Chương 39: Dụ hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xin hỏi đây có phải nhà của Tô tướng quân - Tô Ngạn ? "

Tô Ngạn…  Tướng quân? Diệp Tử nghe được người áo đen hỏi, trái tim buông xuống được một nửa, nàng biết Tô Ngạn vào quân ngũ, nhưng hắn vậy mà lên tới chức tướng quân?

"Phu quân ta đích thực gọi là Tô Ngạn, không biết các người là… "

“Nguyên lai là phu nhân......”

Người áo đen cầm đầu trên dưới đánh giá nàng một phen, cười ôm quyền nói:

“Gặp qua phu nhân, chúng ta là người của phủ Cửu vương gia, phụng mệnh Vương Gia đem quà mừng Trung Thu tới biếu tướng quân, vẫn là xin phu nhân vui vẻ nhận cho.” 

Diệp Tử theo mắt nhìn lên có khoảng 7, 8 cái rương, phần lễ này nàng không biết nên nhận hay không nhận, liền dự định giữ người ở lại trước chờ Tô Ngạn trở lại rồi nói. Nàng cười mời:

"Các vị đi đường khổ cực, nhanh vào trong uống ngụm trà đã"

"Đa tạ ý tốt của phu nhân, chúng ta còn phải trở về báo cáo cho Vương Gia. Không làm phiền phu nhân nữa, cáo từ. "

Đại hán cầm làm một động tác cúi chào, mang theo mười người phóng người lên mã, tựa như một trận gió hất bụi mà đi.

Diệp Tử không nghĩ tới, đám người này từ xa tới, ngay cả ngụm trà còn chưa uống đã vội đi, xem tác phong hành sự nghiêm chỉnh này, chắc là được huấn luyện trong quân ngũ. 

Diệp Tử nhìn xuống mấy cái rương mà đám người kia để lại, sợ đặt trong sân quá chú ý nên gọi Tô Ly đến mang rương vào trong nhà chính. 

Vừa đem đồ ăn mang lên bàn, liền gặp Tô Ngạn xách mấy con chim mập mạp từ bên ngoài sân vào. 

“Phu quân......”

Diệp Tử vội vàng nghênh đón, vừa đem sự vụ quà mừng Cửu vương gia tặng nói với hắn, một bên tò mò nhìn mấy con chim cỡ đại trên tay hắn,

“Phu quân, đây là chim gì ?”

Tô Ngạn mở miệng cười nói

“Đây là gà rừng.”

“Thì ra là gà rừng a?”

Diệp Tử có chút ngượng ngùng cười cười, nàng là lần đầu nhìn thấy gà rừng, cùng gà nhà so sánh, lông của bọn nó sắc và rực rỡ hơn nhiều, lông đuôi dài hướng về phía trước vểnh lên.

Tô Ngạn đem nhốt đám gà rừng vào trong chuồng, Diệp Tử đi lấy nước, cầm xà phòng thơm ra cho hắn rửa tay.

"Phu quân, ngươi trước kia cùng Cửu vương gia rất quen thuộc sao ? "

Tô Ngạn nhẹ gật đầu

" Ân. "

Như vậy là nói, lễ vật có thể yên tâm nhận? Ánh mắt Diệp Tử sáng lên, cầm lấy gáo ở một bên giúp hắn xả nước.

Tô Ngạn tẩy rửa xong, cầm vải khô lau tay một chút, ôn nhu hỏi

“Hôm nay ở nhà làm gì?”

“Ta cùng Tiểu Ly đi bắt rất nhiều tôm, bữa trưa nấu tôm cháo, còn làm hương lạt tôm, siêu ngon......”

Diệp Tử tự nhiên kéo cánh tay hắn đi vào nhà chính, lúc chuẩn bị ngồi ở vị trí cũ lại bị Tô Ngạn kéo ngồi ở bên cạnh hắn.

Diệp Tử Vi hơi dừng lại, giương mắt nhìn Tô Ly một chút. 

Tô Ly cầm bát bới thêm một bát cháo tôm đặt ở trước mặt nàng, Diệp Tử nhẹ nhàng đẩy cháo lên trước mặt Tô Ngạn, kỳ thực nàng thích ngồi ở phía dưới ghế chủ tọa hơn, vị trí này đối diện cửa ra vào làm nàng rất không được tự nhiên.

Bất quá ngay từ lúc ăn cơm, nàng liền bị hương lạt tôm, cùng khoai nướng thơm ngọt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, không còn quan tâm đang ngồi chỗ nào nữa. 

Lông mi Tô Ly ẩn ẩn hạ xuống, tay trắng nõn như ngọc nắm lấy đũa đen kẹp một con tôm đưa đến bên miệng của nàng.

Diệp Tử há miệng nhận lấy, phát hiện sắc mặt nghiêm chỉnh của Tô Ngạn nhàn nhạt nhìn mình, không khỏi cười với hắn một cái.

Tô Ngạn đem tôm bỏ vào bát trước mặt nàng, mở miệng nói

"Tự mình ăn. "

Diệp Tử đem tôm trong miệng ăn xong, cúi đầu bưng bát lên uống một ngụm cháo, hôm nay cháo dùng lửa nhỏ ninh một canh giờ nên rất mềm, bên trong có vị tôm tươi cùng mùi thơm của gừng và hành, uống cực kỳ thơm, ngon đến mức khiến người ta muốn đem đầu lưỡi nuốt vào. ( Beta: Mỗi lần tới chương ăn uống đều có câu này :>)

Cơm nước xong xuôi, Diệp Tử Tô Ly cùng nhau rửa bát, Tô Ly hỏi nàng có muốn lên núi nhặt hạt dẻ hay không, Diệp Tử nghe liền hào hứng đồng ý, liền đem rổ chuẩn bị cùng hắn đi lên núi.

Tô Ngạn ở thềm cửa nhìn nàng, rất nhẹ câu lên khóe môi nói :

"Diệp Tử, nàng có muốn mở xem trong rương có lễ vật gì không? "

Bước chân Diệp Tử dừng lại, quay đầu lại thì thấy hắn mang theo một bộ dạng đầy cám dỗ mà nhìn nàng. 

Tốt quá a, nàng cũng rất hiếu kì muốn xem bên trong rương có thứ gì, nhưng mà… 

Nàng quay đầu nhìn Tô Ly, tiểu thiếu niên chớp chớp con mắt đen tuyền, liếc mắt nhìn đại ca hắn, mở miệng nói

“Nàng có thể xem lễ vật trước.”

Diệp Tử ở sau lưng hướng hắn giơ ngón tay cái, sau đó lôi kéo hắn đi vào nhà chính nhìn Tô Ngạn mở ra từng cái rương.

Không hổ là Vương gia, tặng lễ cực kì hào phóng, áo lông chồn thượng hạng hai rương, các loại gấm vóc một rương, ngọc trân châu mã não một rương, vàng bạc đồ trang sức một rương, bánh Trung Thu được đóng gói cực đẹp một rương, các loại thuốc bổ quý báu như nhân sâm sừng hươu một rương, còn một rương là thơ ca tranh du ngoạn. 

Mắt Diệp Tử trái phải đều nhìn thấy trân châu cũng sắp rớt xuống rồi

"Phu quân ngươi đây là cứu được mạng Cửu Vương gia đi ?"

Nếu không phải thì sao lại nỡ đem tặng đồ quý giá như vậy, hi vọng không phải mưu đồ mua chuộc phu quân nhà nàng để thực hiện âm mưu soán vị. Nếu như là vì lí do này, toàn bộ quà đều phải đem trả lại hết thì tốt hơn.

Nghe Tô Ngạn "Ân " một tiếng, Diệp Tử mới nghe tim đập bình bịch trở lại, Tô Ngạn cầm lấy một cái vòng tay phỉ thúy đeo lên tay nàng. Diệp Tử làn da trắng, mang vòng ngọc xanh biếc sáng long lanh cực kì xinh đẹp. 

Diệp Tử lắc lắc cổ tay, thưởng thức một chút, đưa tay tháo vòng tay xuống, thả lại trong rương.

Tô Ngạn Tương cầm vòng ngọc lên, lấy tay nhẹ nhàng sờ lên, thản nhiên nói,

“Không vui sao?”

Diệp Tử nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn một chút, không nắm chắc được hắn có ý tứ gì, không thể làm gì khác đành thành thật nói :

"Không phải, ta sợ làm hỏng, vật trân quý như vậy, hỏng thật đáng tiếc… "

Khóe miệng Tô Ly cong lên. 

Tô Ngạn tiếp tục chọn trong rương một vòng tay bằng kim khắc tượng tuyệt đẹp cho nàng đeo lên,

“Cái này không dễ làm hỏng.”

Diệp Tử nhìn ánh kim chói mắt trên tay mình, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Tô Ngạn, đem nó lấy xuống

"Phu quân, đeo cái này quá nổi bật đi… "

Tô Ly ho một cái, lấy tay che đi khóe miệng đang giương cao. 

Tô Ngạn dừng lại một chút, chọn lấy một cái chuỗi đeo tay màu mật sáp đeo cho nàng,

“Cái này không dễ làm hỏng, cũng không dễ rung.” ( đoạn này mình hông hiểu luôn, cv là " cái này dễ làm hỏng, cũng không dễ rung động ")

Mật sáp rất nhẹ, đeo lên tay cơ bản không có bao nhiêu trọng lượng, không giống ngọc cùng vàng kim không những nặng còn lạnh buốt. Diệp Tử đưa tay thử sờ một chút, bắt gặp Tô Ngạn nhìn mình chằm chằm bèn đưa tay xuống cười nói,

"Phu quân, ta cùng Tiểu Ly đi nhặt hạt dẻ đây. "

Beta: Các nàng có thắc mắc tại sao hai chương rồi mà chưa có thịt ? Sắp có rồi đây, lóp dép hóngggg.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro