C6 - Yến Đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Đạo không được miêu tả nhiều trong sử sách, chỉ biết hắn là thứ tử của Vĩnh Khang công chúa cùng Hoài m hầu. Người ta kể rằng khi Công chúa Vĩnh Khang mang thai, nàng không may chạm trán giặc phương nam đang băng qua sông. Sau nhiều năm chiến tranh loạn lạc, Công chúa Vĩnh Khang đã dẫn những người hầu của mình trốn đến Lạc Dương, và hạ sinh đứa trẻ này sau nhiều lần gặp trắc trở trên đường.

Đáng lý hắn sinh ra đã là một Hầu phủ công tử tôn quý nhưng vì chiến tranh triền miên nên vô tình bị lạc ở bên ngoài. Công chúa đã phái người tìm kiếm hắn khắp nơi nhưng đều vô ích. Sau này, khi chiến tranh tạm lắng xuống, Công chúa Vĩnh Khang được đón trở về Nghiệp thành, nhưng nàng đã bệnh đến không dậy nổi. Thời khắc hấp hối trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm 'A Đạo'.

Cũng may tiên đế phái ngự y tài giỏi từ trong cung tới mới cứu được người quay lại.

Mãi đến 12 năm sau, một bà lão tự xưng là hạ nhân của công chúa, cùng với nhị công tử đã mất từ ​​lâu trở về...

"Mùa này nắng nóng gay gắt, muội bệnh còn chưa khỏi hẳn, không nên nán lại đây quá lâu."

"Cảm ơn nhị ca đã quan tâm, muội sẽ trở về ngay a~."

Yến Loan vội vàng gật đầu, mỉm cười ngọt ngào. Nhị ca của nàng lúc nhỏ đã lưu lạc ở biên cương phía bắc, lớn lên bên ngoài hơn mười năm, trên thân hắn lây nhiễm không ít tính khí man rợ. Tuy sinh mắt sáng, lông mày thưa, dáng vẻ hiên ngang, nhưng ánh mắt lại quá dữ tợn, khát máu như loài sói hoang, vô cùng lạnh lùng và đáng sợ.

Nam nhân này thật nguy hiểm... Yến Loan thầm nghĩ, đôi chân theo bản năng vội vã hướng về phía trước, với tấm gương loạn luân của người huynh trưởng, nàng càng không dám mất cảnh giác với người nhị ca này.

Yến Loan mặc váy dài rời khỏi rừng hoa anh đào, nhưng lúc ngang qua Yến Đạo, bước chân có phần nhanh hơn một chút...

"Ah!"

Có lẽ vì quá vội vàng, nên khi lao qua Yến Đạo, đôi chân không may giẫm phải đá cuội phủ đầy rêu, lại thêm chân mang giày thêu đế mềm trơn trượt, trong nháy mắt liền mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, một cơn đau nhói ập xuống mắt cá chân nàng.

"Ông Chủ!"

Hạ nhân đứng gần đó hét lên kinh hoàng lao về phía Yến Loan, lại bị Yến Đạo bình tĩnh vẫy lui.
Yến Đạo sắc mặt không đổi, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, mày kiếm hơi nhíu lại, liền nhận ra Yến Loan muội bị thương không nhẹ, không chút do dự, liền đem cả người nàng bế lên trên tay.

"Nhị ca, huynh... huynh thả muội xuống đi mà... "

Nàng kinh hoảng lắp bắp. Dù chân rất đau, muốn giãy dụa thoát khỏi lồng ngực Yến Đạo, nhưng vòng eo nhỏ lại bị hắn trói chặt, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói một câu.

"Đừng động đậy, chân muội bị bong gân nặng, ta sẽ đưa muội trở về."

Yến Loan dù sợ hãi cũng không dám nhiều lời, nhị ca nàng bẩm sinh cường tráng hơn nhiều so với các công tử thế gia ở Nghiệp thành, cánh tay luyện võ từ nhỏ càng thêm mạnh mẽ, ôm lấy nàng, một đứa nhỏ mười ba tuổi, cũng tựa như đang vân vê cọng lông hồng.

Về đến Phương Hoa quán, Yến Đạo không rời đi, đặt Yến Loan ở trên giường, sau đó gọi hạ nhân bên ngoài mang rượu tới.

"Muội bị trật chân, nhất định phải dùng rượu tán chỗ tụ huyết, nếu không sẽ sưng lên."

Dứt lời, hắn liền bắt lấy bàn chân Yến Loan đang bị thương đặt lên đùi mình, không để ý nàng nhất thời kinh hãi liền cởi bỏ giày thêu xanh nhạt cùng tất trắng ra.

"Nhị ca, hay là đợi ngự y đến đây đi!"

Chân của nữ tử cổ đại, không thể tùy tiện bày ra trước mặt nam tử, cho dù có là ca ca ruột thịt, cũng là không hợp lí. Hơn nữa, ánh mắt sắc bén của Yến Loan phát hiện trong lúc Yến Đạo cởi tất, hô hấp hắn phút chốc nặng nề hơn rất nhiều đặc khi ánh mắt đáp xuống bàn chân mỏng manh của nàng.

1

Thật tệ!

Yến Đạo lạnh lùng liếc nhìn Yến Loan, không khó nghe ra sự xa cách trong miệng nàng, hắn chẳng những không buông bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn chân tinh xảo, ngược lại càng siết chặt hơn...
"Muội muội đừng sợ, lúc nhỏ ta luyện võ thường xuyên bị thương, tay nghề nắn xương sớm đã luyện thành thạo, chỉ sợ ngự y kia cũng không sánh được, muội cố nhịn đau một chút, lát nữa sẽ ổn."

Yến Đạo lần nữa cúi đầu, ánh mắt đều rơi vào bàn chân nhỏ bé của nàng, mà muội muội hắn bàn chân ngọc ngà trắng muốt, mềm mịn, vô cùng đáng yêu, ngón chân lại được cắt tỉa gọn gàng tựa như vỏ sò sáng đến mê người......

Yến Loan thấy nhị ca nhìn xuống chân mình, phát hiện cuống họng hắn nhấp nhô như nuốt nước miếng, lập tức kinh hãi, vội vàng lên tiếng:

1

"Nhị ca, chân muội đau quá, huynh nhanh nhanh đi a~."

Yến Đạo bị ngắt lời dường như có chút không hài lòng, trầm giọng trả lời, tay nhúng chút rượu, chậm rãi xoa lên mắt cá chân tuyết trắng của Yến Loan, bắt đầu nhẹ nhàng bóp nắn, thủ pháp quả nhiên rất chi là thành thạo. Tuy lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ khiến Yến Loan không nhịn được kêu lên.

Nh~ Nhẹ, nhẹ lại ~ đau quá! Ô, nhị ca, huynh nhẹ tay ~ Đừng, đừng làm, muội chịu không nổi!

Thanh âm thiếu nữ yêu kiều, dịu dàng văng vẳng bên tai Yến Đạo tựa như một con chim vàng anh đang bay ra khỏi thung lũng. Yến Loan đau đớn nhịn không được liền giơ bàn tay mảnh mai ngăn cánh tay hắn lại, giữa hè tiết trời nóng bức, hắn toàn thân y phục mỏng manh, xuyên qua lớp vải, rõ ràng có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay thiếu nữ đang chạm vào cánh tay mình, hơi thở nhất thời trở nên gấp gáp, tràn ngập hương thơm ngọt ngào, quyến rũ của nàng.

Giờ khắc này, Yến Đạo chỉ cảm thấy đũng quần căng cứng, đau nhức khó nhịn.

Bàn tay lạnh buốt liền vô thức nắm chặt bàn chân nhỏ nhắn của nàng bóp mạnh, Yến Loan liền thét lên chói tai.

"Được rồi, muội thử đi lại một chút, chắc không sao rồi."

Yến Đạo thận trọng đem chân muội muội đặt lại trên tấm thảm trải sàn mát mẻ, hắn thuận thế muốn ôm lấy Yến Loan, nhưng động tác của nàng lại nhanh hơn, chân vừa được hạ xuống, liền không chần chừ đi lại mấy bước.

"A, thật không đau nữa! Cảm ơn nhị ca ~"

Yến Loan nhất thời vui mừng khôn xiết, chưa kịp lau đi giọt nước mắt pha lê trên mi mắt cong cong, liền quay sang Yến Đạo chân thành nói lời cảm tạ, mà hòan toàn không để ý đến hắn lúc này, ánh mắt như dọa người, một mực nhìn chằm chằm vào đôi chân nhỏ trần trụi của nàng.

Mãi cho đến sau này, Yến Loan mới biết được có một loại nam nhân tâm lý biến thái cuồng chân, nhưng lúc đó nàng đã bị Yến Đạo đè dưới thân, đôi chân nhỏ nhắn bị hắn liếm cắn mấy lần......

1

Vừa đưa tiễn Yến Đạo, Phương Hoa quán liền có khách tìm đến, bên trong hạ nhân hầu hạ Yến Loan thay một bộ váy mới, tóc búi gọn gàng, trên tay cầm quạt tròn nhẹ nhàng mà đi ra, liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi quỳ chân ở trên chiếu, lẳng lặng uống trà.

A, là Phi tỷ tỷ...

Người này chính là thứ tỷ của nàng, Yến Phi. Nàng do Hoài m hầu Yến Vinh, cha nàng cùng thiếp phu nhân Biện thị sinh ra, mới mười tám tuổi đã dung mạo như hoa, xinh đẹp động lòng người, chỉ tiếc lại là một tiểu mỹ nhân lòng dạ hiểm độc.

Mới đầu Yến Loan còn không biết, chỉ cảm thấy vị thứ tỷ này trông thật xinh đẹp, dáng vẻ nhu nhược yếu đuối, về sau mới biết được cái gọi là 'tri nhân tri diện bất tri tâm'. Người tỷ tỷ này xưa nay luôn xem Yến Loan như kẻ thù không đội trời chung, cũng chính là nàng ta cùng vị Bắc Hương huyện chúa Chử Vân Thường kia cá mè một lứa, tâm đen đến cùng.

[Tri nhân tri diện bất tri tâm' 知人知面不知心: biết người biết mặt nhưng không biết lòng.]

Lần trước Chử Vân Thường đẩy nàng rơi xuống nước, phần lớn đều xuất phát từ sự khiêu khích của nữ tử này, về việc vì sao nàng lại hận Yến Loan đến vậy, đều có nguyên do...

Nghe nói, Hoài m hầu Yến Vinh cùng Biện thị, thuở nhỏ cùng lớn lên bên nhau. Sau này, hắn từ quê hương Cối Kê đã mang theo nàng đến Nghiệp thành này. Lúc ấy lại được phong làm đương triều phò mã, Vĩnh Khang công chúa dù rất tức giận, nhưng cũng chấp nhận để hắn nạp nàng ta làm thiếp thất.

[Biện thị: mẹ của Yến Phi.]

Tuy nhiên, Biện phu nhân này được sinh ra ở nông thôn, tâm địa vô cùng hẹp hòi, ích kỉ, ỷ vào tình nghĩa thanh mai trúc mã nhiều năm, nhiều lần ở bên tai Yến Vinh châm ngòi ly gián, gây bất hòa, chọc giận Vĩnh Khang công chúa, sau đã bị trục xuất khỏi phủ.

Mà Yến Vinh e sợ công chúa quyền thế nên không dám nhiều lời, âm thầm đem giấu Biện thị ở biệt viện, đến một năm sau, khi Biện thị bắt đầu sinh nở, Vĩnh Khang công chúa không còn lựa chọn nào khác đành đón nàng ta quay trở lại trong phủ.

Tuy nhiên, mãi đến khi giặc phương Nam vượt sông năm đó, tranh chấp giữa họ mới thực sự xảy ra....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#hvan