2.🐍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Kluen đang ngồi trầm ngâm trên chiếc giường nhỏ , cậu nhìn ra ngoài trời , ánh trăng hôm nay bị khuyết chỉ còn một phần nhỏ .

" 3 ngày nữa sẽ đến ngày trăng tròn "

Cậu giật mình nhìn về phía cửa sổ , một chàng trai với mái tóc đen dài , chiếc mũ lông và gương mặt điển trai đang tìm cách chèo vào .

" Có cửa sổ mà không biết trốn ra sao ?"

" Ơ ơ ngươi là ai ngươi là ai ? Mau mau  biến đi , mau mau ..."

" Không cần giả điên , ông đây không bị thiểu năng như họ ! "

" Nếu nếu không rời đi ta ta sẽ la lên , la lớn lên đấy nhé "

" Điếc tai quá , ông đây không ngu bớt diễn "

" Cậu là ai ? "

" Thay đổi cả luôn nhỉ ? Tôi là ai cậu không cần biết, nếu muốn ông đây giúp cậu trốn ra thì khôn hồn kể hết sự việc ngày hôm đó !? Sống như một con chó trốn chui trốn lủi cũng chịu được sao ? "
" Chuyện gì chứ ? Tôi không nhớ gì cả "

" Chắc chưa? Vậy tôi đi à ! "

" Khoan , cậu lên đây như nào ? "

" Đồ ngu , trèo lên chứ sao "

Hắn chìa cái móc sắt ra xoay xoay rồi cười khẩy .

" Được rồi , tôi sẽ kể , nhưng hãy thực hiện đúng lời hứa của cậu ! "

" Tốt thôi "  đạt được ý đồ , hắn ngả người xuống một bộc cỏ rơm lớn ngay cạnh cửa sổ .

" Chuyện là ...."

Đêm trăng sáng vằng vặc như tờ , Kluen là vệ binh mới được cử về làng để tập sự , nếu ổn có thể thi hành nhiệm vụ luôn . Cậu tựa mình vào một cây lớn ngay cạnh cổng phụ ở phía Đông thị trấn, lúc đó trăng cũng lên tận đỉnh đầu . Khung cảnh nơi đây rất yên bình và giản dị , khiến con người như cậu cảm thấy có chút nhớ quê nhà, đang đắm mình trong suy nghĩ và hồi tưởng, bỗng một thứ âm thanh du dương rót vào cánh tai cậu , là một âm thanh nhưng đem lại một cảm giác thanh mát và ngọt ngào, ban đầu âm thanh ấy chỉ thoang thoảng như hoà vào gió rồi đưa nó tới , nhưng rồi khi cậu nhắm mắt lại và im lặng , âm thanh ấy như ở sát bên tai cậu , là tiếng đàn tranh , một loại đàn phổ biến nhưng ít thấy ai có thể chơi ra loại âm thanh câu dẫn như vậy ... Cậu bị cuốn hút , rồi khi mở mắt ra đã thấy bản thân đứng trước một thác nước lớn , còn có một chiếc hang toả ra ánh sáng màu xanh kì diệu, cùng mùi hương của hoa sen , tiếng đàn rót vào tai. Cuối cùng sự tò mò đã giết chết bản thể nghi ngờ của cậu , cậu tiến từng bước xuống hồ , làn nước xanh vắt dần xúc tác vào làn da cậu , làm cậu tê lên một chút , nước rất nông chỉ ngập đến đùi của cậu , bước qua dòng thác siết mạnh , cậu choàng ngợp vì khung cảnh trong hang ấy, trong đây không những không tối mà còn toả sáng đến kì lạ , những vách đá như thủy tinh soi rọi , mặt nước lúc này phẳng lặng mà xanh ngát , hang rất sâu , cậu phải lội thêm một đoạn dài ... Kluen dừng lại , ngỡ ngàng khi thấy một khoảng chống còn rộng lớn hơn ở sâu trong hang , xung quanh không có ánh nắng nhưng thảm thực vật lại mọc lên thật diệu kì . Ở giữa hồ lớn đó có một mặt đá phẳng , lấp lánh như tảng băng nhô lên , trên tảng đá đó có một người , đang ngồi quay lưng lại , tiếng đàn lại càng rõ hơn . Màn sương dày đặc khiến Kluen khó chịu đưa tay phe phẩy, cậu tiến đến nhưng chỉ khi đến gần sát thì cậu giật mình vì bị một thứ trơn trượt cuốn lấy

"Ngươi là ai ? Mà dám tiến vào lãnh thổ của ta ? "

" Ta là Kluen, cậu là ai ? Sao lại một mình ở nơi này ? "

" Ta sao ? "

Màn sương tan dần , tiết lộ của người trước mắt , là một mĩ nhân với thân trên là người thân dưới là rắn , chiếc đuôi màu đen bóng vẫn cuốn chặt lấy Kluen, không thả ra .

" Một khi đã thấy ta thì sẽ chết đấy "

" Vậy sao ? Nhưng cậu đẹp thật nha , thật sự rất đẹp, đẹp nhất trong những người tôi từng gặp "

" Này ! Ngươi không sợ chết à "

" Chết sao ? Tôi chỉ sợ nếu cái chết của tôi khiến ai đó buồn thôi , nhưng cậu biết không, gia đình tôi đã biến mất hết rồi , tôi còn sống đã là một kì tích đó , nếu chết trong tay người đẹp như cậu , nghĩ lại cũng đáng ..."

" Ta sẽ không giết những kẻ không cần sống như ngươi "

" Cậu yên tâm tôi sẽ giữ bí mật cho cậu "

" Không cần "

" Người trong thị trấn đã để ý đến nơi này vì những bông hoa phát sáng đấy "

" Kệ họ thôi , dù gì cũng đã đến lúc rồi ...ngươi mau cút khỏi đây và đừng bao giờ quay trở lại "

Kluen được thả ra , người con trai đó cũng lặn xuống làn nước, động một vùng rồi cũng vắng lặng , để lại chiếc đàn tranh màu trắng tinh khôi, có thể soi được cả gương. Thẫn thờ một hồi thì cậu cũng rời đi , vừa ra khỏi hang động đó cậu đã hoảng sợ khi nhận ra có một đàn sói hoang đang trực trờ đợi trên bờ , vừa đánh hơi được mùi , chúng lao xuống mặt nước nhưng lại khựng lại , không giám tiến lên . Kluen nghĩ ngợi rồi cầm một bông sen lên đẩy về phía chúng , chúng cũng nhanh chóng rời xa khỏi bông hoa ấy ; vậy là cậu đoán đúng , hoa sen ở hồ có thể xua đuổi những vật thể có mục đích tiếp cận xấu lúc ấy cậu chẳng nghĩ được gì mà chỉ ôm lấy vài bông hoa mà lao nhanh về làng , nhưng rồi không biết vì sao mà sáng mở mắt ra đã thấy bản thân trở về nhà , xung quanh là người dân túm tụm lại , kể cho cậu nghe về việc những bông hoa mọc lên từ sọ người, cậu bắt đầu sợ hãi khi nhận ra rằng chính do cậu mà người dân lại càng để ý cái hồ đó , cậu bắt đầu giả thần giả quỷ để cảnh cáo người dân , nhưng rồi cậu càng lo lắng khi chỉ ngay ngày hôm sau nghe được tin thị trấn trưởng sẽ cho quân tiến vào khu hồ đó , ngày định mệnh hôm ấy , đám người kia đang khựng lại trước những bông hoa sen thì cậu là người từ đăng sau dùng dao cứa cổ bọn chúng , lần đầu tiên cậu tự tay giết người, lại còn là những người anh em của cậu , cậu khụy xuống . Cũng chính đêm hôm ấy , bờ hồ xanh ngọc trở nên đục ngầu những máu là máu , mùi tanh tưởi toả ra , cậu sợ hãi khi thấy dòng màu đang hoà ra trong làn nước chuyển sang một màu đen , đen xì và mùi hôi thối . Cậu chạy vào hang , tức tốc lao đến chỗ cũ , nơi đây cũng rất hỗn loạn , có một số tên có thể tiến vào . Trước mặt cậu là Liom , anh em thân thiết ; Liom đang kề lưỡi kiếm sắc trước mặt của chàng trai nhỏ nhắn nửa người nửa rắn kia đồng thời Liom cũng đang bị cuốn chặt . Lúc này đứng giữa lựa chọn bạn bè và một thứ tình cảm khó nói , cậu lập tức với lấy chiếc kiếm rồi lao thẳng đến phía trước ...

" Ngươi điên sao ? Đó là đồng loại của ngươi"

" Ta không điên , ta nhận thức được bản thân đang làm gì , đừng để bọn họ làm ô uế nơi xinh đẹp này "

" Nhưng cảm ơn ngươi, chỉ một chút nữa có lẽ cổ ta sẽ rách toạc ra "

" Muốn cảm ơn hãy cho tôi biết tên của cậu "

" Peem "

Peem chìm xuống mặt nước, dòng màu của cậu đỏ loang cả một vùng nước trong , Liom được thả ra , rơi xuống trước mặt của Kluen. Cậu ôm lấy thi thể của người bạn mà rơi những giọt nước mắt hối hận .

" Hắn chưa chết , chỉ cần cho hắn ăn đủ 10 cánh hoa sen trong vòng 10 canh giờ , thì hắn sẽ tỉnh lại và mất đi kí ức  ..."

" C-cảm ơn "

Kluen ôm lấy thi hài của bạn , mệt mỏi tiến ra khỏi hang , mặc kệ đống hỗn loạn trước mắt cậu lén lút đưa Liom trở về căn chòi cũ nát . Một thời gian sau , Liom khi tỉnh lại , liền bị Kluen lừa rời đi theo cửa phụ và sau đó sảy ra câu chuyện " sự biến mất bí ẩn của đoàn vệ binh " , những cái xác cũng không cánh mà bay , biến thành những bông hoa sen trắng trong hồ , phát ra thứ ánh sáng mời gọi nhưng lại toả ra một mùi hương xua đuổi tà khí như cảnh cáo những kẻ ngu ngốc mang một mình xấu xa rằng " tôi đã từng chết chỉ vì sống như các người" .....

" Sau hôm đó tôi tiếp tục giả điên, nhưng cũng vì thắc mắc nên luôn tìm cách để quay lại cái hang đó , rồi cuối cùng bị nhốt lên đây, lúc đầu ta rất không hợp tác , bỏ trốn , bỏ bữa , tự tử , nhưng rồi tôi nhận ra , nếu tôi chết thì thôi cũng chẳng thể gặp lại người kia nữa !!!"

" Cảm động quá đi ! "

Hắn thở dài , nhìn chàng trai nặng tình trước mắt ' ngu ngốc'

" Đợi ở đây rồi ông đây sẽ tìm cách giúp cậu thoát ra nơi này "

" Đ-đa tạ "

" Không cần cảm ơn, giờ thì tạm biệt! Hẹn gặp lại nhé vệ binh si tình "

Hắn lại từ một cửa sổ cao hơn , nhảy xuống, Kluen chạy ra ngó nhìn , một tiếng rít mạnh vang lên , hắn lấy chiếc móc sắc ấy cào vào nền tường rêu gạch , thành công đáp xuống một mái nhà ngay cạnh .

"T-tên này còn điên hơn mình !!!"
_______________________________________

Từ phim đến truyện đều là nvat phụ 😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro