Chương 24: Biến Dị Của Sharah Và Sự Cố Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi chết đứng trước viễn cảnh đang xảy ra, xấu hổ ném Ken ra xa. Mặc kệ cậu có tiếp đất bằng gì đi nữa thì tôi cũng đã ném cậu văng cái vèo trong tiếng cười giòn giã của Nữ vương và tiếng la hét dữ dội của Học sĩ.

Xin phép được tua lại một vài phút trứơc...

Sau khi Học sĩ trình bày biến dị của mình, cả tôi và Ken đồng loạt đơ mặt. Không giống như Ken thay đổi đồng loạt hình dáng, Học sĩ vẫn còn ngồi nguyên xi ở đó chỉ là sau lưng thù lù một con cáo màu vàng kim to hơn Ken nhiều. Nó óng ả và lấp lánh dưới ánh sáng của ngọn nến dập dờn. Nguyên dạng biến dị của Học sĩ là bản thân ở hình dáng con người và thú vật tách làm hai, có khả năng đồng thời thực hiện hai khả năng khác biệt. Hai trong một chính là đặc trưng của biến dị Học sĩ mang. Theo thông tin cung cấp, biến dị này khi chiến đấu thì lợi vô cùng nhưng khi di chuyển trong khu vực nhỏ hẹp thì đặc biệt bất lợi vì ngài ấy không thể biến nhỏ con cáo lại đựơc.

Tôi cứ tưởng biến dị của ngài giống tôi, ai ngờ không phải....

-Giờ đến lượt con, Sharah!_Học sĩ nói.

-Khoan! Trước đó ngươi cần làm một việc đã! _Nữ vương lên tiếng.

-Cái gì nữa???

-Tháo đầu tóc giả màu nâu đó ra, cả cái mặt nạ nữa!

Học sĩ làm theo lệnh Nữ vương, tháo bỏ bộ tóc giả cùng chiếc mặt nạ trắng xuống để lộ mái tóc ngắn màu vàng đặc trưng của Kim hồ giống tôi cùng khuôn mặt....

Hồi nhỏ tôi thuờng thắc mắc mình giống ai, giờ thì tôi biết rồi...trừ đồng tử khác màu và đôi môi có đầy đặn hơn thì còn lại tôi giống ngài ấy như khuôn đúc.

Giờ con hiểu vì sao người mang mặt nạ rồi.

-Sharah~ Đến lượt con gọi cha rồi đó~ Xong nhân tiện biến hình luôn ha~

-Nó còn chưa tiếp nhận được thì thôi, đừng ép nó!

Ngài ngó lơ qua một bên, con thì nghẹn ứ cổ họng. Trong phút chốc con nhớ lại những ngày tháng ấu thơ, từ nhỏ đến lớn, người chăm lo cho con từng li từng tí, vì con không ngớt lần chạy qua chạy lại khốn đốn trăm bề, dạy con từng con chữ từng đòn võ. Ròng ra mười bố năm trời, giờ con biết ngừơi là đấng sinh thành mà cổ họng lại nghẹn ứ không thốt lên đuợc. Con...con...

Buông lỏng thân thể, tôi để cho huyết quản nhảy đập rộn ràng, nhún mũi chân búng người về phía Học sĩ đồng thời giải phóng nguồn sức mạnh của biến dị. Linh lực tuôn trào trong mạch máu, tôi cảm nhận thân thể thay đổi khi dang tay ôm trọn người vào lòng. Khẽ thì thầm bên tai người tiếng gọi hiển nhiên của một người con mà dòng lệ chảy dài hai bên má.

-Con xin lỗi...Cha...

Ngài khẽ vuốt mái tóc dài màu vàng của tôi, trên đỉnh đầu giờ đã mọc lên đôi tai trắng, chín cái đuôi trắng ngần khẽ rung động. Biến dị của tôi vẫn giữ nguyên hình dáng con người nhưng thêm vào đó hai tai và chính chiếc đuôi cùng luợng linh lực có số mũ cùng với số luợng đuôi so với người bình thuờng.

Có thể nói tôi có sức mạnh gấp chín lần người bình thuờng... thậm chí hơn cả thế.

Nhưng có là gì khi tôi vẫn chỉ là một đứa bé chỉ mới mười bốn tuổi lần đầu tiên cảm nhận sự ấm áp của tiếng gọi cha.

Đang chang chứa tình cảm như thế thì Học sĩ cười rộ lên, tay làm dấu chữ V chiến thắng với tôi rồi quay sang phía Nữ vuơng.

-Ta thắng rồi nhá! Ta bảo là con bé sẽ gọi mà, tình cha con của chúng ta thắm tiết lắm!

-Xí!!! Vì sao nó ôm ngươi mà không ôm ta? Không tính, ngươi gần gũi nó như vậy, không tính! Không công bằng!!!

-Hai người xong chưa ạ? Sharah ở hình dạng đó vừa đẹp vừa tiện nhưng con nãy giờ tránh ba cặp giò đạp qua đạp lại là con mệt lắm rồi á.

Tiếng Ken từ phía dưới truyền lên. Nhìn lại thì cậu chưa đuợc bệ hạ cho biến về nên nãy giờ khổ sở trong hình dáng bé xinh của một con cáo nho nhỏ.

Học sĩ không để cậu nói thêm đã đi đến chỗ cậu đứng thẳng cẳng đá văng cậu. Đang dự đoán phạm vi cậu tiếp đất thì Nữ vuơng xuất hiện đỡ "quả bóng" đỏ giữa không trung tiện ta ném nó về phía tôi.

Thú thật tôi không có duyên với mấy quả bóng, tôi chơi trò này không giỏi nhưng Nữ vuơng thì khác, người ném rất chuẩn, chuẩn đến độ Ken lọt thỏm vào lồng ngực của tôi.

Tôi ôm Ken lăn quay trên đất, khi ý thức lại thì cậu đang nằm...trên ngực tôi. Cái đầu gối lên cái yếm xanh lấp ló sau bộ ngực...mềm mại? Hai chi trước cáu chặt hai vạt áo goài của tôi. Nhìn mặt cậu chắc cậu không có ý định leo xuống trong đầu đâu nhỉ?

Tôi là một thiếu nữ, một thiếu nữ! Một thiếu nữ đã mười bốn tuổi !!!!

Cậu hiện là một con cáo nhưng là thiếu niên đã hơn mười bốn tuổi!!!

Mấy người chắc biết câu "thẹn quá hoá rồ" nghĩa thế nào chứ nhỉ?

���������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro