Tập 1: Hỏa thần sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Số 29 phố Idun

Trước khi tôi đến vương đô ai cũng bảo rằng Loki vẫn còn sống, còn Odin thì đã chết. Bởi vì nếu thế giới có Odin sẽ không thể nào như tình trạng ngày nay.

Đôi tình nhân dưới lầu đang cãi nhau vì một chuyện vặt vãnh.

– "Sao em lại để ý đến 3000 đồng vida thế kia. Em hám lợi quá rồi đó. Cuối cùng em ở bên tôi là vì tiền của tôi hay là vì tôi đây?"

– "Tôi hám lợi? Ban đầu có pháp sư theo đuổi tôi, nhưng tôi không chọn mà đi chọn một mục sư bé nhỏ còn đang thực tập như anh. Nếu như tôi muốn gả thì đã gả cho anh ta từ lâu rồi, cần gì phải theo anh chịu khổ vậy chứ?"

– "Đây là em đang kỳ thị nghề nghiệp sao? Em không hiểu câu nghề nào cũng có trạng nguyên sao? Em đừng thiển cận nhìn theo bảng xếp hạng phú hào đều là pháp sư như thế. Frey vẫn là nhà tư tế đó thôi. Tôi cảm thấy làm tư tế có gì không tốt chứ."

– "Vấn đề Frey là một trong mười hai vị chủ thần, anh là cái gì?"

– "Ngay cả em cũng có huyết thống người Elf thì có tư cách nói gì tôi?"

– "Nói tôi kỳ thị nghề nghiệp còn anh là kỳ thị chủng tộc đấy! Anh cho rằng thần tộc thuần chủng thì ngon lắm sao? Anh cảm thấy con bé thích chơi giả kim xinh đẹp chứ gì. Vậy anh đi theo cô ả đi, chúng ta chia tay."

– "Tại sao lại nói đến Zya. Không phải là tôi đã nói rằng tôi và cô ấy không có gì hết sao. Này, em quay lại đây. Này, em đừng đi......."

Tiếng nói của hai người càng lúc càng lớn khiến tôi cứ lăn qua lăn lại trên giường chẳng ngủ tiếp được. Lại nghe thấy cô gái kia đứng ở cửa la lớn câu "Đàn ông các người đều thích loại phụ nữ ngực to não nhỏ như Zya" thì cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, bèn kéo rèm và mở cửa sổ ra, cầm lấy lọ dầu thơm hoa hồng xanh của Zya sáng chế ném xuống đất.

Lúc này thế giới mới yên lặng trở lại. Tôi vùi đầu vào trong chăn và nhanh chóng đi vào giấc mộng đẹp.

Sau đó tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ tôi thấy thời gian đảo ngược lại, trước thời khắc tôi ném lọ nước hoa đi. Tôi rút tay về, mở cửa sổ ra và chân thành nói với cô gái dưới lầu. Thật ra cô đã nghĩ sai rồi, bọn đàn ông cảm thấy ngực Zya lớn là bởi vì cô ta thường xuyên nói mình ngực lớn, chứ sự thật ngực cô ta chẳng lớn tí nào. Dĩ nhiên, cô ta đâu ngốc nói ra sự thật. Mới vừa nói xong câu đó thì tóc cô gái kia lập tức biến thành màu vàng và gương mặt Zya cong vẹo xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi có thể xác định đây là giấc mơ đáng sợ nhất trong năm nay của mình.

Song, đến ngày hôm sau tôi mới biết được thực tế đáng sợ hơn trong mơ rất nhiều. Hơn nữa tôi cũng biết rõ chuyện "ăn xổi ở thì" là việc trăm triệu lần không nên. Nếu như nói trên thế giới này có chuyện gì kinh khủng hơn một người phụ nữ gào thét, thì chính là tiếng gào thét của hai người phụ nữ. Nếu có gì còn kinh khủng hơn tiếng hai người phụ nữ gào thét thì đó chính là tiếng gào thét của Zya.

Cả người tôi bị Zya lôi ra khỏi chăn, nắm lấy cánh tay tôi lắc lư và buộc phải nghe những điều rít gào không có logic của cô ta. Tôi thật sự hận mình không có phép dịch chuyển tức thời giống như bọn yêu nghiệt Aesir đến một khe núi nào đó và không hề chùn bước nhảy xuống tự vận.

Tiếng gào thét của Zya kéo dài nửa giờ, cuối cùng cô ta mất khống chế quá độ nên hai tay run run cầm lấy những mảnh vỡ màu xanh và mồm miệng thì nói mơ hồ.

– "Cậu có biết lọ nước hoa này tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực tài hoa của chị đây không hả?"

– "Không biết."

Tôi cũng chẳng muốn biết. Cô nàng Zya này làm người rất thành công nhưng làm phụ nữ thì lại vô cùng phiền phức. Mỗi lần thấy mấy người đàn ông đáng thương ở dưới lầu chúng tôi gào khóc, rồi nhìn lại Zya đang ung dung sơn móng tay móng chân trong phòng thì tôi hận không đại diện cho phụ nữ cả thế giới này tiêu diệt cô ta.

Zya được coi là người nổi bật trong các phụ nữ. Bởi vì cô ta là Thần tộc thuần chủng nên tuổi thọ rất dài, bốn mươi lăm tuổi mới thành niên. Vì thế ngoại hình của họ trẻ trung hơn mấy người con lai ba mươi tuổi rất nhiều. Và việc tìm được một cô gái thuần chủng thần tộc gần như là mơ ước của tất cả đàn ông thế giới này. Zya có một mái tóc vàng óng xinh đẹp, lại là loại siêu phẩm trong cực phẩm. Đáng tiếc là cô ta thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không nói, lại còn nhắm trúng một cô gái có huyết thống người Elf. Chúng tôi rất hiểu rất rõ bản tính của đàn ông tộc Vanir. Đàn ông đều đa tình, họ thích điều đó nhưng chẳng hề dám tỏ ra ngoài. Nếu như hôm trước người đàn ông kia không bị Zya trêu ghẹo thì tuyệt đối bạn gái của anh ta sẽ không làm ầm ĩ đến vậy và cũng sẽ không khiến tôi ngủ không yên giấc.

Hơn nữa, Zya sống đến 49 tuổi, tuy đã ít nhất cũng đã có 49 lần yêu đương nhưng cô ta vẫn chưa từng thật lòng yêu bất cứ ai. Ngay cả mối tình đầu tiên cũng không hề. Mối tình đầu của Zya là đại tư tế Frey, điều này không có mấy ai biết được.

Nhưng lúc chia tay với Frey đến giờ đã hơn hai mươi năm, số lần Zya chủ động nhắc đến Frey cũng không vượt hơn hai mươi lần. Cho dù nhắc đến cũng chỉ là với thái độ bình thản mà thôi. Bởi vì nguyên nhân ban đầu bọn họ chia tay chính là không nhận được điện tín lẫn nhau.

Khi đó tôi còn chưa đến vương đô, cũng không được tận mắt chứng kiến cảnh chia tay rầm rộ của bọn họ. Nhưng sau này thấy Zya nhiệt tình đá bạn trai thì tôi cũng hiểu được sơ sơ dù cho không có cảm giác gì với Frey thì xem ra cảm giác của Zya cũng chẳng vui vẻ gì cho lắm.

Zya thường xuyên nói với tôi. Yina à! Có lẽ chính vì tôi hiểu rõ đàn ông quá, nên mỗi câu bọn họ sắp nói, mỗi sự kiện họ sắp làm tôi đều đoán ra được. Vì thế tôi mới nhanh chóng hết cảm giác với họ.

Tôi luôn khịt mũi coi thường tình thánh như Zya. Thật ra một người phụ nữ có thể làm được mọi việc đã quyết cũng không dễ dàng gì. Dù sao tôi cũng đã gặp Frey, tôi cho rằng một người nào đó đã từng yêu anh ta đều rất khó quên được. Cho dù có quên đi ngoại hình tuấn tú của Frey cũng không thể nào quên được phong thái thánh quang bao phủ của anh ta. Cho dù quên đi phong thái thì cũng không thể nào quên đi địa vị một trong mười hai vị chủ thần của Frey. Cho dù quên đi địa vị thì cũng không thể nào quên được anh ta là bạn tốt của Lan.

Còn về Lan thì tổng quát chỉ có một câu: Đó chính là thần tượng của tất cả nhà thông thái, pháp sư, giả kim thuật sư, nhà thần học của tộc Vanir.

Mặc dù tôi không phải là nhà thông thái nhưng anh ta cũng là thần tượng của tôi.

Từ nhỏ đến lớn tôi đều bị ảnh hưởng rất nặng tính cách mạnh mẽ của chị mình. Chưa bao giờ tôi biết sùng bái ai, nhất là đàn ông. Tôi vẫn cho rằng, sùng bái đàn ông chỉ khiến họ càng thêm coi trời bằng vung. Nhất là những người đàn ông ở vương đô này cũng hèn kém vô cùng, họ thích bị cô gái kiêu căng (ví như Zya) ngược đãi.

Nhưng Lan đã vượt ra khỏi hạn chế của giới tính.

Cứ mỗi dịp đầu năm vương đô đều công bố bảng xếp hạng các đại danh nhân. Phụ nữ thích quan tâm đến bảng xếp hạng phú hào còn đàn ông thì thích quan tâm đến bảng xếp hạng chiến công. Lan đứng thứ bảy trên bảng phú hào và đứng thứ nhất trên bảng chiến công. Song, sự sùng bái của tôi đối với anh đều không liên quan đến hai danh hiệu này.

Tôi sùng bài Lan chỉ đơn giản là cái tên đơn giản sáng lóng lánh trên bảng xếp hạng Pháp Sư.

Cha mẹ trên mỗi mảnh đất của bộ lạc chúng tôi đều thích hỏi ước mơ của con mình. Khi con mình không biết trả lời thế nào, hoặc là còn chưa kịp trả lời thì bọn họ đã mỉm cười vuốt ve đầu của chúng và nói "Con ngoan, sau này phải trở thành pháp sư nhé!" Điều đó giống hệt như cha mẹ loài người luôn nói với con trẻ của bọn họ sau phải trở thành nhà khoa học vậy.

Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được lúc mình còn bé đã ao ước trở thành một pháp sư Vanir hùng mạnh đến thế nào, đã thầm nghĩ đến cái tên Yina chen vào bảng xếp hạng hàng ngũ pháp sư ra sao và mong muốn trở thành một ngôi sao sáng long lanh biết bao nhiêu.

Nhưng mà cũng giống như con người, sau khi trẻ con lớn lên dĩ nhiên sẽ bỏ qua ước mơ không thực tế này. Bởi vì trở thành pháp sư không chỉ phải cần có sự thông minh và cố gắng, càng cần phải có số tiền nhiều như trong sổ thiên văn để phối hợp với những giả kim thuật sư và thần thợ rèn ưu tú nhất.

Nếu nói pháp sư là một đóa hoa nổi bật trong khu rừng thì giả kim thuật sư chính là dòng suối chảy róc rách tưới mát cho hoa. Còn thần thợ rèn chính là phân bón dinh dưỡng yên lặng vô danh cho đóa hoa kia.

Zya là nước tưới còn tôi chính là phân.

Thân là phân bón thật đáng tiếc, nhưng tôi rất yêu nghề của mình. Mỗi lần rèn ra vũ khi mới tôi đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Dù nói thế nào tôi cũng đã từng đến xứ sở những người lùn học tám năm. Tôi đã học được phép rèn tuyệt đối thực dụng hơn với những nhà rèn chỉ biết lý luận suông và lý tưởng chủ nghĩa ở vương đô này. Đáng tiếc đến hôm nay vẫn không ai biết đến tôi, cho nên tôi chỉ là thần thợ rèn xếp thứ mười lăm trong bảng xếp hạng. Zya thường nói tôi là mèo khen mèo dài đuôi.

Còn Lan đã thực hiện được mọi mơ ước của tôi. Tôi vẫn cho rằng kẻ có thể hoàn thành được mơ ước của người khác là rất đáng kính nể. Cho nên lòng ái mộ của tôi đối với anh ta không phải như một người phụ nữ đối với một người đàn ông. Mà chỉ là trong sáng sùng bái người như anh ta. Rất nhiều người đều nói rằng nếu không phải Lan còn rất trẻ thì nói không chừng anh ta chính là Odin chuyển thế.

Chỉ cần là sinh vật trên thế giới này thì chắc chắn hiểu được đây là lời ca ngợi cao đến mức nào. Dĩ nhiên tất cả những điều này chẳng có gì quan trọng với tôi và cũng không có gì liên quan đến Zya đang chuẩn bị cắt cổ tôi đây.

"Không biết" – Zya giống như cho tới bây giờ chưa từng nghe qua từ không biết vậy. Hai mắt cô trợn to nhìn trừng trừng vào tôi – "Vậy cậu có biết nguyên liệu này do chính tôi đi đào không? Cậu có biết là lúc tôi đào những nguyên liệu này đã gặp được một quỷ tượng, một mục sư và một đại phù thủy hay không?"

Được rồi, được rồi. Nói đến đây tôi đã ý thức được mình đã làm sai chuyện gì rồi. Tôi lập tức đứng lên áy náy nhìn Zya "Mình xin lỗi, tôi thật sự không biết cậu vì cái này.... mình thật, thật xin lỗi cậu." Tiếp theo tôi bắt đầu cảm thấy thương cảm và hổ thẹn vô cùng.

Có thể người bình thường không hiểu được tính nghiêm trọng trong lời nói này. Nhưng tôi biết. Người chưa từng chính diện đánh nhau với tộc Aesir đều vĩnh viễn không biết bọn họ đáng sợ bao nhiêu. Quỷ tượng, mục sư , đại phù thủy nếu chiếu với bộ lạc chúng tôi chính là thần thợ rèn, đại tư tế và đại pháp sư. Tổ hợp ba người này ra trận sẽ có thể chỉ trong nháy mắt một thành trấn nhỏ sẽ biến thành phế tích.

Nói đến đây tôi đột nhiên cảm thấy tình huống không đúng cho lắm. Thần tộc Aesir thấy chúng tôi lập tức sẽ truy giết, tuyệt đối sẽ không vì Zya xinh đẹp sẽ thương hương tiếc ngọc.

– "Cậu gặp phải những kẻ đó sao lại còn sống quay về được?" – Vẻ mặt tôi hoài nghi chất vấn Zya

– "Cái tên thần quan bóng tối kia rất háo sắc, cứ nhìn chằm chằm vào mặt của chị đây." – Zya hất mái tóc dài màu vàng kim ra vẻ quyến rũ vô cùng. – "Đáng tiếc là mình không thấy rõ mặt của hắn ta, nếu không mình nhất định lấy thân... Này, Yina, cậu đừng đi, mình chỉ nói thật thôi mà..."

Tôi cầm mấy cuốn bản vẽ vũ khí ra khỏi phòng, tôi thật muốn tán mình một cái. Đã biết Zya như thế mà còn tin vào lời cô ta nói, quả nhiên sự thông minh trong công việc hằng ngày của mình đều đã biến thành số âm rồi.

Xưởng rèn của tôi ở số 29 phố Eden. Nghiêm chỉnh trên con đường này cũng có rất nhiều phòng giả kim, xưởng tinh luyện khoáng thạch hiếm, tiệm da thuộc hoang dã, tiệm bán dược thảo... Dòng người trên đường như dòng nước thủy triều tuôn chảy, tất cả những giả kim thuật sư và thần thợ rèn gần như đều tụ hội tại đây.

Tuy nói đi đến phòng giả kim rất dễ, nhưng quá trình đi làm của tôi lại không hề thuận tiện gì. Vương đô Vanaheim nằm trên một cái khe của Yggdrasil tại phía Tây cách bầu trời chừng 780m. Hơn ba nghìn năm qua vẫn luôn là trung tâm quan trọng về buôn bán, nghiệp giả kim và thuần thú, cũng là một thành thị được xây dựng hoàn toàn lơ lửng trên không trung duy nhất của bộ tộc Vanir.

Công cụ giao thông bình dân nhất trong tòa thành này chính là cá voi. Theo tần số gia tăng chiến tranh những năm gần đây thì số người di dân ở các thành thị khác đến vương đô rất lớn. Điều này có nghĩa rằng thời gian mỗi sáng xếp hàng chờ cá voi cũng không ngừng kéo dài hơn. Tôi là thành phần lao động trong tộc cũng trở nên đau khổ khác thường.

Dĩ nhiên, người có tiền sẽ không như thế. Đứng trên lưng cá voi, chỉ cần quan sát thử bốn phía là có thể nhìn thấy vô số Nai Thần Cánh Trắng đang nhảy nhót, còn có những điểm sáng màu bạc không rõ hình dáng bay tán loạn trên bầu trời. Đó là Ngân Dực Long – vật cưỡi hạng ưu của bộ lạc Vanir.

Ngồi cá voi còn thường xuyên gặp được vài chuyện quái lạ như: Thỉnh thoảng sẽ có vài cô gái trẻ tuổi cưỡi Ngân Dực Long ngước gương mặt xinh đẹp thương hại liếc nhìn về phía các hành khách trên lưng cá voi. Sau đó hất mái tóc xoăn thời thượng rồi biến mất như sao rơi trong tầm mắt chúng tôi.

Còn lúc này, có một báu vật tóc vàng không chỉ dừng lại bên cạnh cá voi, còn tiếc nuối than thở với tôi – "Yina, cậu nhanh mua một con rồng đi. Năm người đứng sau cậu trên bảng xếp hạng cũng đã cưỡi rồng rồi. Chỉ còn cậu là mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm ngồi cá voi thôi. Keo kiệt quá cũng không phải cách tốt đâu."

– "Đây là tiết kiệm tài nguyên" – Tôi chỉ bình tĩnh mỉm cười kiềm chế ngọn núi lửa phun trào trong lồng ngực khi đối mặt với cô gái vẫn còn nằm ngủ vào giờ tôi rời nhà đi làm này – "Cống hiến hết tinh thần cho bộ lạc là điều mà cô gái nông cạn như cậu sẽ vĩnh viễn không hiểu được."

– "Hay là cậu cưỡi Tutu với mình đi?"

– "Zya à! Một ngày nào đó mình sẽ mua Kim Dực Long cho cậu xem."

Kim Dực Long cũng giống với Ngân Dực Long, chúng có đôi cánh che khuất bầu trời và có một chiếc đuôi dài hơn cả thân mình. Nhưng bởi vì đây là vật cưỡi chiến đấu cao cấp nhất nên nó lớn hơn Ngân Dực Long nhiều và vô cùng quý hiếm. Cho nên giá tiền không chỉ mắc hơn một tý mà phải nói rằng chỉ có hoàng thất hoặc những nhân tài có danh hiệu mới mua được nó.

– "Thôi đi, mình còn không rõ kế hoạch của cậu sao? Cậu muốn mở rộng nhà xưởng trước, rồi phải leo lên đứng trong top năm của thần thợ rèn, sau đó mua nhà, cuối cùng mới mua rồng... Việc này không có hai ba mươi năm thì không cách nào thực hiện được. Đến lúc đó mọi người cũng già rồi còn mua rồng làm gì nữa?"

– "Qua ba mươi năm nữa mình chưa tới tám mươi, vẫn còn trẻ chán."

– "Đối với phụ nữ mà nói, hơn tám mươi sẽ rất khó gả... Bây giờ cậu đã không ai thèm lấy rồi, còn trông đợi đến lúc tám mươi mới gả ư?"

Tôi gần như muốn ném thủy tinh cầu mới vừa làm xong hôm qua vào Zya.

Vanaheim không chỉ là một vương đô lơ lửng, mà còn là một vương đô hoàn toàn tách biệt ở trên không trung. Khu thành chủ nằm ngay trung ương, xung quanh có năm đảo nhỏ, và một số tế đàn. Chỗ của tôi ở khu đông, cũng chính là hòn đảo nhỏ đông nhất, đi thẳng theo phố Eden, chuyển cá voi hai lần là đến chủ thành.

Đến khi tôi đến được phố Eden thì Zya đã bắt đầu đón tiếp vô sô khách nam ghé thăm cửa tiệm rồi. Mỗi lần tôi thấy Zya mặc bộ váy giả kim thuật sư trễ ngực và trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa đón khách đều khiến tôi nảy sinh ảo giác như Zya đang làm nghề đặc thù.

Tôi mua một chiếc bánh bao ở cửa hiệu kế bên, sau đó cho vào miệng và nhanh chóng đi vào tiệm thủ công Yina của mình. Tôi bước vào cửa chính quan sát hết thảy một vòng. Bên trong có một người lai người lùn và người Elf, hai người lùn, hai người khổng lồ, một thần tộc và một người lai người khổng lồ với người Elf. Bọn họ vừa nhìn thấy tôi đi vào đều rối rít sục sôi tinh thần kêu lên "Chào buổi sáng chị cả."

Tôi gỡ chiếc bánh bao ra khỏi miệng "Flad đâu? Sao hôm nay không thấy đến?"

Người lùn đang dùng búa đập thanh trường kiếm trong tay rồi dừng lại thổi lên nó một cái, sau đó nói với vẻ mặt ảm đạm – "Cô ta nói bị Kim Dực Long đánh bay mất."

– "Hôm nay cô ta lại bị con rồng của vị chủ thần đẹp trai đánh bay nữa à?" – Nhìn thấy người bên dưới cùng nhau cười nắc nẻ, tôi lại khẽ thở dài. – "Thôi đi, làm việc nào. Trước tiên hãy làm hoàn chỉnh thủy tinh cầu nhận đơn ngày hôm qua đã. Đây là bản vẽ đế của nó." – Tôi đưa bản vẽ ngày hôm qua thức đêm để làm cho Guffy, cô gái mang dòng máu thần tộc kia.

– "Chị cả, chúng tôi mới nhận được được một đơn hàng gấp, chị không nhìn xem chút sao?"

Tôi ngồi xuống, cầm bút bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ lên một bản vẽ khác – "Làm gì?"

– "Bao tay chuyên dụng của đại pháp sư."

Bao tay? Làm sao gần đây lại nhận toàn mấy đơn hàng không phải sở trường thế này – "Lúc nào giao?"

– "Ngày mai."

– "Ngày mai?" – Tôi tiếp tục vùi đầu trên bản vẽ chuôi kiếm trong chốc lát – "Từ chối thẳng đi."

– "Nhưng người đặt nói sẽ trả công rất cao..."

– "Đưa đơn đặt hàng đây."

Guffy đưa đơn đặt hàng đến tay của tôi. Tôi lướt sơ qua yêu cầu và nguyên liệu chế tác: Người làm phải tự mình đi tìm. Nguyên liệu vô cùng quý báu và hiếm có, chưa chắc có tiền đã mua được.

Tôi nhìn lại đơn đặt hàng này lần nữa rồi nói – "Mới vừa rồi em nói khi nào giao hàng?"

– "Ngày mai."

– "Guffy, em xác định em không phải nói đùa chứ hả?"

– "Người đặt là Frey, dĩ nhiên là em không nói đùa rồi."

– "Dù cho là Frey đi nữa thì chị cũng không cho rằng anh ta đủ tiền trả..." Nói đến đây, tôi kinh ngạc nhìn Guffy – "Em nói người đặt là ai?"

– "Frey"

– "Làm thủy tinh cầu đi." Tôi xác định rằng Guffy đang trấn an tâm hồn đang bị Zya kích động của tôi. Sau đó tôi vò đơn đặt hàng thành một cục và ném đi.

Không phải rằng vì Frey là chủ thần nên tôi không dám nhận. Mà bởi vì tôi biết rất rõ thực lực của nhóm chúng tôi. Những giả kim thuật sư và thần thợ rèn số một cũng sẽ phục vụ miễn phí cho bọn họ. Sao lại cần tìm đến thần thợ rèn hạng xoàng như tôi để làm bao tay chứ?

Chỉ là qua một lúc lâu, tôi cũng không nghe được tiếng đơn hàng rớt xuống đất.

Người xung quanh cũng sững sờ nhìn về phía sau tôi. Cho nên tôi cũng theo ánh mắt của bọn họ từ từ quay đầu lại.



Chương 2: Thư ủy thác của đại tế ti

Một chàng trai cao lớn đang đứng ngay cửa tiệm của tôi. Trong tay anh ta là tờ giấy nhăn nhúm khi nãy tôi đã vò ném đi được mở ra lần nữa và đọc vô cùng cẩn thận như chưa từng thấy nó bao giờ. Mái tóc dài màu bạc giống như ánh trăng trải dài trên đầu vai anh ta. Cũng giống như tất cả thần tộc của Vanir, anh ta có mái tóc sáng màu, làn da trắng như tuyết và đôi mắt màu phỉ thúy xanh biếc.

Frey vẫn giống như thiên thần đứng trên tế đàn được vạn chúng ngưỡng vọng nhiều năm trước đây. Từng bước chân và từng cử chỉ đều mang hơi thở thần thánh. Sự thiêng liêng tinh khiết của Frey hoàn toàn khác hẳn với ánh hào quang rực rỡ của Thần Ánh Sáng Balder.

Chỉ là vào giờ khắc này những sợi tóc mai của Frey bay lất phất trước mặt che bớt đi đôi lông mày đang cau chặt của mình. Sự không vui hoàn toàn viết rõ trên gương mặt anh ta.

Tôi có dự cảm rằng mình sẽ chết trong hai mươi giây sau.

Qua thật lâu Frey mới ngẩng đầu và dùng đôi mắt như bảo thạch kia nhìn tôi:

– "Quả nhiên là nội dung đặt hàng quá vô vị nên khiến cô Yina ghét bỏ."

Khóe miệng tôi không nhịn được hơi chúm lại. Đột nhiên tôi nhớ đến hai năm trước Zya nhắc đến Frey với vẻ mặt chết lặng – "Thánh quang bao phủ? Đây chỉ là dáng vẻ bên ngoài của anh ta thôi. Mặc dù anh ta là Thần Mặt Trời nhưng toàn thân lại tỏa ra một hơi thở giá rét. Cậu và anh ta thử ở chung một lúc sẽ biết ngay." – Ngày đó tôi vẫn cho rằng điều Zya đang nói nói là tính cách lạnh lùng của anh ta.

– "Dĩ nhiên không phải. Chỉ là do tôi cảm thấy thời gian quá ngắn nên sợ rằng không có cách nào để hoàn thành."

– "Chẳng lẽ là bởi vì người đặt hàng khiến cho cô Yina cảm thấy khó chịu?:

– "Không phải, không phải, không liên quan đến ngài Frey đâu." – Tôi vội vàng xua tay – "Thật là thời gian không đủ."

– "Cho dù là hai triệu đồng Vida cũng từ chối sao?"

– "Thật ra thì mới vừa rồi tôi nói giỡn thôi, tôi cũng có rất nhiều thời gian."

Zya cậu chờ xem, chị Yina sẽ nhanh chóng cưỡi Ngân Dực Long hùng bá phố Eden và bay lướt qua phòng luyện kim của cậu cho xem.

Tôi bước nhanh đến nhận lại đơn đặt hàng trong tay Frey. Anh ta mỉm cười đưa đơn đăt hàng cho tôi, nhưng trong ánh mắt nhướng lên nhìn tôi lại lộ ra vẻ kinh ngạc – "Đã suy nghĩ kỹ rồi hả?"

– "Hả?"

– "Cô là Yina?"

– "Đúng vậy."

– "Cuối cùng là tên kia có ý gì đây... chẳng lẽ đang gạt mình?" Ánh mắt của Frey khẽ nheo lại, sau đó đưa cho tôi một tờ ngân phiếu "Đây là tiên đặt cọc, cô hãy giữ trước để mua nguyên liệu, ngày mai tôi đến nhận hàng."

Tôi đứng tại chỗ ngu ngơ nhìn anh ta bước nhanh đi vào không trung và cưỡi Kim Dực Long bỏ đi.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy được thế giới này mộng ảo vô cùng. Tôi mà cũng có thể nhận được đơn đặt hàng từ chủ thần Frey.

Mười hai chủ thần chính là vấn đề được tương đối quan tâm của sáu chủng tộc trong chín đại thế giới hiện nay. Lý do là vì họ muốn tìm hiểu về ngọn nguồn sáng tạo ra thế giới trước đây.

Ban đầu người khổng lồ sáng tạo và thống trị thế giới. Dưới sự dẫn dắt của Odin – vua của các vị thần, mười hai chủ thần đã thay thế địa vị của người khổng lồ. Mâu thuẫn của người không lồ và các vị thần ngày càng tăng lên và dẫn đến xảy ra cuộc chiến Ragnarok – ngày hoàng hôn của các chư thần. Vốn dĩ chúng thần sẽ không chiến bại nhưng ở thời khắc mấu chốt, em trai của Odin là thần lửa Loki đột nhiên phản bội và giết chết Odin.

Sinh mệnh của Odin liên hệ đến tất cả linh hồn của mười hai vị chủ thần. Cái chết của ngài đã đánh dấu móc cho ngày cuối cùng của thần điện Vanhalla, thời đại phồn vinh và kết cuộc của thế giới thần tộc. Chúng thần biến mất, bao gồm cả bản thân Thần Lửa. Nhưng trước khi Odin chết đi thì ngài đã sáng tạo ra một thế giới mới để thân thể chúng thần đã chết chỉ ngủ say ba nghìn năm.

Chiến tranh giữa bộ lạc Vanir và bộ lạc Aesir chưa hề dừng lại phút giây nào trong ba nghìn năm nay. Còn hiện tại chính là ngày mười hai vị chủ thần dần dần thức tỉnh.

Có người nói tương lai thế giới này hoàn toàn phụ thuộc vào vị thần nào sống lại trước. Odin tái sinh sẽ ban cho thế giới này sự phồn vinh và hòa bình trước nay chưa từng có. Còn Loki tái sinh thì chỉ có thể mang đến sự diệt vong và đau khổ cùng cực cho họ.

Dời đổi theo thời gian, mười hai vị chủ thần dần dần xuất hiện tại từng thị tộc. Cho đến hiện nay, chủ thần xuất hiện ở tộc tôi chỉ có hai vị là Thần Ánh Sáng Balder và Thần Mặt Trời Frey. Còn ở bộ lạc Aesir đã có năm vị chủ thần.

Với tình trạng thực lực khác biệt bày ra trước mắt và trong cuộc chiến không ngừng kéo dài, chúng tôi không hề nghi ngờ gì rằng mình đang rơi vào tình thế bất lợi. Dưới tình trạng bị thị tộc Aesir không ngừng hạnh hạ và xâm lược, tất cả tộc nhân đều cầu nguyện hi vọng rằng cuối cùng Odin có thể giáng thế tại lãnh thổ chúng tôi và chấm dứt cuộc chiến kéo dài ngàn năm này.

Đương nhiên chúng tôi không chờ được sự xuất hiện của Odin, mà chỉ chờ được một đại pháp sư trẻ tuổi tự xưng là chúa cứu thế – Lan.

Lại nhìn về đơn đặt hàng, tôi cảm thấy mình có thể hiểu được nếu như là Lan muốn làm chiếc bao tay thế này. Nhưng Frey là một nhà tư tế thì cần bao tay của pháp sư để làm gì? Huống chi lại dùng nguyên liệu xa xỉ vô cùng.

Ví như là lam bảo thạch của Niflheim. Khoáng thạch này chỉ có Niflheim mới có, số lượng mỗi năm nhập vào vương đô không vượt quá hai nghìn ký. Mua một lần ít nhất phải là một viên, một viên bình thường sẽ không dưới năm trăm gam. Bởi vì bảo thạch được sinh ra từ nguyên tố băng đá của thế giới nên có tác dụng hỗ trợ cực mạnh đến những phép thuật thuộc băng hệ. Cho nên những pháp sư nước sẽ đính cả viên bảo thạch này lên pháp trượng của mình.

Nhưng đơn đặt hàng này viết rõ ràng: dùng lam bảo thạch Niflheim, hồng bạc thạch Muspellheim mỗi thứ hai mươi gam và ba mươi gam kim cương khảm lên các ngón trên bao tay.

Đây chỉ là một phần nhỏ trong nguyên vật liệu của thợ thủ công. Còn có nguyên liệu giả kim quý hiếm nữa. Mặc dù tôi không hề biết một chữ về giả kim thuật, nhưng tối thiểu tôi có thể nhận ra được mấy chữ "hồn thể người elf Ginnungagap" này.

Cũng khó trách Frey nói trả tiền thù lao là hai triệu, mua nguyên vật liệu để làm thôi cũng đã hơn một triệu rồi.

Mặc dù vậy nhưng khi làm hoàn thành thì sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Hơn nữa hoàn thành được hàng của chủ thần đặt thì nhất định thứ hạng của tôi trên bảng xếp hạng sẽ tăng lên.

Hiện tại muốn làm thì phải dùng tốc độ nhanh nhất cướp sạch nguyên vật liệu trên phố Eden này. Sau khi thu mua xong vật liệu thì dùng lương cao để ép mấy người thợ ở lại làm thêm giờ. Như thế thì trước rạng sáng sẽ làm xong "bao tay tà thần" rồi. Đến bốn năm giờ thì mời giả kim thuật sư đến gia công nữa là hoàn tất.

Giả kim thuật sư trong lời tôi nói chính là Zya. Mặc dù tính cách cô nàng này khiến người ta khó chịu nhưng làm việc thì vô cùng lợi hại. Cho nên dựa theo kế hoạch này, tôi sai công nhân cả tiệm đi thu mua vật liệu trong đơn ghi. Còn mình ở lại vẽ ra bảng cấu trúc của bao tay.

Bốn tiếng sau là ba giời chiều, bảy người đã ôm bao lớn nhỏ về tiệm. Tôi kiểm tra từng thứ một, đến cuối cùng phát hiện ta lần này mình thật may mắn khác thường. Tôi cần bọn họ đi mua về ba mươi ba loại vật liệu thì bọn họ đã mua về được ba mươi hai loại.

– "Được rồi, bây giờ còn thiếu thứ gì? Tôi sẽ đi mua." Tôi đứng lên lau mồ hôi.

– "Dầu cá Mạc Kim."

Vừa nghe thấy danh từ này thì tôi giật mình:

– "Phố Eden không có dầu cá Mạc Kim?"

– "Không có, họ đều nói đã bán hết rồi."

Cả người tôi như chìm ngã xuống vực sâu.

– "Đây là bản nháp các người xem trước đi. Mang vật liệu ra sắp xếp tinh chế lại. Tôi đi đến làng Haehner một chuyến xem sao, sẽ nhanh chóng trở về ngay." – Tôi đeo túi lên, mang theo đơn đặt hàng và bản vẽ đang dở dang chạy ra ngoài.

Tôi vừa chạy nhanh trong không trung vừa cảm thấy quả nhiên thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí cả. Tôi có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến vật liệu gì cũng có thể mua được nhưng lại không mua được cái dầu cá Mạc Kim chết tiệt này. Làng Haehner ở phía đông Vanaheim và có rất nhiều nguyên vật liệu được bán giá rất rẻ. Nhưng có điều vì ở đây quá vắng vẻ, người dân vương đô lại tương đối lười biếng nên chỉ đến con phố Eden phồn hoa mua hàng.

Ngoài làng Haehner là rừng đen Nathan, nơi này hơi đáng sợ khi trời vừa sập tối. Lúc tôi chạy đến ngoài cánh rừng này thì hoàng hôn cũng đang buông xuống, nên bước chân cũng vội vã hơn.

Thật ra tôi không phải là người Vanaheim, năm hai mươi chín tuổi tôi mới đến đây. Tôi tin tưởng tất cả người không xuất thân tại vương đô cũng sẽ khắc sâu cảm giác sợ hãi của tôi lúc này. Bởi vì bất kỳ một góc nhỏ bé nào ở thị tộc Vanir cũng có thể bị tộc Aesir tập kích.

Bởi vì bọn họ có phép dịch chuyển tức thời. Bất kỳ thần tộc Aesir nào cũng có thể coi thường lực cản khổng lồ trên chiếc khe trống rỗng của Ginnungagap để xông vào lãnh thổ chúng tôi. Vanaheim là nơi mạnh nhất của tộc Vanir, cho nên đến nay không có ai dám xông vào đó. Nếu như cả thị tộc Vanir cũng giống như Vanaheim thì tôi nghĩ tộc Aesir cũng sẽ không dám càn rỡ đến thế. Đáng tiếc là không phải.

Tôi sinh ra ở một ngôi làng bình thường tại thị tộc Vanir. Trong nhà từng có một người chị, một người anh và một đứa em gái. Từ nhỏ tôi đã muốn trở thành pháp sư, nhưng với môi trường sinh trưởng của mình thì việc trở thành pháp sư là chuyện vượt khỏi lẽ thường. Chị tôi ngày ngày vào núi rừng săn thú và thu nhặt nguyên liệu bán cho những thương nhân định kỳ đến từ những thành thị khác với giá rẻ mạt. Phần lớn những thương nhân sẽ đến vương đô và phân loại những nguyên liệu này sau. Rồi đề giá cao hơn bán cho những giả kim thuật sư và thần thợ rèn tiêu tiền như nước. Cứ như vậy những dược thuốc, binh khí, kim khí các loại được luyện chế hoặc rèn ra cũng sẽ được người ta ra giá cao gấp hàng vạn lần mua chúng để trở thành vũ khí lợi hại để mang ra chiến trường, hoặc là cống hiến cho hoàng thất. Mà nhóm người có tiền nhất chính là pháp sư của vương đô.

Tôi hoàn toàn không có gì dị nghị với cách sống như thế. Dù sao người có năng lực luôn có quyền sống giàu có và thoải mái hơn người khác. Điều kiện tiên quyết chính là người này phải hết lòng dốc sức bảo vệ quốc gia, hoặc là cuộc sống thái bình phồn vinh của mọi người.

Từ nhỏ đến lớn tôi từng thất vọng vô số lần về sự hà khắc của đế quốc này. Vì sống một nơi rất xa vương đô, tôi chỉ có thể ngắm nhìn toàn bộ đô thành của thị tộc lơ lửng trên không trung, ngắm nhìn những con Kim Dực Long kéo chiếc đuôi dài ngang bầu trời. Tôi luôn nhớ được thế giới kia lúc ẩn lúc hiện như mộng ảo, có lẽ người đang sống trong đó không thể nào hiểu được sự khổ đau của chúng tôi.

Zya từng oán trách vô số lần về tính cách u sầu ít nói của tôi hệt như bọn người ở thị tộc Aesir mà chúng tôi cực ghét. Nói tôi u sầu ít nói thì tôi chịu, vì đó là sự thật. Nhưng tôi căm thù nhất là nói tôi giống như những kẻ ác độc ti tiện nhất trên thế giới kia. Thế nên tôi vẫn biểu hiện như những gì Zya chán ghét và không nói một lời nào.

Đến được làng Haehner, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để mua dầu cá Mạc Kim. Sau khi bỏ chiếc bình đó vào túi thì đã vã cả mồ hôi ra khắp người. Tôi búi mái tóc dài của mình lên, rồi chụp mũ xuống, chạy vào rừng đen thẳng về hướng Vanaheim. Nhưng trời tối xuống nhanh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Rừng đen Nathan vừa sụp tối đã cực kỳ giống khu rừng rậm quê tôi. Lúc còn bé thơ có rất nhiều buổi tối tôi mơ thấy trong đêm tối có một đôi mắt xanh lục đậm tỏa sáng đang quan sát mình. Nó đang đợi chúng tôi bước ra khỏi vầng sáng bảo vệ của Odin.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó thì cả người tôi đã rét run.

Tôi nhìn dao dác cánh rừng đen nhánh, bóng cây chập chờn trong gió đêm, lá rơi lả tả cọ qua bắt chân của tôi. Tôi lắc đầu cố gằng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng mình và đi về phía trước không quay đầu lại. Nhưng đi được một khoảng thì tôi lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng rì rào. Tôi dừng lại trong chốc lát, cả người căng thẳng như hóa đá, rồi lại bước nhanh hơn về phía trước. Là ảo giác, nhất định là ảo giác.

Mới vừa đi được hai bước, phía sau liền vang lên tiếng gió cấp tốc gào thét. Tôi biết lần này dữ nhiều lành ít. Nhưng đương lúc chuẩn bị bước nhanh lên không trung, chân còn chưa kịp giơ lên thì đã có một tia chớp bổ xuống trước mặt. Tôi hoảng hốt lui về phía sau một bước, dưới chân giẫm lên một thứ gì đó lạnh như băng.

Một sự lạnh lẽo chạy cực nhanh lên từ gót chân tôi. Mỗi nơi bị nó đi qua đều hoàn toàn mất đi tri giác và năng lực hành động. Cuối cùng đồ trong tay tôi rơi xuống mặt đất, cả người tôi như biến thành tượng đá, đứng nguyên tại chỗ chẳng nhúc nhích.

Sau một khoảnh khắc, cảnh tượng tôi không muốn nhìn thấy nhất lại tái hiện một lần nữa trước mặt tôi.

Hai đường sáng bạc đột nhiên hiện ra, rồi hai thần tộc Aesir đứng trước mặt tôi. Có lẽ người ở vương đô sẽ không ý thức được, tốc độ cực nhanh và tia chớp sáng bạc đến tột cùng là tượng trưng cho điều gì. Nhưng sau khi nhìn thấy hai dáng người này xuất hiện mà nếu còn không biết mình đang lâm vào tình huống nào thì chính là kẻ ngu.

Cảnh tượng trước mắt trùng khít với hai mươi năm trước. Cũng trong khu rừng rậm tối đen thế này. Người đó không hề để ý đến tôi và chị tôi đang núp sau gốc cây. Mặc dù cô ta cũng là phụ nữ nhưng dáng vẻ và cách ăn vận khác biệt rất lớn với chúng tôi: Gương mặt cô ta rõ nét, mái tóc màu đỏ thẫm xõa dài — Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mình ra, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy người nào có màu tóc đậm thế này và cũng chưa từng thấy người nào có mái tóc thẳng như cô ta. Cho nên tôi không nhịn được sự tò mò nhìn thêm vài lần. Ánh mắt và đôi môi cô ta màu xanh đậm, xương cánh tay và xương đùi thon dài đặc biệt. Vóc người cao gầy, đẹp kinh lòng người. Nhưng khóe miệng cô ta không hề có nụ cười, hoàn toàn chẳng có chút nào.

Cô ta cầm một quyển sách ghi lại những chữ viết kỳ quái, tay kia nắm lấy ma trượng chống xuống đất. Khi đó cô ta đang ngồi xổm trên mặt đất vuốt ve một bộ xương.

Đúng vậy, đó chính là một bộ hài cốt, hơn nữa còn là hài cốt của một con phượng hoàng. Bộ xương nó nằm trải dài trên mặt đất, giống như đã chết cách đây ngàn vạn năm. Nhưng sau khi cô ta đọc lời chú tiếp theo thì xung quanh bộ xương con phượng hoàng kia bỗng tản ra những tia sáng màu xanh lục. Đỉnh đầu nó nhấc lên, dùng hốc mắt trong rỗng không có tròng hướng về chúng tôi. Kế tiếp như một xác chết sống lại, nó vươn cánh bay lên, quanh thân nó cũng tản ra âm khí dày đặc, gần như nuốt hết không khí xung quanh.

Tôi chưa từng thấy cảnh tượng ly kỳ và kinh hoàng thế này bao giờ. Vào khoảnh khắc đó, ngay cả năng lực thét lên tôi cũng không có, chỉ biết há to mồm trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cũng trong khoảnh khắc đó, cô gái của thị tộc Aesir nhanh chóng quay đầu lại nhìn chúng tôi. Đôi mắt màu xanh đậm lại hiện lên tia sáng xanh lục hệt như vầng sáng quanh hài cốt con phượng hoàng kia.

Chị tôi nhanh chóng kéo tay tôi xoay người bỏ chạy. Tiếp theo là một đường sáng xanh cực nhanh bắn sượt qua bên sườn chúng tôi, đánh gãy cây đại thụ đối diện. Ma pháp đó rất lạnh, hoàn toàn giống hệt như giờ khắc này.

Lúc chúng tôi chạy về phía trước được khoảng mười thước, cơ thể chị tôi bỗng vọt lên trên hơn ba thước. Tôi thấy được lưng của chị bị một thanh kiếm băng khổng lồ đâm xuyên qua. Sau khi máu tươi chảy ra không lâu thì thanh kiếm băng từ từ biến mất.

Còn giờ phút này, đôi mắt của hai tộc nhân Aesir đứng trước mặt tôi cũng hiện lên tia xanh lục hệt như cô gái kia. Bọn họ một người là đại phù thủy, một người là phục ma quan.

Tên đại phù thủy kia giơ ma trượng lên, trong miệng niệm chú, một quả cầu tia chớp từ từ kết lại trong tay hắn. Còn hai bàn tay của tên phục ma quan kia lại chia ra một bên đeo găng trắng, một bên đeo găng đen. Trên tay mang găng đen đang cầm một cái hộp kim loại tím, trong hộp có chi chít mười mấy ống nghiệm. Hắn ta dùng tay mang găng trắng lấy một ống và rút nút bần ra. Chất lỏng trong ống nhanh chóng bị hút vào trong quả cầu tia chớp.

Nếu như tôi không biết bọn họ đang làm gì thì có thể sẽ cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Nhưng cảnh tượng này tôi đã gặp nhiều lần trong sách lắm rồi.

Có phục ma quan hổ trợ cho đại phù thủy thì tôi có thể biến thành mây khói trong nháy mắt và không hề để lại di thể. Trải qua quá trình tinh luyện của giả kim thuật có thể chế tạo ra hồn thể thần tộc Vanir, giống hệt như chúng tôi lấy hồn của linh vật trên khe Ginnungagap vậy.

Bọn họ không phải đến giết người để thu hoạch chiến công, bọn họ đến đây để lấy nguyên liệu sống.

Mắt thấy đại phù thủy đang giơ tay lên đỉnh đầu thi triển ma pháp khiến cả người tôi run rẩy nhắm mắt lại.

Tiếp theo cho dù nhắm chặt mi mắt tôi cũng có thể cảm giác được tia lửa nóng rát cả mắt. Sau đó là một màu đỏ tràn ngập khắp nơi. Tiếng cây cối nổ tung và bốc cháy vang lên liên tiếp, khối băng trên người tôi bỗng chốc tan ra. Tiếp nữa là ánh lửa dần dần tản đi, tất cả đều trở về màn đêm tối tăm như cũ. Cả quá trình không đến hai giây. Nhưng tôi vẫn còn tri giác.

Tôi mở mắt ra kinh ngạc nhìn về phía trước. Hai người kia nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cả người đang bị hỏa thiêu, hô hấp cũng tựa như đã ngừng lại. Còn trên mặt đất có một cái hố khổng lồ vẫn còn bập bùng vài ngọn lửa le lói.

Tôi nhìn khắp nơi không thấy ai. Ngẩng đầu lên lại thấy một Kim Dực Long đang bay về phía làng Haehner. Ly kỳ chính là ở chỗ con rồng kia có bốn cái cánh, người cưỡi nó mặc xiêm y màu trắng, vạt áo ngắn đang bay phấp phới trong gió. Bởi vì trời đã tối nên màu sắc tóc của người đó cũng không thấy rõ. Chỉ là dưới ánh trăng chiếu sáng tỏa ra một ánh sáng bạc.

Tôi vẫn còn kinh ngạc chưa thoát khỏi sự sợ hãi. Nếu không phải mắt nhìn thấy người kia, tôi tuyệt đối sẽ không tin rằng hai kẻ thị tộc Aesir này là do anh ta giết. Bởi vì anh ta đã bay đi rất xa, thậm chí không buồn đáp xuống kiểm tra thi thể.



Chương 3:Đại ma đạo sư Lando

Tôi khom lưng nhặt lên bản vẻ và túi xách nằm vương vãi trên đất. Bởi vì hai tay quá run rẩy nên lại khiến chúng rớt xuống thêm vài lần. Mặc dù khe Ginnungagap hoàn toàn cách ly thế giới của chúng tôi với thị tộc Aesir. Nhưng từ thưở bé, người lớn vẫn giáo dục chúng tôi khi gặp người của thị tộc Aesir thì phải dốc hết sức lực chạy đi. Nếu không chỉ có chết.

Lúc trước, tôi luôn luôn không buồn chú ý đến mấy lời này. Chủ yếu là do từ nhỏ đến lớn những điều tôi biết về thị tộc Aesir đều thông qua sách vở. Cố hương bên kia thành thị hoàn toàn khác hẳn, trong mỗi đêm tối hằng năm, tòa vương đô cao vút kia tỏa ra hàng vạn hàng nghìn ánh đèn lóe sáng như ánh mắt của sói dữ, và màu da trắng nõn nhưng lạnh lẽo của người thị tộc Aesir.

Tất cả những chuyện này với tôi mà nói cũng là quá xa xôi và quá trừu tượng. Hơn nữa tôi nghĩ đến cuối cùng bọn họ cũng ở một nơi khác trên thế giới, còn chúng tôi lại sống trong một thôn trang bé nhỏ vắng vẻ thì làm sao có thể chống lại họ được chứ? Rồi nói thêm, cho dù có chống lại thì những người dân hiền lành trong thôn chúng tôi vừa yếu ớt trói gà không chặt thì bọn họ không thể nào tàn nhẫn đi làm hại một đám người không có năng lực phản kháng được.

Tôi cho rằng mình là điển hình của chủ nghĩa hòa bình và cũng cho rằng chiến tranh là một chuyện mà một bàn tay không thể vỗ ra tiếng. Chỉ cần một bên không muốn thì bên kia không cách nào tiếp tục được. Tôi biết, tôi không muốn làm kẻ địch với thị tộc Aesir.

Cho đến khi chị tôi chết đi. Khi tôi, anh tôi, em gái và mẹ tôi đang lúc đau lòng khôn nguôi thì trong mắt người cha từng đầu quân của tôi lại hiện lên vẻ hoảng sợ. Khi đó e rằng cũng chỉ có ông biết được người Aesir có năng lực tác chiến xuất hiện trong thôn. Mặc dù chỉ có một người nhưng cũng là chuyện đáng sợ biết bao.

Một tuần lễ sau, có một nhóm lớn người Aesir xuất hiện, họ giết sạch tất cả mọi người xung quanh thôn xóm, hơn nữa còn bao vây thôn trang này lại. Bọn họ không dám xông vào trong thôn chỉ bởi vì từng thôn trang hay thành thị của thị tộc Vanir đều có ánh sáng bảo vệ chống lại xâm lăng từ tận trời cao. Đó là "Odin ban phúc", là trước khi Odin biến mất đã để lại món quà cuối cùng cho các tộc nhân.

Tôi từng hỏi ba mình, tại sao những người đó lại đối xử với chúng ta như thế. Đừng nói là bọn họ thương hại, ngay cả nói chuyện bọn họ cũng không nói. Ba tôi nói, bởi vì chúng ta là người thị tộc Vanir. Tôi nói, thế nhưng trong cuộc chiến thì vốn phải nhắm vào những thủ lĩnh chứ. Chúng ta là người dân vô tội, tại sao lại làm hại chúng ta?

Ba tôi chỉ cười khổ, từng thần tộc Vanir cũng có thể trở thành dũng sĩ anh dũng giết địch trên sa trường. Cho nên, thấy một người giết một người thì tộc Aesir mới có thể mãi mãi bảo đảm được sự phồn vinh của họ. Thực tế chính là vậy, lịch sử và truyền thuyết đều không cho phép ai thay đổi. Hiện tại điều chúng tôi nên lo lắng không phải là vì sao bọn họ muốn làm hại chúng tôi mà là làm sao để tránh khỏi cái chết dưới tay bọn họ.

Chúng tôi ở trong thôn trang đứng ngồi không yên nửa tháng. Nửa tháng sau, ở bên ngoài thôn không còn đội quân của thị tộc Aesir nữa. Cả thôn lại rối rít thu dọn hành lý chuẩn bị dời đi. Bởi vì cha tôi là lính giải ngũ cho nên dân chúng đều theo sự quyết định của ông dẫn dắt mọi người rời khỏi thôn.

Lúc ấy anh tôi đã trưởng thành, cho nên anh ấy và ba tôi đi đầu, mẹ thì ôm em gái và nắm tay tôi đi theo bầy người phía sau. Tất cả sau đó..... đều hoàn toàn giống hệt cảnh mới vừa rồi. Chỉ là trong nháy mắt tôi thấy được một ánh lửa với khí thế hung tàn bay xuống. Cha tôi và anh tôi tử vong ngay tại chỗ, mẹ tôi dùng hết sức lực đẩy tôi về giữa thôn, trong lúc chạy trốn cũng bị ngọn lửa thiêu rụi cùng em gái tôi.

Từ đó về sau, mái tóc màu tím đồng còn sống sót của tôi khiến người trong thôn căm ghét. Bọn họ đều nói tôi giống hệt như những thần tộc biến dị của thị tộc Aesir, nói tôi là gian tế của người Aesir. Cũng vì thế mà cả gia đình của tôi mới bị tôi hại chết.

Từ đó về sau, thôn trang nho nhỏ luôn tràn ngập ước mơ và tiếng cười đã bị phá hủy bên trong làn khói ma pháp, phảng phất như biến thành màu xám trắng vĩnh hằng.

Đây chính là tội nghiệt cả đời tôi cũng không thể rửa sạch.

Khi cả nhà dùng tính mạng để đối lấy kẻ tham sống sợ chết là tôi, tôi đã thề đời này kiếp này dù không thể trở thành pháp sư thì cũng phải trở thành người có thể đứng trong chiến trường để nhìn tộc Aesir bị diệt vong.

Tôi rời khỏi cố hương, cố gắng tìm ra một con đường sinh tồn có thể giúp tôi ngoan cường hơn.

Cho nên tôi ý thức được ở Svartalfheim – thế giới của người lùn có lẽ thích hợp với tôi. Mặc dù vùng đất của người lùn cũng sẽ bài xích thần tộc nhưng năm đó tôi chỉ có hai mươi mốt tuổi, thân thể cao còn chưa đến một mét tư và còn có một đầu tóc đen thẳm. Ngoại trừ khuôn mặt và màu da không giống với họ thì những đặc điểm khác đều hoàn toàn phù hợp.

Mặc dù ở thế giới người lùn hai mươi mốt tuổi đã là trưởng thành, nhưng tốc độ phát triển của thần tộc lại chậm, căn bản hai mươi mốt tuổi cũng chỉ là một đứa trẻ con, có rất nhiều việc sẽ hoàn toàn không biết. Sau khi đến Svartalfheim, tôi phải chịu đựng rất nhiều khổ sở và bị rất nhiều đả kích mà ngay cả chính mình cũng nghĩ không có cách nào đứng lên được.

Có một lần sắp phải nộp học phí, tiền để giành của tôi hoàn toàn không đủ dùng, cho nên mới đi xin việc làm ở mỏ được nửa tháng. Đây cũng chính là cuộc sống đói kém dài nhất trong đời tôi. Thể lực và sức chịu đựng của thần tộc vốn không sánh bằng với người lùn. Ngày đó tôi đã đói bụng đến choáng đầu hoa mắt, thân thể đã mất đi tri giác, chỉ dựa vào ý thức để gõ từng cục đá to lớn cứng rắn.

Vào lúc hai giờ khuya tôi nghe thấy tiếng của ông chủ hỏi to ở phía sau về viên đá kim cương xanh ngọc to cỡ nắm tay mới vừa đào được không thấy đâu nữa. Nhưng vì thể lực đã cạn kiệt nên chưa kịp trả lời ông ta. Sau đó ót tôi bị một cục khoáng thạch khổng lồ đập vào, tôi lắc lư rồi mất đi ý thức ngã tại chỗ.

Đến khi tỉnh lại thì tôi đã bị ném ra ngoài mỏ, đừng nói là tiền công, ngay cả tiền vốn mang trên người cũng bị cướp sạch. Tôi bưng đầu máu chảy không ngừng đi tìm ông chủ phân xử, ông ta nói tiền công đã nhét vào người tôi rồi, tôi không tự giữ gìn làm sao lại trách ngược lại ông ta. Rồi ông ta còn nói một cô gái không có bản lĩnh gì thì đừng đến chỗ ông ta nữa.

Người lùn chính là vậy, vô cùng dã man và thô lỗ. Nhưng lại là những thợ rất khéo tay và có trí khôn to lớn. Bọn họ chế tạo ra rất nhiều báu vật, bán cho thần tộc Aesir lẫn thần tộc Vanir. Bởi vì thích hoàn cảnh tối đen nên cho dù rời khỏi thế giới của bọn họ thì tất cả đều đến thị tộc Aesir. Ở thị tộc Vanir chưa từng có ai như thế. Bị đãi ngộ bất công nên tôi chỉ đành cắn răng rời khỏi mỏ. Tôi phát hiện thời điểm này ngay cả tiền thuốc thang mình cũng trả không nổi lại không nhịn được khóc lớn lên.

Có thể vì tuổi còn quá nhỏ, khi đó cũng không được kiên cường nên chỉ có một trở ngại nho nhỏ cũng lãng phí rất nhiều thời gian để đau buồn, không muốn giao thiệp với bất cứ ai, cũng không muốn làm bất cứ chuyện gì. Thậm chí có ý nghĩ thôi thì chết đi cho xong.

Những năm này tôi từng gặp giấc mộng kỳ quái vô số lần. Phần lớn thời gian tôi đều mơ đến ngày thị tộc Aesir tấn công. Ánh mắt họ lạnh như băng, những đường nét rõ ràng và sự hờ hững trên gương mặt họ. Còn có câu chú văn họ đọc lên không hề có tình cảm. Tiếp theo nữa là cơn đau nhói như hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim khiến tôi xuất mồ hôi đầm đìa choàng tỉnh khỏi cơn mộng.

Còn có một thời gian chị của tôi cũng xuất hiện trong giấc mơ. Giọng nói chị vẫn kiên nghị và mạnh mẽ như trong quá khứ. Chị nói với tôi: Nana, tỉnh lại đi em. Đừng quên dù cho có phải trải qua khó khăn đến thế nào thì chị cũng sẽ ở lại bên cạnh bảo vệ em.

Và một khoảng thời gian rất nhỏ nhoi tôi sẽ mơ thấy nụ cười của một người. Là một cảnh trong mơ rất kỳ quái. Trong mơ tôi chưa từng thấy rõ được tướng mạo của anh ấy. Không biết anh ấy bao nhiêu tuổi, thậm chí không biết mắt anh ấy màu gì nhưng lại biết anh ấy đang chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt dịu dàng của anh ấy khiến tôi gần như rơi lệ xúc động. Mặc dù tôi chừng yêu qua bất cứ ai, mặc dù chỉ là xuất phát từ một bản năng, nhưng tôi biết được đó ánh mắt yêu thương. Rất đáng tiếc là anh ấy chưa từng nói với tôi một câu nào. Cho dù là ở trong giấc mộng, anh ấy cũng vẫn keo kiệt lời nói với tôi.

Mặc dù là thế, nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt và nụ cười mỉm của anh ấy thì tôi lại sẽ cảm thấy không còn chuyện gì đáng sợ nữa. Dù nghe rất buồn cười nhưng giấc mộng này luôn tái diễn không có mở đầu và không có kết thúc trong cuộc sống của tôi. Nó là điểm tựa để chống đỡ thế giới tinh thần tôi cho đến tận bây giờ.

Dĩ nhiên, gặp được cảnh mỹ lệ trong mơ xong thì tiếng gào thét chân thật của Zya cũng sẽ trở nên bé nhỏ không còn đáng kể. Từ lần đầu tiên gặp mặt đã gần nhau đánh nhau cho đến bây giờ là đồng bọn và còn ở chung với Zya là điều tôi cảm thấy khó tin nhất. Dù là đồng bọn với nhau, nhưng rất lâu tôi cũng rất muốn cắt lấy hình ảnh dáng vẻ của cô ta như lên cơn tâm thần để ném cho mấy tên đàn ông mất đi lý trí kia nhìn xem. Xem lúc đó bọn hắn có còn vẻ mặt say mê nói rằng "Zya chính là đại lộ Champs Elysees của Vanaheim" hay không?

Tựa như hiện tại tôi chạy về Vanaheim với cả người bẩn thỉu vô cùng. Tôi về nhà thay bộ quần áo khác và chẳng có thời gian để tắm rửa. Lại nhanh chóng trực tiếp lấy một ống nghiệm dầu cá kim đã chế luyện trong tủ quần áo lộn xộn của Zya để chuẩn bị chạy về cửa tiệm. Kết quả chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa nửa bước thì chân sau đã bị một lực vô hình trói lại.

Tôi quay đầu lại nhìn quả nhiên Zya đang chụp lấy cổ của tôi và nói với vẻ mặt u ám "Hôm nay mình rất buồn bực."

"Trong tay mình có một đơn đặt hàng rất lớn, làm xong sẽ về nghe cậu kể khổ." Tôi gạt tay Zya ra.

"Không cho phép cậu đi, hãy nghe mình nói hết." Một cánh tay khác lại chụp lấy vai tôi. Vừa nghe thấy giọng nói của kiên định của Zya thì tôi đã biết khẳng định hôm nay cô ta không nói đùa rồi. Cho nên tôi nhìn thẳng vào Zya, gương mặt mỹ lệ của cô ta dần dần nhăn nhó "Cái tên Lan cậu rất thích đó quả thật là một tên giẻ rách, giẻ rách đến cực điểm."

"Sau đó?"

"Mình biết, Frey đối với mình hận cũ khó quên nên mới phải cười híp mắt nịnh nọt mang mấy món mình làm tặng cho hắn. Mình cứ tin rằng cái tên Frey này đang bao nuôi một thần tộc Aesir... Bây giờ chỉ nhìn thấy chữ Lan là mình lại muốn nôn."

"Sau đó?"

"Anh ta chính là một tên giẻ rách."

"Sau đó?"

"Cậu cút đi!"

Thế là tôi cút.

Mặc dù sùng bái sức mạnh của Lan nhưng đối với cuộc sống riêng tư và tính cách của anh ta thì tôi lại không có lòng hiếu kỳ. Nhưng vừa rồi nghe những lời nói của Zya nếu như không phải tôi quá bận thì không chừng cũng sẽ hỏi thêm vài câu. Hơn nữa, vốn là tôi muốn mời cô ta giúp tôi gia công cái bao tay, nhưng nếu Zya biết người đặt hàng là Frey thì có lẽ sẽ bóp chết tôi ngay.

Khi đi đến xưởng Yina thì đã hơn mười một giờ đêm. Mới vừa vào cửa thì Guffy đã buông bản vẽ trong tay ra "Chị cả, cách đây không lâu có người tìm chị."

"Ai?"

"Lan...." Giọng nói này vang lên từ phía góc phồng. Đến khi âm thanh kết thúc thì chủ nhân giọng nói – một cô gái tóc vàng mang dòng máu người elf vô cùng xinh đẹp – đã vọt đến trước mặt tôi "Là Lan."

"Flad, trễ thế này rồi mà cô còn ở lại thật là hiếm có."

Những điều cô ta nói có thể quên đi. Flad là một công nhân thất bại nhất trong xưởng mà tôi đã tuyển. Mặc dù Flad vô cùng am hiểu với thiết kế bên ngoài trang bị. Linh cảm và ý tưởng cũng không giống người bình thường, nhưng cô ta hay viện cớ đến trễ. Giờ cô ta nghỉ tuyệt đối còn nhiều hơn giờ làm rất nhiều. Bởi vì Flad không mấy để ý đến việc tôi trừ lương nên tôi cũng tự động xem Flad trở thành công nhân tạm thời. Mặt khác, Lan có một câu lạc bộ fans ở thành bắc, thủ lĩnh câu lạc bộ đó chắc là Flad rồi.

"Chị Yina, chẳng lẽ chị không cảm thấy rằng Lan rất thần kỳ sao?" Đúng rồi, Flad cũng là người duy nhất gọi tôi là chị Yina, hơn nữa dạy hoài cũng không chịu sửa.

"Đã gom đủ nguyên liệu rồi, đưa những thứ mọi người đã chuẩn bị tốt cho tôi." Tôi mở đơn đặt hàng và bản vẽ ra.

"Chị cả, anh Lan thật sự đã đến." Guffy nói.

"Cái gì? Tại sao?" Tôi đột nhiên ngẩng đầu.

"Chúng em cũng không biết. Anh ta hỏi chị đâu, chúng em nói chị đi đến thôn Haehner. Rồi anh ta bỏ đi bảo ngày mai sẽ lại đến."

"Như vậy à...." Tôi trầm tư trong chốc lát "Dù là chuyện gì thì cũng phải làm xong bao tay này trước đi. Ferri, cậu đưa cái da thuộc của bao tay đã cắt sửa hoàn chỉnh đây."

"Chị Yina, chẳng lẽ chị không hiếu kỳ thật sao? Em thấy rằng Lan rất đẹp trai, rất đẹp trai đó!" Flad đang ôm bộ ngực say mê. Còn tôi thì chỉ nhìn vào tấm da thuộc trị giá ba mươi tám nghìn Vida của người lùn Ferri.

Tăng ca lần này cũng có thể nói là lần kéo dài nhất và mệt mỏi nhất. Cho đến giữa trưa ngày hôm sau đám người chúng tôi mới đưa bao tay đến cho giả kim thuật sư gia công. Sau đó thì toàn bộ đều gục bên cạnh lò đúc ngủ khì, chờ đợi tôn giá của nhà tư tế hạ cố đến.

Đương ngủ thì tôi lại nghe được tiếng hai người cải vã ngoài cửa truyền vào. Xác thực mà nói là một người phụ nữ ồn ào và một người đàn ông bình tĩnh đối đáp. Rất hiển nhiên tần số giọng nói của cô gái này thật không thể bỏ qua, mọi người trong xưởng đều bị cô ta làm thức giấc.

"Anh thật nghĩ rằng bản thân anh tài ba lắm sao? Đúng không?" Đây là câu đầu tiên tôi mơ hồ nghe được. Tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu, xoa bóp cần cổ nhức mỏi của mình và thò đầu ra cửa sổ thấy được một dáng vẻ có thể sánh với cấp bậc của Zya, nhưng gương mặt thì lại đẹp hơn Zya nhiều và một bóng lưng cao gầy của một chàng trai. Còn có một con thú cưỡi Kim Dực Long bốn cánh đang cuộn mình lại ngủ.

"Để tôi nói cho anh biết rõ, ngoại trừ khả năng lên giường của anh là tương đối thì anh chẳng có gì cả."

"Éc..." Người xung quang tôi đã há mồm thành hình chữ O và đồng loạt nhìn ra cửa.

"Cô gái xinh đẹp này thật phóng khoáng." Guffy nói.

Tôi vốn tưởng rằng chàng trai này sẽ bộc phát nhưng kết quả là anh ta còn cười khẽ ra tiếng "Cám ơn."

Người bộc phát chính là cô gái xinh đẹp kia "Anh hả hê cái gì? Tôi đang nói đầu óc của anh toàn là rơm rạ, thông minh chỉ là con số 0! Trong ký ức tôi và anh ở bên nhau, ngoại trừ lúc lên giường thì cũng không nhớ được gì khác cả! Anh cho rằng điểm này rất đáng được kiêu ngạo sao?"

"Bởi vì trong thời gian chúng ta ở bên nhau thì phần lớn đều ở trên giường cả, thưa cô Chica."

"Éc..." Tiếng động này vang lớn lên gấp bội. Không ít người ở phố Eden cũng đều thích thú quan sát cảnh tượng này.

"Anh... anh thật là quá đáng" Gương mặt Chica đỏ bừng cả lên. Cuối cùng không nhịn được nữa giơ tay tát lên gương mặt chàng trai kia một cái rồi xoay người bỏ đi.

Ferri lắc đầu "Thật không biết là cô gái này có phải cố ý hay không? Đàn ông nghe thấy thế mà có thể không vui vẻ sao."

Guffy nói "Theo cách nhìn của phụ nữ thì một người đàn ông chỉ có bản lĩnh trên giường còn thông minh chỉ là số 0 thì e rằng không có sức quyến rũ lớn đâu. Cho nên cô gái này nhất định là nói thật tình rồi."

Ferri buông tay "Vấn đề là chỉ số thông minh của chàng trai này chỉ là con số 0 hay sao?"

Rất hiển nhiên cú tát kia của Chica cũng không nhẹ, mặt của anh ta bị đánh lệch qua một bên. Anh ta xoa xoa gò má nhưng vẻ mặt lại rất ung dung. Nhìn thấy dáng vẻ Flad đang ôm tim, lại nhìn thấy dáng vẻ của chàng trai kia, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mọi người đều phản ứng quá mức đến vậy rồi.

Vài năm gần đây, gần như trên báo chí mỗi ngày đều thấy gương mặt này. Cả thị tộc Vanir.... Không, trong chín đại thế giới, sợ rằng là không ai chưa từng thấy anh ta. Chỉ có điều là trong một không gian ba chiều thế này thì đây là lần đầu tiên tôi được thấy. Cho nên cảm giác rằng điều này như không có thật.

"Lan." Frey nhảy xuống khỏi lưng Kim Dực Long từ bên đường đối diện, rồi phất tay với phía bên này. Lan cũng đáp lại và đứng khoanh tay ở cửa tiệm của tôi chờ Frey đi qua.

Nói thế nào đây, cảm giác người thật của Lan hoàn toàn ngược lại với hình tượng nhìn thấy trước kia. Có thể nói bởi vì anh ta nổi danh tương đối sớm, mới 42 43 tuổi đã trở thành đầu đề của báo chí. Nếu như tôi nhớ không lầm năm nay anh ta 59 tuổi, cũng chưa hoàn toàn chín chắn. Màu sắc của mái tóc cũng không có rõ rệt như trên báo mà chỉ nhạt gần như màu bạch kim. Con ngươi của anh ta hệt như lời kể lại, là một màu xanh tím có một không hai trên toàn thế giới. Dáng người.... tựa như cũng cao lớn hơn trên báo chút ít, thậm chí còn cao hơn Frey nửa cái đầu.

Mặc dù tôi vẫn cho rằng tướng mạo của đàn ông không quan trọng nhưng khách quan mà nói thì Lan thật sự là một anh chàng đẹp trai vô cùng. Có rất ít chàng trai nào có thể được như anh, dù là gương mặt hay vóc người cũng đều có tỷ lệ vô cùng hoàn mỹ. Cả người anh đều khắc sâu vào thị giác của người khác ngay từ lần gặp đầu tiên.

Lúc này Frey chạy đến bên cạnh anh ta, cười cười nói nói với Lan và đi về phía xưởng của tôi.

Cũng không biết là tại sao trái tim tôi lại bắt đầu cuồng loạn. Khẩn trương đến mức hai tay không khống chế được khẽ run lên. Cho đến khi thấy họ bước vào, tôi mới vội vàng đứng lên, hé miệng nhưng không nói thành lời.

Nào ngờ đúng lúc Lan cũng quay đầu lại và bốn mắt nhìn nhau cùng tôi. Trong nháy mắt đó tôi thấy được Lan hơi kinh ngạc, sau đó cau chân mày lại, cuối cùng nghi ngờ nói "Xin hỏi... tên của em là Yina?"

"Phải, tôi là Yina."

"Chào em, tôi là Lan." Anh ta bước đến và đưa tay ra.

"Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, anh Lan." Tôi lập tức bắt tay với Lan. Nhưng sau khi bắt tay xong, Lan và Frey đều chăm chú nhìn tôi, nhìn đến mức mà tôi sợ hãi.

Tôi tìm đề tài để phá vỡ không khí lúng túng. "Ngày hôm qua có phải anh Lan đi qua khu rừng rậm Haehner không? Vì lúc đó tôi hình như thấy con rồng kia." Tôi mỉm cười chỉ vào Kim Dực Long bốn cánh ngoài cửa sổ.

"Ừ."

"Vậy có từng giết hai thần tộc Aesir sao?"

"Em nói là hai kẻ nào?"

"Trong rừng rậm Haehner."

Lan trầm tư một chút "... Hình như là có hai kẻ như vậy, đi ngang qua nên thuận tay giải quyết thôi."

Anh nói xong câu này thì tất cả mọi công nhân trong xưởng của tôi, ngoại trừ Frey ra, đều hơi há hốc mồm. Tôi lại càng không phản bác được, hai thần tộc Aesir kia xem tôi như là thịt cá thì anh chỉ là "đi ngang qua nên thuận tay giải quyết".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro