Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi công ty của Hyunjin bởi vì những scandal của Hyunjin mà cổ phiếu liên tục rớt giá, cha mẹ của Hyunjin một lần nữa lại tìm đến Felix . Felix lúc ấy đang ngồi trên sofa đọc sách, đọc một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, tên của cuốn sách là《Hiện thực》.

Cha mẹ của Hyunjin cho Felix một tờ chi phiếu một trăm triệu won, còn có một tấm vé máy bay đến Úc cùng một lá thư đề cử vào chức vị tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia trên thế giới. Họ nhìn nhau không nói một lời, hai cặp mắt hỗn tạp mơ hồ, một đôi mắt sáng trong......

"Em sẽ không chấp nhận! "

Đây là lần thứ hai Hyunjin hét lên với Felix. Hôm đó, Hyunjin về nhà sớm hơn mọi ngày, nhìn thấy trong tay Felix là ba tờ giấy.

"yongbok, nói cho anh biết, em sẽ không chấp nhận đâu, đúng không? Em yêu anh mà......"

"Yêu, có thể xem như cơm để ăn không?"

"Không thể, nhưng anh có thể cho em, anh sẽ cho em tất cả những gì anh có thể!"

"Vậy, nếu lỡ như anh quên em thì sao? Nếu như anh không còn yêu em nữa thì sao? Em có phải sẽ chết đói bên đường không?"

"Không, anh sẽ không quên em đâu, anh yêu em......"

"Yêu, có thể xem như tiền để xài không?"

"Không thể, nhưng anh có thể cho em mà......"

"Không, anh không thể cho em, anh không thể cho được em thứ em cần. Em muốn có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực tự tin đi trên đường. Em muốn có thể quang minh lỗi lạc sáng tạo sự nghiệp thuộc về em. Em muốn có được thế giới của riêng em, chứ không phải kí sinh dưới quyền lực của anh, anh hiểu không? Em cũng là đàn ông! "

"Yongbok ..... chẳng lẽ tình yêu không thể bù đắp tất cả những điều này sao? "

" Hahaha, Hyunjin , tám năm rồi, anh vẫn ngây thơ cho rằng tình yêu có thể cho con người ta tất cả, nhưng anh vốn không hiểu được rằng tình yêu không phải cơm, không phải tiền, căn bản không là cái gì cả, đối với loại người như chúng ta lại càng không! "

"Vậy, em chuẩn bị chấp nhận?"

"......"

"Em chuẩn bị từ bỏ? "

"......"

"Trả lời anh đi, em có phải sẽ chuẩn bị từ bỏ, có phải sẽ chuẩn bị từ bỏ tình yêu của chúng ta, nhà của chúng ta? "

" Em chuẩn bị từ bỏ? "

"......"

"Trả lời anh đi, em có phải sẽ chuẩn bị từ bỏ, có phải sẽ chuẩn bị từ bỏ tình yêu của chúng ta, nhà của chúng ta? "

"......"

"Nói đi chứ!"

"Hyunjin , đừng có ép em......"

"Yongbok , là em đang tự ép mình......"

"Đúng, là em tự ép bản thân, ép bản thân ở lại bên anh, ép bản thân chịu đựng áp lực mà anh mang lại, ép bản thân chịu đựng sự bố thí của anh. Hyunjin , anh rốt cuộc có biết em cần cái gì không?

"Vậy em rốt cuộc cần cái gì, tiền tài địa vị, hay là quyền lực? "

"Em, em......"

"Nói đi...... nếu như em cần những thứ này, anh có thể cho em! "

"......"

"Em cần không? "

"......"

"Em nói đi chứ......"

"Không cần, không cần, không cần, em cái gì cũng không cần! Em muốn anh quên em đi, em muốn anh xem như chưa từng gặp qua em, em muốn anh buông tha em...... Nếu như không có anh, cuộc sống của em sẽ không thành ra thế này, em chẳng qua chỉ là một con người muốn sống cuộc sống yên yên tĩnh tĩnh, nếu như có thể, có lẽ em còn có thể tìm được một người phụ nữ có thể chấp nhận em, một cuộc hôn nhân không bị người khác phát hiện......"

Tương đối mà nói, lúc đó Felix nhớ rất rõ biểu cảm đau khổ của Hyunjin , Felix biết, những lời nói lúc tức giận của cậu đã làm tổn thương trái tim của Hyunjin . Nhưng mà, những lời nói này là thứ Felix đã đè nén trong lòng từ rất lâu, thời còn là thực tập sinh vui vẻ là vì lúc đó cả hai còn chưa bước vào xã hội, cứ sai lầm nghĩ rằng xã hội cũng sẽ đơn thuần như trong trường học, dù có bị người khác biết được thì cũng chỉ mỉm cười rồi sau đó sẽ không gặp lại nữa.

"......"

"......"

"Hyunjin , hiện thực làm người ta quá đau khổ, em, em đã quá mệt mỏi rồi......"

"......"

"Tám năm rồi, chúng ta đã bên nhau tám năm rồi. Không có lúc nào là em không phải cẩn thận quan sát xung quanh, em sợ em sẽ bị người khác biết được người yêu của em là một thằng đàn ông. Em không giống như anh, em không cách nào làm lơ ánh mắt của người khác, thậm chí ngay cả người giữ cửa em còn sợ bị ông ấy phát hiện em không bình thường......"

"......"

"Em đã mệt mỏi lắm rồi. Hyunjin, em không muốn đùa nữa, em cứ tưởng rằng em có thể miễn cưỡng bản thân chấp nhận, nhưng cha mẹ anh xuất hiện đã khiến em hiểu rằng em đã quá đề cao bản thân, em không thể chịu đựng được, em không thể chịu được ánh mắt của người khác, em nhu nhược, em tự ti......"

"Là anh đã làm em đau khổ sao? "

"......"

"Là tình yêu của anh đã làm tổn thương em sao? "

"......"

"Là anh sao?"

"......"

"......"

Cả hai lặng lẽ nhìn đối phương, Hyunjin nhìn thấy trong mắt Felix những giọt nước mắt chực chờ rơi. Hyunjin biết, Felix trước giờ không hề lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác, bao gồm cả anh......

Felix hôm đó nhìn theo Hyunjin thất vọng xoay người rời khỏi, vẫn là thân thể cao to, dáng người hơi khom khiến người ta đau lòng, khiến người ta không nỡ. Rất lâu sau đó có người biết chuyện đã hỏi Felix : "Anh có từng yêu Hyunjin không?"

Felix lúc đó chỉ cười khổ trả lời: "Đã từng yêu, yêu đến nỗi mỗi ngày đều lo lắng anh ấy sẽ quên mất mình......"

"Vậy tại sao phải từ bỏ? "

"......"

"....."

"Bởi vì...... bởi vì yêu quá khó, cũng quá mệt mỏi rồi......"

"......"

"Tình yêu cũng giống như sợi dây chuyền trên cổ chúng ta. Khi bị hiện thực bỏ rơi, chúng ta sẽ vì sự rực rỡ, lấp lánh của nó mà tự hào, khi bị hiện thực chú ý tới, sợi dây chuyền xinh đẹp liền biến thành sợi xích, sợi xích càng ngày càng chặt, còn chúng ta, chỉ có thể im lặng chờ cho đến khi nghẹt thở, bị tình yêu bị hiện thực siết cổ đến chết......"

"......"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro