Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Lưu Bị không có dũng khí đưa Khổng Minh rời khỏi Giang Hạ, chỉ nói mình có công vụ cần xử lí nên phải trở về thư phòng. Đoán được thuyền

Của Lỗ Túc và Khổng Minh đã rời bến đi xa, hắn chạy nhanh ta bến tàu nhìn theo con thuyền chỉ còn là một chấm đen giữa sóng nước Trường Giang, nước mắt bỗng chốc chan hoà trên mặt. Không biết làm thế nào trở về nội thất, Lưu Bị chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng. Vừa về tới, Lưu Bị đã gọi người mang rượu lên.

Đuổi hết hạ nhân ra ngoài, hắn uống rượu một mình, một ly rồi lại một ly. Trong lòng bật ra câu hỏi: vì cái gì? Tại sao lại như vậy? Có phải y sợ mình rồi không? Có phải y không chấp nhận mình không? Y thật sự muốn rời khỏi mình? Bình tâm? Làm thế nào mà bình tâm? Dù làm cách nào trong đầu vẫn không thể xoá được hình bóng của y. Khổng Minh a Khổng Minh, ta phải làm gì với ngươi đây, ta phải làm gì với bản thân mình? Chính mình thỉnh y xuống núi là vì muốn y phụ trợ mình thành tựu đại nghiệp. Nhưng không ngờ lại có tình cảm với y. Nghĩ là từ bỏ, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được.


Hắn lắc đầu cười khổ, tiếp tục nốc rượu. Chẳng lẽ say còn hơn tỉnh. Khi hạ nhân đi vào thu dọn, Lưu Bị đã say đến bất tỉnh nhân sự, miệng lẩm bẩm một cái tên: "Khổng Minh!"

Chiếc thuyền băng băng trên mặt sông Trường Giang hướng về Giang Đông,  Khổng Minh đứng trên thuyền, tựa vào lang can, nhìn xuống Trường Giang sóng cuộn. Tâm trạng so với Lưu Bị cũng không khá hơn là bao, nghĩ đến người kia y lại thấy tâm phiền ý loạn, vốn dĩ khi ở chung một chỗ với hắn y cảm thấy thoải mái lắm.

Hắn rộng lượng, nhân đức, đối đãi với bất kì ai đều nho nhã lễ độ, đặc biệt là đối đãi với chính mình, càng giống như vị trưởng giả hiền đức. Lúc nào cũng quan tâm đến mình. Trước giờ mình chưa từng có cảm giác ấm áp này. Mình cũng từng nghĩ, đời này kiếp này được phò tá một chủ công như vậy là phúc lớn nhất cuộc đời này!

Không ngờ tình cảm lại thay đổi như vậy, mình cũng chưa từng nghĩ đến, tình cảm của chủ công dành cho mình, mình làm sao chấp nhận được, mình cũng là nam nhân, chủ công, làm sao hắn có thể như vậy được? Hắn không nghĩ đến cảm nhận của mình sao?

Lỗ Túc cũng không hỏi thêm, chỉ cười cười. Lát sau, hắn nhớ tới điều gì, trịnh trọng nói với Khổng Minh:

"Lỗ còn một chuyện muốn thương lượng với tiên sinh. Thỉnh tiên sinh, sau khi gặp chủ công của ta đừng nói Tào Tháo binh hùng tướng mạnh, nếu không sẽ làm nhụt chí Giang Đông binh sĩ, không dám chung sức kháng Tào".

Khổng Minh nhàn nhạt cười: "Tử Kình huynh yên tâm, Lượng tự biết chừng mực".

Sau khi tới Giang Đông, Khổng Minh cũng không gặp Tôn Quyền ngay, mà là gặp văn võ bá quan trước.

Chủ công a, Khổng Minh thở dài, thừa nhận mình cũng thích hắn. Mê luyến hắn, trong lòng cũng không hiểu vì sao có cảm giác khác lạ như thế, nhưng cảm giác này không phải là yêu đương say đắm? Thấy Khổng Minh tâm trạng nặng nề, Lỗ Túc đứng bên cạnh hỏi:

"Tiên sinh, tiên sinh có chuyện gì sao?"

Khổng Minh ý thức được sư thất thố của mình, liền lấy lại bình tĩnh, gượng cười nói:

"Lượng không có việc gì, Tử Kính huynh đừng quá lo lắng".

Lỗ Túc cũng không hỏi thêm, chỉ cười cười. Lát sau, hắn nhớ tới điều gì, trịnh trọng nói với Khổng Minh:

"Lỗ có chuyện này muốn thương lượng với tiên sinh. Sau khi tới Giang Đông, gặp chủ công của ta, thỉnh tiên sinh đừng nói Tào Tháo binh hùng tướng mạnh, nếu không sẽ làm nhụt chí binh sĩ Giang Đông, không dám đứng lên kháng Tào".

Khổng Minh nhàn nhạt cười: "Tử Kính huynh yên tâm, Lượng tự biết chừng mực".

Sau khi tơi Giang Đông, Gia Cát Lượng không gặp Tôn Quyền trước mà là văn võ bá quan.

Vốn dĩ Tôn Quyền nghe danh Khổng Minh từ lâu, nhưng trong lòng không phục, muốn thị uy với y. Giang Đông anh tuấn cùng y lý luận một phen. Để chứng tỏ hắn có nhiều nhân tài mưu sĩ, chẳng qua hắn đánh giá quá thấp Khổng Minh. Vốn nghĩ Khổng Minh sẽ bị chỉnh đến không còn đường lui, nhưng ngược lại Khổng Minh khẩu chiến đàn nho Giang Đông, khiến bọn họ tất thảy ũ rũ cụp đuôi, không cách nào kháng cự.

Tiếp đến, Khổng Minh lại nói với Tôn Quyền nên quy thuận phương Bắc, cố ý khơi dậy ý chí kháng Tào trong hắn. Nhưng mà văn thần Tôn Quyền lại không nghĩ như vậy. Họ cho rằng đây là mưu kế của Gia Cát Lượng, y muốn mượn binh mã Giang Đông báo thù cho Lưu Bị, không thể tin được. Cách duy nhất là hàng Tào, đây mới là lối thoát. Tôn Quyền chần chừ không quyết định ngay, mời Chu Du, người đang huấn luyện thuỷ quân ở hồ Bà Dương trở về nghị định về quyết định này.


Tiếp đến, Khổng Minh lại nói với Tôn Quyền nên quy thuận phương Bắc, cố ý khơi dậy ý chí kháng Tào trong hắn. Nhưng mà văn thần Tôn Quyền lại không nghĩ như vậy. Họ cho rằng đây là mưu kế của Gia Cát Lượng, y muốn mượn binh mã Giang Đông báo thù cho Lưu Bị, không thể tin được. Cách duy nhất là hàng Tào, đây mới là lối thoát. Tôn Quyền chần chừ không quyết định ngay, mời Chu Du, người đang huấn luyện thuỷ quân ở hồ Bà Dương trở về nghị định về quyết định này.

Sau khi Chu Du hội kiến văn thần võ tướng Giang Đông, lập tức phân phó hạ nhân mời Lỗ Túc cùng Khổng Minh tới gặp mình.

Khổng Minh cùng Lỗ Túc vừa đi đến cửa đã nghe một giọng nữ nhân cất lên từ trong phòng:

"Tướng quân vội vã trở về, hẳn là rất mệt, thần thiếp nấu một chén canh, nhân lúc còn nóng tướng quân mau uống đi".

Sau đó là một giọng nam:

"Làm phiền phu nhân, cứ để đó, ta còn có việc, phu nhân lui xuống trước đi".

"Dạ" Khổng Minh nhìn lên ánh đèn rồi nhìn nữ nhân cúi người nói: "thiếp thân cáo lui".

Vậy nữ tử này là Giang Đông Tiểu Kiều nức tiếng xa gần sao? Khổng Minh nghĩ thầm: "nghe nói Chu Công Cẩn cùng phu nhân Tiểu Kiều phu thê tình thâm. Nhưng mà cảnh tượng vừa rồi, ta lại thấy hai người bọn họ đa phần là khách khí?" Không kịp nghĩ nhiều đã bị Chu Du mời vào.

Đây là lần đầu Khổng Minh gặp Chu Du. Hắn khoảng hơn ba mươi, dung nhan như ngọc, tú mỹ bất phàm, cốt cách cao ngạo trời sinh. Nhưng mà, giữa mày khó nén một tia ưu thương, Khổng Minh cũng không hiểu vì sao trong lòng bỗng nhiên buồn bực.

Chu Du lúc này tán thưởng dung mạo Khổng Minh không thôi, tuấn tú phiêu dật khí chất thần tiên không thể nào với tới.

Vì Chu Du chính miệng nói kháng Tào, Khổng Minh cố tình bóp méo ý nghĩa ban đầu của "Đồng Tước đài phú" của Tào Thực.  Từ "liên Nhị Kiều ư Đông Nam hề" thành "lãm Nhị Kiều ư Đông Nam hề".

Còn nói Tào Tháo muốn Nhị Kiều, tiêu khiển tuổi già, thật sự thành công chọc giận Chu Du. Lập tức muốn một trận tử chiến với Tào Tháo. Khổng Minh cũng cảm động, tỏ ý chân thành hợp tác, cả hai hợp lực kháng Tào!

Ngay buổi tối hôm đó, Khổng Minh sau khi trở về dịch quán thì đã khuya, y nằm trên giường suy nghĩ về chuyện của mình và Lưu Bị.

Cả đêm trằn trọc không ngủ đến rạng sáng mới mơ màng thiếp đi. Vì thế hôm sau y dậy muộn, thức dậy thì cũng đã trưa, sau khi rửa mặt xong y ra ngoài tản bộ. Trong lúc đi dạo, y nghe tiếng đàn đâu đó vang lên, tiếng đàn uyển chuyển du dương lại mang một chút sầu bi thương cảm. Ai là người đánh đàn? Khổng Minh lần theo tiếng đàn mà tìm, đến bờ sông, y thấy một bóng người ngồi đánh đàn, là Chu Du. Chắc hắn đang có tâm sự, y không dám kinh động chỉ lẳng lặng đứng sau lắng nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro