Huyết Phi của Lãnh Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Huyết Phi của Lãnh Vương


Chương 1
Màn đêm buông xuống, khiến cho những ánh sao bừng sáng tôn lên vẻ đẹp tà mị của cô gái bên ngoài khu nhà bỏ hoang. Mái tóc đỏ phất phơ theo gió như để chứng tỏ rằng nó là ác quỷ, là chủ nhân của mọi thứ trên cái thế giới tàn nhẫn này. 
Mỉm cười quái dị, cô gái chậm rãi nhớ về hồi ức 18 năm về trước:
“ ngày đó, khi mẹ mất, nàng đã không còn là một cô bé hay vui cười, cha cưới thêm mẹ kế, nàng cũng chả thèm ngó ngàng. Nhưng mẹ kế luôn săn sóc nàng buộc nàng phải tháo chiếc mặt nạ đó để như những cô nhóc bình thường. 1 năm sau nhà nàng lại có thêm nhân vật mới, đó là sự kết tinh của ba và mẹ, em gái nàng, Huyết thanh nhạn, tính cách của nó thật giống cái tên kia, ôn hòa và cũng dễ bị dụ dỗ. Cuộc sống mới vui vẻ chưa được bao lâu thì cha mẹ nàng mất do vụ tai nạn, nàng biết đó chỉ là cái cớ của cái lão cảnh sát bị mua chuộc kia. Một mình gánh vác tập đoàn Băng Thị hùng mạnh, một mình chốn chạy cùng em gái và một mình tham gia vào đợt huyến luyện sát thủ hùng mạnh. Nàng kiên cường chống chọi đủ mọi thứ, nàng thề sẽ khiến cho những người ám sát ba mẹ mình phải chết, chết đau đớn.

Huyết mị là nàng, một sát thủ giết người rùng rợn, đó là thành quả sau bao nhiêu năm cực nhọc.”...
Gió vẫn tiếp tục thổi như thể cuốn đi dòng kí ức đau buồn…
Đưa dây phone cắm từ máy ghi âm, nàng nhẹ lắng nghe… chất giọng ngông cuồng của tên đầu đàn cất lên:
-‘ mày tìm được chị em nhà nó chưa?’
-‘đại ca…thật tình... em…’ ấp úng trả lời tên đầu trọc thoáng sợ hãi
“choang” cái cốc thủy tinh trên tay tên đầu đàn chợt va vào tường như để chứng minh cơn giận dữ của hắn đang lên tới đỉnh điểm:
-‘một lũ ngu ngốc, 16 năm rồi mà bọn mày không tìm được chúng, vô dụng’
Hắn từng nhớ, năm đó, hắn truy sát cả nhà Huyết Thị, tất cả đều chết hết duy chỉ có 2 cô bé tên Huyết Băng Băng và Huyết Thanh Nhạn chạy thoát. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, hắn không thể để bất cứ mối nguy hại nào cho mình được.
Cánh cửa bật mở, thân ảnh mang mái tóc đỏ khiến hắn giật mình:
-‘ Huyết Ảnh Mị!’
-‘ ha..ha..ha…trí nhớ không tồi nhỉ, ngươi là muốn tìm Thanh Nhạn và ta?’ nàng cười lớn nhưng không phải là điệu cười vui vẻ mà là điệu cười băng lãnh.
Hắn giật mình, lẽ nào…
Nhìn hắn nàng thu lại vẻ của một sát thủ:
-‘để ta nói cho ngươi! Ok! Ta chính là Huyết băng Băng’ Dút khẩu súng ra khỏi đai lưng, nàng bắn tên đầu trọc sau hắn.
‘Pằng’ tiếng súng chát chúa vang lên, máu phun ra không ngừng, tên đầu đàn run rẩy ,gắng gượng :
-‘ngươi…muốn gì’
-‘Xem nào ngươi muốn 10 phát hay 20 phát? Đạn ta không thiếu!’Nhếch môi cười quỷ dị, nàng vờ suy tư .
-‘ xin ngươi, đừng giết ta… ngươi muốn gì ta đều làm’
-‘ngươi nói thật?’
-‘thật!ta nói thật!’hắn vui mừng 
-‘vậy thì ngươi tự chết đi!’nàng lạnh giọng ném khẩu súng trước mặt hắn. Nhưng nàng đâu có biết hắn đã nhân lúc chĩa khẩu súng vào nàng... nhanh chóng:
-‘Pằng’vẫn là tiếng súng chát chúa, nhưng chẳng ai đau đớn sau tiếng súng đó. nàng liếc nhìn về phía bức tường chịu đạn kia, thầm ngac nhiên, hắn đang định làm gì...?...Hắn không hề hoang mang, rút con con dao nhỏ trong túi, hắn nhắm thẳng vào nàng. Nàng giật mình, là hắn đánh lạc hướng nàng, nàng thật ngu ngốc khi không nhận ra... Nhìn nàng gục xuống hắn bật cười:
-‘Ha..ha..ha!Ta khuyên ngươi lần sau chớ nên tin tưởng kẻ khác!’
-‘ta cũng khuyên ngươi, đừng nên tin rằng mình đã thắng khi chưa có ai thật sự thua trong cuộc chiến’gằn giọng, nàng dút khẩu súng thứ 2:
‘pằng’hắn gục xuống , hắn không thể tin được, vừa nãy hắn vẫn con giữ phần thắng. Tại sao?.............
Nàng mỉm cười, đôi mắt xám tro chứa sự đau thương, nói khẽ:
-‘Cha, mẹ, mối thù này con đã trả xong rồi, con sẽ xuống đó với mọi người…Thanh Nhạn chị đi đây’ Đôi mắt từ từ nhắm lại, mái tóc hòa lẫn với mùi máu tanh như thể chúng đang cố giữ nhiệt cho chủ nhân của chúng… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro