Phần 1+ 2 Sóng Gió Gia Tộc, Sự hi sinh và nước mắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu thì giới thiệu sơ qua về họ nhà em để các bác nắm sơ tình hình câu chuyện và không gạch đá. Bố mẹ em là người Hoa, ông bà tổ tiên em từ Tứ Xuyên TQ di cư sang Việt Nam từ những đầu thế kỷ 19 và cũng như bao người Hoa thời đấy là đi thẳng vào nam, cụ thể là Bến Tre. Trong quá trình khai hoang và phát triển, ông bà và các bậc tiền nhân đã kinh qua rất nhiều chuyện kỳ quái, ma mị và huyễn hoặc ở vùng đất hoang vu xứ lục tỉnh Nam kỳ xưa và để lại cho con cháu những giai thoại truyền đời. Thôi không dài dòng văn tự nữa, em vào chuyện luôn.
Chuyện đầu tiên phải kể từ thời ông cố đầu tiên và lý do rời quê hương đi di cư.
Chuyện 1: Sóng gió gia tộc.
Gia tộc của em họ Hoàng, theo gia phả thì là tập ấm, từng nhiều đời làm quan trong triều Thanh và tất cả đều là quan văn, nghe đâu là luật Thanh triều khi ấy người Hán chỉ được làm quan văn. Thời đại cực thịnh của gia tộc là vào thời Ung Chính , khi ấy có người trong họ làm đến quan khanh( em cũng chả biết là chức như nào) nhưng dần dà thì gia đạo suy vi, một đời lại tệ hơn một đời, người sau lại tệ hơn người trước, quan chức cũng bãi, các công việc làm ăn, kinh doanh cũng thất bát. Sau đấy thì trong tộc có một nhánh nhỏ là thầy phong thủy( trong sách ghi là thầy phù thủy, em nghĩ phong thủy hợp hơn) hợp gia tộc và thông báo rằng phát hiện ra âm trạch của họ Hoàng đã gãy, do huyệt này kiểu chỉ vượng được trăm năm, giờ đã tận tuyệt và trở thành hung huyệt, là lúc gia tộc tàn bại không gỡ lại được dù đã thử mọi cách.
Con cháu về sau họa lâm đầu, không lao ngục cũng hung sát, tuyệt khó cứu. ( Lúc đấy chắc các cụ cũng stress lắm

).
Sau khi bàn bạc thì các cụ cùng đưa ra 2 idea, 1 là giờ giữ mạng hơn giữ tiếng, con cháu sẽ cho đi làm con thừa tự họ khác( kiểu con nuôi) và đổi họ để không rước phải nghiệp báo của họ Hoàng, 2 là phải bỏ đi càng xa âm huyệt này càng tốt, để tránh nạn, chắc nghĩ đi xa thách tìm ra bố mày.
Và thế là một nhánh đại bộ phận họ Hoàng với tinh thần tự tôn dòng Họ, đi không đổi tên ngồi không đổi họ 

 đã khẳng khái ra đi, nghe đâu đi khắp nơi nào là Philippin, Singapore, va tất nhiên là Việt Nam nữa. Nhưng đen cho các cụ, ngỡ đâu bố đi là bố khẳng khái giữ họ , ai ngờ sang Việt Nam, đi vào Nam lại “ Kỵ húy” chúa Nguyễn Hoàng, không được giữ họ cũ mà phải đổi thành họ Huỳnh :’)). ( Các cụ lúc đấy chắc kiểu: đùa bố mày chắc, thôi kệ m*, ý trời ý trời. Haha.)
Và các bác nghĩ là xong á, thế mà chưa các bác ạ. Tổ tiên em vẫn còn ở Trung Quốc ấy, các cụ vẫn chưa chịu đi, công nhận các cụ dai thật sự.
Các cụ nhà em vẫn ở lại và cũng chả đổi họ, cứ thế mà sống, đến 2 đời, ba đời sau thì đã gọi là năm cùng tháng tận, gặp năm đại dịch, cả họ mấy chục mạng chết cả, còn lác đác vài người, thêm cả nạn đói nên phải dắt díu nhau rời Tứ Xuyên mà chạy đến Hán Trung định cư và chính thức mở đầu cho chuỗi những biến cố, những chuyện kỳ ảo và cũng mở đầu cho gia tộc em. ( Post dài, em viết tiếp các phần dưới bình luận nhé.)
Cảm ơn các bác đã quan tâm chuyện, vẫn còn tiếp theo rất nhiều và đây đều là chuyện được viết lại trong Huỳnh Gia Dị Truyện của gia tộc, hiện vẫn còn lưu giữ ở nhà thờ tổ “ Nhà Cổ Đại Điền” Bến Tre do ông cố em xây dựng và hiện đang là di tích quốc gia. Các bác có thể lên Google mà xem nhé. Đừng gạch đá hay bảo em chém gió tội em.

Chuyện 2: Quyền Huynh Thế Phụ, tình thương và nước mắt( Tựa đề nghe mùi Tàu phết nhỡ, thôi tóm tắt “ XÉM BỊ ĂN THỊT”).

Tiếp nối chuyện trước, khi rời Tứ Xuyên dọn về Hán Trung thì lúc đấy đã là những năm đầu Gia Khánh, em nghĩ chắc cũng khoảng những năm 1800, như mô tả thì nơi đấy gần như “ Sơn cùng thủy tận”, khu hoang vu, tận trong núi, xa phố thị, cây cối cằn cọc không trồng trọt được gì( chả hiểu thế mà các cụ di cư đến đấy làm gì không biết). Gia đình lúc đấy trên chỉ còn mẹ già, dưới thì có em nhỏ, người em tên là Tử Nam, không biết là tên thật hay tên tự, gánh vác gia đình lúc đấy có mỗi người con trưởng tên Xú ( rõ chán, em tên đẹp thế mà lại..).

Truyền là cụ Xú vóc người không cao nhưng lưng rộng, tay to, chân rắn, ông làm tất cả mọi việc có thể để nuôi sống gia đình mà vẫn đói ăn. Nhưng điều phi thường và em phục nhất là ông vẫn cho em trai đi học, ông Tử Nam ( con xin lỗi vì đã gọi tên tộc của Cụ, xin cụ tha thứ đừng về vặt cổ con, huhu) thì đi học tận Trường An từ lúc 10 tuổi, ở nhờ nhà người quen, cứ mỗi tháng là ông anh lại gửi tiền và gạo ra cho ăn học, cứ như thế mà suốt 8 năm. Ông đến giờ đã cao to, trắng trẻo, bụng làu kinh sử, đầu tỏ thi ca. Tranh thủ lúc tiết hạ mát mẻ, lại được cho nghỉ học, ông về quê thăm mẹ già với ông anh thân yêu đã xa cách nhiều năm.

Về đến thì biết mẹ vẫn khỏe , còn ông anh thì đã trung niên mà vẫn chưa vợ, dáng người thì đã thấp nhỏ hơn em trai nhiều và cũng tiều tụy, lam lũ do ngày đêm tần tảo. Số là anh Xú thì ở trong xứ khỉ ho cò gáy này thì có làm ăn được gì, buổi trưa thì ông vào núi chặt, nhặt lá tre, củi tre trong rừng, rồi bó thật chặt lại làm nhiều bó lớn, xong thì đến tầm giờ Tý ( khoảng 12g đêm) thì bắt đầu gánh tất cả ĐI BỘ đến kinh thành, lúc đến là giờ Thìn ( tức khoảng 7 - 8g sáng), bán xong củi, mua thức ăn rồi tranh thủ về.

WTF?? Đi bộ 8 tiếng đồng hồ, mà còn gánh hàng, mà còn đường núi, xong còn đi về nữa chứ???
Ông Tử Nam thấy anh làm thế bao nhiêu năm nuôi mình ăn học thì cũng thương, mới xin anh là đêm nay cho em đi cùng anh gánh đồ đi bán, để phụ anh với đi cùng cho vui.
Anh Xú thì bảo thôi nặng lắm chú, chú là ông học trò khiêng sao nỗi, lại hao sức rồi bệnh thì nguy. Ông em thì đang sức trẻ với đang tình cảm dạt dào nên cứ nài, chắc kiểu:“ Ô hay ô hay, em thân trai chí tại tứ phương, sức dài vai rộng, lực bạt sơn hề khí cái thế....Các kiểu các kiểu” nên anh trai cũng cho đi theo. Hằng ngày thì ông anh gánh phải 20 bó, cứ 10 bó một đầu cả lá và cũi, nhưng nghĩ thương em nên chỉ cho em vác 5 bó một đầu, mà chỉ riêng lá thôi. Thế là giờ tý ngủ dậy, cơm nước xong anh em lên đường.
Thời xưa rừng hoang vu, dã thú rất nhiều và người ta sợ nhất là cọp, beo, bên cạnh đấy còn có ma rừng quỷ núi nên đêm đi gánh hàng người ta vẫn họp nhau thành từng đoàn trên 10 người, châm lửa, cùng nhau vượt rừng. Và luật là người đi đầu tiên và người cuối cùng châm một ngọn đuốc và thắp sáng liên tục để dẫn đường và đoạn hậu, tuyệt đối không được nói chuyện từ giờ tý đến giờ dần, cứ theo ánh lửa trước mà đi, không quay đầu cho đến giờ dần.

Người em lúc đầu tưởng nhẹ nhưng khi gánh lên mới thấy khá nặng dù chỉ có 10 bó lá, đi được đến hết giờ tý ông đã mỏi rã rồi, gánh đâu có quen, thế là ông lén lén bỏ lại 2 bó, tưởng đỡ rồi thế mà đi tiếp thì vẫn mỏi, chịu không nổi ông lén bỏ thêm 2 bó nữa, cứ thế đến giữa giờ sửu thì 2 đầu gánh của ông mỗi đầu còn một bó ( chán thanh niên) vai đau buốt, chân mỗi nhừ, môi khô đắng, lần đầu tiên trong đời ông phải chịu cực như thế. Ông đã muốn ngồi phịch xuống rồi mà đoàn người vẫn lầm lũi đi thì cũng đành đi theo. Đến đầu giờ dần thì đoàn ngừng lại nghỉ và bắt đầu nói chuyện rôm rả, ông Xú giải thích cho ông hiểu là theo quan niệm, từ giờ Tý đến giờ Sửu âm khí nặng, ma quỷ dễ tác quái nên phải im lặng châm đèn mà đi, tránh việc gọi tên gọi tuổi mà bọn nó nhớ thì lần sau nguy hiểm, đến giờ Dần thì âm khí tan rồi, nên thoải mái hơn. Nói đến đây thì bỗng trời nổi gió, cả đoàn im bặt, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi đến lượm giọng ( đại boss đã xuất hiện

Mọi người cũng đã loáng thoáng nhận ra ai đến, trong bóng tối dần xuất hiện 3 đóm xanh rực lên như lục bảo......
3 đóm sáng đấy là 3 ngọn lửa nhỏ bay vòng tròn cách mặt đất tầm 1 sải? Ngay phía dưới là một gương mặt to cỡ miệng chum? 2 mắt to vần đỏ, hàm răng trắng nhởn đang chảy dãi lòng thòng, trong ánh sáng 2 ngọn đuốc mập mờ thứ ấy thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh đoàn người.
Bổng có người thốt lên: Tinh Quân đến rồi!!!
( Em được biết người xưa đi rừng kị nhất chữ hổ, tránh dùng sợ gọi hổ ra và có gặp cũng tránh kêu vì sợ hổ nổi giận, còn "Tinh Quân" ở đây về sau này em và bố có bay về Tứ Xuyên để tìm người thân tộc nhưng không được và nghe được rằng riêng dân vùng Tứ Xuyên, Hồ Nam tục rằng Hổ là Tinh Quân trên trời xuống đẻ ra các dòng họ bản xứ nên gọi kính trọng là Tinh Quân, đến giờ vẫn còn cách gọi và tục thờ Tinh Quân kiểu như dân ta gọi là ông 30 vậy, và 3 đóm sáng xanh trên đầu hổ khả năng là thứ mà dân ta gọi là ma trành, kiểu những người bị hổ ăn thịt ấy).
Quay lại truyện, khi người kia vừa thốt lên thì đúng là giọt nước tràn ly, nhiều người trong đoàn đã không chịu nỗi, vứt quang gánh, đuốc lửa bỏ chạy, và lúc đấy 2 ông nghe rõ một tiếng không phải gầm cũng chẳng phải thét, mà giống như tiếng sấm vậy, một con hổ khổng lồ nhảy vào vòng người và bắt đầu tàn sát. Con hổ rất to, phải dài đến một trượng( tầm 4 đến 4.7m), vai cao ngang vai người. Nó cứ tát cứ vả cứ đớp liên tục, máu như nhuộm đỏ cả đất trời, thiên hôn địa ám. Trong lúc mọi người tán loạn thì ông Tử Nam chết điếng, đầu óc tê rần, không thể chạy nỗi, may sao ông Xú thấy em trong hiểm cảnh nên kéo lấy em mà chạy thục mạng, quang gánh đều vứt cả. Còn ông Tử Nam thì ngơ ngẩng như từ chổ chết chưa về, vừa chạy vừa đọc Hiếu Kinh, rạng sáng thì đến kinh thành, cả lũ mới biết mình còn sống, kiểm lại thì mới biết đội 11 người đêm qua đã có 5 cụ dính thẻ đỏ, còn lại 6 cụ thì một ông ngẩn ngơ gọi nữa ngày mới tỉnh...
Sau đấy thì hỏi ra, khi qua rừng thì mọi người đi nhanh, lại ngược gió tránh để lại mùi, nào ngờ ông Tử Nam cứ vứt củi lại dọc đường nên khả năng cao là hổ theo dấu, theo mùi mà tìm được, tội cụ, đã fram kém mà còn tạ nặng thế, bóp cả đội.)

+Tiếp chuyện.
Sau đêm kinh hoàng và cực khổ đấy, thế giới quan của ông Tử Nam hoàn toàn thay đổi, từ nhỏ đến lớn ông chỉ lo học hành, sống trong kinh đô phồn hoa, chỉ biết rằng mẹ già và anh cả ở quê vẫn đang tần tảo nhưng cực khổ ra sao thì ông nào biết!
Đến hôm nay ông mới nhận ra gần chục năm qua anh mình đã sống trong cuộc sống thế nào? Làm quần quật ngày đêm đến mức người khô kiệt, đi đằng đẵng dặm trường đến mức chân đã đóng mài dày, ăn uống thiếu thốn, quần áo mỏng manh vá chằng vá đụt, đã 30 tuổi mà vẫn chưa có chút vợ con và hơn hết là tính mạng luôn như trên bàn chông, không biết lúc nào sẽ chết?
Ôi, thế mà anh ta vẫn đều đặn gửi tiền gửi gạo cho ta chưa từng chậm trễ, ôi, ta thì vẫn cứ dửng dưng nào biết người anh vĩ đại của ta đã chịu khổ sở như thế nào? Tử Nam ơi, mày có còn là đàn ông nữa không? Anh ơi!!!
Đau đớn xé lòng như thế, ông Tử Nam đã về Trường An ngay trong ngày, trả lại mũ và sách không học nữa. Sau đấy ông về thu xếp nhà cửa, quỳ lạy ở sân nhà cả đêm, hướng về mẹ già và anh trong nhà mà khóc, khóc vì bất hiếu phụ sự mong chờ của mẹ, khóc vì bất nghĩa phụ công của anh nuôi nấng, khóc vì bất nhân với bản thân đã bỏ lỡ học hành, đường công danh từ nay đã như gió Sở mây Tần, chí tang bồng cũng đành gác lại sau lưng. Hửng sáng ông dứt áo ra đi, mang theo máu thương hồ(kinh doanh)  suôi xuống Vân Nam để mua bán, quyết phải để lúc quay về cho mẹ già hưởng phú quý, anh cưới được hiền thê. Nào có ai ngờ, lần đấy ra đi là lần vĩnh biệt, người đi kẻ ở, trời Nam đất Bắc chẳng gặp nhau. " Tự thuở mang gươm đi mở cõi, ngàn năm thương nhớ đất quê hương" Em mượn câu này vì tức cảnh sinh tình, các bác gạch đá, em xin nhận ạ. ẦYYY,buồn cho cụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro