Chương 182,183,184

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 182: Dùng tâm đối đãi

Krystal quả nhiên cũng không có đoán sai, Min Huyk đáp ứng cô một cách sảng khoái như vậy nhất định có tâm tư khác.

Khi hắn lái xe vào một con đường khác, cô mới biết hắn nói chở cô về nhà là nhà nào.

"Em nói về nhà cũng không phải là nhà của anh nha?"Cô nhìn hắn, trong lòng có một chút xung động muốn đập bẹp hắn.

"Em cảm thấy có gì khác nhau sao?"Hắn trêu chọc hỏi ngược lại, trong đôi mắt lộ ra tia cười, mà tay của hắn cũng thật chặt duỗi tới, cầm lấy đôi tay tuyết trắng nhỏ bé của cô.

Krystal co rúm tay một chút, hắn không có buông ra ngược lại cầm thật chặt, hình ảnh như vậy mặc dù đã trải qua rất nhiều lần, nhưng lần này, lại làm cho lòng cô dấy lên chút vui sướng.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vừa đúng lúc hắn cũng nghiêng đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, nhu tình mật ý không kìm hãm được, Krystal chợt bừng tỉnh, nhắc nhở mình phải tỉnh táo, phải lý trí.

"Em còn tránh anh đến lúc nào?" Hắn dẫm thắng xe, dừng trên con đường nhỏ vắng lặng, nắm tay của cô đặt lên môi của mình.

"Em muốn cám ơn anh!" Vô luận như thế nào, lời cám ơn cô nhất định phải nói.

"Anh không cần em cám ơn!"

"Vậy anh muốn cái gì?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.

"Anh muốn con người của em!"Hắn thiển thiển cười xấu xa, một tay nhẹ nhàng đặt ở ngực trái cô, trầm thấp nói: "anh còn muốn cả tâm hồn em nữa!"

Krystal cười nhạt "Em dâng cho anh cả con người của em, nhưng lòng của em là do em quyết định, lòng em hiện giờ nói Không."

"Lòng của em nói, em thích anh! Em yêu anh! Chẳng lẽ em quên sao?" Hắn nhắc nhở cô.

"Yêu anh đó là chuyện lúc trước, không liên quan hiện tại!" Krystal không muốn dễ dàng trao ra con tim của mình nữa, cô sợ nội tâm của mình vẫn còn yêu hắn, nhưng một khi thừa nhận, tổn thương sẽ liên tiếp bay tới.

Bởi vì cô hiện tại không có dũng khí đi đối mặt với tình yêu của hắn.

"Em chẳng qua là đang trốn tránh, nhất cử nhất động của em đều nói cho anh biết, em yêu anh! Tại sao không muốn thừa nhận?"

"Em không muốn nói về cái vấn đề rối rắm này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi!" Sulli nói đúng, nếu để cho đàn ông dễ dàng chiếm được lòng của người phụ nữ, hắn sẽ không biết quý trọng.

Đàn ông trời sanh đã có dục vọng đi chinh phục, chinh phục càng khó khăn, hắn mới hiểu được mấy chữ "không dễ" viết như thế nào, huống chi là Min Huyk, một khi hắn còn chưa học được cách yêu một người như thế nào,Krystal quyết định không bỏ ra con tim của mình cho hắn.

"Em muốn tán gẫu chuyện gì?"

"Chúng ta tìm một quán rượu hoặc quán trà nhỏ nào đó ngồi xuống hàn huyên một chút, như thế nào?"Krystal cười đề nghị, yêu một người đàn ông, cần phải hiểu rõ người đó, như vậy tình yêu mới bền lâu.

Min Huyk không trả lời, mà trực tiếp khởi động xe, tiếp tục đi thẳng tới. . . Min Huyk cũng không chở cô đi đâu, mà là trực tiếp đến biệt thự của hắn, nắm tay cô đi vào một gian phòng nhỏ có cửa sổ vòng tròn sát đất, nơi đó có không khí ấm áp, còn có các loại rượu đỏ lâu năm.

"Đây là quán rượu tư nhân của anh sao?"Krystal mở to hai mắt không thể tin được nhìn hắn.

"Anh chỉ là trong lúc rảnh rỗi thích thu thập, cũng không có nghĩa là nhất định phải uống, dĩ nhiên, anh cũng không phản đối thỉnh thoảng uống một ly, đặc biệt là nếu em có nhã hứng."

Hắn xoay người lấy ra hai ly thủy tinh chân cao, mở ra một chai rượu đỏ, trong phòng không khí ấm áp, ngoài trời rét lạnh, gió thổi mạnh, giờ phút này cùng người đàn ông của mình uống rượu, Krystal cảm thấy cuộc sống ấm áp hình như là thế này đây.

Cô tùy hứng ngồi xuống, đem áo khoác cùng khăn quàng cổ của mình quăng trên mặt thảm, bưng ly rượu lên nhấp môi, cô cảm thấy thật thích ý.

Y phục của bọn họ cũng cùng đặt ở một chỗ, bọn họ nâng chén, uống chút rượu, nghe nhạc, cảm thụ cái rét lạnh ngoài cửa sổ cùng chút ấm áp trong phòng.

"Lúc nhỏ, cũng là mùa đông như vậy, ba cùng mẹ ngồi ở một nơi, ôm em, nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, ba còn thích để cho em cùng mẹ ngồi bên cạnh nhìn ông uống rượu, mẹ không để cho em uống, nhưng ba lại luôn nói, rượu đỏ uống một chút không có sao, con gái biết uống chút rượu còn có lợi, về sau sẽ không bị người ta chuốc cho say. Mẹ luôn là không thắng được ba, cho nên tửu lượng của em đều là do ba bồi dưỡng mà thành!"

Cô nắm ly rượu, có chút xuất thần nói, ánh mắt nhìn về nơi xa, cô nhớ ba, mà giờ khắc này, ông lại nằm im thin thít trên giường bệnh.

"Lúc anh còn nhỏ, ba luôn bận rộn nhiều việc, ông sẽ mang anh đi dự thính các loại hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, sẽ đi ăn cơm, sau đó uống rượu, ông có một chút giống với ba của em, chính là khích lệ anh uống rượu, tửu lượng của anh hay các loại xã giao cũng đều do ba luyện tập từ nhỏ."

Hắn từ nhỏ đã phải nếm đủ các kiểu rèn luyện, từ thân thể đến trí lực, từ tửu lượng đến các kiểu xử lý quan hệ.

Min Huyk đem ly rượu nhẹ nhàng cụng vào ly của cô, uống vào, sau đó nhìn cô, véo nhẹ hai má của cô.

"Krystal, em say dáng vẻ thật rất đẹp!" Hắn có chút không kìm hãm được nói ra.

Cô nhìn hắn, lại ngây ngốc lắc đầu, thân thể loạng choạng đứng lên.

Cô mang đôi chân trần đến gần cửa sổ, hưng phấn quay đầu lại, vui vẻ giống đứa con nít, hướng về phía hắn nói: "Tuyết rơi, tuyết đầu mùa năm nay!"

Min Huyk đối với tuyết, thật ra thì cũng không có quá nhiều hưng phấn, nhưng thấy cô vui vẻ, nụ cười của cô lại như thấm vào tim hắn, khiến hắn cũng cảm thấy vui lây.

Phía ngoài tuyết rơi càng lớn, màu bông tuyết trắng bay vào trong màn đêm lạnh lẽo.

Con gái trời sanh chính là thích lãng mạn, ảo tưởng, Krystal có lúc cũng phải thừa nhận, cô chính là một người phụ nữ bình thường như vậy, giống như tất cả các cô gái khác khi yêu trên thế gian này.

Khi cô chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt của Min Huyk cũng thật sâu ngắm nhìn cô.

Cho đến giờ hắn mới nhận ra rằng, hắn thích cô một cách nghiêm túc.

Hai tay của hắn nhẹ nhàng từ phía sau lưng duỗi tới, ôm thật chặt hông của cô, thân thể của cô cứ như vậy rơi vào trong lòng của hắn.

Ngoài cửa sổ tuyết thấy một màn như vậy, giống như càng thêm kích động, rơi xuống càng nhiều, như đang nhảy múa trong không trung.

Lòng của Krystal cũng nho nhỏ kích động, cô ảo tưởng rất nhiều hình ảnh, trong đó một bức họa chính là cùng người mình yêu mến mỗi năm cùng nhau đón tuyết đầu mùa ở Seoul, mà giờ khắc này, bức họa đó đang được vẽ nên ngay trước mắt cô.

Chương 183: Dùng tâm đối đãi 2

Đầu của hắn nhẹ nhàng dán xuống, dọc theo lỗ tai của cô, nhẹ nhàng ma sát.

Hô hấp nóng bức mang theo mùi vị quen thuộc của hắn, từng chút thấm vào da thịt của cô, tay của cô không biết ở thời điểm nào đã lặng lẽ đặt ở trên tay hắn ôm eo thon của cô, hô hấp của hắn cũng theo hơi thở của cô càng thêm nồng đậm.

"Krystal. . . Anh thật thích mùi hương của em. . . Thích. . ." Hắn thấp giọng lầm bầm, hai tay vòng chặt hơn, mạnh mẽ ma sát cách y phục của cô.

Hôn thất thần và tự động theo lỗ tai của cô một đường xuống phía dưới, bàn tay ấm áp của hắn cũng vén y phục của cô lên, trượt lên trên da thịt hơi lạnh của cô.

Thân thể của cô theo bản năng hướng gần tới thân thể của hắn, đầu cũng không tự kiềm chế khẽ ngửa ra sau, nụ hôn của hắn lại càng kích động, mang theo tinh khiết và hương thơm của rượu đỏ, một đường dán lên phần cổ của cô, thân thể hắn càng nóng hơn, động tác trên tay hắn cũng theo đó càng thêm cuồng dã.

Một cái tay trượt lên xoa phần đầy đặn của cô, đùa bỡn chấm đỏ nhỏ yếu ớt mà đầy đặn của cô, một cái tay khác của hắn thì không kịp đợi đi vòng quanh chỗ tư mật của cô.

Krystal không có cự tuyệt, nhàn nhạt đáp lại nhiệt tình của hắn.

Y phục được hắn cởi bay ra ngoài, mà hắn từ phía sau dùng sức chống đỡ cô, để cho ngọn lửa rừng rực vọt tới đốt quanh thân cô, cố gắng dấy lên bể dục chân thật nóng bỏng trong cơ thể cô.

Hoạt động quanh vườn hoa bí mật, nhẹ nhàng chạm tiểu hạch nhạy cảm của cô, xoa nhẹ, cô có chút khó nhịn cắn môi, cảm giác vui vẻ và khó chịu trong cơ thể đột nhiên kích thích đầu óc của cô.

"Nếu như thích cứ dùng thanh âm nói cho anh biết. . . Anh thích phản ứng của em. . . Nhiệt liệt. . ." Thanh âm của hắn từ tính mà khàn khàn, trầm thấp lại còn đầy nam tính.

Tay của cô không tự kìm hãm được từ sau bao quanh cổ của hắn, vóc người của cô ở động tác của cô càng quyến rũ động lòng người, ánh sáng mờ mờ lại mềm mại, ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, mùi thơm cơ thể của cô lại thành trí mạng hấp dẫn với hắn.

Cây gậy nóng bỏng to lớn của hắn chạy giữa khe mông thật chặt của cô, ngón tay của hắn nhẹ nhàng thăm dò cô, từng chút từng chút nước yêu trào ra ngoài, dần dần có phản ứng.

"Ừ. . ." Ánh mắt cô mê ly hơi nhắm lại, ngón tay hắn rút ra cắm vào trong cơ thể khiến cô có cảm giác xôn xao, khẩn cấp khó nhịn và rượu cồn càng khiến cô mãnh liệt muốn nhiều hơn.

"Nói cho anh biết? Có muốn hay không muốn?" Hắn tà ác hỏi.

Trên mặt Krystal ửng đỏ, tóc dài màu đen càng nổi bật lên màu da trong suốt trắng nõn, hai ngọn núi mê người đứng thẳng ở phía trước, một cái tay của hắn vây quanh chúng thật chặt, an ủi chúng. . .

Hắn nhìn thấu ẩn nhẫn của cô, biết còn kém một chút, hắn tà ác đột nhiên gia tăng vận động của ngón tay, cô thậm chí có thể nghe được thanh âm ma sát mà ngón tay của hắn ở trong cơ thể cô truyền đến, ẩm ướt, tiếng động liên tiếp, mà phản ứng của cô cũng càng thêm rõ ràng, thân thể của cô càng thêm xôn xao nóng cháy, loại khát vọng này cô biết là cái gì, chẳng qua là cô có chút thẹn thùng không thể nói ra khỏi miệng.

Khi cô còn chưa phục hồi tinh thần lại, ngón tay kia của hắn cũng chen vào trong cơ thể cô, một hồi phong phú đột nhiên tới khiến cho cô không kìm hãm được phát ra thanh âm.

"A. . ." Thanh âm của cô vừa ra, ngón tay của hắn càng thêm nhanh chóng động, nhẹ nhàng câu động nhạy cảm trong cơ thể cô, một hồi một hồi sung sướng thông qua thân thể nhắn nhủ đến thần kinh của cô.

"Ừ. . . A. . .Em sắp không chịu nổi. . . Không được. . ." Hai chân của cô đột nhiên co rút nhanh, thanh âm của cô hoàn toàn chính là ra từ bản năng của mình.

"Nói cho anh biết, em cần hay không?" Hắn vẫn trêu đùa cô, khiến cho cô nói ra dục vọng trong lòng mình.

"Không cần. . ."

"Em xác định. . . Muốn rời đi hay không?" Khi hắn nói này lời này, ngón tay của hắn chợt rút ra từ trong cơ thể cô, trên ngón tay dính đầy nước yêu của cô.

"Không cần. . ." thân thể Krystal truyền đến một hồi trống không, ửng đỏ trên mặt lại càng thêm dày đặc, thân thể của cô bản năng chuyển sang lại gần hắn.

Hai tay của cô nhốt chặt cổ của hắn, đôi môi kiều diễm ướt át mở ra hợp lại, còn chưa dán qua, Min Huyk lại đã sớm chờ không được cắn môi của cô, dùng sức mút, cắn quấn.

Một cái chân của cô chủ động móc lên hông của hắn, dán thật chặt, hắn cũng dán chặt vào cô, hai tay nhấc lên trên, bắt được thân thể cô, một cái chân khác của cô cũng quấn lấy hông của hắn.

Cây gậy của hắn hướng về phía chỗ bí mật của cô, hắn ôm thân thể của cô di động về vách tường bên cạnh, thân thể dùng sức đụng lên, hướng về phía cửa vào của cô, hung hăng đâm vào. . . "Ừ. . . A. . ."

"A!!" Thân thể lẫn nhau kết hợp đồng thời phát ra thanh âm thỏa mãn.

Hắn từng chút từng chút chen thứ to lớn của mình vào chỗ sâu nhất của cô, hắn nhìn tín hiệu vui vẻ trên thân thể cô phát ra khi hắn xâm nhập, cô khẽ nhếch đôi môi khiến hắn không nhịn được dùng sức đánh thẳng vào, khiến môi không kịp im lặng của cô phát ra thanh âm hưởng thụ.

"Ừ ừ. . . . . A a. . .A a. . . . ." Lực độ đánh thẳng vào kích thích cô đến cao trào, khiến cho cô không cách nào khống chế thanh âm của mình tràn ra từ trong đôi môi.

Min Huỵk càng thêm hưởng thụ thanh âm sung sướng của cô, dưới sự kích thích của thanh âm, thân thể của hắn càng thêm xao động, nhu tình và lực độ bật ra, khiến cho thân thể Krystal rất nhanh tiến vào hưng phấn lần nữa.

"Không cần. . .Chậm một chút. . ." Sau khi trải qua mấy lần kích thích, thân thể Krystal cảm giác sắp theo không kịp tiết tấu của hắn, lực độ, tốc độ của hắn giống như không biết mệt mỏi là gì.

"Em quá chặt. . . quá ướt. . . anh không thể. . ."

Trong thân thể nóng ướt của cô, hắn đánh thẳng vào càng lớn, phản ứng cô cho cũng càng lớn, hắn lấy được vui vẻ càng lớn, muốn chậm căn bản chậm lại không được.

"Em. . . sắp. . .không chịu nổi. . . không được. . . chậm một chút. . ." Min Huyk chẳng những không có chậm, ngược lại đâm xuống sâu hơn, dùng sức đâm.

"A a. . . A a a a. . ." Krystal chỉ cảm thấy thân thể co lại, một loại cảm giác bị mũi tên đâm vào thần kinh truyền khắp từng cái tế bào của cô.

Thanh âm của cô lại biến thành tiếng khóc ríu rít, cô chưa bao giờ biết mình lại có thể phát ra thanh âm như thế, mặt của cô bản năng đỏ hơn, đầu tựa vào trước ngực của hắn càng thêm không dám nâng lên.

Mà hắn thì cười xấu xa dùng sức đâm cô "Một lần nữa. . . Anh rất yêu thanh âm như vậy của em. . . Tiểu yêu tinh. . . Hành hạ anh. . ."

Tay của hắn lại nâng cằm của cô, ngưng mắt nhìn cô thật sâu, ánh mắt bởi vì tình dục mà đỏ lên, lại bao hàm yêu thương và nhu tình, hắn thâm tình hôn môi của cô, phía dưới lại không nhịn được động.

Cô nhẹ nhàng đẩy ra, thấp giọng nói: "Không cần. . ."

"Bảo bối. . .Không thể. . . Anh còn muốn. . ."

Hắn giống như đứa trẻ tham ăn không chịu buông tay "Ai kêu em mê người như vậy. . .Ừ. . ." Ngoài cửa sổ tuyết càng rơi xuống càng lớn, càng để lâu càng dày; bên trong cửa sổ, ánh đèn chập chờn, bóng dáng quấn quít, một tiếng một tiếng tiết tấu đánh ra bản nhạc nguyên thủy nhất. . .

Chương 184: Không có anh ấy em sẽ chết

Krystal tỉnh lại ở trong ngực lổng ngực ấm áp của Min Huyk, sau đó nụ hôn của hắn rơi vào trên trán của cô, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, chào buổi sáng!"

Krystal có chút mâu thuẫn, chu miệng bất mãn trả lời "Em không thích kiểu xưng hô này!" Cô ghét hắn gọi cô bảo bối, ai kêu đàn ông đều có bệnh chung thích gọi phụ nữ là bảo bối, cho nên nghe xưng hô như thế đều khiến cô nhớ tới những người đàn ông phong lưu thành tính lưu luyến bụi hoa, mặc dù hắn cũng là loại đàn ông như vậy, nhưng cô theo bản năng vẫn cho là trong thâm tâm hắn không giống với những người kia.

"Vậy em thích anh gọi thế nào? Em yêu. . . bà xã. . .?"

"Ngừng! Dừng lại! Chúng ta đi làm!" Krystal chuyển đề tài, lời vừa nói dứt, giờ phút này bản tính thích ôm giường của cô cư nhiên không còn nữa, cọ người một cái liền bò dậy.

Nhưng chân của cô còn chưa có đứng vững, thân thể của cô liền bị một đôi bàn tay kéo vào trong giường lớn ấm áp lần nữa.

"Không cho chạy!" Hắn ôm cô thật chặt.

Krystal lại cười giải thích: "Em không phải muốn chạy, em chỉ muốn đi xem cảnh tuyết, sau đó đi làm!"

"Chẳng lẽ anh không đẹp bằng cảnh tuyết?" Hắn không chút ngượng ngùng để mặt gần sát mặt của cô, muốn cho cô nhìn rõ hơn.

"Đẹp trai thường có, mà cảnh tuyết không thường có, hôm nay bản tiểu thư quyết định tuyên định cảnh tuyết thắng!" Krystal không chút nào đồng tình trả lời, hơn nữa lại đẩy hắn ra một lần nữa, nhanh chóng cách xa phạm vi hắn có thể tiếp xúc được, dùng tốc độ nhanh nhất của cô mặc quần áo tử tế.

Khi cô sửa lại tất cả, mới phát hiện tên đàn ông phía sau còn chuẩn bị xong tất cả nhanh hơn cô, cô mở to mắt không thể tin được.

"Đi, anh dẫn em đi xem cảnh tuyết, sau đó đưa em đi làm, toàn bộ hành trình phục vụ kiểu tổng giám đốc, có thể hài lòng hay không?!" Hắn nhìn hai tròng mắt của cô, hưởng thụ kinh ngạc và hốt hoảng trong mắt cô.

___________________________

Hai nguời bước chậm trong vườn hoa tuyết bay tán loạn, Seoul vào buổi sáng sớm thật an tĩnh, trên mặt tuyết sạch sẽ mà trắng noãn, chỉ có dấu chân của hai người bọn họ.

Cô không nhịn được nhặt lên một mảng tuyết lớn, sau đó nặn ra một quả cầu tuyết nhỏ, thừa dịp hắn không để ý liền ném vào người hắn, sau đó phát ra tiếng cười khanh khách, giống như lúc nhỏ chơi đùa với những đứa bạn trong xóm.

Min Huyk trong nháy mắt hơi cứng lại và chần chờ, hắn chưa từng chơi trò chơi như vậy, vận động thì hắn luôn chỉ chọn quyền đạo để phòng thân và công kích, đối với trò chơi trẻ con này thì hắn chưa từng thử.

"Huyk, sao anh không phản kích em. . .? Phản kích a. . ." Krystal lớn tiếng kêu la với hắn, quả cầu tuyết trên tay cũng càng lăn càng nhiều, nhẫn tâm ném qua.

Min Huyk thử vo một quả cầu tuyết, sau đó ném qua, ném ra lần thứ nhất, sẽ có thứ hai. . .

Hai nguời tung tăng chơi ở trong tuyết sáng sớm, cô té xuống, hắn nhào qua, hợp nhau trên tuyết lăn ra một đường dài, mà tiếng cười cũng truyền đến từng đợt vang vọng bầu trời.

___________________________

Lãnh Tĩnh Thi hẹn cô, hơn nữa nhất định muốn gặp cô, mà cô cũng đoán được ít nhiều mục đích của buổi hẹn.

Min Huyk nhất định đã đề xuất chia tay với Tĩnh Thi, cô cũng cũng không có cự tuyệt, lựa chọn gặp mặt cô ấy.

Bên trong một quán cà phê nhỏ, Tĩnh Thi mặc một bộ y phục công sở màu lam nhạt, bên ngoài là một áo lông khoác vai màu đỏ chót, phối hợp màu sắc sáng như vậy cũng là kiểu ăn mặc đặc biệt của riêng cô, nhìn vào làm cho người ta vui tai vui mắt.

"Tĩnh Thi, thân thể của cô khôi phục tốt chứ?" Bất kể như thế nào, thân thể của cô ấy vẫn là bị thương tổn, thân là phụ nữ, cô có thể hiểu được nỗi đau khi mất đứa bé.

"Krystal, chị có thể đừng cướp Min Huyk khỏi em hay không?" Thanh âm của cô mang theo nghẹn ngào, ánh mắt gần như cầu khẩn.

Krystal không ngờ rằng cô sẽ trực tiếp như vậy, một chút lời mở đầu cũng không cho.

"Krystal, chúng ta là chị em tốt, chị biết rõ Huyk là vị hôn phu của em, tại sao chị phải làm vậy? Em chưa từng làm chuyện gì tổn thương chị, nhưng làm sao chị có thể đối với em như vậy. . .Em cầu xin chị. . .Chị trả Huyk cho em đi, có được hay không? Có được hay không?" Cô cầu khẩn nhìn Krystal, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, ào ào chảy xuống toàn bộ.

Nước mắt như mưa, chọc người trìu mến.

Krystal dù sao hơn Tĩnh Thi mấy tuổi, nhìn cô ấy khóc cầu, lòng của cô lại nhũn ra, nhưng chuyện tình cảm há cô muốn nhường là có thể nhường.

"Tĩnh Thi, tôi cũng không cố ý muốn giành Min Huyk, mà hắn cũng không phải tôi nói có thể giành là có thể đoạt được." Cô cố gắng muốn cho cô ấy hiểu, chuyện tình cảm là cảm giác và thấu hiểu của cả hai người.

"Không phải vậy. . . Nếu như chị không có giành, sao Huyk muốn chia tay với em? Nếu như không có chị, hai chúng tôi sẽ kết hôn, vì anh ấy em thật sự cái gì cũng có thể hy sinh."

"Bao gồm cả cty Kang và cái chết của đứa bé sao?" Krystal thật rất muốn hiểu rõ, Lãnh Tĩnh Thi nhìn đơn thuần và ngây thơ như vậy khi làm những chuyện lòng dạ sâu xa, đến tột cùng là bộ dáng như thế nào?

"Krystal, em chỉ muốn nói cho chị biết, không có Huyk, em thật sự sẽ chết, cầu xin chị nhường anh ấy cho em đi, có được hay không?" Cô không trả lời mà hỏi ngược lại Krystal, cô chỉ muốn cầu xin Krystal rời khỏi Min Huyk.

"Không có người đàn ông này, sẽ có một người đàn ông khác, phụ nữ không cần vì đàn ông mà đi tìm chết, cô phải biết cô là Lãnh Tĩnh Thi, danh viện quốc tế, muốn tài có tài, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn gia cảnh có gia cảnh, cô vì một người đàn ông mà tìm chết không phải cảm thấy rất lãng phí sao?" Krystal thật cảm thấy cô quái đản hơn mình gấp trăm lần, động một chút là chết, đi tìm chết vì đàn ông là có thể chứng minh tình yêu hả? Đây không khỏi quá buồn cười.

"Krystal, đó là chị cho là như vậy, chị độc lập, bản thân mạnh mẽ, chị coi như không có Huyk cũng có thể sống rất khá. Nhưng em khác, em chỉ muốn tình yêu của em, chỉ muốn Huyk, chỉ có Huyk sống ở bên cạnh em mới có thể cảm giác mình là Lãnh Tĩnh Thi. Nếu không một ngày em cũng sẽ không qua được, cho nên, trả Huyk lại cho em đi, được không?" Cô vươn tay, nắm tay của Krystal thật chặt, hai mắt đầy nước nhìn cô.

Bị cô nói như thế, Krystal cảm thấy mình thật như thành tội nhân thiên cổ.

Lãnh Tĩnh Thi nói nghe thật hay, Krystal cô không có Min Huyk có thể giống như con gián đánh không chết tiếp tục sống vui vẻ, mà Lãnh Tĩnh Thi cô rời đi Min Huyk sẽ không cách nào hô hấp mà chết, nếu cô không tặng Min Huyk cho cô ấy, cô sẽ trở thành người gián tiếp mưu sát.

"Nhưng tình yêu không phải là quà tặng, không phải là thứ nhường tới nhường lui!"

"Chị không phải nói là không thích Huyk sao? Chị đã không thích anh ấy thì không phải là tình yêu, chị chẳng qua là để vật về nguyên chủ, để cho một người yêu anh ấy hơn chăm sóc anh ấy, chẳng lẽ không đúng sao?" Lãnh Tĩnh Thi mềm mại nói.

Krystal không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ cô thật sự không thích Min Huyk sao? Trời mới biết, cô đã từng có vô số lần lòng đau như cắt vì hình ảnh thân mật của Tĩnh Thi với Min Huyk, vô số lần nửa đêm tỉnh lại từ trong mộng, trên gối đều là nước mắt, chẳng qua là cô cho tới bây giờ không có nói ra mà thôi.

Lúc đối mặt tình địch cầu khẩn, cô nên buông tha cho cơ hội tranh thủ tình yêu sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro