng ra tâm chí kiên định, như vậy cũng sẽ rất dễ dàng chịu sự mê hoặc của ảo cảnh.

Y Phù chứng thật suy đoán của hắn. Chẳng mấy chốc, Hàn Thạc đã tới bên Khải Kỳ. So với việc muội muội Y Phù, tâm tính Khải Kỳ coi như cứng rắn hơn, không hề thoái lui khi nhìn thấy ảo cảnh, mà lập tức lao vào tiến công điên cuồng những hình ảnh trong đó.

Rõ ràng, Khải Kỳ cũng đã bị ảo cảnh mê hoặc. Hắn căn bản không thể xác định khác nhau giữa ảo cảnh và chân thật. Hàn Thạc mặc dù không lợi dụng sức mạnh bản thể, bằng vào tác dụng của hai hóa thân ngoại thân và pháp bảo Huyễn Mạc Phiên đã có thể giết chết Khải Kỳ đang công kích điên cuồng không có mục tiêu này.

Ảo cảnh chỉ là ảo cảnh, vô luận Khải Kỳ công kích bao nhiêu, sức mạnh đến đâu, lực công kích cường đại như thế nào thì ảo cảnh cũng sẽ không biến mất. Không có thực thể tồn tại, chỉ bằng vào tâm chí mới có thể quét sạch được ảo ảnh. Rất hiển nhiên, Khải Kỳ không đạt đến cảnh giới này.

Vì vậy Hàn Thạc căn bản không cần ra tay, khi thấy Khải Kỳ tiêu hao thần lực mình trong ảo cảnh, hắn dùng loại công kích điên cuồng để che dấu nội tâm sợ hãi của mình!

Nhưng... Như vậy có thể có tác dụng gì chứ?

- Biến, biến hết cho ta, ta có thể giết các ngươi một lần nữa đó! - Khải Kỳ vừa lớn tiếng hò hét để trấn an mình, vừa tiếp tục điên cuồng công kích. Dần dần, Khải Kỳ cảm thấy công kích của mình càng ngày càng trầm trọng, đầu óc cũng dần dần mơ hồ, đến lúc này, hắn tựa hồ đã ý thức được cái gì đó.

Nhưng.. đã không còn kịp rồi! Lúc này thì Hàn Thạc rốt cục ra tay!

Hắn đột nhiên áp vào gần Khải Kỳ, bất chấp phản kích vô lực của gã, dùng cú công kích điên cuồng mạnh mẽ nhất đâm vào đầu Khải Kỳ. Thiên Ma Bất Diệt Thể ngạnh kháng với ba mươi sóng công kích của Khải Kỳ, sức mạnh của Hàn Thạc đánh thẳng vào đầu Khải Kỳ.

"Roác..."

Đầu Khải Kỳ nổ tung ra, máu tươi và não tương bắn tung tóe.

Đỉnh Linh thu hồi Thần hồn của Khải Kỳ, Hàn Thạc xoá sạch những dấu vết liên quan tới mình trên người Khải Kỳ, lúc này mới hài lòng rời đi. Còn Huyễn Mạc Phiên cũng thuận thế được Hàn Thạc thu hồi.

Gia tộc Lai Phất Tư, một trai một gái của Ngải Phất Lí đến bây giờ đã toàn bộ chết trong tay Hàn Thạc!

Hàn Thạc không biết Ngải Phất Lí có tra ra là hắn động tay không, nhưng hắn cũng không e ngại gì. Hàn Thạc đã cho Ngải Phất Lí thành một địch nhân lớn nhất, quyết định đối kháng với hắn lâu dài.

Cái duy nhất làm Hàn Thạc có chút tiếc nuối là: từ hôm nay trở đi, quan hệ giữa hắn và Đường Na chắc chắn sẽ không thể giống như trước, nói không chừng có một ngày hai người sẽ còn đối kháng nhau, đây là việc Hàn Thạc vốn cố tránh, cho tới cuối cùng không thể tránh khỏi sự việc tiếc nuối này.

Đại Ma Vương Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 710: Đầm Thanh Hỏa

Ám Ảnh thành, đội năm Thần Vệ.

Một Thần Vệ vẻ mặt khủng hoảng, khẩn cấp đi tới phòng Ngải Phất Lí đang xử lý chính vụ, lúc này khấu bái rồi khẩn cấp nói: - Đại... đại nhân... đã xảy ra chuyện!

Ngải Phất Lí cũng không ngẩng đầu lên, nhè nhẹ "Ừm" một tiếng, tiếp tục phê một quyển văn thư trong tay, lạnh lùng hỏi: - Chuyện gì?

- Khải Kỳ thiếu gia và Y Phù tiểu thư, hai người... - Tên Thần Vệ này nói nhỏ lại, tựa hồ không dám nói tiếp.

Nhướng mày lên, Ngải Phất Lí buông văn thư trong tay, hừ nhẹ một tiếng, nói: - Hai đứa nó có phải là gây chuyện phiền toái gì phải không, rốt cuộcđắc tội với ai? Chắc không phải là gia tộc Tái Nhân Đặc đó chứ? Ngải Phất Lí tự nghĩ tự hỏi, có vẻ rất căm tức.

- Không... không phải. - Thần Vệ lắc đầu.

Thở phào một hơi, Ngải Phất Lí kêu khẽ một tiếng, tự nhủ: - Vậy thì may, chỉ cần không phải là gia tộc Tái Nhân Đặc sẽ không cóchuyện lớn gì. An Đức Liệt lần trước đã nói với ta, nếu hai đứa hỗn đảnđó lại đắc tội với gia tộc Tái Nhân Đặc, thật cũng có chút khó khăn.

- Không... không phải, thiếu gia và tiểu thư chưa từng đắc tội với bất kỳ ai, họ... ở Hải Thi Nhĩ, họ bị người... bị người...

Thần Vệ chỉ cảm thấy hai chữ này thật gian nan, thủy chung không có đủ dũng khí nói thẳng trước mặt Ngải Phất Lí.

- Bị người ta làm gì? Có phải là gia tộc địa phương đánh chúng không?Hừ, pháo đài Hải Thi Nhĩ thuộc về gia tộc Lai Phất Tư chúng ta, chẳnglẽ thật còn có người lớn mật bằng trời như vậy!? - Ngải Phất Lí hừ lạnhnói.

- Không phải... hai người thiếu gia và tiểu thư, ở pháo đài Hải Thi Nhĩbị người... bị người giết chết rồi! - Thần Vệ cắn răng, rốt cục lớn gannói ra việc hai người bị giết.

Ngải Phất Lí đột nhiên ngây người, hai mắt mờ mịt, nhất thời như khôngthể tiêu hóa nổi, sau đó chộp cổ tên Thần Vệ, túm hắn nâng lên không,gầm lên: - Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại một lần nữa xem?

- Khục khục... đại nhân tha mạng... đại nhân tha mạng. Căn cứ vào tintruyền đến từ pháo đài Hải Thi Nhĩ, Khải Kỳ thiếu gia và Y Phù tiểu thưtrong khi hái hải quả ở Hải Thần Chi Lệ bị người giết chết. Đại nhântha mạng! - Thần Vệ này chỉ cảm thấy hít thở rất khó khăn, vội vàng lớntiếng cầu xin.

- Không... - Ngải Phất Lí ngửa mặt gầm lên, tiếng gầm truyền khắp cả đội năm Thần Vệ.

Một nhân ảnh đột nhiên từ trong đội năm bay ra, hướng về phía ngoàithành Ám Ảnh chạy hùng hục. Khi qua cửa thành thậm chí không thèm đăngkí, chớp mắt đã biến mất.

Hai ngày sau. Hải vực 'Hải thần chi lệ' nơi Khải Kỳ và Y Phù đã từng ở trước kia.

Trước mặt Ngải Phất Lí bày hai thi thể. Vẻ mặt hắn cứng như gỗ, đứngsững nhìn thi thể con mình. Cả sọ Khải Kỳ vỡ vụn, chỉ có thể nhìn rahắn từ dấu vết trên thân thể, còn đầu Y Phù bị cắt ngọt, bây giờ cóngười dùng chỉ khâu vào cổ... Ngải Phất Lí chỉ có một trai một gái. Thê tử hắn đã qua đời rất sớm, dođó Ngải Phất Lí sủng ái hai người con này, cho nên mới bao dung khichúng phạm bất kỳ lỗi nào. Mặc dù mỗi lần đều giáo huấn nghiêm khắc,nhưng một khi con trai con gái bị người ta khi dễ, hắn sẽ tìm mọi biệnpháp để buộc kẻ động thủ trả giá đắt.

Đối với Ngải Phất Lí thì hai người con này là quan trọng nhất đối vớihắn. Thế mà hôm nay, chúng chỉ là hai thi thể không hề có chút sinh cơnào đặt trước mặt hắn, sự thống khổ này thiếu chút nữa làm hắn cảm thấykhông thở được.

- Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện một chút manh mối nào à? - Nhìn hai thi thể trước mặt, Ngải Phất Lí hỏi vẻ rất bình tĩnh.

- Đại nhân thứ tội... đại nhân thứ tội... - Một đội Thần Vệ xếp hàng dọc, quỳ gối trước mặt Ngải Phất Lí cùng cầu xin tha thứ.

- Vậy thì các ngươi không có giá trị để sống! - Thanh âm Ngải Phất Lívẫn rất bình tĩnh. Khi nói xong những lời này, đám Thần Vệ này ai nấymặt như tro tàn, có mấy người lập tức bay lên, cố gắng chạy thoát khỏiđộc thủ của Ngải Phất Lí.

Liên tiếp những ảo ảnh từ trong cơ thể Ngải Phất Lí bắn ra. Những ảoảnh này phân biệt đánh lên từng người một, chỉ nghe những kêu thảmthiết làm người ta rợn da gà, xung quanh Ngải Phất Lí bốc lên nhữngtrận mưa máu, rồi những thi thể thay nhau ngã xuống.

Một đội Thần Vệ theo Khải Kỳ và Y Phù đến pháo đài Hải Thi Nhĩ không cólấy một người nào có thể chạy khỏi sự phẫn nộ giết chóc của Ngải PhấtLí, thậm chí không có lấy một người nào có thể giữ lại toàn thây!

- Ai, là ai? - Ngải Phất Lí cũng mặc kệ mùi máu tươi nồng nặc chung quanh, đứng sững giữa đám thi thể đầy đất thì thào tự hỏi.

"Là tiểu tử đó à? Hắn chỉ có thực lực Hạ vị thần, cho dù tập kích cũngkhông có khả năng là đối thủ của Khải Kỳ và Y Phù. Nhất là Khải Kỳ lạirất cẩn thận, tuyệt không có khả năng bị một Hạ vị thần tập kích đếnchết, vậy rốt cuộc là ai? Ta gần đây có đắc tội với người nào không?" Ngải Phất Lí thì thào tự hỏi, một lát sau, hắn cau mày, đột nhiên tỏ vẻ dữ tợn, cắn răng quát khẽ: - Tạp Mai Lệ Tháp vẫn truy tìm tung tích tiểu tử đó. An Đức Liệt đãbiết là ta, vậy nó cũng chắc biết. Con bát quái xấu xí điên cuồng này,ả lại có quan hệ rất sâu sắc với tiểu tử đó, Y Phù còn dám làm nhục ả,là ả phải không?... Hẳn là vậy rồi... hẳn là ả rồi...

- Số ba! - Ngải Phất Lí kêu khẽ.

Mặt trời vẫn còn chói chang, nhưng dưới cái bóng Ngải Phất Lí bỗng truyền đến một tiếng đáp lại: - Có mặt!

- Tra cho ta xem động tĩnh Tạp Mai Lệ Tháp gần đây, hơn nữa giám sát ảcho ta, một khi ả có hành vi gì dị thường trước tiên hồi báo cho ta! -Ngải Phất Lí phân phó.

- Rõ! - Câu trả lời rất đơn giản rõ ràng, rồi một ảo ảnh từ dưới cáibóng Ngải Phất Lí ngay dưới ánh nắng chói chang bay ra ngoài, như biếnmất trong hư vô mờ mịt, hòa nhập vào cả biển hoa xa xa.

Phía bắc pháo đài Hải Thi Nhĩ, bên trong 'đầm Thanh Hỏa' rộng ngàn dặm,Hàn Thạc giấu mình ở một gốc cây đại thụ cành lá tươi tốt.

Đầm Thanh Hỏa là một đầm lầy thật lớn bao trùm diện tích ngàn dặm. Giữađầm lầy này ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt thiêu đốt, hơn nữa quanh nămkhông tiêu tan, cho nên mới có tên thanh hỏa. (thanh hỏa: lửa xanh)

Với sự quan sát của Hàn Thạc, vì ở đầm lầy này có khí thiên nhiên, nênthanh hỏa chính là khí được hình thành tự nhiên, nhưng khí thiên nhiênnơi này rõ ràng khác với thứ mà hắn biết, chúng tồn tại rất lâu bền nênthanh hỏa mới có thể cháy không ngừng ở trong đầm lầy này.

Đầm Thanh Hỏa ngàn dặm có rất nhiều ma thú trí lực thấp nhưng thực lựckinh người, còn có một vài dị tộc có trí tuệ cao, tỷ như con người chimưng cánh rất dài, còn có tộc nhân Tam Nhãn mà Hàn Thạc từng gặp ở ThâmUyên giới thường xuyên xuất hiện ở đầm Thanh Hỏa.

Ngoại trừ những thanh hỏa tùy ý bốc cháy bừng bừng có thể thấy đượctrong đầm lầy, nơi này cũng có một vài dãy núi. Dãy núi này dưới sựthiêu đốt quanh năm của thanh hỏa đỏ ửng lên, tạo thành vài thứ nănglượng tinh thạch rất đẹp mắt. Loại tinh thạch này có công dụng đặc thù,hấp dẫn rất nhiều vị Thần tới đây khai thác.

Chẳng những có năng lượng quáng thạch, trong đầm lầy ngàn dặm cũng córất nhiều dược tài mà dược tề sư cần dùng, thậm chí có những độc thảođộc dược nữa.

Do đó, bên trong đầm lầy ngàn dặm này cũng không hề yên tĩnh. Tinhthạch và dược tài bên trong có lực hấp dẫn rất nhiều vị Thần ở nhữngpháo đài và thành trấn nhỏ xung quanh tới khai thác. Tất nhiên, một vàingười có dụng tâm khác cũng tiềm phục trong đầm lầy ngàn dặm này, chúngkhông phải vì khai thác quáng thạch, cũng không phải đến để thu hoạchdược tài, mà là để thôn phệ người khác - Chúng là Liệp Thần giả!

Hàn Thạc đến đầm Thanh Hỏa chỉ do ngẫu nhiên. Sau khi giết Khải Kỳ và YPhù, hắn phát hiện ra những Thần Vệ trên đảo toàn bộ phát điên, cònThần Vệ ở pháo đài Hải Thi Nhĩ sau khi biết được tin tức cũng tới tấpxuất động, từ pháo đài bắt đầu truy tìm tất cả những nhân sĩ khả nghi.

Một khi bị Thần Vệ phát hiện ra dấu vết mình, Hàn Thạc tin rằng NgảiPhất Lí lập tức sẽ hiểu được nguyên nhân và hung thủ của cái chết haingười con của hắn. Do đó Hàn Thạc không thể không lùi lại, còn đầm lầyngàn dặm này chỉ cách pháo đài Hải Thi Nhĩ một đoạn ngắn, nơi này câycối rậm rạp người rất thưa thớt, rất thích hợp cho hắn trốn tránh.

Khi hắn đi tới đầm Thanh Hỏa, thông qua ma đầu đã phát hiện ra mộtluyện dược sư đi hái dược tài bị Liệp Thần giả thôn phệ, ngay từ đầuhắn thật sự vô cùng kinh hãi, nhưng sau khi âm thầm quan sát một chút,hắn lại phát hiện ra tên Liệp Thần giả này chỉ đi một mình hoặc là mộtnhóm rất nhỏ, hơn nữa thực lực không đặc biệt cường đại, Hàn Thạc từ đócũng yên lòng hơn.

Chẳng những yên lòng, Hàn Thạc còn cảm thấy mừng rỡ. Bắt đầu chuyển vaitrò của mình, biến mình thành một thợ săn, còn con mồi chính là nhữngLiệp Thần giả này.

Kinh nghiệm sau lần bị Ngải Phất Lí ám sát, Hàn Thạc hoàn toàn thanhtỉnh. Hắn hiểu được ở Ám Ảnh thành bằng vào tài phú mà lập nên một giatộc thì chỉ là giấc mơ của mình mà thôi. Nếu muốn đứng chân vững chắc ởÁm Ảnh thành, chỉ có tiền tài, chỉ có Tạp Mai Lệ Tháp và gia tộc TáiNhân Đặc chiếu cố, thì vẫn còn thiếu rất nhiều!

Chỉ khi mình chính thức cường đại lên, có sức mạnh không cho bất kỳ giatộc nào dám coi thường mới có thể bảo trụ được tiền tài của mình, đứngvững chắc ở Ám Ảnh thành. Nếu không, nhất định đều là hư ảo!

Sau khi Hàn Thạc hiểu được đạo lý này, hắn xem việc đề cao thực lực củamình trở thành việc quan trọng nhất. Còn việc ma công tăng lên cảnhgiới mới thường cần phải có một cơ hội thích hợp, hoặc là kỳ ngộ nàođó, chỉ dựa vào việc khổ tu và cố gắng nhất thời thì rất khó đạt đượcđề cao.

Hai hóa thân ngoại thân lại khác hẳn, nhất là hóa thân ngoại thân TửVong hệ. Vì từng hấp thu một Thần hồn Trung vị thần, hóa thân ngoạithân này chỉ cần có thể có đủ thần lực, việc đột phá chỉ là thuận nướctheo dòng. Khi tất cả Thần tinh Tử Vong hệ dùng cạn, nếu muốn tiếp tụcgia tăng thần lực thì phương pháp nhanh nhất chỉ có là hạ thủ người tuluyện đồng hệ!

Hàn Thạc đã vượt qua ảnh hưởng của việc bị thôn phệ ám ảnh, do đó cũngkhông lo mình chìm sâu vào đó mà không thể tự kềm chế được. Đối vớiviệc hạ sát thủ với người không oán không cừu, Hàn Thạc hơi khó có thểvượt qua ma chướng nội tâm. Nhưng đối với những Liệp Thần giả này thìkhác hẳn. Bởi vậy, khi hắn phát hiện ra trong đầm Thanh Hỏa có khánhiều Liệp Thần giả tồn tại, chẳng những không lập tức rời đi, ngượclại âm thầm sung sướng.

Dựa vào thị giác của những ma đầu, Hàn Thạc biến thành một thợ săn đángsợ nhất đầm Thanh Hỏa. Hai Liệp Thần giả Trung vị thần tu luyện sứcmạnh Tử Vong trở thành mục tiêu hạ thủ đầu tiên của hắn.

Tiềm phục ba ngày, Hàn Thạc rốt cục tìm được thời cơ tốt nhất, hắn chuẩn bị ra tay!

Đây là một đôi nam nữ, nam thoạt nhìn ba mươi tuổi, nữ lớn hơn mộtchút, đại khái bốn mươi tuổi, đương nhiên Hàn Thạc chỉ dùng tiêu chuẩnđịa cầu và Kỳ Áo đại lục mà tính, tuổi thực tế hai người khẳng địnhvượt xa con số này.

Cái buồn cười là một nam một nữ này cũng tiềm phục ở một nơi bí mật,lặng lẽ quan sát một động đá bị thanh hỏa thiêu đốt đỏ ửng lên, tựa hồđang đợi con mồi đi ra nhưng lại không biết rằng Hàn Thạc đã biến bọnchúng trở thành con mồi!

Hàn Thạc đã quan sát ba ngày đôi nam nữ này. Hai người này đều tu luyệnsức mạnh Tử Vong, nữ là Trung vị thần trung kỳ, nam là Trung vị thần sơkì. Ba ngày qua hai người tổng cộng ra tay hai lần, thành công thôn phệmột vị Thần thực lực chỉ có Hạ vị thần sơ kì và một Hạ vị thần trung kỳcùng tu luyện sức mạnh Tử Vong tới khai thác năng lượng quáng thạch.

- Pháp Lệ Á, ngươi dám khẳng định chứ? - Nam hỏi khẽ.

- Đừng hoài nghi ánh mắt của ta, năng lượng dao động trên người tiểu cônương này quá mãnh liệt, trên người nó nhất định có Thượng vị thần khí,nếu chúng ta có thể tìm được một kiện thần khí, lần này coi như chúngta phát tài rồi! - Nữ nhân tên là Pháp Lệ Á liếm liếm khóe miệng, trongmắt tràn ngập ánh sáng tham lam và hung tàn.

- Thần khí Thượng vị thần hả, ha ha... đây là vật chính thức có thể phát đại tài ấy chứ! Nam cười nhẹ vài tiếng, rồi đột nhiên hỏi: - Được rồi Pháp Lệ Á, tiểu cô nương đó bao nhiêu tuổi, cao lớn cỡ nào, ngươi có biết là ta... hắc hắc...

- Khốn khiếp, Cách Lỗ Tây, ta mặc kệ ngươi làm như thế nào, tóm lạitrước hết phải lấy được thần khí Thượng vị thần rồi tính tiếp, nếungươi chậm trễ chuyện của ta, ta sẽ không lưu tình với ngươi đâu! -Pháp Lệ Á mắng nhỏ.

Hai người đợi hồi lâu, đột nhiên từ trong động đá đi ra một tiểu cônương xinh đẹp. Tiểu cô nương này chỉ khoảng mười tuổi, tóc tím baybay, đôi mắt cũng màu tím tràn đầy hàn ý lạnh lẽo, da mềm mại trắng nõngiống như là một con búp bê tây dương, nhưng trên người lãnh ý rấtnặng, che kín vẻ đáng yêu, ngược lại làm cho người ta có một cảm giáckhông thể thân cận.

Người tên là Cách Lỗ Tây vừa thấy tiểu cô nương đi ra khỏi động đá,tiếng hít thở đột nhiên dồn dập, mặt đỏ tới mang tai hô khẽ: - Thật xinh đẹp, tốt lắm, tốt lắm, ta thích!

- Động thủ, hộ vệ của nó còn chưa ra mặt, lúc này là thời điểm bắt nótốt nhất! - Pháp Lệ Á cũng cũng hít thở dồn dập, nhưng mụ hiển nhiênxúc động vì thần khí trong tay tiểu cô nương.

Hai người biến thành hai đạo ánh sáng đột nhiên từ chỗ tối bắn ra, Thầnchi lĩnh vực Tử Vong đột nhiên bao trùm tiểu cô nương này, cao hứnghướng về phía đó lao tới.

- Không hay, động thủ quá nhanh!

Hàn Thạc quan sát hai người ba ngày. Trước đây chúng giết hai người,Hàn Thạc không hề xen vào việc của người khác, ngược lại thông qua hailần quan sát tìm hiểu thực lực chính thức của đôi nam nữ. Lần này vừathấy một tiểu cô nương xinh đẹp sắp gặp độc thủ, hắn rốt cục không nhịnđược muốn ra tay tương trợ, nhưng Hàn Thạc không ngờ hai người này lạira tay nhanh như vậy, vừa thấy mặt là lập tức hạ sát thủ ngay.

Song, sự tình ngoài dự liệu của Hàn Thạc vẫn còn ở phía sau...

Một đạo ánh sáng mờ ảo âm u đột nhiên từ tiểu cô nương vẻ mặt lạnh buốttràn ra. Trong chốc lát, một loại lực trường rất kỳ quái đột nhiên bộcphát ra, vòng ánh sáng như vòng xoáy có thể nghiền nát tất cả thực thể,lao thẳng vào hai người Pháp Lệ Á, đến cả Hàn Thạc cũng không nhìn rõviệc này như thế nào, hai người đã biến thành một đám thịt vụn văngtung tóe khắp nơi.

- Thật là một cảnh mỹ lệ! Một tiểu cô nương đứng giữa cảnh máu me, trên người cũng đầy máu, gươngmặt nàng vẫn lạnh lùng đột nhiên nở một nụ cười ôn nhu, lẩm bẩm tự nói: - Dường như còn có một người nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vujvuj