Chương 196,197,198

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 196: Trùng hợp trong trùng hợp

Lãnh Tĩnh Thi tự nói với mình, đánh cuộc một lần với số mạng, nếu như ông trời bảo cô buông tay trả thù, cô liền nghe theo, nhưng nếu như Krystal xuất hiện, nếu như cho cô cơ hội, vậy xin lỗi rồi, cô nhất định phải làm như vậy.

Cô lái một chiếc xe chạy nhanh hướng đường có trụ sở của cty Kang, chờ Krystal ra ngoài, yêu cầu của cô không tính là cao, không muốn mạng của cô ấy.

Cô chỉ muốn biết, nếu như Krystal bị tàn phế, Min Huyk có phải sẽ không có chút nào so đo cùng cô ấy ở chung một chỗ, chiếu cố cô ấy cả đời hay không!

____________________

Điện thoại của Krystal lại một lần nữa vang lên. "Các người ở đâu? Tôi đã xuống lầu!" Cô hướng về phía điện thoại lo lắng nói.

"Mày hướng bên trái ra ngoài, có một con đường cái, chúng ta ở đường đối diện, xe Audi màu đen, mẹ mày đang ở trong xe!" Thanh âm của người đàn ông kia âm lãnh giống như tới từ địa ngục.

Miệng của mẹ Krystal bị dán lại, nhưng ánh mắt của bà hoảng sợ trợn to, bà nghĩ muốn phát ra thanh âm, bà muốn nói với con gái mình không nên tới, ngàn vạn không nên tới, nhưng là thanh âm phát ra cũng cực kỳ yếu.

"Tôi đã ở đường đối diện rồi, tôi hiện tại sẽ đến chỗ các người."Krystal ngẩng đầu tìm, liền nhanh chóng tìm thấy chiếc xe Audi màu đen.

Ở đường phố bên kia, Lãnh Tĩnh Thi không nghĩ tới ông trời cư nhiên như vậy nể mặt cô, không uổng công cô chờ đợi.

Krystal trùng hợp như thế hiện ra trước mặt cô, nếu như cơ hội này cô không nắm lấy, vậy cả đời này cô sẽ phải hối hận.

Ở đường phố bên kia, một chiếc xe hàng cũng dừng ở đối diện, sau khi nghe được điện thoại chỉ thị, hắn khởi động xe, hướng về phía Krystal .

Lãnh Tĩnh Thi cũng khởi động xe, hướng Krystal lao tới.

Hai chiếc xe, ai cũng không ngờ rằng sẽ vọt tới cùng một người, Krystal cầm điện thoại di động đang chuẩn bị đi tới, lại chỉ nghe được tiếng va chạm ầm ầm, điện thoại di động của cô bay ra ngoài.

Cô nhắm lại hai mắt, cứ ngỡ là mình chết chắc.

Hai chiếc xe đồng thời đụng tới, quá ngoài ý muốn.

Khi cô cho là mình sắp tiêu đời bỗng cảm giác được thân thể của mình bị người dùng lực kéo, cả thân thể ngã vào trong ngực của người đó, cô ngửi thấy mùi vị cô đã quen thuộc và mê luyến, quay đầu lại thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, ánh mắt đầy khẩn trương và nhu tình, một khắc kia, cô cảm thấy chính là có chết tại trong ngực hắn cô cũng cam lòng.

Xe hàng lăn mấy cái đụng vào xe của Lãnh Tĩnh Thi, phá vỡ cửa sổ xe, một mảnh vụn của cửa kính đâm vào đầu Lãnh Tĩnh Thi, còn có vài mảnh vụn khác đâm vào trong da thịt cô, mà thân thể của cô khi bị xe hàng đụng phải, đầu chợt đụng vào trên tay lái, máu tươi trong nháy mắt chảy ra, cô ngất xỉu tại chỗ.

Lúc tai nạn xe cộ phát sinh không tới một phút sau, cảnh sát cũng đã chạy tới.

Krystal hoảng hốt, lớn tiếng kêu lên : "Huyk, em muốn đi cứu mẹ, mẹ em bị bắt cóc rồi!"

"Không cần lo lắng, hết thảy đều đã không sao, không tin em xem xem!"Hắn ôm cô đứng dậy, để cho cô có thể nhìn về phía đối diện.

Krystal thấy mẹ từ trong xe đi ra, còn có hai người đàn ông khác bị cảnh sát mang đi, mẹ của cô cũng nhìn thấy cô, hai nguời hướng đối phương đi tới thật nhanh.

__________________________

Đây hết thảy đều là trong dự liệu của Đoàn Chính Kiệt, Lãnh Tĩnh Thi cuối cùng vẫn không bỏ được cái gai trong lòng cô, cô còn chưa cam tâm, lựa chọn mạo hiểm, lại chưa từng nghĩ đến trùng hợp như thế.

Bác sĩ nói cho hắn biết, tay phải của Lãnh Tĩnh Thi bị tàn phế, gân tay của cô bị thủy tinh ghim hư hết, đừng nói đàn dương cầm, ngay cả khí lực cầm đũa cũng không còn.

Bác sĩ còn bảo đầu của cô bị thương nghiêm trọng, thủy tinh ở bên trong mặc dù đã được lấy ra ngoài, nhưng có nguy hiểm hay không sẽ phải đợi cô tỉnh lại, mà hắn cũng một mực ngồi ở bên giường bệnh chờ cô mở mắt.

Hai mươi giờ sau, Lãnh Tĩnh Thi tỉnh, cô mờ mịt nhìn tất cả, ánh mắt trong veo không có một tia tà niệm, cô mở miệng nói câu đầu tiên không ngờ rằng lại là: "Anh là ai? Tại sao tôi lại ở nơi này?"

"Tĩnh Thi. . ." Hắn gọi tên cô " Rốt cục em đã tỉnh, có đau ở đâu không?" Đoàn Chính Kiệt vẫn như cũ không khống chế được mình, vẫn muốn đi quan tâm cô.

"Tĩnh Thi? Anh đang gọi tôi sao?" Lãnh Tĩnh Thi nhìn hắn, tại sao cô không nhớ gì hết?

"Tôi là ai? Anh nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì? Tôi tại sao lại ở chỗ này? Anh là ai?"

"Tĩnh Thi, anh. . ." Đoàn Chính Kiệt kinh ngạc nhìn cô "Anh là Chính Kiệt, em không nhớ anh sao?"

"Chính Kiệt. . .Chính Kiệt? Tôi có biết anh sao? Tôi là ai? Tôi không nhớ gì hết, tại sao lại như vậy? Anh nói cho tôi biết, tôi là ai, tôi làm nghề gì, nhà ở đâu?"

Lãnh Tĩnh Thi nâng tay định ôm đầu nhưng tay phải không hề có phản ứng, cô có chút thống khổ kêu "Tay của tôi. . . Tay phải của tôi tại sao một chút khí lực cũng không có? Tại sao lại như vậy? Tôi sẽ bị tàn phế sao?" Lãnh Tĩnh Thi khóc, thống khổ nhìn hắn.

Đoàn Chính Kiệt ôm cô, để cho cô tỉnh táo lại.

Một lát sau, bác sĩ đi vào, cho cô thuốc an thần, đồng thời cũng xác định Lãnh Tĩnh Thi mất trí nhớ, những gì đã trải qua, toàn bộ không nhớ rõ.

Đoàn Chính Kiệt nhìn cô đang ngủ say, đây hết thảy đối với Lãnh Tĩnh Thi mà nói có lẽ là tốt.

Cô không nhớ gì liền có thể buông tha trả thù, bắt đầu cuộc sống mới đơn giản đầy hạnh phúc.

Hắn thậm chí tự ôm mộng đẹp chính là đợi Lãnh Tĩnh Thi khá hơn, hắn muốn nói cho cô biết hắn là vị hôn phu của cô, bọn họ vô cùng yêu nhau, bọn họ sẽ chuẩn bị kết hôn. . .

____________________________

Khi Lãnh Tĩnh Thi tỉnh lại lần nữa, Đoàn Chính Kiệt liền nói cho cô biết mọi chuyện trước đó dựa theo ý nguyện của chính hắn, Lãnh Tĩnh Thi từng chất vấn, nhưng cô ở trên giường bệnh cũng chỉ có mình hắn bên cạnh chăm sóc.

Không có một thân nhân nào khác đến thăm cô, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Đoàn Chính Kiệt che giấu Lãnh Tĩnh Thi, bởi vì hiện tại các tờ báo lớn cũng đang đăng tin cha của Lãnh Tĩnh Thi tham ô, mẹ cô lạm dụng chức quyền, mà cha mẹ cô mười giờ trước bị trục xuất trở về nước, ở đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.

Hắn nhìn cô, nói cho cô nghe quá trình bọn họ quen biết nhau, yêu nhau, cô ở một bên nghe một hồi liền nguyện ý tin lời hắn, từ từ tiến vào câu chuyện xưa của bọn họ, yêu nhau rất gian khổ nhưng cũng rất ngọt ngào.

Đoàn Chính Kiệt nhẹ nhàng hôn môi cô, mà cô từ từ nhắm mắt lại, nhận lấy nụ hôn của hắn, mềm mại mang theo hương thơm ngọt ngào, loại mùi vị này là hắn đã mong ước từ lâu rồi.

Giờ phút này, hắn rất cảm kích trời cao.

Ông đã đem một Lãnh Tĩnh Thi hoàn toàn khác tới bên hắn.

Chương 197: Trùng hợp trong trùng hợp 2

Cty Kang thành công thu mua Thái Hoa.

Trần gia đánh bại Lý Hiếu Thiên, tạm thời trở thành hắc đạo lớn nhất.

Krystal cũng mới biết, cỗ xe hàng kia là Lý Hiếu Thiên cố ý an bài, khi biết được kế hoạch của mình bị thất bại, hắn muốn trả thù, ba của cô đụng chết con hắn, vậy hắn muốn mẹ của cô tận mắt nhìn thấy con gái mình bị xe đụng chết.

Chẳng qua là hắn không có ngờ tới, muốn hại Krystal còn có một người khác, chẳng qua là lão Thiên công bằng, muốn hại người rốt cục lại bị người hại .

Min Huyk nắm tay Krystal đi vào bệnh viện, hắn muốn tới nói với Lãnh Tĩnh Thi, hắn muốn khởi tố cô tội cố ý gây thương tích cho người khác.

Khi bọn hắn đứng ở phòng bệnh của Lãnh Tĩnh Thi, nhìn cô gương mặt mờ mịt lại lộ ra hạnh phúc, hai người bọn họ ngây ngốc đứng nhìn.

"Chính Kiệt, hai người bọn họ là bạn của chúng ta sao?" Lãnh Tĩnh Thi cười ngọt ngào nhìn về phía bọn họ, từ lúc cô nhập viện tới nay, trừ Đoàn Chính Kiệt, đây là lần đầu tiên có người đến thăm cô.

Đoàn Chính Kiệt nháy mắt, ý bảo bọn họ không nên lên tiếng. "Là bạn làm ăn của anh, em trước ngoan ngoãn ăn cháo, anh cùng bọn họ nói chuyện một chút sẽ trở lại với em có được không?" Hắn trìu mến vuốt ve gương mặt của cô.

Cô gật đầu, mỉm cười nói: "Được rồi mà, anh không cần lo lắng, em sẽ dùng tay trái giải quyết nó!"

_______________________

Bên ngoài phòng bệnh.

"Kang tổng, tôi biết anh tới là muốn làm gì, nhưng tôi hi vọng anh bỏ qua cho Tĩnh Thi, cô ấy hiện tại đã mất trí nhớ." Đoàn Chính Kiệt thỉnh cầu nói.

"Nếu như có một ngày, cô ấy nhớ lại tất cả, lại quay trở lại tiếp tục hại Krystal, làm sao bây giờ? Cô ấy phạm tội, bị luật pháp trừng trị cũng đúng thôi!"Nghĩ đến việc cô muốn hại chết Krystal, Min Huyk không cách nào tha thứ được, người phụ nữ này lòng dạ quá độc ác.

"Sẽ không , tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy đi theo chánh đạo."

"Chính Kiệt, thật ra thì tôi căn bản cũng không tin tưởng cô ấy bị mất trí nhớ. Cô ấy có thể đang giả bộ, lấy phương thức như thế tránh né tội ác mình đã gây ra. Đây có thể chính là một thủ đoạn của cô." Min Huyk không thể không hoài nghi Lãnh Tĩnh Thi.

"Bác sĩ đã chẩn đoán chính xác rồi, mất trí nhớ thật, đầu của cô ấy bị thương rất nặng, còn có gân tay của cô cũng bị thương rồi, tay phải chẳng khác gì tàn phế, cả đời này cũng không cầm nổi đồ vật gì." Trong mắt của hắn thoáng qua một tia ưu thương, điều này cũng là ông trời trừng phạt cô ấy.

Krystal nhẹ nhàng nắm tay Min Huyk, cười nói: "Nếu như vậy, coi như xong! Có lẽ đây chính là trời cao an bài, nếu như không phải là Lãnh Tĩnh Thi muốn hại em, không chừng em đã bị xe Lý Hiếu Thiên đụng, lúc đó người nằm viện sẽ là em, hoặc em bây giờ cũng như cô ấy, không nhớ gì."

Krystal mặc dù đối với hành động của Lãnh Tĩnh Thi cũng rất tức giận, nhưng là trời cao đúng là vẫn còn rủ lòng thương xót cô, dưới sự trùng hợp, ngược lại cứu cô, Lãnh Tĩnh Thi muốn hại người lại gặp phải kiếp nạn, đây là kiếp số.

"Không được, nếu như không phải là trùng hợp, mạng của em có thể cũng không còn, em có biết không? Min Huyk ngược lại không bỏ được, bởi vì hắn không muốn về sau cô còn có thể bị một chút tổn thương nào.

Đoàn Chính Kiệt nhìn Min Huyk, đột nhiên đổi giọng nói "Kang tổng, tôi sẽ nói với anh một chuyện xưa, nghe xong chuyện này anh sẽ hiểu, có một số việc trùng hợp, hại người cũng là cứu người."

Hắn nhắm mắt một lúc, nuốt nước miếng, mở mắt ra liền nó: "Vào một đêm mưa nọ, có một cô gái từ nhà ra ngoài, đi chưa được mấy bước liền bị một người đàn ông đánh ngất, sau đó bị kéo tới một cái kho hàng. Tại nơi này cô ấy bị ba người đàn ông khác thay phiên nhau cưỡng hiếp. Một tháng sau, cô mang thai, vì vậy, thân thể của cô cũng bị tổn thương, bởi vì cô không thể lưu giữ đứa bé đó."

"Kang tổng, anh đoán thử coi, cô gái kia tại sao vô duyên vô cớ bị người bắt đi làm điều đồi bại?"

"Anh không cần vòng vo, tôi tới nơi này không phải là nghe Đoàn tiên sinh kể chuyện xưa." Min Huyk lạnh giọng nói.

"Bởi vì cô gái kia cùng một cô gái khác có khuôn mặt giống nhau như đúc, những người đó vốn là muốn bắt cô gái kia chứ không phải là Tĩnh Thi, nhưng cô ấy lại bị biến thành vật thay thế, mà cô gái kia tên gọi Lãnh Tĩnh Dạ, là người chị cùng cha khác mẹ với Tĩnh Thi!" Đoàn Chính Kiệt thật bình tĩnh nói hết mọi việc.

Mặt của Min Huyk đột nhiên trắng bệch, hắn nắm tay Krystal vô cùng chặt, chặt đến mức khiến tay cô đau nhói.

Cô thật muốn vùng tay ra nhưng là nhịn đau, bởi vì khi cô nhìn lên liền thấy mặt hắn đã ửng đỏ.

"Anh tại sao muốn nói cho tôi biết những việc này? Anh làm sao biết?" Nhiều năm như vậy, Min Huyk vẫn cho là lần đó nhận được tin tức sai lệch.

Lần đó hắn nhận được tin nói có người sẽ đối với người bên cạnh hắn gây bất lợi, mà ngày đó hắn là đang cùng Tĩnh Dạ đi mua đồ, nhận được tin tức, hắn liền dẫn Tĩnh Dạ từ phía sau rời đi, chưa từng có nghĩ đến là có một người khác thay thế Tĩnh Dạ.

"Bởi vì tôi vẫn luôn ở bên cạnh Tĩnh Thi, chỉ là tôi cũng không nói cho cô ấy biết chân tướng sự thật. Bao năm nay cô ấy vẫn luôn cho rằng chẳng qua là do mình vận khí không tốt, nếu như tôi nói cho cô ấy biết mọi việc, cô ấy có thể cũng sẽ không yêu anh. Tất cả những chuyện sau này cũng sẽ không phát sinh, tại đêm mưa đó, cô thay cho người phụ nữ anh thích nhất chịu tội, đây cũng là một trùng hợp. Mà bây giờ, cô ấy mặc dù muốn hại Krystal, nhưng là dưới sự trùng hợp, cô ấy lại cứu Krystal, ngược lại còn khiến mình thành như hiện tại, vậy cũng là một loại báo ứng!"

Đoàn Chính Kiệt rất xảo quyệt đem chuyện phức tạp đơn giản hóa, mà chuyện cô làm hại Lãnh Tĩnh Dạ chết sớm, một chữ cũng không nói tới.

"Huyk à, chúng ta đi!" Krystal ôn nhu nói, lôi kéo tay của anh đi ra ngoài.

Nghe được Đoàn Chính Kiệt kể chuyện, Krystal càng thêm tha thứ cho Lãnh Tĩnh Thi, thật ra thì cô ấy cũng là một người đáng thương.

Hôm nay mọi chuyện thành ra như vậy, đối với cô ấy mà nói cũng là một loại giải thoát, đối với một người đã không nhớ gì lại tiến hành chèn ép, để cho cô ấy sống trong thống khổ,nếu thật làm như vậy, Krystal cô cùng Lãnh Tĩnh Thi trước kia có cái gì khác nhau?

"Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ chiếu cố Tĩnh Thi thật tốt, chúng tôi sẽ quay lại Pháp, tôi cùng cô ấy sẽ sống ở một nơi an tĩnh và cách xa dư luận, vĩnh viễn sẽ không trở về nước." Đối với Tĩnh Thi mà nói, bắt đầu một cuộc sống mới là quan trọng nhất.

Min Huyk có chút nhẹn ngào, có một số việc đã không cần phải nói nữa, tỷ như cái đêm mưa đó, trong đầu óc hắn nhớ rất rõ, đêm đó trời mưa rất lớn, hắn một tấc cũng không rời Tĩnh Dạ, ngày hôm sau mang cô lên máy bay tư nhân rời đi, lựa chọn một thị trấn nhỏ, bí ẩn, vui vẻ sống đến nửa năm.

Hoặc giả đây là số mệnh, ông trời cũng muốn bọn họ lựa chọn buông tha khởi tố Lãnh Tĩnh Thi!

Chương 198: Bọn họ

Tất cả tựa như vở kịch Cha Lãnh Tĩnh Thi chết ở trong ngục giam, chính phủ đồn đãi là bởi vì bệnh tim đột phát mà chết, tin đồn bên ngoài là bởi vì chính phủ sợ hắn liên lụy những người đồng sự khác vào, cho nên dứt khoát liên thủ giết hắn.

Mẹ Lãnh Tĩnh Thi bởi vì không chịu nổi khổ cực trong ngục giam, lựa chọn tự sát.

Đoàn Chính Kiệt mang theo Lãnh Tĩnh Thi rời đi, đến một quốc gia xa lạ, bắt đầu cuộc sống mới.

Thôi Viên Viên rốt cuộc biết cha mẹ ruột của mình, cũng tin tất cả, cô từ từ tiếp thu chuyện thực này, thử chung đụng cùng bọn họ.

Bệnh tình của Kang Jong đang chậm rãi tăng thêm, mà trong thời gian cuối cùng của sinh mạng, ông cũng không có vượt qua cùng Kim Shin Ah, mà là đi qua cùng Lữ Tình.

Min Huyk nhìn bóng lưng cô đơn của mẹ, tựa như vô số hình ảnh trong quá khứ, hắn lựa chọn ở lại, ở lại cùng với Shin Ah, mặc dù bà vẫn không muốn tiếp nhận Krystal.

Hai tháng sau, Kang Jong qua đời ở bệnh viện, đi rất nhẹ nhàng.

Kim Shin Ah ước chừng một tuần không có ra cửa, mỗi ngày Krystal đều đặt canh tự mình nấu trước cửa phòng bà, mặc dù một hớp bà cũng không uống, nhưng cô vẫn kiên trì, cho đến khi bà ra khỏi cửa phòng.

Kang Jong qua đời một tháng, Thôi Viên Viên và Lữ Tình rời đi.

Shin Ah lại trở về trong cuộc sống yên tĩnh một lần nữa, cuộc sống của bà càng thêm cô đơn rồi.

Cái chết của Kang Jong kích thích bà rất lớn, cả người bà đều già đi, bà làm tất cả đều bởi vì ông, mà ông đến cùng lại chết trong ngực một người phụ nữ khác, bà không thể không tỉnh lại mình.

Buổi tối trước khi đi, Lữ Tình đã nói chuyện suốt với Shin Ah, tán gẫu xong, Shin Ah giống như lại trống trải hơn rất nhiều.

Shin Ah vẫn không đồng ý Krystal gả cho Min Huyk, nhưng thái độ hòa hoãn rất nhiều so với trước kia.

Shin Ah đem chuyện từ thiện giao cho người khác xử lý, bà cũng không đến cty nữa, đây là bước đầu thối lui của bà với Krystal, nhưng muốn bà thích cô từ trong lòng, bà không làm được.

Sau khi Cty Kang trải qua đả kích và thu mua, liền tiến hành chỉnh lý nhân viên, nên đi thì đi, nên ở thì ở, mà Krystal cũng rời đi cty Kang sau Shin Ah một tuần.

Cô rời đi cty Kang một là bởi vì quan hệ của cô và Huyk đã không thích hợp ở chung công ty, quan trọng hơn là, cô cũng muốn mình ra ngoài làm chuyện mình thích, đầu tư tinh lực của cô lên nhà hàng tứ hợp viện với Sulli.

Sau khi Krystal rời đi công ty một tuần lễ, gặp được Choi thiếu gia ở trong nhà hàng tứ hợp viện (tứ hợp viện là 4 dãy nhà quay lưng vào nhau, có 1 sân trống ở giữa).

"Krystal, anh đã trở về! Cho nên anh tới thăm em!" Hắn cười nhìn về phía cô, trong tay đang cầm một bó hồng đỏ thắm.

Hơn nửa năm, Choi thiếu gia một mực quay vòng ở Canada và nước Anh, một loạt chuyện và biến cố trong nhà làm cho hắn bận đến mức không có một chút thời gian rảnh rỗi nào.

Hắn ở nước ngoài rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại cho Krystal, mà cô luôn chưa tới ba câu sẽ kiếm cớ cúp điện thoại của hắn, mặc dù như vậy, hắn vẫn chưa chết tâm.

Chuyện hắn làm đầu tiên khi trở về chính là gọi điện thoại đến công ty Krystal, lại biết được cô đã rời đi cty Kang, lấy được địa chỉ rồi, hắn ngựa không ngừng vó đuổi theo tới.

"Choi thiếu gia. . ." Cô có chút ngượng ngùng nở nụ cười "Em đã có bạn trai!"

"Chỉ cần em không có kết hôn, anh vẫn còn có thể theo đuổi em, không phải sao?" Choi thiếu gia kiên trì nói.

Sau lưng bọn họ, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Thật xin lỗi, cô ấy sẽ phải lập tức kết hôn!" Min Huyk đi lên trước, kéo người phụ nữ của mình vào lòng, bất chấp vẻ mặt lộ ra khiếp sợ của Choi thiếu gia.

Choi thiếu gia nhìn Krystal không có phản kháng gì, còn có Min Huyk không ai bì nổi, hắn nhanh chóng lâm vào bối rối.

"Choi thiếu gia, thật xin lỗi!" Krystal cười nói, nhẹ nhàng vỗ tay Min Huyk một cái, ý bảo hắn thành thật một chút.

"Các người. . ." Choi thiếu gia chỉ chỉ bọn họ, lại nhìn bông hồng trong tay mình.

"Choi thiếu gia, mình và Krystal tốt hơn rồi, hơn nữa chúng mình muốn kết hôn, lần này cậu nên chết tâm đi là vừa, nên trở về chỗ cậu nên ở đi, nên làm gì thì làm, chớ treo cổ ở trên ngọn cây này của cô ấy nữa."

Krystal trừng mắt nhìn hắn, Min Huyk ha ha nhìn cô nói: "Cây này treo cổ mình mình là đủ rồi!"

"Kang Min Huyk, cậu. . .con mẹ nó thật là đạt đến một trình độ nào đó a, mình ngàn phòng vạn phòng, lại không phòng trái bom như cậu." Choi thiếu gia nén tức trong lòng, rồi lại không biết thổ lộ thế nào.

"Mình biết rõ cậu đã chịu ủy khuất, hay là mình giới thiệu cho cậu rất nhiều phụ nữ xinh đẹp khác? Trở về nghề cũ của cậu mới là chánh đạo, người trước mắt này, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!"

Hắn dùng lực ôm cô ở trong lòng mình, bất kể trong lòng Choi thiếu gia khổ sở cỡ nào, nhưng sự thật chính là sự thật, quá khứ lâu như vậy, Choi thiếu gia hoặc giả đã nghĩ thông suốt, hắn đối với Krystal chỉ là mê luyến nhất thời, bởi vì Krystal là người phụ nữ đầu tiên hắn tốn vô số tâm ý nhưng làm thế nào cũng đuổi không kịp.

"Cậu đi đi! Mình muốn uống rượu! Lấy cho mình một chai rượu đỏ năm 85!" Hắn nén tức nói.

"Năm 85 không có, chỉ có năm 82, anh xem được không? "Một giọng nữ mềm giòn dễ vỡ vang lên, Sulli ưu nhã mà mang theo một mùi vị quyến rũ đứng ở trên lầu cười nói.

Choi thiếu gia theo thanh âm nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt trắng noãn và đôi mắt đen nhánh giảo hoạt của cô, nhếch môi mỏng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng sáng trắng noãn, áo lông màu lam đậm rộng thùng thình nhìn qua khiến cho cô nhiều hơn một phần mùi vị con gái, kết hợp uyển chuyển vẻ thành thục của phụ nữ và tinh nghịch của con gái mới lớn.

"Được, năm 82, cho anh hai chai, một chai em uống, một chai anh uống. . ., tiền ghi ở chỗ anh, như thế nào?" Hắn cần tìm người uống rượu, dĩ nhiên, có phục vụ xinh đẹp uống rượu với hắn, hắn càng thêm vui lòng.

Nếu người mình theo đuổi đã thành người trong ngực anh em, vậy hắn còn có cái gì mà suy nghĩ, đau nữa cũng phải lựa chọn buông tha cho, trước khi buông tha ít nhất phải để cho hắn say một trận.

"Mời em uống rượu? Không hơn năm chai, em tuyệt không uống!" Sulli mỉm cười trả lời.

Choi thiếu gia theo cầu thang đi lên trên "Chỉ cần em có thể uống. . ., mười chai đều không có vấn đề!"

"Em không muốn chiếm tiện nghi của anh, hai tụi mình người nào uống say trước thì người đó trả tiền, như thế nào?" Sulli lộ ra một dòng không khí trong lành, thời điểm cô cười lên càng nhìn càng mê người rồi.

"Anh thích, đồng ý!" Choi thiếu gia nói xong, thân thể của hắn đã nhích tới gần Sulli, hai nguời rất có ăn ý nở nụ cười.

Krystal và Min Huyk đứng ở dưới lầu nhìn nhau cười một tiếng.

"Sulli à, phòng số 5 còn trống đó, phòng này tối nay không thu phí, cho cậu đó!" Krystal cười xấu xa la ầm lên với Sulli ở dưới lầu.

"Được, rượu đỏ cũng tính vào sổ chồng cậu, nhớ trả tiền đó!" Sulli cũng được voi đòi tiên một phen.

Lưu lại một chuỗi tiếng cười dài, Sulli và Choi thiếu gia đi vào căn phòng lãng mạn nhất: Thanh Nhã các số 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro