Chương 12: GẶP NHAU RỒI LÌA XA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: GẶP NHAU RỒI LÌA XA

Ngôi nhà gỗ trên vách núi này hẳn là nơi ở  của Tương Liễu, người bình thường đều không thể lên xuống được.

Tiểu Yêu ngơ ngác ở lại đây dưỡng thương mấy ngày, trong thời gian đó chỉ có Mao Cầu tới, để lại thức ăn rồi nhanh chóng bay đi.

Tiểu Yêu đang định một mình leo xuống vách núi, duỗi chân ra, cảm nhận được gió núi thổi qua, lòng bàn chân lạnh buốt, mây mù cuồn cuộn dưới chân như thể sắp bay lên nuốt chửng nàng trong khoảnh khắc tiếp theo.

Nàng rút đầu lại và tiếp tục ở lại trong ngôi nhà của Tương Liễu hồi phục vết thương.

Cho đến ngày thứ năm, Mao Cầu lại đến, lần này nó đưa nàng trở về. Chỉ là con chim đáng ghét này liên tục bay thật nhanh và xoay tròn khiến Tiểu Yêu phải nôn khan hết lần này đến lần khác sau khi nó hạ cánh.

Trở về bộ dáng của Văn Tiểu Lục, Tiểu Yêu vội vàng chạy về Hồi Xuân Đường. Mấy ngày không gặp, lão Mộc có lẽ sẽ lại dùng thìa lớn đánh nàng.

Nàng vừa mới đến ngoài cửa Hồi Xuân Đường, đã bị một thị nữ ăn mặc chỉnh tề ngăn lại.

Vẻ mặt của người người thị nữ có vẻ lo lắng, như thể cô ấy đã đợi Tiểu Lục ở đây đã lâu, nhưng lễ nghi chào hỏi lại không hề lộn xộn. Tiểu Yêu đoán rằng đây chắc chắn là thị nữ trong nhà Đồ Sơn.

Quả nhiên, cô ấy dẫn Tiểu Lục đến phủ Du Tín.

Du Tín cung kính cúi đầu chào Tiểu Lục và đưa Tiểu Lục một phong thư. Phong thư này được phong ấn bằng linh lực, sau khi Tiểu Lục nhận lấy, Du Tín tạo ấn giúp Tiểu Lục gỡ bỏ phong ấn. Khi mở phong thư ra, bên trong là một lá thư, Tiểu Yêu nhận ra đây chính là chữ viết tay của Cảnh.

“Hoàng đế lâm bệnh nặng, Ngũ Vương nắm quyền, Trung Nguyên xảy ra hỗn loạn, Chuyên Húc bị tấn công, Vương Cơ nhanh chóng trở về.”

Tiểu Yêu bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, nhưng nàng vẫn không hiểu rõ ý nghĩa đầy đủ của những dòng chữ này.

"Ông chủ Du, Hiên Viên hoàng đế bệnh nặng khi nào? Tại sao lại bệnh nặng? Chuyên Húc bị tấn công có bị thương nặng không?"

“Lục Ca, Hiên Viên hoàng đế nửa tháng trước đã nằm trên giường. Ngũ Vương nói rằng Hoàng Đế bị bệnh, nhưng có lẽ là do trúng độc nên ngủ mãi không thể tỉnh lại. Hoàng đế Hiên Viên đang nằm trên giường, thế lực bây giờ đã nằm trong tay của Ngũ Vương và Thất Vương. Vài ngày trước, con trai thứ hai của Ngũ Vương bị tấn công bởi cung tên ở trấn Thanh Thủy, Ngũ Vương đã giận dữ và yêu cầu nhà Phòng Phong giao nộp thủ phạm. Còn có tin sắp tới sẽ dẫn quân đi khảo sát Thần Nông Sơn vì có tin đồn Hiên Viên Hoàng Đế đã bị tứ đại gia tộc Trung Nguyên ám sát…”

Du Tín có vẻ do dự, liếc nhìn Tiểu Lục, thấy vẻ mặt của Tiểu Lục vẫn như thường, ông ấy nói tiếp: "Hoàng tôn Chuyên Húc gần đây đã bị tấn công nhiều lần ở Trung Nguyên, chắc là Ngũ Vương và Thất Vương đã muốn diệt tận gốc. May mắn thay, Chuyên Húc điện hạ có cảnh giác, chúng vẫn chưa đạt được mục tiêu. Về phần sự trở lại nhanh chóng của Vương Cơ... "

Tiểu Lục thấy Du Tín cúi xuống và quỳ lạy mình: "Thảo dân kính chào Vương Cơ."

Tiểu Yêu sửng sốt một lát, trong lòng cười khổ. Đây là sự thông minh của người tộc Đồ Sơn sao, nàng đã che đậy nhưng vẫn bị Thập Thất nhìn thấu, điều này cho thấy Đồ Sơn Cảnh khi là chính hắn sáng suốt và mưu mô đến mức nào, khó trách trước kia ông ngoại nàng rất ngưỡng mộ hắn.

Đỡ Du Tín đứng dậy, Tiểu Yêu ngồi xuống uống mấy tách trà, miễn cưỡng đè nén những suy nghĩ bất an của mình.

“Vương Cơ, nhanh chóng trở về.” nàng cũng hiểu ý của Thập Thất. Chuyên Húc bị Ngũ Vương truy đuổi gắt gao, sẽ hiếm khi nhận được sự tin tưởng và thiện cảm của các gia tộc ở Trung Nguyên. Nhưng nếu Cao Tân Đại Vương Cơ đi bên cạnh Chuyên Húc, thế lực của các phe ít nhất có thể thu liễm lại một chút, mới có thể dần dần nhận ra Chuyên Húc muốn gì và đứng về phe Chuyên Húc.

"Ông chủ Du, ông có thể giúp ta gửi một tin tức cho Ngọc Sơn được không?"

"Vương Cơ, nhị công tử nói rằng Vương Cơ có thể tùy ý sử dụng toàn bộ tài sản của tộc Đồ Sơn ở Đại Hoang." Du Tín cung kính đưa một con dấu bạch ngọc có hình hồ ly cho Tiểu Yêu.

Sau khi ra khỏi Du phủ, Tiểu Yêu đi dọc theo con đường, chào hỏi tất cả người quen của nàng. Hơn hai mươi năm nay, Lục y sư ở đây rất được coi trọng, mọi người đều cười lớn, có người hét lên: "Lục Ca, lấy một cái bánh rán nhân thịt vừa ra khỏi lò đi." Có người hét lên: "Lục ca, cảm ơn anh vì đã kê thuốc trị khỏi bệnh đau đầu của ta."

Tiểu Lục mỉm cười, đáp lại từng người một, mấy ngàn năm trước khi nàng lại lần nữa quay về đây bước đi trên con phố này, dù khung cảnh vẫn như cũ nhưng cũng không còn người quen chào hỏi nàng như bây giờ nữa.

Tiểu Lục đi vào tiền sảnh, không có bệnh nhân, Tang Điềm Nhi đang sắp xếp dược liệu.

Quay ra sân sau, Lão Mộc đang ngồi xổm trên mặt đất sửa chữa ngư cụ, lẩm bẩm lằng nhằng vì người nào đó mấy hôm nay không về nhà.

Tiểu Lục cố gắng nở nụ cười, đi tới vỗ vỗ vai lão Mộc, tùy ý hỏi: "Mặt Rỗ và Xuân Đào dự định khi nào cưới?"

Lão Mộc trợn mắt nhìn Tiểu Lục: “Còn biết đường về nhà sao?” Một lúc sau, ông gãi đầu nói: “Nhà Xuân Đào đã chọn mấy ngày tốt, ngày mười lăm tháng sáu, ngày hai mươi tháng bảy và ngày bảy tháng tám. Đang chờ ngươi về cùng lựa chọn”

"Vậy chúng ta hãy làm vào ngày mười lăm tháng sáu đi, tức là ngày mốt. Hãy làm khi ta còn ở đây." Tiểu Lục cười nói.

Lão Mộc sửng sốt. Một lúc lâu sau, ông mới vịn vào tường đứng dậy, nhìn Tiểu Lục trong nước mắt.

Tiểu Lục quay người lại, không đành lòng nhìn ông như vậy, chỉ ngẩng đầu nhìn mây trên bầu trời, thật lâu mới có thể cầm được nước mắt.

"Lão Mộc, ngươi có muốn quay lại Hiên Viên không?"

"Trước đây ta đã nghĩ tới, nhưng bây giờ lại không nghĩ tới, lúc còn sống cũng không nghĩ tới, nhưng chết rồi cũng không nên nghĩ tới." Lão Mộc ngồi xổm lại, tiếp tục sửa giỏ cá mà không ngẩng đầu lên.

Vào ngày mười lăm tháng sáu, Lão Mộc đã tổ chức hôn lễ cho Mặt Rỗ và Xuân Đào, hôn lễ náo nhiệt và lớn đến mức Mặt Rỗ vừa sợ hãi vừa lo lắng rằng Lão Mộc sẽ tiêu hết tiền tiết kiệm của Hồi Xuân Đường.

Những người bán hàng ở phố Đông, những khách hàng thường xuyên tới Hồi Xuân Đường, những người bạn nhậu cùng ông, Lão Mộc đều mời mọi người đến để chung vui.

Trong sân, một nhóm thanh niên đang trêu chọc Mặt Rỗ và Xuân Đào, thỉnh thoảng lại bật cười to. Những đứa trẻ con vừa ăn hoa quả vừa chạy ra chạy vào, trong khi một số khác thì vừa uống rượu vừa cười đùa. Ai cũng vui mừng cho cặp đôi mới cưới, ai cũng vui mừng vì cuộc tụ họp hiếm có, ai cũng đang tận hưởng giây phút vui vẻ này.

Tiểu Yêu không có việc gì làm, ngồi ở một góc trong sân, ngơ ngác nhìn đám người họ. Chuỗi Hạt bỗng nhiên chạy tới, lắp bắp nói: "Có... khách quý." Rồi kéo Tiểu Lục ra ngoài.

Tương Liễu mặc y phục trắng mang mặt nạ băng, đứng ở cửa Hồi Xuân đường, dáng người cao gầy, thanh nhã như đóa sen trắng sau mưa, sạch sẽ đẹp đẽ đến mức ai cũng ngại ngùng muốn quay về nhà đi tắm một trận cho bản thân sạch sẽ được như y.. Lão Mộc thậm chí còn xấu hổ không dám nhận quà, tay mạnh mẽ lau vào quần áo, nhưng vẫn sợ một chút mồ hôi của ông sẽ làm bẩn sang y.

Tiểu Lục mỉm cười đi tới, rất tự nhiên nhận lấy quà của Tương Liễu, nắm tay y đi vào phòng sau, sau đó lại khôi phục lại hình dạng của chính mình.

Tương Liễu nhìn mọi người đang vui vẻ bên ngoài cửa sổ, nghi hoặc hỏi: "Đợi bọn họ đều chết đi, e rằng ngươi cũng sẽ không còn giống như bây giờ?"

Tiểu Yêu nói: “Ta sợ cô đơn không tìm được chỗ nương tựa lâu dài. Tình bạn ngắn hạn cũng rất tốt.”

Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu đang cười tay rót rượu vào ly đưa cho y: “Đã đến đây thì ngài uống rượu mừng nhé. Ta tự tay ủ.”

Tương Liễu uống xong một ly, bình tĩnh nói: “Ngoại trừ chất độc trong rượu, cũng tạm được.”

Tiểu Yêu quan tâm hỏi: “Ngài bị trúng độc à?”

Tương Liễu khinh thường nhìn Tiểu Yêu.

“Ta sẽ rời đi.” Tiểu Yêu đột nhiên nói.

Tương Liễu lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.

Tiểu Yêu lại lấy một chiếc ly mới rót cho y một ly rượu bình thường

"Ta trước tiên sẽ đi Cao Tân, sau đó đi Trung Nguyên."

Tương Liễu im lặng.

"Ngài biết tìm ta ở đâu không? Mỗi nửa tháng một lần, nhớ lấy thuốc ta làm cho ngài."

Tương Liễu đột nhiên cười khẽ: "Ngươi đi Trung Nguyên, nhớ kỹ tránh xa nhà Phòng Phong."

"A?" Tiểu Yêu mỉm cười, giả vờ ngơ ngác.

Tương Liễu nhìn nàng: “Ta cũng muốn cảm ơn Vương Cơ đã cứu Thần Nông quân, chuyển sự chú ý đến Trung Nguyên. Bây giờ đến lượt Trung Nguyên nếm mùi phẫn nộ của Ngũ Vương.”

Tiểu Yêu nghĩ đến cũng buồn cười, quả thực là sai lầm của nàng gây ra phiền toái cho Trung Nguyên. Nàng có thể tưởng tượng được Đồ Sơn Cảnh và những người khác đang tìm kiếm kẻ ám sát hôm đó từ nhà Phòng Phong đến mức nào. Sau đó nghĩ lại, Phòng Phong Bội... không biết sẽ nói sao.

Tiểu Yêu lại nhìn chằm chằm Tương Liễu, hỏi: "Ngài có biết cách tìm ta không? Hoặc làm cách nào ta có thể tìm được ngài."

Tương Liễu không để ý đến nàng, chậm rãi cầm bánh ngọt trên bàn lên ăn.

Tiểu Yêu đến gần y, kéo tay áo y lắc lắc: "Ta chỉ muốn được gặp lại Mao Cầu..." Đôi mắt nàng dần dần đỏ hoe.

“Mao Cầu sẽ tìm thấy ngươi.” Tương Liễu uống ly rượu mới nàng vừa rót rồi rời đi.

Tiểu Yêu mỉm cười tự rót cho mình một ly rượu vào ly rượu Tương Liễu vừa uống, và uống cạn, rượu nàng ủ quả nhiên rất ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro