Chương 23: Cầu cứu của Tịch Nhan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc cô khóc, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, quay đầu lại nhìn, chính là Lý Đào. Cô ấy khẽ cười với Nguyệt Kiến, nhẹ giọng nói.

- Tôi đến tìm cậu cùng luyện tập.

Tại khu tập luyện, Nguyệt Kiến cầm khẩu súng, hết sức tập trung, và bắn.

-Xì, muốn đọ sức mạnh gì chưa, một mình luyện đến trễ như vậy.

Tuyết Tiêu lộ vẻ coi thường, nói.

-Nguyệt Kiến hôm nay hình như rất cố gắng.

Hiên Trì nói, đôi mắt hiện lên sự dịu dàng.

"Nguyệt Kiến tiến bộ không ít" Lý Đào nghĩ.

Tại một nơi  bóng đêm che phủ.

Tịch Nhan đôi mắt ngấn lệ, máu từ cổ cô rơi xuống đất.

Dĩ Tái đứng dậy, lạnh lùng lau khóe miệng, nhìn cô, lạnh lùng nói.

"Thật là càng lúc càng không còn thú vị."

"Quả nhiên không phải mê nguyệt dẫn thật. Đến mùi vị máu cũng bình thường như vậy... "

"Cậu nói gì... '' Tịch Nhan ôm cổ, ngạc nhiên hỏi Dĩ Tái.

''Cô không biết sao? Mê nguyệt dẫn thật nằm trên người em gái cô Nam Cung Nguyệt Kiến , còn của cô, chỉ là hằng giả mà thôi."

"Tại sao cậu biết? "

Dĩ Tái nâng khuôn mặt cô lên, "Đây là nội gián bên cạnh nói, hơn nữa, Nam Cung Nguyệt Kiến đã dần dần trỗi dậy sức mạnh rồi.''

Không lẽ năm đó, bố. 

"Máu của cô không còn xứng để cho tôi nữa."
Hắn nắm lấy bàn tay cô, kéo đi. "Theo tôi."

"Buông tôi ra! Cậu muốn đưa tôi đi đâu. Cầu xin cậu buông tay ra."

Mặc Tịch Nhan có nói như thế nào, Dĩ Tái vẫn lạnh lùng, không trả lời, đưa cổ vào một căn phòng.

"Đây là những tùy tùng quan trọng nhất của tôi... Dùng máu của cô lấy lòng họ đi!"

Lạnh lùng lên tiếng, hắn đẩy cô vào căn phòng.

Cô hoảng sợ nhìn ba người đang đến gần, hốc mắt đỏ lên.

"Đừng mà.... "

Tiếng hét thất thanh cang lên vào buổi tối u ám. Tại một căn phòng, Triệu Nhan có thể nghe rõ.

"Nghe thấy không? Tiếng kêu cứu tuyệt vọng đó là đến từ em gái cô, Nam Cung Tịch Nhan...

Cô muốn đi nhìn một chút không? "

Phạm Lạc Già dẫn cô đi, đứng ở một khoảng cách vừa đủ để cô nhìn rõ tất cả.

Tịch Nhan gần mất đi ý thức, mặc ba con quỷ hút máu đáng sợ kia gần như hút sạch máu của mình.

Nước mắt khẽ rơi xuống, Phạm Lạc Già thì thầm bên tai cô.

"Tuy rằng tôi đối với cô ta vẫn còn nhẫn nại. Nhưng nếu cô không chịu hợp tác như vậy, tôi không đảm bảo cô ta còn sống."

Khóe mặt Triệu Nhan đẫm nước.

Tịch Nhan khẽ mở mắt, "Triệu Nhan." Thấy chị mình, cô vùng dậy, thoát khỏi ba kẻ khát máu kia, "Triệu Nhan, cứu em!" Cô muốn chạy đi, lại bị hai tên trong số  chúng kéo lại, "Cứu em... Cứu em a..... "

"Tịch Nhan... " Triệu Nhan hét lên, muốn chạy lên phía trước, lại bị Phạm Lạc Già giữ lại.

"Đừng kích động như vậy, cô không cứu được cô ta đâu, trừ phi... "

"Thủ lĩnh đại nhân, bên kia truyền tin, Nam Cung Nguyệt Kiến... " Một tùy tùng bước vào, cúi đầu.

Triệu Nhan nghe tin Nguyệt Kiến, quay đầu lại.

"Đợi một chút, ta phải đưa tiểu thư Triệu Nhan về trước, sau đó mới nghe tin tức của ngươi." Hắn nói, rồi xoay người đưa cô về phòng.

Đứng trước cửa sổ, ánh mắt đỏ lạnh lùng của hắn rực sáng dươí ánh trăng.

"Nội gián bên đó đã xác định, cấm vực chi thi đích thực ở trong tay Nam Cung Nguyệt Kiến, chỉ là trước mắt vẫn chưa lấy được. Còn có, nội gián đã tra rõ thông tin của ngân sắc thệ ngôn, bây giờ ra tay chính là thời cơ thích hợp nhất.

"Được."

Tại một nơi nào đó.

Bao nhiêu người đã chết, máu bắn khắp nơi, chạy trên mặt đất lạnh lẽo.

Lý Đào quỳ xuống , khóc, khẽ nâng một đồng đội của mình lên, "Bây giờ tôi lại là, người còn sót lại duy nhất của ngân sắc thệ ngôn. Tại sao lại như vậy? Bọn họ đối với động thái của tổ chức nấm rõ trong lòng bàn tay..... không lẽ... chúng ta bị người ta theo dõi. Hay là .... trong tổ chức chúng ta có nội gián?! "

Ánh mặt trời chiếu vào, bốn người không ai nói gì, suy nghĩ mỗi người lại khác nhau.

Trong lâu đài của huyết ma, Triệu Nhan nhìn ra ngoài, ánh mắt đầy suy tư.

'Đã hai ngày ròi không nghe thấy tiếng của Tịch Nhan. Con bé không biết sao rồi? Còn Nguyệt Kiến, mình đưa cấm vực chi thi cho em ấy, đồng nghĩa với việc đầy em ấy vào chỗ nguy hiểm. Đều tại mình... '

Cạch.

Tiếng mở cửa làm đứt mạch suy nghĩ của cô. Nữ hầu bước vào, mang theo khay thức ăn, đặt xuống.

"Nam Cung Triệu Nhan, có cần tôi giúp cô không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro