Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Khổng Minh dậy rất sớm, muốn  đến giáo trường dạy binh sĩ một trận pháp mới-bát trận đồ. Trận pháp này là tâm huyết nhiều năm của y, Khổng Minh nghiêm túc chỉ dạy, binh sĩ cũng rất nỗ lực tập luyện. Mãi đến giữa trưa mới xong, Khổng Minh về đến phủ, cả người mệt mỏi rã rời.

Cơm trưa căn bản không ăn nhiều, chỉ húp một chén cháo loãng, thế nhưng vẫn cứ nôn hết ra ngoài, đến nỗi trước mắt trời đất tối sầm, đứng  lên còn không có sức. Nhưng cảm giác khó chịu vẫn đeo bám, y vẫn không ngừng nôn khan. Thực sự không thể nuốt trôi thứ gì, y không thể chịu đựng thêm được nữa, sai người kê một cái giường lót  nệm dưới cửa sổ để y ngồi xử lí công vụ, còn rất nhiều việc chưa làm xong, cũng đúng ngọ, nên y muốn nghỉ ngơi thêm một chút.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, Khổng Minh thấy cả người thoải mái hẳn lên. Y nửa nằm nửa ngồi trên giường xem công văn sổ sách, một tay sờ sờ bụng nhỏ. Linh Nhi nằm dưới gầm giường, thỉnh thoảng ngáp vài cái.

A Đẩu ba tuổi chạy xộc vào, vừa vào đến cửa đã  kêu: "Gia Cát thúc thúc, con đến tìm thúc đi chơi". Linh Nhi bất mãn liếc nó một cái, rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Khổng Minh thấy A Đẩu liền đứng dậy, hoà ái cười với nó: "Đẩu Nhi tới rồi, mau đến đây ngồi với thúc thúc". Y dang tay bế nó lên rồi nói Tử Viễn mang trái cây đến.

A Đẩu vừa mới ngồi lên, chợt thấy Linh Nhi, nó liền hưng phấn nhảy xuống, tò mò nói: "thúc thúc, đây là tiểu hồ ly mà cha nói sao? Thật đáng yêu!". Nói xong nó sờ sờ tiểu hồ ly.

Linh Nhi giật mình mở bừng mắt, đứng dậy, né tránh tay A Đẩu, tức giận nhìn nó, mắt long lên. A Đẩu bị nó làm cho hoảng sợ, đứng chết trân tại chỗ.

Khổng Minh thấy thế bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Linh Nhi". Tiểu hồ ly nghe tiếng gọi, miễn cưỡng nằm xuống. Khổng Minh lại nói với A Đẩu: "Đẩu Nhi, con có thể thoải mái sờ nó rồi".

A Đẩu vẫn còn sợ: "có thể sao?"

Khổng Minh gật đầu cười nói: "yên tâm, nó là do ta nuôi tất nhiên sẽ nghe lời ta".

A Đẩu sợ sệt vươn tay sờ đầu Linh Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Linh Nhi tuy rằng không vui, nhưng vẫn không nhúc nhích, mặc cho A Đẩu vuốt ve, trong lòng nhịn không được từng trận khóc thét. A Đẩu thấy Linh Nhi dịu ngoan, trong lòng cũng vui lên, một mặt vuốt ve lông nó, một mặt luôn miệng lẩm bẩm những câu chữ mà chỉ nó mới hiểu.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của A Đẩu, Khổng Minh vỗ bụng rơi vào trầm tư. Con mình sẽ như thế nào? Có đáng yêu như thế hay không? Có làm người ta thích không? Không, không thể như thế, ta nhất định nuôi nấng dạy dỗ nó thành người tài đức vẹn toàn. Nghĩ đến đây, khoé miệng cong lên thành nụ cười ngọt ngào. Chuyện này nên nói cho chủ công, ta muốn cùng hắn san sẻ niềm hạnh phúc này. Ta muốn nói trong bụng ta đang có một sinh mạng đang dần lớn lên! Hắn, chắc sẽ không cự tuyệt đứa con này?

Còn đang trầm tư, Lưu Bị từ ngoài cửa xông vào, cả người toả ra hàn khí, làm mọi người giật nảy mình. A Đẩu nhìn thấy cả người phát run, sợ hãi kêu một tiếng: "cha!". Nó không biết hôm nay cha bị làm sao, ngày thường nó thấy cha luôn ôn hoà dịu dàng với nó, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt âm trầm này của hắn.

Lưu Bị không nổi giận với nó, cố gắng kềm chế giọng nói: "về với nương của con đi!"

A Đẩu chỉ mong có vậy, ngoài cửa thị nữ đi vào, nó sợ hãi chạy về chỗ của Cam phu nhân. Khổng Minh nhìn thấy Lưu Bị tức giận như vậy, trong lòng kinh ngạc, không hiểu xảy ra chuyện gì,  nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói với hắn: "chủ công đến rồi, mời ngồi".

Lưu Bị nhìn Khổng Minh cười lạnh nói: "Gia Cát Lượng, ta tưởng rằng ngươi thanh cao như vậy, ngươi không chấp nhận chuyện tình cảm giữa nam nhân. Nhưng ta không ngờ ngươi lại cùng nam nhân khác khanh khanh ta ta lại còn để người ta ôm ấp!"

Khổng Minh kinh ngạc nói: "chủ công sao lại nói những lời như vậy?".

Lưu Bị thấy Khổng Minh vẫn không biết gì, trên mặt ý cười càng lạnh hơn: "sao lại nói những lời này? Chỉ qua một đêm ngươi đã quên chuyện ở rừng cây rồi?"

Khổng Minh nghe vậy, đã hiểu ra chuyện gì, nhất định là biết chuyện Triệu Tử Long hôm qua. Vì thế vội vàng nói: "chủ công hiểu lầm rồi, sự thật không phải như vậy đâu..."

Lưu Bị không chờ y nói xong, đã ngắt lời giận dữ nói: "không phải như vậy là thế nào?  Các người dính vào nhau còn trực tiếp hôn nhau! Vậy mà không có gì? Hay là ngươi nói người hôm qua không phải ngươi?".

Khổng Minh cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn dâng lên trong ngực, cẩn thận nói: "hôm nọ đúng là ta không sai, nhưng mà mọi chuyện không như chủ công nghĩ, hoàn toàn là hiểu lầm, trước hết chủ công hãy nghe ta giải thích, hôm qua......."

"Hiểu lầm?" Lưu Bị nhìn chằm chằm Khổng Minh, cười gằn, "như vậy hãy dùng hành động chứng minh chuyện đó là hiểu lầm". Nói xong hắn đè Khổng Minh xuống, hung hăng cạy miệng y đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, sau đó xé toạc y phục của y tiến vào trong.

Khổng Minh sợ làm hại đến đứa bé trong bụng, định đẩy hắn ra, nhưng biết làm sao? Y thở hổn  hến nói: "chủ công, đừng như vậy, ta, ta....". Y muốn nói mình đang mang giọt máu của hắn, nhưng mà lúc này làm sao mở miệng?

Lưu Bị thấy y có ý đẩy mình ra tức giận đẩy y qua một bên, lực không nhẹ, hung tợn nói: "trong lòng ngươi còn nghĩ tới người khác? Nên không muốn cùng ta thân thiết?"

Chiếc giường rất nhỏ, Khổng Minh bị đẩy liền ngã xuống đất, bụng đập vào chân giường, cơn đau dữ dội lập tức ập đến, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh  từ trên trán chảy xuống. Nhưng y không muốn thất thố trước mặt Lưu Bị, cố gắng chịu đựng đau đớn, dùng hết sức ổn định giọng nói run rẩy: "nếu chủ công đã nghĩ như vậy, Lượng không còn gì để nói. Hiện tại Lượng còn nhiều chuyện để làm, nếu chủ công không có chuyện gì quan trọng, xin mời về cho!". Tuy lời nói ngắn gọn nhưng đã tiêu hết sức lực của y, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt.

Lưu Bị cũng hối hận vì đã lỡ tay đẩy y, định dìu y lên, nhưng nghe những lời này, tâm cũng lạnh đi: "ngươi không muốn cùng ta ở bên nhau đúng không? Có phải vì Triệu Vân tuổi trẻ anh tuấn có đúng không? Ngươi hy vọng ta rời đi đúng không?".

Hắn thấy Khổng Minh nhìn chăm chăm lên trần nhà không đoái hoài tới hắn, cảm giác mất mát cùng bi thương trào dâng trong lòng càng thêm mạnh mẽ. Hắn vô lực nhìn thoáng qua Khổng Minh một cái: "được, ta đi, như ý muốn của ngươi, ta sẽ không dây dưa với ngươi nữa, được không?". Nói xong liền ra khỏi nội thất của y.

Cảm giác được Lưu Bị đã rời khỏi, Khổng Minh gập người ôm bụng, nước mắt theo khoé mắt chảy xuống, trong bụng đau như dao cắt, lục phủ ngũ tạng đều đau. Y chỉ có thể vô lực mở to mắt mà nhìn lên trần nhà. Một dòng nước ấm chảy ra giữa hai chân y. Một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có bủa vây y, cái thai, có thể không giữ nổi đúng không? Không được, con ơi, con nhất định chịu đựng được, đừng bỏ ta mà đi, con còn chưa được sinh ra, chưa biết được thế gian này như thế nào, còn chưa biết được vạn vật trên đời. Bụng cứ quặn lên từng cơn, đến mức trước mắt y từng đợt biến thành màu đen, nhưng tay y cảm nhận bụng mình mền đi một chút. Linh Nhi lo lắng quẩn quanh người y, không biết nên làm thế nào chỉ có thể 'ô ô' mấy tiếng.

Tử Viễn từ ngoài chạy vào, thấy bộ dáng thống khổ của Khổng Minh, cùng hoảng sợ. Hắn chạy nhanh đến, vội vàng ôm y đến bên giường. Sau đó bắt mạch cho y, lòng đau như bị xé rách, đây là dấu hiệu sinh non sao? Sao chủ công lại đối xử với tiên sinh nhà ta như vậy? Nếu còn chậm trễ e là đứa bé có giữ.... Hắn cuống quýt lấy từ hòm thuốc ra mấy cây châm, hắn tận lực cứu chữa, tầm một nén nhang, Khổng Minh cũng không còn đáng ngại nữa. Sau đó, hắn thay y phục đã ướt đẫm mồ hôi của y, cùng với chiếc quần đã dính máu, lo âu nói: "tiên sinh, hôm nay, hôm nay, đã xảy ra chuyện gì?".

Khổng Minh chỉ lấy tay che bụng, chậm rãi lắc đầu, một câu cũng chưa nói. Tử Viễn biết không nên hỏi nhiều, nên nói: "tiên sinh, hiện giờ thai nhi đã ổn định, nhưng còn rất yếu, tiên sinh cũng cần nghỉ ngơi nhiều, tinh thần cần phải thả lỏng, ta đi sắc thuốc an thai cho tiên sinh".

Khổng Minh gật đầu suy yếu nói: "làm phiền ngươi". Tử Viễn cung kính lui xuống, nửa canh giờ sau mang thuốc đã sắc lên. Khổng Minh nhận lấy, uống được vài ngụm, vị đắng lập tức tràn ngập trong khoang miệng, không chỉ trong khoang miệng, mà là toàn thân đều ngập ngụa vị đắng, lấp đầy cả tim cả phổi. Y nghiêng người nằm trên giường, không muốn nghĩ, cũng không đành lòng nghĩ đến nguyên nhân làm mình đau khổ. Có lẽ đoạn tình cảm này không phải quá dài, nên yêu thương cứ thế theo gió bay đi, biến mất không một dấu vết có đúng không? Cũng may, đứa bé vẫn kiên cường ở lại, y nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, còn một sinh mệnh nối liền với y, nó không bỏ y mà đi, đây là niềm an ủi lớn nhất. Nghĩ đến chuyện suýt mất con, tim đau như bị ai bóp nát, cả đời y chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Đứa bé không sao rồi, cảm giác mệt mỏi tràn đến từng tấc trên  thân thể, Khổng Minh cứ như vậy mà thiếp đi.

Nghĩ đến việc thiếu chút nữa sảy thai, Khổng Minh nơm nớp lo sợ, vì thế nằm trên giường suốt hai ngày liền, đến ngày thứ ba mới đứng dậy. Mấy ngày tiếp theo, hai người cứ như những kẻ lạ người xa, lạnh lùng ra mặt, làm cho văn thần võ tướng khác  đều thấy áp lực nặng nề. Lưu Bị mỗi ngày đều luyện kiếm đến nỗi toàn thân tê dại. Còn Khổng Minh lại vùi đầu vào đống công vụ cao như núi, chỉ có như vậy mới quên đi cảm giác khó chịu cả thể xác lẫn tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro