huyết phi của lãnh vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Màn đêm buông xuống, khiến cho những ánh sao bừng sáng tôn lên vẻ đẹp tà mị của cô gái bên ngoài khu nhà bỏ hoang. Mái tóc đỏ phất phơ theo gió như để chứng tỏ rằng nó là ác quỷ, là chủ nhân của mọi thứ trên cái thế giới tàn nhẫn này.

Mỉm cười quái dị, cô gái chậm rãi nhớ về hồi ức 18 năm về trước:

“ ngày đó, khi mẹ mất, nàng đã không còn là một cô bé hay vui cười, cha cưới thêm mẹ kế, nàng cũng chả thèm ngó ngàng. Nhưng mẹ kế luôn săn sóc nàng buộc nàng phải tháo chiếc mặt nạ đó để như những cô nhóc bình thường. 1 năm sau nhà nàng lại có thêm nhân vật mới, đó là sự kết tinh của ba và mẹ, em gái nàng, Huyết thanh nhạn, tính cách của nó thật giống cái tên kia, ôn hòa và cũng dễ bị dụ dỗ. Cuộc sống mới vui vẻ chưa được bao lâu thì cha mẹ nàng mất do vụ tai nạn, nàng biết đó chỉ là cái cớ của cái lão cảnh sát bị mua chuộc kia. Một mình gánh vác tập đoàn Băng Thị hùng mạnh, một mình chốn chạy cùng em gái và một mình tham gia vào đợt huyến luyện sát thủ hùng mạnh. Nàng kiên cường chống chọi đủ mọi thứ, nàng thề sẽ khiến cho những người ám sát ba mẹ mình phải chết, chết đau đớn.

Huyết mị là nàng, một sát thủ giết người rùng rợn, đó là thành quả sau bao nhiêu năm cực nhọc.”...

Gió vẫn tiếp tục thổi như thể cuốn đi dòng kí ức đau buồn…

Đưa dây phone cắm từ máy ghi âm, nàng nhẹ lắng nghe… chất giọng ngông cuồng của tên đầu đàn cất lên:

-‘ mày tìm được chị em nhà nó chưa?’

-‘đại ca…thật tình... em…’ ấp úng trả lời tên đầu trọc thoáng sợ hãi

“choang” cái cốc thủy tinh trên tay tên đầu đàn chợt va vào tường như để chứng minh cơn giận dữ của hắn đang lên tới đỉnh điểm:

-‘một lũ ngu ngốc, 16 năm rồi mà bọn mày không tìm được chúng, vô dụng’

Hắn từng nhớ, năm đó, hắn truy sát cả nhà Huyết Thị, tất cả đều chết hết duy chỉ có 2 cô bé tên Huyết Băng Băng và Huyết Thanh Nhạn chạy thoát. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, hắn không thể để bất cứ mối nguy hại nào cho mình được.

Cánh cửa bật mở, thân ảnh mang mái tóc đỏ khiến hắn giật mình:

-‘ Huyết Ảnh Mị!’

-‘ ha..ha..ha…trí nhớ không tồi nhỉ, ngươi là muốn tìm Thanh Nhạn và ta?’ nàng cười lớn nhưng không phải là điệu cười vui vẻ mà là điệu cười băng lãnh.

Hắn giật mình, lẽ nào…

Nhìn hắn nàng thu lại vẻ của một sát thủ:

-‘để ta nói cho ngươi! Ok! Ta chính là Huyết băng Băng’ Dút khẩu súng ra khỏi đai lưng, nàng bắn tên đầu trọc sau hắn.

‘Pằng’ tiếng súng chát chúa vang lên, máu phun ra không ngừng, tên đầu đàn run rẩy ,gắng gượng :

-‘ngươi…muốn gì’

-‘Xem nào ngươi muốn 10 phát hay 20 phát? Đạn ta không thiếu!’Nhếch môi cười quỷ dị, nàng vờ suy tư .

-‘ xin ngươi, đừng giết ta… ngươi muốn gì ta đều làm’

-‘ngươi nói thật?’

-‘thật!ta nói thật!’hắn vui mừng

-‘vậy thì ngươi tự chết đi!’nàng lạnh giọng ném khẩu súng trước mặt hắn. Nhưng nàng đâu có biết hắn đã nhân lúc chĩa khẩu súng vào nàng... nhanh chóng:

-‘Pằng’vẫn là tiếng súng chát chúa, nhưng chẳng ai đau đớn sau tiếng súng đó. nàng liếc nhìn về phía bức tường chịu đạn kia, thầm ngac nhiên, hắn đang định làm gì...?...Hắn không hề hoang mang, rút con con dao nhỏ trong túi, hắn nhắm thẳng vào nàng. Nàng giật mình, là hắn đánh lạc hướng nàng, nàng thật ngu ngốc khi không nhận ra... Nhìn nàng gục xuống hắn bật cười:

-‘Ha..ha..ha!Ta khuyên ngươi lần sau chớ nên tin tưởng kẻ khác!’

-‘ta cũng khuyên ngươi, đừng nên tin rằng mình đã thắng khi chưa có ai thật sự thua trong cuộc chiến’gằn giọng, nàng dút khẩu súng thứ 2:

‘pằng’hắn gục xuống , hắn không thể tin được, vừa nãy hắn vẫn con giữ phần thắng. Tại sao?.............

Nàng mỉm cười, đôi mắt xám tro chứa sự đau thương, nói khẽ:

-‘Cha, mẹ, mối thù này con đã trả xong rồi, con sẽ xuống đó với mọi người…Thanh Nhạn chị đi đây’ Đôi mắt từ từ nhắm lại, mái tóc hòa lẫn với mùi máu tanh như thể chúng đang cố giữ nhiệt cho chủ nhân của chúng…

Read more: http://santruyen.com/huyet-phi-cua-lanh-vuong-chuong-1-Y2liY2Rm.html#ixzz30dEpR37r

Chương 2

Âm PHủ:

Hắc Bạch Vô Thường sợ hãi nhìn u hồn nữ nhân trước mặt mình...Hắn vừa bắt nhầm nàng, sát thủ “Huyết Mị” giết người không gớm tay. Kiểu này thì tiền lương của hắn coi như đi tong:

-‘hơ hơ… ta đoán cô không oán ta đâu nhỉ?’hắn gắng gượng cười làm hòa đi không khí băng lãnh từ người cô gái.

-‘dĩ nhiên’vẫn cái điệu nhếch môi kì dị, nàng lạnh lùng.

Thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa kịp ăn mừng thì một giọng nữ trong trẻo khiến hắn tụt xuống 7 tầng địa ngục:

-‘ta sẽ nói với diêm vương!...’-liếc ánh mắt xám tro vô hồn về phía hắn, nàng gằn giọng -‘hắn đâu?’

-‘cái này..’ -hắn gãi đầu thầm mắng cái bộ não không chứa nhiều chất xám của hắn. Nhanh chóng , cái hành động đó giúp hắn lộ ra sáng kiến-‘…à …phải rồi, hiện nay đang rất thịnh hành việc xuyên không…hay cô cũng xuyên nhá?’

Nàng vẫn im lặng, đôi ngươi tỏ vẻ không cam lòng …

Bất giác giật mình, hắn thật kinh hãi trước nữ nhân này. Thế vẫn chưa đủ sao?... Thôi đành vậy… hi sinh một chút vì sự nghiệp vĩ đại:

-‘được rồi, cái này là hỏa chủ thủy còn cái này là viên thuốc 200 năm công lực của ta , cho cô’ Nuối tiếc nhìn các bảo bối, hắn dứt khoát nhắm mắt đưa chúng cho nàng.

Cầm lấy chúng, nàng hiếu kì. Không biết cái thế giới đó như nào đây?..:

-‘ok, ta đi, nhớ là thời đại không có trong lịch sử!’

-‘ok’-hắn đưa tay lên, đọc nhẩm câu thần chú. Lỗ đen không gian hiện ra trước con mắt thản nhiên của nàng-‘xong vào đấy đi, mạnh khỏe nhá, tạm biệt, hẹn ngày không tái ngộ!’hắn vui mừng nhìn nàng bước vào trong, cuối cùng hắn cũng được bình yên…

…..*********************…..

-‘ai ..da’Khẽ kêu. Nàng mở mắt nhận diện mọi thứ xung quanh mình…

Căn nhà làm bằng rơm, điều đó chứng tỏ rằng chủ nhân của chúng không hề giàu. Nàng thầm mắng tên quỷ vô thường, cho nàng vào cái nhà không đâu vào đâu. Shit!..

Bước xuống chiếc giường tồi tàn, nàng chậm rãi ra khỏi căn nhà…

Bên ngoài là bầu không khi tươi mát với những khóm trúc, khóm tre xinh đẹp. Nàng mỉm cười, có thể đã lâu nàng chưa nở một nụ cười thực sự như lúc này. …

Thân ảnh bà lão chợt quay người lại, để chứng tỏ rằng bà cũng đang có mặt ở đây:

-‘con đã khỏe?’Cất giọng hiền từ, bà lão nhìn nàng ôn nhu. Phải, bà là truyền nhân của ‘Huyết Ảnh Mị’ ẩn cư tại nơi này. Sở dĩ bà cứu nàng vì nàng có mái tóc đỏ. Mái tóc mà chỉ có ‘Huyết ảnh mị’ mới có, bà tin rằng nàng chính là truyền nhân thật sự mà trời ban cho bà…

-‘…’ đáp lại lời bà, vẫn là im lặng

-‘ta thấy con rất có khí chất, con muốn làm đồ đệ của ta không?’

Nhẹ gật đầu, nàng khẽ cười. Có sư phụ cũng tốt, đằng nào cũng không còn nơi để trú chân…

Bà lão vui mừng, cuối cùng bà đã có một đồ đệ rồi…

Âm PHủ:

Hắc Bạch Vô Thường sợ hãi nhìn u hồn nữ nhân trước mặt mình...Hắn vừa bắt nhầm nàng, sát thủ “Huyết Mị” giết người không gớm tay. Kiểu này thì tiền lương của hắn coi như đi tong:

-‘hơ hơ… ta đoán cô không oán ta đâu nhỉ?’hắn gắng gượng cười làm hòa đi không khí băng lãnh từ người cô gái.

-‘dĩ nhiên’vẫn cái điệu nhếch môi kì dị, nàng lạnh lùng.

Thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa kịp ăn mừng thì một giọng nữ trong trẻo khiến hắn tụt xuống 7 tầng địa ngục:

-‘ta sẽ nói với diêm vương!...’-liếc ánh mắt xám tro vô hồn về phía hắn, nàng gằn giọng -‘hắn đâu?’

-‘cái này..’ -hắn gãi đầu thầm mắng cái bộ não không chứa nhiều chất xám của hắn. Nhanh chóng , cái hành động đó giúp hắn lộ ra sáng kiến-‘…à …phải rồi, hiện nay đang rất thịnh hành việc xuyên không…hay cô cũng xuyên nhá?’

Nàng vẫn im lặng, đôi ngươi tỏ vẻ không cam lòng …

Bất giác giật mình, hắn thật kinh hãi trước nữ nhân này. Thế vẫn chưa đủ sao?... Thôi đành vậy… hi sinh một chút vì sự nghiệp vĩ đại:

-‘được rồi, cái này là hỏa chủ thủy còn cái này là viên thuốc 200 năm công lực của ta , cho cô’ Nuối tiếc nhìn các bảo bối, hắn dứt khoát nhắm mắt đưa chúng cho nàng.

Cầm lấy chúng, nàng hiếu kì. Không biết cái thế giới đó như nào đây?..:

-‘ok, ta đi, nhớ là thời đại không có trong lịch sử!’

-‘ok’-hắn đưa tay lên, đọc nhẩm câu thần chú. Lỗ đen không gian hiện ra trước con mắt thản nhiên của nàng-‘xong vào đấy đi, mạnh khỏe nhá, tạm biệt, hẹn ngày không tái ngộ!’hắn vui mừng nhìn nàng bước vào trong, cuối cùng hắn cũng được bình yên…

…..*********************…..

-‘ai ..da’Khẽ kêu. Nàng mở mắt nhận diện mọi thứ xung quanh mình…

Căn nhà làm bằng rơm, điều đó chứng tỏ rằng chủ nhân của chúng không hề giàu. Nàng thầm mắng tên quỷ vô thường, cho nàng vào cái nhà không đâu vào đâu. Shit!..

Bước xuống chiếc giường tồi tàn, nàng chậm rãi ra khỏi căn nhà…

Bên ngoài là bầu không khi tươi mát với những khóm trúc, khóm tre xinh đẹp. Nàng mỉm cười, có thể đã lâu nàng chưa nở một nụ cười thực sự như lúc này. …

Thân ảnh bà lão chợt quay người lại, để chứng tỏ rằng bà cũng đang có mặt ở đây:

-‘con đã khỏe?’Cất giọng hiền từ, bà lão nhìn nàng ôn nhu. Phải, bà là truyền nhân của ‘Huyết Ảnh Mị’ ẩn cư tại nơi này. Sở dĩ bà cứu nàng vì nàng có mái tóc đỏ. Mái tóc mà chỉ có ‘Huyết ảnh mị’ mới có, bà tin rằng nàng chính là truyền nhân thật sự mà trời ban cho bà…

-‘…’ đáp lại lời bà, vẫn là im lặng

-‘ta thấy con rất có khí chất, con muốn làm đồ đệ của ta không?’

Nhẹ gật đầu, nàng khẽ cười. Có sư phụ cũng tốt, đằng nào cũng không còn nơi để trú chân…

Bà lão vui mừng, cuối cùng bà đã có một đồ đệ rồi…

Chương 4

2tháng sau:

-‘ Băng Băng, võ công của ta con cũng học hết rồi, cả 3 bảo bối Huyết trâm ;Ảnh lụa, Mị ám đàn ta cũng truyền cho con…’ bà lão cất giọng trầm ấm, ôn nhu

-‘đã biết’Đáp lại lời bà là giọng nói lạnh như băng từ cô gái đang thản nhiên nhấp ngụm trà

Khá quen với tính cách của nàng, bà cũng chỉ biết cười khổ. Dù sao đi nữa người bình thường phải luyện 5 năm mới được loại võ công cao thâm như Huyết Ảnh Mị, còn nàng chỉ đến 2 tháng đã luyện xong. Bà thật không hối tiếc khi nhận nàng làm là đời kế của bà…

-‘ta là muốn con…xuất môn’vừa nói bà vừa nhìn nàng nuối tiếc. Cả 2 tháng này có nàng ở đây bà cảm thấy rất vui, giờ nếu nàng đi…

-‘được…’Thản nhiên, nàng xoay nhẹ tách trà trên tay như việc xuất môn đối với nàng chẳng có gì quan trọng.

Bực mình, bà thầm rủa nàng, khổ công bà dạy võ. vậy mà nàng thậm chí chả có ý muốn ở đây:

-‘con không hề thấy buồn sao?’

-‘không…sao phải buồn?...mệt’

-‘con…’-mang bộ mặt tái mét vì giận, bà cố kiềm chế , vào thẳng việc chính-‘Năm xưa, Ma Giáo đã dùng độc đẩy ta xuống vực thẳm này, hại ta võ công bị phế. Vậy nên ta muốn con…’

-‘xuất môn trả thù!’-Nhếch môi cười, nàng nhẹ dùng lực, tách trà trên tay vỡ vụn-‘được thôi…’

Gật đầu hài lòng, bà chợt hỏi:

-‘khi nào con đi?’

-‘hôm nay’

-‘nhất thiết phải sớm vậy sao?’

-‘đúng’

Haizz. Vẫn thế, không thể nói hơn 5 từ được?đồ đệ à, con thật sự là muốn làm ta giận tới chết mà…:

-‘ta đã chuẩn bị cho con 2 người…để phụ giúp con’

-‘tốt…’không ngạc nhiên lắm, nàng đã sớm biết sự chuẩn bị của bà.

xoay người,bà lớn tiếng:

-‘Hương y !Đào y!’

2 thân ảnh một hồng một tím xuất hiện, chăm chú nhìn nàng… Họ thầm khâm phục nàng, một nữ tử 18 tuổi mà lại có thể toát ra hàn khí như vậy chắc chỉ có nàng thôi:

-‘hương y, đào y xin ra mắt chủ nhân…’

-‘chúng ta bắt đầu …đi…!’Nhẹ cười, nàng đứng dậy đeo chiếc mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt. Đưa ánh mắt xám tro về phía bà, nàng cất giọng trong trẻo:

-‘nhớ sống tốt’

-ừ..con cũng vậy’bà nhìn 3 thân ảnh cho đến khi khuất bóng, bất giác giọt lệ không biết từ lúc nào mà rơi.

Chương 4 nam chính lên sàn…..Tung hoa ! tung hoa…

Chương 5

3 thân ảnh nữ tử cao ngạo bước vào thanh lâu thiên vạn khiến …nhiều người 1 phen hốt hoảng

Nơi này dành cho nam nhân, nữ tử sao có thể…?

Trừ khi là…đi bắt phu quân…

Uyên ma ma sực tỉnh, mang khuôn mặt bự phấn, bà uyển chuyển tới nữ tử đeo mặt nạ đi trước:

-‘ầy! các cô nương, đây là thanh lâu, nữ nhân không thể vào nha!’

-‘ta là muốn mua thanh lâu’Băng băng lạnh lùng buông thả một câu.

-‘chuyện này…’Uyên ma ma trên mặt có chút mồ hôi, sợ hãi chỉ tay trên lầu- ‘vị công tử đó đã đặt hàng trước rồi..’

Đôi mắt xám tro dừng trước thân ảnh hắc y nam tử đang nhàn nhã uống trà…mái tóc bạch kim buông thả đẹp đến mê hồn. Chiếc mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt nhưng không giấu nổi cặp mắt hổ phách kì lạ. ‘Hắn là ai?’trong đầu nàng lộ ra những câu hỏi lạ lẫm, để rồi kết luận cuối cùng là: ‘bất luận thế nào, nếu hắn không nhường thanh lâu thì cũng không thể là bạn’.

Phi thân lên lầu, nàng thản nhiên ngồi đối diện thân ảnh hắc y:

-‘là ngươi mua thanh lâu?’

-‘nếu không hoặc có?’ hắn nhướng mày, đôi mắt hổ phách băng lãnh trả lời

-‘Nếu có đưa thanh lâu cho ta hoặc là ta và ngươi quyết một trận sinh tử…Nếu không thì uyên ma ma sẽ khó giữ cái đầu trên cổ mình’-giật tách trà trên tay hắn, nàng uống trọn. chợt như phát hiện ra điều gì. Nàng nhẹ nhếch môi-‘chúng ta có 20 vị khách phá hoại cuộc nói chuyện của ta’

‘cạch!phịch’cửa sổ rơi xuống, 20 hắc y nhân mặt mày lăm le cầm đao nhảy vào. Hắc y nhân cầm đầu lớn tiếng:

-‘Tuyết lãnh!ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!’

Nàng liếc đôi mắt xám tro về phía người đang tiếp tục hưởng trà. Hóa ra hắn là truyết lãnh, minh chủ của ‘ Sát thần’ đấu với hắn quả thật khá vui. nàng chép miệng, cất lên giọng nói trong trẻo:

-‘Chán thật! sao không kêu vài trăm người nữa?’

-‘tiện nhân! Ngươi đừng xen vào chuyện của ta, ngoan ngoãn ngồi im, ta còn cho con đường sống!’Hắn hướng đao về phía nàng đe dọa.

-‘ngươi nghĩ ngươi có khả năng đó?’Khóe môi nàng cong lên, giễu cợt hắn.

-‘ngươi…ta khuyên ngươi tránh sủa trước mặt ta!’

-‘oh’-nàng nhìn hắn giả bộ như nhớ ra một sự việc quân trọng-‘Hóa ra ngươi còn có thể nói chuyện với cẩu

‘phụt’’

Ngụ ý câu thật thâm độc. Nam nhân được gọi là ‘Tuyết lãnh’ không nhịn nổi mà cười, hắn không thể kiềm chế được, từ trước đến nay hắn rất giỏi kiềm chế về khoản này mà… khuôn mặt băng sơn của hắn đâu rồi?…tình hình này nếu truyền ra ngoài hắn thực mất mặt nha!dù sao cũng chỉ tại nữ nhân này…nhưng bất quá nàng rất thú vị…

Tên đầu đàn mang khuôn mặt tái xanh chốc chốc lại chuyển sang màu đỏ rồi nhanh chóng sang màu đen kịt…biến hóa không ngừng…Nhìn khuôn mặt của hắn nàng không khỏi cảm thán:- ‘rực rỡ, quả là rực rỡ nha! Lẽ nào đây là thuật tắc kè 7 màu bị thất truyền?’…

Chương 6

Tên đầu đàn mang khuôn mặt tái xanh chốc chốc lại chuyển sang màu đỏ rồi nhanh chóng sang màu đen kịt…biến hóa không ngừng…Nhìn khuôn mặt của hắn nàng không khỏi cảm thán:- ‘rực rỡ, quả là rực rỡ! Lẽ nào đây là thuật tắc kè 7 màu?’…

‘phụt’…

-‘ngươi..!’hắn quay người, giận dữ nhìn đàn em hắn đang che miệng cười, hắn gằn giọng-‘Các ngươi con không mau giết ả..’

-‘dạ!...’20 tên lăm le cầm đao tiến về phía nàng.

Chậm rãi, nàng đưa đôi mắt xám tro dừng trước thân ảnh nam tử:

-‘này…ta và ngươi cũng thử đấu xem?’

-‘được..’hắn cố nhịn cười, đôi mắt hổ phách băng lãnh hồi phục lại.

-‘vậy thì bắt đầu được rồi!’nàng nhếch khóe môi rút thanh huyết kiếm…

Bên trái, thân ảnh bạch y tung bay múa cùng thanh Huyết kiếm. Tà áo xuất hiện những vết máu đỏ tươi như thể điểm tô thêm vẻ tà mị. Huyết kiếm kết hợp với thân ảnh làm một, thật đúng là tu la …của địa ngục

Bên phải, hắc y nam tử liên tục chỉ dùng một chiêu, cái chiêu luôn làm cho giang hồ kinh sợ…đôi mắt hổ phách mang vẻ sắc lạnh đến nỗi đám hắc y nhân liên tưởng đến vị tử thần tàn ác…

Chưa đầy nửa khắc, mùi máu tươi đã tràn ngập cả thanh lâu. Người chết la liệt, chết một cách kinh dị. phía nữ tử tóc huyết…người ta chỉ thấy những cái xác không toàn thây…tứ chi cắt đứt hoàn toàn…phần bụng nội tạng đều được lôi ra…Máu bết cả sàn nhà…

Phía nam tử tóc bạch kim…cũng không hề thua kém…10 người thì cả 10 đều bị chẻ đôi từ đầu đến chân…đôi tay còn không ngừng với nửa thân người kia lại như để ghép chúng lại như cũ…Não bộ trắng toát hòa quyện với máu tươi… Mọi thứ thật hỗn độn…

Nhìn bãi chiến trường thảm khốc trên lầu, băng băng cười lạnh:

-‘xem ra chúng ta hòa’

-‘cũng không ngờ một vị cô nương thấy cảnh này mà không hề sợ hãi?’ hắn cất giọng ôn nhu khác hẳn vừa nãy…Nàng…hắn đã định

-‘cách giết người của ngươi…ta rất thích…một chiêu chí mạng’- nàng cầm tách trà trên bàn uống trọn trước hàng nghìn con mắt kinh sợ của các nam nhân trong thanh lâu...

Nữ tử đây sao…?

Bọn hắn có nhìn lầm?...

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Huyết Phi của Lãnh Vương (2) - Tiểu Thuyết Đang Sáng Tác - Tiểu Thuyết, Truyện Dài - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/54-7945-2#ixzz30dInVBNe

Huyết Phi của Lãnh vương

c6

-'thanh lâu ta là nhường cho nàng'- hắn cất giọng ôn nhu, hiếm thấy...-'ta tên Lãnh Hạo'

-'ngươi muốn gì?' đôi mắt xám tro nghi ngờ nhìn hắn, không hẳn là hắn nhường cho nàng, chắc chắn hắn muốn làm gì đó...

-'thật không hổ danh!...Huyết Ảnh Mị' Ghé vào tai nàng , hắn nói nhỏ-'ta là muốn nàng làm nương tử của ta!'

Nàng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng thu lại vẻ lãnh đạm:

-'nếu...ta nói không?'

-'thì ta vẫn công nhận'

Không khí thanh lâu chìm trong tĩnh lặng...Trầm ngâm nhìn hắn, nàng nhếch môi giễu cợt:

-'Ngươi ...là chấp nhận GIA QUY 10 ĐIỀU của ta??'

-'GIA QUY 10 ĐIỀU?' hắn nhíu mày, lại còn gì nữa? rắc rối thật...

-'đúng'-xoay người nàng ra lệnh-'Hương y...lấy giấy but!'

-'dạ!'Hương y cúi đầu cung kính đưa xấp giấy bút cho nàng...

nàng thản nhiên cầm lấy chúng...bút đưa lên mặt giấy trắng tinh, một hồi 'rồng bay phượng múa'...

Hắn nhận lấy tờ giấy từ tay nàng...Giật mình...

đập vào mắt hắn là 4 chữ lớn, uy lực vô cùng khủng khiếp...

Gia Quy 10 Điều

1.ta nói 1 ngươi không được nói 2, ta nói cây cấm ngươi nói cỏ.

2.không nói lằng nhằng, linh tinh trước mặt ta.

3.Không quản ta.

4.Ta vui cấm ngươi khiến ta buồn.

5.Ta buồn cấm ngươi vui.

6.Khi ta bực, phải lấy thân cho ta chút giận.

7.Cấm ngươi lăng nhăng...Nếu không...chờ mất giống đi.

8.Khi ta chán, phải làm ta vui.

9.Phải là người hầu của ta.

10.Trái lại với những điều trên...tốt nhất ngươi chờ giấy HƯU PHU.

kí tên

Từng dòng, từng chữ đập vào mắt hắn...cái này...

cầm cái bút bên cạnh. Hắn cắn răng, nhủ thầm...dù sao cũng phải quyết tâm vì sự nghiệp vĩ đại...

Bên ngoài, 2 thân ảnh hắc y trố mắt nhìn người được giang hồ đồn thổi bị...đoạn tụ(là gay đấy)...này, đơn giản là hắn không hề động chạm đến nữ nhân, bây giờ nếu đồn thổi ra giang hồ rằng: Minh chủ Sát Thần vắt cật lực đi cầu hôn một nữ nhân có sở thích kì quặc chắc mọi người...sẽ bảo bọn hắn, 2 sát thủ tên Ma vu, Thủy vu là bị điên nha~

Mơ hồ chăm chú vào chủ tử vĩ đại của mình,Ma vu Lay Thủy Vu:

-'Ngươi véo ta...xem ...đây có phải là mộng không?'

Thủy Vu hí hửng , cơ hội tốt...dại gì không nhận...đưa tay, hắn dùng lực mạnh, nhéo vào tay người bên cạnh.

-'Á...đau'Bực mình, Ma vu hoàn hồn trở lại, hỏi lớn-'sao ngươi lại véo ta...' hắn nhủ thầm: cũng may là tên khốn nạn kia chỉ véo vào tay hắn, chứ không...hỏng hết khuôn mặt hoàn mĩ của hắn nha..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro