Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đình đồng nở rộ phía chân trời, ánh sáng trốn chạy qua khe cửa, vô ý rơi trên hàng mi cong dài của người nằm trên giường. Vân Thiên Giai bất mãn trở mình, vùi đầu vào chăn, ý muốn kháng cự rời giường quá rõ ràng.

Nhưng trời cao nào chiều lòng người.

Ngoài hành lang dài, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, rất nhanh đã dừng ở trước cửa phòng. Cánh cửa bị xông mở, một nữ tử khí khái bước vào. Nữ tử chạy ra phía sau bình phong, nhìn thân ảnh làm tổ trong chăn hai mắt phát sáng, nhẹ chân nhẹ tay đi đến trước giường đem người đào ra.

"Tỉnh dậy đi tiểu đệ, cùng ta ra ngoài chơi đi. Tỷ nghe nói tân khoa trạng nguyên hôm nay sẽ đi diễu hành vinh quy bái tổ. Chúng ta đi xem xem. Nhanh lên nhanh lên."

Vừa nói nàng vừa dùng lực lôi người. Vân Thiên Giai bị cưỡng chế rời khỏi ổ chăn ấm áp, thần trí nửa tỉnh nửa mê chưa ý thức được tình huống, ngây ngây ngốc ngốc ngồi một chỗ. Ánh mắt nhìn người đối diện, đánh một cái ngáp dài, tâm lý kêu gào phản kháng. Y mệt mỏi cất giọng năn nỉ, lưng vội vã ngã trở về.

"Tam tỷ tỷ, đệ không đi, tỷ tha đệ đi! Đệ muốn ngủ, không đi không đi..."

"Không thể được, tiểu đệ, một mình tỷ đi thì chán lắm, thức dậy chúng ta cùng đi. Không được ngủ nữa!!"

Vân Thiên Giai "...." Đại ca, ngươi mau đến tha tam tỷ đi đi.

"Nghe nói tân khoa trạng nguyên năm nay là tri kỷ của Kỳ Vương lẫn Đoan Vương, hình như hai người họ cũng đến. Còn có... " Đệ không muốn biết nhân vật lợi hại như thế tròn vuông thế nào sao?

Vân Thiên Giai bật người ngồi dậy. Đôi mắt thanh tỉnh. Giỏi lắm Thương Phong Kỳ, quen biết cả tân khoa trạng nguyên cơ đấy, còn tri kỷ.

Vân Thiên Lạc trợn trắng mắt nhìn đệ đệ nhà mình nghiến răng nghiến lợi. Tư thế chuẩn bị xông pha trận mạc ra cửa. Tự giác lùi xa.

Tinh thần lực đáng nể thật!

Kinh thành quanh năm mang vẻ phồn hoa, hôm nay lại phá lệ có chút náo nhiệt. Pháo giấy nổ vang một góc trời, dân chúng chen chúc hai bên đường. Có trẻ nhỏ tò mò ló đầu nhìn mãi, có thiếu phụ mỉm cười chúc mừng, âm thanh mềm mại bày tỏ luyến mộ của thiếu nữ vang lên, giữa trăm ngàn câu chúc tốt đẹp, chỉ nhìn thấy cưỡi trên bạch mã, nam nhân ngũ quan nhã nhặn thân vận y phục đỏ rực như lửa. Phong thái điềm đạm cúi đầu mỉm cười với mọi người xung quanh.

Vân Thiên Giai đứng từ xa chứng kiến toàn bộ quá trình, y vốn cũng chẳng muốn đến nhưng lại thắc mắc người có thể cân bằng quan hệ với cả Kỳ Vương cùng Đoan Vương, rốt cuộc nhìn như thế nào mà thôi.

Không hề muốn xem tri kỷ Thương Phong Kỳ bộ dạng như thế nào đâu nhé.

Vân Thiên Lạc đánh giá từ xa, bắt đầu bàn luận. "Tân khoa trạng nguyên năm nay cũng thật dễ nhìn, chỉ là trông khá nhu nhược, chạm tí không chừng sẽ vỡ mất. Tiểu đệ, đệ nhìn xem, hắn không quen cưỡi ngựa, động tác rất trúc trắc. Thật tiếc cho một con ngựa tốt. "

Vân Thiên Giai không tỏ ý kiến. Tam tỷ của y tên gọi Vân Thiên Lạc, người cũng như tên, thiên tư lạc quan quá mức. Thuở nhỏ yêu thích binh pháp bày quân bố trận của nhà binh, cướp phú tế bần.

Vân Thiên Giai trời sinh thân thể nhỏ bé so với nữ nhi cũng không quá bất đồng. Thường xuyên bị nhóm tiểu thiếu gia đồng lứa bắt nạt ở quốc tử giám thái học. Vân Thiên Lạc năm ấy mười một tuổi, nửa đêm đến phòng gọi tỉnh y rồi đem theo y chuồn êm ra khỏi phủ. Leo tường vào nhà tên thiếu gia bắt nạt y, không ngại viếng thăm tận phòng ngủ trùm chăn đánh người. Sướng trước khổ sau, không ngoài dự liệu ngày hôm sau tên thiếu gia kia đến quốc tử giám liền dẫn đám hồ bằng cẩu hữu đến tìm bọn họ tính sổ. Không may là hắn bị Vân Thiên Lạc tóm được, kéo đi hái hoa bắt bướm, thế là sau đó quốc tử giám lại nháo nhào lên tìm người. Cuối cùng lúc tìm ra thì người đã được trói gọn gàng ném trong phòng chứa củi, mặt mũi bầm dập, bùn đất đầy mặt, không cô phụ bốn chữ "thảm không nỡ nhìn."

Thừa tướng phụ thân y đau đầu ném tam tỷ ra biên quan mặc nàng dằng vặt đám địch quân, sau này nàng liền làm việc dưới trướng Kỳ Vương.

Bảo Vân Thiên Lạc không hiểu phong tình chi bằng nói nàng dây thần kinh thô. Cho dù có một vị tướng quân cao to uy mãnh cưỡi hãn huyết bão mã đến đạp nát bậc cửa cầu thân, nàng cũng không hé răng một lời, đập người tơi bời xong liền cướp liệt mã về tay.

Điển hình như hiện tại. Vân Thiên Giai lo lắng thay tân khoa trạng nguyên của năm nay. Ánh mắt y sắp hoá thực chất, tân khoa trạng nguyên đằng xa bất chợt cảm giác bả vai lành lạnh, quay đầu đưa mắt nhìn về phía họ.

"Tam tỷ, đệ đói rồi, chúng ta đi tìm tửu lâu nào đó thôi."

Tỷ đừng đại khai sát giới, đệ không muốn cùng tỷ bị phạt quỳ trong từ đường.

"Được." Vân Thiên Lạc nào biết tâm tư đệ đệ, vui vẻ đáp ứng.

Vân Thiên Giai không có nhu cầu quá cao về ăn uống, chỉ cần mặn chay đầy đủ liền được. Vân Thiên Lạc tùy tiện chọn một tửu lâu gần đó, dung mạo hai người quả thật rất bắt mắt, thiếu niên thân thể thon dài, ôn nhu như nước, mỗi cái liếc mắt dường như câu hồn đoạt phách lại chẳng hay biết, chính y lại như trích tiên trên đài cao,  không nhiễm bụi trần.

Thiếu nữ ung dung bước vào, tóc cố định bởi trâm gỗ chạm trổ vàng rồng, thân vận bạch y có hoa văn chim nhạn đơn điệu trang nhã. Tùy tiện bất cần lại không biết đã khơi lên ước muốn chinh phục của bao nam nhân.

Không khí xung quanh khựng lại từ khi bọn họ tiến vào. Tiểu nhị niềm nở chạy ra đưa hai người lên gian phòng tầng hai. Vân Thiên Giai đưa mắt nhìn Vân Thiên Lạc, hai người vốn chưa đặt bàn, chẳng biết vị quý nhân nào lại hạ cố đến gặp hai người bọn họ.

Tiểu nhị dừng lại trước một gian phòng, gõ cửa, sau khi được sự cho phép của người bên trong liền nhường đường đứng sang một bên. Trong phòng, trước bàn cạnh cửa sổ có người đang ngồi, cẩm y chỉ vàng thêu tay áo, vừa xa hoa lại uy nghiêm. Hắn rũ mắt, khí chất trầm ổn tự tại dường như tách mình ra khỏi dòng người náo nhiệt bên dưới.

"A Kỳ?" Vân Thiên Giai có chút bất ngờ. Hắn hẳn là tới xem tri kỷ phong quang vô tận.

"Mạt tướng Vân Thiên Lạc, bái kiến Kỳ Vương điện hạ."

Hai giọng nói đồng loạt vang lên. Thương Phong Kỳ thu hồi ánh mắt. "Vân phó tướng không cần đa lễ. Ngồi đi." Song bàn tay vỗ vỗ phía bên cạnh, âm điệu sủng nịch không chút che giấu. "Giai nhi, lại đây, đứng xa ta như vậy ta không ôm được em."

Vân Thiên Giai "..." Ngươi thẹn thùng một chút, tam tỷ còn ở đây!

Chân không tự chủ bước đến, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn. Triều phục trên người Thương Phong Kỳ còn chưa thay, chắc vừa mới hạ triều đã chạy đến đây. Y nhớ đến lời Vân Thiên Lạc đã nói, tâm càng thêm chua lòm, trừng hắn.

"..." Ta lại làm sai điều gì?

Thương Phong Kỳ nhìn người không biết lại giận dỗi mình chuyện gì, hiện tại ở đây còn có một người thần kinh thô, hắn không tiện dỗ dành y, bàn tay giấu sau ống tay áo nhẹ kéo kéo. Giọng nói lại vững vàng.

"Vân phó tướng hôm nay cáo bệnh không vào triều. Bổn vương thân làm đệ phu, vốn định mang lễ vật đến phủ thăm hỏi, lại không ngờ chứng kiến Vân phó tướng đem kinh thành trong ngoài đều chạy qua mấy vòng."

Vân Thiên Lạc "..." Ặc, chết rồi.

Nàng sáng sớm đã kéo Vân Thiên Giai chạy ra khỏi thành tìm kiếm thú vị nhỏ nhặt, ăn chơi no đủ xong liền dắt đệ đệ dạo thanh lâu nghe Như Nguyệt cô nương đánh đàn, sau đó là xem tân khoa trạng nguyên diễu phố. Chơi vui quá, nàng bèn sai gã hầu bên người gửi thiếp cáo bệnh vào cung luôn.

Thân là một võ tướng, Vân Thiên Lạc thích xách đao cưỡi ngựa hơn cùng đám văn thần đấu võ mồm. Đám người kia nói một lát, lách một chút, nàng liền biến thành kẻ tội lỗi ngập trời.

Nếu không phải chức quan khá cao, trọng trách quá nặng, nàng tình nguyện nằm ườn từ chối chầu triều.

Vân Thiên Lạc cúi đầu, lén lút đưa ánh mắt cầu cứu nhìn đệ đệ. Thương Phong Kỳ nhìn thấy vờ như không, nội tâm đang suy ngẫm bản thân lại gây ra lỗi lầm gì chọc đến y.

Vân Thiên Giai giật giật ống tay áo hắn, hai mắt tròn xoe nhìn, đầu mày khẽ nhíu tỏ uy hiếp.

Không nói tưởng ta không hiểu ngươi chắc.

Ngươi có thể đi tìm tri kỷ ta lại không thể đi gặp hồng nhan hoạ thủy!!?

Còn dám uy hiếp tỷ tỷ ta trước mắt ta, lão hổ không gầm ngươi xem ta thành mèo bệnh.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, vị vương gia nào đó liền xìu xuống, tạm tha cho thuộc hạ kiêm tỷ tỷ tương lai.

Nhạy bén phát giác mình được ân xá, Vân Thiên Lạc làm rất tốt nhiệm vụ giả chết, giảm sự tồn tại ngồi một bên gặm điểm tâm. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết trước, nàng thật sự rất tiếc mệnh chính mình!!!

Vân Thiên Giai ngạo kiều nâng cằm, phô ra gương mặt trắng xứ, hung dữ hỏi, "Sao ngươi lại đến đây?"

Ngắm nhìn giai nhân như hoạ trước mắt Thương Phong Kỳ cực kỳ thản nhiên bày trò vô lại "Ngắm em."

Vân Thiên Giai "...." Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Y nhíu mày bất mãn trừng hắn vài lần đều bị lờ đi. Ngược lại còn bị Thương Phong Kỳ tranh thủ nhắm đến môi y hôn mấy cái. Vân Thiên Giai thành công bị hắn chọc đến tạc mao.

"Khốn kiếp, hạ lưu, vô sỉ, lưu manh."

"Ha ha." Thương Phong Kỳ bị mắng cũng không tức giận, một tay nâng người đặt trên đùi mình, ở má y véo một chút, ở tay y sờ một chút. Tiểu thố mạo cả ngày chỉ biết xem sách, làm bạn với một đống chữ không biết cách thô tục, mắng tới mắng lui cũng chỉ tìm được mấy chữ đó. Hắn cũng không để trong lòng, mắng thì mắng thôi, trân bảo của hắn phải là chính hắn đến sủng, muốn mắng cũng chỉ có thể mắng hắn. Tranh thủ ăn đậu hũ mềm nhiều nhất có thể mới là chính đạo.

"Ta chính là rất lưu manh nha, em thích không?"

"..." Từ vành tai đến gương mặt nhiễm một tầng đỏ ửng. Rất lâu sau, giọng y nhè nhẹ vang lên dần dần hoà vào mây gió "Thích."

Thương Phong Kỳ bị sự thành thật của ái nhân chọc cười, một tay nâng đỡ đầu y, giữ cầm in một nụ hôn sâu, đến khi cảm nhận trước ngực bị véo mạnh muốn rớt một tầng da, hắn mới rên khẽ một tiếng đem người buông. Tiểu thố mạo bị hôn đến hai mắt mơ hồ, chỉ là tâm tư vẫn cực kỳ bất mãn, mở mắt to trừng hắn. Nếu như ánh mắt có thể hoá thành thực chất, Thương Phong Kỳ chắc hẳn đã bị y đâm thủng vài lỗ. Bàn tay lướt qua khoé môi y, lau đi mật ngọt. Chưa đã thèm lại tiến đến gặm thêm mấy cái. Sau đó mới mãn nguyện khai báo.

"Nghe nói hôm nay tân khoa trạng nguyên diễu phố, lần trước ta có xem qua bài luận của hắn, là một người khá thú vị, lối suy nghĩ rất giống em, tuy nhiên còn thiếu quyết đoán, quá cứng nhắc. Xuất thân thứ tử phủ Ninh Tĩnh hầu, thân nương là một ca kỹ mang tiện tịch, hắn lại có thể vừa thi đỗ hoàng bảng, vừa giành được vị trí thế tử hầu phủ, rất không đơn giản. Phụ hoàng hạ lệnh ta quan sát cẩn thận, không để hắn gây nên sóng gió."

Đúng lúc này, tiểu nhị gõ cửa thông báo thức ăn đã chuẩn bị xong. thương Phong Kỳ liền ra lệnh cho người mang vào. Đến khi cửa phòng được khép lại từ bên ngoài, Vân Thiên Giai mới được thả ngồi ngay ngắn bên cạnh.

"Đói rồi đi. Đến, ta bón em. Ăn ít cháo lót dạ trước."

Vân Thiên Giai "Ừm" một tiếng, theo bản năng há miệng, đôi mắt bất chợt đối diện thần sắc tam quan sụp đổ của Vân Thiên Lạc. Y cứng người.

Quên mất tam tỷ còn đang ở đây. Quay đầu đối diện gương mặt bình tĩnh của hắn, Vân Thiên Giai cảm giác răng mình ngứa ngáy.

Cằm Vân Thiên Lạc sắp đụng đất đến nơi.

Trong quân doanh, nàng bị Kỳ Vương chỉnh đến phát hoảng. Hắn quả thật không dị tình riêng đem nàng trở thành nam nhân mà huấn luyện, một chút cũng không hạ thủ lưu tình. Nhưng hiện tại vị này lại bại trước tiểu đệ ngoan ngoãn nhà nàng, từ hành động đến cử chỉ đều đang nói "Ta muốn sủng em dù em có lên nóc nhà lật ngói."

Thương Phong Kỳ như nhận ra gì đó, ánh mắt đảo qua, "À ... Đúng rồi, Vân phó tướng cứ tự nhiên, xem bổn vương không tồn tại là được." Sau đó lại nhìn về trên người Vân Thiên Giai "Tiểu thố mạo em ăn ít quá, ăn thêm  một chút, món cháo bào ngư này rất tốt, lại ăn thêm một chút. Ta gỡ thịt nướng cho em, nào, há miệng."

Thương Phong Kỳ diễn rất tròn vai hôn quân bị sắc đẹp che mờ lý trí, chỉ tiếc có người không muốn làm yêu phi. Nhìn ánh mắt thù hận của Vân Thiên Giai,Thương Phong Kỳ tưởng y không thích ăn, gương mặt bất đắc dĩ ôm lấy nhân ảnh, nửa doạ nửa dỗ. Cũng không dám quá nặng lời sợ doạ người chạy mất.

"Ăn một chút đi, ngoan, chỉ ăn một chút, nha nha nha~~~"

"Không đói cũng ăn nhiều một, ngày mai ta liền chuẩn bị vài quyển thoại bản cho em, không ăn thoại bản tháng này đều thu."

Đồng tử Vân Thiên Giai chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn hắn như đang nói "Ngươi nỡ sao! Ngươi bắt nạt ta sao!?"

Thương Phong Kỳ "!!!" Hỏi trần thế sao có người thích chơi xấu vậy chứ.

Trong khi vị vương gia nào đó đang hì hục tìm từ để xoa dịu sự oan ức của tiểu thổ mạo nhà hắn thì Vân công tử cực kỳ ngoan ngoãn biết điều, thành thật đem cả chén cháo ăn sạch. Khi ăn còn không quên dùng ánh mắt ai oán nghiền ép Kỳ Vương điện hạ vài cái xem như trút giận.

Vì thoại bản, y nhịn.

"Ta bóc vỏ tôm hùm đất cho em, nào, ăn thêm ít rau nha. Đây là món ngon nhất ở tửu lâu này đó. Ăn thêm thịt nào, còn có gà với canh nấm, Giai nhi nếm thử một chút xem."

Thương Phong Kỳ hầu như không có khái niệm ham thích ăn uống, phần lớn thức ăn đều bị hắn nửa dỗ nửa ép mà tiến vào bụng y. Sau khi ăn no uống đủ, Vân Thiên Giai ôm cái bụng căng đầy chui vào lòng hắn tìm tư thế thoải mái. Gió nhẹ man mát còn được bao bọc trong hơi thở quen thuộc, cổ nhân nói không sai, căng da bụng chùng da mắt. Vân Thiên Giai cũng không ngoại lệ, tâm tư không phản kháng, ngoan ngoãn đi đánh cờ cùng Chu Công.

Thương Phong Kỳ vòng tay ôm lấy thân thể thon dài vào lòng, bàn tay to lớn khẽ vỗ sau lưng dỗ dành người thiếp đi.

Vân Thiên Lạc giả chết chứng kiến toàn bộ quá trình hai người sinh hoạt, vội bật dậy thỉnh tội. Khó trách Vương gia hôm nay vạch lá tìm sâu với nàng.

"Vương gia thứ tội. Biết tiểu đệ thân thể không tốt lại kéo tiểu đệ chạy loạn khắp nơi, là mạt tướng có thất trách."

Kỳ Vương yêu thích nam sắc còn cực kỳ sủng ái tiểu Vương phi trong ngoài kinh thành không ai không biết. Phàm là kẻ có mắt đều sẽ cố gắng điều tra để không phạm phải sai lầm không đáng có trước Kỳ Vương phi. Mà tiểu đệ của nàng, Vân Thiên Giai cũng vừa hay là tiểu Vương phi trong lời đồn kia. Khổ nỗi cả thiên hạ đều biết y là trân bảo của Kỳ Vương điện hạ, chính bản thân y lại ngây ngô không hề hay biết.

Thương Phong Kỳ cười nhạt, "Vân phó tướng rời kinh đã lâu, quen chuỗi ngày l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi đao nơi sa trường cũng khó trách. Chỉ là... ngươi thân võ tướng, lấy một địch trăm là chuyện thường tình, tuy nhiên, bảo bối của bổn vương không thể bị sứt mẻ." Thương Phong Kỳ lặng lẽ quan sát biểu tình trên mặt nàng, ánh mắt âm trầm cảnh cáo, khoé môi lại câu lên một độ cung hoàn hảo, "Vân phó tướng, ngươi hiểu chứ?"

Vân Thiên Lạc cúi đầu phục tùng nội tâm lại không ngừng gào thét. "Thuộc hạ đã rõ. Xin vương gia trách tội."

Đùa!!!

Ta dù sao cũng là thân nữ nhi, lấy một địch trăm ta còn có khả năng từ sa trường lăn đến kinh thành được chắc.

Vương gia ngươi đây là công báo tư thù. Công báo tư thù, ta đã làm gì đắc tội ngươi chứ, tên vương bát đản. Ta muốn báo quan! Ta muốn báo đệ đệ phân xử.

Dưới ánh mắt chăm chú của Thương Phong Kỳ, Vân Thiên Lạc có chút chột dạ tránh né. Sau rất lâu mới ghe được câu nói "Ra ngoài đi" của Kỳ Vương, nàng chỉ hận mình không thể mọc thêm chân. Hai chân như sinh phong chạy ù ra khỏi phòng, sau khi ra ngoài còn không quên tri kỷ nhẹ nhàng khép cửa. Vừa quay đầu liền một mạch chạy đi tìm đám phó tướng kể khổ. Một viên phó tướng bất hạnh bị Vân Thiên Lạc bắt gặp trên đường, nhìn tiểu cô nương kim tôn ngọc quý nước mắt dâng tròng sợ đến nỗi hai chân run cầm cập. Sai lầm, biết vậy khi nãy ta đã chọn đường khác rồi.

"Hạ phó tướng, ta nói nhươi nghe, ngươi có đệ phu không!?! Ngươi có biết sự khắc nghiệt của đệ phu không. Đệ đệ ta chọn người có quan có chức có danh có phận có quyền có thế, nhưng người bất hạnh lại là thân tỷ như ta."

"Ta chẳng qua chỉ đưa tiểu đệ đi chơi. Đám gia đinh, hộ vệ trong phủ thậm chí còn đánh không lại một nữ nhi như ta. Mang theo bọn chúng chẳng lẽ để trang trí sao! Thế mà ta lại bị đệ phu cảnh cáo một trận. Thật oan uổng!"

"Ngươi biết lúc đó đệ đệ ta ở đâu không. Đệ ấy đang ngủ! Ngủ trong lòng đệ phu bỏ mặt thân tỷ là ta hứng chịu vạn tiễn xuyên tâm. Ta quá đáng thương."

Hạ phó tướng "..." Ta điếc, xin hãy từ bi thả ta đi. Cảm ơn.

Ám vệ Ảnh Tứ Ảnh Lục đứng trong bóng tối lập tức tiến đến hảo tâm nhắc nhở.

Ảnh Tứ ngoác mồm cười trên nỗi đau người khác: "Xì, ngươi tưởng chỉ vì chút chuyện đó mà chủ tử làm khó ngươi?"

Vân Thiên Lạc "... Nể tình chúng ta từng ở cùng một doanh trại, ngươi đừng dùng cái giọng chanh chua đó nói chuyện với ta a."

Ảnh Lục thở dài "Vân phó tướng, chúng ta hiện tại đang ở kinh thành, không phải biên quan. Nơi này chỉ cần sơ suất cũng sẽ trở thành bệ gác chân cho người khác. Hôm nay các ngươi chút nữa đã đem đầu mình tặng không ra ngoài, chỉ là các ngươi không hay biết mà thôi."

Ảnh Tứ "Tàn quân Từ gia của Tây Xưởng lúc trước chạy đến Đại Hồ và Đại Dịch hiện tại đã trộn lẫn trong nạn dân phương Bắc, ẩn nấu hành tung trong kinh thành. Hôm nay ngươi mang tiểu công tử ra ngoài lại quá mức sao lãng, một hộ vệ cũng không mang theo. Các ngươi đã sớm lọt vào tầm ngắm của người ta lâu rồi. Còn không phải chủ tử luôn phái ám vệ bảo hộ bên cạnh tiểu công tử thì e là hiện tại.... Chậc chậc..."

Ảnh Tứ không nói vế sau nhưng Vân Thiên Lạc hiểu rõ. Thâm tâm co rúm.  Khó trách Kỳ Vương cảnh cáo nàng như vậy, hoá ra là vì nàng suýt nữa gây ra đại hoạ. Cũng may, cũng may đệ đệ không bị tổn hại, nếu không, bản thân nàng cũng bị sự day dứt dày vò đến chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro