chương 1: hỗn loạn thành prospero

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Prospero, với những cột tuyết phủ trắng quanh năm và lớp sương mù mờ ảo, tựa như một hòn ngọc lạnh giá giữa vùng đất hoang vu. Đây là nơi cư ngụ của tộc Nhân Mã, với thủ lĩnh là Jordan, cha của Sagittariu. Sagittariu, năm nay tròn 19 tuổi, đang đứng trước ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời mình: Lễ Ban Truyền Cung Thần. Một năm nữa, anh sẽ kế thừa chức vị thủ lĩnh từ cha mình, trong một cuộc đấu sinh tử không thể tránh khỏi.

Trong bữa ăn, Jordan nhấn mạnh tầm quan trọng của vai trò mà Sagittariu sắp đảm nhận. Giọng ông trầm ấm và đầy tự hào khi kể lại những chiến tích oai hùng trong quá khứ, nhưng đâu đó, có chút mệt mỏi len lỏi trong từng lời nói.Mỗi vinh quang dường như đều chất chứa một gánh nặng, mà giờ đây, ông mong muốn Sagittariu tiếp nhận và gánh vác, để tiếp tục hành trình mà ông đã khởi đầu.

- "Sagittariu, hãy ăn uống cho đàng hoàng," mẹ anh quát, buộc anh phải ngồi thẳng lưng và giữ tư thế trang nghiêm.

- "Con có biết con là một quý tộc không? Con phải cư xử sao cho xứng đáng với địa vị của mình," mẹ anh tiếp tục, ánh mắt không cho phép bất kỳ sự phản bác nào.

- "Ôi trời, mẹ nó cứ làm quá lên," Jordan lên tiếng, vẻ mặt thản nhiên nhưng lại co rúm lại khi mẹ anh lườm với ánh mắt sắc lạnh.

Bất chợt, một chiến binh lao vào phòng, hơi thở dồn dập, giọng nói đầy lo lắng: "Thưa ngài, có chuyện gấp! Chúng ta đang bị tấn công!"

Ngay lập tức, Jordan dẫn đầu đội quân và Sagittariu theo sau. Khi nhìn thấy sinh vật khổng lồ, Sagittariu không kìm nổi tiếng hét hoảng sợ:

- "Là nó, chính là nó!"

Một sinh vật khổng lồ với thân hình đen nhúm, đôi mắt đỏ hoe rực sáng như lửa địa ngục, đang lao tới thành Prospero với tốc độ kinh hoàng. Từng hơi thở của nó vang lên như tiếng rên rỉ từ vực sâu, khiến tai Sagittariu như muốn nổ tung. Mỗi bước tiến của nó làm mặt đất rung chuyển, và miệng nó không ngừng lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa, "lust...lust...lust..." như thể đang bị ám ảnh bởi một cơn cuồng loạn vô hình, khiến người dân trong thành sợ hãi chạy tán loạn.

Jordan lập tức triệu tập các chiến binh Nhân Mã, quyết định tự mình ra trận. Vị thủ lĩnh dũng mãnh vác cung thần của tổ tiên, Từ trên cao, những mũi tên sắc bén lao xuống với tốc độ và sức mạnh kinh người, được biết đến với khả năng xuyên thủng cơ thể kẻ địch như những lưỡi dao sắc lẻm. Thế nhưng, sinh vật quái dị này lại có lớp da cứng như đá, khiến cho những mũi tên ấy chỉ như vô nghĩa khi chạm vào. Không hề suy chuyển, nó tiếp tục tiến lên, sự bất khả xâm phạm của nó khiến cuộc chiến trở nên căng thẳng và nguy hiểm hơn bao giờ hết.Sinh vật khổng lồ vung tay với sức mạnh kinh hoàng, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Những vết nứt lan rộng như những vết thương sâu hoắm, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi. Cổng thành kiên cố, biểu tượng của sự bảo vệ vững chắc, bị đè sập dưới sức mạnh của nó, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Sự kinh hoàng lan tỏa khắp nơi, khi thành Prospero dường như không còn chỗ nào an toàn trước cơn cuồng nộ của con quái vật.

- "Sagittariu, rung chuông sơ tán người dân!" Jordan hét lên.

Sagittariu nhìn cha mình với vẻ lo lắng. Anh không biết nếu rời đi thì cha và các chiến binh sẽ ra sao.

- "Nhanh lên, con muốn người dân trong thành chết oan à? Dẫn mẹ và em sơ tán ngay!" Jordan quát lớn, giọng đầy bức xúc.

Cuối cùng, Sagittariu cắn răng, cùng mẹ rung chuông sơ tán người dân.Nhưng khi vừa đặt chân đến bìa rừng, Sagittariu nhìn lại và thấy thành Prospero đã sụp đổ hoàn toàn. Khung cảnh hoang tàn, tiếng đổ nát vọng lại trong lòng anh như một vết dao cứa sâu vào trái tim. Lo lắng tột cùng trào dâng, anh biết mình không thể bỏ lại cha và các chiến binh. Dù nỗi sợ hãi bao trùm, Sagittariu quay đầu, quyết tâm quay lại, không thể để người thân và đồng đội của mình bị bỏ rơi trong cơn ác mộng này.

- "Mẹ... mẹ hãy sơ tán người dân, con sẽ quay trở lại thành," Sagittariu nói, giọng đầy quyết tâm.

Khi Sagittariu trở lại, anh chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn: các chiến binh đang chiến đấu dũng cảm, nhưng những mũi tên và đòn tấn công của họ hoàn toàn vô hiệu trước sinh vật khổng lồ. Sinh vật đó tiếp tục tiến về phía họ, không chút nao núng, như thể những nỗ lực của các chiến binh chỉ làm tăng thêm cơn thịnh nộ của nó. Sự tuyệt vọng và căng thẳng lấn át bầu không khí.Jordan đứng trên cao, đảm nhận vai trò chỉ huy trong cuộc chiến, mắt không rời khỏi đám đông chiến binh đang chiến đấu dữ dội dưới chân mình. Khi nhìn thấy Sagittariu quay trở lại, ông không còn thời gian để cân nhắc những lựa chọn chiến lược nữa. Trong lúc nguy cấp, Jordan quyết định bắn ra một mũi tên lớn hơn, cứng cáp hơn, với hy vọng có thể xuyên thủng lớp da cứng như đá của sinh vật. Nhưng trái với mong đợi, mũi tên không chỉ không gây được thiệt hại nào cho sinh vật, mà còn khiến nó trở nên tức giận dữ dội hơn. Với một cú vung tay mạnh mẽ, sinh vật làm đổ những tảng đá khổng lồ từ trên cao xuống, đè lên người Jordan. Tiếng rền rĩ của sinh vật hòa cùng tiếng đổ vỡ của đá tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng, và sự tuyệt vọng bao trùm không gian. Những tảng đá nặng nề như núi đổ xuống, nghiền nát mọi thứ trên đường đi, khiến Jordan bị mắc kẹt dưới sức nặng khủng khiếp và không thể cử động được.

Sagittariu, đau đớn và tuyệt vọng, cố gắng cứu cha mình khỏi những tảng đá khổng lồ. Nhưng số lượng đá quá lớn, anh không thể làm gì nhiều. Khi nhìn thấy cây cung thần bị đè dưới đá, anh gắng sức vác tảng đá ra, rồi giương cung bắn hàng ngàn mũi tên vào sinh vật. Nhưng những mũi tên đó chỉ làm gãi ngứa cho nó.Ngay lập tức, Sagittariu giương cung và bắn ra hàng ngàn mũi tên vào sinh vật. Những mũi tên, dù có sức mạnh và tốc độ vượt trội, chỉ tạo ra những vết xước nhỏ trên lớp da cứng của nó. Sinh vật chỉ cảm thấy như bị gãi ngứa, không hề bị tổn thương. Dù vậy, sự quyết tâm của Sagittariu không bị dập tắt; anh không ngừng bắn những mũi tên, nhưng kết quả chỉ làm cho cuộc chiến trở nên càng thêm khốc liệt và căng thẳng.

Sagittariu dừng lại, cảm thấy hoảng loạn và thất vọng trước sự bế tắc. Nhưng ngay lập tức, anh lấy lại sự bình tĩnh, giương cung một lần nữa. Lần này anh xoắn mũi tên lại, mũi tên không chỉ được tạo ra với sức mạnh vượt trội mà còn được xoắn chặt để tăng tốc độ. Mũi tên phóng đi như một tia chớp, nhanh chóng lao về phía sinh vật. Một sự hy vọng mới nhen nhóm trong lòng anh khi mũi tên xuyên qua lớp da cứng cáp của sinh vật, tạo ra một vết thương đáng kể, khiến sinh vật rít lên một tiếng gầm đau đớn và có phần bị chao đảo.Áp suất và độ xoáy của mũi tên tạo ra một lỗ hổng lớn ở bụng sinh vật.Dù đau đớn, sinh vật vẫn ngoan cố chống trả, tiếp tục phát động những đợt tấn công dữ dội. Tuy nhiên, sự bền bỉ của nó không thể kéo dài. Mũi tên thứ hai của Sagittariu, được rút ra với tất cả sức mạnh và sự tập trung, phóng ra một cách chính xác. Mũi tên xuyên qua lớp da dày và thọc sâu vào điểm yếu của sinh vật, kết liễu nó trong một cú sốc tột cùng. Sinh vật quái dị gầm lên một tiếng cuối cùng, rồi đổ gục xuống đất, làm bầu không khí trở nên lặng ngắt. Cuối cùng, chiến thắng đã thuộc về Sagittariu và các chiến binh.

Khi sinh vật khổng lồ cuối cùng ngã gục xuống, đổ sụp dưới những mũi tên cuối cùng và những đòn tấn công quyết liệt, cha của Sagittariu, Jordan, đã trút hơi thở cuối cùng dưới đống đổ nát. Đôi mắt ông từ từ nhắm lại, không thể thoát khỏi sức nặng của những tảng đá khổng lồ. Mặc dù ông đã chiến đấu hết sức dũng cảm, sự hy sinh của ông đã không thể cứu được thành Prospero.Sagittariu đứng lặng người giữa chiến trường hỗn loạn, trái tim anh nặng trĩu với nỗi đau và căm phẫn. Trong lúc anh đang vật lộn với nỗi đau mất mát, một chiến binh khác đã phát hiện ra một viên đá ma thuật, chứng tỏ rằng có một thế lực điều khiển từ phía sau đang âm thầm thao túng mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro